• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi (1 Viewer)

  • Chương 26-30

Chương 26: Không ngờ cô ta thật sự tên là Kỷ Tuyết Tình

Gương mặt của Lưu Thư Nhất xám ngoét như tro khi nghe Vương Mãn Kim nói vậy.

Nếu những lời Vương Mãn Kim nói là sự thật, có nghĩa cô gái kia là cô cả của nhà họ Kỷ, vậy anh ta chắc chắn sẽ nhận quả đắng với thái độ đối xử với cô nhu nãy.

Đáng sợ hơn thế nữa là, người phụ nữ đó lại có quan hệ không bình thường với Giang Vũ. Mà anh ta với Giang Vũ lại là kẻ thù, có ân oán đến mức không thể đội trời chung với nhau.

Anh ta cũng biết rằng, lỡ như Kỷ Tuyết Tình bên phé Giang Vũ thì chắc chắn toàn bộ nhà họ Lưu sẽ rơi vào thế vạn kiếp bất phục.

“Không thể nào, đừng có nói bậy bạ”.

Triệu Trung Tuyết lại phán một câu chắc nịch khi Lưu Thư Nhất đang bối rối,: “Người phụ nữ kia chỉ là một đứa thư ký quèn, hoàn toàn không thể là cô cả của nhà họ Kỷ được đâu”.

“Làm gì có chuyện, cô cả nhà họ Kỷ lại có thể ở bên một tên đàn ông đã ly hôn như Giang Vũ chứ”.

“Cô ta không biết xấu hổ, nhưng nhà họ Kỷ không thể không biết xấu hổ được”.

“Cô nói có lý đấy”.

Lưu Thư Nhất quệt đi giọt mồ hôi lạnh trên trán, tức giận chửi: “Dù giữa tôi với anh Vương có ân oán với nhau, nhưng anh cũng đừng có bốc phét như vậy nữa”.

“Anh làm thế chỉ khiến tôi càng tức giận hơn thôi, sau đó tôi sẽ trả thù nhà họ Vương càng ghê gớm hơn”.

“Địa vị của anh chưa đủ nên không thể thấy được chân dung của cô Kỷ, nhưng tôi đây đã từng gặp mặt cô Kỷ một lần lúc đi với bố mình đấy”.

Vương Mãn Kim lạnh lùng cười, nhìn Lưu Thư Nhất châm biếm: “Anh đã chọc giận đến cô Kỷ mà còn hy vọng nhà họ Kỷ sẽ hợp tác với nhà họ Lưu các anh sao? Suy nghĩ của anh cũng ngược đời lắm đó nha”.

Ngay lúc này, tâm trạng của Vương Mãn Kim vô cùng vui vẻ. Ban đầu, anh ta còn lo sau khi nhà họ Lưu được thế thì sẽ chèn ép nhà họ Vương.

Nhưng bây giờ anh ta thấy nhà họ Lưu không thể nào được nhà họ Kỷ trọng dụng nữa, nhờ đó những gánh nặng như cục đá đang đè trong lòng của anh ta cũng đã có thể bỏ đi được rồi.

“Dù cho anh nói gì đi chăng nữa, thì tôi cũng sẽ không tin anh đâu”.

Triệu Trung Tuyết khẳng định: “Một tên phế vật như Giang Vũ thì làm sao lọt vào mắt của cô cả nhà họ Kỷ được chứ”.

“Hai người có tin hay không thì tùy, dù sao người gặp xui xẻo sắp tới cũng chẳng phải tôi”.

Vương Mãn Kim lười dong dài với hạng người này, nên thoải mái mà bỏ đi. Thậm chí, anh ta vừa đi vừa trêu chọc, chẳng buồn quay đầu lại: “Đối tác quan trọng của nhà họ Kỷ, người tài trẻ tuổi được nhà họ nâng đỡ cơ đấy, thật đúng là chuyện buồn cười của cả thế giới này mà”.

“Cuối cùng những lời của thằng cha đó nói là thật hay giả thế?”

Lưu Thư Nhất nhìn bóng dáng của Vương Mãn Kim mà nghiệm lại từng câu chữ trong lời của anh ta, thầm nghĩ.

“Anh đừng lo lắng gì hết chồng à, tên mập chết tiệt đó đang nói bậy thôi”.

Triệu Trung Tuyết kéo một cánh tay của Lưu Thư Nhất, an ủi: “Anh thử nghĩ lại coi, cô cả của nhà họ Kỷ cao quý đến mức nào. Sao cô ấy có thể để ý đến một gã đàn ông đã ly hôn vợ, còn bị mang tiếng là thằng bất lực, bị cắm sừng chứ”.

“Anh ngẫm lại thấy lời nói của em có vài phần đúng đấy”.

Lưu Thư Nhất được Triệu Trung Tuyết an ủi mà yên tâm được rất nhiều, anh ta nhìn thoáng qua Giang Vũ đang ngồi ăn mà nói: “Một cô công chúa lá ngọc cành vàng của nhà họ Kỷ không thể nào để ý đến một thằng bất tài như vậy được, mà một dòng họ đứng đầu Đông Nam như nhà họ Kỷ cũng không thể nào chấp nhận chuyện này”.

“Đúng vậy đấy! Em thấy tên mập kia có thù với anh mới nói bậy bạ để dọa vợ chồng chúng ta thế thôi”.

Triệu Trung Tuyết gật gù, tiếp tục an ủi Lưu Thư Nhất: “Vợ chồng mình đừng có suy nghĩ nhiều rồi tự làm rối nội bộ, tránh để cho kế hoạch của tên mập kia đạt thành công”.

Lưu Thư Nhất cũng ổn định lại tinh thần mình rồi tiếp tục dẫn Triệu Trung Tuyết đi giao lưu với mọi người xung quanh, không còn để tâm đến chuyện đó nữa. Mọi chuyện dần trở về như lúc vừa rồi.

Sau khi khách khứa đến đông đủ, ngồi xuống. Ánh đèn trong phòng dần tối lại, đồng thời tất cả đèn tụ ánh sáng lại làm sáng rực cả sân khấu.

Một người dẫn chương trình mặc vest bước lên sân khẩu đầy trang trọng khơi gợi không khí bữa tiếc. Sau khi anh ta đã đến vị trí lập tức nói lớn: “Tiếp theo, tôi xin mời vị khách tôn quý nhất của bữa tiệc lần này, cô Kỷ Tuyết Tình của nhà họ Kỷ - Kim Lăng lên sân khấu phát biểu đôi dòng”.

Lưu Thư Nhất vừa nghe lời giới thiệu lập tức căng thẳng, anh ta mở to mắt nhìn chăm chú vào sân khấu. Trong đầu anh ta đang âm thầm cầu nguyện rằng, người sắp lên sân khấu đừng là người phụ nữ mà họ đã thấy kia.

Giang Vũ đang ăn uống suốt bữa tiệc ngồi trong góc, cũng ngẩng đầu lên nhìn sân khấu nói thầm:

“Cô gái tên Kỷ Tuyết Tình này chắc là sếp của Tiểu Viện, vậy nên mình phải nhìn cho rõ để sau này còn đến nhờ cô ấy giải quyết chuyện của Tiểu Viện”.

Dưới ánh nhìn chăm chú của vô số đối mắt, Kỷ Tuyết Tình mặc một bộ váy dạ hội màu đen tuyền, lạnh lùng và kiều diễm nhưng không kém phần quý phái từ từ bước lên sân khấu.

“Không ngờ là cô ta, mình toi rồi. Đúng là chết toi rồi!”

Lưu Thư Nhất nhìn gương mặt quen thuộc mà sợ hãi đến mức mặt trắng bệch, cơ thể run lên nằm liệt trên ghế.

“Lúc trước cô ta từng nói, tên mình là Kỷ Tiểu Viện, sao bây giờ lại thành Kỷ Tuyết Tình rồi?”

Triệu Trung Tuyết ngây ngốc nhìn Kỷ Tuyết Tình sặc sỡ đến lóa cả mặt trên sân khấu, bàn tay cũng siết chặt lại thầm mắng: “Thứ gái điếm ranh mãnh, không ngờ ả lại dám chơi chúng ta một vố đau điếng như vậy. Con này đáng chết lắm mà!”

“Cô mới là thứ đáng chết!”

Lưu Thư Nhất đột ngột giơ tay tát cho Triệu Trung Tuyết một bạt tai: “Nếu không “nhờ” cô thì tôi đâu có chọc vào cô Kỷ làm gì, giờ cả đám mới là thứ chết toi đấy”.

“Sao anh lại đổ hết mọi chuyện này cho em vậy chồng?”

Triệu Trung Tuyết uất ức ôm mặt khóc nức nở: “Chuyện ân oán của vợ chùng mình với Kỷ Tuyết Tình từ Giang Vũ mà ra, lúc chúng ta ở bên nhau, Giang Vũ cũng đâu có quen biết với Kỷ Tuyết Tình!”

“Nếu ngay từ đầu biết có kết quả thế này…”

Lưu Thư Nhất nhìn chăm chú vào Triệu Trung Tuyết đầy hung dữ, anh ta hối hận gần chết đây.

Anh ta thầm nghĩ, bản thân là mình là cậu cả của nhà họ Lưu, muốn người phụ nữ thế nào đều có được cả. Nhưng anh ta lại ngu ngốc thích loại đàn bà đã bị chơi qua là Triệu Trung Tuyết.

Ban đầu, anh ta còn tưởng Giang Vũ là một thằng bất tài vô dụng, nên cắm sừng người ta mà chẳng hề sợ hãi.

Nhưng ai dè đâu, Giang Vũ lại kết bạn với Kỷ Tuyết Tình, có quá cha không chứ!

“Anh đừng căng thẳng quá chồng à!”

Triệu Trung Tuyết che mặt mình, bĩu môi như chẳng hề quan tâm chuyện vừa rồi: “Dù cô ta là con cái nhà họ Kỷ thì sao chứ, chúng ta cũng không sợ cô ta”.

“Cô thì hiểu cái mẹ gì, nhà họ Kỷ chính là dòng họ đứng đầu ở Đông Nam này đấy. Họ chỉ cần thốt bậy một câu thôi, cũng đủ khiến nhà họ Lưu bị gạch sổ rồi”. Lưu Thư Nhất tức giận chửi.

“Nhưng cô ta chỉ là cô chủ nhà họ Kỷ thôi, đâu phải kẻ nắm quyền lực đâu”.

Triệu Trung Tuyết nhắc nhở Lưu Thư Nhất một cách rất nghiêm túc: “Nếu người phụ nữ này thật sự nắm được quyền lực lớn trong tay, nhà họ Lưu đã không thể trở thành đối tượng hợp tác quan trọng của nhà họ Kỷ ở Giang Châu và anh cũng không phải người tài trẻ tuổi được nhà họ Kỷ bồi dưỡng rồi đúng không?”

“Chuyện đó…”

“Vừa nãy vợ chồng mình cũng thấy cô ra liên tục nịnh nọt, đeo bám ở bên cạnh mấy nhân vật lớn có tiếng tăm. Điều này chứng minh được, trên đầu của ả còn có người nắm quyền lực lớn hơn nữa rồi”.

Triệu Trung Tuyết lại an ủi tiếp: “Có nghĩa là nói cho cùng thì Kỷ Tuyết Tình cũng không ngồi ở cái ghế cao ở nhà họ Kỷ, vậy nên nhà họ Lưu vẫn sẽ phất lên và anh vẫn sẽ trở thành người được bồi dưỡng quan trọng của họ”.

“Em nói đúng!”

Lưu Thư Nhất gật gù, rồi tự lẩm bẩm: “Chuyện vợ chồng mình chọc Giang Vũ với cô ta cũng không phải một hai lần, nếu cô ta thật sự nắm quyền lực lớn trong tay thì chắc chắn đã đá nhà họ Lưu ra khỏi kế hoạch, chứ làm gì đến nỗi đợi đến ngày hôm nay đâu”.

“Vậy thì sao đây! Vợ chồng mình không cần phải sợ gì cô ta cả, cùng lắm thì từ nay về sau vợ chồng mình không chọc cô ta nữa là được rồi”.

Triệu Trung Tuyết nhẹ nhàng thở dài khi thấy Lưu Thư Nhất đã nguôi giận.

“Từ nay về sau, vợ chồng ta không những đừng chọc cô ta mà còn phải tìm cơ hội đi xin lỗi nữa đấy”.

Lưu Thư Nhất cũng hít một hơi thật sâu rồi thở ra, làu bàu: “Tuy cô ta không thể quyết định việc hợp tác giữa nhà họ Lưu với nhà họ Kỷ, nhưng dù sao cô ta cũng là cô chủ nhà họ Kỷ. Chúng ta nên đề phòng, tránh cô ta gây khó dễ nhà họ Lưu”.

Giang Vũ trợn tròn mắt, không ngờ rằng Kỷ Tuyết Tình vừa lên sân khấu lại là Kỷ Tiểu Viện ở bên mình sớm chiều.

“Cô ấy không phải tên Kỷ Tiểu Viện, là thư ký nhà họ Kỷ sao?”. Giang Vũ ngây ngốc nhìn Kỷ Tuyết Tình sáng lấp lánh trên sân khấu mà đầu óc trống rỗng: “Sao cô ấy lại trở thành cô cả nhà họ Kỷ, tên Kỷ Tuyết Tình rồi?”

Ngay lúc Giang Vũ nghĩ đầu óc của mình vào nước nên nghe lầm, thì giọng nói êm ái dễ chịu của Kỷ Tuyết Tình vang lên trên sân khấu: “Xin chào mọi người, tôi là tên là Kỷ Tuyết Tình. Đồng thời, cũng là người đại diện cho nhà họ Kỷ từ Kim Lăng đến thành phố Giang Châu để đầu tư”.
Chương 27: Tuyệt Tình

Người mà tôi đề cử là...

Sau khi Kỷ Tuyết Tình giới thiệu xong, trừ Giang Vũ, Triệu Trung Tuyết và Lưu Thư Nhất thì tất cả những người khác trong hội trường đều vỗ tay dồn dập.

Triệu Trung Tuyết vừa hâm mộ vừa ghen tỵ mà nhìn chăm chú vào Kỷ Tuyết Tình đang đứng trên sân khấu, đáy lòng vô cùng không phục nghĩ thầm: “Một con đàn bà nhặt được một thằng đàn ông vô dụng mà mình đá thì lấy cái gì làm cô cả của nhà họ Kỷ chứ?”

Bên kia, Giang Vũ ngoáy lỗ tai đến đỏ để chắc chắn mình không nghe nhầm, đầu óc hỗn loạn.

“Mình không ngờ cô ấy lại là cô cả nhà họ Kỷ, chứ không phải là thư ký nhỏ nào cả”.

Giang Vũ nhìn chăm chú Kỷ Tuyết Tình chết trân: “Nếu vậy thì tất cả mọi chuyện cô ấy đã nói trước kia, chỉ đang trêu đùa mình thôi. Cô ấy hoàn toàn không có lạm dụng chức quyền hay bị nhà họ Kỷ trừng phạt”.

Giang Vũ thấy mọi chuyện đã hợp lý, cũng không tức giận khi biết bản thân bị lừa. Ngược lại, anh còn thở một hơi thật nhẹ nhàng, anh đang rất vui mừng khi phát hiện ra Kỷ Tuyết Tình không gặp phiền phức như anh tưởng.

Sau khi Kỷ Tuyết Tình tự giới thiệu xong, cô lại bắt đầu trình bày dự án đầu tư của nhà họ Kỷ ở Giang Châu.

Mọi người ở đây đều liên tục vỗ tay khen thưởng Kỷ Tuyết Tình, hiện tại tất cả họ đều rất tôn trọng và hâm mộ cô. Thậm chí, họ rất chào đón về dự án đầu tư của nhà họ Kỷ vào thành phố Giang Châu thêm rất nhiều.

Chỉ có Lưu Thư Nhất vẫn âu lo, bồn chồn ngồi cũng không yên thôi.

Còn Triệu Trung Tuyết thì đen mặt suốt cả buổi, trong khi Kỷ Tuyết Tình được càng nhiều người đón tiếp thì cô ta càng ghen ghét và khó chịu hơn.

Trong lúc này, Triệu Trung Tuyết vẫn thầm nghĩ thân phận của Kỷ Tuyết Tình hoàn toàn có uy hiếp gì đến bản thân cả.

Tuy nhà họ Kỷ trâu bò thật, nhưng cùng lắm nhà chồng của cô ta không hợp tác với nhà đó là được rồi. Vậy nên, cô ta không cần phải nịnh nọt làm gì.

Có thể nói, suy nghĩ của cô ta thật đáng thương. Bởi vì cô ta sinh từ một dòng họ nhỏ, xuất thân quá thấp nên tầm nhìn cũng có hạn. Bây giờ, Triệu Trung Tuyết chẳng khác nào kẻ điếc không sợ súng!

Buổi diễn thuyết kết thúc sau nửa tiếng đồng hồ.

Kỷ Tuyết Tình gõ vào microphone, cảm thán: “Tôi đã đại diện cho nhà họ Kỷ ở Giang Châu một đoạn thời gian rồi, tôi vô cùng rất hài lòng với việc làm và cách ăn nói của đa số mọi người ở Giang Châu”.

“Tuy nhiên tôi lại gặp một số kẻ làm người ta cảm thấy buồn nôn”.

Kỷ Tuyết Tình vừa dứt lời, ánh đèn dưới sân khấu đột ngột tạo thành cột sáng chiếu thẳng vào vị trí của Triệu Trung Tuyết.

Thoáng chốc, tất cả mọi người dồn dập hướng ánh nhìn vào Triệu Trung Tuyết.

“Người phụ nữ đó là ai vậy?”

“Tôi đoán, người mà cô Kỷ vừa nói là buồn nôn kia có liên quan đến cô ả đấy”.

“À, hình như cô ta là vợ của cậu chủ nhà họ Lưu. Hình như họ Triệu hay sao đó, nhưng tôi không biết cô ta gây ra chuyện gì chọc giận cô Kỷ rồi thế?”

...

Mọi người vừa đánh ánh mắt lại, lập tức bàn tán xôn xao.

Triệu Trung Tuyết sợ hãi đến mức mặt tái mét, khi bị ánh đen chiếu sáng và trở thành tâm điểm của tất cả mọi người. Cô ta muốn chửi đổng cũng không thể nào cất lời được.

Lưu Thư Nhất đang ngồi bên cạnh Triệu Trung Tuyết vội vàng động đậy cơ thể, nhằm tránh cô ta ra thật xa.

“May quá, ánh đèn không chiếu mà mình. Điều này đã chứng minh, cô Kỷ không giận mình rồi”.

Lưu Thư Nhất đang nhủ thầm thật may: “Có lẽ như mình đã đoán, tầng lớp quản lý của nhà họ Kỷ vẫn quyết định hợp tác với nhà họ Lưu như trước và sẽ nâng đỡ cho mình. Vậy nên cô Kỷ không dám chọc vào mình, đành lấy Triệu Trung Tuyết ra chém cho đã gan thôi”.

Lưu Thư Nhất nghĩ đến đây cũng vui hơn rất nhiều, còn chuyện Triệu Trung Tuyết ra sao… Sống chết mặc bay, anh ta lười quan tâm.

Chuyện liên quan đến mặt mũi của Giang Vũ, cho nên Kỷ Tuyết Tình không chỉ trích Triệu Trung Tuyết quá nhiều.

Khi cô nói xong cột sáng cũng tắt đi, rồi cô lại bình tĩnh, thản nhiên nói: “Đương nhiên tôi thấy mình thu hoạch lớn nhất ở Giang Châu chính là, bản thân tôi đã gặp một người trẻ tuổi tài cao tại nơi này. Tôi quyết định dốc hết sức để bồi dưỡng anh ấy trở thành người phụ trách dự án đầu tư của nhà họ Kỷ tại Giang Châu”.

Mọi người nghe những lời này lập tức căng thẳng, họ không ngừng suy đoán xem người trẻ tuổi tài cao mà cô Kỷ vừa để ý kia là ai?

Lúc trước mọi người nghe đồn, nhà họ Kỷ dự định sẽ nâng đỡ Lưu Thư Nhất. Nhưng bây giờ, cô Kỷ đã ẩn ý bản thân rất chán ghét vợ của Lưu Thư Nhất. Cho nên, họ chắc chắn người cô đang nhắc không phải là Lưu Thư Nhất.

Còn Lưu Thư Nhất lại vô cùng tự tin, chỉnh lại quần áo của mình.

Cho tới giờ, Kỷ Tuyết Tình chưa công bố tin tức nhà họ Lưu sẽ trở thành đối tượng hợp tác quan trong của nhà họ Kỷ. Ngược lại, cô lại nói bản thân đang muốn đề bạt một người trẻ tuổi tài cao cho dự án.

Anh ta cảm thấy tuy quan hệ giữa Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình rất thân thiết, nhưng một tên vô dụng còn bị cắm sừng như gã Giang Vũ kia thì hoàn toàn không liên quan gì đến hai chữ “tài cao” hết.

Lưu Thư Nhất nghĩ đến đây cũng đã khẳng định chắc chắn, người trẻ tuổi tài cao ở Giang Châu là bản thân rồi.

Thêm vào đó vừa rồi, Kỷ Tuyết Tình chỉ đang nhắm vào Triệu Trung Tuyết chứ chả đả động gì đến anh ta. Vậy là anh ta cho rằng, cô không thể nào không chọn mình được.

“Người trẻ tuổi tài cao mà tôi đề cử chính là…”

Kỷ Tuyết Tình đứng trên sân khấu, cố ý đặt tay lên một cái nút. Ngay trong lúc cô nói, từng cột xánh sáng đảo ra trên cơ thể mọi người thật nhanh.

Lúc này tất cả mọi người đã căng thẳng đến mức ngừng thở. Họ nhìn chăm chú vào quỹ đạo di chuyển của cột sáng, ý đồ muốn xem ai sẽ trở thành người may mắn đó.

Theo tiết tấu âm nhạc dồn dập, cốt sáng bao quanh Lưu Thư Nhất không di chuyển.

“Đúng như dự đoán, là mình rồi!”

Lưu Thư Nhất vui sướng nắm chặt đấm đến mức mặt cũng đỏ bừng.

“Anh giỏi quá đi chồng à!”

Triệu Trung Tuyết cũng vô cùng đắc thắng và vui sướng: “Dù cô ta là cô cả nhà họ Kỷ thì cũng không thể ngăn chuyện cấp cao nhà họ Kỷ chọn người tài được. Nhà họ Lưu chắc chắn sẽ phất lên, anh chắc chắn sẽ một bước lên mây thôi chồng à”.

“Tôi thấy lời đồn là thật rồi, người nhà họ Kỷ muốn nâng đỡ chính là Lưu Thư Nhất”.

“Nếu vậy chuyện nhà họ Lưu trở thành đối tác quan trọng của nhà họ Kỷ đã xem như là ván đóng thuyền rồi”.

“Nhà họ Lưu thật sắp phất lên rồi!”



Trừ Vương Mãn Kim cười lạnh, vui sướng khi thấy người sắp gặp họa và Giang Vũ trưng ra vẻ mặt khó hiểu, thì những người khác ở trong hội trường đều sôi nổi chúc mừng Lưu Thư Nhất.

Lưu Thư Nhất đắc thắng đứng lên, chắp tay biểu đạt lòng biết ơn với mọi người: “Cảm ơn mọi người và cô Kỷ ưu ái, tôi chắc chắn sẽ…”

Kỷ Tuyết Tình đứng trên sân khấu không đợi Lưu Thư Nhất nói hết, đã đột ngột nói lớn: “Người trẻ tuổi tài cao mà tôi chấm chính là Giang Vũ!”

Ngay sau khi Kỷ Tuyết Tình nói thì cột ánh sáng xung quanh người Lưu Thư Nhất đã biến mất, sau đó bốn cột ánh sáng đến từ bốn hướng khác nhau cùng hội tụ lại chiếu vào Giang Vũ.

Tất cả mọi người trợn tròn mắt với sự thay đổi bất thình lình vừa rồi, cùng lúc đó âm thầm hỏi: Giang Vũ là thằng nào? Khi này, nụ cười đắc chí trên mặt Lưu Thư Nhất và Triệu Trung Tuyết cũng cứng lại, cảm giác từ trên đám mây mà té cái đụi xuống đất thật quá khó chấp nhận.

“Ha ha ha! Công dã tràng!”

Vương Mãn Kim bật cười ha hả, dường như chuyện này giống hệt những suy đoán của anh ta.

Triệu Trung Tuyết với Lưu Thư Nhất toàn là bọn ngu ngục, bọn này hoàn toàn không biết địa vị thật của Kỷ Tuyết Tình khủng bố đến mức nào.

Cô chính là công chúa nhỏ nói một không hai của nhà họ Kỷ, vậy nên lời cô nói có sức nặng nhất trong việc quyết định cho phép quyền đầu tư vào Giang Châu.

Ấy vậy mà hai kẻ ngu kia mới chọc giận Kỷ Tuyết Tình rồi, còn muốn treo cào. Đúng là bọn thiểu năng.

Mọi người khác lại đưa mắt nhìn nhau, họ hoàn toàn không ngờ diễn biến sự việc lại trái ngược như vậy. Đặc biệt là những tên nịnh nọt Lưu Thư Nhất từ trước đến giờ càng xấu hổ đến mức muốn đào cái hố nhảy xuống ngay lập tức.

Không ai quan tâm đến Lưu Thư Nhất và Triệu Minh Tuyết nữa, họ vội vàng nhìn đến chỗ Giang Vũ đang bị ánh sáng tụ của ánh đèn bao phủ.

“Anh ta là Giang Vũ à? Tôi thấy vẻ ngoài cũng đường hoàng, hèn gì được cô Kỷ chấm là phải rồi”.

“Nhưng mà Giang Vũ này là ai? Hình như, trong giới kinh doanh của Giang Châu đâu có xuất hiện nhân vật như vậy!”

“Tôi không biết, cũng chả quen anh ta. Nhưng tôi thấy, anh ta đã được cô Kỷ để ý thì chắc chắn có tài gì đó hơn người rồi đấy!”



Trừ Lưu Thư Nhất và Triệu Trung Tuyết quen Giang Vũ từ trước, thì tất cả mọi người trong hội trường hoàn toàn không biết Giang Vũ là ai?

Bởi vì ngay cả cô cả Triệu Trung Tuyết của nhà họ Triệu, nhóm ông bà trùm trong giới kinh doanh Giang Châu còn không biết, thì lấy đâu ra có người biết được một người ở rể trong nhà họ Triệu mà không cho người ta có cảm giác tồn tại như Giang Vũ chứ.

Mà người trong cuộc như Giang Vũ cũng đần thúi mặt và sợ hãi trước sự việc đang diễn ra, chứ đừng nói chi là những người xa lạ.
Chương 28: Cái bẫy do cô cả tùy ý giăng ra

Trước đó Giang Vũ không biết Kỷ Tuyết Tình dẫn mình tới đây làm gì?

Vừa mới biết được thân phận thực sự của Kỷ Tuyết Tình, còn chưa kịp phản ứng trước cú sốc thì đã trở thành trung tâm của sự chú ý.

Đối với một người bình thường, đây không phải là một điều ngạc nhiên mà là một cú sốc!

Cũng may định lực của Giang Vũ không tầm thường, sau khi bình tĩnh lại, anh từ từ đứng dậy và ngẩng cao đầu bước về phía sân khấu dưới sự dẫn dắt của ánh đèn.

Nhìn thấy Giang Vũ lên sân khấu, Kỷ Tuyết Tình chủ động đón anh và nở một nụ cười nghịch ngợm với Giang Vũ từ một góc độ không ai chú ý.

“Rốt cuộc cô đang giấu tôi bao nhiêu chuyện?”

Giang Vũ không hề cử động miệng, nhỏ giọng phàn nàn: “Ít nhất cô nên nói với tôi một tiếng trước chứ!”

“Tôi đã nói rồi, trường hợp hôm nay sẽ khiến anh hơi khó chịu, cho nên tôi đã nhắc nhở anh phải chuẩn bị tinh thần!”

Kỷ Tuyết Tình chỉnh sửa lại quần áo cho Giang Vũ, cô thì thầm: “Trước đây anh đã nói sẽ chăm sóc tôi, bây giờ tôi sẽ giao mọi việc cho anh, anh sẽ không để tôi thất vọng chứ?”

“Cô là cô cả nhà họ Kỷ, đâu cần tôi chăm sóc làm gì?”

Giang Vũ bất đắc dĩ thở dài, buồn bã nói: “Bây giờ tôi cũng không biết mình phải làm sao?”

“Muốn chăm sóc tôi, anh nhất định phải một đường tiến về phía trước, bắt đầu từ Giang Châu”.

Kỷ Tuyết Tình đặt tay lên cổ áo Giang Vũ, động viên: “Nếu ngay cả Giang Châu nhỏ bé này mà anh cũng không đi tới đỉnh được thì làm sao có thể mong đợi anh chăm sóc tôi?”

“Phù! Đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ nỗ lực để xứng đáng với địa vị cô cả nhà họ Kỷ của cô”.

Giang Vũ hít sâu một hơi, sau khi biết được thân phận thật sự của Kỷ Tuyết Tình, anh cảm thấy áp lực chưa từng có.

Nếu muốn cùng Kỷ Tuyết Tình ở bên nhau, con đường tương lai nhất định phải vượt mọi chông gai, anh nhất định sẽ tiến về phía trước, không bao giờ để Kỷ Tuyết Tình thất vọng.

Nhìn thấy Kỷ Tuyết Tình đang chỉnh sửa quần áo cho Giang Vũ, hai người thì thầm như không có ai xung quanh, mọi người đều há hốc mồm.

Đồng thời, những người này cũng ý thức được, Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình có quan hệ không bình thường, mẹ nó, bọn họ là một đôi!

Mọi người đều đang suy đoán về lai lịch của Giang Vũ, làm sao anh ta có thể chiếm được trái tim của công chúa nhỏ nhà họ Kỷ?

Đồng thời, Giang Vũ nhất định sẽ bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, nếu không cẩn thận, Kỷ Tuyết Tình sẽ vì anh mà xấu hổ.

Kỷ Tuyết Tình chủ động nắm tay Giang Vũ đi đến giữa sân khấu, chuẩn bị đưa micro vào tay Giang Vũ.

“Chuyện mờ ám, đây nhất định là chuyện mờ ám!”

Giang Vũ chưa kịp nhận microphone, Triệu Trung Tuyết đã đột nhiên đứng dậy, giận dữ hét lên: “Giang Vũ chỉ là kẻ vô dụng, anh ta không có tư cách trở thành đối tượng được nhà họ Kỷ nâng đỡ, huống chi là người phụ trách đầu tư của nhà họ Kỷ”.

“Cô mau câm miệng đi!”

Mọi việc đã như vậy, Lưu Thư Nhất đã nhìn rõ tình hình, tức giận mắng lớn.

“Vì có sự bất công nên chúng ta phải đứng lên phản kháng”.

Nhìn thấy Giang Vũ bị mình bỏ rơi đang đứng trên sân khấu được mọi người chú ý theo dõi, Triệu Trung Tuyết vô cùng tức giận, không cam lòng mà hét lên: “Nhà họ Lưu mới là đối tượng chủ chốt mà nhà họ Kỷ muốn hợp tác, vậy thì chồng tôi, với tư cách là cậu chủ nhà họ Lưu, đáng lẽ phải được ủng hộ nhiều nhất, tại sao lại là tên vô dụng như Giang Vũ?”

Nghe vậy, Lưu Thư Nhất mấp máy môi nhưng không nói nữa, cũng cảm thấy không phục và không cam lòng như vậy.

Những người khác cũng đầy nghi hoặc, bọn họ thật sự không hiểu nổi hành động của Kỷ Tuyết Tình, làm người khác rất khó hiểu.

“Ai nói cho cô biết, nhà họ Lưu sẽ trở thành đối tác chủ chốt của nhà họ Kỷ?”

Kỷ Tuyết Tình hỏi Triệu Trung Tuyết với vẻ mặt vô cảm.

“Mấy ngày này mọi người đều nói về điều này, tôi không tin là cô chưa nghe gì về nó cả”.

Triệu Trung Tuyết ngẩng đầu lạnh lùng nói: “Cô không thể thay đổi quyết định hợp tác với nhà họ Lưu của những người quản lý nhà họ Kỷ, nên mới để Giang Vũ chiếm lấy vị trí được trọng dụng của chồng tôi, quả thực quá bỉ ổi!”

“Haha! Mọi người đều nói vậy thì nó nhất thiết phải là sự thật chắc?”

Kỷ Tuyết Tình khinh thường cười cười, giọng điệu bình tĩnh hỏi: “Mọi người, có ai nhìn thấy thông báo chính thức hoặc thông báo hợp tác của nhà họ Kỷ với nhà họ Lưu chưa?”

Mọi người đều lắc đầu, những chuyện về nhà họ Lưu vẫn luôn là tin đồn, không có thông báo hay tài liệu xác thực nào được đưa ra.

“Chưa có ai nhìn thấy, hai người có thấy không?”

Kỷ Tuyết Tình lạnh lùng mà nhìn về phía Triệu Trung Tuyết cùng Lưu Thư Nhất.

“Này...”

Lưu Thư Nhất và Triệu Trung Tuyết ngay lập tức không nói nên lời, họ chưa bao giờ nhìn thấy bất cứ điều gì có thể chứng minh vấn đề này.

“Mọi thứ đều là trí tưởng tượng và suy đoán của hai người”.

Kỷ Tuyết Tình khinh thường cười nói: “Tôi thay mặt nhà họ Kỷ, bây giờ tôi chính thức thông báo cho các người, việc nhà họ Lưu trở thành đối tác hợp tác chủ chốt của nhà họ Kỷ, thuần túy chỉ là tin đồn”.

“Tôi cũng muốn công khai rõ ràng rằng từ đầu đến cuối, nhà họ Kỷ chưa bao giờ cân nhắc việc lôi kéo nhà họ Lưu vào bất kỳ dự án đầu tư nào của mình ở Giang Châu”.

“Tiếp theo, Giang Vũ sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn về các vấn đề cụ thể liên quan đến đầu tư”.

Lưu Thư Nhất nghe vậy bỗng nhiên sắc mặt tái nhợt, mọi hi vọng đều hoàn toàn tan vỡ.

Chẳng những tan vỡ mộng ảo trước đó, Kỷ Tuyết Tình còn bày ra thái độ muốn phong sát nhà họ Lưu, đây là một tai họa ngập đầu đối với nhà họ Lưu.

Triệu Trung Tuyết cũng chết lặng tại chỗ, mọi chuyện khác hẳn với những gì cô ta mong đợi.

Vốn tưởng rằng nhà họ Lưu sẽ trở thành đối tác hợp tác của nhà họ Kỷ và sẽ phất lên, nhưng không ngờ họ lại bị nhà họ Kỷ phong sát.

Nhưng người chồng vô dụng trước đây bị cô ta bỏ rơi lại trở thành người phụ trách công việc đầu tư chủ yếu của nhà họ Kỷ.

Thân phận của người phụ trách này còn đáng sợ hơn nhiều so với trở thành đối tượng hợp tác của nhà họ Kỷ, giữa hai bên không gì có thể so sánh được.

Sau khi tìm hiểu rõ ràng sự việc, mọi người có mặt tại hiện trường đều nhận ra nhà họ Kỷ không hề có chút hứng thú nào với nhà họ Lưu.

Từ thái độ của Kỷ Tuyết Tình có thể nhìn ra được, vị cô cả nhà họ Kỷ này rất chán ghét vợ chồng Lưu Thư Nhất.

Thế thì chuyện xảy ra tiếp theo sẽ thú vị lắm đây!

Để tránh bị liên lụy, những kẻ trước đây xu nịnh vợ chồng Lưu Thư Nhất, Triệu Trung Tuyết chắc chắn sẽ vạch ra ranh giới rõ ràng với nhà họ Lưu, thậm chí còn quay lại giẫm nhà họ Lưu.

Và những người như Vương Mãn Kim, người trước đây từng có ác cảm với Lưu Thư Nhất sẽ càng không nhân từ với nhà họ Lưu.

Mấy ngày nay, nhà họ Lưu và nhà họ Triệu cho rằng được nhà họ Kỷ ủng hộ, ở Giang Châu hành động ngạo mạn, độc đoán và vô lương tâm, xúc phạm không ít người.

Bây giờ bọn họ biết nhà họ Kỷ sẽ không bao giờ đứng ra bênh vực nhà họ Lưu, những người bị nhà họ Lưu và nhà họ Triệu ức hiếp cũng không còn chút kiêng dè nào nữa.

Không bao lâu nữa, nhà họ Lưu gia và nhà họ Triệu sẽ trở thành kẻ thù chung của toàn bộ Giang Châu, dù không chết cũng nhất định sẽ lột da!

Đây là âm mưu do Kỷ Tuyết Tình tùy ý bày ra ngay từ đầu, chính cô đã khiến người ta tung tin nhà họ Lưu sẽ trở thành đối tác chủ chốt của nhà họ Kỷ.

Muốn tiêu diệt nó thì trước hết phải làm nó điên cuồng.

Nếu Giang Vũ không muốn để cô giúp đỡ đối phó nhà họ Lưu và nhà họ Triệu, vậy thì Kỷ Tuyết Tình liền dùng chiêu nâng để giết, dùng lời đồn để làm Lưu Thư Nhất và Triệu Trung Tuyết tự tìm đường chết trong sự bành trướng của bản thân.

Mà nhà họ Lưu và nhà họ Triệu quả thực đang phải đối mặt với một bi kịch không thể cứu vãn vì một chiêu tùy ý của Kỷ Tuyết Tình.

Bây giờ sự việc đã đến nước này, không còn ai quan tâm đến Triệu Trung Tuyết và Lưu Thư Nhất nữa, mọi việc phải chờ đến cuối cùng giải quyết.

Trên sân khấu, Kỷ Tuyết Tình đưa micro cho Giang Vũ, rồi làm động tác cổ vũ.

“Nhận được sự hậu ái và trọng dụng của của Kỷ tiểu thư”.

Mặc dù mọi người ở đây đều là những nhân vật nổi tiếng, nhưng Giang Vũ không hề để tâm đến những người này, nên cũng không hề luống cuống, nhìn Kỷ Tuyết Tình, anh kiên quyết nói: “Mặc dù bây giờ mọi người đều không biết tôi là ai, nhưng tôi sẽ không bao giờ để cô Kỷ thất vọng”.

“Không bao lâu nữa, tôi sẽ làm cho cái tên Giang Vũ vang dội khắp Giang Châu, thậm chí toàn bộ tỉnh Giang Đông!”

Dưới sự dẫn dắt của Kỷ Tuyết Tình, toàn trường đã vỗ tay nồng nhiệt.

Tuy rằng đa số mọi người không biết Giang Vũ, không để lời nói của anh trong lòng, thậm chí không tin tưởng anh chút nào, nhưng mặt mũi của Kỷ Tuyết Tình thì nhất định phải nể!

“Hừ!”

Nhìn Giang Vũ đang chiếm lấy tâm điểm chú ý trên sân khấu, Triệu Trung Tuyết hừ lạnh, chán ghét chửi rủa: “Một kẻ hèn nhát bị cắm sừng ba năm, chỉ biết ăn bám và khoác lác, còn bày đặt giả vờ làm gì!”
Chương 29:Triệu Trung Tuyết tìm đường chết, chúng ta xem như quen nhau đúng không

Sau khi nghe được lời nói của Triệu Trung Tuyết, mọi người trong hội trường đều có biểu cảm kỳ lạ.

Trước mắt những người này có thái độ tốt đẹp đối với Giang Vũ trên sân khấu, hoàn toàn là do nể mặt Kỷ Tuyết Tình.

Trên thực tế, không ai biết đến Giang Vũ, cũng không có nhiều người tin vào lời nói hùng hồn của Giang Vũ, thậm chí nhiều người còn khinh thường nhìn tới.

Chẳng qua, vì nể mặt Kỷ Tuyết Tình nên không ai nói thẳng mặt như Triệu Trung Tuyết.

“Cô có thể im miệng lại được không!”

Sắc mặt Lưu Thư Nhất xanh mét mà trừng Triệu Trung Tuyết.

Anh ta đang nghĩ cách cứu vãn tình thế, nhưng người phụ nữ ngu ngốc này lại càng đổ thêm dầu vào lửa, kéo thêm thù hận, cô ta chỉ là một kẻ óc heo mà thôi!

Bây giờ anh ta hối hận vô cùng, sao có thể tìm được một kẻ ngu xuẩn như Triệu Trung Tuyết làm vợ? Đúng là hố cha!

Đối với người làm người khác ghê tởm như Triệu Trung Tuyết, Giang Vũ cũng chán ghét, anh nói chắc chắn vào micro: “Tôi sẽ biến mọi lời tôi nói thành hiện thực, và tôi cũng sẽ khiến một số người đã làm tổn thương tôi phải hối hận”.

“Anh cứ bốc phét đi...”

“Cô rất muốn thể hiện bản thân nhỉ!”

Kỷ Tuyết Tình ngắt lời Triệu Trung Tuyết, lạnh lùng nói: “Có muốn tôi mời cô lên sân khấu nói với mọi người mấy câu không?”

“Đi thì đi, ai sợ ai chứ!”

Triệu Trung Tuyết lập tức đứng dậy, chuẩn bị lên sân khấu kể lại quá khứ đau khổ của Giang Vũ trong ba năm qua, vì đã không còn hy vọng nên chẳng thà làm cho Giang Vũ bẽ mặt trước công chúng.

“Mẹ nó cô điên rồi à!”

Nhìn thấy Triệu Trung Tuyết thật sự muốn đối đầu với Kỷ Tuyết Tình, Lưu Thư Nhất đột nhiên đứng dậy, tát một cái làm cô ta ngã lăn xuống đất.

“Xin lỗi, xin lỗi, cô ấy đã uống quá nhiều nên mới có hành động điên cuồng như vậy”.

Sau khi tát Triệu Trung Tuyết, Lưu Thư Nhất nhanh chóng xin lỗi Kỷ Tuyết Tình.

“Hừ! Hãy coi chừng người phụ nữ của anh đi, nếu không đừng trách tôi không khách khí”.

Kỷ Tuyết Tình hừ lạnh một tiếng, lần này cũng không tiếp tục truy cứu sự việc trong trường hợp này, ngược lại kéo Giang Vũ đi xuống sân khấu.

Lưu Thư Nhất kéo Triệu Trung Tuyết ra khỏi hội trường với vẻ mặt khó coi, nếu cứ tiếp tục ở lại, nhà họ Lưu có thể sẽ bị kẻ ngu ngốc Triệu Trung Tuyết này hủy hoại.

“Hôm nay tôi ép anh vào vị trí đó là để giúp anh trưởng thành tốt hơn”.

Sau khi bước xuống sân khấu, Kỷ Tuyết Tình cũng không có kéo Giang Vũ đi giao lưu mà kéo anh sang một bên: “Anh có chịu được áp lực như vậy không?”

“Chuyện nhỏ mà thôi!”

Giang Vũ cười toe toét và thờ ơ nói: “Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu đến cùng với nhà họ Lưu và thậm chí nhà họ Kỷ, nhưng bây giờ cô đã trở thành cô cả của nhà họ Kỷ, vậy thì tôi chỉ cần cố gắng để xứng với cô thôi”.

“Việc này đỡ căng thẳng hơn nhiều so với việc cố gắng lật đổ nhà họ Kỷ”.

“Ha hả! Tôi cũng rất thích bộ dạng thực lực hữu hạn, mà lại tự cao tự đại của anh”.

Nghe được Giang Vũ muốn lật đổ nhà họ Kỷ, Kỷ Tuyết Tình buồn cười dặn dò: “Hôm nay thế thôi, tôi phải chiêu đãi mấy vị trưởng bối mà hiện giờ anh chưa thể gặp được, anh về trước đi!”

“Được! Tôi cũng không thích trường hợp này, tôi về nhà chờ cô”. Giang Vũ gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

Đi được hai bước, Giang Vũ đột nhiên dừng lại, quay người nghiêm túc nhìn Kỷ Tuyết Tình: “Tuyết Tình! Bây giờ chúng ta có xem như đang yêu nhau không?”

“Nếu chúng ta không phải đang quen nhau, thì việc anh sống trong nhà tôi sẽ là tội chết”.

Tim Kỷ Tuyết Tình đập thình thịch, sau đó mặt đỏ bừng xấu hổ, trợn mắt quyến rũ nhìn Giang Vũ: “ tôi còn bị anh chấm mút nhiều như vậy, anh không định chịu trách nhiệm sao?”

“Ha ha, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô bằng cả mạng sống của mình, sau này chúng ta sẽ chính thức trở thành người yêu!”

Giang Vũ cười toe toét, kiên quyết nói: “Đừng nói em là cô cả nhà họ Kỷ, cho dù em có là tiên trên trời, tôi nhất định sẽ nỗ lực để xứng với em”.

Sau khi dứt lời, Giang Vũ bước ra ngoài mà không ngoảnh lại.

“Tên ngố này đột nhiên giác ngộ!”

Hai má Kỷ Tuyết Tình nóng bừng nhìn bóng lưng Giang Vũ: “Vậy mà dám gọi mình là Tuyết Tình, còn bá đạo mà quyết định mối quan hệ này, không tệ không tệ!”

“Tuyết Tình, tên nhóc chết tiệt tên Giang Vũ kia đâu?”

Ngay lúc đó, một cụ ông có mái tóc hoa râm, tinh thần quắc thước, mặc Đường trang thở phì phì xuất hiện phía sau Kỷ Tuyết Tình.

Ông cụ này tên là Đổng Thiên Bảo, xuất thân từ nhà họ Kỷ, ông từng giữ chức vụ quan chức cấp cao ở cục chiến tranh Giang Đông, sau khi đổi nghề, giữ chức lãnh đạo cao nhất của tỉnh Giang Đông, hiện ông ấy đã nghỉ hưu.

Đổng Thiên Bảo đã nhìn Kỷ Tuyết Tình lớn lên, ông ấy vô cùng yêu thương cô, nghe nói Kỷ Tuyết Tình đại biểu nhà họ Kỷ đến Giang Châu đầu tư, ông ấy cố ý từ tỉnh thành chạy tới ủng hộ Kỷ Tuyết Tình.

Kết quả lại thấy được Kỷ Tuyết Tình mập mờ với Giang Vũ trước mặt mọi người, ông cụ rất tức giận.

“Ông Đổng, con bảo anh ấy về trước rồi, ông tìm anh ấy làm gì?”

Kỷ Tuyết Tình nhanh chóng thu hồi cảm xúc, quay người, cung kính bước tới chào: “Để con uống với ông vài ly”.

“Đừng đổi chủ đề nữa, việc con làm hôm nay quá kỳ cục”.

Ông cụ Đổng tức giận thở phì phì nhìn Kỷ Tuyết Tình: “Đường đường có thân phận là cô cả nhà họ Kỷ cao quý đến mức nào, sao có thể tùy tiện có quan hệ mập mờ với một tên nhóc có lai lịch không rõ như vậy?”

“Cái này không gọi là mập mờ, Giang Vũ là bạn trai chính thức của con”. Kỷ Tuyết Tình nghiêm túc trả lời.

“Vậy càng không được! Cậu ta có thân phận gì, xuất thân như thế nào, gia cảnh như thế nào, còn tài năng của cậu ta ra sao nữa?”

Ông cụ Đổng mở to mắt hỏi: “Người đàn ông xứng đáng với con ít nhất phải có xuất thân từ cấp tỉnh như Lăng Vân, hào môn dòng chính ở kinh đô mới có thể môn đăng hộ đối với con, cậu ta là thứ gì chứ?”

“Con không nhìn vào những thứ này khi tìm kiếm một người đàn ông, chỉ cần con thích anh ấy là đủ rồi”.

Kỷ Tuyết Tình xoa xoa giữa lông mày, cô cũng đau đầu vì sự quan tâm như vậy của trưởng bối.

“Ăn nói hàm hồ, chỉ cần con thích, thì nhà họ Kỷ có thể đồng ý sao?”

Ông cụ Đổng không vui nhìn chằm chằm Kỷ Tuyết Tình: “Đừng nhắc đến ông nội của con, cho dù bố con biết con tìm người như vậy thì cũng muốn giết người!”

“Ông tuyệt đối đừng đem chuyện này nói với gia đình con”.

Sắc mặt Kỷ Tuyết Tình hơi thay đổi, cô cầu xin nhìn ông cụ Đổng: “Mặc dù bây giờ Giang Vũ hai bàn tay trắng, nhưng con tin tưởng vào ánh mắt của chính mình.

Thành tựu trong tương lai của anh ấy chắc chắn sẽ vượt qua những người cùng thế hệ với anh ấy, nhưng anh ấy vẫn cần thời gian để trưởng thành”.

“Con bé này, con thích cậu ta thật à! “

Ông Đổng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, dậm chân khiển trách: “Thời nay phụ nữ bình thường đều biết cổ phiếu tiềm năng không đáng tin cậy, mà con, con gái của gia tộc quý phái, lại có ý nghĩ như vậy”.

“Thằng nhóc đó cho dù có trở thành người giàu nhất Giang Châu, người giàu nhất tỉnh Giang Đông, hay thậm chí là người giàu nhất cả nước thì cũng không xứng với con”.

“Con... “

Kỷ Tuyết Tình mấp máy môi, kiên định nói: “Con tin tưởng anh ấy sẽ không làm con thất vọng”.

“Con tin tưởng cái rắm!”

Ông cụ Đổng tức giận nói: “Ngày mai ông sẽ tìm một số thanh niên tài tuấn thực sự ở Giang Châu, con có thể mang thằng nhóc đó về chỗ ở của ông, để nó hiểu rõ năng lực của mình mà rút lui”.

“Không cần thiết phải làm vậy đâu”. Kỷ Tuyết Tình bất đắc dĩ nhìn ông cụ Đổng.

“Nếu ngay cả những thanh niên ở Giang Châu này mà cậu ta còn không bằng thì hãy cút đi càng sớm càng tốt”.

Ông cụ Đổng không chút nghi ngờ nói: “Nếu con không đưa cậu ta đến đây, ông sẽ nói cho ông nội con biết chuyện này, đến lúc đó xem con còn tùy hứng kiểu gi2?”

“Đừng đừng đừng, con sẽ dẫn anh ấy đến chào hỏi ông là được”.

Kỷ Tuyết Tình vội vàng xua tay, cầu xin: “Ông tuyệt đối không được nói cho ông nội của con biết”.

“Yên tâm đi! Nếu cậu ta thậm chí không thể vượt qua ải của ông, ông cũng lười đem chuyện của cậu ta đi quấy rầy sự thanh tịnh của lão Vương gia”.

Ông cụ Đổng không kiên nhẫn xua tay, tức giận nói: “Ông bây giờ già thật rồi, nếu như lúc còn trẻ, ông sẽ dùng một chưởng mà đập chết con cóc muốn ăn thịt thiên nga này”.

“Hai! Đã để cho Giang Vũ đi trước, kết quả vẫn không trốn thoát được ải này! “

Kỷ Tuyết Tình bất đắc dĩ nhìn về phía Giang Vũ rời đi, cô biết bây giờ Giang Vũ cần thời gian để phát triển, nhưng những người xung quanh có lẽ sẽ không cho anh cơ hội này, áp lực như núi!

Lưu Thư Nhất vừa kéo Triệu Trung Tuyết vào sân liền tát thẳng vào mặt Triệu Trung Tuyết, vừa đánh vừa mắng...
Chương 30: Phải xin lỗi Giang Vũ và cầu xin tha thứ, người nhà họ Triệu chặn đường

“Đồ ngu ngốc, cô dám đối đầu với Kỷ Tuyết Tình, cô muốn hại chết tôi và nhà họ Lưu à!”

Lưu Thư Nhất vừa tay đánh chân đá, vừa chửi ầm lên: “Lúc trước mắt tôi bị mù mới có thể coi trọng một người ngu xuẩn như cô”.

“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa chồng ơi, em sai rồi!”

Triệu Trung Tuyết ôm đầu khóc lóc thảm thiết: “Do em không chịu nổi bộ dạng tự mãn của Giang Vũ, còn có Kỷ Tuyết Tình kia, cô chiêu chó má gì, còn đi nhặt đồ mà em đã bỏ đi”.

“Mẹ nó cô còn dám nói”.

Nghe vậy, Lưu Thư Nhất càng tức giận hơn, chỉ vào Triệu Trung Tuyết và hét lên: “Mặc kệ chuyện gì đã xảy ra trước đó, bây giờ Giang Vũ đang bám được vào Kỷ Tuyết Tình, chúng ta đắc tội anh ta thì không ổn, Kỷ Tuyết Tình chỉ cần tùy tiện nói một câu là có thể làm nhà họ Lưu và nhà họ Triệu cửa nát nhà tan”.

“Ngay cả bây giờ, nếu chúng ta không tìm ra cách đảo ngược tình thế, gia tộc chúng ta có thể bị người khác đá đổ”.

“Chồng ơi, đừng làm em sợ, có nghiêm trọng đến vậy không?”

Triệu Trung Tuyết vẫn nghi hoặc hỏi: “Cho dù nhà họ Kỷ vĩ đại đến đâu, bọn họ vẫn là thế lực ngoại lại, cùng lắm là không hợp tác với chúng ta, chứ không đến nỗi ép chúng ta vào đường chết đúng không?”

“Ngu xuẩn! Thế lực như nhà họ Kỷ mà muốn giết chúng ta, chính họ cũng không cần ra tay, chỉ cần tỏ thái độ thôi là đã có vô số người vì họ mà ra tay”.

Sắc mặt Lưu Thư Nhất tái mét, hoảng sợ nói: “Tuy rằng Kỷ Tuyết Tình không thể hiện rõ ràng là muốn nhắm vào chúng ta, nhưng tất cả thế lực đều nhận thấy cô ta chán ghét chúng ta, bọn họ sẽ không bao giờ dễ dàng bỏ qua cơ hội này để lấy lòng nhà họ Kỷ đâu”.

“Đặc biệt là nhà họ Vương và những thế lực gia tộc mà chúng ta từng đắc tội trước đây, họ nhất định sẽ trả thù một cách điên cuồng”.

“Thật sự là nghiêm trọng như vậy à!”

Triệu Trung Tuyết cuối cùng cũng ý thức được tình thế nghiêm trọng, kinh hãi nói: “Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?”

“Tôi đã nghĩ kỹ rồi, chúng ta không có ân oán trực tiếp với Kỷ Tuyết Tình, hết thảy đều là từ Giang Vũ mà ra”.

Lưu Thư Nhất nheo mắt và phân tích: “Chỉ cần chúng ta tìm cách cầu xin Giang Vũ tha thứ, mọi vấn đề sẽ được giải quyết một cách tự nhiên”.

“Chúng ta cần tìm cơ hội để xin lỗi Giang Vũ và cầu xin anh ta tha thứ”.

“Bắt em đi xin lỗi cái tên vô dụng đó à, đánh chết em cũng không đi”.

Triệu Trung Tuyết quả quyết lắc đầu, bảo cô ta xin lỗi Giang Vũ, cô ta thấy còn khó chấp nhận hơn cả cái chết.

Lưu Thư Nhất đột nhiên giơ tay, tát mạnh vào mặt Triệu Trung Tuyết, gầm lên: “Nếu cô không đi, tôi sẽ đánh chết cô!”

“Em... để em đi, em đi, được chưa?”

Triệu Trung Tuyết thật sự sợ bị đánh, tuy bất đắc dĩ nhưng cũng đành phải nhượng bộ, lo lắng nói: “Trước đây chúng ta đã đắc tội Giang Vũ nghiêm trọng như vậy, cho dù em xin lỗi, hắn cũng chưa chắc sẽ chịu nhận!”

“Vậy cô phải nghĩ cách để anh ta chha61p nhận”.

Lưu Thư Nhất híp mắt, cắn răng nói: “Trước kia anh ta nghe lời cô như vậy, cô nói gì anh nghe nấy, cô chỉ cần dùng những thủ đoạn lấy lòng tôi với anh ta, tôi nghĩ anh ta sẽ tha thứ cho cô”.

“Bây giờ em là vợ anh, anh lại để em làm như vậy...”

“Gia tộc cũng sắp diệt vong rồi, còn nói vợ hay không vợ gì nữa”.

Lưu Thư Nhất hung ác nhìn Triệu Trung Tuyết, nghiêm nghị nói: “Miễn là Giang Vũ chịu tha thứ, cho dù anh ta có yêu cầu cô quỳ xuống liếm thì cô cũng phải ngoan ngoãn làm theo, nếu không tôi sẽ giết cô!”

“Chỉ sợ... dù em chịu hy sinh, hắn cũng chưa chắc chịu tha thứ cho chúng ta!”, Triệu Trung Tuyết nhục nhã lắc đầu.

“Điều này có thể xảy ra!”

Lưu Thư Nhất nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng: “Vậy thì chuẩn bị hai phương án, nếu anh ta không biết điều, tôi sẽ vận dụng nhân tình với Hổ gia để xử lý anh ta!”

“Cục diện bây giờ, nếu giết Giang Vũ, Kỷ Tuyết Tình sẽ không bỏ qua cho chúng ta đúng không?”

Triệu Trung Tuyết biến sắc, cô ta lo lắng nói: “Mà Giang Vũ có Kỷ Tuyết Tình chống lưng, Hổ gia chưa chắc dám động vào hắn!”

“Vì thế mọi việc phải được thực hiện nhanh chóng”.

Lưu Thư Nhất cười lạnh: “Thân phận của Hổ gia không thể công khai xuất hiện, nên không có tư cách tham gia bữa tiệc này, hắn còn không biết nơi này xảy ra chuyện gì, cứ để hắn đi đối phó Giang Vũ”.

“Hơn nữa, ở Giang Châu cũng rất ít người biết mối quan hệ giữa Hổ gia và nhà họ Lưu. Cho dù Hổ gia có giết Giang Vũ , Kỷ Tuyết Tình cũng sẽ chỉ tìm Hổ gia báo thù, không liên quan gì đến nhà họ Lưu”.

“Chồng ơi, anh thật thông minh”.

Triệu Trung Tuyết nhìn Lưu Thư Nhất với vẻ ngưỡng mộ, miệng thúc giục: “Vậy thì anh hãy nhanh chóng gọi Hổ gia giết tên khốn Giang Vũ đó đi”.

“Tôi sẽ lập tức gọi điện thoại, nhưng giết Giang Vũ chỉ là hạ sách, cô vẫn phải đi cầu xin tha thứ trước”.

Lưu Thư Nhất rất hưởng thụ sự ngưỡng mộ và khen ngợi của Triệu Trung Tuyết, đó cũng là lý do chính khiến anh ta cặp kè với người phụ nữ này ngay từ đầu.

“Ừm được, em nghe lời chồng em, em…”

Đang nói dở, Triệu Trung Tuyết bỗng nhiên chỉ về phương xa, hô: “Chồng ơi, Giang Vũ sắp đi!”

“Thực sự là Giang Vũ”.

Lưu Thư Nhất nhìn một cái, lập tức kéo Triệu Trung Tuyết đuổi theo sau.

Sau khi Giang Vũ rời khỏi phòng tiệc, anh đi thẳng đến cổng trang viên.

Sau những chuyện xảy ra tối nay, anh cũng cảm thấy rất áp lực, chuẩn bị về nhà chăm chỉ học tập rèn luyện để nâng cao trình độ của mình.

Vốn dĩ khi Kỷ Tuyết Tình lấy thân phận là một thư ký quèn ở bên anh, Giang Vũ đã cảm thấy mình không xứng với cô.

Bây giờ biết Kỷ Tuyết Tình là cô cả nhà họ Kỷ, anh càng cảm thấy áp lực hơn.

Nhưng bây giờ Kỷ Tuyết Tình đã chấp nhận anh, Giang Vũ muốn nỗ lực để trở nên mạnh mẽ hơn và xứng đáng với cô ngay cả khi phải mạo hiểm mạng sống của mình.

Sau khi ra khỏi cổng sơn trang, Giang Vũ vội vàng xuống núi chuẩn bị bắt taxi về nhà nhưng lại bị một đám người chặn lại.

Những người này là người trong nhà họ Triệu, đứng đầu là Triệu Thiên Mang và Ngô Châu, tất cả đang tập trung lại trên con đường duy nhất rời khỏi sơn trang phải đi qua, họ cầm biểu ngữ, chuẩn bị pháo mừng, chờ Triệu Trung Tuyết trở về.

“Ôi chao! Đây không phải là Giang Vũ, kẻ thất bại trong nhà chúng ta ba năm sao?”

Sau khi nhìn thấy Giang Vũ đi ra, Ngô Châu lập tức hét lên: “Sao bữa tiệc kết thúc nhanh như vậy? Thư ký nhỏ đáng yêu của cậu không sắp xếp đàng hoàng nên bị đuổi ra ngoài à?”

Giang Vũ nhìn những người trong nhà họ Triệu với vẻ mặt kỳ lạ.

Những người này bày ra trận thế lớn như vậy, chuẩn bị nhân cơ hội này để nhà họ Triệu chính thức bước vào giới thượng lưu Giang Châu, tuy nhiên, họ không bao giờ ngờ được Triệu Trung Tuyết lại là một vai hề trong bữa tiệc, thậm chí còn làm mất mặt Lưu Thư Nhất.

Trong hoàn cảnh như vậy, nhà họ Triệu còn bày ra trò như vậy ở đây thì thật là buồn cười, trước sự giễu cợt của Ngô Châu, Giang Vũ lắc đầu thương hại, anh lười chấp nhặt với những người này nên không đáp lại mà sải bước về phía trước, chuẩn bị rời đi.

“Đồ vô dụng, nhìn bố mẹ vợ cũ mà cũng không thèm chào hỏi một câu sao”.

Ngô Châu dừng lại ở trước mặt Giang Vũ, cười lạnh nói: “Cậu bị đuổi ra khỏi yến hội, không mặt mũi gặp người khác sao?”

“Tránh ra!”

Đối mặt với Ngô Châu đang chặn đường, Giang Vũ phiền chán nói: “Nể mặt tình cảm với ông cụ, bây giờ tôi không muốn chấp nhặt với các người lúc này”.

Sau khi biết được thân phận của Kỷ Tuyết Tình, tầm mắt của Giang Vũ cũng trở nên thoáng đãng.

Chưa nói tới nhà họ Triệu và nhà họ Lưu, dù là thành phố Giang Châu và toàn bộ tỉnh Giang Đông thì cũng chỉ là bước đệm trên con đường trở nên mạnh mẽ hơn của anh.

Tương lai của anh chính là đuổi kịp nhà họ Kỷ, thậm chí vượt qua nhà họ Kỷ, chỉ có như vậy anh mới có thể xứng đáng với Kỷ Tuyết Tình, mang lại cho hạnh phúc cho cô.

“Ôi trời ơi! Con người của cậu như vậy mà còn kiêu ngạo như thế, ai cho cậu dũng khí!”

Ngô Châu đứng trước mặt Giang Vũ ngạo nghễ nói: “Hôm nay tôi không tránh đường, cậu có thể làm gì được tôi?”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom