• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Chuyện con cóc thích sờ mông (1 Viewer)

  • Phần 4

13.

Tiếng Cố Kham nghiến răng nghiến lợi vang lên bên tai tôi, "Em Giang, tôi chỉ lớn hơn em hai tuổi, chưa già đến mức mắt mù tai điếc."

Tôi cười đầy nịnh nọt: "Đúng rồi, đúng rồi, tôi có định nói như vậy đâu, chẳng qua mới uống rượu, đầu óc không tỉnh táo lắm, cho nên nói chuyện lung ta lung tung vậy đó, anh lớn rồi không chấp trẻ con nha, coi như chưa có chuyện gì xảy ra đi."

Tôi cảm giác được bàn tay đang sờ sau gáy mình bóp chặt hơn, như thể muốn bóp nát mấy đốt xương ấy của tôi luôn vậy đó.

"Muốn tôi coi như chưa có chuyện gì cũng được, một tháng."

Nghe được điều kiện này, con ngươi của tôi theo bản năng phóng đại, ưỡn thẳng ngực, ngay cả tiếng nói cũng vang dội.

"Một tháng á? Hội trưởng, mức độ tăng giá của anh, ngay cả gian thương nghe xong cũng phải lắc đầu."

"Vậy chúng ta cùng ngồi lại cẩn thận tính toán câu vừa nãy em nói nhé."

"Một tháng thì một tháng!"

Thế là Cố Kham buông bàn tay túm gáy tôi ra, nhưng mà không buông còn tốt, buông một phát tôi lại chúi nhủi.

Lúc tôi chuẩn bị nhào vào lòng Cố Kham, hắn bèn nắm lấy tay tôi.

"Bé cóc, sao em toàn tìm cách sàm sỡ tôi vậy?"

Giọng nói Cố Kham mang theo ý cười, mặt tôi lập tức nóng ran, nếu không phải tôi bị trật chân, ai thèm sàm sỡ hắn chứ.

Thèm khát cặp mông của hắn đã là chuyện quá khứ, bây giờ tôi đã là một nữ sinh đại học thanh tâm quả dục.

"Ai thèm sàm sỡ anh làm gì chứ, tại tôi đứng không vững thôi."

Không giải thích còn đỡ, giải thích xong, Cố Kham hình như còn hứng thú hơn, nhất quyết phải bám lấy chủ đề này truy cùng đuổi tận.

"Đang yên đang lành sao lại đứng không vững, em nói không phải kiếm cớ sàm sỡ tôi thì là gì?"

14.

Tôi đỏ mặt, cắn răng, muốn đẩy Cố Kham ra, nhưng cảm giác đau đớn nơi mắt cá chân quả thực rất khó chịu, không khác gì gãy xương cả.

"Vì tôi bị trật chân, cho nên đứng không vững, hội trưởng lúc nào cũng thích làm phiền người khác vậy sao?'

Nghe tôi giải thích, Cố Kham nhíu mày, sau đó một tay đỡ tôi, còn người thì cúi xuống kiểm tra chân tôi, miệng lại không dừng lại.

"Trật chân hả... Ồ, hình như đúng rồi, sắp sưng như móng heo luôn rồi này."

Tôi thật sự muốn đạp cho Cố Kham một phát, nếu như hắn không phải hội trưởng hội sinh viên, có khi chân của tôi vẫn còn ngon lành ấy chứ.

Cố Kham kiểm tra xong bèn đứng thẳng lên, tôi không muốn nói thêm lời nào với hắn nữa, muốn thuận thế ngồi xuống bậc thềm, lại bị Cố Kham kéo tay không ngồi xuống được.

"Em định làm gì nữa?"

"Ngồi xuống chứ gì nữa! Chân tôi đang đau muốn chết đây."

Cố Kham lấy điện thoại ra không biết xem gì, sau khi bấm bấm mấy cái, lại cất điện thoại, sau đó chỉ bậc thềm nói:

"Em ngồi đây là định chờ chân sưng thêm nữa à?"

Tôi ấp úng: "Xí tôi gọi bạn tới đón."

Cố Kham vừa nói vừa xoay người đưa lưng về phía tôi, sau đó ngồi xổm trước mặt tôi: "Chờ được bạn em tới chắc đưa em tới bệnh viện luôn là vừa."

Tôi nhìn tư thế của Cố Kham, cảm thấy chắc là mình nghĩ nhiều rồi, lại thấy hình như không phải nghĩ nhiều, nếu như tôi không nghĩ nhiều, hình như là hắn muốn cõng tôi.

Trong lúc tôi còn do dự, Cố Kham tặc lưỡi một cái, sau đó quay đâu nhìn tôi.

"Sao hả? Muốn tôi bế em à? Không phải là không được, chỉ không biết em có tự tin với cân nặng của mình không thôi."

"...Hội trưởng, thế này không được đâu, dù sao nam nữ thụ thụ bất thân."

15.

"Hôm đó em sờ tôi sao không nhớ là nam nữ thụ thụ bất thân?"

Tôi còn cãi cố: "Thực ra anh có thể đỡ tôi về mà."

Giọng nói Cố Kham bắt đầu mất kiên nhẫn: "Em cảm thấy trạng thái này của em có thể cà nhắc về tới nơi không? Mặc dù cóc bốn chân thì đầy, nhưng cóc ba chân lại rất hiếm, nếu em thật sự muốn làm con cóc nổi bật như vậy, thì tôi dắt em về."

Không biết có phải Cố Kham dọa tôi sợ hay không, nhưng hắn đã không ngại, thì tôi ngại gì chứ.

Thế là tôi vội vàng trèo lên lưng Cố Kham, kết quả là lúc tôi vừa chạm vào lưng hắn, hắn còn cố ý hít một hơi giống như thể tôi nặng lắm vậy đó.

Quả đấm của tôi đã tới sát mép tóc hắn rồi, nhưng vì sợ hắn trả đũa, đành thu lại, tiếp tục duy trì khoảng cách với Cố Kham.

Tuy rằng tư thế này vốn đã chẳng có khoảng cách gì rồi.

Cố Kham cõng tôi tới tiệm thuốc, sau khi đặt tôi xuống ghế chờ bên ngoài thì vào trong tiệm mua thuốc bôi vết thương cho tôi.

"Tự bôi hay để tôi bôi cho em?"

Tôi vội vàng nhận lấy thuốc trong tay Cố Kham: "Tôi tự bôi, tự bôi."

Sau khi kéo ống quần lên, tôi mới thấy rõ chân mình, vì đã trật được một lúc khá lâu, nên cả mu bàn chân lẫn cổ chân đều sưng lên rồi.

Quả thật rất giống móng heo.

Tôi bôi thuốc cho mình, mặc dù lúc mở nắp đã biết thuốc này dược tính mạnh, nhưng lúc bôi vào chỗ đau, cả giác nhức lên tận óc ấy vẫn khiến tôi sợ hãi không dám xuống tay.

Tôi do dự không biết có nên về ký túc xá nhờ bạn cùng phòng bôi thuốc cho không, dù sao để người khác bôi thuốc cho chắc vẫn sẽ đỡ hơn tự bôi.

16.

Lúc tôi còn đang định cất thuốc đi, tôi nghe được tiếng thở dài bất đắc dĩ của Cố Kham đang đứng bên cạnh, sau đó hắn cầm lấy thuốc trong tay tôi rồi ngồi xuống trước mặt tôi.

"Hội trưởng, lát về tôi tự bôi cũng được mà."

Cố Kham chỉ vào chân tôi, ngữ khí đầy châm chọc, "Em như vậy, tôi còn có thể hi vọng em biết bôi thuốc sao? Bé cóc, có phải em muốn nhân cơ hội này để khỏi phải làm những việc tôi giao hay không?"

"Tôi mà thèm làm vậy à!"

Cố Kham nâng bàn chân tôi lên đặt trên đùi hắn để bôi thuốc.

"Vậy được rồi, em lo mà làm từ ngày đầu tiên cho đến ngày cuối cùng, một ngày cũng không được vắng mặt. Đau quá thì nói nhé."

Vừa nói hắn vừa đặt tay lên chân tôi, tay Cố Kham lành lạnh, tôi không nhịn được hơi co chân lại, kết quả là hắn ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt ẩn hiện nét cười trên sự đau khổ của người khác.

"Tôi còn chưa bôi, em đã vội né gì chứ?"

"Ai... ai né chứ, đau có xí xi, tôi còn chẳng thèm để vào mắt."

Sau đó, tôi thành công chuốc khổ vào người.

Cố Kham cất thuốc xong xuôi, sau đó bóp bóp vai mình, xuýt xoa nhè nhẹ, tôi nghe vào tai lại thấy quái quái.

"Đàn em, nếu cái vai này của tôi mà bị bầm, thì một tháng tới em đừng mong được thoải mái."

"Xin lỗi, lúc nãy tôi không chú ý khống chế lực tay."

"Em không phải là không nhớ khống chế lực tay, mà em vốn không định khống chế, không biết còn tưởng tôi làm th.ịt cóc."

Tôi tự nhắc nhở chính mình trong bụng, đừng nổi nóng đừng nổi nóng, tốt xấu gì hắn cũng là ân nhân cứu mạng của mình.

Lúc về tới trưởng, tôi nói gì mà không dám để Cố Kham cõng tôi, cho xe tới cổng gần nhất, sau đó để hắn dìu tôi về ký túc xá.

Lúc ở dưới lầu ký túc xá đợi bạn cùng phòng của tôi, Cố Kham nói với tôi.

"Mấy ngày tới em cứ nghỉ ngơi đi đã, chờ chân hết đau rồi hẵng tới hội sinh viên đưa thư.

"Ờ, biết rồi."
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom