• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chap-343

CHƯƠNG 321: KIẾP TRƯỚC KIẾP NÀY 3




CHƯƠNG 321: KIẾP TRƯỚC KIẾP NÀY 3
“Ặc, linh tinh gì thế, cái gì mà sóc yêu, ta không biết ngươi đang nói cái gì.” Thuồng luồng tiên nghe tôi hỏi liền cười thật to, giả vờ nói.
“Ông nhất định biết, nếu không làm sao ông biết tới bông hoa này. Ông mau nói cho tôi, tôi đảm bảo sẽ không nói với người khác!” Tôi liền kéo tay Thuồng luồng tiên, đung đưa cánh tay ông ta làm nũng.
Thuồng luồng tiên bị tôi bám theo rốt cuộc không nhịn được, ngưng cười nói: “Ngươi thật muốn biết?”
“Ừ!” Tôi gật đầu thật mạnh.
“Được rồi, vậy ta sẽ kể từ đầu đến cuối cho ngươi. Vào khoảng ước chừng hai ngàn năm trước, không đúng, thậm chí là sớm hơn…” Biểu tình của Thuồng luồng tiên trở nên đắm đuối giống như đang chìm vào trong ký ức.
Tôi liền vểnh tai lên, rất sợ nghe sót một chữ.
“Có một long thần ị ra một cục phân, cục phân này ở trong động tiên cát trạch đã tu luyện thành phân tinh. Đến một ngày nó được một tiểu đồng đi theo một đại tiên nhặt được, trở thành bạn của tiểu đồng đó. Sau đó tiểu đồng kia liền đem phân tinh mang về núi tiên…”
“Ông chờ một chút, cái gì mà phân tinh? Ông đang lòe tôi đúng không?!” Tôi nghe đến đây mặt liền đen sì, không nhịn được nhào tới đánh ông ta tơi bời, vậy mà nãy giờ tôi còn thành thật chờ Thuồng luồng tiên nói chuyện kiếp trước, ông ta lại lòe tôi như vậy!
Thuồng luồng tiên bị tôi đánh liên tục cầu xin tha thứ, toàn thân rung lên vì cười, nói: “Được rồi, đứng đánh, ta sai rồi! Không phải là phân tinh!”
“Vậy là cái gì? Tôi có cái đuôi, chính mắt tôi nhìn thấy.” Tôi tức giận nói.
Chẳng qua vừa mới dứt lời tôi cũng không nhịn được bật cười, chịu với trí tưởng tượng phong phú của Thuồng luồng tiên, ngay cả thứ như phân thành tinh mà ông ta cũng có thể nghĩ ra được.
Khoan đã, rồng ị ra phân, không phải bây giờ ông ta là rồng sao…
Chết tiệt.
Tôi không nhịn được lại muốn đánh người. Thuồng luồng tiên tiên cảm nhận được suy nghĩ của tôi liền lập tức sửa lời: “Ha ha, chuyện đó, trước kia ngươi đúng là yêu, nhưng chỉ là tiểu yêu mà thôi, chỉ lợi hại giống như cỡ… Diệu Diệu.”
“Vớ vẩn, lúc ấy tôi với ông đánh nhau tôi cũng đã nhìn thấy, yêu khí kia vô cùng đậm đặc, thậm chí so với màu yêu khí của ông bây giờ còn đậm hơn. Ông vẫn không chịu nói thật đúng không?!” Tôi nhất thời tức giận, bắt đầu thọc lét nách Thuồng luồng tiên.
“Dương Dương ngốc, nơi khiến loài rồng chúng ta nhột không phải ở chỗ này, ngươi có thọc lét tới chết cũng vô ích.” Thuồng luồng tiên đắc ý cười lớn.
Tôi thật cũng sắp tức chết, dứt khoát không chọt ông ta nữa, đẩy ông ta ra, giả bộ tức giận nói: “Ông không nói cho tôi cũng được, tôi sẽ thử tự sát tiếp xem sao, tôi đã nhận ra chỉ cần tôi chết thì có thể thấy được chuyện của kiếp trước.”
“Tự sát?” Thuồng luồng tiên từ trên ghế sa lon đứng lên, vừa cười vừa đi tới bên cạnh tôi, nói: “Cho dù ngươi có tự sát mười lần cũng vô ích. Ngươi thấy được hình ảnh của kiếp trước mười có tám chín phần có liên quan tới hoa bỉ ngạn. Nếu như không phải ăn hoa kia, đừng nói là nhớ được kiếp trước mà chính ngươi bây giờ là ai cũng có thể bị canh Mạnh Bà làm cho quên tất, có lần nữa được cứu lại thì cũng sẽ đem chúng ta quên sạch, đừng nói Tô Mộc hay Đường Dũng mà ngay cả chính ngươi là ai cũng không nhớ.”
“Vậy ông hãy nói cho tôi, ở trong mộng tôi còn thấy cả Tô Mộc, cô bé kia gọi Tô Mộc là Quỳ ca ca, có phải Tô Mộc chính là tiểu tiên đồng kia không?” Tôi thật sắp điên rồi, đoạn kí ức kia mặc dù rất ngắn nhưng thật sự rất đẹp.
Nếu như những đứa bé trong mộng thật sự là tôi cùng Tô Mộc thì chứng tỏ tôi cùng Tô Mộc không phải là hữu duyên vô phận mà đã có nhân duyên trời định!
Hai chúng tôi chính là được ông trời tác hợp!
“Đó cũng không phải, người kia không phải là Tô Mộc.” Nói đến đây nụ cười trên mặt Thuồng luồng tiên đột nhiên biến mất, mặt đầy nghiêm túc nói.
Nụ cười trên mặt tôi trong ngày mắt cũng cứng đơ, giọng khô khốc nói: “Không phải đâu… Người kia tôi thấy rõ ràng chính là Tô Mộc, chuyện này ông cũng đừng lừa gạt tôi.”
Thuồng luồng tiên trở nên nghiêm túc hơn, nói: “Ta thật sự không lừa ngươi, trong mộng cô bé kia tên là gì?”
“Dương Dương.”
“Vậy thì đúng rồi, vậy tiểu tiên đồng kia tên là gì?” Thuồng luồng tiên nói.
Tôi liền ngây ngẩn: “Gọi là.. Quỳ ca ca…”
“Bé gái Dương Dương chính là kiếp trước của ngươi, thế nhưng Quỳ ca ca bây giờ đã không có quan hệ gì với ngươi. Tô Mộc cũng không phải là cậu ta, nếu đó thật sự là Tô Mộc thì ngươi nên gọi là Mộc ca ca mới đúng.” Thuồng luồng tiên nói.
Nói tới chỗ này trên mặt ông ta hiện lên một tia độc ác, thật giống như đang nhắc tới kẻ thù.
Tim tôi đột nhiên đập thình thịch nhanh hơn, giọng run lên, nói: “Nhưng… nhưng sao người kia có dáng dấp giống y hệt Tô Mộc, cậu ta với Tô Mộc có quan hệ gì?”
“Không có quan hệ, chẳng qua chỉ là trùng hợp.” Thuồng luồng tiên quả quyết nói.
Lúc nói tới chỗ này mặt Thuồng luồng tiên đã đen lại, bầu không khí trong phòng khách cũng bị ông ta mang mây đen giăng đầy, thật giống như đang sẵn sàng giết người vậy.
Tôi lập tức không dám quấn lấy thuồng luồng tiên hỏi nữa, nói sang chuyện khác: "À, ra vậy, nếu là vậy, vậy lúc ở mộ Hồ Tiên ông chạy đi đâu? Tôi và Đường Dũng tìm khắp nói cũng không thấy ông đâu cả? Tôi nhớ rõ lúc đó cũng đang ở dưới mộ hồ tiên cơ mà."
"Ừm, đúng vậy." Thuồng luồng tiên gật đầu nói.
Ông đã có mặt sao không ra mặt cứu tôi, khiến tôi bị cáo đỏ hại thảm như vậy!
Tôi lập tức trừng trừng mắt, nhưng thuồng luồng tiên khó chịu đầy mặt, lời này tôi không dám nói ra.
Bất quá thuồng luồng tiên có thể cảm ứng được tâm tư của tôi, thấy tôi trừng mắt, ông ta bỗng cười, nói: "Lúc đấy không phải tôi không muốn cứu cô, mà chính ta cũng đang trong tình cảnh hiểm nguy, nếu không phải tiểu tử Tô Mộc kịp thời chạy tới thì lần này ngay cả ta cũng phải chết tại trong mộ Hồ Tiên."
"Hả?" Tôi giật nảy cả mình, kinh ngạc nhìn thuồng luồng tiên.
Ông ta bây giờ đẫ là rồng, đại yêu quái siêu cấp chín hạch!
Ai còn có thể khiến ông rơi vào hiểm cảnh, mém chon thây được?
Nhìn thấy tôi kinh ngạc, thuồng luồng tiên bất đắc dĩ cười, lại không nói gì, chỉ nói tôi bị giày vò đã nửa ngày, còn vừa mới trở về từ cõi chết, nếu không có gì thì nghỉ ngơi một chút.
Nói xong ông cắm đầu đi thắng đến phòng ngủ của mình, cạch một tiếng đóng cửa lại, không để ý ai nữa.
Chỉ để lại một mình tôi trong phòng khách.
Tôi vẻ mặt khó hiểu, tò mò muốn chết
Nhưng thuồng luồng tiên không nói, tôi cũng không có bản lãnh dò xét suy nghĩ của tôi như thuồng luồng tiên, đành đứng dậy đi về tầng hai.
Đi được đến một nữa bậc thang, phòng khách nơi Đường Dũng ở đột nhiên bật mở, một cái đầu nhỏ nhô ra từ bên trong, nhỏ giọng thì thầm nói: "Chị Dương Dương, Đại ca em bảo chị tới phòng một chuyến."
"Đi thì đi, lén lén lút lút làm gì?" Tôi khó hiểu nói.
Nói xong tôi đi theo sau Đồng Đồng vào phòng Đường Dũng.
Đường Dũng đang ngồi trên chiếc giường trong phòng, đưa lưng về phía tôi, cũng không biết đang làm cái gì.
Diệu Diệu và anh như tên trộm, thần thần bí bí.
Thấy tôi bước vào, Đường Dũng lập tức hướng tôi vẫy tay, xuỵt nói: "Dương Dương, em qua đây, vừa rồi anh đang sắp xếp lại đồ vật lấy được ở mộ Hồ Tiên, phát hiện một thứ muốn để em xem một chút."
"Cái gì vật?" Thấy Đường Dũng thần bí như vậy, lòng hiếu kì của tôi cũng nổi lên, ném sau ót chuyện Thuồng Luồng Tiên vừa nãy..
"Một đóa hoa."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom