• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Cô Vợ Nhặt Của Chu Tổng (1 Viewer)

  • Chương 48-51

Chương 48: Điều kiện là gì

Đúng lúc này cửa phòng tắm mở ra, Chu Dịch Phong thong thả bước ra ngoài sau đó nghiêng người dựa vào cạnh cửa, nhìn An Mạc Hạ bằng ánh mắt đầy hứng thú.

“Cô có muốn biết ý của Claire là gì không?”, Chu Dịch Phong hỏi.

An Mạc Hạ định thần lại nhìn về phía Chu Dịch Phong, nghi ngờ hỏi: “Chẳng lẽ anh biết sao?”

Chu Dịch Phong gật đầu chỉ tay vào đống tài liệu trên tay An Mạc Hạ rồi cười nói: “Cho nên tôi mới nói đến giúp cô, nếu không ngày mai cô toi đời luôn đấy”.

Nói rồi Chu Dịch Phong bước tới trước mặt An Mạc Hạ, tay An Mạc Hạ bỗng nhẹ bẫng, tài liệu trong tay cô đã bị Chu Dịch Phong bê ra chỗ bàn trà.

“Claire là người bị chứng mộng du rất nặng, trong lúc mộng du anh ta thường làm những việc mà người thường không thể tưởng tượng được”.

“Hả? Anh nói vừa rồi Claire tới phòng tôi gõ cửa là đang mộng du sao?”, An Mạc Hạ ngạc nhiên há to miệng, đôi mắt đầy hoang mang, thảo nào vừa rồi nhìn vẻ mặt Claire hơi lạ, ánh mắt vô hồn chẳng nói gì, dáng vẻ thẫn thờ.

“Đúng rồi”.

“Vậy anh ta đưa đống tài liệu này là có ý gì?”, An Mạc Hạ không hiểu hỏi.

Chu Dịch Phong vẫy tay bảo An Mạc Hạ lại gần sau đó chỉ vào một tờ giấy trên cùng của tập tài liệu: “Cô xem tờ giấy này rồi sẽ biết”.

An Mạc Hạ lại càng thêm nghi ngờ nhưng vẫn làm theo lời Chu Dịch Phong nói, cô cầm tờ giấy lên xem chỉ thấy mấy chữ “danh sách công việc”, bên dưới là một hàng dài những công việc.

“Danh sách công việc? Tôi vẫn chưa hiểu ý của Claire là gì”, An Mạc Hạ chau mày lại.

Chu Dịch Phong kiên nhẫn giải thích cho cô: “Ý là đêm nay cô hoàn thành hết nhiệm vụ trên danh sách này”.

“Hả? !”, An Mạc Hạ kinh ngạc kêu lên: “Chu Dịch Phong, anh lừa tôi đấy à, sao lại có người mộng du mà còn giao công việc nữa vậy, hơn nữa cho dù anh ta thật sự có giao việc cho tôi trong lúc mộng du thì tôi có thể không làm mà, ngày mai anh ta thức dậy cũng có nhớ gì nữa đâu”.

Nghe vậy Chu Dịch Phong cười khẩy lắc đầu: “Đấy là cô không hiểu Claire thôi, chứng mộng du của anh ta rất đặc biệt, anh ta sẽ nghĩ rằng công việc anh ta giao cho cô lúc mộng du là anh ta đã giao cho cô vào ban ngày rồi, nếu sáng mai cô chưa hoàn thành thì anh ta sẽ không để yên cho cô đâu”.

“Lại còn có chuyện này nữa à?”, An Mạc Hạ cảm giác thế giới quan của mình lại được mở rộng rồi.

“Hơn nữa cô cũng không thể tìm ai để kể khổ cả bởi vì sáng sớm ngày mai trợ lý của Claire sẽ tới chỗ cô yêu cầu cô không được nói chuyện mộng du của Claire ra ngoài, nếu không sẽ trực tiếp hủy tư cách tham gia hạng mục của tập đoàn Chu Thị, điều duy nhất cô có thể làm là thức thâu đêm hoàn thành chỗ công việc này rồi sáng mai giao cho Claire”.

Những thông tin Chu Dịch Phong nói với cô hơi quá tải khiến An Mạc Hạ mãi mới phản ứng lại được.

Lúc trước Dương Phán Phán đẩy trách nhiệm phục vụ Claire vào buổi tối cho cô là vì biết trong lúc mộng du anh ta sẽ giao việc cho nhân viên, hơn nữa còn không thể tiết lộ cho người khác biết.

Vãi chưởng, cô còn tưởng Claire là tên mặt người dạ thú, đêm đến sẽ nổi thú tính, chứ không ngờ tới nước đi này!

Nhưng như vậy cũng chẳng có gì tốt đẹp…

An Mạc Hạ nhìn đống công việc trên tờ giấy mà khóc không ra nước mắt, bây giờ làm sớm vẫn còn kịp chứ để sáng mai cô mới biết thì chắc chắn cô không thể hoàn thành xong! Lúc đấy cô sẽ bị đuổi khỏi tập đoàn Chu Thị mà chẳng hề biết lý do…

An Mạc Hạ hít một hơi dài, trong lúc cô đang tuyệt vọng thì cô đột nhiên nhớ ra những lời lúc nãy Chu Dịch Phong nói với cô.

Anh nói là anh đến giúp cô mà!

Vì vậy ngay lập tức cô dùng ánh mắt ai oán cầu xin nhìn người đàn ông vẫn đang ung dung ngồi trên sofa.

“Chu Dịch Phong, câu anh vừa nói có thật không đấy?”, An Mạc Hạ cắn môi nói.

“Câu nào?”, Chu Dịch Phong giả vờ không biết.

“Câu mà anh nói mới lúc nãy đó, đặc biệt qua đây để giúp tôi ấy”, giọng nói của An Mạc Hạ càng ngày càng nhỏ.

“Vừa nãy tôi có nói như vậy à?”, Chu Dịch Phong trêu đùa.

An Mạc Hạ siết chặt bàn tay lại, tên Chu Dịch Phong này chắc chắn định nhân cơ hội này để đùa cô đây nhưng cô phải nhịn cơn giận này xuống, cười nịnh nọt: “Thiếu gia Chu Dịch Phong, anh nói đi, chỉ cần anh đồng ý giúp tôi thì điều kiện gì tôi cũng đồng ý”.

Nghe vậy đôi mắt của Chu Dịch Phong chợt xẹt qua tia sáng, nhìn người phụ nữ trước mặt rồi hỏi: “Điều kiện gì cũng đồng ý thật sao?”

An Mạc Hạ không nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức gật đầu.

“Được, vậy thì tôi muốn…”, Chu Dịch Phong đột nhiên đứng lên rồi bước từng bước lại gần An Mạc Hạ, ép cô vào góc tường, tay anh chống vào bức tường, giam An Mạc Hạ vào giữa vòng tay.

Vì khoảng cách giữa hai người quá gần nên lồng ngực của Chu Dịch Phong gần như dán lên người An Mạc Hạ khiến cô hít thở cũng khó khăn, chỉ biết ngây ngốc nhìn người đàn ông ngay trước mặt, khuôn mặt cũng dần ửng đỏ.

“Chu Dịch Phong, anh muốn làm gì…”

An Mạc Hạ ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên định đẩy người đàn ông đang giam mình ra nhưng cô vừa ngẩng đầu lên thì Chu Dịch Phong đã giữ lấy khuôn mặt cô, ánh mắt anh lướt từ đôi mắt đến chiếc mũi rồi dừng lại ở đôi môi quyến rũ của cô.

Trái tim của cô cùng run lên theo từng cử động của Chu Dịch Phong, không biết phản kháng lại chỉ ngây ngốc nhìn vào đôi mắt anh.

“Yêu cầu của tôi rất đơn giản, chính là…”

Chu Dịch Phong còn chưa nói xong thì anh đã cúi đầu hôn lên đôi môi quyến rũ của An Mạc Hạ, ban đầu chỉ là nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước nhưng sau đó là dây dưa triền miên, hôn đến mức An Mạc Hạ hoa mắt chóng mặt, trong đầu cũng trống rỗng, chóp mũi chỉ còn hơi thở của Chu Dịch Phong, mùi hương của anh không khó chịu như những người đàn ông bình thường mà lại mang một mùi thơm tươi mát khiến người ta không khỏi chìm đắm vào trong đó.

Một lúc lâu sau, Chu Dịch Phong mới buông An Mạc Hạ ra, không khí bỗng nhiên yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng thở dốc ái muội phát ra từ miệng hai người.

Chu Dịch Phong lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng: “Được rồi, tôi đã đạt được điều mà tôi muốn rồi, bây giờ tôi sẽ làm việc giúp cô”, giọng nói của anh không còn bình thường nữa mà có chút kiềm chế, giống như anh vừa cố gắng hết sức để buông An Mạc Hạ ra vậy.
Chương 49: Có người hôn trộm cô?

An Mạc Hạ đột nhiên tỉnh táo lại, xấu hổ đến mức muốn chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó để chui xuống, hai má vốn đã đỏ bừng giờ như muốn bốc khói.

Chu Dịch Phong cái tên khốn khiếp này tự dưng lại hôn cô!

“Sao đứng đơ ra vậy, mai có muốn hoàn thành nhiệm vụ không?”, Chu Dịch Phong thấy An Mạc Hạ đứng im hồi lâu thì nở nụ cười dịu dàng, rất tự nhiên kéo tay An Mạc Hạ định đưa cô đến chỗ bàn nước.

Nhưng ngay khi chạm vào tay An Mạc Hạ, liền bị cô mạnh mẽ hất ra như bị giật điện: “Tôi, tôi, tôi tự đi”.

Nói rồi An Mạc Hạ liền bước nhanh đến chỗ sô pha rồi ngồi xuống, cúi đầu giả vờ như đang nghiêm túc làm việc, nhưng cô không nhận ra là mình cầm ngược tài liệu.

Nhìn thấy An Mac Hạ như vậy, Chu Dịch Phong bất lực lắc đầu cười, may mắn vừa rồi kìm nén được dục vọng, chỉ hôn cô một cái, nếu thật sự làm ra chuyện đó với cô bé này, anh không biết cô sẽ ra sao nữa.

Chu Dịch Phong cũng bước đến trước sô pha, ngồi xuống bên cạnh An Mạc Hạ, nhưng vừa ngồi xuống, An Mạc Hạ đã vội vàng nhích sang bên cạnh như không muốn ngồi quá gần anh. Chu Dịch Phong cũng không để bụng, chỉ lặng im vươn tay ra đảo ngược lại tập tài liệu trong tay An Mạc Hạ, sau đó cầm lấy danh sách công việc nói: “An Mạc Hạ, chúng ta làm từng công việc một, hai việc đầu tiên đơn giản cô tự làm, hai mục sau khó hơn một chút, tôi sẽ giúp cô hoàn thành”.

Nói rồi, Chu Dịch Phong cũng không để ý đến sự lúng túng của cô, xếp gọn lại tài liệu trong tay, đưa một số tài liệu liên quan cho cô rồi vùi đầu vào làm việc.

An Mạc Hạ ngồi bên cạnh không thể bình tĩnh giống như Chu Dịch Phong, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía anh.

Chỉ thấy người đàn ông đó cúi đầu làm việc, đôi mắt cụp xuống, lông mi vừa dày vừa rậm khẽ nhấp nháy như sắp phát sáng, cộng thêm ánh sáng vàng ấm áp từ đèn chùm pha lê chiếu vào dỉnh đầu, khiến Chu Dịch Phong trông như được bao bọc bởi một quầng sáng dịu nhẹ, trông vừa thật vừa ảo.

Người ta nói đàn ông lúc làm việc là đẹp trai nhất quả thật không sai, đặc biệt là người đàn ông vốn đã đẹp trai hoàn mĩ như Chu Dịch phong, e rằng không có người phụ nữ nào lại không xiêu lòng khi nhìn thấy dáng vẻ này của anh.

Nghĩ đến đây, An Mạc Hạ lập tức lắc đầu, cô đang nghĩ linh tinh gì vậy! Cái gì mà xiêu với chả lòng chứ, cô không thèm thích anh đâu!

An Mạc Hạ hít một hơi thật sâu ra lệnh cho bản thân bình tĩnh lại, và nhìn vào tập tài liệu trong tay, cuối cùng vứt hết những suy nghĩ kì quái trong đầu từ từ chìm đắm vào công việc.

Thời gian cứ thế trôi đi...

Khi An Mạc Hạ hoàn thành công việc của mình, bầu trời ngoài cửa sổ cũng hiện lên tia sáng đầu tiên trong ngày, bình minh lặng lẽ kéo đến.

An Mạc Hạ thật sự đã quá mệt, cô cứ thế gục lên bàn ngủ không chút hình tượng.

Trong lúc mơ màng, cô cảm nhận được có người từ từ tiến gần đến mình, hơi thở ấm áp phả vào mặt cô, sau đó trên môi cũng cảm nhận được sự tiếp xúc mát mẻ, từng chút từng chút triền miên...

An Mac Hạ mạnh mẽ mở mắt ra, nhưng trước mặt không hề có ai, Chu Dịch Phong vẫn đang vùi đầu làm việc với vẻ mặt bình tĩnh nghiêm túc, hàng mi rậm tạo nên bóng mờ dưới mắt, trông anh vừa sâu lắng vừa quyến rũ.

An Mạc Hạ nhíu mày, vừa rồi thiếp đi cô rõ ràng cảm nhận được có ai đó hôn mình, lẽ nào chỉ là ảo giác?

Cô nghi ngờ nhìn Chu Dịch Phong với ánh mắt dò xét, nhưng anh vẫn làm việc nghiêm túc không có gì bất thường. Cô chỉ đành bực tức thu hồi ánh mắt, thầm nghĩ chắc chắn là do đêm qua bị anh cưỡng hôn, nên tạo ra bóng đen tâm lý.

Lúc này, Chu Dịch Phong cũng ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của An Mạc Hạ: “Sao lại nhìn tôi như vậy? Đúng rồi, tôi đã giải quyết xong công việc này, lát nữa cô có thể đưa cho Claire”, nói rồi, Chu Dịch Phong vươn vai duỗi eo, người khác làm vậy trông vô cùng lười biếng bê tha, còn anh làm vậy lại trông tao nhã lạ thường, cộng với nụ cười ấm áp trên môi, trông anh càng thêm cao quý, tao nhã xen lẫn chút lười biếng.

“Tôi có nhìn anh đâu”, khuôn mặt An Mạc Hạ đỏ ửng lên, vội vàng quay đi, suy nghĩ giây lát rồi nói một cách mất tự nhiên: “À, hiện giờ vẫn còn sớm, anh đã giúp tôi cả đêm qua rồi, anh đi chợp mắt trước đi, việc còn lại để tôi tự làm”.

Chu Dịch phong mỉm cười, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, người phụ nữ này đang quan tâm anh à?

“Cũng được”, Chu Dịch Phong mỉm cười nói, sau đó đứng dậy khỏi sô pha, đi về phía phòng ngủ.

Nhìn thấy hướng đi của anh, An Mạc Hạ có hơi cạn lời gọi anh lại: “Đợi đã, Chu Dịch Phong, sao anh lại đi hướng đó?”

“Đây chẳng phải là hướng đến phòng ngủ à? Không đi đây thì đi đâu?”

An Mạc Hạ cảm thấy mình sắp phát điên rồi, cũng không biết Chu Dịch Phong vô tình hay cố ý. Đúng, đó là hướng đến phòng ngủ, nhưng là phòng ngủ của phòng cô. Cô không muốn sáng sớm khách hàng nhìn thấy có đàn ông nằm trên giường cô, đến lúc đó cô có một trăm cái miệng cũng không giải thích được.

“Chu Dịch Phong, ý tôi không phải vậy, ý tôi là anh đặt phòng 2218 mà, anh nên về phòng mình nghỉ ngơi chứ”, nói đến đây, An Mạc Hạ đột nhiên cảm thấy bản thân có chút qua cầu rút ván, lại vội vàng bổ xung: “Tôi ở đây đi đi lại lại chắc chắn sẽ làm phiền giấc ngủ của anh”.

Không ngờ Chu Dịch Phong lại hào phóng xua tay: “Không sao, tôi không để ý”.

Anh không để ý nhưng tôi thì có! An Mạc Hạ suýt thì buột miệng thốt ra câu này, nhưng nghĩ đến Chu Dịch Phong vất vả giúp đỡ mình cả một đêm, nên cố gắng nuốt lại lời này.

Được, cô nhịn!

“Một đêm ở tầng 22 khách sạn sạn quốc tế Đế Giang giá mấy trăm nghìn tệ, anh không quay về ngủ thì lãng phí lắm”.

“Lãng phí?”, Chu Dịch Phong ôm má, ra vẻ do dự.

Trong lòng An Mạc Hạ vui mừng khôn xiết, khi cô nghĩ rằng mình đã thuyết phục được Chu Dịch Phong, thì anh đột nhiên nói một câu: “Không sao, tôi giàu mà”, làm cho cô vừa tức vừa buồn cười.

Cô đã được mở mang tầm mắt rồi, người có tiền quả thật có quyền kiêu ngạo.

Do đó, An Mạc Hạ cũng không muốn kì kèo với Chu Dịch Phong nữa, định trực tiếp ra lệnh đuổi người, thì anh bình tĩnh nói với cô: “An Mạc Hạ, cô đừng nói với tôi cô sợ người khác nhìn thấy tôi ở trong phòng cô đấy nhé! Tôi có nên nhắc nhở cô, rằng chúng ta đã trở thành vợ chồng hợp pháp từ mấy tháng trước rồi không”.
Chương 50: Cuối cùng vẫn không nỡ làm khó cô ấy

Vừa nói, ánh mắt Chu Dịch Phong vừa lóe lên sự nguy hiểm, anh bước từng bước lại gần An Mạc Hạ.

An Mạc Hạ chỉ cảm thấy căng thẳng, Chu Dịch Phong dùng ngón trỏ và ngón cái niết cằm cô, ép cô nhìn về phía mình: "Cô nói xem có đúng không, phu nhân của tôi".

Vừa dứt lời, anh đột nhiên cúi người, tóm lấy đôi môi của cô, khẽ cắn một cái để cảnh cáo.

An Mạc Hạ bị đau khẽ kêu một tiếng, não vì cơn đau bất ngờ ập đến nên tỉnh táo lại.

Cô vốn cảm thấy mình hơi đuối lý, nhưng bây giờ chỉ cảm thấy tức giận, rốt cuộc tên Chu Dịch Phong này có ý gì, bọn họ chẳng qua chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thôi mà, cô rõ ràng có quyền đuổi anh ra ngoài.

Nghĩ đến đây, An Mạc Hạ liền tức giận giãy giụa, cố thoát khỏi gọng kìm của người đàn ông: "Chu Dịch Phong, anh bớt được voi đòi tiên đi, chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, anh đâu phải không biết đến chuyện này".

"Chúng ta đều biết, nhưng người ngoài không biết, tôi nhớ trên hợp đồng viết rõ, trước mặt người ngoài chúng ta phải ra vẻ nồng thắm, vậy nên tôi ngủ trong phòng cô, cho dù người khác có thấy cũng là chuyện đương nhiên mà", Chu Dịch Phong nói khá có lý.

An Mạc Hạ bị giọng điệu bình tĩnh của anh làm cho cạn lời, lý do quái gì thế này?

"Chu Dịch Phong, được được được, coi như là anh nói đúng, nhưng bây giờ tôi đang trong giờ làm việc, anh không thể giúp tôi chuyện này sao?", An Mạc Hạ thấy không cứng rắn được, chỉ có thể mềm mỏng thuyết phục.

Chu Dịch Phong nghe giọng nói cầu khẩn của cô, cuối cùng cũng không nỡ làm cô khó xử, vậy nên chỉ đành từ bỏ ý tưởng trêu chọc cô, anh quay người đi về phía cửa.

An Mạc Hạ đứng đó hơi sững sờ, cô cứ tưởng sẽ tốn một đống thời gian để thuyết phục, không ngờ Chu Dịch Phong dễ thuyết phục đến vậy, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng cảm thấy hơi kỳ lạ.

Tên này cũng biết suy xét đến cảm nhận của cô sao.

Người đàn ông cao to đi đến cửa, sau đó từ từ mở cửa ra, cuối cùng anh lại quay đầu dặn dò An Mạc Hạ một câu: "Tôi đoán Claire chắc sau 9 giờ mới đến tìm cô, nếu cô rảnh rỗi thì ngủ một lúc đi", nói xong Chu Dịch Phong mới bước ra khỏi cửa.

Bước đi vững chãi của anh xa dần, cho đến khi nghe thấy tiếng tiếng đóng cửa của phòng 2218 vang lên, An Mạc Hạ mới tiến lên đóng chặt cửa lại, thả lỏng người nằm xuống chiếc sofa làm bằng da thật ở phòng khách.

Nói thật lòng, đêm nay cô mệt quá, may mà tất cả công việc đều được Chu Dịch Phong giúp đỡ xử lý.

An Mạc Hạ thở phào một hơi, xử lý đống hồ sơ trên tay, thấy vẫn còn sớm, mới sáu giờ hơn, vậy nên cô liền đi đến chiếc giường giữa phòng nằm xuống, sững sờ nhìn trần nhà được thiết kế cao cấp.

Nhưng người phụ nữ nằm trên giường không có hứng thú nhìn ngắm trần nhà, trong đầu cô chỉ toàn là gương mặt của Chu Dịch Phong, còn cả cảm giác khi anh hôn cô, sự ấm áp xen lẫn lạnh lẽo khiến An Mạc Hạ không quên nổi độ ấm và cảm giác tiếp xúc khi đó.

Cứ như vậy, cô từ từ chìm vào giấc ngủ.

Nhưng cô ngủ cũng không yên, vừa mới ngủ không lâu, trợ lý đến thành phố An Lâm cùng Claire – Linda đến tìm An Mạc Hạ, đúng như những gì Chu Dịch Phong đã nói, cô ta đến để "cảnh cáo" An Mạc Hạ không được nói chuyện Claire bị mộng du ra, còn bảo An Mạc Hạ phải phối hợp với hành động khi mộng du của anh ta.

Nếu không có Chu Dịch Phong nhắc nhở, chắc chắn cô sẽ cho rằng trợ lý của Claire đang đùa cô.

Sau khi trợ lý Linda rời đi, An Mạc Hạ lại ngủ mê man, sau đó chợt tỉnh giấc vì tiếng gõ cửa.

Cô từ từ mở đôi mắt ngái ngủ ra, bên ngoài trời đã sáng, ánh sáng lọt qua rèm cửa chiếu lên giường, ánh sáng mờ ảo mê đắm con người.

Cô bất chợt ngồi dậy, nhìn chiếc điện thoại bên cạnh, đã chín giờ ba mươi lăm phút, lúc này cô mới vội vàng đi ra cửa.

Không ngờ là Claire đứng ngoài cửa.

"Cô An, chào buổi sáng", Claire nhiệt tình chào hỏi cô.

An Mạc Hạ lập tức mỉm cười đáp: "Chào buổi sáng anh Claire, tối qua anh ngủ ngon không? À, tôi bảo nhân viên phục vụ của khách sạn đưa đồ ăn đến phòng anh nhé, không biết anh ăn sáng chưa?"

"Giường của khách sạn thoải mái quá, tôi rất hài lòng, bữa sáng cũng rất ngon, tôi vừa ăn xong", vừa nói, Claire vừa giơ ngón tay cái về phía An Mạc Hạ: "À, đúng rồi, cô An, công việc tôi sắp xếp cho cô lúc chiều tối qua cô làm xong chưa?"

Nghe thấy Claire hỏi vậy, An Mạc Hạ chỉ cảm thấy tiêu đời rồi, bị Chu Dịch Phong nói trúng rồi, tên Claire này không chỉ bị mộng du mà ký ức còn hỗn loạn, nếu không có Chu Dịch Phong nhắc trước, chắc cô đã nghi ngờ tên này có vấn đề về thần kinh.

An Mạc Hạ tự tin hất cắm cười nói: "Đương nhiên tôi phải xử lý việc anh Claire giao cho đầu tiên rồi, bây giờ tôi sẽ sắp xếp lại một chút rồi đưa cho anh", nói xong, An Mạc Hạ liền quay người đi đến bàn trà, sắp xếp lại đống tài liệu đưa cho Claire.

Claire lật qua đống tài liệu trên tay, mắt lóe sáng, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt khi nhìn An Mạc Hạ hoàn toàn thay đổi, anh ta không giấu nổi vẻ tán dương trong mắt: "Ồ, giỏi quá! Cô An, tôi hoàn toàn không ngờ trong thời gian ngắn như vậy, cô có thể xử lý xong đống tài liệu này, cô đúng là khiến tôi nhìn bằng con mắt khác, cô không chỉ xinh đẹp mà còn rất có năng lực, có vẻ như thực lực của tập đoàn tài chính Chu Thị không hề tầm thường".

An Mạc Hạ cười gượng hai tiếng, thực ra đa phần mọi chuyện đều là Chu Dịch Phong giúp cô làm, cô mới đến Chu Thị không lâu, ngay cả chuyện trong nội bộ công ty còn chưa rõ, nói gì đến hạng mục Claire đang cầm trong tay.

Có điều nghĩ đến cũng khá hiếu kỳ, Chu Dịch Phong trông chẳng giống cậu chủ phế vật ngu ngơ. Nếu có thể nhận được lời khen của Claire như vậy, có vẻ như anh thật sự hoàn thành rất tốt công việc này, Chu Dịch Phong rốt cuộc làm thế nào vậy?

Có vẻ như trên người Chu Dịch Phong có rất nhiều bí mật cô không biết.

Nghĩ đến đây, An Mạc Hạ bất giác chìm vào mạch suy nghĩ, chẳng nghe thấy mấy câu Claire nói với cô nữa.

"Cô An, cô thấy thế nào?"

"Hả?", An Mạc Hạ giật mình hoàn hồn, thấy vẻ mặt nhiệt tình của Claire, cô không nghĩ gì mà đồng ý luôn: "Tôi thấy ổn lắm".

An Mạc Hạ vừa dứt lời, chỉ thấy Claire vui vẻ búng tay: "Cô An, tôi đúng là rất đặc biệt, không ngờ cô lại thoải mái đồng ý như vậy, vậy cứ làm như vậy đi, tôi với cô cùng đi khảo sát công ty con của tập đoàn tài chính Chu Thị - tập đoàn An Vân".
Chương 51: Tôi và cô ấy là người quen cũ

Sau một tiếng đồng hồ, An Mạc Hạ và Claire đã đến tập đoàn An Vân ở phía nam trung tâm thành phố.

Tập đoàn An Vân không phải một tòa cao ốc độc lập mà nằm ở tầng mười đến tầng mười hai của tòa nhà quốc tế Sa Diệp, đối với người bình thường, đây là công ty lớn rất khó bước vào.

Claire đột nhiên đi khảo sát tập đoàn An Vân chủ yếu có hai nguyên nhân, một là kiểm tra công ty con của tập đoàn tài chính Chu Thị có thể xem xét được thực lực thật của công ty mẹ; hai là, hạng mục trong tay Claire có liên quan đến bất động sản, mà tập đoàn An Vân chuyên chịu trách nhiệm xử lý các hạng mục về bất động sản, tập đoàn tài chính Chu Thị lấy được hạng mục xong sẽ đưa một phần nhỏ cho tập đoàn An Vân hoàn thành, vậy nên Claire sẽ hiểu được thực lực trên mọi phương diện của tập đoàn An Vân.

Claire vốn muốn khảo sát tập đoàn An Vân, chỉ có điều chưa quyết định thời gian cụ thể với lãnh đạo cấp cao của Chu Thị, không ngờ hôm nay đột ngột nổi hứng, mời An Mạc Hạ cùng anh ta đến khảo sát bất ngờ.

Là nhân viên của tập đoàn tài chính Chu Thị, thực ra An Mạc Hạ rất muốn lén gọi điện thoại cho lãnh đạo Lục Hiểu Như, bảo bọn họ gọi điện cho tập đoàn An Vân, nhưng Claire cứ đi sát bên cạnh, An Mạc Hạ cuối cùng vẫn không có cơ hội.

An Mạc Hạ bảo tài xế đỗ xe cạnh cổng lớn của tập đoàn An Vân, sau đó mỉm cười bảo Claire xuống xe trước, cô sẽ đi theo sau ngay.

Mặc dù trên mặt cô vẫn là nụ cười hài hòa bình tĩnh, nhưng không ai biết cô đang lo lắng đến mức tim dâng lên đến cổ họng rồi.

Không phải vì Claire đột ngột đến công ty con khảo sát mà cô lo lắng, mà vì giám đốc của công ty này chính là người bạn trai từng vứt bỏ cô Giang Doãn Hâm.

Không ngờ sau buổi họp lớp lần trước, cô lại dùng cách này gặp lại Giang Doãn Hâm. Cô vẫn còn nhớ nội dung tin nhắn tên Giang Doãn Hâm đó gửi cho cô, anh ta bảo cô đừng hận anh ta...

Nhưng sao có thể chứ.

Nghĩ đến đây, An Mạc Hạ không kìm được cuộn chặt nắm đấm, nhưng sau đó khóe miệng khẽ nhếch lên nở nụ cười khó hiểu, gặp mặt kiểu này cũng tốt, lần xuất hiện trước trong tiệc họp lớp cũng là món quà cô tặng cho Giang Doãn Hâm và Bạch Tô Nghi, màn báo thù thật sự của cô còn chưa bắt đầu đâu.

Sau khi số thang máy chuyển từ tầng 1 sang 10, cửa thép của thang máy cuối cùng cũng từ từ mở ra.

Claire bước ra khỏi thang máy trước, đi đến quầy lễ tân đằng sau cánh cửa kính cảm ứng.

"Thưa anh, xin hỏi anh tìm ai?", nhân viên lễ tân là một người phụ nữ trang điểm xinh đẹp, để tóc đen dài thẳng, mặc một bộ đồ được cắt may trông rất tinh tế, giọng điệu khi nói chuyện cũng rất ngọt ngào dịu dàng, nhưng ánh mắt nghi ngờ liên tục soi xét trên người Claire, và cả An Mạc Hạ vừa tiến vào.

Claire mỉm cười lấy chứng minh thư của mình ra: "Tôi là đại diện đến khảo sát của công ty Corp đến từ nước Mễ, tôi tên là Claire, tôi nghĩ lãnh đạo cấp cao của quý công ty sẽ biết đến tôi".

Nhân viên lễ tân nghe thấy vậy, mặt hơi nghi ngờ, nhưng cô ta vẫn bấm số, nói rõ tình hình với lãnh đạo của mình, sau đó một người đàn ông khoảng hơn năm mươi tuổi bước ra.

Người đàn ông mặc một bộ vest màu ghi đậm, trông hơi béo, mặt mũi trắng nõn, mắt không lớn nhưng lại hết sức khôn khéo có thần. Mà đằng sau còn có hai người một nam một nữ, người phụ nữ đeo kính gọng đen, trông ngoại hình bình thường, nói năng thận trọng, khóe miệng nhếch xuống, trông có vẻ không thân thiện. Mà người đàn ông...

An Mạc Hạ nháy mắt nín thở.

Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi caro màu xanh lam phối cùng chiếc quần âu màu đen, cũng đeo kính, nhưng trông nho nhã, khuôn mặt trắng nõn được phản chiếu ánh sáng vàng.

Người này chính là Giang Doãn Hâm.

Anh ta vừa ngẩng đầu nhìn thấy An Mạc Hạ đứng sau Claire, đôi mắt đen lóe lên vẻ kinh ngạc, nhưng sau đó anh ta nhanh chóng bình tĩnh lại, chỉ có điều ánh mắt không hề rời khỏi An Mạc Hạ, trong mắt đầy vẻ phức tạp.

"Cậu Claire, cậu đến sao không nói với tôi một tiếng vậy, nếu biết trước tôi sẽ sắp xếp người đi đón cậu”, người lên tiếng là người đàn ông hơi mập đi đầu kia, ông ta vừa nhìn thấy Claire liền vội vàng tiến lên mấy bước, xin lỗi anh ta.

Claire nhún vai: "Tôi đột ngột đến công ty của tổng giám đốc Trương như này, mong ông không trách móc".

"Sao có thể trách móc được, tôi cầu còn không được ấy", tổng giám đốc Trương lập tức mỉm cười, quay người nhìn An Mạc Hạ đứng sau Claire, nghi ngờ hỏi: "Ồ, vậy cô gái xinh đẹp này là?"

"Cô An Mạc Hạ", Claire đang chuẩn bị đáp, ai ngờ Giang Doãn Hâm đột nhiên tiến lên nói: "Tôi và cô ấy từng quen biết".

"Đúng, cô ấy là cô An, là người của tập đoàn tài chính Chu Thị phụ trách đón tiếp tôi, không ngờ hai người từng quen biết đó", Claire hào hứng nhìn Giang Doãn Hâm: "Cô An rất có năng lực, tôi rất thích cô ấy".

"Đúng là cô ấy rất có năng lực", nếu không sau khi chia tay, cô sao có thể thay đổi, không chỉ trở nên xinh đẹp hơn mà còn vào được tập đoàn tài chính Chu Thị mà anh ta nằm mơ cũng muốn vào.

Sau buổi họp lớp hôm đó, Giang Doãn Hâm vì gặp một An Mạc Hạ hoàn toàn khác nên cảm thấy rất buồn phiền, lại thêm việc cô đã vào Chu Thị, càng khiến anh ta bối rối. Anh ta vốn đã mất đi hứng thú với An Mạc Hạ, bây giờ trái tim lại rung động, ngay cả đêm ấy khi Bạch Tô Nghi có mặc nội y gợi cảm đứng trước mặt quyến rũ anh ta, anh ta cũng không thấy hứng thú, còn vì vậy mà cãi nhau một trận với cô ta.

Cho đến sáng ngày hôm sau, Bạch Tô Nghi không biết nhờ vả được ai, tìm kiếm trong hệ thống nhân viên của Chu Thị xem có An Mạc Hạ không, nhưng kết quả không có.

Điều này khiến Giang Doãn Hâm vô cùng bất ngờ, chợt cảm thấy hoài nghi người phụ nữ này, bao gồm cả dự đoán An Mạc Hạ bị bao nuôi của Bạch Tô Nghi, nếu như cô không phải được người có tiền bao nuôi thì sao có thể tùy tiện dùng mười nghìn tệ mua một chiếc váy!

Mặc dù bây giờ ngoại hình của Bạch Tô Nghi không bằng An Mạc Hạ, nhưng rốt cuộc cô ta vẫn sạch, còn An Mạc Hạ thì không biết được. Vậy nên Giang Doãn Hâm cũng không nghĩ nhiều về An Mạc Hạ nữa, cuối cùng làm hòa với Bạch Tô Nghi.

Cho đến hôm nay, anh ta lại gặp lại cô.

Sự thật chứng minh, An Mạc Hạ đúng là người của tập đoàn tài chính Chu Thị, hơn nữa còn rất được trọng dụng, nếu không sao có thể đi cùng khách hàng Claire đến từ nước Mễ mà tập đoàn Chu Thị vô cùng trọng dụng đến tập đoàn An Vân được.

Giang Doãn Hâm cuộn chặt nắm đấm, vẻ mặt phức tạp nhìn cô như nhìn người phụ nữ của mình.

Khi Giang Doãn Hâm còn đang suy nghĩ, An Mạc Hạ đột nhiên cười nói: "Tôi và Doãn Hâm là bạn học cũ, hơn nữa còn rất thân", giọng nói của cô bình tĩnh tự nhiên, giống như là bạn học cũ có quan hệ rất tốt vậy, ngay cả Giang Doãn Hâm cũng bị lời An Mạc Hạ nói làm cho sững sờ, mãi không hoàn hồn được.

Hơn nữa An Mạc Hạ gọi anh ta là gì? Doãn Hâm? Không ngờ cô lại dùng cách gọi thân mật như vậy để gọi anh ta.

Vậy nên Giang Doãn Hâm lại càng cảm thấy bối rối hơn.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom