• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chap-129

Chương 122: Chuyện cũ nhà họ Tô (hai)




Chương 122: Chuyện cũ nhà họ Tô (hai)
Ông ấy nói đến lực cực âm mà sau khi biết thân phận của Tô Mộc liền thay đổi vẻ mặt, vẻ mặt kiêu ngạo đã sớm không còn, thay vào đó là vẻ sùng bái và nghiêm nghị, chẳng lẽ hai người bọn họ vốn quen biết nhau?
Thấy vậy tôi cũng không thể hiện vẻ mặt ác cảm nữa mà nhanh chóng đi theo cô thư kí nọ.
Chỉ còn thừa lại Tô Mộc và Phong Thiên vừa đi vừa nói chuyện ở phía sau.
Bọn họ tám chuyện rất nhiệt tình, tôi mơ hồ nghe được thái sự phụ của Phong Thiên và Tô Mộc là bạn cũ với nhau, từng có quan hệ rất tốt với nhà họ Tô, có điều khi nhà họ Tô xảy ra chuyện thì thái sự phụ ông ta cũng vì bị hậm hực mà đi, sau đó sư phụ Phong Thiên trở thành quán chủ đời tiếp theo, còn nói rất nhiều chuyện trước đây của nhà họ Tô cho Phong Thiên nghe, rất đề cao Tô Mộc cho nên từ nhỏ đến lớn Phong Thiên rất sùng bái Tô Mộc, không ngờ hôm nay lại nhìn thấy người thật.
Phong Thiên càng nói càng kích động, thậm chí giọng điệu không tự giác kéo cao lên, tôi lập tức dựng lỗ tai nghe lén, muốn biết được Tô Mộc cuối cùng đã xảy ra chuyện gì mà chết mất.
Nhưng Phong Thiên chết tiệt vẫn đang bày tỏ lòng ngưỡng mộ đối với Tô Mộc, nói đến chỗ mấu chốt lại một chữ cũng không thèm hé, tôi tức đến lần lượt thăm chửi tổ tông mười tám đời nhà ông ta luôn.
Tổ chuyên án mà cục trưởng Vương nói lại không có ở trong tòa nhà văn phòng này, tôi và cô thư ký ngồi xe chạy đến trong cục cảnh sát mới nhìn thấy nhân viên trong tổ chuyên án đang mở cuộc họp.
Cô thư ký nói ra chỉ thị của cục trưởng Vương rồi giới thiệu tôi với các thành viên tổ chuyên án.
Đội trưởng tổ chuyên án gọi là Lý Quân, là một người đàn ông trung niên nhìn rất chính trực. Còn có một người đàn ông nhìn qua khá trẻ tuổi, nghe nói là quán quân cuộc thi đánh nhau cả nước, tên là Đào Nghị, còn có một cô gái nhìn rất dịu dàng yếu đuối, nói rất ít, chỉ nói tên là Diệp Nhu thì không nói gì nữa, cũng không biết chuyên ngành của cô ấy là làm gì.
Người cuối cùng là một người đầu trọc, quần áo anh ta mặc rất đặc biệt và kì lạ, nhìn qua rất giống tăng bào nhưng lại không giống với tăng bào màu vàng màu xám thường thấy, mà là màu đỏ táo còn đính lông ở lai, nhìn không ra là ai.
Vẫn là cô thư kí giới thiệu xong tôi mới biết đó là Lạc ma Tây Tạng, tên là Dojie.
Xem ra vụ án này xảy ra đã kinh động đến khá nhiều người, mặc dù người dân bình thường không tìm được bất kì thông tin gì, nhưng người hơi có bản lĩnh vẫn biết được tình hình bên trong.
Bằng không thì Phong Thiên và Lạc ma Tây Tạng này cũng sẽ không chạy đến đây.
Sau khi giới thiệu xong, người của tổ chuyên án cũng coi như đã quen biết nhau, một tổ chuyên án bốn người, cộng thêm Phong Thiên, tôi và Tô Mộc, một nhóm bảy người cũng không chậm trễ nữa mà quay trở lại Giang Minh.
Sợ chậm trễ thời gian nên lần này không lái xe mà mua thẳng vé máy bay bay về.
Bởi vì tôi hiện vẫn thuộc diện tình nghi nên đội trưởng Lý Quân và Đào Nghị vẫn gắt gao đi cạnh tôi, chỉ kém chút là còng tay tôi lại họ mới yên tâm mà thôi.
May mà Tô Mộc và Phong Thiên sau khi nói chuyện xong vẫn luôn đi cạnh tôi, sau khi lên máy bay, anh ấy bảo tôi ngủ một lát, đợi đến Giang Minh sẽ rất mệt, sợ cơ thể tôi chịu không nổi.
Tôi nhìn bộ dáng lo lắng của anh đột nhiên thấy ấm lòng, nhưng tất cả tâm tư của tôi đều dồn vào mối quan hệ giữa Tô Mộc và Phong Thiên nên đâu còn tâm trạng đi ngủ, liền quấn quít lấy anh hỏi anh đến cùng là sao lại quen biết thái sự phụ của Phong Thiên, năm đó cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.
Tô Mộc rõ ràng không muốn nói cho tôi nghe, vỗ nhẹ lưng tôi dụ dỗ tôi đi ngủ, dỗ dành cả nữa ngày mà không được mới bất đắc dĩ nhìn tôi nói: “chuyện này nói đến có lẽ là có duyên với Hỗn Nguyên Quán , cũng có lẽ là ngẫu nhiên, hơn 200 năm trước, Giang Minh chỉ có một nhà âm dương nhà họ Tô, cả Giang Minh có việc thì đều do nhà họ Tô đứng ra giải quyết, sau đó hoàng đế Đạo Quang đến du lịch Giang Minh, vừa vào đất Giang Minh đã trúng tà, kém chút đã chết ở giang Minh.”
“Nhập vào người hoàng đế Đạo Quang là một nữ lệ quỷ, con lệ quỷ nọ chết thảm dưới oan sai do sự phán quyết sai lầm của huyện lệnh nơi đây, khi nhập vào người hoàng đế liền hạ lệnh chém chết chín đời nhà huyện lệnh nọ, đến cuối cùng là ông nội của anh bắt được con lệ quỷ kia, cứu được hoàng đế, huyện lệnh nọ trốn được cái chết nên cũng không dám làm quan nữa liền từ chức,muốn học tập pháp thuật của ông nội anh, nội anh thấy ông ta trời sinh mang theo sát khí nên không muốn thu ông ta làm đồ đệ, chỉ dạy ông ta mấy phương pháp gạt bỏ sát khí rồi để ông ta đi.”
“Ai ngờ huyện lệnh nọ là người có thiên phú, ông ta chỉ dựa vào mấy phương pháp gạt bỏ sát khí mà lại có thể thấu hiểu được hai khí âm dương, cuối cùng thành lập Hỗn Nguyên quán ở Giang Minh, đạo hiệu là Hỗn Nguyên, tự cho mình là đồ đệ của ông nội anh.”
“Thời gian trôi qua, ông ta vô tri vô giác liền trở thành đệ tử ngoại môn của nhà họ Tô, quan hệ rất thân thiết với nhà họ Tô, đến đời của anh thì có quan hệ rất tốt với thái sư phụ của Phong Thiên, cho nên khi nãy Phong Thiên biết anh là Tô Mộc mới có thể kinh ngạc đến vậy.
“Hả? Vậy bàn về vai vế thì không phải anh là đời ông nội của Phong Thiên hay sao?” tôi kinh ngạc nói.
Tô Mộc cũng không để ý đến mấy điều này, chỉ lườm tôi nói là nếu như anh không chết thì cũng đã gần 130 tuổi rồi, làm ông nội của người ta có gì kì lạ cơ chứ?
Cũng đúng, không ngoại trừ Phong Thiên thì ngay cả cháu đích tôn Tô Đoàn không phải cả ngày gọi to ông hai bà Hai hay sao, mà Tô Đoàn còn là cháu trái thực sự của Tô Mộc, cũng không có gì ngạc nhiên cả.
Chỉ là khi biết Tô Mộc là đời ông nội của Phong Thiên thì tôi lại mừng thầm, để xem ông ta còn dám giả vờ mình là đại sư, còn gọi tôi là đồ đệ nữa hay không, nếu muốn bàn đến vai vế thì ông ta còn phải gọi tôi một tiếng nội mới đúng ý chứ.
Có điều tình tiết tôi quan tâm nhất anh ấy còn chưa nói đến, đến cùng là vì sao anh chết, ngoài trừ mục đích tìm kiếm Lâm Yến Nhi thì còn có mục đích gì khác không?
Tôi còn muốn hỏi anh nhưng vừa hé miệng thì chợt thấy buồn ngủ liền ngáp một cái rồi ngủ mất.
Chờ đến khi tỉnh lại thì máy bay đã hạ cánh.
Chúng tôi cùng các hành khách khác cùng xuống máy bay.
Nhưng còn chưa đến phòng chờ liền có xe cảnh sát trực tiếp lái vào trong phi trường, Lý Quân trực tiếp áp giải tôi lên xe khiến tôi còn chưa kịp hỏi chuyện Tô Mộc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom