• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi (1 Viewer)

  • Chương 36-37

Chương 36: Nên trả ơn nhà họ Triệu chúng ta

Không ai biết được, độc của Giao Nhân Mị đã ảnh hưởng cơ thể người đẹp Hổ gia đã gây ra tổn thương và những phiền phức thế nào.

Ban đầu, người trong nhà thấy tính cách của cô ta thay đổi nhiều như thế thì chỉ biết cách bao dung, rồi bỏ qua mọi lỗi lầm.

Nhưng thời gian dần dà, tình tình của cô ta càng ngày càng nghiêm trọng hơn, đến mức ngay cả bố mẹ thân thuộc nhất cũng chán ghét cô ta gấp bội phần. Còn những người khác thì lại xa lánh.

Sau khi người đẹp Hổ gia biết bản thân đã trở thành quái vật, cô ta không dám ở lại gia tộc nữa mà vội vàng chạy đến Giang Châu rồi tự sáng lập nên thế lực ngầm tên Tụ Nghĩa Đường như ngày nay. Mà nơi này cũng là cách để cho cô ta có thể thoải mái phát hết những cảm xúc bực bội trong người mình.

Giờ cô ta nghe bản thân sẽ biến thành quái vật, không thể quay đầu lại được thì vô cùng lo lắng và bối rối. Cô ta chắc chắn, nếu bản thân biến thành hình dạng đó, cuộc sống của mình sẽ đau khổ như sống không bằng chết.

Vậy nên, khi cô ta nghe Giang Vũ có thể chữa hết bệnh cho mình, cô ta quyết định, dù bản thân làm nô lệ hay trả giá đắt thế nào cũng đồng ý.

“Tôi biết về y thuật, chuyện chữa bệnh cứu người là chuyện hiển nhiên từ đó đến giờ rồi. Còn cô lại là nạn nhân, nên cô không cần phải làm như thế”.

Giang Vũ vội vàng đỡ người đẹp Hổ gia dậy: “Mới nãy tôi dùng Cửu Chuyển Hoàn Dương Chỉ chỉ tạm thời ngăn chất độc Giao Nhân Mị phát tác và lan ra trong cơ thể cô thôi, vậy nên trong khoảng thời gian tới cô sẽ không bị biến hình đâu. Nhưng cô phải cố gắng hết sức để kiểm soát cảm xúc của bản thân mới được”.

“Còn chuyện giải hết độc thì tôi cần một ít đan dược hỗ trợ, tôi cần chuẩn bị nó trong vòng hai ngày”.

“Anh cần thuốc gì?”

Người đẹp Hổ gia vội vàng hỏi thăm: “Tôi có thể nghĩ cách để mua nó!”

“Cô chỉ cần giúp tôi chuẩn bị những dược liệu mà tôi cần là được rồi, còn tôi sẽ tự về luyện chế ra những viên thuốc bản thân cần”.

“Sau trận chiến vừa rồi với cô, chân khí của tôi đã bị cạn sạch rồi. Vậy nên, tôi cần thời gian để hồi phục lại”.

Giang Vũ suy nghĩ rồi lắc đầu nói: “Thêm vào đó, bây giờ, tình hình tôi với cô lúc này không thích hợp nói chuyện nhiều, vậy nên để khi khác”.

Người đẹp Hổ gia vừa nghe những lời Giang Vũ nói, vội vàng lia mắt xuống nhìn quần áo của anh rồi lại nhìn bản thân. Cô ta lập tức ngượng ngùng đỏ mặt, bối rối chẳng biết làm gì thêm.

Tuy bây giờ cô ta đã trở về dáng vẻ bình thường, nhưng vì vừa rồi biến hình, cô ta đã xé rách bộ đồ sườn xám bó sát. Bây giờ, bộ đồ này chỉ còn có vài mảnh vải khoác được lên người. Cô ta gần như loã lồ.

Còn Giang Vũ cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, bộ đồ vest quý giá đã bị cô ta cào rách tung tóe.

Dáng vẻ bây giờ của hai người vô cùng chật vật, thiếu vải. Người không biết nhìn vào còn nghĩ họ vừa trải qua một “cuộc giao lưu thân mật” nhiệt tình.

“Anh nói đúng, thôi thì chuyện này để hôm khác lại nhắc đến”.

Người đẹp Hổ gia ngại ngùng đỏ bừng mặt, Hồng Hổ vội vàng cởi áo khoác xuống khoác lên người cô ta. Sau đó, hai người trao đổi số điện thoại cho nhau.

Sau khi Giang Vũ lưu số điện thoại của người đẹp Hổ gia, anh lập tức gửi một đơn thuốc qua tin nhắn cho cô ta, rồi anh quay người đi xa.

“Người này chẳng những có thực lực mạnh mẽ, còn biết về y thuật và luyện đan. Thành tựu trong tương lai của anh ta chắc hẳn lớn đến mức không ai đoán được!”

Người đẹp Hổ gia nhìn bóng Giang Vũ rời đi mà hiện lên tia hâm mộ và ghen tị trong mắt: “Kỷ Tuyết Tình đúng là có mắt nhìn người, không ngờ cô ta lại có thể tìm được một người đàn ông xuất sắc như vậy”.

“Hổ Gia cứ nhắc đến Kỷ Tuyết Tình, chẳng lẽ thằng nhóc này có quan hệ gì với Kỷ Tuyết Tình sao?”, Hồng Hổ tò mò hỏi.

“Ông ngu quá, bị Lưu Thư Nhất chơi một vố rồi mà vẫn không biết gì hết”.

Người đẹp Hổ gia trừng Hồng Hổ đầy hung dữ: “Trong bữa tiệc Thương Hội tổ chức chào mừng nhà họ Kỷ, Kỷ Tuyết Tình đã đề cử người này với mọi người khi ở trước sân khấu, hành động lời nói của họ rất thân thiết với nhau. Vậy ông đoán xem, anh ta với Kỷ Tuyết Tình có quan hệ gì?”

“Má nó!”

Hồng Hổ nghe vậy lập tức tức giận mắng: “Thằng ôn Lưu Thư Nhất kia dám gài tôi, tôi sẽ dẫn người giết nhà họ Lưu của nó ngay đây”.

“Ông đừng hành động nóng vội, không suy nghĩ trước chứ”.

Người đẹp Hổ gia lắc đầu khuyên: “Kỷ Tuyết Tình chỉ cần nói một câu là có thể làm nhà họ Lưu rơi vào đường cùng, vạn kiếp bất phục rồi. Nhưng sao cô ta vẫn chưa làm?”

“Điều này chứng tỏ, anh Giang không muốn người ta nhúng tay vào chuyện giữa anh ta với nhà họ Lưu”.

“Nếu ông cứ đi xử lý nhà họ Lưu như thế thì sẽ gặp phiền phức gì đó, tôi đây không bảo vệ được cho anh đâu”.

“Thuộc hạ đã biết rồi, mọi chuyện tôi nghe Hổ Gia dặn dò”.

Vẻ mặt của Hồng Hổ hơi cứng đờ, ngay sau đó đỡ người đẹp Hổ gia rời khỏi nơi nhóm người đang vây quanh.

Trong đại sảnh biệt thự của nhà họ Triệu.

Ông cụ Triệu thoải mái ngồi uống trà, mà ngay lúc này không ai dám chế nhạo hay xỉa xói gì với ông ấy nữa.

Triệu Thiên Mang với Ngô Châu sốt ruột, cứ đi qua đi lại trước mặt ông cụ.

Triệu Trung Tuyết ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt xanh mét, im lặng không dám rên một tiếng.

Khi con đường tương lai đang rộng lớn, cô ta khinh thường ông cụ, nhưng bây giờ cô ta lại không có mặt mũi nào dám nhảy nhót trước mặt ông cụ.

“Giờ chỉ có bố ra mặt xin Giang Vũ tha lỗi thì nhà họ Triệu chúng ta mới được an toàn thôi bố ơi! Nếu không, nhà họ Triệu chúng ta toi rồi”.

Triệu Thiên Mang ôm ngón tay đã băng bó đàng hoàng, sốt ruột cầu xin ông cụ: “Chẳng lẽ bố cứ trơ mắt nhìn gia tộc mình bị diệt vong thế sao?”

“Đúng vậy đấy! Ai mà ngờ được bây giờ Giang Vũ trở thành người của cô cả nhà họ Kỷ rồi chứ, lỡ như gã muốn trả thù nhà họ Triệu này thì chúng ta chết chắc rồi”.

Ngô Châu cũng hùa theo nói đến kết quả trong dự đoán, rồi tiếp tục cầu xin: “Tuy chúng con có thái độ không tốt với Giang Vũ, nhưng bố cũng xem gã là người thân thuộc suốt bao nhiêu năm nay, con chắc chắn gã sẽ nể mặt mũi của bố mà”.

“Tôi không có năng lực lớn như vậy, anh chị tự đi cầu xin con rể tốt của anh chị đi!”

Ông cụ cười mỉa, châm biếm: “Người ta là cậu cả của nhà họ Lưu, địa vị hơn Giang Vũ gấp trăm lần mà!”

“Bọn con biết sai rồi bố ơi! Bây giờ, nhà họ Lưu cũng khó tự bảo vệ bản thân, bố đừng nhắc đến thằng nhóc Lưu Thư Nhất đó nữa”.

Gương mặt già của Triệu Thiên Mang đỏ lên, bi ai lo lắng: “Bây giờ sự sống sót của nhà họ Triệu chỉ có thể dựa vào một mình bố thôi đấy”.

“Đúng vậy! Từ trước đến giờ, Giang Vũ luôn tôn kính và nghe lời bố hết mực, con chắc chắn gã sẽ nể mặt bố thôi!”

Ngô Châu cũng hùa theo khuyên.

“Tôi chỉ là một lão già vô dụng không ai để vào mắt, vậy nên anh chị đừng trông mong gì vào tôi”.

Ông cụ nâng chén trà lên, lạnh lùng nói: “Tôi đã từng nói Giang Vũ không phải kẻ tầm thường, thế mà anh chị có ai tin đâu. Thậm chí, còn làm nhiều chuyện ghê tởm với thằng bé nữa chứ”.

“Giờ chỉ trách các anh chị có mắt không tròng, không biết chân long thôi”.

“Chúng con đã biết bố không nhìn nhầm Giang Vũ, nhưng chuyện gấp hiện tại là phải cứu vãn mọi chuyện ra sao đây?”

Triệu Thiên Mang cầu xin: “Nhà họ Triệu ở Giang Châu chỉ là một dòng họ nhỏ chẳng có tiếng tăm, chúng ta hoàn toàn không chịu nổi việc chèn ép và trả thù của Giang Vũ…”

“Hừ, nếu biết có kết quả hôm nay, sao lúc trước còn làm?”

Ông cụ mất kiên nhẫn, hừ lạnh cắt ngang lời Triệu Thiên Mang: “Triệu Thiên Mang, Ngô Châu, hai anh chị không làm thất vọng tên mình đâu”.

“Một đứa thì mù*, một đứa thì không có con ngươi*. Đúng là cặp đôi trời sinh, có mắt như mù!”

*ở đây người ta chơi chơi chữ đồng âm: “mang” đọc giống “manh (mù)”, “ngô châu” đọc giống “vô châu”.

“Trời ơi bố ơi, giờ bố có chê cười cũng có ích gì đâu!”

Ngô Châu mất kiên nhẫn nhìn chăm chú vào ông cụ hỏi: “Bố nói rõ đi, bố có đi cầu xin Giang Vũ không?”

“Tôi không đi, anh chị cũng không cần đi đâu hết!”

Ông cụ vẫn vừa thảnh thơi uống trà, vừa bình tĩnh nói: “Trước khi anh chị ép Giang Vũ rời khỏi nhà, tôi đã biết được chuyện sớm muộn gì thằng bé sẽ lộn mình. Tôi đã mặt dày, nhờ vả thằng bé trước rồi”.

“Thằng bé cũng đồng ý với tôi, sau khi bản thân đã có công danh sự nghiệp ổn định sẽ không gây khó dễ nhà họ Triệu”.

“Thì ra bố đã sắp xếp từ lâu rồi!”

Triệu Thiên Mang với Ngô Châu nghe thế lập tức thở dài nhẹ nhõm.

Vẻ mặt của Triệu Trung Tuyết cũng bình tĩnh hơn xíu.

Nếu Giang Vũ đã đồng ý lời hứa, không gây khó dễ cho nhà họ Triệu, thì những chuyện họ lo vừa rồi chỉ là dư thừa thôi.

“Tuy Giang Vũ từng đồng ý với tôi không gây khó dễ nhà họ Triệu”.

Đột nhiên, ông cụ bỏ chén trà xuống, cảnh cáo: “Nhưng tôi vẫn khuyên anh chị đừng có trêu Giang Vũ, nếu không hậu quả ra sao anh chị tự gánh. Lần này xem như là chuyện cảnh cáo, nhớ suốt đời đấy”.

“Bố cứ yên tâm đi, bây giờ gã là người của cô cả nhà họ Kỷ, còn là người phụ trách đầu tư nhà họ Kỷ tại Giang Châu. Bọn con có ngu cũng không dám chọc gã nữa đâu”.

Triệu Thiên Mang nghe nhà họ Triệu đã thoát khỏi danh sách trả thù của Giang Vũ, cục đá đè nặng trong lòng cũng buông xuống. Ông ta liên tục gật đầu, hứa hẹn.

“Lo lắng lâu như vậy, té ra bố đã nói với Giang Vũ rồi. Bố làm con lo bò trắng răng cả ngày trời đó”.

Ngô Châu ngồi sụp xuống ghế sô pha, thả lòng rồi vỗ ngực, rồi đảo mắt suy nghĩ cái gì đó thốt lên: “Không đúng!”

“Dù sao, Giang Vũ cũng ăn uống tại nhà họ Triệu chúng ta ba năm trời, với lại gã vẫn là chồng của Tuyết Nhi mà”.

“Bây giờ gã phát tài rồi, nên báo ơn cho nhà họ Triệu chúng ta đi chứ”.

Ngô Châu nói đến đây lập tức ngồi thẳng dậy, đôi mắt nhìn chăm chú vào ông cụ phát sáng: “Nếu Giang Vũ đã nể mặt bố như vậy, chi bằng bố đến xin gã để ý và nâng đỡ nhà họ Triệu một xíu đi!”
Chương 37: Tuyệt đối không tha thứ, bởi vì tôi ngại dơ

"Đúng là không biết xấu hổ! Trước đây các người đã đối xử với Giang Vũ như vậy, thằng bé có thể nể mặt tôi mà không trả thù nhà họ Triệu là đã tận tình tận nghĩa lắm rồi”.

Nghe được lời nói của Ngô Châu, ông ấy lập tức tức giận: “Cô còn có mặt mũi mà nhờ nó chiếu cố nhà họ Triệu, đúng là quá không biết xấu hổ”.

"Chuyện này có gì đáng xấu hổ!"

Ngô Châu chẳng hề để ý mà bĩu môi: "Dù sao Giang Vũ cũng là chồng cũ của Tuyết Nhi, đứa con gái trong trắng của con đã làm vợ cho cậu ta ba năm rồi, tuổi thanh xuân đã mất đi không cần phải đền bù sao?"

"Bây giờ cậu ta là người phụ trách đầu tư của nhà họ Kỷ ở Giang Châu, chỉ cần tùy tiện giao cho nhà họ Triệu một số dự án, thì nhà họ Triệu của chúng ta đã có thể nhanh chóng phát đạt”.

Triệu Thiên Mang nghe vậy, hai mắt lóe lên, mặc cho vợ mình làm càn mà không hề mở miệng ngăn cản.

"Cô, cô... còn mặt mũi nói về cuộc hôn nhân của Giang Vũ và Tuyết Nhi à”.

Ông cụ không nhịn được nữa, cầm chén trà lên dùng sức ném về phía Ngô Châu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tuyết Nhi và Lưu Thư Nhất đã ngoại tình ba năm rồi, các người không ngăn cản mà còn tiếp tay cho bọn chúng, điều này là nổi sỉ nhục lớn đến cỡ nào đối với Giang Vũ”.

"Mối thù giết cha, mối hận cướp vợ! Giang Vũ có thể vì lão già như tôi mà không trả thù, là đã tận tình tận nghĩa, cô..”.

"Ôi trời, đừng nói về những thứ vô dụng đó nữa”.

Ngô Châu né tránh chén trà, không kiên nhẫn ngắt lời ông cụ, chất vấn: “Bố cứ nói thẳng là bố có đi tìm Giang Vũ, đòi lợi ích cho nhà họ Triệu không?"

"Tôi không đi, tôi không có vô liêm sỉ như cô”.

Ông cụ bị làm cho tức giận vô cùng, đứng dậy đi về phía sân sau: “Tôi khuyên các người hãy sớm từ bỏ ý nghĩ vô liêm sỉ đó đi, nếu không sẽ chỉ tự chuốc lấy nhục mà thôi”.

"Đúng là một ông già vô dụng, lúc cần tới ông thì không thể trông cậy được chút nào”.

Ngô Châu chán ghét nhìn chằm chằm bóng lưng của ông cụ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu bố không vì gia tộc mà tranh thủ lợi ích, thì tôi sẽ mang Tuyết Nhi đi”.

“Tôi không tin cậu ta không nhớ tình cũ, hơn nữa điều kiện của con gái tôi tốt như vậy, tôi không tin cậu ta không rung động”.

"Tuyết Nhi, mẹ cùng con lên lầu trang điểm một chút đi, con ăn mặc gợi cảm một chút”.

Ngay sau đó, Ngô Châu nhìn về phía Triệu Trung Tuyết: "Thừa dịp Kỷ Tuyết Tình còn đang tham dự yến hội, chúng ta hiện tại đi tìm Giang Vũ để các con có thể gương vỡ lại lành”.

"Mẹ ơi! Bây giờ con đã là vợ của Lưu Thư Nhất, làm như vậy không tốt lắm đâu?"

Triệu Trung Tuyết nhìn Ngô Châu mà khó xử, nhưng trong lòng lại hơi dao động.

"Đừng nhắc tới cái tên vô dụng Lưu Thư Nhất đó nữa, còn tưởng rằng hắn có triển vọng lắm, nhưng hóa ra lại thành trò cười, hắn không có gì có thể so với Giang Vũ hiện tại được”.

Ngô Châu giận dữ trừng mắt nhìn Triệu Trung Tuyết và thuyết phục: "Lúc trước khi con là vợ của Giang Vũ, không phải con cũng cặp kè với Lưu Thư Nhất sao”.

"Vậy bây giờ con là vợ của Lưu Thư Nhất, cũng có thể ở bên Giang Vũ giống như vậy”.

"Nói không chừng, vì báo thù Lưu Thư Nhất, Giang Vũ sẽ thích thân phận hiện tại của con!"

"Vậy để con đi trang điểm!"

Triệu Trung Tuyết không hề do dự mà cùng Ngô Châu đi lên lầu.

Đối với hành động của vợ và con gái, trong suốt quá trình Triệu Thiên Mang không hề nói gì.

Trên thực tế, bây giờ ông ta cũng rất hối hận về những gì mình đã làm với Giang Vũ, cũng đồng ý với cách nói của Ngô Châu, họ có thể đi tìm Giang Vũ để yêu cầu một số lợi ích cho nhà họ Triệu.

Khoản đầu tư của nhà họ Kỷ vào Giang Châu quả là một chiếc bánh kem khổng lồ, ai có thể chia được một phần trong đó chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền.

Nếu nhà họ Triệu có thể tham gia vào việc này, họ có thể vượt qua nhà họ Lưu trong phút chốc và thậm chí trở thành gia tộc lớn hàng đầu ở Giang Châu.

Cách mà Triệu Thiên Mang làm bây giờ cũng giống như khi biết Triệu Trung Tuyết ở sau lưng Giang Vũ lêu lổng với Lưu Thư Nhất, ông ta cứ mở một con nhắm một con mắt làm ngơ, mà con mắt đang mở kia chỉ nhìn thấy lợi ích.

...

Khi Giang Vũ trở lại cổng lớn của khu dân cư sơn trang Vân Đỉnh, từ xa anh đã nhìn thấy Ngô Châu và Triệu Trung Tuyết đang bị một số nhân viên bảo vệ chặn lại.

Nếu sơn trang Vân Đỉnh là khu dân cư tốt nhất ở thành phố Giang Châu thì an ninh đương nhiên không phải có tiếng mà không có miếng.

Hai người ngoài như Ngô Châu và Triệu Trung Tuyết muốn đi vào, thì đó là chuyện không thể xảy ra.

"Con rể của tôi đã trở lại, để tôi coi mấy con chó trông cửa chỉ biết coi thường người khác như các người lớn sao có thể cản được tôi?"

Sau khi nhìn thấy Giang Vũ, Ngô Châu chỉ vào mũi của một số nhân viên bảo vệ và chửi rủa, sau đó kéo Triệu Trung Tuyết đi về phía Giang Vũ, nhỏ giọng dặn dò: "Tuyết Nhi, Giang Vũ đã xưa đâu bằng nay, con không thể đối xử với cậu ta như trước nữa”.

"Con phải làm như khi lấy lòng Lưu Thư Nhất trước đây vậy, làm cho cậu ta vui vẻ mới được”.

"Mẹ, yên tâm đi, con hiểu mà”.

Triệu Trung Tuyết ưỡn ngực, tràn đầy tự tin.

Dựa vào thái độ và tình cảm sâu sắc của Giang Vũ dành cho cô ta trước đây, cô ta tin chắc rằng chỉ cần dùng một nửa thủ đoạn lấy lòng Lưu Thư Nhất đã có thể khiến Giang Vũ quỳ gối dưới chân mình.

"Con gái ngoan, cố lên! Lúc trước, trước mặt Lưu Thư Nhất và nhiều người như vậy, Giang Vũ dù có nhớ nhung con thì cũng xấu hổ không dám lộ ra ngoài”.

Ngô Châu hưng phấn động viên nói: “Hiện tại ở đây không có người khác, cậu ta hẳn là sẽ không từ chối con nữa”.

“Nhìn bộ dạng nhếch nhác quần áo xộc xệch của cậu ta bây giờ, rõ ràng là lén lút lêu lổng với người phụ nữ khác sau lưng Kỷ Tuyết Tình.”

Triệu Trung Tuyết gật đầu, tự tin nói: “Bây giờ con chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là có thể khiến hắn khuất phục”.

"Tại sao các người lại ở đây?"

Giang Vũ nghi ngờ hỏi Ngô Châu và Triệu Trung Tuyết đang đi đến trước mặt anh, và vô thức lấy điện thoại di động ra…

Lúc này, Triệu Trung Tuyết đang mặc một bộ trang phục còn gợi cảm hơn trước khi tham dự bữa tiệc, phía trên lộ ngực,

"Con rể ngoan, đương nhiên chúng ta tới gặp con!"

Trên mặt mang theo nụ cười, Ngô Châu xoa xoa tay, nịnh nọt nói: "Ông cụ đúng là không nhìn lầm con, ba năm mài kiếm, vừa ra tay đã nổi danh, bây giờ con đã là người nổi tiếng ở Giang Châu!"

"Tôi đã ly hôn với Triệu Trung Tuyết, con rể ngoan hiện tại của bà là đại thiếu gia nhà họ Lưu, không liên quan gì đến tôi”.

Giang Vũ nhìn khuôn mặt ghê tởm của Ngô Châu với vẻ chán ghét và nói một cách thiếu kiên nhẫn: "Có chuyện thì nói, có rắm thì thả, tôi không có thời gian lãng phí với các người”.

"Ôi trời! Đừng nhắc đến kẻ vô dụng Lưu Thư Nhất đó nữa, hắn không có gì có thể so sánh với con được”.

Ngô Châu chán ghét xua tay, đồng thời nháy mắt ra hiệu với Triệu Trung Tuyết: "Tuyết Nhi, con nói có đúng không?"

"Đúng đúng đúng! Lưu Thư Nhất chỉ là một tên ăn chơi trác táng, không có học thức, sao có thể so sánh được với Giang Vũ!"

Triệu Trung Tuyết liên tục gật đầu, vừa cố ý ưỡn ngực vặn hông, vừa ngượng ngùng nhìn Giang Vũ: “Xin lỗi, em sai rồi, bây giờ em mới nhận ra, anh mới là người yêu em nhất, mà người em yêu nhất vẫn luôn là anh!"

"Ọe... "

Nghe vậy, mặc dù Giang Vũ có định lực không tầm thường nhưng cũng không khỏi cảm thấy buồn nôn: "Cô câm miệng đi, bây giờ nhìn thấy cô tôi chỉ cảm thấy buồn nôn, nghe cô nói những lời này còn tệ hơn”.

"Trước kia anh yêu em nhiều như vậy, sao có thể nói buông là buông được?"

Sắc mặt Triệu Trung Tuyết có chút khó coi, nhưng vẫn giả vờ đáng thương: “Em cũng không thể quên anh được, hay là anh tha thứ cho em, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, ở bên nhau lần nữa được không?”

"Có lẽ trước kia tôi từng rất quan tâm cô, nhưng bây giờ trong mắt tôi cô giống như một con dòi vậy!"

Giang Vũ chán ghét nhìn Triệu Trung Tuyết: "Đừng nói là bắt đầu lại, cho dù là tha thứ cho cô thôi cũng tuyệt đối không thể, bởi vì tôi ngại dơ!"

"Anh thật quá đáng! "

Nhìn thấy Giang Vũ chán ghét mình như vậy, Triệu Trung Tuyết càng cảm thấy nhục nhã.

"Ôi chao! Giang Vũ à, dù thế nào đi nữa, con và Tuyết Nhi đã kết hôn được ba năm, con có được thành tựu như ngày hôm nay không thể tách rời khỏi sự bồi dưỡng của nhà họ Triệu, con cũng phải nghĩ đến tình nghĩa vợ chồng và ân tình của nhà họ Triệu chứ”.

Thấy Triệu Trung Tuyết không đối phó được Giang Vũ, Ngô Châu lập tức đích thân ra trận, chiếm trước điểm cao đạo đức: “Năm đó con mất trí nhớ, nếu như không có nhà họ Triệu nuôi con, thì con đã sớm chết đói rồi, con không thể vong ơn phụ nghĩa như vậy được!”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom