• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Chuyện con cóc thích sờ mông (1 Viewer)

  • Phần 7

25.

Đợi đến lúc tôi kịp phản ứng, một bàn tay của tôi đã đè lên mặt Cố Kham, nhưng quý dzị yên tâm, tôi phải tát đâu.

Tôi chỉ xô mặt Cố Kham để môi hắn không chạm môi tôi nữa, nhưng tôi lại quên mất một chuyện.

Lúc này tôi nhờ chống tay mới không bị té, vừa xô Cố Kham, ra, tôi đã không thể giữ được người mình nữa, đổ ầm lên người Cố Kham, hơn nữa lúc tôi đập vào người hắn, hai đứa tôi đêu kêu ui da.

Bởi vì, lúc tôi đập vào người Cố Kham, chạm vào môi hắn, khiến cho hai đứa đều tòe mỏ.

Đến lúc tôi chật vật bò dậy được, tôi không còn dám nhìn Cố Kham nữa.

Lúc Cố Kham tắt đèn khóa cửa, tôi sờ sờ chỗ mỏ tòe, cảm thấy chuyện này không phải là lỗi của tôi, dù sao cũng tại hắn hôn tôi trước mà.

"Đi thôi, tôi đưa em về ký túc xá."

Cố Kham xách ba lô của tôi đi đằng trước, tôi bẽn lẽn đi theo sau lưng hắn như cô vợ nhỏ, phì! Cô vợ nhỏ cái con khỉ, tôi là cóc mà.

Trước kia Cố Kham cũng từng tiễn tôi về ký túc xá, nhưng không biết vì sao, hôm nay cứ thấy là lạ, chẳng lẽ vì bọn tôi đã chạm môi à?

Không nghĩ đến thì thôi, nghĩ tới một cái là lại nhớ dáng vẻ Cố Kham lúc đó.

Đúng là vừa thèm vừa muốn.

"Đang nghĩ gì thế?"

Nghĩ chuyện hồi nãy... Không nghĩ gì hết."

Hắn vừa hỏi tôi đã buột miệng, suýt chút nữa khai hết mình đang nghĩ gì, tuy rằng bây giờ có nói hay không cũng chẳng khác gì nhau.

Cố Kham thông minh như vậy, chắc chắn đã đoán được từ câu tôi buột miệng.

26.

Không chờ Cố Kham mở miệng, tôi đã thấy mình tới cổng ký túc xá, thế là cướp ba lô trong tay Cố Kham, vứt lại một câu "ngủ ngon" rồi cắm đầu bỏ chạy.

Không đối mặt được thì bỏ chạy thôi, gì căng!

Sau khi chạy một lèo lên lầu tôi mới phát hiện Cố Kham nhắn tin cho tôi, chắc là hồi nãy muốn nói chuyện với tôi nhưng tôi chạy nhanh quá nên không nghe thấy.

Cố Kham: "Ngủ ngon, mai nhớ tới văn phòng đấy."

Ngày mai ơi đừng tới được không a hu hu hu hu.

Đẩy cửa phòng ký túc, đám bạn cùng phòng lại nhất loạt quay đầu sang nhìn tôi, nhìn ánh mặt của chúng nó, tôi nhớ ngay ra một chuyện, chẳng lẽ cảnh lúc nãy bị quay lại rồi à?

Chúng nó xem rồi à?

"Lộc Lộc, mồm cậu sao thế?"

Nghe thấy câu hỏi của chúng nó, tôi thở phào nhẹ nhõm, dù sao nếu đã hỏi câu này thì chứng tỏ chúng nó còn chưa biết chuyện hồi nãy.

Tôi đóng cửa lại, sau đó sờ mỏ, nói đại một lý do thường thấy nhất, bị va.

Ừ thì cũng bị va thật mà, nhưng va ở đâu thì còn lâu tôi mới nói hề hề hề.

Cũng mai ai nấy còn bận túi bụi với việc ôn thi cuối kỳ, nên không để ý lắm chuyện cái mỏ của tôi.

Sáng hôm sau, tôi còn đang nghĩ xem kiếm cớ gì để báo Cố Kham nay không tới sắp tài liệu nữa, thế mà vừa xuống giường thì nhận được tin nhắn của thầy hướng dẫn, kêu tôi phụ thầy làm chút việc.

Bình thường chắc chắn tôi không đi đâu, dù sao tôi cũng khá là sợ ông thầy hướng dẫn này, nhưng giờ thì khác, thầy hướng dẫn sao đáng sợ bằng Cố Kham được.

Thế là tôi chụp màn hình tin nhắn của thầy gửi cho Cố Kham, bảo là nay tôi không tới.

Chẳng ngờ Cố Kham chỉ trả lời gọn lỏn: "Không sao, thì mai tới."

Tôi chưa từ bỏ ý định: "Sắp thi cuối kỳ rồi đó, bắt buộc phải tới sao?"

Cố Kham: "Em qua đây ngồi ôn bài cũng được, nhưng bé cóc này, việc mà kỳ này làm chưa xong thì sang học kỳ sau phải làm bù cho xong nhé."

27.

Được rồi, tôi thừa nhận, do tôi quá ngây thơ.

Hôm sau lúc chuẩn bị ra ngoài, lần đầu tiên trong đời tôi quyết định soi gương trước khi ra ngoài, sau đó tôi quyết định lựa bộ đồ khác.

Đến lúc ra ngoài rồi, tôi vân vê làn váy, thầm nghĩ tốn thời gian thay bộ váy mới có phải là hơi làm quá rồi không.

Nhưng mà cũng tới nơi rồi, giờ về thay đồ cũng không kịp nữa.

Lúc đẩy cửa bước vào văn phòng, Cố Kham không có ở đó, tôi cũng không muốn khơi khơi gửi tin cho hắn làm gì, cho nên cứ thế qua chỗ mình ngồi sắp tài liệu.

Lúc Cố Kham tới, tôi đang gật gà gật gù mắt nhắm mắt mở trên ghế, nhưng nghe tiếng hắn đẩy cửa vào, đột nhiên tôi tỉnh như sáo.

Như thể gặp đại địch.

Tôi cũng chỉ dám ngẩng đầu nhìn Cố Kham một cái, sau đó lại yên lặng cúi đầu làm việc tiếp.

Hắn không nói gì, ngồi vào chỗ của mình

Hai đứa tôi lại vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, bắt đầu yên lặng làm việc của mình giống như lúc trước.

Tôi cầm con chuột trong tay, vốn dĩ tôi muốn cách xử lý khác cơ, nhưng giờ thấy Cố Kham tỏ vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tôi thấy rất khó chịu.

Hắn chủ động cơ mà!

Lỡ như tôi không có cảm tình với hắn, thì hắn làm vậy có khác gì lưu manh đâu!

Bây giờ còn có thể thoải mái ngồi làm việc như vậy nữa! Hứ!

Tức quá, tức quá đi mất thôi!

Tôi tức tối nhấp chuột thật mạnh, Cố Kham bèn bỏ tài liệu trên tay xuống, sau đó tôi thấy hắn bước tới trước mặt tôi.

28.

"Thực sự không định tâm sự gì với anh luôn hả?"

Cố Kham chống tay lên bàn tôi, tôi ngước lên nhìn hắn.

"Tâm... tâm sự gì cơ?"

Nghe được câu này, đột nhiên hắn cong môi nở nụ cười, đầy khí chất công tử văn nhã.

"Tâm sự chuyện gì ấy à? Bé cóc, đương nhiên là tâm sự về nụ hôn đầu của anh rồi."

Đó là nụ hôn đầu của Cố Kham, nhưng cũng là nụ hôn đầu của tôi mà!

Nhất thời tôi không biết phải nói gì với hắn, chẳng lẽ lại nói, đều lớn cả rồi, hôn một cái thôi chứ có cái vẹo gì đâu à?

Thế không được, nghe lỗ mãng quá, hơn nữa chính tôi đâu có thấy là không có cái vẹo gì.

Ngay lúc tâm tư của tôi sắp bay lên tới trạm vũ trụ Deep Space Nine(*) luôn rồi, thì đột nhiên Cố Kham đưa một tay giữ lấy tôi, cúi xuống nhìn sâu vào mắt tôi.

Một tay khác thì xoa nhẹ đuôi mắt tôi.

"Lẽ nào em thật sự không nhận ra tình cảm của anh với em? Bé cóc, đây quả thực là một thất bại cay đắng của anh đó bé biết không?"

"Anh... anh... anh theo đuổi em à?"

Cố Kham mỉm cười, cười đẹp trai hết nấc, nếu như giờ hắn bảo bọn mình hẹn hò đi, nói không chừng tôi ngơ ngơ ngác ngác đồng ý luôn ấy chứ.

Nhưng may quá hắn không nói vậy.

"Không theo đuổi em thì mắc mớ gì ngày nào cũng gọi em tới đây, không theo đuổi em thì mắc mớ gì ngày nào cũng đi ăn với em, đưa em về ký túc xá?"

Tôi ấp úng: "Em tưởng anh sợ em trốn không tới làm culi trả nợ."

Bàn tay vừa vuốt ve khóe mắt tôi bỗng đổi hướng bóp mỏ tôi, lại còn bóp cho mỏ tôi chu lên như con cóc.

"Nếu là nguyên nhân đó, lúc thấy em ngồi bên vệ đường, anh gọi điện thoại cho bạn em tới đón luôn chứ mắc gì phải nhọc lòng mất sức cõng em về chứ."

Khá lắm, tôi biết ngay hắn không phải người yêu thương động vật mà, hóa ra là nhằm vào tôi.

29.

Tuy rằng đã nói rõ ràng với nhau, nhưng trong lòng tôi vẫn còn lấn cấn, tóm lại, chuyện này là do Cố Kham gài tôi, nên tôi mới phải tới đây sắp xếp tài liệu.

Vậy thì tôi nhất định phải dè dặt hơn một chút, phải để con trai chủ động, chứ mình không được chủ động sà tới được.

Đương nhiên là còn có một nguyên nhân nữa, tôi sắp thi cuối kỳ rồi, yêu đương thì khi nào chả được, chứ thi rớt thì to chuyện á.

Vốn dĩ tôi định báo với Cố Kham mấy ngày tới tôi không tới văn phòng nữa mà phải tới thư viện học thêm.

Nhưng vừa nghe tôi nói vậy, tên kia lập tức cúi mặt, như thể tôi nợ hắn mấy chục triệu vậy đó.

Cố Kham túm góc áo tôi lắc lắc, má ơi cứu con, sao hắn giống như con cún vậy nè, tém tém lại đi anh mình ơi, ở ngoài anh là hội trưởng hội sinh viên hô mưa gọi gió đó nha!

Nói quá, nhất định là nói quá rồi.

"Sao phải tới thư viện? Học ở chỗ anh không được à? Cơm ăn ba bữa điều hòa bật cả ngày, yên tĩnh mát mẻ, em nghĩ coi em tới thư viện vừa đông vừa ồn, làm sao mà học được?"

Cái này thì tôi cũng biết, nhưng thấy mặt Cố Kham cả ngày thế này thì tôi cũng có học được đâu, lúc đó mắt nhìn trai đẹp đầu nghĩ trai đẹp, chỗ nào nữa mà chữ chui vào.

Ngay cả cái bàn tôi ngồi với cái bàn Cố Kham ngồi cũng khác nhau một trời một vực nữa là.

"Em thấy không ổn lắm, anh xem cái bàn này, cập ca cập kênh, em học không yên."

Tôi nói thế chẳng qua là để xem thái độ của Cố Kham, hẳn là hắn phải chịu thua, ai ngờ, tên này đột nhiên đi về bàn mình dọn dẹp hết đồ đạc.

Tôi còn chưa kịp phản ứng, hắn đã dọn xong, sau đó bưng hết sang bàn tôi, ròi bưng đống tài liệu bỏ lên bàn hắn.

Chỉ chớp mắt, hai cái bàn đổi chủ rồi.

30.

"Giờ được chưa? Anh tặng bàn của anh cho em, em cứ ngồi học bên bàn của anh, có gì không hiểu thì hỏi, anh chỉ cho."

Tôi nhìn Cố Kham, bụng muốn từ chối nhưng mồm không thể nói ra được.

Người ta đã làm đến mức đó, ai mà từ chối cho nổi cơ chứ.

Thế là dưới ánh nhìn chăm chú của Cố Kham, tôi chỉ đành gật đầu.

Sau khi thấy tôi gật đầu, khuôn mặt Cố Kham vừa nãy còn u ám bỗng sáng rực như nắng mai.

Tuy rằng tôi bị nụ cười của hắn mê hoặc, nhưng trong lòng tôi vẫn nghĩ, hóa ra lúc đối diện người mình thích ai cũng thế cả, cười như đứa ngốc á.

Thi cuối kỳ lịch rất dày, rất nhanh tôi chỉ còn một môn cuối cùng, nhưng ngày nào tôi cũng tới văn phòng hội sinh viên.

Cố Kham cũng phải thi cuối kỳ, nhưng bên khoa bọn họ thi ít môn hơn, dù rằng môn nào cũng siêu khó, cũng phải cảm thán một câu đầu óc của hắn ngon nghẻ hơn tôi nhiều.

"Em muốn đi ăn chung không?"

Lúc tôi nhìn sang, Cố Kham mắt sáng như đèn ô tô nhìn tôi, có vẻ hắn rất mong tôi đồng ý đi cùng.

"Giờ luôn ạ?"

"Ừ, giờ luôn, bạn cùng phòng rủ anh đi ăn, nên muốn hỏi xem em có đi cùng không, nếu em ngại thì thôi, sau này đưa em ra mắt họ sau."

Đúng là tôi không muốn đi cho lắm, nhưng tôi cứ có cảm giác là nếu tôi từ chối, hắn sẽ biến thành cún con u buồn ngay tắp lự, cho nên tôi đành phải gật đầu.

"Ăn gì vậy ạ?"

"Đồ nướng đồ cay tôm hùm đất các thứ ấy mà."

Tôi thừa nhận, lúc nãy muốn đi là vì sợ Cố Kham buồn, còn giờ tôi muốn đi hoàn toàn là vì đồ ăn.

31.

Chắc là do bị mê hoặc bởi tôm hùm đất, nên tôi quên khuấy mất một ông bạn nào đó của Cố Kham từng gặp tôi, hơn nữa còn dí tôi chạy hết cả cái sân trường.

Nhưng đến lúc tôi nhớ ra, thì bọn tôi đã tới cửa quán.

Tôi chỉ có thể hi vọng ông kia không có mặt.

Nhưng mà ông bà ta dạy rồi, ghét của nào trời trao của nấy, sợ cái gì gặp cái ấy nghe con.

Tôi sợ gặp phải ông thần kia nhất, thì vừa vào cửa đúng ông đó tới bắt chuyện đầu tiên.

Anh ta không nhận ra tôi, nhưng tôi nhận ra anh ta.

Thế là tôi nói nhỏ vào tai Cố Kham, "Chuyện em là con cóc, chỉ có trời biết đất biết anh biết em biết, rõ chưa?"

Cố Kham liếc nhìn tôi, tay còn để sau lưng, không đồng ý ngay.

"Cũng được thôi, nhưng với một điều kiện, khi nào nghỉ hè về quê thì về chung với anh."

Tôi nghi ngờ nhìn Cố Kham, bọn tôi cùng quê à? Sao tôi không biết nhỉ.

Ngay lúc tôi đang định hỏi Cố Kham chuyện đó thì anh chàng kia đã tiến tới, bu lên người Cố Kham.

"Hai người nói thầm gì đấy? Có chuyện gì em không được nghe à?"

Tôi há miệng, chưa biết giải thích thế nào thì Cố Kham đã xô mặt tên kia ra.

"Thì là chuyện cậu không được nghe nên mới phải nói thầm đấy, nếu cậu được nghe thì mắc mớ gì phải nói thầm."

"Hừ, anh Cố, sao không chừa cho em chút sĩ diện trước mặt đàn em chứ?"

Cố Kham kéo tay tôi ngồi vào bàn, mặt tỉnh như ruồi lau đũa lau chén cho tôi.

"Mắc gì phải giữ sĩ diện cho cậu? Em ấy chỉ cần để ý đến tôi là đủ rồi."

"Đệ.ch, anh khá lắm."
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom