• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chap-280

Chương 258: Cùng đi Thái Lan




Chương 258: Cùng đi Thái Lan
Nghe mẹ giải thích như vậy tôi miễn cưỡng có thể tiếp nhận, cười với mẹ tôi nói tôi dỗi cũng không sai, cho dù mẹ tôi thích Tô Mộc thế nào đi nữa cũng phải rõ ràng một chút, tôi mới là con gái ruột của bà, sau này nếu bà còn đối với Tô Mộc tốt hơn tôi thì tôi sẽ ghen!
Tâm tình mẹ tôi đang rất tốt, thấy tôi lại nũng nịu với bà như vậy lại càng vui vẻ hơn, hôn lên mặt tôi ba cái, sau đó thần thần bí bí chỉ về túi xách bà để ở cửa, bảo tôi ra lấy mở ra xem một chút.
Lúc này con rể Tô Mộc bảo bối của mẹ tôi rốt cuộc đã chậm rãi từ trên lầu đi xuống, cũng không biết vừa rồi anh ấy bận bịu gì ở trên lầu, bây giờ đi xuống cười gọi mẹ tôi một tiếng ‘mẹ’, sau đó rất tự nhiên đi tới tôi, nói: “Để anh đi, trong túi này có đồ nặng, em chắc chắn nhấc không nổi.”
Tôi nhìn Tô Mộc một cách quái dị, anh ấy vừa mới xuống mà thôi, ngay cả tôi cũng không biết trong túi kia chứa cái gì sao anh ấy lại biết túi đó nặng?
Có điều tôi cũng mơ hồ đoán được, nhìn vẻ mặt của mẹ tôi thì trong túi này có tới tám chín phần là chứa vàng từ trong những quan tài được đạo lên kia.
Quả nhiên, Tô Mộc đem túi tới trước mặt mẹ tôi, sau đó mở ra.
Bên trong là chừng bảy khối vàng lớn to bằng nắm đấm, mặc dù cũng không tính là quá lớn nhưng quả thật vẫn rất nặng, ước chừng tất cả phải tới hơn ba mươi cân.
Tôi nhìn chằm chằm vào những khối vàng kia, vừa rồi khi nghe mẹ tôi kể đào được vàng từ trong quan tài tôi còn không có cảm giác gì, nhưng khi bảy khối vàng nặng trĩu này đặt trước mặt đập vào mắt tôi vẫn là tương đối nguy nga, tóm lại chính là cảm giác phát tài rồi.
Tôi liền lấy điện thoại ra lên internet tìm thông tin, bây giờ giá vàng thấp nhất là một triệu một gram, một cân chính là năm trăm gram, ba mươi cân ước chừng có giá trị cỡ mười lăm tỷ. Mười lăm tỷ?
Vậy là bao nhiêu tiền?
Tôi có chút hoảng hốt, cho dù trên người tôi còn một tấm thẻ ngân hàng chứa ba tỷ nhưng tôi vẫn không thể không hưng phấn khi nghĩ tới số tiền kia, giống như một đứa trẻ ở quê lần đầu tiên thấy thành phố vậy.
Mẹ tôi cũng rất vui vẻ, thấy tôi ngây người liền đưa tay quơ quơ trước mắt tôi, nói: “Mê tiền tới ngu rồi? Đây đều là của bố mẹ chồng con cho chúng ta, ông bà nội con sao có thể có nhiều tiền cất giấu như vậy. Lúc ấy bà nội con nói chỉ cần con lấy chồng thì chỗ vàng này đều làm quà cưới cho con, chúng ta một phân cũng không muốn.”
“Thật sao? Nhiều tiền như vậy.” Tôi cực kỳ cảm động trong lòng, tôi với bà nội tiếp xúc tương đối ít, cảm tình lẫn nhau cũng không phải rất sâu, không ngờ bà nội lại sẽ rộng rãi như vậy, đem hết số vàng đào được cho tôi.
“Đương nhiên là thật, nếu không phải cha mẹ Tô Mộc cho mẹ và bố con nhận phúc thì chuyện lần này sao có thể viên mãn như thế, không chừng nửa sân cũng phải nhường cho người ta.”
“Bà nội con bây giờ lớn tuổi rồi, với tiền bạc bà cũng đã không muốn gì thêm, duy nhất muốn chính là thân thể khỏe mạnh, có thể sống thêm mấy năm nữa là đã hài lòng. Hai ngày nay thân thể bà cũng càng ngày càng tốt, quả thật uy lực của Bách gia bào kia thật lớn, muốn cái gì sẽ được cái đó.” Mẹ nói, vừa nói lại là một trận thiên ân vạn tạ đối với Tô Mộc.
Tô Mộc nghe mẹ tôi cảm ơn có chút không được tự nhiên, trên mặt anh ấy lộ ra vẻ lúng túng, nói với mẹ tôi Bách gia bào tụ phúc chỉ là một phần, phần khác do chính ba mẹ tôi sống lương thiện nên có chính khí, ở trong giới huyền học mọi thứ đều rất liên quan tới nhau, nếu như cha mẹ tôi không lương thiện thì phúc có tụ lại cũng sẽ không có hiệu quả tốt như vậy.
Nói xong, Tô Mộc dừng một chút, nhìn mẹ tôi một cái rồi lại nói: “Những khối vàng bạc này thật ra thì cũng không có quan hệ quá lớn đối với ba mẹ con, bọn họ chẳng qua chỉ là thay đổi khí tràng* trên người mọi người, khi khí tràng tốt rồi thì tự nhiên có thần quỷ tới giúp đỡ. Ví như chuyện những khối vàng lần này thật ra là do ngũ quỷ vận tài* cảm nhận được khí tức cực lớn từ người ba mẹ nên nhân dịp đang đào áo quan đã chủ động sang nhà hàng xóm dời đồ đạc đi để lấy lòng ba mẹ. Bọn họ mang tất cả của cải xuống âm phủ đổi thành vàng rồi đặt trong quan tài, sau đó cũng tiện đem tuổi thọ những người đó dời một ít lên người bà nội là vì muốn ở gần hai người một chút để sau này chuyện tốt có thể đến với bọn họ.”
“Dẫu sao từ xưa tới nay tất cả mọi người đều muốn lại gần người phúc đức, thấy kẻ xui xẻo sẽ lẩn tránh xa, cho nên ba mẹ, sau này nếu hai người thấy có bong đen nào bên cạnh cũng đừng sợ, bọn họ không có ác ý gì với hai người.”
*khí tràng: (气场) là một khái niệm trong đạo giáo và triết học, là một loại năng lực thần bí, hay có thể dùng chỉ sức mạnh hoặc khí chất.
*ngũ quỷ vận tài: năm quỷ vận chuyển tiền tài, sự giàu của người người này đến người khác.
“À… hóa ra là như vậy.” Mẹ tôi gật gù nói, sau đó bà liền cười lắc đầu một cái, nói ngũ quỷ đối với nhà tôi tốt như vậy sao bà có thể sợ, không chỉ không sợ mà lát nữa bà còn đốt vàng mã cảm ơn ngũ quỷ kia một chút.
Đây là chuyện của mẹ tôi, Tô Mộc cũng không ngăn cản bà, có lẽ đốt vàng mã cho ngũ quỷ cũng không có chỗ nào xấu, chỉ là anh ấy dặn dò số vàng kia hãy nhanh chóng xử lý, không nên để ở trong nhà thời gian quá dài, dẫu sao vàng kia là đào từ dưới đất lên, âm khí nặng, để lâu dài sẽ khiến phong thủy không tốt.
Bây giờ địa vị của Tô Mộc trong lòng mẹ tôi giống như thần thánh, so với địa vị của Thuồng luồng tiên cũng không thấp, dĩ nhiên Tô Mộc nói gì bà liền nghe theo cái đó, liền nói sau khi vàng hương cho ngũ quỷ xong bà sẽ cùng ba tôi đem vàng đi bán.
Vốn hôm nay tôi không có dự định gì, nói sẽ theo mẹ tôi đi bán vàng, kết quả Tô Mộc dặn dò với mẹ tôi xong liền bảo tôi đi lên lầu thay quần áo đẹp, anh ấy phải dẫn tôi đi ra ngoài một chuyến.
“Chuyện gì thế?” Tôi liền hỏi. Bây giờ Tô Mộc vẫn chưa hoàn toàn bình phục, hẳn nên ở nhà tu dưỡng mới phải. Nhà tôi âm dương cân bằng rất thích hợp cho anh ấy tu dưỡng, nếu như đi ra bên ngoài tới nơi có nhiều người, dương khí nặng không phải sẽ bất lợi cho quá trình anh ấy dưỡng thương sao?
“Dạo phố.” Tô Mộc khẽ nói hai tiếng.
Tôi có chút kinh hãi, quan sát trên dưới Tô Mộc mấy lần, đây là Tô Mộc trước giờ tôi vẫn quen sao?
Trước giờ đều là tôi lôi kéo dụ dỗ Tô Mộc đi dạo phố, hôm nay anh ấy lại chủ động nói chuyện này.
Hơn nữa trên mặt còn khẽ cười như có như không, giống như có chuyện gì giấu giếm tôi vậy.
Nhất định là có điều bất ngờ cho tôi.
Tôi liền có dự cảm như vậy, có điều nhìn dáng vẻ vui vẻ của Tô Mộc nên tôi cũng không vạch trần anh ấy, liền giả vờ không hiểu khẽ ‘ừ’ một tiếng, sau đó lên lầu thay quần áo rồi theo Tô Mộc ra cửa.
Chúng tôi liền đón xe vào trung tâm thành phố, chỉ là Tô Mộc lại không bảo tài xế đưa chúng tôi đến trung tâm thương mại mà đi tới đồn công an Giang minh.
Tôi có chút tò mò, hỏi anh ấy đưa tôi tới chỗ đó làm gì, không phải anh ấy đưa tôi đến nhận giấy hôn thú chứ? Cho nên anh ấy mới dặn tôi trước đó ăn mặc thật đẹp.
Cái này cũng quá lạ, chẳng phải giấy chứng nhận kết hôn là đến cục dân chính sao? Hơn nữa tôi cũng không mang theo sổ hộ khẩu. Ngay khi tôi tràn đầy thắc mắc thì Tô Mộc móc ra một tấm thẻ căn cước như ảo thuật, quơ quơ trước mặt tôi. Tôi nhìn thẻ căn cước một cái liền ngây dại, là tên Tô Mộc.
Đó lại là thẻ căn cước của anh ấy, hơn nữa còn có hình cùng số thẻ căn cước giống y như thật.
“Anh là quỷ, cần thứ như thẻ căn cước làm gì?” Tôi liền cười, cảm thấy bộ dáng Tô Mộc cầm thẻ căn cước rất khôi hài. Rõ ràng anh ấy chưa dùng tới thứ này, hơn nữa không biết tại sao khi Tô Mộc cầm thẻ căn cước của chính mình tôi lại có chút ảo giác rằng Tô mộc không phải là quỷ mà là một người bình thường giống tôi.
“Không phải sẽ cần tới thẻ căn cước sao? Em nhìn xem có giống không? Anh đã bảo Tô Đoàn tìm người suốt đêm chế ra.” Tô Mộc hỏi tôi.
Lúc này anh ấy ở trong phòng xuất nhập cảnh có chút lo lắng, giống như một đứa trẻ chưa lớn vậy, thật không giống chút nào với tính tình trầm ổn bình thường của anh ấy.
Tôi càng cảm thấy lạ, giơ tay sờ mặt Tô Mộc, hỏi anh ấy không sao chứ, sao hôm nay lại đột nhiên khác thường như vậy? Bằng năng lực của anh ấy muốn đi đâu không phải quá dễ dàng sao? Ai có thể cản được anh ấy, cho dù có chuyện đặc biệt gì khiến anh ấy không ngồi được máy bay thì cũng có thể tự bay mà?
Hơn nữa rốt cuộc là anh ấy muốn đi đâu? Chẳng lẽ muốn ra nước ngoài?
“Đi Thái Lan, không phải mấy ngày nữa em sẽ cùng gã tăng nhân kia đi Thái Lan sao, anh cũng đi.” Tô Mộc nói.
Anh ấy nói xong tôi liền có loại cảm giác rất kỳ lạ, giống như một nam thần mình theo đuổi rất lâu đột nhiên đổi tính vậy, biến thành cái đuôi của mình, cảm giác này tương đối kỳ diệu, có loại thoải mái vô hình.
Tôi liền cười, không nhịn được nhào tới ôm cổ Tô Mộc, hôn lên môi anh ấy một cái, hỏi anh ấy có phải không bỏ được tôi, sợ tôi một mình cùng Đường Dũng ra nước ngoài sẽ bị thiệt thòi. Dẫu sao Thái Lan cũng là địa bàn của Đường Dũng, anh ta còn háo sắc như vậy, luôn muốn cưa cẩm tôi, nhất định Tô Mộc không muốn bỏ tôi một mình đi như thế.
Kết quả Tô Mộc chỉ nhíu mày, thật giống như kinh ngạc vì thấy tôi tự luyến không biết xấu hổ, nói: “Anh đi Thái Lan để viếng thăm một người. Long Phù Khôn sư phụ Đường Dũng em biết không, thời điểm năm đó Tô gia xảy ra chuyện Long Phù Khôn cũng có ở hiện trường, lần này anh đi tìm ông ta hỏi một số chuyện.”
“À, ra là vậy.” Tôi có chút thất vọng, khi Tô Mộc nhắc đến Long phù Khôn lại khôi phục biểu tình cùng giọng bình thường, giống như lần này anh ấy đi Thái Lan hoàn toàn không có liên quan gì tới tôi, anh ấy cũng không quan tâm tới chuyện tôi đi du lịch cùng Đường Dũng.
Tôi liền có chút cảm giác thất bại, giống như mình không được coi trọng.
Anh ấy cứ như vậy mà yên tâm sao?
Tôi hơi không vui, hướng dẫn Tô Mộc điền đúng vào các ô là được.
Tô Mộc nhìn tôi một cái, không biết anh ấy có nhận ra tâm tình của tôi không mà cũng không an ủi tôi, đi thẳng vào dựa theo hướng dẫn điền vào các ô trong đơn.
Xin giấy thông hành rất đơn giản, hơn nữa Tô Mộc dựa vào quan hệ của Tô gia nên làm rất nhanh, nói chỉ ba ngày sau là đã có thể nhận được hộ chiếu
Sau khi nộp đơn Tô Mộc liền đưa tôi đến trung tâm thương mại.
Nhưng lúc này tôi đã không còn tâm tư đi dạo phố, mới vừa rồi cảm thấy Tô Mộc đã đổi tính, biến thành người đáng yêu nhất, bây giờ đã liên khôi phục lại thành hình dáng trước sau như một cao cao tại thượng.
Suốt đường đi tôi xụ mặt đi theo sau lưng Tô Mộc, mặc anh ấy kéo tay tôi đi tới đi lui. Anh ấy hỏi tôi có đặc biệt thích thứ gì không, anh ấy đưa tôi đi mua. Nhưng lúc này tôi đang giận dỗi, dĩ nhiên sẽ không muốn nhận sự ưu ái của anh ấy, liền mặt lạnh nói tôi cái gì cũng không thiếu, không cần mua cho tôi.
Tô Mộc gật đầu một cái, cũng không lên tiếng, kéo tay tôi đi lại trong trung tâm thương mại, lại thật sự không mang tôi đi đâu.
Tôi thật đã sớm tức chết, mắt hồng hồng muốn khóc nhưng tôi cố kìm nén lại, không muốn mềm lòng trước mặt Tô Mộc, chỉ ngậm miệng không lên tiếng, cố gắng nuốt nước mắt trở lại.
Ngay khi tôi đang toàn tâm toàn ý kìm lại nước mắt thì đột nhiên ở giữa trung tâm thương mại truyền đến một tiếng nổ lớn, có vật gì đó phát nổ!
Tôi cả kinh trong lòng, theo bản năng kéo tay Tô Mộc muốn chạy đi.
Dẫu sao bây giờ kẻ thù của chúng tôi quá nhiều, Kim Đạt Hải sau khi chạy trốn không biết có bắt được ai không, ai mà biết hắn có thể thừa dịp Tô Mộc đang yếu mà chạy tới.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom