• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chap-122

Chương 117: Vương Văn(hai)




Chương 117: Vương Văn(hai)
Ai biết bạn nhân viên nọ xoay đầu nhìn về phía bên cạnh cô ta, đột nhiên cuống lên rồi chạy về hướng Vương Văn.
Chưa tới hai phút đồng hồ bạn nhân viên nọ đã quay lại, sốt ruột nói với tôi Vương Văn đã ngất xỉu, bảo tôi ra ngoài nhanh.
Tôi vô ý thức liền muốn đi ra ngoài, nhưng chân vừa bước đến cửa liền nhớ lại lời nói của Tô Mộc. Anh nói với tôi gần đây có nguy hiểm nên không được ra cửa.
Mà việc này quả thật có chút kì lạ, tôi vừa rồi còn thấy vẻ mặt bình thường của Vương Văn nhìn về phía tôi, tại sao bây giờ lại đột nhiên ngất xỉu được.
Mà muốn ấn chuông cửa thì anh ta cũng đâu cần trốn bên cạnh rồi nhờ người ta đến ấn chuông?
Từ các biểu hiện của anh ta, tôi liền mơ hồ cảm giác được anh đang trốn tránh tôi, hoặc là nói đang trốn tránh căn biệt thự này, nếu không thì cũng không kiên trì bảo tôi đi ngoài ra như vậy.
Nghĩ đến đây, tôi liền căng thẳng tinh thần.
Thuồng luồng tiên và Tô Đoàn đã nói qua, căn biệt thự này của tôi có cấm chế có thể ngăn cản hầu hết những người muốn hại tôi.
Mà lúc trước đã xuất hiện qua con chuột thành tinh, mặc dù nó có ấn chuông cửa nhưng cuối cùng vẫn không vào nhà.
Việc này đã nói rõ cấm chế thuồng luồng tiên đã gieo rất lợi hại, mà có thể cảm nhận sự uy hiếp của cấm chế này chỉ có bọn yêu ma quỷ quái muốn hại tôi mà thôi.
truyện được mua bản quyền up trên app mê tình truyện
Còn Vương Văn lại muốn dụ tôi ra ngoài nhiều lần, vì đâu?
Chẳng lẽ anh ta cũng muốn mưu hại tôi ư?
Nghĩ vậy tôi liền không dám bước ra ngoài nữa.
Nhưng bây giờ Vương Văn lại ở cửa nhà tôi khiến tôi rất bất an.
Nghĩ tới nghĩ lui tôi vẫn lấy điện thoại ra gọi điện cho Vương Văn.
Chỉ là trước khi gọi điện thoại tôi mới phát hiện đã có hơn 30 cuộc gọi nhỡ từ Vương Văn, còn có vài tin nhắn của anh ta.
Đa số là hỏi tôi đang ở đâu, tại sao nhà ở bị cháy, ước hẹn bay ngày đã đến, anh ta muốn đến tìm câu trả lời từ tôi.
Thấy nội dung anh nhắn cho tôi cũng không có gì kì lạ, có điều tôi liên tục bị hãm hại nên rất cảnh giác, tốt nhất là gọi điện thoại cho anh ta rồi nói.
Nhân viên nữ nọ nói Vương Văn đã ngất xỉu, nếu bây giờ không ai nghe điện thoại hay cô ta nghe máy thì là bình thường, nhưng nếu người nghe máy là Vương Văn vậy chứng minh cô ta đã nói dối hoặc Vương Văn đang diễn kịch.
Mặc kệ ai là người có vấn đề, chỉ có thể nói rõ ra là bọn họ muốn dụ dỗ tôi đi ra ngoài.
“Tút...tút..” Tiếng chuông chờ điện thoài truyền đến khiến tôi khá căng thẳng, lòng bàn tay ra đầy mô hôi.
Vài giây sau thì đầu dây bên kia đã có người nhận, có điều giọng nói truyền qua khiến tôi thất vọng trong phút chốc.
Là Vương Văn.
Giọng nói của anh rất bình thường không có chút gì gọi là suy yếu cả, mà như cố ý kéo gần quan hệ giữa chúng tôi với nhau nên ra vẻ nhẹ nhõm cười nói:”Dương Dương à, cuối cùng đã gọi lại cho anh, anh còn tưởng em không muốn thấy mặt mình nên cố ý trốn tránh, đi ra đi, anh đang ở cửa nhà em, em đã có câu trả lời chưa?”
“Có...” Tôi run lên nói.
“Vậy em nghĩ kĩ chưa, muốn lấy anh chứ?” Nghe thấy tôi đã có câu trả lời giọng nói Vương Văn chợt kích động, dường như đang rất vui vậy.
Chỉ có điều rõ ràng đang giả vờ vui vẻ, mặc dù giọng điệu rất vui vẻ nhưng tôi vẫn nghe ra được không có bất cứ cảm xúc mừng rỡ nào cả.
Hết chương 117
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom