• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chồng độc tài cứ cưỡng hôn tôi Full dịch (20 Viewers)

  • Chương-643




Chương 643: Tôi nợ cô một lời xin lỗi​






**********



Chương 643: Tôi nợ cô một lời xin lỗi



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




Nếu không phải đã biết trước cô và Hứa Nhã Thanh đã phát sinh quan hệ, cô nhất định sẽ cho rằng đó là anh. “Em hôn mê, không nhớ rõ nữa, cũng không muốn nhắc đến nữa. Cô cụp mắt xuống, chuyển đề tài: "Anh chưa từng nghĩ tại sao Hoa Mộng Lan lại biết chuyện này sao?" “Có lẽ là Kiều Sam nói cho cô ta." Lục Kiến Nghi nhún vai, thản nhiên nói.



Hoa Hiền Phương không nghĩ như vậy, theo tính cách của Lục Kiều Sam, nếu biết chuyện này, cô ta nhất định sẽ làm ầm ĩ lên, không thể im lặng như vậy chỉ nói với Hoa Mộng Lan được. “Tại sao anh lại tin rằng Hoa Mộng Lan chính là người phụ nữ đó?” “Có một hình vẽ trái tim trên lưng cô ấy. Có thể là một vết bớt hoặc một hình xăm” Anh trầm ngâm nói: “Anh nhìn thấy hình xăm tương tự trên lưng của Hoa Mộng Lan"



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.





Tim Hoa Hiền Phương đập thình thịch, cổ họng như bị thủng vậy.



Trời ạ, lại là một sự trùng hợp nữa, cô cũng có một hình xăm nước hình trái tim trên lưng. “Quên đi, cũng đã lâu như vậy, chúng ta đừng nghĩ tới nữa, nếu có người phụ nữ như vậy, anh nhất định phải giao cho em xử lý, không được phép xen vào đâu đấy. “Em muốn làm thế nào thì làm thế đó." Lục Kiến Nghi xoa đầu cô, đầy cưng chiều, cho dù cô muốn lên trời đi nữa, anh cũng sẽ chế tạo phi thuyền cho cô.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




Ngày hôm sau, khi họ quay lại nơi ở của nhà họ Lục, mấy đứa trẻ đi học về, đang ở trong nhà trẻ, chơi với Túi Sữa Nhỏ.



Tư Mã Ngọc Như bị giam trong gác Tịnh xá, Tư Mã Ngọc Thanh vừa được thả ra một lần nữa, có thể tự do vui chơi.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




Hoa Hiền Phương xoa đầu Hứa Kiến Quân: “Bé cưng, ở trường học vẫn ổn chứ?” “Mẹ ơi, đi học rất vui, con có được rất nhiều bạn đấy ạ. Đôi mắt đẹp như hoa đào của Hứa Kiến Quân chớp chớp, như những vì sao sáng trên bầu trời.



Hoa Hiền Phương chăm chú nhìn cậu bé.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




Đôi mắt này quả thực rất giống với Lục Kiến Nghi, càng nhìn càng giống, thật kỳ là, thật sự không phải là ảo giác của cô thôi sao?



Kiến Diệp cũng có một đôi mắt hoa đào, cậu bé giống Lục Kiến Nghi như tạc, có lẽ không cần xét nghiệm di truyền cũng có thể biết hai người là bố con, gen di truyền quá mạnh.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




Hứa Kiến Quân bế em gái lên, hai đứa bé đều cười rất vui vẻ, đôi mắt hoa đào khẽ nheo lại, tựa như vầng trăng khuyết đang lên.



Cô ngồi trên sô pha, nhìn chằm chằm hai anh em thật lâu, thật lâu cho đến khi Hứa Kiến Quân bước tới, đưa tay sờ lên mặt cô một cái, nói: “Mẹ sao mẹ nhìn con chằm chằm như vậy, mới hai ngày không được gặp con, nên nhớ con lắm sao?” "Hả?” Hoa Hiền Phương có hơi chấn động, nhanh chóng bình tĩnh lại, cười nói: “Đúng vậy, mẹ rất nhớ cục cưng của mẹ" “Mẹ ơi, hôm qua khi con gọi video với bố, bố nói tuần sau sẽ về. Ánh mắt Hứa Kiến Quân tràn đầy phấn khích, đã lâu không gặp bố nên cậu bé vô cùng nhớ bố.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




Hoa Hiền Phương hôn lên má nhỏ nhắn ứng hồng của cậu bé, đôi lông mày nhíu lại không khỏi hiện lên một tia nghi ngờ.



Sau bữa trưa, cô đến nhà giam để thăm Lục Kiều Sam.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




Cô ta dường như đã sút cần rất nhiều, từ con gái nhà giàu có trở thành một tù nhân sự chênh lệch như vậy không phải ai cũng có thể thích ứng được. “Hoa Hiền Phương, không ngờ cô còn có thể tới gặp tôi. "Tôi i mang cho cô mỹ phẩm, quần áo, đồ ăn và một ít tiền mặt, để chúng ở nhà quản lý, họ sẽ đưa chúng cho cô. Tôi đã chào hỏi quản giáo, yêu cầu cô ấy phải đối xử tốt với cô, miễn là cô cư xử cho tốt, cô ấy sẽ xin giảm án cho cô." Hoa Hiền Phương trầm giọng nói.



Lục Kiều Sam bất ngờ: “Cô không hận tôi sao?” “Cô đã bị trừng phạt rồi.” Hoa Hiền Phương nhún vai.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Một giọt nước mắt rơi xuống từ đôi mắt của Lục Kiều Sam: “Tôi không còn là con gái của nhà họ Lục nữa, ra ngoài cũng chỉ có hay bàn tay trắng mà thôi.”



Hoa Hiền Phương thở dài: “ít nhất thì cô vẫn còn sống. Chỉ cần cô còn sống, thì sẽ có hi vọng.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




Chị cả sống chết thế nào còn chưa biết, có thể đã không còn sống nữa rồi."



Lục Kiều Sam cúi đầu khóc nức nở: "Tôi vào lâu như vậy rồi, cô là người duy nhất đến thăm tôi. Mẹ chưa từng tới gặp tôi. Có phải bà ấy ghét tôi lắm không?" “Thật ra trong lòng mẹ vẫn coi cô như con gái. Mẹ chỉ quá hận bố mẹ của cô thôi. Mẹ hận bọn họ quá tàn nhẫn vứt bỏ chị gái.” Hoa Hiền Phương an ủi nói.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




Lục Kiều Sam cắn môi: “Trên người tôi sẵn có thứ gen bỉ ổi đó rồi nên mới thành ra thế này.” “Ra ngoài, cô sẽ có thể bắt đầu lại. Chỉ cần cô thật sự ăn năn, muốn thay đổi, tôi sẽ giúp cô." Hoa Hiền Phương nói.



Trên đời này không có ai không mắc sai lầm, người đi sai đường cũng không hề ít, chỉ cần không nợ máu hay tính mạng, thì vẫn có cơ hội bắt đầu lại.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




Im lặng một hồi, cô vào chủ đề: “Cô còn nhớ năm năm trước, chuyện cô đưa Hoa Mộng Lan đến biệt thự suối nước nóng không? Cô biết rằng Lục Kiến Nghi đang tìm một người phụ nữ, cho nên mới để Hoa Mộng Lan giả làm người phụ nữ đó sao?”



Lục Kiều Sam có hơi ngạc nhiên, sau khi suy nghĩ kỹ càng, lắc đầu nói: "Tôi không biết, chuyện này không liên quan gì đến tôi. Là Hoa Mộng Lan nói với tôi rằng cô ấy có chuyện rất quan trọng muốn nói với Kiến Nghi. Nhờ tôi sắp xếp một cuộc gặp với Kiến Nghi cho cô ấy. Kiến Nghi đang tìm người phụ nữ như thế nào, cô lại có tình địch nữa hay sao?" "Không phải, chỉ là chuyện trước, tôi muốn làm rõ thôi." Hoa Hiền Phương xua tay, nhẹ nhàng nói.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




Cô biết Lục Kiều Sam không thể nói rõ về chuyện khách sạn Hilton, nếu không, cô ta đã công khai chuyện này từ lâu để ai ai cũng biết rồi. Xem ra Hoa Mộng Lan nhất định đã biết được điều gì đó, nếu không thì không thể nào tự nhiên mạo danh người phụ nữ đó được.



Sau khi nói thêm vài câu, cô đứng dậy và chuẩn bị rời đi.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




Lục Kiều Sam mím môi, khẽ nói: “Hoa Hiền Phương, thực sự xin lỗi, tôi nợ cô một lời xin lỗi, tôi xin lỗi cô!” “Chuyện quá khứ rồi, cứ để nó trôi qua đi, tôi sẽ không lật lại nữa đâu.” Hoa Hiền Phương cười: “Ở bên trong nhớ chấp nhận rèn luyện cho tốt. Muốn gì thì nói với quản giáo, lần sau cô ấy sẽ nói với tôi, lần sau rảnh tôi sẽ lại đến thăm cô.”



Trên đường trở về, cô định gọi điện cho bác cả mình để hỏi về tình hình của Hoa Mộng Lan, thì bác cả lại gọi tới: “Hiền Phương à, bọn bác về nước rồi, đang ở với bố mẹ cháu, rảnh thì ghé qua đây nhé. "Được ạ, cháu tới ngay.” Hoa Hiền Phương bảo Khải Liên lái xe về biệt thự.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




Khuôn mặt của Hoa Mộng Lan đã được cấy ghép da thành công, nhưng cô ta sẽ phải trải qua nhiều cuộc phẫu thuật thẩm mỹ trong thời gian tới để khôi phục lại diện mạo ban đầu, chắc chắn sẽ không thể xinh đẹp được như trước nữa.



Nhìn c Hoa Hiền Phương thoải mái như vậy, được Lục Kiến Nghi chiều chuộng trong lòng bàn tay, cơn ghen tuông trong lòng cô ta lại không dừng dâng lên.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




Nếu lúc đó cô không cướp đi vị trí của cô ta thì chắc hẳn bây giờ cô ta đã là người được nở mày nở mặt nhất rồi.



Mặc dù cô đã trả tiền để cô ta ra nước ngoài phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng cô ta sẽ không cảm ơn cô, đây là điều cô nên làm, là cô nợ cô ta.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom