• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi (2 Viewers)

  • Chương 21-25

Chương 21: Tôi muốn khiêu chiến anh

Nghe Giang Vũ nói một viên đan Long Hổ bán với giá tận một triệu, Hoàng Long cũng không dám tin vào tai mình, quá khoa trương!

“Tôi không có nói đùa với ông!”

Giang Vũ bình tĩnh nhìn Hoàng Long, giới thiệu: “Đan Long Hổ này là một loại thuốc có thể khôi phục tinh khí thần đến mức đỉnh điểm. Nó đặc biệt có hiệu quả ở phương diện chức năng kia của nam giới”.

“Thuốc tráng dương?”

Hoàng Long đần độn nhìn chai thuốc trong tay mình, khổ sở nói: “Vậy thì cũng không thể bán một triệu một viên được chứ!”

“Đây không phải là thuốc tráng dương bình thường mà là thuốc bổ, về cơ bản nó có thể cải thiện thể chất và kéo dài tuổi thọ”.

Giang Vũ tươi cười giải thích: “Đối với người bình thường, một triệu một viên đúng là một mức giá trên trời, nhưng đối với những người giàu có bị tửu sắc làm hao mòn sức khoẻ kia lại không đáng bao nhiêu cả.

Chắc hẳn ông cũng quen biết rất nhiều người giàu kiểu này, họ mới là đối tượng tiêu thụ của ông”.

“Tôi sẽ cố gắng thử xem”.

Hoàng Long bất chấp gật đầu, thầm hạ quyết tâm: “Nếu không bán được thuốc này, mình sẽ tự lấy tiền trong ví ra giao cho cậu Giang”.

“Tôi bảo đảm thuốc do anh ta luyện chế sẽ cung không đủ cầu. Đừng nói là một triệu một viên, cho dù là hai triệu một viên cũng nhất định sẽ có người mua!”

Đúng lúc này, Kỷ Tuyết Tình đột nhiên đi ra, phấn khích nói: “Tôi dùng đan dược do anh ta luyện chế rồi, hiệu quả cực kì cao luôn!”

Khi thấy Kỷ Tuyết Tình xuất hiện, mắt của Giang Vũ và Hoàng Long đều sáng rực lên.

Bởi vì trước đây bị phệ tâm cổ tàn phá nhiều năm liền khiến Kỷ Tuyết Tình bị hao tổn sinh lực nghiêm trọng, sức khoẻ yếu ớt, mặt mày lúc nào cũng nhợt nhạt tiều tuỵ.

Mà bây giờ sắc mặt cô lại hồng hào, làn da cũng trở nên trắng nõn căng bóng hơn trước, tinh khí thần dồi dào hơn bao giờ hết, so với trước kia cứ như hai người khác nhau vậy!

Tất cả đều nhờ vào công hiệu của viên đan Cố Nguyên kia.

“Thay đổi hoàn toàn luôn!”

Chỉ mới một tiếng đồng hồ trôi qua mà kyy đã thay đổi nhiều đến thế, Hoàng Long ôm chặt cái chai trong tay: “Xin cậu Giang và mợ cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”

Ngay sau đó ông ta bước lại gần Giang Vũ, nói nhỏ vào tai anh: “Cậu Giang, có cần tôi để lại cho cậu một viên đan Long Hổ để cậu hầu hạ mợ không”.

“Biến đi!”

Giang Vũ trừng mắt lườm Hoàng Long, giơ chân đá ông ta ra ngoài sân.

“Ông ta nói gì với anh thế?”

Kỷ Tuyết Tình tò mò hỏi anh.

“Ông ta hỏi tôi có cần để lại một viên đan Long Hổ dùng riêng không!”, Giang Vũ hơi lúng trúng trả lời.

“Vô sỉ!”

Kỷ Tuyết Tình lập tức đỏ bừng mặt, vội vàng nói sang chuyện khác: “Không ngờ khả năng luyện đan của anh lại lợi hại đến vậy.

Sau khi uống đan Cố Nguyên, tôi cảm thấy như được sống lại vậy, mặt mũi cũng trông đẹp hơn trước rất nhiều, quá thần kì”.

“Công dụng chính của đan Cố Nguyên là khôi phục sinh lực, giúp cô trở nên đẹp hơn chỉ là tác dụng phụ thôi”.

Giang Vũ cười tủm tỉm quan sát Kỷ Tuyết Tình: “Để sau này tôi luyện chế một loại đan Ngưng Chi chuyên về dưỡng nhan cho cô, bảo đảm có thể giúp cô trẻ hơn mười tuổi.

Nếu sử dụng một thời gian dài, cô thậm chí có thể trẻ đẹp mãi mãi”.

“Thật không, anh có đang lừa tôi không vậy?”

Kỷ Tuyết Tình mở to hai mắt, kích động bảo: “Vậy thì khi nào anh luyện chế đan Ngưng Chi cho tôi được, tôi không thể chờ đợi được nữa rồi này”.

Mặc dù Kỷ Tuyết Tình là cô chủ nhà họ Kỷ, nhưng suy cho cùng cô vẫn là phái nữ.

Chỉ cần là phụ nữ đều sẽ không có sức chống cự với việc dưỡng nhan và được trẻ đẹp mãi mãi, Kỷ Tuyết Tình cũng không ngoại lệ.

Giang Vũ mấp máy môi, hơi khó xử lắc đầu: “Trước mắt cô vẫn chưa hấp thu triệt để dược lực của đan Cố Nguyên, với lại… chờ thêm một thời gian nữa rồi tính”.

“Có phải vì không có dược liệu nên anh mới không thể luyện chế được không?”, Kỷ Tuyết Tình khẽ chau mày.

“Khi nào cô hấp thu hết đan Cố Nguyên đã, lúc đó tôi nhất định sẽ luyện chế đan Ngưng Chi cho cô”, Giang Vũ lúng túng hứa.

Tuy chưa hấp thu hết đan Cố Nguyên là nguyên nhân chính, nhưng quả thật bây giờ trong tay anh không có dược liệu, đang nghèo rớt mồng tơi đây!

Nhìn thấy dáng vẻ này của Giang Vũ, Kỷ Tuyết Tình khéo léo không nói thêm gì nữa.

Sau khi Giang Vũ quay lại biệt thự, cô đi tới cửa sân, vẫy tay với không khí.

Ngay sau đó, một vệ sĩ mặc đồ đen xuất hiện trước mặt Kỷ Tuyết Tình.

“A Bảo, anh có nghe nói tới Cửu Huyền Thiên Long Môn bao giờ chưa?”

Kỷ Tuyết Tình quay trở lại dáng vẻ lạnh như băng, không chắc chắn lắm hỏi vệ sĩ.

“Xin lỗi cô chủ, tôi chưa nghe cái tên này bao giờ”, A Bảo mờ mịt lắc đầu.

“Thông báo cho những người khác, dốc toàn lực thu thập thông tin về Cửu Huyền Thiên Long Môn này”.

Kỷ Tuyết Tình khẽ cau mày, hạ mệnh lệnh: “Mặt khác, anh đi chuẩn bị một lô dược liệu thượng hạng đưa tới đây cho Giang Vũ dùng”.

“Cô chủ, tên Giang Vũ này đáng để cô hao tâm tổn sức đến vậy sao ạ?”, A Bảo khó hiểu nhìn Kỷ Tuyết Tình.

Vừa nhắc tới Giang Vũ, Kỷ Tuyết Tình nở nụ cười, đưa tay lên sờ khuôn mặt xinh đẹp đã được cải thiện rất nhiều nhờ đan Cố Nguyên, hỏi ngược lại: “Anh nghĩ sao?”

Nhìn sắc mặt khoẻ khoắn hơn vô số lần so với trước kia của Kỷ Tuyết Tình, A Bảo lập tức câm nín.

Giang Vũ không hề hay biết Kỷ Tuyết Tình sắp xếp mọi thứ cho mình, anh ngồi khoanh chân dưới sàn trong phòng ngủ, ăn viên đan Tụ Khí kia vào.

Lúc chạng vạng tối, Giang Vũ luyện hoá thành công đan Tụ Khí, Cửu Chuyển Thôn Thiên Quyết thuận lợi đột phá đến Luyện Khí tầng hai.

Sau khi hít vào thở ra một lúc, Giang Vũ mở mắt ra với vẻ mặt đắng chát: “Bỏ ra năm triệu, luyện chế được một viên đan Tụ Khí mới giúp mình miễn cưỡng đột phá tới Luyện Khí tầng hai, quá tốn tiền!”

Số dược liệu mà Hoàng Long chi năm triệu để mua chỉ có thể giúp Giang Vũ đột phá được một cấp, mà anh lại còn đang trong giai đoạn dễ đột phá do mới bắt đầu tu luyện không lâu.

Càng tu luyện lên cao sẽ càng khó khăn, đến giai đoạn sau, có lẽ mười viên đan Tụ Khí vẫn chưa thể giúp anh đột phá được một cấp bậc nhỏ.

Đến lúc đó, để đột phá cần phải có dược liệu, số tiền cần bỏ ra sẽ là một con số trên trời khủng khiếp.

“Xem ra sau này phải tập trung vào việc kiếm tiền hơn rồi, phải kiếm thật nhiều, chỉ khi như vậy mới có thể tiếp tục duy trì con đường tu luyện của mình!”, Giang Vũ bất đắc dĩ thở dài, đồng thời cũng quyết tâm với mục tiêu phấn đấu cố gắng kiếm tiền.

“Giang Vũ, anh đi ra ngoài sân nhanh lên”.

Lúc này, giọng Kỷ Tuyết Tình truyền vào từ ngoài cửa sổ.

Vừa đi ra sân, Giang Vũ khiếp sợ nhìn thấy dược liệu chất thành đống trong đình nghỉ mát ngoài sân.

Những dược liệu này có chất lượng tốt hơn nhiều so với số dược liệu mà Hoàng Long chuẩn bị, số lượng cũng nhiều hơn gấp mấy lần.

“Đây là dược liệu mà cô chủ nhà tôi chuẩn bị cho anh”.

A Bảo đứng bên cạnh Kỷ Tuyết Tình, nhìn Giang Vũ với vẻ mặt không cảm xúc.

Anh ta cảm thấy Giang Vũ đang bám váy cô chủ nhà mình, bởi vậy nên tỏ thái độ rất khó chịu với anh.

“Đừng nghe anh ta nói bậy”.

Kỷ Tuyết Tình xua tay, mỉm cười nói: “Viên đan Cố Nguyên mà anh luyện chế cho tôi ban nãy có giá trị không thể tính được, coi như những dược liệu này là thù lao tôi cho anh, anh đừng có từ chối”.

“Bao nhiêu đây quá đắt, tôi…”

“Tôi chỉ vì đan Ngưng Chi thôi”.

Kỷ Tuyết Tình không cho anh cơ hội từ chối, bèn trêu: “Đến lúc đó anh cứ luyện chế thêm vài viên đan Ngưng Chi cho tôi là được”.

“Vậy được!”

Biết đây là tấm lòng của Kỷ Tuyết Tình, Giang Vũ cũng không từ chối nữa, anh hứa: “Không chỉ đan Ngưng Chi, tôi sẽ lo tất tần tật những loại đan dược mà sau này cô Kỷ cần”.

“Giang Vũ, tôi muốn khiêu chiến anh”.

Đúng lúc này, A Bảo đi tới trước một bước, tràn đầy ý chí chiến đấu nhìn Giang Vũ chằm chằm: “Lần trước anh đâm tôi ngã ở bệnh viện, tôi phải đòi một lời giải thích mới được, nếu không tôi sẽ rất mất mặt”.

Kỷ Tuyết Tình bất mãn nhíu mày, định ngăn cản.

Mặc dù biết những người tập võ như A Bảo rất háo thắng, nhưng cô không muốn Giang Vũ bị thương.

“Vẫn nên thôi”.

Không đợi Kỷ Tuyết Tình lên tiếng, Giang Vũ đã vội vàng từ chối: “Tôi sợ mình ra tay không biết nặng nhẹ sẽ làm anh bị thương”.

Nghe vậy, A Bảo suýt chút nữa thì hộc máu, câu này không có tính sát thương lớn, nhưng tính sỉ nhục lại cực mạnh!
Chương 22: Anh có thích tôi không?

Nghe Giang Vũ nói rằng anh sợ mình sẽ làm A Bảo bị thương, Kỷ Tuyết Tình ngạc nhiên.

Trong ấn tượng của cô, Giang Vũ luôn rất khiêm tốn thức thời, sao tự nhiên lại nói ra một câu chọc tức người khác như vậy?

“Anh thật ngông cuồng!”

A Bảo bị Giang Vũ chọc tức đến mức không nhịn được, kiên quyết nhìn về phía Kỷ Tuyết Tình: “Cô chủ, xin cô cho phép tôi đấu với anh ta với ạ”.

“Được thôi, anh không được làm anh ta bị thương đâu, nếu không tôi sẽ không tha cho anh”, Kỷ Tuyết Tình nghiêm túc cảnh cáo.

“Cô chủ yên tâm, tôi sẽ thật nhẹ tay!”

A Bảo quả quyết cởi áo khoác vest ra, nghiến răng nghiến lợi bước lại gần Giang Vũ.

“Nếu thật sự muốn đánh thì anh tuyệt đối đừng nương tay nhé”.

Nhìn A Bảo bước lại gần mình, Giang Vũ nghiêm túc nhắc nhở: “Nếu không tôi sợ tôi sẽ đánh chết anh”.

“Khinh người quá đáng lắm rồi đấy!”

Kỷ Tuyết Tình câm nín che trán.

Chưa kể đến người trong cuộc là A Bảo, ngay cả cô nghe Giang Vũ nói vậy cũng rất muốn đánh anh ngay và luôn.

“Anh có bản lĩnh gì cứ thể hiện ra hết đi, nếu như bị anh đánh chết thật, tôi cũng sẽ chấp nhận”.

A Bảo vào tư thế chuẩn bị sẵn sàng, sắc mặt xanh mét, nếu không phải nể mặt Kỷ Tuyết Tình, hôm nay anh ta nhất định sẽ đánh chết tên khốn trước mặt này.

“Thực lực của anh hiện đang ở mức nào vậy?”

Giang Vũ tò mò hỏi A Bảo.

Anh chỉ biết mình đang ở Luyện Khí tầng hai, nhưng không biết Luyện Khí tầng hai được tính là cấp bậc gì trong hệ thống võ đạo?

“Tại hạ bất tài, hiện đang ở Nội Kình sơ kỳ đại thành, chỉ còn cách Nội Kình trung kỳ một bước”.

A Bảo thản nhiên đáp lời, sau đó chợt vung nắm đấm lên, đánh mạnh về phía đầu Giang Vũ: “Tiếp chiêu đi!”

Tốc độ của A Bảo rất nhanh, sức mạnh từ cú đấm cũng vô cùng đáng sợ, làm phát ra cả tiếng phần phật khi lướt trong không khí.

Nhưng động tác của anh ta lại có vẻ rất chậm trong mắt Giang Vũ, cái gọi là sức mạnh cũng không thể tạo áp lực cho anh.

“Cẩn thận!”

Khi thấy Giang Vũ đứng đực ra tại chỗ, Kỷ Tuyết Tình lo lắng la lên: “A Bảo, anh không được làm anh ta bị thương đâu đấy”.

Chung quy Kỷ Tuyết Tình cũng không phải người trong võ đạo, bởi vậy khi cô phát hiện ra điều bất ổn muốn ngăn cản, A Bảo đã không còn kịp thu tay lại.

Nói đúng hơn là anh ta không hề có ý định thu tay lại, định cho Giang Vũ một bài học nhớ đời, nhưng kết quả…

Khi cú đấm của A Bảo sắp trúng vào mặt Giang Vũ, anh đột nhiên di chuyển.

Giang Vũ nhanh chóng lùi lại một bước, đồng thời khom lưng, đấm một cú về phía nắm đấm của A Bảo.

Một tiếng “bịch” nặng nề vang lên, nắm đấm của hai người chạm vào nhau.

“Rắc!”

Cùng với một tiếng xương gãy vang lên, cơ thể A Bảo bay ngược ra xa như một con diều đứt dây.

“Phụt!”

Anh ta ngã cái rầm xuống đất, không tự chủ được hộc ra một búng máu, cánh tay phải buông thõng xuống, nó đã bị gãy!

“Shh!”

Khi nhìn thấy cảnh này, Kỷ Tuyết Tình khiếp sợ hít một hơi thật sâu.

A Bảo là tiểu đội trưởng trong các vệ sĩ đi theo cô, là một cao thủ Nội Kình sơ kỳ đại thành hàng thật giá thật, chỉ còn cách Nội Kình trung kỳ một bước.

Thực lực cỡ này mà lại thua một cách thê thảm dưới một cú đấm của Giang Vũ.

Vậy thực lực của Giang Vũ thấp nhất cũng phải là Nội Kình trung kỳ, cái tên này giấu quá kĩ.

“Đại ca, anh không sao chứ?”

Giang Vũ chạy tới bên cạnh A Bảo, nói xin lỗi: “Tôi chỉ hành động theo phản ứng bản năng thôi, không phải cố tình đánh anh bị thương, xin lỗi nhiều nhé!”

Nghe vậy, A Bảo chưa kịp thở ra đã tiếp tục hộc thêm một búng máu, khoe mà cũng khoe kiểu quá tế nhị!

Không phải Giang Vũ đang khoe, mà là anh thật sự không ngờ cú đấm của mình lại có uy lực đáng sợ đến vậy.

Khi còn Luyện Khí tầng một, Giang Vũ đã có thể đánh vỡ đá bằng một cú đấm, anh biết sức mạnh của Luyện Khí tầng hai sẽ còn khủng khiếp hơn thế nữa.

Do đó, lúc đánh nhau với A Bảo anh chỉ dùng ba phần sức mạnh, nhưng không ngờ ba phần sức mạnh của Luyện Khí tầng hai cũng kinh khủng vậy.

Lúc này Giang Vũ vẫn chưa ý thức được rằng Cửu Chuyển Thôn Thiên Quyết mà anh tu luyện chính là công pháp tu tiên.

Một người tu tiên đi đánh một người tập võ, rõ ràng là đang bắt nạt người ta!

“Đại ca, anh đừng nhúc nhích, chờ tôi một lát nha!”

Sau khi nắn cánh tay bị gãy của A Bảo cho vào đúng khớp, Giang Vũ tìm vài loại dược liệu trong đình nghỉ mát, sau đó vội vã chạy vào biệt thự.

“Đây là đan Sinh Cân Tục Cốt, anh ăn vào rồi một lát nữa vết thương sẽ tự lành”.

Mười mấy phút sau, Giang Vũ chạy từ trong biệt thự ra, đưa cho A Bảo một viên thuốc viên đen nhánh.

“Tôi đã cố nhẹ tay lắm rồi, không ngờ vẫn đánh anh thành ra thế này, xin lỗi anh nhiều lắm”.

A Bảo ăn đan dược vào, vết thương đã có chuyển biến tốt, nghe anh nói vậy lại suýt chút nữa hộc máu tiếp, nhưng anh ta không thể không tâm phục khẩu phục.

“Thôi được rồi, tôi đói rồi, anh mau đi nấu cơm đi!”

Nhìn dáng vẻ ăn quả đắng của A Bảo, Kỷ Tuyết Tình nhịn cười, giúp anh ta giải vây.

“Không ngờ anh lại giỏi võ đến vậy, cả A Bảo cũng không phải đối thủ của anh”.

Kỷ Tuyết Tình đứng dựa vào cửa phòng bếp, thơ thẩn nhìn Giang Vũ đang nấu ăn: “Anh có võ công cao cường, lại còn biết y thuật, biết luyện đan, còn biết một ít phép thuật nữa chứ.

Thật tình không biết vợ cũ của anh nghĩ gì, lại không biết quý trọng một người đàn ông xuất sắc như anh”.

“Thật ra cũng không thể trách cô ta được, gần đây tôi nhớ lại một vài chuyện nên mới học được những thứ này thôi”.

Giang Vũ vừa xào rau, vừa than thở: “Lúc trước tôi chỉ biết giặt đồ nấu cơm, chẳng được tích sự gì, chắc người phụ nữ nào cũng không chịu được có người chồng như thế đâu”.

“Cô ta làm anh tổn thương đến mức ấy rồi mà anh còn nói giúp cho cô ta”.

Kỷ Tuyết Tình nhíu mày, nói lầm bầm: “Chẳng lẽ anh vẫn còn yêu cô ta ư?”

“Chuyện đó không có khả năng, chẳng ai tắm hai lần trên một dòng sông cả”.

Giang Vũ kiên định lắc đầu: “Bất luận trước đây có từng yêu hay không, cô ta đã có nhiều hành vi ghê tởm như vậy, nếu tôi vẫn còn yêu cô ta thì quá nhu nhược”.

“Này thì đúng nè!”

Kỷ Tuyết Tình cười, đỏ mặt hỏi: “Vậy anh thấy tôi sao?”

“Cô rất tốt, vừa xinh đẹp, tốt bụng, lại có ơn nặng như núi với tôi…”

“Ý tôi không phải là vậy!”

Kỷ Tuyết Tình tức giận ngắt lời anh, nhỏ giọng hỏi: “Ý tôi là, anh có thích tôi không?”

“Cô nói gì cơ?”

Giang Vũ đờ người ra, ngẩng phắt đầu lên, không chắc chắn nhìn chằm chằm vào Kỷ Tuyết Tình.

“Không, không có gì!”

Đối diện với ánh mắt rực lửa của anh, tự nhiên Kỷ Tuyết Tình lại thấy sợ, mặt đỏ tới tận mang tai, quay lưng chạy ra khỏi phòng bếp.

“Chắc chắn là mình nghe nhầm rồi. Cô Kỷ xuất sắc như thế, sao có thể thích một kẻ vô danh từng bị cắm sừng, lại còn đã ly hôn như mình chứ!”

Giang Vũ ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của Kỷ Tuyết Tình, tự giễu: “Nếu cô Kỷ có ý đó thật, vậy mình nhất định sẽ yêu cô ấy bằng cả tính mạng!”

Trong phòng ăn.

“Ai da, sao mình lại trở nên không biết dè dặt thế nhỉ? Tại sao có thể lên tiếng hỏi anh ấy vấn đề đó trước chứ?”

“Rốt cuộc anh ấy không nghe rõ thật hay là đang giả vờ hồ đồ?”

“Chết tiệt, chắc chắn là anh ấy vẫn chưa quên được vợ cũ của mình”.

“Tức chết mất! Xét về ngoại hình, vóc dáng, gia thế hay thân phận, mình đều hơn con khốn kia gấp trăm lần, tại sao anh ấy lại không thích mình?”



Kỷ Tuyết Tình ngồi vào bàn ăn, điên cuồng xoa bóp khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của mình, cô bắt đầu suy nghĩ lung tung, càng nghĩ lại càng tức giận.

“Ăn cơm thôi!”

Một lát sau, Giang Vũ đi qua đặt hai đĩa rau xào đủ sắc đủ vị xuống trước mặt Kỷ Tuyết Tình.

“Tôi không đói, không ăn đâu!”

Kỷ Tuyết Tình thở phì phò lườm Giang Vũ, đứng dậy đi lên lầu.

“Sao thế nhỉ?”

Giang Vũ ngờ nghệch nhìn theo bóng lưng Kỷ Tuyết Tình, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra?

Hầy, đàn bà!

Lúc nãy còn yên ổn, bây giờ tự nhiên nổi giận, không thể hiểu được!
Chương 23: Đã biết thân phận của cô

Kỷ Tuyết Tình bị những suy nghĩ lung tung của mình chọc giận, cứ thế hai ngày liên tiếp không để ý tới Giang Vũ.

Giang Vũ hoàn toàn không biết mình đã làm sai điều gì, đã vậy anh còn đang bận tu luyện những dược liệu mà Kỷ Tuyết Tình chuẩn bị nên không có thời gian quan tâm đến những việc khác.

Điều đáng nhắc tới là, Hoàng Long chỉ mất một ngày đã bán được hết mười viên đan Long Hổ.

Bởi vì số lượng đan dược có hạn, nên mấy viên đan Long Hổ sau cùng bị những người giàu có bị tửu sắc làm hao mòn sức khoẻ kia độn giá lên đến tận mấy triệu.

Hoàng Long trung thành và tận tâm với Giang Vũ, ông ta chỉ giữ lại năm triệu tiền vốn, chuyển hết mười ba triệu tiền lời vào tài khoản của anh.

Nói cách khác, Hoàng Long bán mười viên đan Long Hổ với giá mười tám triệu, giá trung bình mỗi viên gần hai triệu.

Sau khi nhận được tiền, Giang Vũ cảm khái mình đã đánh giá thấp độ coi trọng sức khoẻ của những người giàu có kia.

Mặc dù đan Long Hổ có hiệu quả rất cao, nhưng dược liệu cần cho luyện chế lại không quá đắt đỏ, thứ này chắc chắn sẽ trở thành con đường kiếm tiền quan trọng.

Thời gian thoáng cái trôi qua, đã đến ngày thương hội Giang Châu tổ chức tiệc cho nhà họ Kỷ.

Bữa tiệc lần này có ý nghĩa to lớn đối với cả giới kinh doanh Giang Châu, cũng như gây chấn động rất lớn với bên ngoài, thế lực ở những nơi khác đều đang hết sức chú ý tới nó.

Mà Giang Vũ lại không thèm đoái hoài đến tình huống gió nổi mây vần ngoài kia, chỉ một mực tập trung tu luyện.

Chạng vạng tối.

Khi Giang Vũ đang ngồi tu luyện trong phòng ngủ, ngoài cửa đột nhiên có người gõ cửa.

“Chào cô Kỷ!”

Mở cửa phòng ra, nhìn Kỷ Tuyết Tình mặc lễ phục màu đen trước mặt mình, anh vội hỏi: “Cô đói bụng rồi hả, tôi đi chuẩn bị bữa tối ngay…”

“Hôm nay không ăn ở nhà, tôi dẫn anh ra ngoài một chuyến!”

Kỷ Tuyết Tình ném một mớ quần áo cho Giang Vũ, bá đạo ra lệnh: “Anh thay đồ trước đi đã”.

Tuy hai ngày vừa qua cô phớt lờ Giang Vũ, nhưng anh lại không hề bỏ sót ba bữa một ngày do đích thân anh nấu.

Cô cũng biết mình giận Giang Vũ vì tự suy nghĩ lung tung, cũng hơi bướng bỉnh thật.

Nhưng Giang Vũ không chủ động dỗ cô, cô cũng không tự hạ mình thay đổi thái độ, cứ vậy kéo dài hai ngày liền, cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì.

Không đợi Giang Vũ kịp phản ứng, Kỷ Tuyết Tình đã quay lưng bỏ đi.

“Đờ mờ, đắt thế!”

Nhìn thoáng qua nhãn hiệu của bộ quần áo, mặt Giang Vũ trở nên tái mét.

Cả bộ quần áo này tổng cộng gần một triệu, đủ để anh mua rất nhiều dược liệu đấy.

Có điều Kỷ Tuyết Tình làm lơ anh hai ngày, anh cũng tự biết mình có lỗi, thế là bèn ngoan ngoãn thay đồ, làm theo mệnh lệnh.

Vài phút sau, Giang Vũ xuất hiện trước mặt Kỷ Tuyết Tình trong bộ vest Armani.

“Được được, anh mặc đồ kiểu này trông cũng giống một anh chàng đẹp trai có khí chất đó nha!”

Vừa nhìn thấy Giang Vũ, mắt Kỷ Tuyết Tình sáng rực lên, cô đứng dậy sửa sang lại quần áo cho anh.

Ngoại hình của Giang Vũ vốn đã không tệ, chẳng qua cuộc sống người chồng của gia đình tần tảo với bếp núc mấy năm qua đã khiến anh mất đi ánh hào quang thôi.

Nay anh thay da đổi thịt, khôi phục ánh hào quang vốn có, đứng cạnh Kỷ Tuyết Tình trông vẫn rất xứng đôi.

“Cô Kỷ, cô không giận nữa à?”

Nhìn Kỷ Tuyết Tình chủ động sửa sang lại quần áo cho mình, Giang Vũ nhỏ giọng hỏi.

“Biết tôi giận mà anh không biết đi dỗ tôi hả?”, cô Kỷ bực bội trách móc.

“Tôi đâu có biết tại sao cô giận đâu, dỗ kiểu gì bây giờ?”

Giang Vũ ấm ức nhìn Kỷ Tuyết Tình: “Rốt cuộc tại sao cô lại giận thế?”

“Tôi… Tôi tới kỳ đèn đỏ thôi, được chưa?”

Kỷ Tuyết Tình trợn trừng nhìn Giang Vũ, vẫn không biết phải nói vì sao mình lại tức giận?

Chẳng lẽ đi nói cho Giang Vũ, cô suy nghĩ lung tung nên thành ra tức giận, đây không phải là bị điên à!

“Không thể nào! Từ khí sắc trên mặt cô, tôi có thể nhìn ra cô vẫn chưa tới kỳ đèn đỏ…”

“Anh đúng là một tên thẳng nam chết tiệt!”

Kỷ Tuyết Tình thở phì phò kéo cà vạt thật mạnh, ngắt lời Giang Vũ.

“Chặt chặt chặt quá, tôi thở không nổi”.

Giang Vũ khổ sở xin tha, nhưng vẫn không biết mình đã sai ở đâu?

“Đi thôi! Tôi dẫn anh tới một nơi, có thể sẽ làm anh khó chịu đấy, tốt nhất anh nên chuẩn bị tâm lý trước đi!”

Sau khi chỉnh lại quần áo giúp Giang Vũ, Kỷ Tuyết Tình đi ra ngoài.

“Không sao! Ở bên cạnh cô, dù có là núi đao biển lửa tôi cũng sẽ không chùn bước”.

Sợ Kỷ Tuyết Tình lại tức giận, Giang Vũ cũng không dám hỏi nhiều, kiên quyết tỏ thái độ.

“Câu này nghe cũng êm tai đó”.

Kỷ Tuyết Tình hài lòng nhìn Giang Vũ, sau đấy lái xe chở anh đến hội trường tổ chức bữa tiệc.

Biệt thự quốc tế Châu Phủ là biệt thự sang trọng và cao cấp nhất ở Giang Châu, chuyên được tổ chức những bữa tiệc kinh doanh cấp cao.

Khi Kỷ Tuyết Tình và Giang Vũ đi vào biệt thự, trùng hợp đụng mặt với Lưu Thư Nhất và Triệu Trung Tuyết.

Trong hai ngày vừa qua, tin tức về nhà họ Lưu sẽ trở thành đối tác quan trọng của nhà họ Kỷ tại thành phố Giang Châu, và nhà họ Kỷ sẽ nâng đỡ một thanh niên tài tuấn đã lan rộng khắp mọi ngóc ngách trong thành phố.

Từ đó nhà họ Lưu cũng trở thành người nổi tiếng Giang Châu, danh tiếng đã vượt qua các gia tộc uy tín lâu đời kia, điệu bộ hệt như gia độc đứng đầu Giang Châu vậy.

Nhà họ Triệu là gia tộc thông gia của nhà họ Lưu cũng như thuyền lên cao theo nước.

Hai ngày nay Lưu Thư Nhất và Triệu Trung Tuyết đều rất đắc chí, do đó họ đã tạm thời quên đi mối thù với Giang Vũ, ngày nào cũng bận đi xã giao với mọi người.

Lưu Thư Nhất được người ta đặt biệt danh là cậu cả Giang Châu, ngang ngược càn rỡ, không sợ bất kỳ ai, nhưng không ai dám lên tiếng chỉ trích anh ta cả.

Triệu Trung Tuyết cũng trở thành người có quyền thế và địa vị nhất nhà họ Triệu, thậm chí chẳng còn để ông cụ vào mắt.

Mặc dù nhà họ Triệu không có tư cách dự tiệc, nhưng người nhà họ Triệu không màng tới sự phản đối của ông cụ, được vợ chồng Triệu Thiên Mang dẫn dắt tập trung ở lối vào biệt thự.

Cả đám gióng trống khua chiêng tiễn Triệu Trung Tuyết ra trận, cũng định ở tại chỗ chờ cô ta ra ngoài.

Đấy cũng là một cơ hội tốt để cho nhà họ Triệu lộ diện trong giới xã hội thượng lưu ở Giang Châu.

“Sao thằng ăn hại này cũng xuất hiện ở đây thế?”

Triệu Trung Tuyết hớn hở ôm cánh tay Lưu Thư Nhất, sau khi nhìn thấy Giang Vũ, cô ta khinh bỉ: “Đây là bữa tiệc cao cấp nhất Giang Châu, không phải loại rác rưởi như anh có thể tham gia đâu!”

“Bữa tiệc gì cơ?”

Giang Vũ mờ mịt nhìn sang Kỷ Tuyết Tình, đến giờ anh vẫn chưa biết cô muốn dẫn anh đi làm gì nữa đây này?

“Ngay cả loại đàn bà không biết xấu hổ như cô cũng có thể tới dự tiệc”.

Kỷ Tuyết Tình khoác tay anh, không khách sáo đáp trả: “Dựa vào đâu mà Giang Vũ không thể tới?”

“Cô mới không biết xấu hổ thì có!”

Thấy Kỷ Tuyết Tình lại bảo vệ Giang Vũ, Triệu Trung Tuyết nổi đoá, lấy giấy mời ra: “Tôi là khách quý được ban tổ chức mời dự tiệc, không giống như ai đó còn chẳng có nổi tờ giấy mời, chỉ có thể đi cửa sau thôi”.

Kỷ Tuyết Tình thực sự quá đẹp, vì thế theo bản năng của một người phụ nữ, Triệu Trung Tuyết rất ghét cô.

“Cô Kỷ, tôi đã biết thân phận của cô rồi”.

Lưu Thư Nhất giữ Triệu Trung Tuyết lại, bỡn cợt nhìn Kỷ Tuyết Tình: “Mặc dù thân phận của cô không tầm thường, nhưng cô tự ý dẫn tên rác rưởi này tới dự một bữa tiệc quan trọng thế này, e rằng là trái với quy định đấy?”

“Anh biết thân phận của tôi rồi à?”, Kỷ Tuyết Tình khẽ nhíu mày.

Thân phận của cô không phải bí mật gì cả, những người ở đẳng cấp nhất định đều biết, nhưng đẳng cấp của cái tên Lưu Thư Nhất này hình như chưa đủ thì phải!

“Rốt cuộc cô Kỷ có thân phận gì vậy?”

Giang Vũ không nhịn được mà hỏi, anh vẫn luôn rất tò mò rốt cuộc cô Kỷ có thân phận gì?
Chương 24: Sau này tôi nuôi cô

“Cô chỉ là một thư ký quèn thôi, dựa vào đâu mà dám ra vẻ trước mặt chúng tôi hả?”

Triệu Trung Tuyết cười nhạo nhìn Kỷ Tuyết Tình: “Dù sao tôi cũng là khách quý được ban tổ chức mời đến, còn cô lại dẫn tên rác rưởi này đến dự tiệc bằng cửa sau, đây là hành vi lạm dụng chức quyền đấy”.

“Nếu để sếp của cô biết cô lạm dụng quyền lực kiểu đó, chỉ sợ cô sẽ không giữ được việc nữa đâu”.

“Thư ký?”, Kỷ Tuyết Tình tỏ vẻ kì lạ.

“Đừng có giả vờ! Kỷ Tiểu Viện, tôi đã điều tra rõ lai lịch của cô rồi”.

Lưu Thư Nhất đắc ý nhìn Kỷ Tuyết Tình: “Cô chỉ là thư ký của người phụ trách dự án đầu tư ở Giang Châu của nhà họ Kỷ thôi, thế mà cô lại dám đi xe nhà họ Kỷ, còn nuôi trai bao trong biệt thự của nhà họ Kỷ”.

“Bất luận chuyện nào trong số đó bị cấp trên cô biết được, cô cũng đều sẽ không có kết cục tốt đâu!”

“Cô Kỷ, những gì anh ta nói là thật ư?”

Giang Vũ thay đổi sắc mặt, nếu như Kỷ Tuyết Tình thật sự đang lạm dụng tài sản của nhà họ Kỷ, hậu quả đó sẽ khó có thể tưởng tượng nổi.

“Nếu không anh nghĩ cô ta có thân phận gì mới có thể dẫn hạng người vô tích sự như anh tới dự tiệc?”

Triệu Trung Tuyết cười lạnh lùng, kiêu ngạo nói: “Cô ta chỉ là một thư ký quèn, mà chồng tôi là thanh niên tài tuấn sẽ được nhà họ Kỷ nâng đỡ, nhà họ Lưu sẽ trở thành đối tác quan trọng của nhà họ Kỷ.

Chúng tôi muốn giết chết cô ta dễ dàng như cách bóp chết một con kiến vậy”.

“Nhà họ Kỷ sẽ không thể từ bỏ đối tác quan trọng như nhà họ Lưu chỉ vì một thư ký đâu”.

Lưu Thư Nhất liếm môi, tham lam nhìn khắp người Kỷ Tuyết Tình: “Nếu cô không muốn bị nhà họ Kỷ phạt, tốt nhất nên nghĩ cách làm tôi nguôi giận đi, nếu không thì cứ chờ mất việc đi!”

“Đồ chết tiệt, tôi nghĩ hai người muốn bị đánh nữa rồi”.

Khi thấy Lưu Thư Nhất và Triệu Trung Tuyết sỉ nhục và đe doạ Kỷ Tuyết Tình như vậy, trong mắt Giang Vũ bùng lên lửa giận.

“Đừng manh động!”

Kỷ Tuyết Tình kéo tay Giang Vũ, thản nhiên nói: “Cùng lắm thì tôi đổi việc khác, chưa đến mức bị hai đứa cặn bã áp chế đâu”.

“Hơn nữa trước khi kết thúc, tất cả mọi thứ đều có khả năng, tôi cũng chưa chắc sẽ nhất định trở thành người bị vứt bỏ”.

“Ha ha ha! Hai ngày nay tôi đã thu thập rất nhiều bằng chứng cô chiếm dụng của công rồi, cô không cần ôm may mắn trong lòng”.

Lưu Thư Nhất cười to, xấu xa nói: “Nếu như cô không thể làm tôi hài lòng nguôi giận, tôi sẽ nộp toàn bộ chứng cứ lên cho người phụ trách nhà họ Kỷ, đến lúc đó cô sẽ không còn cơ hội trở mình đâu”.

Vì đang ở trước mặt Triệu Trung Tuyết nên Lưu Thư Nhất không nói quá thẳng.

Hàm ý là đe doạ Kỷ Tuyết Tình, nếu cô không muốn bị nhà họ Kỷ sa thải thì phải hầu hạ anh ta thật sung sướng.

“Một thư ký quèn mà cũng dám đấu với chúng tôi, đúng là không biết tự lượng sức mình”.

Triệu Trung Tuyết kiêu căng nhìn Kỷ Tuyết Tình, hung tợn nói: “Đợi đến khi lật đổ cô, để tôi xem cô còn có thể bảo vệ tên vô dụng Giang Vũ đó kiểu gì”.

“Đến lúc đó tôi sẽ cho cả hai người ra đường xin ăn chung”.

“Chỉ với hai người mà cũng muốn lật đổ tôi, đang nằm mơ đấy à”.

Kỷ Tuyết Tình cười khinh thường, kéo Giang Vũ đi vào trong biệt thự, cũng chẳng thèm ngoảnh đầu lại: “Chúng ta đi thôi, để xem xem ai sẽ là người có thể cười đến cuối cùng?”

“Con khốn! Sớm muộn gì tôi cũng sẽ làm cho cô phải chủ động leo lên giường, quỳ gối cầu xin tôi!”

Lâm Thu Thanh nhìn chòng chọc theo bóng lưng Kỷ Tuyết Tình với ánh mắt lạnh lẽo, trong mắt tràn đầy tham lam và xấu xa.

“Sau khi lật đổ Kỷ Tiểu Viện, mình nhất định phải khiến cho thằng khốn Giang Vũ kia sống không bằng chết”.

Còn Triệu Trung Tuyết thì lại căm hận nhìn chằm chằm bóng lưng Giang Vũ, dự định trả lại gấp đôi những tủi nhục mà cô ta đã phải chịu khoảng thời gian trước.

“Cô Kỷ, cô là thư ký của nhà họ Kỷ thật hả?”

Sau khi vào biệt thự, Giang Vũ lo lắng hỏi Kỷ Tuyết Tình.

“Sao vậy?”

Kỷ Tuyết Tình cười tít mắt trêu: “Đừng bảo là anh coi thường tôi vì tôi chỉ là một thư ký đấy nhé?”

“Đương nhiên sẽ không rồi, chỉ là…”

Giang Vũ vội vàng lắc đầu, căng thẳng hỏi: “Chiếc xe cô làm hỏng với cả thiên cung Vân Đỉnh mà chúng ta đang ở cũng là tài sản thuộc nhà họ Kỷ sao?”

“Đúng vậy!”

Nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng này của anh, Kỷ Tuyết Tình cười bảo: “Không chỉ thế, những dược liệu mà tôi chuẩn bị cho anh trước đó cũng là do tôi mua bằng tiền của nhà họ Kỷ!”

“Chuyện này… Nếu để nhà họ Kỷ biết được chuyện này, cô sẽ gặp rắc rối lớn lắm đấy!”

Giang Vũ lập tức nghiêm mặt, nhưng trong lòng lại vô cùng cảm động: “Không ngờ cô Kỷ lại làm nhiều chuyện quá giới hạn như vậy vì tôi, Giang Vũ tôi có tài cán gì đâu chứ, làm sao có thể nhận ơn mỹ nhân này được?”

“Chiếm dụng của công, tham ô công quỹ, nếu để cho cấp trên biết được quả thật sẽ gặp rắc rối lớn”.

Kỷ Tuyết Tình giả vờ sợ hãi, đáng thương nhìn Giang Vũ: “Có khi còn sẽ bị đi tù, anh nói xem phải làm sao bây giờ?”

“Nghiêm trọng đến vậy ư?”

Vẻ mặt của Giang Vũ trông cực kỳ khó coi, anh nhíu mày đi qua đi lại: “Cô yên tâm, cho dù trời có sập xuống, tôi cũng sẽ chống giúp cô”.

“Cô làm những việc này đều vì tôi, tôi nhất định sẽ không để cô phải chịu bất cứ tổn thương gì, cùng lắm thì tìm cách bồi thường thôi”.

“Ha ha ha! Tôi nói đùa đấy”.

Kỷ Tuyết Tình cười phá lên, dửng dưng đáo: “Nếu bị cấp trên phát hiện, cùng lắm thì tôi chỉ bị nhà họ Kỷ sa thải thôi, đi tìm công việc khác là được”.

“Có công việc nào có thể có tiền đồ hơn công việc ở nhà họ Kỷ chứ”.

Giang Vũ nhìn Kỷ Tuyết Tình với vẻ mặt phức tạp, áy náy bảo: “Xin lỗi, là do tôi hại cô!”

“Anh đừng tự trách mình, tôi cam tâm tình nguyện làm những việc này cho anh mà”.

Kỷ Tuyết Tình kiên định nhìn anh, đổi chủ đề: “Nhưng nếu chuyện này bị bại lộ, sau này tôi chỉ là một người bình thường, không thể lái xe đắt tiền chở anh, cho anh ở trong biệt thự nữa”.

“Có khi đắc tội nhà họ Kỷ, đi tìm việc thôi cũng thành vấn đề”.

“Không sao, sau này tôi nuôi cô!”

Giang Vũ trả lời không nghĩ ngợi: “Giờ tôi đã nhớ lại được chút ít rồi, hoàn toàn có khả năng nuôi cô”.

“Anh, anh có đang nói đùa không thế!”

Kỷ Tuyết Tình sửng sốt, vành mắt hơi đỏ lên, nhìn Giang Vũ.

“Tôi nghiêm túc đấy!”

Giang Vũ hít sâu một hơi, lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi ra nhét vào tay Kỷ Tuyết Tình: “Trong thẻ này có mười ba triệu, tiền kiếm được từ việc tôi nhờ Hoàng Long bán đan Long Hổ hai ngày trước”.

“Cô lấy dùng trước đi, xem xem có thể bù vào khoản thâm hụt do tham ô không”.

“Anh…”

Kỷ Tuyết Tình cầm thẻ ngân hàng, hơi nghẹn ngào nhìn Giang Vũ.

Cô biết điều kiện của Giang Vũ không tốt, không ngờ anh sẽ đưa toàn bộ tài sản của mình cho cô.

“Nếu không đủ, tôi sẽ tìm cách khác”.

“Đống dược liệu cô mua về trước đó, tôi đã luyện chế khá nhiều đan dược, những thứ đó đều có thể đổi thành tiền”.

Giang Vũ nghiêm trang nhìn Kỷ Tuyết Tình: “Tóm lại, cho dù cô bị nhà họ Kỷ sa thải cũng hoàn toàn không cần lo lắng gì cả.

Tôi sẽ nuôi cô, hơn nữa sau này tôi nhất định sẽ giúp cô trở thành một người phụ nữ cao quý và hạnh phúc hơn cả cô cả nhà họ Kỷ”.

“Được, tôi sẽ ghi nhớ lời anh nói, sau này tôi sẽ dựa dẫm hết vào anh!”

Kỷ Tuyết Tình cố dằn lại nước mắt, chủ động ôm chầm lấy Giang Vũ: “Mong rằng anh sẽ không làm tôi thất vọng”.

Lúc trước cô dùng tên Kỷ Tiểu Viện chỉ để tự bảo vệ bản thân, không muốn Giang Vũ có ý đồ xấu với mình vì thân phận cô chủ nhà họ Kỷ, không ngờ hôm nay lại có thu hoạch ngoài ý muốn.

Sau khi biết cô chỉ là một thư ký quèn làm trái quy định, Giang Vũ chẳng những không ghét bỏ cô, ngược lại còn gánh vác trách nhiệm, thậm chí còn tỏ tình theo cách trá hình.

Tất cả những biểu hiện của Giang Vũ khiến cho Kỷ Tuyết Tình càng ngày càng đánh giá cao về anh, thậm chí là thích.

“Yên tâm đi!”

Lần đầu tiên chính thức ôm Kỷ Tuyết Tình, Giang Vũ tham lam ngửi mùi thơm trên tóc cô: “Vì cô, tôi nhất định sẽ cố gắng phấn đấu, bước lên đỉnh cao”.

“Tôi tin anh”.

Kỷ Tuyết Tình rời khỏi vòng tay Giang Vũ, mỉm cười bảo: “Đi thôi, đi dự tiệc, bên đó còn có một vở kịch đang chờ mở màn kia kìa!”
Chương 25: Lưu Thư Nhất vênh váo

Đi vào đại sảnh bữa tiệc, Kỷ Tuyết Tình có việc cần xử lý nên bảo Giang Vũ đi dạo trước.

Lúc này trong đại sảnh đang tập trung rất nhiều người nổi tiếng, ngoài các doanh nhân giàu có địa phương thành phố Giang Châu, còn có rất nhiều nhân vật máu mặt đến từ các thành phố thậm chí là các tỉnh lân cận đến tham dự.

Chẳng qua Giang Vũ không quen ai trong số họ, cũng không có ý định đi làm quen với những người này.

Anh có hứng thú với những món ngon đầy hấp dẫn kia hơn, dù sao ba năm sống ở nhà họ Triệu anh còn chẳng bằng con lợn con chó, chưa bao giờ được thấy nhiều món ngon như vậy.

Một chốc sau, Lưu Thư Nhất và Triệu Trung Tuyết cũng vào sảnh tiệc.

Nay nhà họ Lưu được nở mày nở mặt, Lưu Thư Nhất cũng nổi tiếng hơn, vừa xuất hiện đã trở thành tiêu điểm trong vòng bạn bè, vô số người lại gần chào hỏi làm quen.

“Rác rưởi chỉ là rác rưởi, vào bữa tiệc cao cấp thế này mà chỉ biết ăn uống, chẳng biết kết bạn mở rộng mối quan hệ, đúng là bùn nhão không thể dính lên tường được mà”.

Nhìn thấy Giang Vũ đang ăn uống thoả thuê ở khu đồ ăn, Triệu Trung Tuyết khinh bỉ mắng.

“Lúc này xã giao quan trọng hơn, không cần để ý tới thằng ngu đó”.

Lưu Thư Nhất cười khẩy: “Anh ta chỉ trà trộn vào đây nhờ quan hệ của Kỷ Tiểu Viện thôi, không có ai coi anh ta là người đâu”.

“Khi nào nhà họ Lưu chính thức trở thành đối tác của nhà họ Kỷ, anh sẽ tố giác hành vi sai phạm của Kỷ Tiểu Viện với người phụ trách nhà họ Kỷ. Chỉ cần cô ta sụp đổ, thằng rác rưởi đó cũng sẽ bị chúng ta xâu xé tuỳ ý thôi”.

Lưu Thư Nhất vừa nói vừa nhìn xung quanh, muốn tìm xem Kỷ Tuyết Tình đang ở đâu?

Anh ta đang rất nóng lòng muốn nhìn thấy hình ảnh Kỷ Tuyết Tình cầu xin hiến thân cho anh ta để giữ công việc của mình.

Đáng tiếc, đẳng cấp của Lưu Thư Nhất vẫn có hạn, chưa thể chạm tới vòng tròn xã giao của Kỷ Tuyết Tình.

Kỷ Tuyết Tình đang bận tiếp những ông trùm máu mặt chân chính kia, hoàn toàn không có thời gian quan tâm tới anh ta.

Lưu Thư Nhất không thấy bóng dáng của Kỷ Tuyết Tình, nhưng lại nhìn thấy một người quen trong đám đông.

Một thanh niên to con béo mập mặc bộ vest trắng, đeo mắt kính viền vàng, đang bưng ly rượu vang ngồi thơ thẩn một mình trên ghế sofa.

Người này tên là Vương Mãn Kim, con trai độc nhất của đại gia giàu nhất Giang Châu Vương Bán Thành.

“Bà xã! Chúng ta xử Kỷ Tiểu Viện và Giang Vũ sau đi, bây giờ tìm kẻ thù giải sầu trước đã”.

Lưu Thư Nhất kéo Triệu Trung Tuyết đi về phía Vương Mãn Kim.

Cùng là con ông cháu cha ở Giang Châu, trước đây Vương Mãn Kim và Lưu Thư Nhất từng có mâu thuẫn với nhau.

Vương Mãn Kim không chỉ từng đánh Lưu Thư Nhất mà còn chèn ép nhà họ Lưu, cuối cùng bắt gia chủ nhà họ Lưu tới nhà xin lỗi mới chịu bỏ qua.

Lưu Thư Nhất vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này, chẳng qua e ngại thực lực của nhà họ Vương nên anh ta không dám trả thù.

Bây giờ nhà họ Lưu sắp vùng dậy, tất nhiên Lưu Thư Nhất sẽ không bỏ qua cho kẻ thù Vương Mãn Kim này.

“Anh Vương, anh cũng tới tham gia bữa tiệc lần này à, thật trùng hợp!”

Lưu Thư Nhất ôm Triệu Trung Tuyết, dương dương tự đắc bước tới trước mặt Vương Mãn Kim.

“Hừ! Nhà họ Vương là gia tộc giàu nhất Giang Châu, đương nhiên có tư cách đến tham dự bữa tiệc lần này rồi”.

Vương Mãn Kim khịt mũi, khinh thường bĩu môi: “Trái lại chẳng biết nhà họ Lưu giẫm phải vận cứt chó gì mà lại được nhà họ Kỷ coi trọng nữa!”

“Thằng mập chết bầm, anh nói gì đó hả!”

Vừa nghe vậy, Triệu Trung Tuyết nổi khùng: “Nhà họ Lưu là đối tác quan trọng của nhà họ Kỷ, chồng tôi còn là thanh niên tài tuấn sắp được nhà họ Kỷ nâng đỡ nữa kìa”.

“Anh là cái thá gì mà dám vô lễ với chồng tôi hả, chán sống rồi phải không?”

“Anh ta mà là thanh niên tài tuấn cái quái gì, chẳng qua chỉ là một thằng đểu bại hoại thôi”.

Vương Mãn Kim uống cạn rượu vang trong ly, chán ghét nói: “Loại rác rưởi này mà lại có thể được nhà họ Kỷ để mắt tới, đúng là không công bằng’.

“Đây chính là số phận”.

Đối với những lời của Vương Mãn Kim, Lưu Thư Nhất không hề tức giận, anh ta cười khẩy: “Đến giờ tôi vẫn chưa thể quên được mấy cái bạt tai mà anh Vương đã tặng cho tôi trước kia, một ngày nào đó tôi nhất định sẽ trả lại gấp bội”.

“Lúc đó mày bỏ thuốc một học sinh nữ, định quấy rối người ta, là người thì chẳng có ai thấy chết mà không cứu cả”.

Nghe vậy, Vương Mãn Kim đứng bật dậy, nhìn chằm chằm vào Lưu Thư Nhất: “Nếu biết trước như vậy, lúc ấy tao nên giẫm chết mày luôn cho rồi!”

“Đáng tiếc, trên đời này không có thuốc hối hận”.

Lưu Thư Nhất lạnh lùng nhìn Vương Mãn Kim, đe doạ bằng giọng hết sức kiêu ngạo: “Bây giờ nhà họ Lưu tao sắp mạnh lên rồi, tao cũng sẽ một bước lên trời, kẻ xui xẻo tiếp theo sẽ là mày và nhà họ Vương”.

“Khi nào nhà họ Lưu chính thức trở thành đối tác của nhà họ Kỷ, tao sẽ lật đổ nhà họ Vương trước, sau đó trả lại gấp mười, gấp trăm lần cái bạt tai mà mày đã tát tao lúc trước”.

“Rõ ràng giống sói Trung Sơn, gặp khi đắc ý ngông cuồng lắm thay. Tao không tin mày có thể kiêu ngạo được lâu”.

Vương Mãn Kim nhìn Lưu Thư Nhất chằm chằm với vẻ mặt khó coi, không thể hiểu vì sao loại người này lại được nhà họ Kỷ coi trọng?

“Tao…”

“Ông xã, anh nhìn kìa!”

Lúc này, Triệu Trung Tuyết đột nhiên chỉ vào cách đó không xa: “Con khốn Kỷ Tiểu Viện xuất hiện rồi kìa”.

Kỷ Tuyết Tình đang nói chuyện với một ông lão tóc hoa râm, mỗi cử chỉ động tác của cô đều vô cùng nổi bật.

“Thảo nào một thư ký quèn như cô ta lại có thể thuận lợi như vậy, cô ta hầu hạ mấy ông già đó sung sướng quá mà!”

Nhìn Kỷ Tuyết Tình toả sáng rạng ngời, trong mắt Lưu Thư Nhất bùng lên ngọn lửa dâm tà: “Cô ta càng như vậy, anh càng chờ mong vào hình ảnh cô ta quỳ gối trước mặt anh cầu xin hơn, lúc đó anh phải sỉ nhục tra tấn cô ta thật mạnh tay mới được”.

“Chắc chắn là bình thường con khốn này hầu hạ mấy ông già không được thoả mãn nên mới bao buôi thằng ăn hại Giang Vũ kia”.

Triệu Trung Tuyết khinh bỉ mắng: “Nói đi nói lại cũng chỉ là một con điếm ai cũng có thể làm chồng thôi”.

Vương Mãn Kim nhìn theo tầm mắt của Triệu Trung Tuyết và Lưu Thư Nhất, mặt anh ta liền biến sắc, hỏi với giọng run rẩy: “Hai người nói cô gái đó là ai?”

“Một con khốn!”, Triệu Trung Tuyết buột miệng đáp.

“Một thư ký quèn sắp bị tao kéo lên giường”.

Lưu Thư Nhất bỡn cợt nhìn Vương Mãn Kim: “Sao nào, anh Vương chính trực đây cũng có hứng thú với loại đàn bà này à?”

“Tao có hứng thú với mẹ mày ấy!”

Nghe thấy những lời này, Vương Mãn Kim mắng một câu, đưa tay ra tát vào mặt Lưu Thư Nhất: “Mẹ mày, mày muốn chết thì cũng đừng làm liên luỵ tới tao!”

Lưu Thư Nhất ngơ ngác bụm má, trợn trừng mắt: “Vương Mãn Kim, mày vẫn còn dám đánh tao được à”.

“Chồng tôi đang được nhà họ Kỷ chống lưng, anh dám đánh anh ấy, chúng tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!”

Triệu Trung Tuyết đỡ Lưu Thư Nhất, tức điên quát: “Anh chết chắc rồi!”

“Ha ha ha! Xem ra tin tức lan truyền hai ngày vừa qua chỉ là lời đồn, tao còn đang thắc mắc tại sao nhà họ Kỷ lại không biết nhìn người, đi coi trọng loại rác rưởi như mày”.

Vương Mãn Kim cười phá lên, kính sợ nhìn lướt qua Kỷ Tuyết Tình: “Hai người có biết cô gái đó là ai không hả?”

“Chẳng phải cô ta chỉ là một thư ký thôi à?”

Triệu Trung Tuyết hất đầu lên, khinh thường nói: “Mặc dù cô ta đang làm cho nhà họ Kỷ, nhưng lại không thể thay đổi quyết định của cấp trên. Đối với nhà họ Kỷ, chồng tôi với nhà họ Lưu quan trọng hơn một thư ký nhiều”.

“Chẳng lẽ cô ta không chỉ là thư ký thôi ư?”

Lưu Thư Nhất có dự cảm chẳng lành, bèn nhìn chằm chằm vào Vương Mãn Kim, hỏi: “Rốt cuộc cô ta có thân phận đặc biệt gì?”

“Cô ấy là cô công chúa nhỏ được yêu thương nhất nhà họ Kỷ ở Kim Lăng, cô cả nhà họ Kỷ, Kỷ Tuyết Tình!”

Vương Mãn Kim cười mỉa nhìn Lưu Thư Nhất và Triệu Trung Tuyết: “Hai người dám vô lễ với cô cả nhà họ Kỷ, nhà họ Kỷ không giết hai người là đã ban ơn lắm rồi”.

“Thế mà hai người còn trông chờ nhà họ Kỷ chống lưng cho mình, buồn cười thật đấy!”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom