• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chap-279

Chương 257: Có Gì Trong Quan Tài




Chương 257: Có Gì Trong Quan Tài
Nghe tôi hỏi, mẹ tôi trong nháy mắt hưng phấn, đưa tay nhận ly nước, bày tỏ tư thế muốn thỏa sức nói chuyện với tôi, cầm tôi ngồi trên ghế sa lon, mặt mày hớn hở kể: "Con không biết đâu..."
Thì ra lần này ba mẹ tôi về nhà, không chỉ là vì nói chuyện hôn sự của tôi cho thân thích biết, mà còn có một chuyện khác, chính là bà nội gọi ba tôi trở về xử lý một chút việc ở quê nhà.
Bà nội tôi sinh sống trong thôn, nhà có một cái sân rất lớn, trước kia khi ông nội còn, mảnh sân còn chưa có đắp tường vây, một mảnh lớn đất trống cứ như vậy, nhìn qua rất là rộng rãi.
Sau này ông nội tôi qua đời, ba tôi lo lắng một mình bà nội ở đấy không an toàn, liền xây một bức tường vây quanh cái sân này, ngăn cách mảnh sân với bên ngoài.
Nhưng vừa làm như vậy, hàng xóm sát vách nhà bà nội cảm thấy không vui, nói bức tường kia chiếm dụng đất nhà hắn, còn ảnh hưởng tầm mắt gì đó của nhà hắn, khăng khăng bảo ba tôi phải phá bỏ bức tường này đi.
Mảnh sân nhà bà nội tôi lúc đầu diện tích rất lớn, nhưng bà nội một người già cả, phạm vi sinh hoạt của bà cũng không nhiều, cho nên trước khi xây tường, mảnh sân nhà bà nội trở thành mảnh đất hai nhà cùng dùng chung, nhà hàng xóm không chỉ trồng rau trong mảnh sân này, mà còn nuôi trâu nuôi dê, lại không dọn dẹp phân và nước tiểu khiến nhà bà nội tôi hôi thối, còn mảnh sân nhà hàng xóm lại được dọn dẹp sạch sẽ.
Nhưng sau khi ba tôi đem tường xây lên, mảnh sân nhà bà đã bị vây lại, hàng xóm không sử dụng được nữa, con người luôn có bản tính tham lam, khi đã chiếm hữu một vật lâu dài, thì sẽ ngầm thừa nhận vật kia là của riêng mình, cho nên nhà hàng xóm cho là ba tôi xây tường chiếm dụng diện tích 'Nhà hắn', luôn miệng nói xấu bà nội, bà nội một người già không nơi nương tựa nên lựa chọn nén giận.
Nhưng gần đây đô thị hóa phát triển nhanh, đã phát triển đến thôn bà nội, nghe nói là phải quy hoạch đổi thành nhà lầu, tiêu chuẩn bồi thường sẽ dựa vào diện tích của mỗi nhà để tiến hành bồi thường.
Sau khi tin này truyền ra, nhà hàng sớm trực tiếp tìm đến một đám thân thích đứng chắn cổng nhà bà nội tôi, la lối bà nội chiếm dụng đất nhà hắn ta, yêu cầu bà phải phá tường trả lại đất cho hắn.
Bởi khi ông nội tôi sinh thời sống nhiệt tình hào phóng, mảnh sân đều là dùng chung với hàng xóm, cho nên trong mắt người dân trong thôn, mảnh sân kia phải chia đều nhau, cha tôi vây tường là vô lý chiếm sân của người khác.
ba tôi vì chuyện này vô cùng tức giận, đáng tiếc bà nội tuổi lớn, không nhớ ra sổ đỏ trong nhà để ở đâu, không tìm được chứng cứ thì có lý cũng đành chịu.
Ba mẹ tôi đã nghĩ ra trường hợp xấu nhất trong lần trở về này, cùng lắm thì sân chia đều chặt miệng hàng xóm, khiến cuộc sống sau này của bà nội yên ổn hơn, không ngờ khi về nhà, đám thân thích nhà hàng xóm thay phiên dùng búa nện tường nhà bà nội, toàn bộ bức tường bị đập thành một lỗ hổng lớn, bụi đất trong sân tung bay, cũng không thấy bóng dáng bà nội đâu.
ba tôi không nhịn được liền báo cảnh sát, bảo mẹ tôi trông coi ngoài sân, còn ông thì đi quanh thôn tìm bà nội.
Sau đó ba tôi tìm được bà nội ở tại ngôi mộ của ông nội, khi tìm tới, bà đang vun cuốc đào mộ phần ông nội.
Ba tôi bị dọa sợ, chạy tới hỏi bà nội đang làm gì, đang yên đang lành sao lại đi đào mộ ông nội.
Bà nội lại là vô cùng hớn hở, nói là tối qua mơ thấy ông nhà báo mộng, nói giấy tờ đất trong nhà được chôn cùng trong quan tài, chỉ cần đào mộ ông ấy liền có thể tìm được chúng.
Cha tôi lúc đầu đâu tin, cho rằng bà nội tìm giấy tờ đất tìm nổi điên rồi, nhưng chịu không nổi bà nội khăng khăng đào mộ, không cách nào ngăn cản, đợi bà nội mở ra quan tài thì cha tôi cũng bị choáng váng.
Chỉ thấy trên tay ông nội tôi chỉ còn lại bộ xương quả thật đang nắm một hồ sơ cũ, bên trọng chứa chính là giấy tờ đất của bà nội tôi!
Có vật này hàng xóm không thể nói gì được nữa, ba tôi cùng bà nội tôi vội vàng đóng quan tài lại, lần nữa lấp đất rồi thắp hương, lúc trở về cảnh sát cũng đã đến, đang cùng mẹ tôi và hàng xóm nói chuyện.
Ba tôi liền đưa giấy tờ đất cho cảnh sát xem, hàng xóm bên cạnh sở dĩ dám tranh sân nhà bà tôi vì thấy bà tôi không đưa ra được giấy tờ đất, bây giờ bỗng nhiên ba tôi đem giấy tờ đất lấy ra khiến khí thế hàng xóm trong nháy mắt xẹp xuống.
Vốn tưởng có giấy tờ đất thì chuyện cũng coi như kết thúc, nhưng vào lúc này đột nhiên hàng xóm níu đất lại, nói mặc dù bà nội tôi có giấy tờ đất nhưng mảnh đất kia trước giờ đều là của nhà bọn họ, hơn nữa mộ tổ tiên bọn họ ở nơi này, không tin thì bọn họ có thể đào sân nhà bà nội tôi trước mặt cảnh sát, xem có phải quan tài tổ tiên nhà bọn họ chôn ở đây không.
Ba mẹ tôi nghe được việc này liền ngớ ngẩn, ở nông thôn mộ tổ tiên rất có ý nghĩa đối với một gia tộc, mộ tổ tiên nhà ai ở đâu thì mảnh đất ấy cũng ngầm được coi là của họ, chính quyền cũng không có quy định gì trong việc này. Nhà này ông bà tôi vẫn luôn sống, giờ ông tôi đã về với đất, đột nhiên nói với bà nhà của bà vốn là mộ tổ tiên nhà khác, trong sân nhà bà có quan tài, bà già rồi sẽ cảm thấy thế nào?
Có quá kinh sợ mà chết không?
Lúc ấy ba tôi cũng cơ trí, liền đưa bà nội tôi đến nhà dì gần đó, bảo dì cho bà nội tôi ở tạm. Sau đó để hàng xóm đào sân, ông cũng muốn nhìn một chút trong cái sân mình lớn lên từ nhỏ tại sao lại đột nhiên thành mộ tổ tiên nhà khác?
Hàng xóm đã sớm chuẩn bị, thấy ba tôi đồng ý cho đào liền cùng người nhà cuốc xẻng đào sân khí thế ngất trời, không bao lâu sau trong sân nhà bà nội tôi thật sự lại đào được quan tài, hơn nữa còn không chỉ có một.
Lúc ấy mặt ba tôi liền biến sắc khó coi, người dân trong thôn tới xem náo nhiệt cũng bắt đầu bàn tán ầm ỹ, hóa ra nhà này lại nằm trên mộ tổ tiên nhà khác. Dân ở quê có quan niệm, bất kể nhà ông bà tôi có giấy tờ đất hay không thì đất này cũng là của nhà khác, tức là bây giờ thành ông bà tôi đang cướp một cách hợp pháp đất nhà hàng xóm.
Mọi người bắt đần bàn tán sôi nổi, ba tôi cũng thấy sắp chết vì miệng lưỡi người dân. Đột nhiên có một người già là người trong thôn lâu năm đứng ra đề nghị mở quan tài, xem bên trong rốt cuộc là cái gì, lỡ như bên trong trống không thì đây chỉ là mấy cỗ quan tài không có ý nghĩa gì, hơn nữa cho dù bên trong thật sự có người thì cũng không chắc chắn là mộ tổ tiên hàng xóm, không chừng người bên trong lại là tổ tiên nhà khác.
Ông già này là người tương tối có uy vọng ở trong thôn, nghe nói có am hiểu một chút về phong thủy, lúc còn trẻ thường xem trạch chọn đất cho mọi người cho nên chuyện liên quan tới mộ phần không ai rõ ràng hơn ông ấy.
Nếu ngay cả các cụ già cũng đã lên tiếng, người dân trong thôn cũng có chủ trương mở quan tài, muốn xem rốt cuộc bên trong quan tài chôn ai.
Ba tôi cũng rất tò mò liền đồng ý với đề nghị này, chuyện này là hàng xóm bày ra tất nhiên bọn họ cũng phải giơ tay tán thành.
Cảnh sát thấy mọi người cũng không có ý kiến liền vung tay lên, để cho người nhà hàng xóm lần nữa ra tay, mở quan tài ra.
Khi quan tài sắp mở ra, ông già kia còn hướng sang hàng xóm nói một câu, bảo hàng xóm nghĩ cho rõ, mở quan tài không phải chuyện đơn giản, nếu như có người nói láo thì chính là tạo nghiệt, sẽ gặp báo ứng.
Lúc này đã hơn nửa người dân trong thôn tới xem náo nhiệt, trước mặt nhiều người như vậy hàng xóm đã là cưỡi trên lưng cọp không thể xuống được, làm sao ông ta có thể thừa nhận mình nói láo, lại càng không tin câu báo ứng tạo nghiệt của cụ già kia, liền cùng người nhà đem đào quan tài lên cạy nắp ra.
Nói tới đây mẹ tôi lại uống mấy ngụm nước giống như đang kìm nén lại tâm tình vậy.
Tôi càng nôn nóng, mặc dù biết kết quả nhất định tốt cho nhà tôi, nếu không thì sao ấn đường của ba mẹ tôi lại sáng lên, nhưng tôi vẫn rất tò mò muốn biết bên trong quan tài rốt cuộc có cái gì.
Mẹ tôi nói đến đây đã không nhịn được vui vẻ, cười tít mắt không thấy trời đâu, chỉ còn lại hai khe hở hẹp hẹp, nói: “Quan tài mở ra, bên trong lại là một khối vàng lớn…”
Ngoại trừ vàng ra bên trong không có gì cả, hơn nữa đem mở những quan tài khác bên trong đều như vậy, mỗi một quan tài đều chứa một khối vàng lớn bằng nắm đấm. Lần này mọi người vây xem lập tức nổ tung, rối rít lại gần chúc mừng ba tôi.
Dẫu sao hàng xóm kia lúc trước đều thề sống chết trong quan tài là hài cốt tổ tiên bọn họ, bây giờ lại moi ra vàng, bọn họ có mặt dày đi nữa cũng không dám nói vàng của bọn họ, ảo não xách cuốc xẻng về nhà.
Ba mẹ tôi lần đầu tiên thấy nhiều vàng như vậy, sớm hưng phấn đã không còn bình tĩnh nổi, cũng không có tâm tư để ý hàng xom len lén chạy về. Dù sao mọi người cũng là hàng xóm láng giềng, không cần phải đuổi tận giết tuyệt, sau này còn phải gặp nhau thường xuyên.
Chuyện ba tôi đào được vàng từ mộ trong sân nhà nhanh chóng lan truyền, tất cả người dân trong thôn cũng đến chúc mừng, để tỏ lòng ba tôi không thể làm gì khác hơn là ở lại mở tiệc mời khách, đại yến ba ngày, mời toàn bộ người dân trong thôn tới tham gia.
Đây cũng là tập tục quê tôi, kết hôn, sinh con hay thi đậu Đại Học mọi người cũng sẽ làm cỗ chúc mừng.
Ba tôi cũng không còn tức giận, tất nhiên cũng mời nhà hàng xóm cùng người thân sang, chỉ là bên hàng xóm một người cũng không tới.
Chuyện này vốn cũng không có gì là lạ, dẫu sao đổi lại ai là hàng xóm làm ra chuyện này cũng không còn mặt mũi tới nhà tôi ăn cơm. Có điều trong bữa cơm mẹ tôi lại nghe một người hàng xóm tương đối thân thiết nói lại, ngay ngày hôm qua khi quan tài được đào lên có đứa trẻ con thấy có bóng người màu đen vào nhà hàng xóm, mỗi bóng người cũng chỉ lớn chừng bàn tay.
Ban đầu mọi người cũng không để ý, cho rằng trẻ con nói bậy nói bạ, làm sao có bóng người chỉ to bằng bàn tay, nhất định là nhìn lầm.
Nhưng không ngờ khi hàng xóm trở về nhà mới phát hiện nhà họ bị trộm, toàn bộ tài sản bị dời đi không chừa chút gì, ngay cả rác cũng bị kẻ gian trộm đi, ngôi nhà bây giờ chỉ còn lại gạch ngói, trống rỗng nhìn cực kỳ thê thảm.
Cái này còn chưa hết, từ sau ngày đào quan tài đó thân thể người hàng xóm ngày càng kém hơn, ban đầu là tóc biến thành trắng, sau đó thậm chí đi bộ cũng không còn nhanh nhẹn, răng cũng bị rụng mấy cái, người nhanh chóng già nua đi xuống.
Tất cả mọi người đều nói nhà hàng xóm bên kia gặp báo ứng, bị kẻ gian trộm đồ không nói, ngay cả tuổi thọ cũng bị trộm.
Ngược lại với hàng xóm là bà nội tôi, bà vốn cũng sắp bảy mươi tuổi, từ ngày đào ra phần mộ đó thân thể lại ngày càng tốt hơn, tóc hoa râm chỉ sau một đêm biến thành đen, ngay cả nếp nhăn trên mặt cũng ít đi, hoạt động so với lúc trước linh hoạt hơn nhiều.
Tất cả mọi người đều nói bà nội tôi là gặp họa hóa phúc, nói mấy bóng đen nhỏ bằng bàn tay mà lũ trẻ con nhìn thấy kia chính là thần bảo vệ nhà tôi.
Cho tới buổi sáng hôm nay, ba mẹ tôi trước khi về còn gặp ông già trong làng kia, ông ấy cười ha hả nhìn ba tôi, nói sau lưng ba tôi có cao nhân tương trợ, chỉ cần đời này không làm chuyện bất lương thì sau này cứ chờ an hưởng tuổi già, toàn bộ số mạng Lộc gia chúng tôi sẽ đều an ổn không phát sinh biến cố gì.
Nghe ông lão nói vậy ba mẹ tôi liền nghĩ tới chính là phúc do cha Tô Mộc tiếp thêm cho bọn họ, còn có cả cái áo quái dị kia nữa. Lúc này vừa mới vào nhà mẹ tôi liền tìm Tô Mộc cũng chính là muốn nói cảm ơn Tô Mộc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom