• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Cô vợ gả thay của tổng tài tàn tật - Bạch Ngọc Lan - Dương Tử Sâm (1 Viewer)

  • Chương 162: Dương thị chuyển biến

Tay thư ký mang đến một tập tài liệu Dương Tử Hiên lại rút một tờ giấy ra đưa đến trước mặt mọi người nói: "Đây chính là giấy bổ nhiệm có chữ ký của ông nội tôi.


Tất cả đều dán mắt lên tờ giấy đó, bọn họ chủ yếu là nhìn chữ ký, những người theo ông Dương lâu năm đều nhìn ra kia đích thực là chữ ký của ông Dương.


"Làm sao có thể như vậy, ông Dương sẽ không giao công ty cho cậu."


Cao Ly không tin nói, ông đã nghe cháu gái mình nói mọi chuyện nhà họ Dương, cũng biết ông Dương sẽ không đời nào giao công ty cho người như Dương Tử Hiên.


"Sao lại không thể, chữ ký đã rõ ràng như vậy hơn nữa ông nội cũng chỉ còn một mình tôi không giao cho tôi còn có thể giao cho ai đây?"


Lời nói của Dương Tử Hiên đúng là không trật vào đâu được, đảm người phía dưới có người vui mừng có người lại trầm mặc.


Tiếp theo Dương Tử Hiên lại tuyên bố một việc gây chấn động hơn.





"Tôi đã nói chức vị của công ty sẽ thay đối cho nên ba vị cổ đông lớn của công ty, các ông cũng đã lớn tuổi rồi cho nên...ˆ Dương Tử Hiên nói nửa chừng thì dừng lại sau đó nhìn ba vị lão niên ngôi ở ba chiếc ghế cổ đồng.


Để ba người họ thấp thỏm một lúc lâu hẳn mới nói tiếp: "Nghỉ hưu đi thôi Bốn chữ vừa rơi xuống như những tia sét xuyên qua màng nhĩ của ba người Cao Ly, một trong ba người tức mình nói: "Dương Tử Hiên, chuyện này là thế nào? Cậu dựa vào cái gì kêu chúng tôi nghỉ hưu."


"Dựa vào tôi là chủ tịch của Dương thị, tôi muốn thế nào thì là thế đó, chỉ thị của cấp trên chỉ được phép nghe theo không có quyền phản biện, có đúng thế không trợ lý Trần?"


Dương Tử Hiên lúc này đã có thể bật lại lời nói của Trần Vĩnh ngày đó nên đắc ý dạt dào.


Còn Trần Vĩnh lại không như Dương Tử Hiên nghĩ, sắc mặt của hắn như đang nghe một câu chuyện cười khóe miệng khẽ nhếch lên: "Đúng vậy, chủ tịch nói rất đúng, cấp trên ra lệnh cấp dưới chỉ nên nghe theo, tôi cảm thấy mình ở đây cũng đủ lâu rồi nơi này không cần thiết có tôi nữa, mọi chuyện nên để người cần quản lo."


Dương Tử Hiên kinh ngạc trước câu nói của Trần Vĩnh, trong lòng ngờ vực không biết hẳn có âm mưu gì.


Lúc này Trần Vĩnh lại nhìn ba vị cổ đông nói: "Các vị đã cống hiến cho Dương thị nhiều như vậy rồi, bây giờ Dương thị đổi chủ mọi thứ đều thay đổi các vị cũng không cân bàng hoàng, nên làm cái gì thì làm thôi."


Dứt lời hắn liền đứng dậy rời khỏi phòng họp trước sự ngỡ ngàng của mọi người và sự khó hiểu của Dương Tử Hiên.


Không thể nhìn thấy vẻ mặt như mình mong muốn Dương Tử Hiên không được thỏa mãn trong lòng nhưng chí ít hắn cũng đuổi được người hắn ghét nhất ra khỏi công ty.


Ba vị cổ động chỉ có Cao Ly là bình thản tiếp nối Trần Vĩnh rời khỏi vị trí, hai người kia có vẻ không cam tâm nhưng chẳng thể làm gì.


Chỉ trong một ngày tập đoàn Dương thị có nhiều thay đổi, vị trí quan trọng trong công ty Dương Tử Hiên cũng để cho người của mình đảm nhiệm, lại gọi điện đến các tòa soạn mở một cuộc họp báo tầm cỡ để thông báo cho toàn thế giới biết chủ nhân cuối cùng của Dương thị là ai.


Ở trong nhà Trần Vĩnh ông Dương xem Dương Tử Hiên tung hoành ngang dọc, đảo lộn trật tự công ty mà nóng cả mặt, xém chút nữa muốn chạy đến Dương thị một chuyến nhưng bị Trần Vĩnh cản lại.



VietWriter



"Ông yên tâm đi Dương thị chắc chắn sẽ không sao, trước khi đi Tử Sâm đã giao cho cháu một con át chủ bài, cứ để Dương Tử Hiên tận hưởng với chức chủ tịch một thời gian sau đó sẽ có người giải quyết hắn."


Trần Vĩnh nói chắc như đinh đóng cột.


Ông Dương lại nôn nóng hỏi: "A Vĩnh, cháu có kế hoạch gì sao?"


Trong lòng ông vạn phân bất đắc dĩ, người nhà làm phản lại phải đi trông cậy một người ngoài, cũng may Trần Vĩnh thân thiết với Tử Sâm, nhìn Tử Sâm khi còn sống tin tưởng Trần Vĩnh như vậy ông cũng theo đó tin tưởng hẳn.


"Có thể nói như vậy, mọi chuyện đều nằm trong tâm kiểm soát, không bao lâu nữa sẽ có bất ngờ cho ông và Dương thị, việc của ông chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt là được."


Trần Vĩnh nói.


Ông Dương có rất nhiều điều nghi hoặc muốn làm sáng tỏ nhưng thấy Trần Vĩnh có vẻ thần thần bí bí ông lại im lặng một hồi, sau đó mới nói: "Chuyện công ty ta chỉ có thể nhờ cậy vào cháu nhưng lúc cần thiết ta nhất định cũng sẽ ra mặt, Dương thị không chỉ là tâm huyết của ta mà còn là công sức gìn giữ của Tử Sâm không thể nói mất liên mất."


Trần Vĩnh nghe ông nói vậy cũng không nêu ý kiến, hắn tin tưởng dù không có chức quyền gì trong tay ông Dương cũng có thể làm được vài điêu nhưng mà người kia đã sắp xếp cả rồi, ông Dương e là không có cơ hội ra mặt.


"Phải rồi, Ngọc Lan vẫn an toàn chứ?"


Lúc này ông Dương lại nhớ đến Dương Tử Sâm nên mở miệng hỏi.


"Vâng, cháu đã sắp xếp cho chị dâu ổn thỏa, ông đừng lo chị ấy, đã có người chăm sóc rất chu đáo rồi."


Trần Vĩnh như có như không nói.


"Ừm, tội nghiệp con bé, Tử Sâm mất con bé sa sút hẳn đi chưa kể nó còn đang mang thai, haix, hy vọng con bé có thể vượt qua."


Ông Dương thở dài nói.


Trần Vĩnh biết tất cả mọi chuyện lại không thể nói sự thật hắn nhìn từng người đau khổ vì Dương Tử Sâm cũng vạn phần bất đắc dĩ, người đàn bà kia không biết có ý đồ gì.


Thật chẳng hiểu nổi.


Qua mười một giờ đêm Bạch Ngọc Lan lăn qua lăn lại mà không ngủ được cô liên ra trước ban công trong phòng nhìn ánh trăng tròn trên bầu trời, trong lòng đây nỗi ưu tư.


Đêm nay trăng thật sáng, nhớ hôm nao còn cùng người thương dựa vào bên nhau đếm sao nói những dự tính trong tương lai, vậy mà hôm nay lại mỗi người một nơi.


Bạch Ngọc Lan đếm từng ngôi sao trên bầu trời ánh mắt dừng lại trước ngôi sao sáng nhất lòng tự hỏi đó có phải là anh hay không? Cô nghe qua nhiều câu chuyện nhưng chỉ nhớ có người nói ngôi sao sáng nhất trên bầu trời là hiện diện của người mình yêu thương nhất, cho nên cô nhận định ngôi sao đó chính là anh.


Gió đêm thổi qua làm tóc cô bay tán loạn Bạch Ngọc Lan khit mũi nói: "Tử Sâm, em nhớ anh rồi."


Câu nói của cô khiến bước chân của người đàn ông đang đi tới chợt khựng lại, áo khoác đang câm trong tay khẽ xiết chặt lại, trái tim vô cùng đau đớn.


Nhìn người con gái đứng đơn độc nơi đó anh đã có xúc động muốn chạy tới ôm cô vào lòng cho cô ấm áp yêu thương thế nhưng anh vẫn kìm lại lòng mình, trước lúc chưa lấy lại công ty anh vẫn chưa thể bại lộ thân phận.


Người đàn ông trong lòng khố sở lại chậm rãi đi đến khoác chiếc áo lên người Bạch Ngọc Lan.


Cảm nhận được có thứ gì trên người Bạch Ngọc Lan theo phản xạ quay sang bên cạnh, dưới ánh trăng chiếc mặt nạ lóe lên tia sáng bạc có chút chói lóa.


"Anh Dương, sao anh lại lên đây?"


Người đàn ông không biết làm sao để trả lời câu hỏi này, anh cũng không mang điện thoại, muốn nói lại không thể nói.


Thấy người đàn ông lúng túng Bạch Ngọc Lan lại thở dài một hỏi: "Anh theo tôi lên đây sao?"


Người đàn ông gật đầu.


"Anh cũng không ngủ được sao?"


Bạch Ngọc Lan hỏi tiếp.


Người đàn ông lại tiếp tục gật đầu, anh đúng là không ngủ được, lúc nãy nghe phòng cô mở cửa lại thấy cô đi lên trên anh đã lo lắng đi theo.


"Tôi cũng không ngủ được, tôi rất nhớ một người."


Bạch Ngọc Lan không tự chủ được tâm sự với người bên cạnh, có lẽ lúc này cô cân một người lắng nghe câu chuyện của mình, người đàn ông này đến nơi này cũng thật đúng lúc.


Nghe cô nói vậy hai tay anh vô thức siết chặt lại, anh cũng nhớ cô, rõ ràng bọn họ ở ngay sát bên nhau vậy mà anh lại chỉ bất lực nhìn cô đau khổ, anh thật không xứng đáng làm một người chồng, người cha.


Bạch Ngọc Lan lại tiếp tục: "Anh biết không, cho đến giờ phút này tôi vẫn không thể tin người đó đã rời xa tôi mãi mãi, mỗi lần tỉnh dậy tôi lại cứ ngỡ anh ấy ở bên cạnh nhưng đó chỉ là do tôi tưởng tượng ra, rất nhiều lần như thế tôi nhận ra, người ấy đã không còn bên tôi nữa."


Nói đến đây đôi mắt của cô khẽ cụp xuống, lông mi có hơi ươn ướt, trong vô thức người đàn ông đã đưa tay lau đi một giọt nước mắt đọng nơi khóe mắt của cô.


Phút chốc hai người đồng thời đứng hình, bốn mắt nhìn thẳng vào nhau, bọn họ có thể nhìn rõ hình ảnh của bản thân trong mắt đối phương, Bạch Ngọc Lan có hơi sững sờ, người đàn ông lại tiến thoái lưỡng nan muốn thu hồi bàn tay lại bị đối phương tránh ra trước.Lúc này khoảng cách giữa hai người cách nhau một bàn tay, không còn gần sát như lúc trước nữa.


Bàn tay của người đàn ông vẫn còn lơ lửng giữa không trung, một lúc thật lâu mới dần dần thu tay lại bàn tay cũng nắm thành nắm đấm.


Bạch Ngọc Lan ở một bên sau khi trấn tĩnh lại thì quay sang nhìn anh đồng thời cởi chiếc áo khoác ra đưa cho anh nói: "Cảm ơn anh đã đem áo tới, tôi mệt rồi muốn nghỉ ngơi."


Người đàn ông cũng nhìn cô một lúc, thấy mắt chỉ đỏ không còn nước mắt nữa mới đưa tay cầm lấy chiếc áo của mình.


Bạch Ngọc Lan không lưu luyến quay người rời khỏi nơi đây.


Nhìn bóng lưng của cô người đàn ông phút chốc cảm thấy cô đơn cùng bất lực.


Dương Tử Hiên lên làm chủ tập đoàn Dương thị đã làm thay đổi không ít thứ, gây ra sự chú ý của hàng loạt báo chí nhà đài, mấy ngày nay chủ đề về tập đoàn Dương thị hot khắp báo mạng, lan rộng ra toàn thế giới.


Dương Tử Hiên mừng thầm trong lòng mà người vui vẻ nhất lại chính là bà Xuân, phải nói từ ngày chính thức làm nữ chủ nhân của nhà họ Dương, mọi chuyện trong nhà đều do bà ta quyết, muốn như thế nào bà ta sẽ làm thế đó, chưa kể bà ta còn đem Lưu Hồng về cho cô ta một danh phận hẳn hoi.


Thế nhưng Lưu Hồng lại không chút vui vẻ, thậm chí là cáu kỉnh, bởi vì mục đích của cô ta là gả cho Dương Tử Hiên, ấy vậy mà bọn họ lại là anh em ruột, thử hỏi làm sao cô ta cam tâm.


Mặc dù biết Dương Tử Hiên là anh ruột mình nhưng Lưu Hồng vẫn yêu hắn say đảm, mỗi tối đều mò sang phòng của Dương Tử Hiên muốn cùng hắn cá nước thân mật nhưng lần nào cũng bị bà Xuân bắt lại rồi nhốt trong phòng.


Lưu Hồng có gào thét thế nào bà Xuân cũng không đả động đến, nhịn đau mà nhốt con gái của mình.


Mấy ngày liên tiếp bà Xuân không khuyên được Lưu Hồng ăn cơm liên vội vàng mở cửa đi vào, không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng Lưu Hồng nằm lăn ra đất, bà hoảng hốt hò hét quản gia đến giúp một tay đưa Lưu Hồng vào bệnh viện.


Kết quả là do cô ta kiệt sức nên ngất xỉu cũng không có gì nghiêm trọng, qua lân này bà Xuân không dám nhốt Lưu Hồng nữa, chỉ là nhỏ nhẹ khuyên giải thế nhưng có khuyên hay không cũng vô ích, Lưu Hồng mở miệng đóng miệng đều là "con muốn ở cùng anh Hiên, mẹ không cho con chết cho mẹ xem."


Bà Xuân không còn cách nào muốn bàn bạc với Dương Tử Hiên nhưng hẳn mấy ngày nay không biết bận rộn cái gì cũng không về nhà, bà Xuân liên lạc lúc được lúc không trong lòng sốt hết cả ruột.


Lại nói Dương Tử Hiên lúc này đang bận rộn với mấy cái hợp đồng của hăn, trong đó có hai hợp đồng bán nhà và công ty.


Vê phần nhà cửa hắn chạy đến tìm Kha lão đại, người đã có hứng thú với căn biệt thự của Dương thị, còn công ty hắn lại tìm đến Hạng Ngạo.


Nghe nói Hạng Ngạo đang tìm một công ty để mở rộng thị trường ở thành phố này nên hắn không chút do dự mà tìm đến ông ta.


Ngoài bán nhà và công ty của Dương gia hắn lại tranh thủ tìm mấy đối tác tiềm năng cho công ty của mình.


Sau khi tìm kiếm một hồi có hai công ty bên Pháp hẳn vô cùng cân nhắc, một là công ty có tiếng bên mảng thiết kế từ trước đến nay, tập đoàn thời trang Dior và một công ty khác ra một mức giá cao cùng hắn đầu tư, một cái tên hắn chưa từng nghe thấy, tập đoàn T and L.


Thế nhưng hắn tìm hiểu tập đoàn này xuất xứ bên Mỹ, là một trong những tập đoàn thời trang mới nổi ba tháng nay, sản phẩm cả họ rất được mọi người ưa chuộng, chỉ ra mắt sản phẩm đầu tiên đã được xếp hạng mười, đánh rớt cả tập đoàn thời trang nổi tiếng bên Anh.


Không thể không nói Dương Tử Hiên đã hứng thú với tập đoàn này cũng ngay lập tức liên hệ với bên đó.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom