• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chap-238

Chương 218: Hà đồng




Chương 218: Hà đồng
Từ trung tâm đồ nội thất đi ra, Tô Mộc đưa thẳng tôi tới con sông bao quanh thành phố Giang Minh, nơi này cách nhà cậu tôi rất gần, vừa tới đây tôi liền nhớ tới em gái họ của tôi bị chết thảm trong tay Vương quả phụ, trong lòng khổ sở vô cùng.
Tô Mộc thấy vành mắt tôi hơi đỏ cũng đoán ra tôi thương xót cho em gái, liền đưa tay ôm lấy bả vai tôi, nói chờ một lát tìm được đồ rồi chúng tôi sẽ mua ít đồ đi thăm nhà cậu tôi một chút, cũng coi như thay em họ tôi tận hiếu.
Tôi gật đầu một cái, cũng chỉ có thể như vậy.
Nói xong tôi cùng Tô Mộc tay cầm tay đi bên bờ sông, bây giờ là hơn ba giờ chiều, ánh nắng vừa đẹp. Hai bên bờ sông trồng không ít cây to, trong đó có cả cây phong, lá phong đã đỏ, nhìn từ xa giống như một đám mây lớn đỏ cháy, gió thổi qua khiến lá đỏ rào rào rơi xuống, khung cảnh lãng mạn không nói ra lời.
Sự hậm hực trong lòng tôi liền giảm bớt mấy phần, mười ngón tay đan vào tay Tô Mộc, cứ như vậy lẳng lặng đi. Cặp mắt anh ấy chăm chú nhìn cây liễu bên bờ sông, mắt tôi thì chăm chú nhìn anh ấy, trong một khoảnh khắc tôi cảm thấy thời gian giống như ngừng trôi, nếu như con đường này không có cuối, tôi có thể cả đời cùng Tô Mộc đi như vậy thì tốt biết bao nhiêu.
Ngay khi tôi đang chìm đắm vào khoảnh khắc lãng mạn này thì bên tai tôi đột nhiên xuất hiện âm thanh lạnh lùng của Tô Mộc, lập tức phá nát tất cả ảo tưởng vừa rồi của tôi: “Lộc Dương, chuyên tâm nhìn cây.”
“Nhìn cây làm gì, đang là mùa thu làm sao liễu có thể ra hoa, kể cả thật sự có liễu nở hoa thì em cũng không biết hoa liễu hình dạng thế nào, bình thường em đều không chú ý tới.” Tôi có chút mất hứng, sao Tô Mộc lại vô tâm như vậy, người ta đang chuyên tâm dồn chí thưởng thức trai đẹp thì anh ấy lại bảo tôi nhìn cây.
Có điều anh ấy nói như vậy tôi cũng liền đem ánh mắt dời từ trên mặt anh ấy đi, quan sát cây liễu bên bờ sông.
Những cây liễu này phần lớn cũng ngả vàng, nếu như không vàng thì cũng cơ bản đều là màu xanh úa tàn, gió thổi một cái lá cây liền rụng xuống. Trên mặt sông bay đầy lá rụng, chỉ còn cành liễu trơ trụi trên bờ sông giương nanh múa vuốt nhìn qua không quá đẹp.
Tôi đi theo Tô Mộc tìm hơn một giờ đều thấy là loại quang cảnh này liền hết kiên nhẫn, chân cũng có chút mệt mỏi, ngồi trên ghế dài bên bờ sông hỏi Tô Mộc có nhớ lộn không, chúng ta muốn tìm hoa nở trên cây khác, ví như hoa quế nở vào mùa thu hay gì đó.
“Không phải, chính là cây liễu.” Tô Mộc nói. Anh ấy cũng ngồi xuống bên cạnh tôi, tay lạnh đặt lên đùi tôi vừa nhẹ nhàng xoa bóp vừa cười hỏi tôi có phải không muốn tìm nữa, nếu như tôi mỏi mệt thì sẽ để tôi nghỉ ngơi ở đây một lúc, anh ấy sẽ tự đi tìm, sau khi tìm được sẽ quay lại gặp tôi.
Tôi gật đầu một cái, vừa định dặn dò anh ấy sớm quay lại, nếu như thật sự không tìm được cũng không sao, tôi sẽ thương lượng với mẹ tôi một chút để từ từ mới nhận chiếc giường kia, liền nghe thấy bên trong rừng cây truyền đến một tiếng cười khanh khách giống như là đứa trẻ.
Tôi liền có chút sợ hãi, gặp nhiều chuyện quái dị như vậy khiến lá gan cũng sẽ nhỏ đi, hơn nữa mặc dù chỗ này cảnh rất đẹp nhưng vị trí hẻo lánh, bình thường người tới đây cũng không nhiều, tại sao lại đột nhiên có tiếng trẻ con xuất hiện.
Hiển nhiên Tô Mộc cũng nghe thấy tiếng cười kia, vỗ vỗ tôi hai cái tỏ ý tôi đừng lo lắng, anh ấy sẽ đi tới mảnh rừng kia.
Tôi sợ anh ấy xảy ra chuyện nên cũng không để ý mệt mỏi liền theo sát sau lưng Tô Mộc. Đi vòng tới mảnh rừng ở trước mặt kia, tiếng cười của đứa trẻ liền rõ ràng hơn rất nhiều, âm thanh cũng lớn hơn.
“Bảy tháng mười, mật hoa liễu, ăn vào miệng, ngọt béo ngậy…”
Tiếng trẻ con vừa cười vừa lớn tiếng hát đồng dao, thanh âm lơ lửng vang vọng truyền đi với tốc độ khá nhanh trong rừng.
Trong lòng tôi nhất thời căng thẳng, nếu như tôi nghe không lầm thì bài đồng dao đứa bé kia vừa hát có ba chữ mật hoa liễu.
Tôi vội vàng gọi Tô Mộc, muốn bảo anh ấy chạy nhanh lên một chút bắt đứa bé kia lại, có lẽ có thể hỏi đầu mối về cây liễu nở hoa, chẳng qua tôi còn chưa kịp nói thì Tô Mộc đã đưa tay bịt miệng tôi lại, khẽ thở dài một chút, bảo tôi đừng lên tiếng.
Sau đó anh ấy ôm ngang người tôi, người nhanh chóng bay lên không tới trên một ngọn cây cao, từ trên cao nhìn xuống xung quanh trong nháy mắt liền thấy một thân ảnh màu đen nhanh chóng lóe lên ở khu rừng chúng tôi vừa đi qua.
Tốc độ kia rất nhanh, tuyệt đối không phải là người. Thấy đường đi của thân ảnh kia, Tô Mộc nhếch môi khẽ cười một tiếng, bảo tôi bám cho chắc, sau đó lao xuống ngăn cản đường đi của bóng đen kia.
Bóng đen kia miệng vẫn hát đồng dao, bất chợt bị chúng tôi chặn lại thì hoảng sợ hét lên một tiếng, sau đó nhìn Tô Mộc khiếp sợ.
Lúc này tôi mới có cơ hội thấy rõ, bóng đen này là một đứa bé trai, hình dáng đại khái khoảng sáu bảy tuổi, trên người không mảnh vải che thân, cái gì cũng không mặc, không nhìn kỹ còn tưởng nó là một con khỉ đen nhỏ.
“Ngài là… lệ quỷ đại nhân?” Khi tôi quan sát cậu bé thì cặp mắt cậu bé cũng nhìn tới nhìn lui trên người Tô Mộc, sau đó thận trọng mở miệng hỏi Tô Mộc.
Tô Mộc không lên tiếng mà chỉ gật đầu một cái, sau đó hỏi đứa bé trai vừa rồi hát bài đồng dao đó là ý gì, nó có phải biết cây liễu nở hoa kia ở đâu.
Nghe Tô Mộc nhắc tới hoa liễu rõ ràng tinh thần đứa bé kia căng thẳng, chân lui về phía sau hai bước muốn chạy trốn, nhưng nó còn chưa kịp hành động thì người Tô Mộc chợt lóe lên chặn đường lui của cậu bé.
Chúng tôi một trước một sau kẹp đứa bé kia ở giữa, thấy bây giờ không còn đường có thể chạy trốn, mặt đứa bé trai hiện vẻ khổ sở, nhỏ giọng nói: “Tôi có thể đưa các ngươi đi tìm hoa liễu, các ngươi có thể đừng bắt tôi được hay không?”
“Dĩ nhiên là có thể.” Tôi nháy mắt bị bộ dáng đáng thương của đứa bé chọc cười, nói.
Chẳng qua sau khi tôi nói thì đứa bé trai cũng không chút nào để ý đến tôi mà chỉ giương mắt nhìn Tô Mộc.
Tôi nhất thời tự ái có chút mất mặt. Đến khi Tô Mộc tự mình đồng ý sẽ không làm khó cho nó thì đứa bé trai này mới dẫn đường ở phía trước. Chúng tôi đi sau lưng đứa bé trai, nó đưa chúng tôi lượn quanh vài vòng trong rừng, sau mấy vòng thì trước mắt bỗng nhiên sáng lên, chúng tôi rốt cuộc đã quay lại bờ sông.
Chỉ là lúc này cảnh tượng trước mắt với vừa rồi không giống nhau chút nào. Cả con sông biến thành một cảnh xuân nước, dòng nước trong vắt hiện ra màu xanh biếc, hàng cây xanh hai bên bờ mang theo những nhánh hoa đào nở bung trắng xóa, cánh hoa trắng như tuyết. Cảnh thu tiêu điều đã sớm biến mất vô ảnh vô tung, toàn bộ là một cảnh hoa cuả mùa xuân tươi đẹp.

Tôi ngẩn người, nhìn cảnh sắc trước mặt giống như nằm mơ vậy, còn nắm lấy tay Tô Mộc cắn một miếng, hỏi anh ấy có đau không?
“Không đau, nhưng em không nằm mơ.” Tô Mộc nói.
Nói xong anh ấy đã kéo tay tôi đi tới bờ sông.
Bờ sông vẫn còn hàng cây liễu vừa rồi tôi từng thấy nhưng lúc này đã đổi cảnh sắc, cành mềm mại đầy mầm non nhú, trên mỗi đốt mầm còn mọc ra một cái tơ mềm mại, đó chính là hoa liễu!
Tôi liền kích động, không nghĩ tới thật đúng là có thể tìm được cây liễu nở hoa. Lúc này tay Tô Mộc đã biến thành quỷ trảo đi tới bên cạnh cây liễu, đem những cành hoa kia ngắt xuống, ước chừng ngắt hơn hai mươi cành mới dừng động tác lại, quay lại bên cạnh tôi, nói: “Được rồi, chúng ta trở về thôi.”
Tôi gật đầu một cái, xoay người muốn tìm đứa bé kia nói cảm ơn, không ngờ sau lưng kia đã sớm không còn bóng dáng của nó đâu.
Tô Mộc nói vừa tiến vào khúc sông này thì hà đồng kia đã chạy, bây giờ không cần tìm nó, đi thẳng về là được.
Nói xong anh ấy nắm lấy tay tôi đi theo đường bé trai kia dẫn chúng tôi đi quay lại.
Sau khi trở về theo đường cũ, bên ngoài lần nữa khôi phục dáng vẻ đìu hiu mùa thu. Tôi cảm thấy rất thần kỳ, liền hỏi Tô Mộc vừa rồi là tình huống gì, còn có thằng bé kia, vừa rồi Tô Mộc nói nó là hà đồng, chẳng lẽ bình thường nó sống ở trong sông?
Tô Mộc gật đầu một cái, kéo tôi ngồi tùy tiện một chỗ ở bờ sông, trong tay vừa đang táy máy những cành liễu kia vừa nói cho tôi lai lịch của hà đồng.
Lúc này tôi mới biết, hà đồng hóa ra không phải vừa sinh ra đã sống ở trong nước, cũng không phải là quái vật sông nước gì mà là một quỷ nước. Khi người chết chìm trong nước thì hồn phách cũng sẽ bị nhốt ở trong nước, phải lại tìm một người chết thay mới có thể đầu thai chuyển thế.
Chính vì điều này mà ở không ít nơi thôn quê, người già sẽ không cho trẻ em ra tắm ở những khúc sông có người chết đuối, sợ chúng bị quỷ nước bắt chết thay.
Có điều quỷ nước tìm người chết thay đó đều là người trưởng thành, trẻ con bởi vì tâm tính đơn thuần nên sau khi chết chìm cũng không biết chuyện bắt người chết thay là có thể thoát thân, bọn chúng hàng năm mệt mỏi du đãng trong nước, có lúc còn cứu cả người chết chìm. Cứ như vậy làm chuyện tốt trong thời gian dài cũng sẽ được thần sông vừa lòng thu làm con nuôi, lúc đó bọn chúng liền thoát khỏi thân phận quỷ mà trở thành hà đồng.
Kể xong lai lịch hà đồng, cành liễu trong tay Tô Mộc cũng đã được anh ấy bện thành hình dáng một con người nho nhỏ. Tôi liền cầm lấy hình nhân kia nghịch một chút, khen Tô Mộc làm thật đẹp, không nghĩ anh ấy còn có thể làm những vật như này, chắc hẳn hình nhân nhỏ này dùng để an trí hồn phách của nghệ nhân mộc kia.
Tô Mộc gật đầu một cái, bảo tôi cất hình nhân nhỏ kia đi, sau đó đi vào siêu thị gần đó mua một ít đồ rồi ghé thăm nhà cậu tôi.
Nhà cậu tôi vẫn giống như trước, chớp mắt một cái đã qua nửa năm, từ sau khi làm xong tang sự cho em họ thì tôi cũng chưa từng gặp cậu mợ, cũng không biết bây giờ bọn họ thế nào.
Tôi có chút nóng lòng, bước nhanh như chạy về nhà cậu mợ. Nhà cậu tôi là kiểu nhà trệt, sau khi vào cửa còn một bình phong chắn, đi ngang qua bình phong tôi dường như hoa mắt một cái, giống như phía sau bình phong cất giấu thứ gì.
Tôi đi vòng qua phía sau bình phong muốn xem một chút vừa rồi hoa mắt rốt cuộc là cái gì, nhưng tôi vừa mới đi vòng qua thì sau lưng truyền tới tiếng của mợ tôi, gọi tôi một tiếng Dương Dương, sau đó hỏi tôi gần đầy không bận sao, vậy mà đến thăm mợ.
Nghe mợ hỏi như vậy tôi liền có chút áy náy, em họ tôi trước khi đi đã dặn dò tôi chăm sóc cậu mợ thật tốt, tôi cũng đã đồng ý, nhưng sau đó nửa năm sóng gió không ngừng, tôi bận rộn liền quên mất chuyện này.
Bây giờ nhìn mợ tôi mặt mũi tiều tụy, lòng tôi đau nhói như bị kim châm vậy.
Mợ gầy đi rất nhiều, trước kia chừng hơn sáu mươi lăm cân, bây giờ gầy đi ước chừng không được năm mươi cân, tóc cũng đã có chút hoa râm, mới ngoài bốn mươi tuổi mà nhìn qua đã giống như bà già sáu mươi.
Mợ thấy Tô Mộc có chút bất ngờ, sau khi rót ly trà mời Tô Mộc liền kéo tôi qua một bên, lặng lẽ hỏi tôi Tô Mộc là ai, sao tới không phải là Vương Văn.
Tôi không thể làm gì khác hơn là nói cho mợ tôi và Vương Văn đã chia tay, Tô Mộc là bạn trai của tôi bây giờ.
“À, ra là vậy.” Mợ tôi đáp một tiếng, trên mặt rõ ràng hiện vẻ thất vọng, sau đó mợ lại có dáng vẻ muốn nói lại thôi, liên tục nhìn về phía Tô Mộc giống như có lời ngại vì Tô Mộc ở đây mà không tiện nói.
Tôi liền nói tôi muốn vào toilet, sau đó nhìn mợ tôi một cái, quả nhiên khi tôi tới phòng vệ sinh thì mợ tôi cũng theo sau, do dự một chút rồi hỏi tôi: “Dương Dương, đứa bé Vương Văn kia không tệ, sao cháu lại chia tay với nó.”
“Tình cảm không còn liền chia tay.” Tôi nói.
“Vậy… bây giờ cháu và Vương Văn còn liên lạc không? Mợ nhớ Vương Văn thật giống như am hiểu về phương diện kia, nói thật với cháu, gần đây mợ luôn mơ thấy em, mơ thấy con bé ngây ngốc đứng ở cửa nhà, ở ngay bình phong trước sân kia nhìn mợ không nói gì.”
“Mợ luôn cảm thấy con bé như chưa đi vậy, nếu cháu cùng Vương Văn còn liên lạc thì bảo nó tới một chuyến siêu độ cho em gái cháu, để em gái cháu có thể sớm được đầu thai, đời sau đầu đến một người tốt, cũng là tâm nguyện của mợ.” Mợ tôi nói.
Nghe mợ nói vậy tôi liền nhớ tới vừa rồi lúc vào cửa cũng thấy một bóng dáng ở bình phong, mợ nằm mơ cũng thấy em họ tôi ở bình phong, chẳng lẽ đây căn bản không phải là em họ tôi báo mộng mà là hồn con bé thật sự đang ẩn tránh ở nơi đó?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom