• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Mất trí nhớ quên mất tiêu “chồng iu” (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • PHẦN III END

11.

Ngày hôm sau, tôi hẹn Hà Tình đi uống cà phê.

Nhấp một ngụm cà phê, tôi hỏi cô ấy: “Trước đây tao có từng nhắc với mày chuyện tao với Phó Thành sắp ly hôn không?”

“Ly hôn à, dù sao giờ mày cũng mất trí nhớ rồi, cho ông ấy một cơ hội đi.”

“Tao có nói với mày vì sao tao muốn ly hôn không?”

“Nói thật nhé, tao thấy mày khốn nạn vãi.” Hà Tình hắng giọng: “Nguyên văn mày nói là mày lấy ông ấy chỉ để giúp công ty nhà mày vượt qua khó khăn, giờ xong việc rồi, ly hôn là đương nhiên.”

“Tao nói thế á?”

Hà Tình khuấy cà phê, gật gật đầu: “Có phải chính mày cũng thấy bản thân đểu quá không… Phó Thành ông ấy thích mày như vậy.”

Tôi lắc lắc đầu: “Tao cảm thấy chuyện này nhất định có uẩn khúc.”

Nhưng cụ thể là uẩn khúc gì thì khẳng định không thể hỏi ra từ chỗ Hà Tình.

Điều duy nhất chắc chắn là mối quan hệ hiện tại của tôi và Phó Thành đang rất khó xử do hiểu lầm.

Hà Tình thở dài, khuyên nhủ tôi: “Tao thấy mày vẫn là bớt xem mấy cái blogger gì mà dạy yêu dạy đương trên mạng đi, tao nghĩ mày như bây giờ chính là vì bị mấy đứa trên mạng đó tẩy não ấy.”

Trước kia tôi chỉ thích xem drama rồi scandal người nổi tiếng, giờ lại thích xem cả blogger dạy yêu đương à?

Tôi lấy điện thoại ra, mở Weibo, quả nhiên thấy mình theo dõi rất nhiều blog triết lý yêu đương.

Trong đó, có một bài đăng mới xem gần đây với tiêu đề:【Để dứt tình, hãy coi người yêu cũ như một con chó, không phải bạn không thể sống thiếu người đó mà là người đó không thể sống thiếu bạn.】

Hình như tôi hiểu sao mình lại lưu tên Phó Thành là “cẩu nam nhân” rồi.

Tôi nhấn mở tin nhắn giữa tôi với blogger đó.

【Tôi đối với một người vừa gặp đã yêu, nhưng anh ấy lại không thích tôi.】

【Tuy rằng tôi đã kết hôn với anh ấy nhưng quan hệ giữa hai chúng tôi rất lạnh nhạt, mỗi ngày đi làm đều phải giả vờ không quen anh ấy, không thích anh ấy, thật khó khăn.】

【Anh ấy rất tốt, đã giúp nhà tôi nhiều việc, đối xử với tôi cũng tử tế, chỉ duy nhất một điều là anh ấy không thích tôi.】

【Tôi chỉ đành nói đi nói lại với những người khác là mình không thích anh ấy, như vậy tôi mới có thể không thích anh ấy nữa.】

【Khi người yêu cũ anh ấy kết hôn, anh ấy liền cưới tôi, giờ người yêu cũ anh ấy ly hôn rồi, tôi sợ anh ấy sẽ đề nghị tôi ly hôn.】

Blogger đó gửi lại một tin nhắn.

【Nếu đoạn tình cảm này khiến bạn quá khổ sở, hãy buông tay.】

Sau đó, tôi chủ động đề nghị ly hôn với Phó Thành.

Hóa ra, tôi vẫn luôn yêu thầm Phó Thành, Phó Thành lại không thích tôi, tôi từ ngày bắt đầu thích anh ấy đã thất tình.

Mối quan hệ giữa tôi và anh ấy vốn nên là liên hôn doanh nghiệp không tình yêu, nhưng ngay từ đầu tôi đã động tâm.

Trong lòng anh ấy có người khác, tôi không nên động tâm.

12.

Sau hôm đó, tôi bắt đầu đến chỗ bác sĩ điều trị.

Ký ức từ từ hồi phục.

Tôi dần dần có thể nhớ ra Phó Thành kết hôn với tôi là vì bà nội Phó rất thích tôi.

Còn tôi kết hôn với anh ấy, yêu cầu là hy vọng anh ấy có thể giúp công ty bố tôi vượt qua cửa ải khó khăn.

Tôi biết bố mẹ thà để công ty phá sản cũng không muốn tôi tùy tiện cưới người ta như vậy.

Còn tôi thì lại không thể thừa nhận mình thích Phó Thành.

Vậy nên tôi bịa ra lý do là Phó Thành rất thích tôi, anh ấy chủ động theo đuổi tôi.

Hà Tình tính hay buôn chuyện, ngày nào cũng lẽo đẽo sau lưng tôi hỏi: “Chồng mày đẹp trai như vậy, lại còn yêu mày, sao mày không thích người ta?”

Tôi suy nghĩ cả nửa ngày cũng không nghĩ ra khuyết điểm của Phó Thành, cuối cùng chỉ có thể nói: “Anh ấy yêu tao quá, tao không chịu nổi.”

Từ đó, Phó Thành ở trong mắt Hà Tình liền biến thành hình tượng yêu đương não tàn.

Tôi vừa thất tình, vừa phải ứng phó với các loại vấn đề dây dưa của Hà Tình.

Cô ấy nói gì, tôi chỉ đáp cho có lệ: “À, đúng đúng đúng.”

Bất tri bất giác, chúng tôi đã dựng lên đủ thứ chuyện thảm hại của Phó Thành.

Nhưng điều này không quan trọng, tôi sắp ly hôn với anh ấy rồi.

Tương lai tôi với anh ấy sẽ là người xa lạ.

Ai biết đâu, trước khi ly hôn tôi lại bị ngã chấn thương não, quên hết những gì tôi với Hà Tình cùng nhau dựng lên.

Sau khi khôi phục ký ức, tôi chỉ thấy xấu hổ muốn chếc.

13.

Tôi chạy về nhà mình, ngôi khoanh chân trên sô pha, cầm di động gửi tin nhắn cho Phó Thành:【Phó tổng, em khôi phục ký ức rồi, em đã gửi thỏa thuận ly hôn qua mail cho anh, cám ơn anh đã giúp em nhiều vậy, sau này em vẫn sẽ cùng anh về thăm bà nội Phó.】

Phó Thành lập tức trả lời: 【Trở mặt cũng thật nhanh, mấy hôm trước còn gọi “Chồng ơi”, bây giờ thì thành “Phó tổng” rồi à?】

Tôi:【Mấy hôm trước em bị ngã chấn thương não, anh cứ coi như em phát điên đi.】

Phó Thành: 【Phát điên thì không cần chịu trách nhiệm à?】

Rất nhanh sau đó, anh ấy lại gửi thêm tin nhắn thứ hai.

【Lê Mạn, anh đã nói với em, đừng có trêu chọc anh.】

Tôi không biết trả lời anh ấy thế nào, buông điện thoại xuống, ôm gối dựa vào sô pha ngủ thiếp đi.

Không biết ngủ bao lâu, tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Tôi mơ mơ màng màng nhận điện thoại, nói alo.

“Lê Mạn, mấy ngày nay anh đều nhớ đến em” Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói hơi khàn khàn.

Đang trong cơn buồn ngủ, tôi lẩm bẩm: “Nhớ… thì tới mà gặp…”

“Anh đang ở dưới nhà em, xuống đi.” Giọng anh ấy trầm thấp, nói rõ ràng từng chữ.

Phó Thành, đi công tác về rồi, đang ở trước cửa nhà tôi.

Cơn buồn ngủ của tôi lập tức tan sạch, tôi nhảy xuống khỏi sô pha, chạy đến bên cửa sổ, kéo rèm ra.

Phó Thành đang đứng dựa ở cửa xe.

Ánh trăng xuyên qua tầng mây chiếu lên người anh, thoạt nhìn có chút không chân thật.

Tôi thanh tỉnh hơn nhiều, nói qua điện thoại: “Anh về trước đi, giờ muộn quá rồi, bố mẹ em còn đang ở nhà.”

Anh ấy nhận thấy ánh mắt của tôi, ngước lên nhìn tôi chằm chằm.

“Em xuống đây ngay, không anh sẽ gõ cửa.”

Giọng điệu anh ấy bỗng dưng trở nên bá đạo.

Tôi khoác thêm áo, đi xuống nhà.

Đêm khuya thanh vắng, đốm lửa trên đầu ngón tay Phó Thành lập lòe.

Thấy tôi, anh ấy theo bản năng dập điếu thuốc.

Tôi nhớ chỉ khi anh ấy thực sự bực bội mới hút thuốc.

Tôi đi đến trước mặt anh ấy, nhỏ giọng hỏi: “Anh tìm em à?”

Phó Thành bị chọc tức đến bật cười: “Anh ngồi máy bay hai tiếng rồi lại lái xe mất cả tiếng đến nhà em, không lẽ là để hóng gió?”

Tôi vặn vẹo ngón tay, không biết nói gì, liền “Ồ” một tiếng.

Hàm Phó Thành bạnh ra, nhìn giống như càng tức giận hơn.

Cuối cùng anh ấy vẫn bất đắc dĩ cong cong khóe môi, cố gắng dùng giọng dịu dàng nhất hỏi tôi: “Sao vẫn muốn ly hôn với anh?”

Mắt tôi cay cay, đột nhiên cảm thấy thật tủi thân.

“Em không đề nghị ly hôn, chẳng lẽ chờ đến lúc anh nói à?”

Phó Thành giơ tay lên, nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, cười nói: “Không phải anh vì em còn chạy bộ đuổi theo xe sao? Sao lại đề nghị ly hôn được?”

Tôi cúi thấp đầu: “Những cái đó đều là giả.”

“Hỏi em chuyện này, hôm đó em nói thích anh… có phải thật lòng không?”

Tôi giấu tâm tư mình lâu như vậy, ai ngờ sau khi mất trí nhớ liền tùy tiện nói ra mất rồi.

“Em… Nhưng anh không thích em.”

“Ai nói anh không thích em?” Phó Thành cúi người, nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt đang hoảng hốt của tôi, chậm rãi hỏi tôi: “Anh không thích em mà lại cùng em làm chuyện mình thích à?”

Chuyện mình thích?

Khóe môi anh hơi nhếch lên, cười có chút hư hỏng, chậm rì rì nhắc nhở tôi: “Ngủ ấy.”

Mặt tôi nhanh chóng đỏ lên, sau đó lui về sau hai bước, kéo giãn khoảng cách với anh.

Tôi cố gắng giữ mình tỉnh táo.

“Anh kết hôn với em là vì Kiều Mộng Tuyền kết hôn, ngày Kiều Mộng Tuyền ly hôn, uống rượu say còn gọi cho anh, em nghe thấy hết rồi…”

Tôi không đề nghị ly hôn, chẳng lẽ phải đợi đến khi Phó Thành nói muốn ly hôn, rồi lại trơ mắt nhìn anh ấy với Kiều Mộng Tuyền ở bên nhau sao?

Tôi càng nói càng tủi thân, nước mắt không kiềm được rơi xuống từng giọt: “Sau đó… anh liền ra ngoài… Em không thèm thích anh nữa…”

Kiều Mộng Tuyền giống như cái gai trong mối quan hệ giữa tôi và Phó Thành, cho nên tôi chỉ có thể cố gắng kiềm chế tình cảm của mình.

Cảm giác này khó chịu quá.

Thấy tôi khóc to hơn, Phó Thành có chút luống cuống.

“Anh kết hôn với em không phải vì cô ấy.” Anh ấy giơ tay lau nước mắt cho tôi, nhưng lại phát hiện lau thế nào cũng không hết nên ôm đầu tôi vùi vào vai.

Tôi giãy dụa mãi không thoát ra được, nước mắt thấm ướt mảng lớn áo sơ mi anh ấy.

Phó Thành nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng tôi.

“Anh nhớ rồi, đúng là hôm ấy cô ấy có gọi cho anh, anh bảo tài xế đi đón cô ấy, hôm đó anh vội ra ngoài là vì phải đi họp.”

Anh ấy tạm dừng: “Em chờ chút.”

Tôi bị anh kéo lên xe.

Anh ấy gọi cho trợ lý, bảo trợ lý gửi lại lịch trình làm việc và biên bản cuộc họp ngày hôm đó qua email cho anh ấy.

Không thể không nói, trợ lý của Phó thị thật sự chuyên nghiệp, nửa đêm nhận điện thoại của sếp không chỉ không phàn nàn mà còn mười phút sau đã gửi lại email đúng yêu cầu.

Phó Thành cầm laptop, nghiêm túc cho tôi xem email, sau đó ngẩng đầu lên nhìn tôi.

“Giờ em tin chưa?”

Tôi ngước lên, bốn mắt nhìn nhau.

Anh sững sờ một lúc rồi giơ tay lên vuốt tóc tôi.

“Lúc trước thì ngoan như mèo con, ngã một cái liền bắt đầu lộ răng nanh rồi.” Giọng nói của anh dần dần nghiêm túc hơn: “Lúc trước anh suy nghĩ chưa kĩ càng, giờ anh không muốn ly hôn với em nữa, Mạn Mạn, chúng ta đừng ly hôn nữa, được không?”

Tôi đỏ mắt nhìn anh ấy: “Tại sao?”

“Bởi vì…” Hầu kết anh ấy chuyển động, giọng nói trầm thấp mang theo tiếng gió đêm truyền vào tai tôi, “Anh đối với em… động tâm rồi.”

Nhiệt độ trong xe bất tri bất giác tăng cao, tôi không biết nên khóc hay cười, đầu óc trở nên hỗn độn, không cẩn thận buột miệng nói ra sự thật.

“Nhưng mà em động tâm với anh đến hai lần.”

Một lần trước khi mất trí nhớ, một lần sau khi mất trí nhớ, tôi thật mệt mỏi.

Phó Thành sửng sốt vài giây, cười nói: “Cám ơn em.”

Tôi tức giận, giơ tay đẩy đẩy Phó Thành: “Người theo đuổi em xếp hàng từ đây sang Pháp cũng chưa hết, anh xếp hàng đi.”

Phó Thành nhích lại gần, chạm trán vào trán tôi, trước khi hôn xuống, tôi nghe thấy anh nói: “Vậy anh phải chen hàng rồi.”

14.

Ngày hôm sau, tôi rốt cuộc mới có cảm giác chân thật rằng mình đã xác định quan hệ với Phó Thành.

Phó Thành đề nghị tổ chức một hôn lễ lớn bù đắp cho tôi, tôi đồng ý.

Khi cùng tôi đi thử váy cưới, Hà Tình thực hưng phấn.

“Lê Mạn, cuối cùng mày cũng cho Phó tổng một danh phận rồi.”

Tôi sợ Hà Tình nói lung tung, cuống quýt ngăn lại: “Tao với Phó Thành là mối quan hệ vợ chồng “healthy and balance”, mấy chuyện trước đây mày cứ coi như tao bị hoang tưởng đi.”

Sau này tôi cũng mới biết, khi tôi mất trí nhớ Phó Thành phối hợp với tôi như vậy, không vạch trần tôi vì nghĩ tôi bị chứng hoang tưởng nên phối hợp trị liệu cho tôi.

Hà Tình chớp chớp mắt nhìn tôi: “Tao biết, Phó tổng nhà mày đẹp trai như vậy, sao có thể chịu bị nói là kẻ yêu đương não tàn được?”

Tôi mặc váy cưới xong, nhân viên cửa hàng kéo rèm che ra.

Phó Thành ngồi bắt chéo chân, dựa lưng vào ghế sô pha, nheo mắt nhìn tôi.

Anh ấy đã nghe thấy tất cả.

Anh ấy bước đến gần tôi, từ trên cao nhìn xuống.

Trong mắt anh ấy phản chiếu hình bóng của tôi.

Anh vuốt sợi tóc xõa xuống ra sau tai cho tôi, khẽ hôn lên trán, cười nói: “Anh cuối cùng cũng có danh phận rồi.”

Tôi cho rằng Phó Thành không phải người thù dai.

Không ngờ anh ấy chỉ không thù dai với người khác thôi.

Khi nắm tay tôi rời cửa hàng váy cưới, tầm mắt anh đảo qua vệt đỏ trên cổ tôi, ánh mắt đen tối không đứng đắn.

Tôi vuốt vuốt tóc che vết đỏ ấy đi, mặt đỏ bừng lên.

“Em sẽ không bao giờ nói bậy sau lưng anh nữa.”

Anh ấy vuốt tóc tôi, cười nói: “Thật ngoan.”

“Sau này em sẽ nói thẳng mặt.” Tôi tiến sát anh ấy, nhỏ giọng nói bên tai anh: “Phó Thành, anh đúng là chó con thích cắn người.”

Sắc mặt Phó Thành cứng đờ, nụ cười trên mặt dần dần rõ ràng hơn.

Anh ấy giơ tay nhéo má tôi: “Không sao, anh không bao giờ thù dai cả.”

……

Tôi ngủ quên trên đường về nhà.

Đến khi tỉnh lại, Phó Thành đang bế tôi vào nhà.

Anh cúi đầu nhìn tôi, đường nét mạnh mẽ ẩn trong ánh hoàng hôn, gương mặt anh nhu hòa hơn nhiều, nhìn thật dịu dàng.

“Mạn Mạn, anh…” Anh dừng lại một chút, trầm giọng nói, “Yêu em…”

Tôi nhìn anh, cảm giác mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ ảo.

Anh ấy hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng thả tôi xuống, sau đó trực tiếp nắm tay tôi đặt lên ngực anh.

“Tiểu dối trá, không phải em bảo nói thích một người thật ra rất dễ sao?”

Lòng bàn tay anh ấy úp trên mu bàn tay tôi, tôi cảm nhận được trái tim anh ấy đang đập điên cuồng.

Tôi ngước mắt nhìn anh, phát hiện vành tai anh hơi hồng hồng.

Người luôn bình tĩnh tự chủ như anh ấy, hiện tại thoạt nhìn lại có chút quẫn bách.”

“Không được nhìn anh như vậy.”

Tôi nhào vào lòng anh, bên tai nghe tiếng tim anh đang đập, khóe môi không nhịn được cong lên: “Cám ơn anh.”

Cám ơn anh vì cũng thích em.

15.

Phiên ngoại (góc nhìn của Phó Thành)

Ngày đó khi ra ngoài bán cam, bà nội tôi gặp được một cô gái tốt bụng mua hết cam rồi còn đưa bà về nhà.

Đó là lần đầu tiên tôi gặp Lê Mạn.

Cô ấy ôm rổ cam, khi đi theo bà nội vào biệt thự, tôi nhìn khẩu hình miệng rõ ràng là cô ấy đã nói tục.

Nhìn thấy tôi, cô ấy lập tức mím môi, một bộ ngoan ngoãn dịu dàng gọi tôi là “Phó tổng”.

Sau đó tôi mới biết, cô ấy là nhân viên mới của phòng thiết kế ở công ty, cũng là thiên kim của tập đoàn Húc Dương.

Từ hôm đó, bà nội thường xuyên ở bên tai tôi nhắc chuyện Lê Mạn là cô gái tốt, giục tôi nhanh chóng cưới cô ấy.

Tôi đồng ý cho có lệ.

Nhưng khi định đổi ý mới chợt nhận ra hình như mình cũng không phản cảm với việc cưới cô ấy.

Sau đó, hôn nhân của chúng tôi biến thành một cuộc giao dịch.

Tôi giúp công ty bố cô ấy vượt qua khó khăn, cô ấy giúp tôi ứng phó với bà nội.

Bây giờ nghĩ lại mới thấy, ứng phó với bà nội có nhiều biện pháp, sao tôi lại chọn cách kết hôn?

Dường như tôi cũng không lý trí như vẻ về ngoài.

Động tâm chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Tôi đã sớm động tâm, chỉ là bản thân không ý thức được.

Nhưng mà sau khi kết hôn, tôi với Lê Mạn vẫn khách khí với nhau như những người xa lạ.

Cô ấy luôn duy trì khoảng cách, tôi nghĩ có lẽ cô ấy không thích tôi.

Chúng tôi như những người thuê chung nhà, mỗi người có một cuộc sống riêng.

Một lần ra ngoài uống rượu với bạn, tôi thấy cô ấy ngồi ở bàn bên cạnh, chỉ cách nhau một vách ngăn.

Cô ấy giơ chén rượu lên, nói với bạn thân: “Uống hết ly này, tao sẽ đề nghị ly hôn với Phó Thành.”

Người bạn kia ngạc nhiên hỏi: “Vì sao?”

“Tao không thích Phó Thành.” Cô ấy thờ ơ nói, “Dù sao bọn tao cũng đã đạt được mục đích mình cần rồi, hảo tụ hảo tán,”

Cô ấy không gọi xe, chọn đi bộ về nhà.

Tôi vẫn luôn đi sau cô ấy.

Ánh sáng mù mờ bị bóng đêm bao trùm, con đường dài đến mức không thấy điểm cuối.

Nhưng dù đường có dài đến đâu cũng sẽ có lúc kết thúc.

Ánh trăng lặng yên, tôi nhìn cô ấy dừng lại dưới một cột đèn đường.

Bóng dáng cô ấy cô đơn yếu ớt, đang cúi đầu, không biết là nghĩ gì.

Một lúc lâu sau, cô ấy lấy điện thoại ra, gọi cho tôi.

“Phó Thành, chúng ta ly hôn đi.”

Dù đã sớm đoán được cô ấy muốn nói gì, tôi vẫn hỏi: “Vì sao vậy?”

“Em không vui, anh cũng không vui.” Cô ấy nói.

Cô ấy nói cô ấy không thích tôi nên tôi mới không vui.

Cũng may tôi không phải người nhớ dai.

Sau đó, cô ấy mất trí nhớ, không nhớ rõ tôi.

Tôi ở trong ký ức của cô ấy trở nên rất kỳ quái, hình như cô ấy nhớ rằng tôi rất thích cô ấy, là kiểu si mê đến đánh mất tôn nghiêm.

Bác sĩ nói cô ấy bị chứng hoang tưởng, yêu cầu tôi phối hợp với cô ấy.

Trong thế giới của cô ấy, tôi rất thích cô ấy, cô ấy cũng rất dễ dàng thừa nhận là thích tôi.

Tôi thực thích cái thế giới ấy.

Lê Mạn nói cô ấy đối với tôi động tâm hai lần.

Một lần trước khi mất trí nhớ, một lần sau khi mất trí nhớ.

Còn tôi đối với cô ấy chỉ động tâm đúng một lần.

Vừa gặp đã động tâm, lại còn động lâu như vậy.

Hình như tôi lời rồi.

(Hoàn)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom