• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Cô vợ gả thay của tổng tài tàn tật - Bạch Ngọc Lan - Dương Tử Sâm (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 163: Bà xã ngoan đừng sợ

Trần Vĩnh nghe xong một cuộc điện thoại lại nhìn người đàn ông đang chăm chăm vào màn hình laptop nói: "Cá đã cần câu rồi, bước tiếp có thế thu lưới rồi"


Người đàn ông trầm giọng nói: "Tôi đã biết, cậu chuẩn bị một chút, tôi muốn thu thập Dương Tử Hiên càng nhanh càng tốt"


"Xem cậu nôn nóng chưa kìa, mà cũng tốt sớm thu dọn chuyện này đi thôi, Một tuần qua Dương Tử Hiên ngôi trên chiếc ghế kia chắc cũng đủ rồi, lại nói hắn đúng là đâu heo lại còn học đòi người ta mở công ty riêng mới hợp đồng đầu tiên bị người ta lừa mà không biết"


Trần Vĩnh cầm ly rượu vang vừa lắc lư vừa nói.


"Mấy hợp đồng kia xử lý xong chưa?"


Người đàn ông lại chẳng quan tâm nấy câu nói mỉa mai của Trần Vĩnh mà trực tiếp hỏi vấn đề chính.


"Đương nhiên đã xong, tôi lấy danh nghĩa của cậu giật lại hợp đồng từ Dương Tử Hiên đối phương đã rất sốc, có điều không hổ danh là người hợp tác lâu năm uy tín của Dương thị, bọn họ cũng không hỏi nhiều mà cùng tôi ký kết, uy tín của cậu không ngờ lại cao đến vậy, chết rồi vẫn có người tín nhiệm"


Trần Vĩnh không khỏi trêu chọc, thế nhưng người đàn ông vẫn không có đả động gì.


Lúc này một cậu nhóc lại từ bên ngoài hớt hải đi vào nói: "Thiếu gia, không hay rồi bên kia thông báo thiếu phu nhân đột nhiên đau bụng."


"Cái gì, cô ấy thế nào rồi?"





Người đàn ông đứng bật dậy khỏi ghế gầm lên một tiếng.


"Đã, đã cho người gọi bác sĩ đến rồi"


Cậu nhóc trả lời.


Người đàn ông không nói nhiều vội vàng chạy ra ngoài, cậu nhóc tính chạy theo lại bị Trần Vĩnh kéo lại: "Để mình cậu ấy đi là được rồi, cậu ở lại giúp tôi một chút"


Cậu nhóc nghe vậy lưỡng lự một hổi cuối cùng cũng ở lại.


Người đàn ông chạy về tới biệt thự đã là hai mươi phút sau, trên đường lái xe lòng nóng như lửa đốt, vừa chạy vào nhà thì lại thấy một người phụ nữ trung niên xinh đẹp mặc áo blouse từ trên cầu thang đi xuống, theo sau bà là một người đàn ông cầm theo một hộp thuốc.


Nhìn người phụ nữ này anh hơi sững sờ, bà ta lại thản nhiên nói: "Gấp gáp cái gì, con bé không sao, chỉ là ăn đồ ăn linh tinh nên đau bụng nhẹ thôi."


Anh trầm mặc một hồi không hiếu sao bà ấy lại có mặt ở đây lúc anh muốn đi lên xem Bạch Ngọc Lan thì bà ấy gọi với lại: "Theo ta nói chuyện một lát, con bé đang ngủ, đừng làm phiên nó hơn nữa mẹ con bé cũng đang ở đấy"


Người đàn ông nghe vậy dừng bước, anh chỉ muốn nhìn thấy cô thôi thế nhưng sau cùng cũng phải đi theo người phụ nữ kia.


Bọn họ đi tới bể bơi trước nhà thì dừng lại, người phụ nữ đầu tiên hỏi han: "Chân cháu thế nào rồi?"


"Tốt hơn rồi, bước đi ổn định không chập choạng như lúc trước"


Người đàn ông trả lời.


"Ta khiến hai vợ chồng cháu không thể gặp mặt, cháu giận ta sao?"


Người phụ nữ lại hỏi.


"Cháu không giận chỉ muốn hỏi tại sao dì lại không cho cháu lộ diện"


"Một trò chơi lớn cần có người bí ẩn phía sau, cháu lộ mặt quả sớm sẽ không có gì thú vị nữa, ta muốn hai kẻ kia phải nhận báo ứng xứng đáng."


Người phụ nữ như có như không nói.



VietWriter



"Dì xem đây là một trò chơi sao?"


Người đàn ông trầm giọng hỏi.


"Cháu nghĩ sao?"


Người phụ nữ không tỏ ý dì lại nói: "Có phải trò chơi không có gì quan trọng, quan trọng là ta phải cảm thấy sảng khoái khi trả thù bọn chúng, thù hãm hại chị gái ta ta phải trả đủ, cháu hiểu chứ?"


"Mà cháu đấy, tại sao lại phải vội vàng như vậy, cứ từ từ để chúng cảm nhận báo ứng không phải tốt hơn sao, cháu đừng quên cháu cũng là nạn nhân của bọn chúng"


"Cháu chỉ muốn sớm gặp vợ mình, còn khoái cảm trả thù cháu không quan tâm."


Người đàn ông không lạnh không nhạt nói.


"Lẽ nào cháu không hận Dương Tử Hiên cùng Lưu Xuân sao?"


Người phụ nữ lại hỏi.


"Hận thì có ích gì, bọn họ phạm tội gì cháu sẽ luận đúng tội đó, dì cũng nên buông bỏ hận thù đừng khiến mình khó chịu"


Anh đã từng trải qua cảm giác hận thù nên anh biết, nó không dễ chịu chút nào, nếu không có Ngọc Lan xuất hiện không biết cuộc đời anh sẽ thế nào.


Nghĩ đến cô anh lại cất bước vào nhà, mặc kệ người phụ nữ phía sau.


Nhìn bóng dáng của anh bà ta lại nói với người đàn ông cầm hộp thuốc bên cạnh: "Anh nghĩ hận thù dễ bỏ vậy sao, em vẫn không quên được cái chết của chị mình năm đó"


"Cậu ấy nói đúng, em nên buông bỏ hận thù, mấy năm nay em cũng không dễ dàng gì"


"Vốn dĩ em cũng không hận bọn họ đến mức đó nhưng cố tình bọn họ lại đụng đến Tử Sâm còn làm cho thằng bé bị liệt hai chân, dày vò thằng bé suốt một năm trời, nếu như em không đến tìm nó thì anh nói thằng bé sẽ làm sao?"


"Mọi chuyện đều đã được ông trời định sẵn, đây có lẽ là kiếp nạn của cậu ấy.


không phải ông trời cũng thương xót thằng bé nên phái em đến bên cạnh nó sao?"


Người đàn ông đầy ẩn ý nói.


Người phụ nữ nghe vậy phản bác: "Anh sai rồi, em chỉ có thể chữa vết thương bên ngoài còn vết thương trong lòng...


Nói đến đây bà dừng lại một chút sau đó mới nói tiếp: "Người mà ông trời thực sự phái đến cho thằng bé chính là vợ nó"


"Nhắc mới nhớ, sao em không để hai đứa nhỏ nhận mặt nhau?"


Đây là điểm mà ông ta khó hiểu.


"Nếu em nói em muốn thử sức chịu đựng của tụi nhỏ anh nghĩ sao?"


Người phụ nữ mỉm cười ngọt ngào hỏi.


"Anh nghĩ như vậy là quá đủ rồi"


"Thực ra em làm vậy là để Tử Sâm có động lực nhanh chóng giải quyết chuyện này, nỗi khát khao được gặp vợ sẽ khiến nó làm việc hiệu suất hơn"


"Quá dày vò người, anh lại còn tưởng em có thói quen thích hành hạ người khác, nhìn người ta đau khổ sẽ cảm thấy khoái trá"


"Anh nói cái gì vậy, thắng nhỏ dù sao cũng là cháu em"


Người phụ nữ lườm ông ta một cái.


Người đàn ông nhún vai không tỏ vẻ gì.


Lại nói sau khi vào phòng của Bạch Ngọc Lan thấy cô đang ngủ say anh chỉ ngồi xuống mép giường vuốt ve khuôn mặt thanh tú của cô.


Ngón tay anh di chuyển khắp nơi từ lông mày lá liễu cho đến đôi mắt khép hờ, lướt đến đâu anh khẽ vuốt ve đến đó, tiếp đến lại dọc xuống sống mũi rồi dừng ở bờ môi anh đào hơi hé mở.


Khi chạm vào môi cô tay anh khẽ run lên một cái, anh cảm nhận được sự nóng bỏng mềm mại ngay đầu ngón tay lại theo bản năng nốt một ngụm nước miếng muốn cúi người xuống hôn lên đôi môi ấy.


Mà thực tế anh cũng đã hành động, khi sắp chạm vào môi cô anh lại nghe thấy cô khẽ nói gì đấy làm động tác của anh có chút khựng lại.


"Đừng đi, Tử Sâm, đừng đi...


ở lại...


ở lại với em"


Lúc cô nói hai tay không khỏi quờ quạo giữa không trung.


Người đàn ông nghe được những lời này đau lòng bắt lấy tay cô cẩm thật chặt rồi khẽ khàng nói: "Anh ở đây, ngay bên cạnh em không đi đâu hết, bà xã ngoan, đừng sợ"


Không biết có phải nghe được những lời an ủi của anh hay không, ngay sau đó Bạch Ngọc Lan lại yên tĩnh trở lại theo bản năng dụi dụi vào người anh.


Người đàn ông không kìm nổi giây phút này cũng ôm chầm lấy cô.


Thời gian qua anh đã nhẫn nhịn quá nhiều hôm nay anh chỉ muốn ôm cô như thế.Rất nhanh lại có một tin truyền ra tập đoàn Dương thị được sang nhượng cho tập đoàn thương mại Hạng Thị, một tập đoàn mọi người nhắc đến cũng phải xuýt xoa, tin này đã làm chấn động toàn địa cầu, không ai hiểu lý do Dương Tử Hiên lại bán Dương thị cho nên mấy ngày nay truyền thông không ngừng quấn quýt hắn tìm hiểu thông tin, chỉ tiếc dù phục ở Dương thị hay nhà họ Dương đều không thấy hắn.


Lại nói Dương Tử Hiên lúc này còn đang ở bệnh viện chăm sóc Lưu Hồng, ký xong hai hợp đồng bán nhà bán công ty hắn đã bị bà Xuân gọi vào đây.


Mà Lưu Hồng nhìn thấy Dương Tử Hiên đến tâm trạng cũng tốt hơn một chút, chỉ có điều luôn quấn lấy hắn không buông làm Dương Tử Hiên có chút phiền chán.


Nhân lúc cô ta ngủ hẳn đứng dậy nhìn bà Xuân nói: "Mẹ làm sao thì làm, con còn bận chuyện của công ty không rảnh quan tâm mấy chuyện này đâu"


"Nó là em gái của con, con ở bên cạnh nó một chút cũng có sao đâu, mấy ngày nay mẹ cũng bị nó quấy đến phiền mới gọi điện cho con đến"


Bà Xuân thở dài nói.


Dương Tử Hiên lại hừ nhẹ: "Hừ, nếu không mẹ đưa nó qua pháp trước đi, căn biệt thự kia con đã sang tên rồi mẹ cũng không ở lâu được"


"Nhanh như vậy sao?"


Bà Xuân có chút tiếc nuối.


"Phải nhanh, con muốn dứt khoát dẹp nhà họ Dương, hơn nữa qua bên đó rồi mẹ sẽ làm chủ trong chính căn biệt thự của mình, mẹ luyến tiếc Dương gia cái gì"


Dương Tử Hiên có chút lạnh nhạt nói, bao nhiêu năm sống trong cái bóng của Dương gia, không tiếng tăm đã đến lúc hẳn phải thoát ra rồi.


Bà Xuân nghe con trai nói vậy có chút kích động lại hỏi: "Được, để mẹ khuyên nó, còn công ty thế nào?"


"Cũng sắp xong rồi, rất nhanh sẽ không còn Dương thị nữa, công ty bên pháp cũng đã hoàn thành, ngày chúng ta rời khỏi đây sẽ không xa nữa"


Dương Tử Hiên nhoẻn miệng nói.


Mọi thứ hắn đã xử lý xong xuôi, không có Dương Tử Sâm, ông Dương, Trần Vĩnh, hắn làm vô cùng suôn sẻ không ai ngăn cản.


Các người ở dưới đó nhìn lên mà xem, tôi sẽ cho Dương thị và Dương gia không còn tồn tại trên thế giới này nữa.


Dương Tử Hiên rất tự tin vào kế hoạch của mình, cho nên gần đây ngoại trừ chuyện của Lưu Hồng ra thì chuyện nào cũng làm cho hẳn vui.


Ra khỏi bệnh viện hẳn lại nhận một cuộc điện thoại đến từ Bạch Ngọc Châu nhưng mà hẳn không nhấc máy, người phụ nữ này hắn đã sử dụng xong rồi, không cần thiết nữa.


Cho nên hắn không chân chừ vứt đi sim rác trong điện thoại, lại ráp một cái sim khác vào, dẫu sao thì phụ nữ muốn hẳn để mắt có vô số kể không thiếu một người Bạch Ngọc Châu.


Bên kia Bạch Ngọc Châu gọi mãi cho Dương Tử Hiên mà không được trong lòng sốt ruột không thôi.


Bà Vương ở bên cạnh lo lắng hỏi: "Ngọc Châu, sao rồi con?"


"Anh ấy, anh ấy không bắt máy mẹ ơi"


Bạch Ngọc Châu buông điện thoại xuống ướt mi nhìn bà ta.


"Sao lại thế chứ, không phải con nói cậu ta sẽ lấy con sao, nóng nói.


"Con, con không biết"


Bạch Ngọc Châu cũng rối ren cả lên.


Bạch Chấn Hưng dường như không thể nghe hai mẹ con bà ta nói nữa tức giận quát: "Đủ rồi, Dương Tử Hiên không biết làm cái quái gì sắp bán công ty đến nơi rồi, Bạch thị dựa vào Dương thị nếu nó không tôn tại coi như chúng ta cũng không tồn tại, ta tính rồi, chúng ta sẽ hợp tác với Vũ thị, con phải gả cho Vũ Chính, không cần bàn tính nữa"


"Ba, ba cho con thêm thời gian đi, con nhất định sẽ liên hệ với anh Hiên hỏi rõ ràng mà"


Bạch Ngọc Châu hoảng sợ năn nỉ.


"Đủ rồi, ta không chờ được nói, ngày mai ta sẽ bàn chuyện hôn sự với ông ta"


Bạch Chấn Hưng nói.


"Đừng, đừng mà ba, con xin ba đó, ông ta bằng tuổi ba sao ba có thể gả con cho ông ta chứ"


Bạch Ngọc Châu níu áo Bạch Chấn Hưng cầu xin.


"Ta hết cách rồi, con là con gái của Bạch gia ta, bây giờ Bạch thị gặp nguy con phải giúp ba vực lại, hiểu không"


Dứt lời Bạch Chấn Hưng cũng cất bước rời đi.


Bạch Ngọc Châu lại nhìn bà Vương òa lên khóc: "Mẹ, mẹ làm gì đó đi, con sắp bị ba bán rồi"


"Con ngoan, mẹ cảm thấy con gả cho Vũ Chính không có gì không tốt, ăn sung mặc sướng lại còn là phu nhân chủ tịch, tốt biết bao, còn có ông ta cũng sắp chết rồi, sau này tài sản nhà họ Vũ còn không phải thuộc về con sao?"


Bà Vương không khỏi khuyên nhủ.


"Không, con không cần, con muốn gả cho người con yêu thôi, nếu mẹ không nghĩ cách con thà chết cũng không gả cho lão già xấu xí đó"


Bạch Ngọc Châu khóc vang cả căn biệt thị khiến bà Vương cũng không có cách nào khuyên giải.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom