• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chap-123

Chương 118: Cái mông rất giỏi ấy!(một)




Chương 118: Cái mông rất giỏi ấy!(một)
“Việc này vẫn là vào nhà rồi nói, nói qua điện thoại không rõ ràng được, mà anh đã đến cửa nhà rồi cũng không thể cứ đứng ở cửa mà nói chuyện được.” Tôi giả vờ cái gì cũng không biết khẽ cười nói.
Vương Văn chần chờ trong chốc lát, nhưng phản ứng rất nhanh cười nói chân anh ta bị bong gân nên không đi đường được, muốn vào nhà cũng phải phiền tôi ra đỡ anh ta vào mới được.
Bảo tôi ra đỡ, thật ra là muốn tôi đi ra ngoài.
Tôi liền căng thẳng hơn, xem ra tôi đoán không sai, việc Vương Văn đến đây lần này tuyệt đối không đơn giản như lời anh ta nói.
Nghĩ đến đây tôi đột nhiên có chút hối hận, tại sao lúc gặp mặt Tô Mộc lại không hỏi gì về tình hình của Vương Văn.
Lúc trước Vương Văn bị bắt mất, bây giờ đã biến thành như vậy, có lẽ Tô Mộc sẽ biết được chút ít gì đó.
Nghĩ vậy tôi cũng không dám tùy tiện bước ra ngoài, dù sao vết thương của Đường Dũng còn chưa lành, tuy rằng có thể miễn cưỡng xuống giường nhưng đi đứng vẫn khập khiễng, chỉ còn thừa một mình tôi đơn thân độc mã xông ra ngoài thì quá không an toàn rồi còn gì.
Mà trong thâm tâm tôi thật sự không muốn gặp mặt Vương Văn nữa, để qua một bên về sự thay đổi của anh ta, chỉ là việc tôi đã yêu người khác khi anh biến mất đã khiến tôi cảm thấy rất có lỗi với anh rồi.
Tôi đang sức đầu mẻ trán để tìm lí do bảo Vương Văn đi thì Diệu Diệu đột nhiên túm tay tôi, chỉ vào bóng người Vương Văn hiện lên trên kính viễn vọng nói: “Chị ơi, chị không phát hiện ra người đàn ông nọ cứ là lạ thế nào ấy?”
“lạ ở chỗ nào?” Thấy Diệu Diêu nói vậy tôi liền hỏi.
Nó là tiểu quỷ, vì đi theo Đường Dũng nên thấy nhiều biết rộng, rất nhiều điều tôi không biết đều do Diệu Diệu bổ sung kiến thức cho, nó nói Vương Văn không bình thường thì chắc chắn đã nhìn thấy thứ gì không nên thấy.
“Chị nhìn kĩ đi, sau lưng người nọ hình như có rất nhiều sợi tơ trong suốt nối vào cơ thể anh ta, mỗi khi anh ta động đậy thì mấy sợi tơ này cũng run theo, rất kì lạ.” Diệu Diệu nói.
Nghe nó nói vậy tôi liền nhìn Vương Văn thông qua kính viễn vọng, xác thực anh ấy đang nghiêng người tựa vào thân cây, nhìn như bị trật chân nhưng tôi lại không thấy sợi tơ trong suốt mà Diệu Diệu nói.
Tôi không nhịn được dụi dụi mắt, xem xét tỉ mỉ lại, có điều tiếc là không nhìn thấy sợi tơ nào, sau lưng của Vương Văn rất sạch sẽ.
Tôi không khỏi lại bảo Diệu Diệu xác nhận lần nữa, hỏi nó có nhìn nhầm hay không.
Thấy tôi nghi ngờ nó, khuôn mặt nhỏ của Diệu Diệu trề xuống trong phúc chốc, mất hứng nói: “Em không nhìn nhầm đầu, sợi tơ nọ mặc dù trong suốt nhưng em nhìn rất rõ ràng, không tin để em chứng minh cho chị xem.”
Nói xong Diệu Diệu tập trung tinh thần nhìn về phía Dương văn, bảo tôi nhìn chằm chằm vào kính viễn vọng.
“Tay trái anh ta sẽ cử động.”
Vương Văn liền giơ tay trái lên sờ vào màn hình điện thoại
“Đầu anh ta sẽ cử động.”
truyện được mua bản quyền từ tác giả up trên app mê tình truyện
Vương Văn cúi đầu xuống, điện thoại của tôi liền vang lên tin nhắn của anh, bảo tôi đi qua đỡ anh đi.
“Dây nối chân trái của anh ta đã bị đứt.”
Chân trái chính là chân Vương Văn nói bị bong gân, bây giờ chân trái đang rũ xuống đất, mắc cá chân trẹo nghẽo, nếu người bình thường mà bị trẹo như vậy nhất định sẽ bị đau đến chết.
Đến đây tôi không thể không tin tưởng lời nói của Diệu Diệu rồi, nếu như không phải sợi tơ chuyển động trước thì làm sao Diệu Diệu lại biết được Vvương Văn muốn cử động chỗ nào được chứ?
Tôi kinh hãi, vội hỏi Diệu diệu có nhìn thấy những sợi tơ kia nối đến chỗ nào không, gần đó có người nào đang điều khiển sợi tơ hay không.
Diệu Diệu nhìn hồi lâu rồi lắc đầu, nó nói sợi tơ rất dài, rẽ vào rất nhiều ngã nên không thể nhìn thấy điểm cuối cùng được, có điều rất may phía dưới chỉ có một mình Vương Văn, không có những người khác, thậm chí nhân viên nữ nọ cũng đã rời đi.
Đã xác định được Vương Văn trở thành con rối tôi cũng không lo lắng tìm lí do gì nữa, trực tiếp lấy pin điện thoại ra luôn, rồi hoang mang ngồi xuống, đang suy nghĩ phải làm sao đây.
Vương Văn biến thành con rối đến tìm tôi, nhất định có người điều khiến sau lưng anh.
Trách không được lần xuất hiện này của Vương Văn khiến tôi thấy kì lạ.
Thì ra anh ấy đã bị người ta khống chế, hoặc là nói bây giờ anh không phải là Vương Văn nữa rồi.
Phát hiện ra điều này, lòng tôi như bị kim đâm vậy.
Nói đến cùng là do tôi hại Vương Văn.
Nếu lúc trước tôi không phạm sai lầm không đi viếng mồ mả của bà anh ấy thì Vương Văn cũng không trở thành như bây giờ.
Tôi sững sờ ngồi trên sô pha lầu hai, nhìn kính viễn vọng không biết đang suy nghĩ gì, đầu óc tôi trống rỗng.
Không biết đã qua bao lâu, Diệu Diệu túm lấy người tôi bảo là Vương Văn đã rời đi.
Tôi lập tức nhìn vào kính viễn vọng nhìn xuống, thấy Vương Văn không còn ở đó mới hơi yên lòng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom