Advertisement
Advertisement
  • Chap-237

Chương 217:Hồn người thợ mộc




Chương 217:Hồn người thợ mộc
Mẹ tôi liền vui vẻ không thôi, nói tôi có người anh như Long Vương thì đời này coi như không cần lo bình an, nói xong bà còn dặn dò tôi sau này phải có thái độ với Long Vương tốt một chút, để bà thấy tôi còn trợn mắt nói chuyện với Long Vương thì thế nào bà cũng cắt đứt chân tôi.
Tôi gật đầu liên tục.Vào trong siêu thị đồ nội thất tôi có chút buồn chán, bởi vì cùng mẹ đi dạo phố cho nên Tô Mộc không đi cùng tôi, tôi đối với đồ dùng trong nhà lại không có hứng thú, đi theo mẹ tôi nhìn hoa cả mắt.
Cũng không biết mẹ tôi rốt cuộc muốn chọn cho Thuồng luồng tiên giường thế nào, bà vây quay khu nội thất trong hơn nửa vòng vẫn không vừa ý cái nào, tôi hơi mệt mỏi nên tùy tiện chỉ một cái giường lớn hỏi cái này có được hay không.
Ai ngờ mẹ tôi liếc một cái liền nói không được.
Tôi hỏi mẹ tôi sao lại không được, mẹ tôi nói giường kia quá rẻ.
Quá… rẻ!
Tôi thật muốn choáng váng, giường kia giá đề cũng hơn tram triệu, ngay cả giường của tôi cũng không đắt như vậy, mẹ tôi lại vẫn ngại quá rẻ. Mặc dù bây giờ chúng tôi ở trong căn biệt thự Tô Mộc đưa tôi, nhưng trong tay mẹ tôi cũng không có bao nhiêu tiền, từ bao giờ bà lại sẵn sàng tiêu số tiền lớn như vậy?
Tôi liền đi tới trước mặt mẹ tôi, hỏi có phải bây giờ bà phát tài rồi không, ngay cả giường tram triệu nhìn cũng không vừa mắt.
Mẹ tôi liếc tôi một cái, nói dù sao Long Vương cũng là ân nhân cứu mạng của tôi, muôn ngàn lần không thể qua loa, nhất định phải mua giường tốt nhất trong siêu thị này, mặc dù trong nhà không có nhiều tiền nhưng chiếc giường này thì mua được.
Nói xong bà tiếp tục đưa tôi đi xem, cũng may bây giờ tôi có mục tiêu, dọc đường đi đều nhìn tới những chiếc giường có giá đắt chết người. Nhìn một chút tôi bỗng nhiên cảm giác được một cổ khí lạnh từ phía trước truyền tới.
Âm khí!
Trong nháy mắt tôi đã nhận ra cổ khí tức kia, hướng phía trước mặt nhìn tới.
Chỉ thấy càng đi về phía gian hàng phía trước thì càng thấy một đoàn khí xám nhạt bao phủ ở cửa tiệm. Màu sắc kia rất nhạt chứng tỏ âm khí không hề đậm đà, cho nên tôi cũng không quá để ý, tiếp tục đi theo mẹ tôi.
Ai ngờ mẹ tôi tới cửa tiệm kia liền đột nhiên dừng lại, chỉ chiếc giường lớn trong gian trưng bày của gian hàng kia, hỏi tôi: “Con thấy chiếc này thế nào?”
“Không tốt lắm.” Tôi thầm than xui xẻo trong lòng, chỉ thấy cái giường kia được làm hoàn toàn bằng gỗ thật, thợ làm vô cùng tinh xảo, hình dáng tương tự với chiếc giường la hán của hoàng đế cổ đại, phía trên còn chạm trổ hai con rồng vàng đang bay lên.
Nhìn qua thì giường không có vấn đề gì, có lẽ mẹ tôi cũng thấy hai con rồng vàng kia nên mới chọn chiếc giường này, chỉ là trên giường này còn quẩn một tầng khí màu xám xanh đậm đặc hơn không khí trong tiệm, hiển nhiên chiếc giường này chính là nguồn âm khí.
Mẹ tôi chọn giường là cho Thuồng luồng tiên, giường ngủ cho nó mang âm khí dĩ nhiên sẽ không có gì là không ổn. Nhưng trước kia Tô Mộc đã từng nói, căn biệt thự Phùng Đông vốn đã ở nơi có nhiều âm khí, bởi anh ấy lúc nào cũng hấp thu mới có thể đảm bảo âm dương căn bằng cho căn biệt thự, điểm cân bằng đó rất tinh tế, chỉ có ở điều kiện như vậy ba mẹ tôi mới có thể thoải mái, âm khí hay dương khí cái nào nhiều hơn một chút cũng sẽ phá hỏng sự cân bằng của căn biệt thự, chiếc giường này mang âm khí hiển nhiên là không thể mua về.
“Mẹ thấy chiếc giường này rất tốt, nhất là hai con rồng vàng kia rất hào khí, Long Vương đại nhân nhất định sẽ thích. Con đừng tiếc tiền, mẹ có tiền đây.” Mẹ tôi nói.
Nói xong bà đã chào hỏi nhân viên bán hàng đứng bên cạnh, đưa thẻ ra bảo nhân viên bán hàng đi cà thẻ, còn hỏi bà mua bây giờ thì bao lâu có thể đưa tới nhà.
Phải, mẹ tôi rất hiếm khi tiêu tiền hào phóng ngay cả chớp mắt cũng không như vậy, tôi cũng không tiện ngăn cản nữa, huống chi chiếc giường này nhìn trông rất bá đạo, có lẽ Thuồng luồng tiên nhìn thấy sẽ mừng như điên. Tôi liền thừa dịp mẹ tôi đi cà thẻ không cản trở được liền nói với những nhân viên bán hàng khác lấy cho chúng tôi một chiếc giường mới, chúng tôi không lấy hàng trưng bày.
Ai ngờ nhân viên bán hàng tỏ ra lúng túng, nói chiếc giường này là do một nhà nghệ nhân mộc Đài Loan tự tay điêu khắc, bản hạn chế chỉ có một cái.
“Nghệ nhân kia có phải đã chết rồi không, chiếc giường này thành bản duy nhất?” Tôi hỏi.
Nhân viên bán hàng nghe vậy liền cả kinh, hỏi tôi làm sao biết, có phải cũng chú ý tới những tác phẩm của nghệ nhân đó không.
Tôi cười gật đầu một cái.
“Nghệ nhân kia có phải đã chết rồi không, chiếc giường này thành bản duy nhất?” Tôi hỏi.
Nhân viên bán hàng nghe vậy liền cả kinh, hỏi tôi làm sao biết, có phải cũng chú ý tới những tác phẩm của nghệ nhân đó không.
Tôi cười gật đầu một cái.
Nhân viên bán hàng kia có dáng vẻ rất hiểu biết, cũng đi thẳng vào vấn đề, nói nhà nghệ nhân kia mới qua đời không lâu, cũng chỉ mới tháng trước. Chiếc giường này là tác phẩm cuối cùng của ông ấy, tôi mua về sau này giá trị nhất định sẽ tăng, chờ dùng một thời gian, đầu rồng sẽ xuất hiện lớp bóng patina, lúc ấy bán ra được một hai tỷ cũng không thành vấn đề, anh ta không có nhiều tiền trong tay như vậy không thì chiếc giường này anh ta cũng muốn.
Vừa nói trên mặt anh ta còn hiện vẻ tiếc hận.
Tôi cũng không nghi ngờ lời anh ta nói, bởi vì chiếc giường này quả thật được làm rất tinh xảo, nhìn qua đã biết là đồ tốt, dĩ nhiên giá cả cũng không rẻ, chỉ một chiếc giường đã có giá ba tram triệu, cho dù cửa hàng có tặng thêm một chiếc đệm giá một tram triệu thì chiếc giường này vẫn không phải rẻ.
Có điều tôi không nghiên cứu tới đồ nội thất, nhân viên kinh doanh nói patina là ý gì tôi nghe không hiểu, tôi chỉ chú ý tới âm khí quanh quẩn chiếc giường này.
Quả nhiên không ngoài suy đoán của tôi, chiếc giường này được làm thủ công, là một người có kỹ thuật rất cao thâm, lại đặc biệt yêu quý với tác phẩm của mình. Kiểu người này khi chết hồn phách sẽ vô cùng cố chấp ám vào trong tác phẩm mình yêu quý.
Nhưng vừa rồi trong khi nói chuyện với nhân viên kinh doanh tôi đã lặng lẽ quan sát từ đầu tới cuối chiếc giường một lần cũng không thấy hồn phách của nghệ nhân kia đâu, vậy thì âm khí là từ đâu ra?
Nếu không tìm được hồn phách của nghệ nhân kia thì cũng đồng nghĩa tôi dùng yêu khí cắn nuốt âm khí trên chiếc giường này sẽ khiến hồn phách của ông ta nhất định sẽ bị hồn phi phách tán.
Người chết như đèn tắt, cuối cùng cũng chỉ có thể dư lại một cô hồn không nơi nương tựa mà thôi. Tôi không thể bởi vì mẹ tôi chọn chiếc giường này mà cưỡng ép hồn phách của nghệ nhân kia bị tiêu tán, không thể làm gì khác hơn liền gọi điện thoại cho Tô Mộc, bảo anh ấy tới một chuyến, siêu thị nội thất xảy ra chút chuyện.
Tô Mộc rất nhanh, sau khi cúp điện thoại hơn mười phút đã chạy tới. Tôi đem kể đại khái về chiếc giường này cho Tô Mộc, sau đó hỏi anh ấy có cách nào tìm ra hồn phách của nghệ nhân kia.
“Cũng có, chỉ là phải dùng chút thủ đoạn. Chúng ta không thể dùng mắt nhìn thấy hồn phách của ông ta chứng tỏ hồn này đã thành nơi dung hồn, hồn phách cùng giường đã hòa làm một thể, muốn gọi ông ta đi ra phải tìm cho ông ta một đồ chứa hồn phách khác. Em bảo nhân viên bán hàng ngày mai hãy giao giường tới, tối nay chúng ta sẽ tới một chuyến an bài thỏa đáng hồn phách của ông ta.” Tô Mộc nói.
Tôi gật đầu một cái, lúc này mẹ tôi đã quay lại, sau khi chọn xong giường bà lại thuận tiện chọn một chiếc tủ quần áo cho Thuồng luồng tiên, rồi tính xem trong phòng ngủ nên có đồ gì đều mua đầy đủ hết, rất sợ Thuồng luồng tiên thấy bất tiện.
Quay lại thấy Tô Mộc cũng tới, mẹ tôi rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó liền mỉm cười chào, nói bà cũng đã mua xong đồ, cũng không theo chúng tôi nữa, bà về trước để chúng tôi đi ra ngoài chơi.
Tôi thấy mẹ cười có chút đỏ mặt, nói chúng tôi cũng không đi chơi, cùng mẹ tôi trở về.
Ai ngờ Tô Mộc lại kéo tay tôi lại, cũng không để ý tới tôi mà trực tiếp cười với mẹ tôi, nói: “Vâng ạ, vậy con đưa Dương Dương đi dạo một lát sẽ quay về, cơm tối cũng không cần chờ bọn con.”
“Được được, đi chơi vui nhé.” Mẹ tôi gật đầu liên tục, cười càng mập mờ.
Chờ sau khi mẹ tôi đi tôi mới hất tay Tô Mộc ra, hỏi anh ấy có phải cố ý, mẹ tôi vừa rồi cười mập mờ như vậy anh ấy còn nghe theo lời của mẹ tôi, điều này sẽ khiến tôi khó nói trước mặt ba mẹ tôi.
“Sợ cái gì, dù sao sớm muộn em cũng gả cho anh, ba mẹ em dần dần cũng sẽ quen.” Tô Mộc cười nói, nói xong anh ấy lại lần nữa nắm lấy tay tôi, nói đưa tôi tới bờ sông, thuận tiện tìm xem có cây liễu đang nở hoa hay không.
Tôi liền bị Tô Mộc chọc cười, nói với anh ấy bây giờ đang cuối mùa thu, đi đâu có liễu nở hoa, đó không phải mùa xuân mới có sao?
“Anh nói có là có, em đi theo chồng là sẽ thấy.” Tô Mộc cười thần bí nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom