• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chap-127

Chương 121: Gặp lại Phong Thiên




Chương 121: Gặp lại Phong Thiên
Tôi nhìn anh ấy một cách mê mang rồi nhẹ gật đầu.
Mặc dù tôi không muốn đi Bắc Kinh, nhưng anh ấy nói sẽ đi cùng tôi, một đường có anh đi cùng thì chỉ đi một chuyến đến Bắc Kinh thì cũng không phải là không thể, chỉ cần có thể kịp thời trở về là được rồi, nếu không để cha mẹ tôi một mình lâu vậy thì cũng không được.
Tô Mộc giống như nhìn thấy sự lo lắng của tôi, nói thẳng: "em yên tâm, để long bà kia ở lại trong nhà, chuyên môn chịu trách nhiệm chăm sóc cha mẹ chúng ta là được"
cha mẹ... chúng ta?
Tôi sững người, sau đó trong lòng mừng rỡ, cũng không để ý đến trước mặt có nhiều cảnh sát vũ trang mà ôm lấy cánh tay Tô Mộc, nói: "anh mới vừa nói cha mẹ chúng ta?"
“ừm”. Tô Mộc đáp một tiếng.
Giọng nói của anh vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng tôi lại mừng như điên, mặc dù anh ấy đã cưới Lâm Yến Nhi, nhưng anh đối với tôi không tuyệt tình như lời anh nói, vẻ mặt luôn tỏ ra khó chịu không muốn để ý đến tôi, nhưng lại cứ xuất hiện bên cạnh tôi, cùng theo tôi đi Bắc Kinh đó sao?
Trong lòng tôi vui vẻ, cũng không để ý đến thái độ lạnh nhạt của anh, tôi chủ động chui vào lồng ngực anh, còn nâng cánh tay của anh ôm tôi, ngẩng đầu nói: "Tô Mộc, em đã biết những việc mà anh làm, anh vì cứu em, thậm chí không tiếc sử dụng thuật cấm, một mạng đổi một mạng, cho nên mới gầy đến như vậy có đúng không, việc Anh cưới Lâm Yến Nhi, cũng nhất định là bất đắc dĩ, chỉ là sao anh lại ngốc như vậy, nếu em chết rồi thì chết thôi, biến thành quỷ vẫn có thể ở cùng anh, tại sao anh lại muốn dùng lực âm của chính mình để cứu em chứ."
Giọng nói của tôi đầy nũng nịu, đây là lần đầu tôi làm nũng với Tô Mộc.
Quả nhiên, Tô Mộc sửng sốt một chút, sau đó cúi đầu nhìn tôi, cái cằm gầy gò lộ ra góc cạnh rõ ràng, dáng cằm vẫn rất đẹp.
"Tôi cứu em, là bởi vì em là vốn liếng tôi lưu lại dương gian, em chết cũng không sao nhưng tôi sẽ không trở lại dương gian được nữa, cho nên em không thể chết." Tô Mộc nói, trước khi nói chuyện anh đã dùng âm khí che lại tai nhóm cảnh sát vũ trang, cho nên hai người chúng tôi nói chuyện đều không kiêng dè chút nào.
Tôi nghe được lời này liền không vui, hung hăng trừng mắt nhìn Tô Mộc.
Giả vờ cái đầu anh, rõ ràng trong lòng quan tâm đến tôi, vì cứu tôi mà kém chút không giữ được hồn mình, bây giờ còn ra vẻ cao ngoại lạnh lạnh lùng nữa, nói cứu tôi chỉ là vì anh ấy có thể tiếp tục trở lại dương gian.
Nếu như tôi không biết anh đã làm gì vì tôi, tôi nhất định lại sẽ giận đến phát điên, cho rằng Tô Mộc là kẻ lừa đảo bạc tình bạc nghĩa.
Nhưng đang yên đang lành, tại sao anh luôn nói lời làm tổn thương tôi, mà lần trước tôi gặp anh, âm khí trên người anh gần như đã trong suốt không thấy rõ, gầy như bộ xương, lần này gặp anh vậy mà đã tốt hơn trước rất nhiều, vì đâu?
Tôi rất tò mò, hỏi anh đã làm gì trong khoảng thời gian này, tình trạng gần đây đã tốt lên nhiều nên tôi khá yên lòng.
Anh ấy cũng không trả lời tôi, vẻ nặt vẫn lạnh băng như cũ, đối xử với tôi cứng rắn hơn so với lần gặp gỡ, dường như giữa hai chúng tôi như đang ngồi cách nhau một con mương rộng vô hình vậy
Tôi mới nhớ tới, lần trước anh ấy đã từng hỏi tôi, nói rằng tôi có chấp nhận khuôn mặt lúc đó của anh hay không, lần đó tôi bị khiếp sợ nên đã đẩy anh ra.
Chắc chắn là bởi vì việc này,tôi đã hung hăng đâm chọc vào vết thương của anh nên anh cho rằng tôi đang để ý đến dung mạo bây giờ của anh, nên giờ mới cố ý đối xử lạnh nhạt với tôi.
Nghĩ đến đây, tôi liền ôm cổ Tô Mộc, ngưỡng đầu áp sát anh, môi hôn lên đôi môi lạnh lẽo của anh ấy.
Anh ấy không ngờ tôi đột nhiên chủ động như thế, nhướng mày,có điều anh cũng không đẩy tôi ra, mà là theo thói quen ôm tôi, rất nhanh biến bị động thành chủ động.
Toàn bộ cảnh sát trong xe mặc dù không nghe được tiếng nói của chúng tôi, nhưng nhìn thấy hành động của cúng tôi, bọn họ nhìn đến đây, mặt mày liền tái, lúng túng muốn chết luôn.
Tôi bị bọn họ nhìn cũng thấy ngại, nhưng bây giờ vì lấy lòng Tô Mộc, tôi cũng không để ý được nhiều như vậy.
Quả nhiên, mặc dù ngoài miệng Tô Mộc nói chán ghét tôi, cơ thể lại thành thật, không bao lâu sự tức giận trong anh đã tan hơn một nửa.
Có điều sau khi anh buông tôi ra, vẻ mặt vẫn là bộ dáng khó chịu, ngồi cạnh tôi rất nghiêm túc, giống như chúng tôi không quen biết nhau vậy.
Tôi biết anh ấy đã không tức giận nữa, thậm chí tôi có thể cảm nhận được sự vui vẻ nới anh, có điều chỉ đang giả vờ tức giận mà thôi, tỏ vẻ là do tôi không biết xấu hổ mà dựa vào lòng anh vậy, tôi dùng sức vùi vào ngực anh, gối đầu vào bộ ngực không còn nhiều bắp thịt của anh rồi đi ngủ.
Anh ấy cũng nhắm mắt nghỉ ngơi, giống như không phát giác được hành động của tôi vậy.
Lái xe một ngày một đêm, mới tới Bắc Kinh.
Đợi đến khi xuống xe đến nơi, quan hệ của tôi và Tô Mộc đã hòa thuận như lúc ban đầu, nhất là tôi, cảm thấy vô cùng vui vẻ, thậm chí không cảm thấy mình bị bắt tới thẩm vấn, mà giống như là đôi tình nhân đến du lịch Bắc Kinh vậy.
Căn cứ vào sự quan sát của tôi, vị trí của chúng tôi bây giờ hẳn là vùng ngoại thành nào đó của Bắc Kinh, gần đó còn có trại giam cho nữ.
Mà bên cạnh trại giam là một tòa nhà cao chót vót, phía trên treo một huy hiệu của cảnh xác rất lớn,có lẽ là ký túc xá cảnh sát.
Bởi vì có Tô Mộc ở bên cạnh, thái độ những đồng chí cảnh sát kia đối với tôi cũng đã tốt hơn trước rất nhiều, gọi tôi xuống xe rồi dẫn tôi đi hướng tòa nhà nọ.
Tòa nhà được bảo vệ rất nghiêm ngặt, gần như trước mỗi cánh cửa đều có hai đồng chí cảnh sát đứng canh, khiến tôi rất áp lực như núi đè vậy.
Cũng may có Tô Mộc bên cạnh, hai chúng tôi đều nằm tay nhau trên đường đi.
Khi tiến vào trong thang máy của toàn nhà, đồng chí cảnh sát áp tải bọn tôi mới dừng bước nói: “Đợi thang máy dừng sẽ có người tiếp đón.”
Nói xong anh ta cất súng, bước nhịu bước chân nhanh chóng bỏ đi.
Điều này khiến tôi hơi kinh ngạc, dù sao với bộ dáng truy nã tôi rồi áp tải từ Giang Minh đến Bắc Kinh, thì tôi phải tôi hẳn phải đã phạm tội nghiêm trọng mới đúng, vậy mà bọn họ lại thả cho bọn tôi tự hành động, cũng không sợ bọn tôi bỏ chạy.
Có điều tôi cũng không có tâm tư chạy trốn ngay bây giờ, dù sao cảnh sát có thể tìm tới tôi, chính là đã tra được thông tin cặn kẽ của tôi, tôi là người sống, sinh hoạt dưới chế độ luật pháp, nếu bây giờ bỏ chạy liền đồng nghĩa với việc tôi sẽ bị truy nã trong phạm vi cả nước,lúc trước Tô Mộc đã có thể khống chế xe cảnh xác nhưng vẫn muốn đến Bắc Kinh với tôi, có lẽ anh đã cân nhắc đến việc này.
Tôi và Tô Mộc cùng nhau vào thang máy, nhưng lại không biết nên đi lầu mấy, đành phải tùy tiện ấn mấy lần.
Nhưng thang máy lại không có phản ứng, có lẽ là loại thang máy quét thẻ mới đi vào được, cũng may khi tôi ấn nút mấy lằn thì thang máy tự động di chuyển, được một lúc thì dừng lại, cũng không có hiển thị là lầu bao nhiêu phía trên.
có lẽ là đề phòng người đến biết được cụ thể vị trí của họ.
Việc bảo vệ như này không hổ là tòa nhà của cảnh sát, bố trí qua kín đáo.
Tôi cũng chẳng phải căng thẳng làm gì nữa, dù sao có Tô Mộc bên cạnh, anh ấy chắc chắn sẽ đảm bảo an toàn cho tôi, tôi chỉ sải bước ngước nhìn trời đi theo Tô Mộc là được.
Khi ra thang máy đã có một nữ đồng chí cảnh sát nữ đang đợi sẵn, trong tay cô ấy cũng cầm một tấm ảnh, nhìn thấy tôi và Tô Mộn liền giơ ảnh chụp lên đối chiếu một hồi mời gật nhẹ đầu, dẫn chúng tôi vào thẳng một văn phòng.
Hai bên văn phòng còn để một cánh cửa quét , giống như cánh cửa quét ở sân bay vậy.
Sau khi chúng tôi bước vào, đã trông thấy một người đàn ông mặc trang phục quân nhân đang ngồi làm việc trước bàn, mà đứng trước mặt ông ta là một người nữa.
Người nọ mặc trang phục đạo sĩ, đỉnh đầu ghim một búi tóc, phong độ hiên ngang, sau khi thấy tôi lập tức phất phất trần trắng một cái nói: “Cục Trưởng Vương à, người này là đệ tử quan môn của bần đạo, Lộc Dương, cô ấy tuyệt đối không phải là chủ mấy con cương thi nọ đâu.”
Tôi nhìn thấy ông đạo sĩ này liền sững sờ, người này tôi có biết, đó là Phong Thiên.
Nhưng mà tại sao ông ấy lại ở đây, mà tôi lúc nào thì trở thành đệ tử của ông ta vậy?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom