Full Hot Cô vợ gả thay của tổng tài tàn tật - Bạch Ngọc Lan - Dương Tử Sâm (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 164: Kết cục (1)

Hôm nay tập đoàn Dương thị chính thức bị chuyển nhượng cho Hạng thị, chiếc xe Bugatti màu đen sáng bóng của Hạng Ngạo đã đến trước cổng tập đoàn Dương thị từ lúc chín giờ.


Sự xuất hiện của ông ta thu hút không biết bao nhiêu ống kính, lại bao nhiêu cầu hỏi được đặt ra nhưng chưa ai đến được gần ông ta thì hai hàng bảo vệ đã làm rào chắn hai bên không cho đám phóng viên đến gần Hạng Ngạo nửa bước.


Dương Tử Hiên nghe người dưới thông báo đã sớm đi ra tiếp đón nhìn thấy ông ta liền ra chào hỏi: "Chủ tịch Hạng, mừng ông đến, mời theo tôi."


Hạng Ngạo cùng Dương Tử Hiên đi song song với nhau lên đến phòng hội nghị, trong phòng những người cần có mặt đều đã đến đầy đủ, bao gồm các tờ báo uy tín mà Dương Tử Hiên đã mời đến.


Đám người bên trong thấy hai nhân vật chính đã bước vào thì vội vàng đứng dậy đồng thời hô to: "Chủ tịch, chủ tịch Hạng."


Ở đây đa số đều là người của Dương Tử Hiên nên không có lời dị nghị nào cho việc Dương thị bị chuyển tên, chỉ có một vài người cũ muốn lên tiếng phản đối lại không có lời nào phản đối, bọn họ liên hệ với ông Dương lại không được cuối cùng đành ngậm ngùi nhìn Dương Tử Hiên bán Dương thị đi.


Khi hai người ngồi vào ghế chủ trì, Dương Tử Hiên mới bắt đầu đứng lên nói vài câu mở màn: "Các vị như tôi đã thông báo lúc trước, hôm nay Dương Tử Hiên tôi chính thức sang nhượng tập đoàn Dương thị cho chủ tịch Hạng, Hạng Ngạo."


"Xin hỏi Dương tổng, vì sao lại chuyển nhượng Dương thị cho Hạng gia và ông Dương cũng đồng ý điều này sao?"


Hắn vừa dứt lời một phóng biên chớp cơ hội hỏi tới.





"Chuyện này đương nhiên ông nội tôi đã đồng ý, còn vì sao tôi chuyển nhượng tập đoàn Dương thị thì đó là vì trong tương lai tôi không muốn còn Dương thị nữa mà chỉ có Lưu thị"


Dương Tử Hiên dõng dạc nói.


"Lưu, Lưu thị là sao? Xin Dương tổng có thể nói rõ cho chúng tôi biết hay không?"


Một phóng viên khác hỏi.


"Lưu thị chính là công ty mới thành lập của Dương Tử Hiên tôi, trụ sở chính sẽ ở Pháp, khi nào chính thức ra mắt công ty tôi sẽ thông báo với mọi người sau"


Dương Tử Hiên vô cùng đắc ý.


Phòng hội nghị cùng đám phóng viên nghe được lời nói của Dương Tử Hiên lại không khỏi trầm trồ, lại có thêm vài câu hỏi nữa được đặt ra cho hẳn.


Ông Dương ở nhà xem qua truyền hình nghe được những lời nói này của Dương Tử Hiên tức đến muốn suy tim: "Thằng nghịch tử này, nó vậy mà dám làm chuyện này, không được, ta phải đến Dương thị một chuyến"


Ông Dương nói xong toan đứng dậy lại bị trợ lý bên cạnh cản lại: "Ông bình tĩnh trước, cậu Vĩnh đã nói mọi chuyện đã có sắp xếp ông chỉ cần ngôi xem là được."


"Tôi lại không thể bình tĩnh được, thắng khốn đó"


Ông Dương phẫn nộ đến cực điểm nhưng vẫn ngôi lại chỗ cũ tiếp tục theo dõi tình hình.


Mà lúc này trong căn biệt thự ở ngoại ô phía đông Bạch Ngọc Lan chợt tỉnh dậy trong cơn mê, cô bất giác nhìn sang bên cạnh.


Không có người, mọi thứ đều trống rỗng, không giống như những gì cô cảm nhận, Bạch Ngọc Lan không khỏi thất vọng cụp mắt xuống, đêm qua cô cảm nhận được hơi ấm quen thuộc ôm lấy mình, cũng nghe được giọng nói trầm ấm đưa cô vào giấc ngủ.


Cô nghe rõ cũng cảm nhận rõ ràng đó chính là Tử Sâm nhưng tại sao khi tỉnh dậy tất cả đều không còn? Bạch Ngọc Lan thơ thẩn nhìn vào không trung, cô nhớ anh đến mức tưởng tượng anh luôn bên cạnh mình luôn rồi sao? Tại sao cảm giác lại chân thật như vậy chứ? Nếu đó là mơ cô nguyện không tỉnh lại cứ mãi ở trong hơi ấm của anh.



VietWriter



Bà Lệ đi vào thấy con gái đã tỉnh nhưng lại ngôi ngẩn ngơ bà không khỏi đau lòng gọi cô: "Ngọc Lan."


Bạch Ngọc Lan mãi chìm trong ưu tư của bản thân khi nghe có người gọi mình mới ngẩng đầu lên, thấy là mẹ mình cô điều chỉnh lại cảm xúc hỏi: "Mẹ, hôm qua con bị làm sao?"


"Con đó, cơm nước thì ăn chẳng bao nhiêu toàn ăn vặt nên mới bị đau bụng, bác sĩ nói rồi con nên ăn nhiều đồ bổ dưỡng hạn chế ăn mấy thứ đó đi, đúng rồi mẹ cũng đã cất mấy thứ linh tỉnh đó rồi con đừng mong đụng vào"


Bà Lệ có chút nghiêm khắc nói.


"Con biết rồi nhưng mà lâu lâu con thèm ăn một chút cũng không sao đi"


Bạch Ngọc Lan nhìn mẹ mình.


Bà Lệ vẫn nghiêm mặt nói: "Còn phải xem con ăn uống thế nào."


"Được rồi, con đói bụng mẹ có gì cho con ăn không?"


Bạch Ngọc Lan cũng không kỳ kèo vấn đề này nữa mà xoa bụng hỏi.


"Mẹ có nấu cháo cho con, để mẹ xuống hâm lại rồi mang lên cho con"


Bà Lệ nói xong lại nhanh chóng ra khỏi phòng.


Bạch Ngọc Lan cũng không ngôi lâu trên giường mà vén chăn bước xuống giường rồi đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.


Xong xuôi không đợi bà Lệ mang cháo lên cô đã tự đi xuống bà Lệ thấy cô lại bảo: "Cháo còn một chút nữa mới sôi, còn chờ một chút có uống cái gì không để mẹ pha cho"


"Không cần đâu ạ, con ra bên ngoài ngôi một lát, xong thì mẹ bảo con"


Trong phòng bếp mùi khói dâu cô cảm thấy có chút buồn nôn nên ra ngoài cho thoáng.


Lúc ngồi xuống sô pha cô tiện tay cầm điều khiển bật tỉ vi xem cho đỡ buồn phiền, tỉ vi vừa bật lên trùng hợp lại trúng kênh chiếu tin tức của Dương thị, thây vậy Bạch Ngọc Lan cũng không chuyển kênh mà yên lặng ngồi xem.


Mặc dù cô không hiểu biết lắm về Dương thị nhưng cũng nên xem nó thế nào, ai ngờ lại nghe thấy Dương Tử Hiên trên màn ảnh nói sẽ bán Dương thị lẫn biệt thự Dương gia.


Chuyện gì xảy ra thế này? Gần nửa tháng cô không ở nhà rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì? Bạch Ngọc Lan lại dõi theo màn hình, có phóng viên hỏi ông Dương ở nơi nào, đồng ý bán biệt thự Dương gia không thì Dương Tử Hiên lại thản nhiên nói, ông đã giao toàn quyền cho hẳn.


Chuyện này là không thể nào, đánh chết cô cũng không tin ông nội sẽ giao tập đoàn cùng nhà cho Dương Tử Hiên.


Thế nhưng hãn lại đưa hợp đồng ra muốn ký kết chuyển nhượng công ty với người đàn ông trung niên bên cạnh.


Bạch Ngọc Lan xem mà nôn nóng trong người, cô muốn biết đã có chuyện gì xảy ra, khổ nỗi cô không có điện thoại để gọi cho bất kỳ ai.


Bí quá Bạch Ngọc Lan lại ra bên ngoài hỏi mượn điện thoại của hai tên vệ sĩ.


"Các anh ai đó có thể cho tôi mượn điện thoại một chút không?"


Hai tên vệ sĩ nhìn nhau một tên nói: "Cô cần điện thoại làm gì"


"Tôi có việc gấp, xin anh đó"


Bạch Ngọc Lan rối rít cả lên, chí ít cô cũng phải gọi được cho ông nội hoặc Trần Vĩnh.


Hai tên vệ sĩ nghe vậy đắn đo đang không biết có nên cho cô mượn hay không thì một giọng nói vang lên: "Dùng điện thoại của tôi đi?"


Bạch Ngọc Lan kinh ngạc nhìn người đàn ông trung niên mỉm cười với mình hỏi: "Ông là ai?"


Hai vệ sĩ nhìn thấy người này thì cúi chào: "Ông chủ"


Người đàn ông trung niên mỉm cười nói: "Như cô nghe đấy tôi là chủ của căn biệt thự này, cô có thể gọi tôi là Finn"


Bạch Ngọc Lan hơi sững sờ lại hỏi: "Vậy còn người đàn ông đeo mặt nạ thì sao?"


"Cậu ấy là cháu của tôi"


Finn trả lời.


Bạch Ngọc Lan nửa tin nửa ngờ nhưng chuyện mượn điện thoại quan trọng hơn nên cô nói: "Nếu ông không phiền thì cho tôi mượn điện thoại một lát"


"Đương nhiên là không phiền rôi"


Finn đưa lấy chiếc điện thoại màu bạc của mình ra bấm vân tay rồi đưa cho cô.


"Này cô bé"


Bạch Ngọc Lan nhận lấy điện thoại ngay lập tức gọi điện cho ông Dương, thế nhưng qua ba lần đều là số máy bận, cô lại gọi sang cho Trần Vĩnh, kết quả cũng tương tự.


Bạch Ngọc Lan lo lắng đến rối tinh rối mù, cô suy nghĩ xem còn có thể gọi cho ai, cuối cùng gọi cho Cao Kỳ Anh.


Lần này thì có người bắt máy, cô thở phào nhẹ nhõm nói: "Kỳ Anh à, là tôi Ngọc Lan đây."


"Ngọc Lan, là cô sao, cô thế nào rồi, Trần Vĩnh nói cô không sao nhưng tôi vẫn.


lo lắng cho cô, mọi chuyện ổn cả chứ"


Bên kia truyền đến giọng nói vui vẻ của Cao Kỳ Anh.


"Tôi không sao, cảm ơn cô quan tâm"


Bạch Ngọc Lan không ngờ Cao Kỳ Anh lại có thể lo lắng cho mình.


"Cô không sao là tốt rồi"


"Kỳ Anh, chuyện này bỏ qua đi, tôi muốn hỏi cô về Dương thị và Dương gia, tại sao ông nội đâu rồi tại sao Dương Tử Hiên lại có thể tự ý bán Dương thi và biệt thự Dương gia"


Bạch Ngọc Lan nhanh chóng hỏi.


Bên kia lại truyền đến tiếng thở dài của Cao Kỳ Anh: "Tôi thực sư cũng không biết chuyện này thể nào, mười ngày trước tôi đã ly hôn với Dương Tử Hiên, sau đó về nhà họ Dương thì..."


Cao Kỳ Anh kể lại sự việc ngày đó cho Bạch Ngọc Lan nghe, cô càng nghe hai đầu lông mày dần dần nhíu lại, lại hỏi: "Cô có liên hệ được với Trần Vĩnh không?"


"Từ ngày đó tôi và anh ta không liên lạc với anh ta nữa, lúc nãy nghe tin tức của Dương thị tôi cũng gọi cho anh ta nhưng không được."


Cao Kỳ Anh nói.


"Được, tôi biết rồi, cảm ơn cô tôi tắt máy đây"


Bạch Ngọc Lan vừa dứt lời liền cúp máy không để Cao Kỳ Anh kịp hỏi thêm câu gì.


Cô đưa trả điện thoại cho Finn rồi nói: "Cảm ơn ông"


"Không có gì, cô dường như đang lo lắng chuyện gì phải không?"


Finn thuận miệng hỏi.


"Tôi gọi cho người nhà không được nên có chút lo lắng thôi"


Bạch Ngọc Lan đại khái nói.


Finn lại cười nói: "Yên tâm đi, tất cả đều không có chuyện gì, hôm nay cô nhất định sẽ có bất ngờ, vậy nhé, tôi không làm phiền cô nữa"


Finn nói một câu đầy ẩn ý rồi rời đi, Bạch Ngọc Lan ngơ ngẩn nhìn ông ta hồi lâu sau đó mới đi vào trong.


Trên tỉ vi cô nhìn thấy Dương Tử Hiên và người đàn ông bên cạnh đang đang xem giấy tờ gì đó, cô đứng bất động tại chỗ, lòng lo âu thấp thỏm.


Lại nói tại thời điểm này trên đường có một chiếc xe Lambogini đang hướng tập đoàn Dương thị mà đi, trong xe có bốn người đàn ông, phía trước là tài xế cùng một cậu nhóc mười sáu mười bảy, phía sau là hai người đàn ông trẻ tuổi trong đó có một người đeo mặt nạ.


"Hôm nay mọi chuyện coi như kết thúc, sau tất cả những gì Dương Tử Hiên làm cậu không muốn dùng cách riêng trừng trị hẳn một chút trước khi giao cho cảnh sát sao?"


Trần Vĩnh hỏi người bên cạnh.


"Tôi không muốn phí sức vào những chuyện này hơn nữa tôi không ra tay cũng sẽ có người khác ra tay.


Người đàn ông ngắn gọn trả lời.


"Cậu nói cũng phải nhưng mà tôi cứ cho rằng cậu sẽ đích thân ra tay cơ, không ngờ cậu cũng biết mượn đao giết người"


Trần Vĩnh nhoẻn miệng nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom