• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Cô vợ gả thay của tổng tài tàn tật - Bạch Ngọc Lan - Dương Tử Sâm (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 166: Kết cục (3)

Dương Tử Sâm nhìn đám phóng viên cùng ban điều hành trong công ty không nói gì nhiều chỉ nói mấy câu ngắn gọn và xúc tích: "Dương thị tồn tại bao nhiêu năm không phải nói sang tên đổi chủ là có thể đổi, quá khứ hiện tại và tương lai Dương thị chỉ thuộc quyền sở hữu của một mình Dương gia, không kẻ nào có thể đoạt đi, tôi mong các người hiểu rõ điều này"


"Còn có mấy tháng này Dương thị không ngừng bị xáo trộn trật tự, tôi muốn trong vòng một tuần trật tự này phải trở lại như cũ, ai về vị trí nấy, nếu không làm được trực tiếp loại bỏ"


Dương Tử Sâm nói đúng hai điều lại để cho Trần Vĩnh tiếp tục thay anh xử lý những vụn vặt còn lại rồi cất bước rời đi, đã đến lúc anh có thể gặp vợ mình rồi.


Ngọc Lan, chờ anh.


Đám phóng viên thấy anh rời đi muốn chặn đường hỏi mấy câu nhưng chưa đến gần đã bị Tiểu Khải ngăn cản.


Trong căn biệt thự Bạch Ngọc Lan nhìn bóng dáng của anh đến chết lặng, bà Lệ bên cạnh cũng không ngoại lệ, nhìn thấy Dương Tử Sâm bà lắp bắp: "Ngọc Lan, kia, kia là...





là con rể phải không, cậu ấy, cậu ấy còn sống"


Bạch Ngọc Lan không nghe thấy lời bà Lệ nói, ánh mắt cô chỉ dõi theo người đàn ông đã khuất khỏi ống kính, thân thể run nhẹ, bàn tay nắm chặt quần áo.


Lúc không thấy bóng dáng kia nửa cô mới bừng tỉnh lại cất bước rời đi, bà Lệ thấy vậy vội kéo cô lại: "Ngọc Lan, con đi đâu?"


"Con đi tìm Tử Sâm"


Bạch Ngọc Lan nhanh chóng nói, nhìn thấy anh cô kích động đến mức muốn chạy ngay đến bên anh.


"Từ từ đã, con bầu bí thế này đi cái gì, ở nhà chờ rồi cậu ấy sẽ trở lại"


Bà Lệ khuyên.


"Con chờ rất lâu rồi con không chờ được nữa rồi"


Bạch Ngọc Lan nói, giờ phút này cô chỉ muốn nhìn thấy anh, không ai ngăn cản được cô.


Mà lúc này ở Dương gia bà Xuân không biết tình hình của công ty, dỗ Lưu Hồng ngủ xong bà ta muốn nghỉ ngơi thì quản gia hốt hoảng chạy tới nói: "Bà chủ, không xong rồi, cảnh sát, cảnh sát đến trước cổng Dương gia muốn gặp bà"


"Cái gì, cảnh sát sao lại đến đây?"



VietWriter



Bà Xuân cũng kinh nghỉ hỏi.


"Tôi, tôi không biết, họ, họ đang vào đây"


Quản gia lau mồ hôi đã chảy đầm đìa, dứt lời thì cảnh sát cũng đã đi đến.


Một viên cảnh sát nhìn bà Xuân nghiêm nghị hỏi: "Có phải bà là Lưu Xuân không?"


"Chính là tôi, các anh làm sao lại xông vào nhà dân như vậy?"


Bà Xuân có chút bực tức nói.


"Chúng tôi có lệnh bắt giam bà vì tội âm mưu sát hại bà Thẩm Anh, đồng thời cấu kết cùng con trai mình mưu hại anh Dương Tử Sâm, mời bà theo chúng tôi về đồn lấy lời khai."


Viên cảnh sát rành mạch nói.


"Sao, sao lại như thế các anh có bằng chứng gì?"


Bà Xuân hoảng sợ hỏi.


"Bằng chứng đều đã ở đồn, đây là lệnh bắt người mời bà theo chúng tôi, muốn nói gì lê đồn nói"


Viên cảnh sát lấy tờ lệnh bắt người ra trước mặt bà Xuân sau đó ra hiệu cho hai người phía sau mình mang bà ta đi.


"Không, tôi không đi, tôi muốn gọi cho con trai tôi"


Bà Xuân dãy dụa lại lấy điện thoại ra gọi cho Dương Tử Hiên nhưng không liên hệ được.


Viên cảnh sát lại nói: "Dương Tử Hiên sớm đã bị đưa lên đồn bà gọi cũng vô ích thôi."


"Sao, anh nói sao cơ?"


Bà Xuân phút chốc sững sờ, hai viên cảnh sát kia nhân cơ hội này đưa bà ta đi.


Quản gia nhìn mà kinh sợ, căn bản không thốt lên lời, viên cảnh sát kia lại nhìn ông ta nói: "Mời ông cũng theo tôi lên đồn, theo như chứng cứ chúng tôi nhận được ông cũng dính dáng đến hai vụ mưu hại này."


"Không, tôi vô can, các anh, các anh phải nghe tôi nói"


Quản gia dãy dụa đương nhiên ông ta cũng không nhận tội.


"Có oan hay không lên đồn thẩm vấn sẽ rõ."


Viên cảnh sát không nói nhiều hộ tống quản gia cùng đi.


Bên trong nhà Lưu Hồng nhìn cảnh này mà sợ hãi, cô ta vội vàng lên lầu thu dọn đồ đạc muốn rời khỏi đây, dường như sợ người bị bắt tiếp theo là mình.


Chân trước bà Xuân và quản gia vừa bị bắt đi chân sau Lưu Hồng cũng lái xe rời khỏi biệt thự nhà họ Dương, dự tính của cô ta muốn quay về Pháp, không dính dáng gì nơi đây nữa.


Thế nhưng chiếc xe Ferrari màu đỏ đi chưa được bao xa lại bị một chiếc xe màu đen bóng loáng chặn lại, trên xe có hai người đàn ông bước xuống đi dần về chiếc xe của cô ta.


Phút chốc cửa xe của cô ta được người gõ cửa Lưu Hồng sợ đến mức nép mình lại, không dám động đậy.


"Mở cửa, nếu không đừng trách tao đập xe của mày"


Một tên mặt sẹo gõ cửa liên tục bên ghế lái của Lưu Hồng.


"Các anh, các anh là ai?"


Lưu Hồng lắp bắp hỏi, chuyện ban nãy đã khiến cô ta sợ đến mất mật thêm chuyện này nữa cô ta đã tím tái mặt mày.


"Chúng tao là người của chủ tịch Hạng, anh trai mày dám lừa ông chủ của chúng tao mày là em gái của nó thì phải thay nó trả"


Tên kia nhe răng nói.


"Không, chuyện này không liên quan đến tôi, tha cho tôi, tha cho tôi"


Lưu Hồng xích qua ghế bên cạnh, lại nghe một tiếng "Rầm"


Cửa xe bên đó đã bị người đập, phút chốc Lưu Hồng bị lôi ra, tên bên cạnh vác cô ta lên vai đưa lên chiếc xe bóng loáng kia.


Lưu Hồng dãy dụa la hét cũng vô ích, cô ta không có khả năng phản kháng, đã từng trải qua sự dày vò của Hạng Ngạo nên sợ càng thêm sợ.


Phía xa nhà họ Dương nhìn chiếc xe cảnh sát chở bà Xuân và quản gia đi người phụ nữ trung niên thở nhẹ một hơi: "Cuối cùng cũng có thể khiến họ trả giá"


Năm đó vụ tai nạn của chị bà là Thẩm Anh hoàn toàn không phải do tai nạn ngẫu nhiên mà là bà Xuân đã sắp đặt mọi chuyện, bà ta ngày ngày lén cho Thẩm Anh uống một loại thuốc làm tê liệt thần kinh nên ngày đó Thẩm Anh lái xe tỉnh thân mơ màng đã đụng phải một chiếc xe tải đi ngược hướng dẫn đến tử vong một cách thương tâm.


Cảnh sát không điều tra ra được chuyện này nên kết luận là tai nạn ngoài ý muốn, thế nhưng Thẩm Huyên lại không tin nghĩ có uẩn khúc nên đã nhờ Finn, cũng là chồng bà kết hợp điều tra Lưu Xuân mới tình cờ phát hiện mọi chuyện là một tay bà ta sắp đặt.


Ngày đó không có chứng cứ xác thực nên không thể buộc tội Lưu Xuân nhưng qua mẩy năm Finn đã tìm ra tên bác sĩ đã kê đơn cho chị bà đồng thời bà cũng tìm được người hầu năm xưa đã bị bà Xuân mua chuộc bỏ thuốc vào nước uống hằng ngày của chị bà, có hai người này làm chứng bà ta không thể thoát tội này.


Thực ra mà nói chỉ một vụ âm mưu hãm hại Dương Tử Sâm thôi cũng đủ để bà ta đi tù nhưng Thẩm Huyên lại muốn làm sáng tỏ vụ năm đó, đã trả giá thì phải trả giá hết tội lỗi đã gây ra.


"Vậy chúng ta đã có thể trở về chưa, vợ yêu?"


Finn nhìn vợ chìm đắm trong suy nghĩ khuôn mặt trầm buồn liên lên tiếng hỏi, ông ấy nói nhà chính là nhà bên Pháp.


Thẩm Huyên tựa vào vai chồng mình khẽ khàng nói: "Đợi tham dự đám cưới của Tử Sâm xong chúng ta sẽ về, lần trước phá hỏng đám cưới của thằng bé em cũng phải bù lại chứ"


"Em đó, thật biết dày vò bọn chúng"


Finn thở ra một hơi nói.


"Không tính là dày vò, tình yêu phải vượt qua giông bão mới bền vững không phải sao, với lại Tử Sâm cũng cần thời gian chữa chân, em biết ước muốn của thằng bé, nó muốn được nắm tay vợ nó đi vào thánh đường hơn là ngồi xe lăn, em đến lúc đó không phải là vừa lúc sao?"


Thẩm Huyên nháy mắt nói.


"Em thật là, thế nào cũng có thể nói được"


Finn yêu chiều nói lại hôn lên má vợ mình một cái.


Lúc này Bạch gia cũng diễn ra một tình cảnh bắt người tương tự, Bạch Ngọc Châu vì cấu kết với Dương Tử Hiên hãm hại Bạch Ngọc Lan nên cũng được cảnh sát ghé thăm và đưa đi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom