Advertisement
Advertisement
  • Chap-341

CHƯƠNG 319: KIẾP TRƯỚC KIẾP NÀY




CHƯƠNG 319: KIẾP TRƯỚC KIẾP NÀY
“Không lên cây thì đừng trách móc ta. Quỳ ca ca đã nói mọi việc không thể cưỡng cầu, điều này chứng tỏ mạng của con sóc nhỏ chưa phải tuyệt vào hôm nay.” Bé gái hừ một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.
Bé gái di chuyển tôi lại thấy sau mông bé cái có một vật màu trắng thò ra đong đưa, hình như là cái đuôi!
Ôi, bé gái không phải là người?
Tôi cả kinh trong lòng, không tự chủ nhích tới gần muốn nhìn rõ một chút.
Chỉ thấy một cái đuôi to trắng như tuyết từ sau mông bé gái thò ra, đong đưa lên xuống, mỗi khi bé gái cao giọng chiếc đuôi to này cũng lay động hai cái phối hợp theo.
Đây tuyệt đối là một cái đuôi thật sự! Chỉ là một cái đuôi lông dài mềm mại xù to, sẽ là động vật gì?
Tôi thật sự cảm thấy kinh hãi, có loại cảm giác không nói ra được. Bé gái này thật giống như có liên quan gì đó tới tôi, chẳng lẽ tôi thật ra là yêu chứ không phải là người?
Nhưng tôi lớn tới như này không hề có bất kỳ điều dị thường nào, hơn nữa ba mẹ tôi đều là người bình thường, không phải là yêu.
Chẳng lẽ đây là kiếp trước của tôi?
Đời trước của tôi là yêu?
Như vậy Thuồng luồng tiên từ đời trước đã bắt đầu đi theo tôi?
Đầu óc tôi càng thêm hỗn loạn.
Ngay khi tôi còn đang đoán xem bé gái này rốt cuộc là loài yêu vật gì thì đột nhiên phía trước xuất hiện biến cố, con sóc nhỏ vừa rồi còn vui sướng ở trên cây đột nhiên kêu thảm một tiếng, ngã xuống.
Con rắn đen nhỏ trên cổ tay bé gái vốn đã buông tha, nghe được tiếng kêu của con sóc lại nâng đầu rắn lên, vào một cái nhào về phía con sóc nhỏ.
Hết sức vội vã!
Không biết tại sao, trái tim tôi thắt lại một cái.
“Không được!” Bé gái cũng vội, cái đuôi sau lưng trong nháy mắt giương lên cao, cũng không thấy rõ bé gái hành động gì nhưng đột nhiên cả người biến mất vô căn cứ.
Đến khi xuất hiện lại cô bé đã ôm con sóc nhỏ đáng thương kia vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông đang xù lên vì bị giật mình của sóc nhỏ. Sóc nhỏ dụi đầu vào trong ngực bé gái, sợ hãi run lẩy bẩy, duy chỉ còn lại cái đuôi to rối bù thò ra, nhìn qua có chút tương tự.
Cũng mềm mại bồng bềnh như vậy.
Chẳng lẽ cô bé này cũng là một con sóc đã thành yêu…
Tôi thầm nghĩ trong lòng.
Con rắn nhỏ kia bị người đoạt lấy miếng thịt ngay miệng liền khó chịu, cái lưỡi thè ra hướng về phía cô bé giống như đang chửi nhau.
Cô bé cũng để mắt tới, đem con sóc đặt lên vai, vẫy tay một cái liền có một đoàn yêu khí màu xanh đậm bao phủ toàn thân, màu sắc của yêu khí này còn nồng đậm hơn màu yêu khí của Thuồng luồng tiên tôi từng thấy, đã sắp thành màu đen.
Trời đất, bé gái này rốt cuộc có lai lịch gì…
Tôi kinh hãi ở trong lòng, đưa mắt chờ đợi cuộc chiến đấu giữa bé gái và con rắn nhỏ. Bỗng nhiên một giọng dễ nghe từ sau lưng tôi vang lên.
“Dương Dương, không được đánh nhau. Muội phải khống chế yêu lực của mình, không thì chính huynh cũng không bảo vệ muội được.”
Âm thanh này có chút quen tai.
Tôi liền quay đầu nhìn lại, một thân ảnh màu trắng xuất hiện trước mắt tôi. Vóc dáng anh ta không cao, cũng chỉ cao hơn bé gái một chút xíu, khoảng được gần một mét rưỡi. Toàn thân mặc đồ trắng tỏa ra tiên khí khiến cho có dù còn nhỏ nhưng chút đạo mạo.
Chờ đến khi tôi thấy rõ mặt cậu ta, cả người tôi bỗng nhiên run lên!
Tô Mộc.
Gương mặt này hóa thành tro tôi cũng có thể nhận ra, đây tuyệt đối chính là Tô Mộc!
Chỉ là lúc này anh ấy mới chỉ là thiếu niên chừng mười hai mười ba tuổi, gương mặt vẫn còn non trẻ nhưng mùi cổ cây độc đáo trên người kia đã có, không cần nghi ngờ.
Cậu bé cũng không nhìn thấy tôi, ánh mắt xuyên qua tôi nhìn thẳng đến người cô bé, khóe miệng lộ ra một vẻ cưng chiều, nói: “Được rồi, thu lại yêu khí đi, thừa lúc sư phụ huynh còn chưa trở lại huynh sẽ đưa muội trở lại trong sơn động, tránh cho muội bị sư phụ phát hiện.”
“Có Quỳ ca ca bảo vệ muội, muội cũng không sợ ai.” Bé gái vốn còn đang rất tức giận, muốn cùng rắn đen nhỏ quyết đấu sinh tử, nhưng sau khi thấy Tô Mộc trong nháy mắt cô bé cười vô cùng ngọt ngào, phe phẩy chiếc đuôi bồng bềnh chạy về phía Tô Mộc, cũng không để ý tới rắn đen nhỏ nữa.
Rắn nhỏ ở phía sau tức giận sắp bùng nổ nhưng sau khi thấy Tô Mộc cơn giận cũng liền xẹp xuống, đuổi theo sau lưng bé gái, vèo một cái liền trở lại bên trong dấu ấn màu đen trên tay.
Cậu bé Tô Mộc cùng cô bé Dương Dương tay trong tay đi trở về, dọc đường đi cười cười nói nói sánh vai bên nhau, hết sức vui vẻ.
Miệng tôi không biết từ lúc nào cũng cong lên mỉm cười, đi theo sau muốn xem bọn chúng muốn đi đâu.
Nhưng tôi đi còn chưa được mấy bước thì đột nhiên trước mặt đụng phải một bức tường trong suốt chặn lại, giống như kết giới Lâm Yến Nhi đã tạo ra vậy.
Tôi luống cuống không hiểu đây là tình huống gì, không phải tôi đã chết rồi sao, sao còn có thể bị Lâm Yến Nhi quấy rối.
Tôi tìm mọi cách vượt qua bức tường trong suốt kia, sợ cậu bé Tô Mộc cùng cô bé Dương Dương kia đi xa không theo kịp nữa, nhưng bất kể tôi dùng sức thế nào thì bức tường trong suốt đều giống như một ngọn núi vậy, không thể lay chuyển.
Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người chúng nó càng ngày càng đi xa.
“Dương Dương… Tỉnh lại đi Dương Dương!” Trong thoáng chốc tôi nghe thấy người gọi tên tôi.
Ý thức của tôi đột nhiên bị lấy đi, chờ đến khi tôi khôi phục lại ý thức liền cảm thấy hai bờ môi ấm áp đang áp vào miệng tôi, một chất lỏng đắng ngắt theo đôi môi kia chảy vào trong miệng tôi.
Tôi nháy mắt liền ngồi dậy, đem chất lỏng trong miệng phun ra ngoài, nói: “Đắng quá!”
“Dương Dương?” Bên cạnh truyền tới âm thanh quen thuộc, anh ta kinh ngạc trong chốc lát rồi liền mừng rỡ, vui vẻ nói: “Xem ra thuốc này thật đúng có tác dụng, em đã thật sự sống lại rồi! Dương Dương, mau uống nốt thuốc đi là có thể giữ được cái mạng này của em!”
Vừa nói thân ảnh kia xông về phía tôi, trong tay vẫn còn bưng một bát thuốc.
Trước mắt tôi vẫn mơ hồ chưa thấy rõ được bóng người hay hình dáng.
Nhưng thuốc kia quả thực đắng quá, tôi thật sự không muốn uống, liền lại nằm ở trên giường, xoay mặt đi không muốn để ý tới anh ta.
“Dương Dương! Dương Dương bảo bối của anh, thuốc này em phải uống. Em có biết anh đoạt lại em từ quỷ môn quan rất cực khổ không? Em đã đồng ý làm vợ anh, bây giờ anh không muốn đời anh lại thành cô độc, em mau uống thuốc đi.” Giọng người kia có chút sụt sịt, tận tình khuyên bảo tôi.
“Uống đi nha đầu, thuốc này quả thật không dễ có, một giọt ngươi cũng không nên lãng phí…” Bên tai tôi cũng truyền tới giọng của Thuồng luồng tiên.
Nghe được câu này, tôi cơ hồ đã chắc chắn người vừa rồi dùng miệng áp vào miệng tôi mớm thuốc chính là Đường Dũng.
Chết tiệt, anh ta thừa lúc mớm thuốc còn không quên lợi dụng tôi. Khốn kiếp!
Nhưng rốt cuộc không phải tôi được Tô Mộc cứu sao? Sao không phải là Tô Mộc mớm thuốc cho tôi.
Cảnh vật trước mắt tôi dần dần rõ ràng, tôi nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh.
Đường Dũng, Thuồng luồng tiên, Diệu Diệu đều đang ở bên cạnh tôi trông nom. Lúc này tôi đang ở một cái hố lớn, nơi này giống như mới trải qua một trận hỏa hoạn, toàn bộ hố đều bị đốt thành một mảnh đen nhánh.
Duy chỉ thiếu Tô Mộc.
“Tô Mộc đâu?” Tôi hỏi.
Nghe thấy tôi hỏi Tô Mộc, sắc mặt Đường Dũng cùng Thuồng luồng tiên đột nhiên trở nên có chút cổ quái.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom