• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Cô vợ gả thay của tổng tài tàn tật - Bạch Ngọc Lan - Dương Tử Sâm (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 11: Ăn sâu

"Thế nào? Các người ai cũng không thừa nhận đúng không? Tốt thôi, để tôi nói chuyện này cho ông nội xem các người có bị đuổi việc hay không?"


Bạch Ngọc Lan dọa dẫm.


"Đại thiếu phu nhân, oan cho chúng tôi quá."


Thím Quyên vội vã nói.


"Cô không bằng không chứng sao có thể đố tội cho chúng tôi như vậy chứ?"


Cô hầu lúc nãy cũng lên tiếng phản đối.





"Mọi chuyện đã rõ như ban ngày rồi cần tôi phải đổ tội cho các ngươi sao, trong thức ăn có sâu trách nhiệm thuộc về nhà bếp vậy mà các ngươi không ai có thể giải thích chuyện này còn chối đấy lẽ nào mấy con sâu này tự bò vào canh rau sao?"


Giọng nói của Bạch Ngọc Lan vô cùng sắc bén.


Cô lại nhìn cô hầu trước mặt mình híp mắt nói: "Hơn nữa tôi chỉ nói ai làm thì nhận thôi không quy tội cho tất cả mọi người, cô nóng ruột như vậy làm cái gì, hay cô chột dạ"


"Tôi có gì phải chột dạ chứ, tôi vốn dĩ không làm gì."


Cô ta gân cổ lên nói để thể hiện sự trong sạch của mình.


Bạch Ngọc Lan lại nhìn bốn người một lượt hỏi: "Các người ai cũng nói mình vô tội là muốn tôi tra xét từng người sao?"


"Thím Quyên, việc nấu cơm canh cho đại thiếu gia là cả bốn người cùng làm sao?"


"Vâng, vâng ạ, chúng tôi phải làm nhiều phần ăn không riêng gì đại thiếu gia nên phải cùng nhau làm nhưng mỗi khâu lại riêng lẻ, như là người nào nhặt rau thì người kia nấu canh"


Thím Quyên hơi run rẩy trả lời.



VietWriter



Bạch Ngọc Lan nghe vậy ngẫm nghĩ, ban đầu cô tìm được con sâu ở rau cải liền hỏi: "Ai là người nấu canh?"


"Tiểu Hà"


Ai cũng chỉ tay vào cô người hầu đã nói chuyện với cô.


Bạch Ngọc Lan lại nhìn cô ta nói: "Nói đi, sâu là cô bỏ phải không?"


"Không phải tôi, cô dựa vào đâu mà nói tôi?"


Ánh mắt của cô hầu có chút né tránh lại bị Bạch Ngọc Lan nhìn thấy, cô lại như có như không nói: "Tốt thôi, để chứng minh cô trong sạch liền ăn con sâu đó cho tôi"


"Cái gì? Sao tôi phải ăn chứ, cô đừng có mà quá đáng, nghĩ mình là đại thiếu phu nhân thì có thể làm gì thì làm sao, mới bước chân vào nhà họ Dương liên tỏ vẻ sao trên cô còn có phu nhân đấy"


Cô hầu này bày ra bộ dạng đắc ý, còn lấy cả phu nhân ra để làm chỗ dựa, xem ra phía sau cô ta là vị phu nhân kia nên mới không chút sợ hãi.


"Nói như cô có phải tôi không được phép đụng gì đến cô đúng không?"


Bạch Ngọc Lan như có như không hỏi.


Cô hầu Tiểu Hà lại nói: "Đúng vậy, nhà họ Dương là do phu nhân làm chủ cô làm gì có quyền hành."


Nghe vậy Bạch Ngọc Lan cười lạnh trong lòng, không ngờ ngày đầu tiên làm dâu nhà họ Dương cô lại gặp phải tình huống này, Bạch Ngọc Lan lại điềm nhiên nói: "Hay cho câu nhà họ Dương do phu nhân làm chủ, lẽ nào cô không để ông Dương vào mắt, trong nhà này cô chỉ biết mỗi phu nhân thôi đúng không, nếu đã vậy tôi cũng nên nói cho ông một tiếng nhỉ"


Lúc này cô hầu Tiểu Hà kia mới có một chút sợ hãi, Bạch Ngọc Lan hừ lạnh một tiếng, cô mới vào Dương gia cũng không muốn làm to chuyện nhưng nếu mấy người này không biết chừng mực thì cũng đừng trách cô.


"Tôi muốn xử chuyện này trong êm đẹp nếu như ai tự nhận mình trong sạch thì tự nhặt một con sâu lên ăn, còn không tôi làm lớn chuyện này đến lúc đó đừng hỏi vì sao các người bị đuổi khỏi Dương gia"


Bạch Ngọc Lan cũng không phải dọa dẫm, nếu cô không xử lý ngay từ đầu ai biết tương lai bọn họ có làm tới hay không.


"Các cô chọn đi, đừng nói tôi không cho các cô một cơ hội, ăn một con sâu cũng không mất mát gì đâu nhưng nếu bị đuổi ra khỏi Dương gia các cô không những bị mất khoản tiên lương kha khá mà còn mất đi uy tín của bản thân, nghĩ xem còn ai sẽ thuê các cô làm việc nữa đây.


Bạch Ngọc Lan nhìn từng người dõng dạc nói.


Cả bốn người đều sợ hại thím Quyên lại là người đầu tiên cúi xuống nhặt con sâu bỏ vào mồm.


"Thím Quyên, thím, sao thím có thể ăn con sâu như vậy chứ, thật ghê quá"


Một người hầu trổ mắt kinh hãi.


"Cây ngay không sợ chết đứng, tôi không làm việc gì phải sợ ăn một con sâu"


Thím Quyên nuốt xong con sâu lại nói.


Ba người kia ai cũng chần chừ, Bạch Ngọc Lan lại thúc giục: "Nhanh một chút, không thì các cô chịu nghỉ việc đi"


Đến đây lại có hai người vội nhặt con sâu lên ăn, bọn họ vừa bỏ vào mồm đã vội vàng bịt miệng chạy ra ngoài, chỉ còn lại Tiểu Hà, cô ta nhìn cô bằng ánh mắt hận thù rõ rệt.


"Tôi, tôi sẽ đi nói chuyện này cho phu nhân, cô ép người quá đáng"


Trong lúc cấp bách cô ta lại lôi bà Xuân ra thị uy với cô.


"Nói đi, cô nghĩ phu nhân với ông chủ người nào có quyền hành hơn"


Bạch Ngọc Lan vừa dứt lời thân thể cô ta cứng đờ.


"Thông minh một chút còn có đường sống."


Bạch Ngọc Lan không khỏi nhắc nhở.


Cuối cùng cô hầu Tiểu Hà chỉ có thể nhẫn nhịn cúi xuống lấy một con sâu lên giả vờ bỏ vào miệng rồi chạy ra ngoài.


Bạch Ngọc Lan thấy thế lại nhìn người đàn ông ở đẳng kia tâm tư có chút phức tạp, tuy cô hiểu hành động của anh ta nhưng cũng không nhịn được nói: "Tôi biết vì cơm canh có sâu nên anh mới tức giận ném một bàn thức ăn đi, lúc nãy tôi hiểu nhầm anh cho tôi xin lỗi nhưng lần sau anh cũng không nên ném thức ăn như vậy, nếu cơm canh có vật lạ anh có thể nói ra mà"


Người đàn ông nào chỉ âm thầm hừ lạnh, anh nói ra thì có ích gì, anh cũng lười nói, bình thường thức ăn cũng lẫn rất nhiều thứ mỗi lần anh cũng chỉ hất đồ ăn xuống, bọn họ đều nghĩ anh nổi cơn điên mà thôi hơn nữa anh không lên tiếng nên đám người kia cứ vậy mà làm, không bỏ sâu thì bỏ giun, lại nói không ai đi kiểm tra mấy cái này.


Bạch Ngọc Lan không thấy người đàn ông lên tiếng cô lại hỏi: "Anh chắc đói lắm rồi đúng không, tôi đi nấu cái khác cho anh."


"Không cân."


Dương Tử Sâm lạnh lùng nói.


Người phụ nữ này làm vậy để làm gì, thể hiện sao? Hay muốn lấy lòng anh, nghĩ đến việc cô ta muốn lấy lòng mình Dương Tử Sâm lại cảm thấy bản thân mình ngốc nghếch, một kẻ tàn phế như anh còn có người muốn lấy lòng sao? Dương Tử Sâm tự diễu.


"Tôi sẽ nấu, anh chờ một chút, à, phải rồi..."


Bạch Ngọc Lan chợt nhớ ra cái gì đó lại đi đến chỗ chiếc va li mở khóa ra sau đó lấy một cái bọc gì đó lại mang đến cho anh.


"Anh ăn tạm cái này trước đi, đây là bánh ngọt tôi thường thích ăn, ngon lắm đó."


Nói rồi cô đặt vào lòng Dương Tử Sâm sau đó rời đi không để anh kịp từ chối.


Lúc ra khỏi phòng cô có dặn một người hầu dọn sạch căn phòng, lại đi ra phòng bếp chuẩn bị nấu nướng.


Bốn người kia nhìn thấy cô không ai dám hó hé cái gì, Bạch Ngọc Lan nhìn sơ qua không thấy cô hầu Tiểu Hà đâu, cô lại nhìn ba người còn lại nói: "Tôi hy vọng lần sau không có chuyện này xảy ra nữa, thím Quyên, thím là đầu bếp trưởng tôi mong thím có thể kiểm tra kỹ thức ăn trước khi mang đến cho đại thiếu gia, thím nghe hiểu không?"


"Tôi đã biết rồi thưa cô."


Thím Quyên lễ phép, thái độ vẫn chừng mực không vì cô bắt ăn sâu mà tỏ ra căm hận không giống hai cô hâu còn lại nhìn cô bằng ánh mắt căm tức.


Bạch Ngọc Lan cũng không quan tâm cô chỉ muốn nấu ăn mà thôi, lại bắt tay vào làm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom