• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chồng độc tài cứ cưỡng hôn tôi Full dịch (2 Viewers)

  • Chương 871-875

Chương 871: Quá nhiều con gái theo đuổi
Hứa Kiến Quân lắc đầu giống như trống lắc: “Cháu sắp sáu tuổi, đợi cậu sinh em gái nhỏ ra, cháu đã bảy tuổi. Em ấy chắc chắn sẽ cảm thấy cháu già, gọi là chú thì làm sao bây giờ, cháu không muốn như vậy.”
Cậu bé nói rất nghiêm túc, tất cả mọi người cười ha ha.
Tư Mã Ngọc Thanh làm mặt quỷ: “Đàn ông lớn hơn phụ nữ cũng không sao, dượng hơn Thượng Quan Yến Nhi hơn hai mươi tuổi mà.”
Hứa Kiến Quân lè lưỡi: “Trẻ tuổi như vậy gọi là bà nội, cảm thấy nhất định rất lạ, nếu cháu gọi cô ta là bà nội, cô ta có mất hứng hay không?”
“Không sao, minh tinh đều như vậy cả, rất nhiều minh tinh đều gả cho người đáng làm bố mình.” Lục Sênh Hạ nhún vai, hờ hững nói.
Tư Mã Ngọc Thanh che miệng, cười quái dị: “Loại hình cao lớn đẹp trai giàu có giống như em, trưởng thành chắc chắn có rất nhiều con gái theo đuổi.”
Lục Sênh Hạ nghiêng đầu liếc mắt nhìn cậu bé một cái: “Em ấy à, giàu thì chắc chắn, dù sao có tài sản thừa kế, nhưng cao không cao, có đẹp trai hay không thì chưa biết trước được?”
Bộ dạng của đứa nhỏ này rất giống mẹ, không kế thừa gen tốt của nhà họ Lục. Nhưng may mà rất thông minh, không hề ngu ngốc.
Tư Mã Ngọc Thanh lè lưỡi với cô ấy: “Bây giờ em còn nhỏ mà, đàn ông mười tám sẽ thay đổi, đợi em trưởng thành sẽ trở nên rất cao và tuấn tú.”
“Bây giờ Ngọc Thanh của chúng ta cũng rất tuấn tú, là soái ca đúng tiêu chuẩn.” Hoa Hiền Phương cười vuốt ve đầu cậu bé.
Tư Mã Ngọc Thanh nhếch miệng cười: “Em chỉ hơi béo một chút thôi, nhưng mà em đang cố gắng giảm béo, nhất định sẽ đạt tới thể trọng đạt chuẩn.” Cậu bé cảm thấy mình rất đẹp trai.
Nghỉ ngơi một lát, bọn họ tiếp tục đi lên đỉnh núi.
Hai tiếng sau, bọn họ đi tới đỉnh núi.
Khải Liên và những người khác đã dựng lều trại xong.
Kiến Dao và Kiến Diệp ngồi ở trong lều ăn bánh bích quy.
“Cuối cùng mọi người cũng tới, bọn con đã chơi vài ván cờ cá ngựa với dì Khải Liên rồi.” Kiến Dao nói.
Tư Mã Ngọc Thanh mệt mỏi, đặt mông ngồi lên trên đệm, không muốn cử động nữa: “Mệt mỏi quá, chân của chú sắp bị đứt tới nơi.”
“Chú Ngọc Thanh, thiêu đốt calo của chú, cố lên nha…” Kiến Dao cười hì hì nói.
Cố Nhược Đồng đưa nước cho Tần Như Thông: “Tổng giám đốc Tần, tôi có thể chụp một bức ảnh với anh được không?”
“Đương nhiên có thể.” Không đợi Tần Như Thông đáp lời, Hoa Hiền Phương ở bên cạnh đã nói thay anh ta: “Tất cả mọi người thân thiết như vậy, cô đừng gọi tổng giám đốc Tần anh Tần nữa, cứ gọi anh Như Thông là được.”
Cố Nhược Đồng đỏ mặt, lén liếc mắt nhìn Tần Như Thông một cái, cẩn thận hỏi: “Có thể không?”
Tần Như Thông nhún vai: “Tùy cô.”
Một xưng hô mà thôi, không sao cả.”
Cố Nhược Đồng nở nụ cười, đối với cô ấy mà nói, đây không chỉ là một xưng hô, mà là thay đổi quan hệ, ít nhất Tần Như Thông nguyện ý coi cô như bạn bè.
Cô ấy cầm lấy di động cùng chụp với Tần Như Thông mấy bức.
“Không được đăng lên trên mạng.” Tần Như Thông dặn dò một câu, anh ta không muốn bị tung tin đồn linh tinh.
“Em biết.” Cố Nhược Đồng gật đầu.
Hoa Hiền Phương ngồi xuống một tảng đá to, từ nơi này có thể quan sát cảnh đẹp của thành phố.
Lục Kiến Nghi ngồi xuống bên cạnh cô: “Cô gái ngốc, em có thể đổi nghề làm bà mối được đấy.”
“Anh đây là đang khích lệ em sao?” Cô cười, dưới lông mi dày đậm, lóe lên chút ánh sáng giảo hoạt.
Lục Kiến Nghi véo nhẹ cái mũi của cô: “Theo anh thấy, mối này của em có thể thành.”
871-chong-doc-tai.jpg

“Anh có phẩm vị gì?” Lục Kiến Nghi trêu chọc hỏi ngược lại một câu.
“Cao lớn, rất tinh mắt, cho nên mới nhìn trúng em.” Cô mỉm cười.
Lục Kiến Nghi cũng nở nụ cười, cúi đầu hôn lên môi cô một cái: “Chúng ta chính là ông trời tác hợp, trong ngoài đều thích hợp.”
Tần Như Thông và Cố Nhược Đồng ngồi lên trên đệm, cùng chơi đùa với bọn trẻ.
Đôi mắt đẹp của Hứa Kiến Quân chớp hai lần: “Hôm nay cháu học được một bài thơ, đọc cho mọi người nghe có được không?”
“Được ạ.” Kiến Dao và Kiến Diệp vui vẻ vỗ tay.

Hiện tại có rất nhiều trang lấy nội dung của bên mình về đăng. Các bạn cố gắng vào trang nguồn trên hình đọc để chúng mình có động lực ra chương mới. Chúng mình luôn mong nhận được sự ủng hộ của các bạn. Chúc các bạn luôn vui vẻ!

“Chim Thư cưu cất tiếng kêu quan quan, ở trên cồn bãi sông. Người con gái hiền thục dịu dàng, bậc quân tử mong muốn được sánh duyên. Rau hạnh mọc so le um tùm, cả bờ trái bờ phải theo dòng nước chảy. Người con gái hiền thục dịu dàng, ta thức ngủ đều mơ tưởng đến nàng. Mơ tưởng đến nàng mà không được gặp, thức ngủ đều mong nhớ. Ôi ! Triền miên! Triền miên! Để ta luôn trằn trọc trăn trở…”
Hứa Kiến Quân lắc lư cái đầu, giống như thầy giáo dạy học.
Vẻ mặt Kiến Dao mờ mịt: “Anh, đây là có ý gì nha? Em nghe không hiểu một câu nào.”
Hứa Kiến Quân gãi đầu, cố ý giả ngu: “Anh cũng không hiểu rõ lắm, anh chính là trí nhớ tốt, nhìn một cái là nhớ kỹ. Cậu Như Thông, cậu có thể giải thích cho cháu nghe được không.”
Tần Như Thông khụ một tiếng: “Ý đại khải của bài thơ này chính là một người con trai thích một cô gái, muốn theo đuổi cô ấy.”
Hứa Kiến Quân cười giảo hoạt: “Người cổ đại thật lãng mạn, thích con gái thì sẽ viết thư tình theo đuổi cô ấy, người hiện đại thích con gái, sẽ theo đuổi như thế nào ạ?”
871-2-chong-doc-tai.jpg

Nghĩ tới đây, khóe miệng anh ta hơi nhếch lên.
Lục Sênh Hạ nhạy cảm nhận ra được, đoán anh ta vẫn còn nghĩ tới chị dâu, sở dĩ anh Như Thông vẫn không kiếm bạn gái, chính là vì trong lòng không bỏ xuống được chị dâu.
“Kiến Quân, cháu vẫn còn là đứa nhóc, trăm ngàn lần không được yêu sớm.” Cô ấy cố ý chuyển đề tài.
Hứa Kiến Quân điên cuồng lau mồ hôi: “Cháu còn lâu mới yêu sớm.”
“Nhưng bây giờ cháu là nam sinh được chào đón nhất trong trường, đám nữ sinh nhỏ đều tranh nhau chơi với cháu.” Lục Sênh Hạ cười nói.
Hứa Kiến Quân làm mặt quỷ với cô ấy: “Cô út, cô vẫn nên quan tâm nhiều tới cậu họ của cháu thì hơn, ở trường học cậu ấy rất được hoan nghênh giống y như cháu… Tình địch của cô có rất nhiều nha.”
Lục Sênh Hạ chẳng hề để ý nhún vai: “Đám phụ nữ đó sao có thể so được với cô, anh Chấn Diệp sẽ không thích bọn họ đâu.”
Chương 872: Quay đầu cầu xin vợ tha thứ
“Nói cũng đúng, cô út của cháu là cô gái tốt nhất trên thế giới này, người nào cũng kém cô út của cháu.” Hứa Kiến Quân cười gian xảo nói.
Lục Sênh Hạ nở nụ cười vui vẻ, đợi sang năm, cô sẽ ra nước ngoài tìm anh Chấn Diệp.
Đôi mắt đen tuyền của Hứa Kiến Quân khẽ đảo hai vòng, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng nhạt.
“Mẹ cháu nói, cho dù trên thế giới có rất nhiều người, nhưng thực ra không có nhiều người thích hợp với mình, một khi gặp được, thì phải quý trọng, nếu không thì sẽ bỏ lỡ, khiến hối hận cả đời.”
Những lời này giống như đâm trúng trái tim Tần Như Thông.
Anh ta cũng đã bỏ lỡ, không thể tìm người phụ nữ anh ta yêu thương nhất trở về.
Trong lúc anh ta thương cảm, giọng Hứa Kiến Quân lại truyền đến: “Mẹ cháu còn nói, có một số người có vẻ may mắn, người thích hợp với mình có khả năng không chỉ có một, nếu bỏ lỡ lần đầu tiên, trăm ngàn lần đừng nên bỏ lỡ lần thứ hai.”
Tần Như Thông bị sặc, khụ vài tiếng, tên nhóc này đúng là dốc hết sức lực làm mai cho anh ta.
“Cháu vẫn còn là đứa bé, đừng nghĩ mọi chuyện phức tạp như vậy, học tập mới là quan trọng nhất, biết không?”
“Cháu chỉ có chút lo lắng, nhỡ đâu sau này cậu sinh ra một em gái nhỏ, nhỏ hơn cháu rất nhiều tuổi, nhưng vẫn cứ muốn gả cho cháu thì làm sao bây giờ?” Hứa Kiến Quân chớp mắt nhìn anh ta, vẻ mặt ưu thương.
Anh ta ngổn ngang trong gió: “Vậy không gả cho cháu, gả cho Kiến Diệp được chưa?”
“Nhỡ đâu em ấy thích loại hình chú già như cháu thì sao? Cho dù Kiến Diệp trưởng thành như thế nào, đều không có khả năng thành thục hơn cháu nha.” Hứa Kiến Quân nhếch miệng, cười mà như không cười.
Tần Như Thông dở khóc dở cười, cảm thấy có một loạt quạ đen bay qua.
“Tên nhóc, cháu đây gọi là buồn lo vô cớ, vẫn nên ngoan ngoãn ăn nho đi, chuyện sau này đợi sau này hãy nói.”
Cố Nhược Đồng che miệng, ở bên cạnh không ngừng cười khanh khách, cô ấy rất thích Kiến Quân, đứa bé thông minh đáng yêu như vậy, nên sinh ra một đứa.
Hoa Hiền Phương và Lục Kiến Nghi ngồi ở phía xa, nghe thấy rõ những lời tên nhóc kia nói.
Lục Kiến Nghi đỡ trán: “Tên nhóc này, có phải học xong toàn bộ lời ngon tiếng ngọt của tên Hứa Nhã Thanh kia hay không?”
Hoa Hiền Phương cười, con trai thực sự rất giống Hứa Nhã Thanh, hoạt bát thích cười, giống như ánh mặt trời ấm áp.
Nhưng mà nếu không có những bóng mờ thời thơ ấu, vô ưu vô lo lớn lên, có lẽ Lục Kiến Nghi cũng sẽ như vậy.
“Anh không phát hiện thằng bé là phiên bản khác của anh sao? Anh không phải trời sinh đã lạnh lùng nha.”
Khóe miệng Lục Kiến Nghi hơi nhếch lên: “Như vậy rất tốt, con của anh nên như vậy.”
Sau khi mặt trời lên cao, Hoa Hiền Phương bắt đầu chuẩn bị cơm trưa, Cố Nhược Đồng ở bên cạnh giúp đỡ.
Giữa trưa ăn đồ chín, buổi chiều ăn đồ nướng.
Hoa Hiền Phương mang theo bánh mì, thịt vịt, thịt bò kho, rau dưa salad…
Cố Nhược Đồng cũng mang theo bánh tart hoa quả và bánh nướng chảo.
Bọn nhỏ thích ăn thịt vịt cô làm.
Hai túi sữa nhỏ thích ăn thịt băm và khoai tây mềm.
Tư Mã Ngọc Thanh đã sớm đói bụng, gắp một miếng thịt vịt nhét vào miệng.
“Ăn ngon thật, đối với em mà nói chuyện hạnh phúc nhất chính là có thể ăn thịt vịt do chị gái xinh đẹp làm.”
“Tục ngữ nói đúng, biết đủ thì vui. Trên thế giới này người dễ dàng thỏa mãn nhất chính là người vui vẻ nhất. Mà người bất hạnh nhất chính là người làm thế nào cũng không chiếm được thỏa mãn.” Hoa Hiền Phương cười khẽ nói.
Lục Sênh Hạ cảm khái ở trong lòng.
Nếu mẹ có thể hiểu được điểm này, thì đã không rơi vào kết cục như vậy. Tuy cô ta chỉ là vợ bé, nhưng đã chiếm lấy cả trái tim của bố, cô ta hưởng thụ hoàn toàn là đãi ngộ của vợ chính thức.
Nhưng mà cô ta không hiếm lạ trái tim của bố, mà là tập đoàn tài chính Lục Thị ở sau lưng ông ấy.
Con người có thể có dã tâm, nhưng không thể tham lam, đừng luôn vọng tưởng đoạt những thứ vốn không thuộc về mình.
Bảo vệ những thứ mình có thể đạt được mới là quan trọng nhất.
Lúc này Y Hạo Phong đã về tới Lục Lam, bà ấy không ngờ tới Lục Vinh Hàn sẽ tới.
Ông ấy đến thăm bà cụ.
“Mẹ, đây là bánh ngọt ở Phúc Ký, con biết mẹ thích ăn bánh ngọt ở đó nhất.”
Bà cụ cười nói: “Không chỉ có mẹ thích ăn, Hạo Phong cũng thích ăn.”
“Vậy thì cùng ăn đi ạ.” Lục Vinh Hàn nói xong, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Y Hạo Phong một cái.
Y Hạo Phong mở miệng nói: “Con đi lên lầu xem đứa bé trước.”
Vú em đang cho đứa bé uống sữa, sau khi uống xong, Y Hạo Phong vỗ nấc cho đứa bé, ôm đứa bé đi xuống.
“Bánh trôi lại dài hơn, nặng hơn rồi. Đứa nhỏ này giống hệt Kiến Nghi trước đây, rất ít khi khóc, chỉ thích cười.”
Vậy mà Lục Vinh Hàn không biết lúc con trai thích cười sẽ như thế nào, nếu cứ tiếp tục như vậy, ông ấy sẽ bỏ lỡ thời điểm cháu nội thích cười.
“Để tôi ôm cục cưng một lát.” Ông ấy vươn tay tới.
Y Hạo Phong thật cẩn thận giao đứa bé cho ông ấy.
Đứa bé mở to mắt tò mò nhìn ông ấy, ánh mắt xa lạ, không biết ông ấy là ông nội.
“Bánh trôi, ông là ông nội.” Lục Vinh Hàn nhẹ giọng nói.
Nếu nói ông ấy không cảm thấy cô đơn, đó là giả, mỗi ngày trở về đóng cửa lại, sẽ cảm thấy cả thế giới chỉ còn mình ông ấy.
Cho dù lúc Tư Mã Ngọc Như còn ở nhà, cũng không thể bổ sung vào phần cô độc này.
Ông ấy thích mỗi ngày tỉnh dậy vào buổi sáng sẽ tới vườn hoa, vừa uống trà ăn bữa sáng, vừa nhìn mẹ và Y Hạo Phong luyện Thái Cực. Thích ăn cơm tối xong, cùng Y Hạo Phong đẩy cháu nội tản bộ trong vườn hoa, thích từ công ty trở về cùng chơi cờ vây với đám nhóc, thích vừa dùng trà vừa đàm luận với Lục Kiến Nghi mọi chuyện xảy ra trong giới tài chính.
Mọi chuyện đều tốt hơn người phụ nữ Tư Mã Ngọc Như kia nhiều.
Ông ấy đã già, không còn là kẻ ngổ ngáo có được tình yêu là có được cả thế giới. Ông ấy muốn hưởng thụ cuộc sống vui vẻ bên cạnh vợ con và các cháu, mà không phải cái gọi là thế giới lãng mạn của hai người.
Sao bà cụ có thể không nhìn ra được tâm tư của con trai? Không ai hiểu con bằng mẹ.
Bà ấy biết một ngày nào đó con mình sẽ hối hận.
Nhưng mà dựa theo tính cách của ông ấy, không đến tường nam không quay đầu. Chỉ có để ông ấy ra ngoài, để ông ấy va mạnh vào bức tường, mới có thể hoàn toàn tỉnh ngộ.
Bánh trôi bì bõm hai tiếng, giống như đang đáp lại ông ấy.
Ông ấy nở nụ cười: “Đứa nhóc này thông minh y như Kiến Nghi, đứa bé biết tôi rồi.”
“Con có Kiến Nghi đương nhiên đều thông minh, hổ phụ sinh hổ tử mà.” Y Hạo Phong cười mà như không cười nói.
Lục Vinh Hàn mấp máy môi: “Chuyện đó… Tối nay có một buổi nhạc hội không tệ, tôi muốn dẫn mẹ đi xem cùng, thuận tiện mua thêm một vé cho bà, tôi biết bà thích nghe nhạc kịch.”
Y Hạo Phong xua tay nói: “Tôi muốn ở nhà trông đứa bé, sẽ không đi, ông dẫn mẹ đi đi.”
Bà cụ liếc mắt nhìn con trai với hàm ý sâu xa: “Tối hôm nay mẹ phải làm châm cứu, sẽ không đi, hai đứa các con đi đi, đứa bé để mẹ trông cho.”
Y Hạo Phong mấp máy môi, muốn từ chối nhưng không nói nên lời.
Trái tim của Lục Vinh Hàn như bị kẹt ở cổ họng, e sợ bà ấy không đi, thấy bà ấy không nói chuyện thì an tâm: “Vậy thì buổi tối tôi tới đón bà.”
Chương 873: Nhảy từ mái nhà xuống
“Buổi tối ăn cơm ở nhà đi, ăn cơm xong lại cùng nhau đi.” Bà cụ Lục nói.
“Dạ.” Lục Vinh Hàn gật đầu, trên mặt có chút vui mừng.
Lục Vinh Hàn trở lại công ty, Tư Mã Ngọc Như đã đợi từ lâu.
“Hôm nay tôi còn rất nhiều chuyện phải làm, cô không có chuyện gì thì đừng ở nơi này nữa.” Ông ấy lạnh nhạt nói.
Tư Mã Ngọc Như xông tới ôm lấy ông ấy: “Vinh Hàn, em sai rồi, anh đừng không để ý tới em, chúng ta bắt đầu lại lần nữa có được không? Thực ra mọi chuyện mà em làm đều là vì sợ mất đi anh, ở trong lòng em, không có bất cứ người nào bất cứ chuyện gì quan trọng hơn anh, em yêu anh mà.”
Lục Vinh Hàn kéo tay cô ta ra: “Ngọc Như, tôi từng đồng ý chăm sóc cô cả đời, tôi sẽ làm được, tôi sẽ cho cô cơm áo không lo lúc tuổi già. Nhưng quan hệ giữa chúng ta chỉ có thể dừng ở đây. Ở bên cạnh tôi mấy năm nay, cô bị lạc chính mình, rời khỏi tôi, mới có thể khiến cô biến trở về mình chân chính.”
Tư Mã Ngọc Như khóc rống lên: “Em đã lớn tuổi như vậy, anh muốn em sống một mình thế nào đây? Con gái của em không tiếp nhận em, con trai cũng không thích em, anh lại vứt bỏ em, em chỉ có thể đi tìm chết rồi.”
“Chỉ cần cô nguyện ý hối cải, Sênh Hạ vẫn sẽ tha thứ cho cô.” Lục Vinh Hàn cúi đầu, lộ ra chút tự giễu: “Cô nói xem một người làm ông nội như tôi, còn học người trẻ tuổi bỏ trốn, ngốc tới mức nào.”
Tư Mã Ngọc Như run lẩy bẩy: “Em không muốn tranh giành với Hoa Hiền Phương, em chỉ nuốt không trôi cục tức này, nếu không phải cô ta hại em, sao em có thể bị nhà họ Lục đuổi ra ngoài?”
“Không có bất cứ người nào làm hại cô, là cô tự mình hại mình. Tôi vốn cho rằng dẫn theo cô rời đi, đã không còn Hạo Phong, thì có thể cùng cô sống cuộc sống chỉ có hai người, nhưng bây giờ tôi mới biết được, cô không phải muốn những thứ này.” Lục Vinh Hàn trầm giọng nói.

873-chong-doc-tai.jpg


thật tốt, còn có…” Ông ấy nghẹn ngào.
Còn có Y Hạo Phong, đời này người ông ấy nợ nhiều nhất chính là bà ấy.
Nếu bà ấy còn nguyện ý tha thứ cho ông ấy, tiếp nhận ông ấy, Ông ấy sẽ làm một người chồng tốt lần nữa.
Thần kinh toàn thân Tư Mã Ngọc Như đều đang giật giật.
“Vậy em thì sao, vì bọn họ, anh muốn vứt bỏ em à? Em không danh không phận đi theo bên cạnh anh nhiều năm như thế, còn sinh một trai một gái cho anh, cho dù không có công lao cũng có khổ lao, anh nói vứt bỏ em, thì vứt em sao? Chẳng lẽ anh không có một chút tình cảm nào với em nữa rồi hả?”
“Tôi nói rồi tôi sẽ chăm sóc cô, cô làm nhiều chuyện có lỗi như thế, vốn nên tiếp nhận trừng phạt, tôi có thể khiến bọn họ không đi truy cứu cô, cho cô hưởng thụ lúc về già.” Lục Vinh Hàn nói.
Tư Mã Ngọc Như cảm thấy như sấm sét giữa trời quang.
“Anh nói dễ nghe như vậy, thực ra là vì nhìn trúng Thượng Quan Yến Nhi, ghét bỏ em già, không cần em nữa có đúng không?”
Nhắc tới chuyện này, Lục Vinh Hàn có chút tức giận: “Tôi và Thượng Quan Yến Nhi không có một chút quan hệ gì, là cô tự suy nghĩ miên man, còn làm ra một đống chuyện.”

873-1-chong-doc-tai.jpg




ý cho anh cưới em. Sở dĩ bà cụ đề xuất yêu cầu như vậy, chắc chắn cũng vì Hoa Hiền Phương và Y Hạo Phong đứng phía sau xúi giục.”
Cho dù cô ta chết cũng phải kéo Hoa Hiền Phương và Y Hạo Phong làm đệm lưng, sẽ không để bọn họ sống ngày lành.
Lục Vinh Hàn lắc đầu: “Không cho tôi cưới cô, đó là di mệnh của ông cụ, không phải Hiền Phương và Hạo Phong xúi giục.”
“Nhưng mà Hoa Hiền Phương tự mình nói cho em biết, anh hẳn là biết, cô ta là người phụ nữ rất có tâm cơ. Mà Y Hạo Phong, bà ta cũng hận em như vậy, sao có thể cho phép anh sống hạnh phúc. Em vốn không muốn thứ gì cả, chỉ muốn rời xa tất cả phân tranh, nhưng chính vì vậy, mới lại bắt đầu tranh đấu với bọn họ. Em có thể thề với trời, mỗi một câu em nói đều là thật, nếu em nói dối, sẽ bị trời giáng sấm sét đánh chết.”
Tư Mã Ngọc Như dựng hai tay lên thề, những thứ như lời thề cô ta chưa bao giờ tin, nếu thề có tác dụng mà nói, đã không cần pháp luật.
Lục Vinh Hàn im lặng.
“Cô đi ra ngoài trước đi, tôi muốn một mình im lặng một lát.”
“Em không đi, em muốn ở cùng với anh, hôm nay em sẽ về nhà ở, sẽ không rời khỏi anh nữa, nếu anh không cần em nữa, em sẽ tự tử.” Tư Mã Ngọc Như chơi xấu.
Lục Vinh Hàn thở dài một hơi: “Ngọc Như, những lời tôi nói với cô lúc đầu đều là lời nói thật, tôi thực sự muốn về nhà họ Lục, còn chuyện mà cô nói, tôi sẽ hỏi mẹ tôi rõ ràng.”
“Anh hỏi bà cụ, bà cụ sẽ nói cho anh nghe chân tướng sao? Bà ta vốn không thích em, một lòng đều hướng về Hoa Hiền Phương và Y Hạo Phong, tất nhiên sẽ che chở cho bọn họ.” Tư Mã Ngọc Như nói.
“Vậy cũng đợi tôi biết rõ mọi chuyện rồi nói sau.” Lục Vinh Hàn nhíu mày.
Trong lòng Tư Mã Ngọc Như thấp thỏm: “Không bằng anh dẫn em đi gặp bà cụ, em quỳ xuống cầu xin bà ấy cho chúng ta kết hôn, bà ta không đồng ý em sẽ không đứng dậy, cho dù quỳ tới lúc hai đầu gối gãy cũng không sao.”
“Mẹ lớn tuổi rồi, không chịu được cô quậy như vậy.” Lục Vinh Hàn liếc cô ta một cái, ông ấy biết rõ, muốn người nhà họ Lục tiếp nhận Tư Mã Ngọc Như một lần nữa gần như là không có khả năng. Chuyện nhóm kẻ thứ ba của cô ta gây rối, khiến đám chú thím đều vô cùng bất mãn đối với cô ta. Cho dù phát động gia tộc bỏ phiếu, cũng không có người sẽ đồng ý.
“Nhà họ Lục có quy củ bất thành văn, nếu là người bị phạt vào Tĩnh Tâm Uyển, thì không có khả năng nhận được sự tha thứ. Tôi ngăn cản không để cô bị nhốt vào Tĩnh Tâm Uyển, nhưng không có biện pháp khiến cô nhận được tha thứ. Đời này kiếp này cô và nhà họ Lục không có duyên phận nữa.”
Tư Mã Ngọc Như cảm thấy bị giẫm mạnh vào trong kẽ nứt băng tuyết.
Chỉ cần Lục Vinh Hàn không kết hôn với cô ta, cô ta sẽ không có một chút bảo đảm, có khả năng bị giẫm đi bất cứ lúc nào, còn có khả năng bị đuổi đi, không vét được chút gì.
“Cho dù thế nào, anh đều đã không cần em, đời này kiếp này của em, sống là người của anh, chết cũng là quỷ của anh, anh muốn vứt bỏ em, em thực sự sẽ chết.” Cô ta lại ôm lấy ông ấy, rõ ràng là muốn chơi xấu.
Lục Vinh Hàn đẩy tay cô ta ra: “Được rồi, cô trở về đi, tôi còn rất nhiều chuyện phải làm.”
“Anh không đồng ý, em sẽ không rời đi.” Tư Mã Ngọc Như đặt mông ngồi lên trên ghế sô pha.
Lục Vinh Hàn bất đắc dĩ, chỉ có thể gọi thư ký: “Mời bà chủ ra ngoài.”
Tư Mã Ngọc Như đã nhìn ra, lần này ông ấy thực sự làm thật, mình không sử dụng chiêu tàn nhẫn một chút, sẽ không lấy lại được trái tim của ông ấy.
“Buổi tối em sẽ trở về nhà, anh muốn đuổi em đi, em sẽ nhảy từ mái nhà xuống.”
“Tùy cô.” Lục Vinh Hàn lộ ra chút không kiên nhẫn, xua tay với thư ký, thư ký mời cô ta ra ngoài.
Ông ấy có chút buồn bực, cuộc sống mà ông ấy muốn không phải như vậy, Tư Mã Ngọc Như thực sự thay đổi, trở nên không thể nói lý, khác hoàn toàn với trước đây.
Chương 874: Phiền não của chú già
Trên đỉnh núi, Hoa Hiền Phương và Cố Nhược Đồng bắt đầu chuẩn bị đồ nướng cho buổi tối.
Bọn nhỏ mỗi người một xiên khoai tây, đặt lên trên vỉ nướng.
“Khoai tây của chú nhất định sẽ nướng ăn rất ngon.” Tư Mã Ngọc Thanh nói.
Cậu bé là cao thủ, trù thần chuyển thế đấy.
Kiến Dao và Kiến Diệp cũng muốn thử nướng đồ ăn, nhưng bố nói, bọn họ còn là trẻ con, không thể đụng vào thứ nguy hiểm như vậy. Hơn nữa bọn họ không thể ăn đồ nướng, không tốt đối với cơ thể.
Hoa Hiền Phương đã chuẩn bị cho bọn họ khoai tây nghiền rau củ nấu với thịt thơm ngon.
Hai người mỗi người cầm một cái thìa nhỏ, ngồi ở bên cạnh vừa ăn vừa nhìn mọi người nướng đồ.
“Vì sao em mới hai tuổi nha, em rất muốn nhanh chóng lớn lên như anh trai, như vậy chuyện gì cũng có thể làm rồi.” Kiến Diệp nói.
“Nhưng chúng ta trưởng thành, cô út sẽ rời đi, cô ấy muốn đi rất xa tìm cậu họ.” Kiến Dao chớp đôi mắt to nói.
“Chị, chị trưởng thành đừng nên đi xa quá, em sẽ lo lắng.” Kiến Diệp nói.
“Chị không đi, chị muốn ở cùng với mọi người.” Kiến Dao nói, trong nhà chơi vui như vậy, vì sao phải đi xa làm gì?
Khoai tây của Tư Mã Ngọc Thanh đã nướng xong, cậu bé dùng dao cắt khoai tây thành từng miếng nhỏ chia cho mọi người ăn.
“Ăn ngon, thực sự không nghĩ tới Ngọc Thanh lợi hại như vậy, còn là một đứa bé, nhưng nướng đồ ăn lại ngon như thế.” Cố Nhược Đồng khen ngợi.
Tư Mã Ngọc Thanh đắc ý nhướng mày: “Chị Cố, em là trù thần chuyển thế, vị giác của em nhạy bén hơn người thường nhiều. Sau này em trưởng thành, muốn thành lập một đế quốc ăn uống lớn nhất thế giới.”
“Tốt lắm, mọi người nhất định sẽ dốc toàn lực ủng hộ em.” Cố Nhược Đồng cười nói, cô ấy nướng một cái chân gà, là nướng cho Tần Như Thông.
“Anh Như Thông, nếm thử chân gà mật ong em nướng đi.”
Tần Như Thông không từ chối, nhận lấy, anh ta biết Hoa Hiền Phương muốn tác hợp bọn họ, chỉ cần cô vui vẻ, anh ta làm gì đều không sao cả.
“Sườn nướng của em cũng xong rồi, mọi người mỗi người một miếng.” Hoa Hiền Phương mở giấy bạc, chia sườn nướng ở bên trong cho mọi người.
Lúc này một vì sao lướt qua bầu trời, Kiến Dao nhìn thấy hưng phấn kêu to: “Bố, bố, con thấy một ngôi sao rơi, hôm nay có mưa sao băng chòm sao sư tử hay không ạ?”
“Nói không chừng thực sự có đấy.” Lục Kiến Nghi cười nói.
“Bố, cầu nguyện với sao băng có thể thành hiện thực không ạ?” Kiến Dao tò mò nhìn bầu trời.
“Nếu sao băng nghe thấy, có thể thực hiện nguyện vọng của con, nhưng mà nó cách rất xa, chưa chắc đã nghe thấy được.” Lục Kiến Nghi ôn hòa nói.
“Con muốn ước một nguyện vọng, con không muốn cô út đi xa, như vậy con sẽ không nhìn thấy được cô ấy, con sẽ nhớ cô ấy.” Kiến Dao nói.
Lục Sênh Hạ cười hì hì: “Kiến Dao, cô út ra nước ngoài đi học, đợi cháu trưởng thành cũng phải ra nước ngoài đi học. Hơn nữa cô không phải đi rất xa, là tới chỗ ông ngoại và bà ngoại ở. Đợi tới lễ giáng sinh, bà nội và bố mẹ sẽ dẫn các cháu tới đó chơi.”
“Hóa ra là như vậy, vậy cháu yên tâm rồi.” Kiến Dao nở nụ cười. Bọn họ thường xuyên gọi video call, nói chuyện với ông ngoại và bà ngoại, bà ngoại từng nói lễ giáng sinh năm nay sẽ tặng cho cô bé và Kiến Diệp một phần quà rất tuyệt.
Hoa Hiền Phương vỗ bả vai của Lục Sênh Hạ, năm tới cô nhóc này sẽ rời khỏi nhà ra nước ngoài, sau này phải lấy chồng xa tới thành phố Tinh Không, cô thực sự có chút không nỡ, cô ấy lớn như vậy, còn chưa từng rời khỏi nhà.
Lục Sênh Hạ nhìn ra được tâm tư của cô, mỉm cười: “Chị dâu, chị không cần lo lắng đâu, ra nước ngoài có anh Chấn Diệp chăm sóc em mà.”
“Đây gọi là con gái lớn phải gả đi không thể giữ mãi trong nhà.” Lục Kiến Nghi dùng giọng điệu trêu chọc nói.
Lục Sênh Hạ hờn dỗi liếc anh một cái: “Nam lớn lấy vợ, nữ lớn gả chồng, đây là thói thường của con người mà thôi.”
“Yên tâm, đồ cười đều đã chuẩn bị cho em xong, nhất định gả em đi thuận lợi vui vẻ, anh chỉ có mình em là em gái.” Lục Kiến Nghi xoa đầu cô ấy đầy cưng chiều.
Tư Mã Ngọc Thanh ăn xong một miếng sườn nướng, đảo đôi mắt to nói: “Thực sự không biết sau này em sẽ tìm một người bạn gái như thế nào, em hi vọng cô ấy có thể xinh đẹp giống như chị gái xinh đẹp, thanh thuần như đóa hoa sen. Quan trọng nhất là không thể phẫu thuật thẩm mỹ, em ghét người động dao vào mặt.”
“Nếu như trải qua chỉnh sửa, có lẽ em không nhìn ra được. Bây giờ kỹ thuật phẫu thuật thẩm mỹ thực sự rất cường hãn.” Lục Sênh Hạ nói.
“Nhìn ảnh chụp lúc trước của cô ấy là được mà. Cho dù nữ tới mười tám sẽ thay đổi, cũng sẽ không từ một mí thành hai mí, mồm rộng biến thành mồm nhỏ được.” Tư Mã Ngọc Thanh nói, cậu bé có yêu cầu rất cao đối với bạn gái.
“Đợi em trưởng thành, chị gọi tất cả danh viện thục nữ trong giới nhân vật nổi tiếng tới, cho em lựa chọn.” Hoa Hiền Phương cười nói.
Hứa Kiến Quân nâng cái cằm nhỏ, thở dài: “Nếu như cậu Như Thông thực sự muốn gả con gái cậu ấy cho con, vậy ít nhất con gái của cậu ấy cũng nhỏ hơn con bảy tuổi, đợi lúc cô ấy mười tám tuổi, con đã hai mươi lăm tuổi rồi. Từ mười tám tuổi tới hai mươi lăm tuổi, con không thể có bạn gái, nếu cậu ấy sinh em gái nhỏ chậm một chút, vậy thì có khả năng mười năm con không thể có bạn gái, đúng là vô cùng đáng sợ.”
Tần Như Thông bị sặc, trước mắt có hàng loạt con ngựa rít gào mà qua.
Tên nhóc kia còn đang xoắn xuýt vấn đề tuổi tác à.
“Chú già, thực sự quá làm khó dễ cháu rồi.” Anh ta dùng giọng điệu trêu tức nói.
Lục Sênh Hạ ôm lấy bả vai của cậu bé: “Không có gì, trước khi bố ma vương cháu kết hôn đều chưa từng có bạn gái, cô thiếu chút nữa hoài nghi giới tính của bố cháu có vấn đề.”
Hứa Kiến Quân làm mặt quỷ với Tần Như Thông: “Cháu mặc kệ, cậu Như Thông, cậu phải nhanh chóng sinh em gái ra, nếu em ấy quá nhỏ, chê cháu già thì làm sao bây giờ?”
Tần Như Thông ngổn ngang trong gió: “Cậu sẽ cố gắng, được chưa?”
Hứa Kiến Quân cười giảo hoạt: “Cậu Như Thông và dì Cố sinh em gái ra nhất định rất được, còn vô cùng thông minh, không cần lo lắng là cô nhóc xấu.”
Tư Mã Ngọc Thanh vỗ bả vai cậu bé: “Cháu thật may mắn nha, ngay cả vợ đều đã dự định xong. Thực ra dự định một người vợ trước cũng rất tốt, như vậy trưởng thành không cần chọn tới chọn lui.”
“Vậy em muốn định ra một người hay không?” Lục Sênh Hạ véo gương mặt mập mạp của cậu bé.
“Ở trong trường em em không phát hiện ra cô bé nào rất đáng yêu, hơn nữa bọn họ đều thích tên đáng ghét Lý Thiên Ân kia.” Tư Mã Ngọc Thanh thở dài.
Lý Thiên Ân là hot boy của trường bọn họ, cả đám bạn học nữ đều mê trai với cậu bé.
Tư Mã Ngọc Thanh không phải đẹp trai nhất, cũng không ưu tú nhất, cho nên dễ dàng bị bỏ qua.
Hoa Hiền Phương nhìn ra được uể oải của cậu bé, giơ tay lên xoa đầu cậu bé.
“Bây giờ Ngọc Thanh nhà chúng ta còn nhỏ, cho nên ưu thế còn chưa hoàn toàn biểu hiện ra, đợi em trưởng thành, hào quang cao lớn đẹp trai giàu có sẽ lóng lánh toàn trường.”
Chương 875: Vô dục vô cầu
Tư Mã Ngọc Thanh giơ cao cổ lên: “Chị gái xinh đẹp, chị nói rất đúng, bây giờ em còn đang trưởng thành, ngũ quan còn chưa nảy nở, đợi em hoàn toàn nảy nở, nhất định sẽ vô cùng đẹp trai.”
Lục Sênh Hạ không dám khen tặng, bộ dạng của cậu bé giống như cùng một khuôn đúc ra với mẹ, đôi mắt nhỏ, cái mũi nhỏ, miệng nhỏ, cho dù trưởng thành như thế nào, cũng không có khả năng biến thành anh chàng đẹp trai, trừ khi phẫu thuật thẩm mỹ.
“Trên thế giới này có hai loại đứa bé, một loại đặc biệt sẽ kế thừa tất cả ưu điểm của bố mẹ, giống như anh cả. Còn có một loại đặc biệt sẽ không phát triển, kế thừa tất cả khuyết điểm của bố mẹ.” Sau khi cô ấy nói xong thì dừng lại, nhìn Tư Mã Ngọc Thanh cười ha ha.
Tư Mã Ngọc Thanh đâu biết cô ấy đang trêu chọc mình, đắc ý lắc đầu nói: “Em chính là vế trước, ở nhà chúng ta, bộ dạng của em đẹp nhất. Ba chị gái của em đều đi phẫu thuật thẩm mỹ, chỉ có mình em không cần phẫu thuật thẩm mỹ.”
Lục Sênh Hạ hết nói nổi, tên nhóc này đúng là rất tự kỷ!
Hứa Kiến Quân nhìn Tần Như Thông và Cố Nhược Đồng, sờ cằm: “Con của cậu Như Thông và dì Cố nhất định rất đẹp, hoàn toàn không cần lo lắng em ấy kế thừa khuyết điểm, bởi vì bọn họ không có khuyết điểm. Nếu cậu Như Thông tìm dì khó coi thì không xong đâu, nếu bọn họ sinh ra cô bé khó coi, cháu chắc chắn không cần.”
Tần Như Thông bị sặc, tên nhóc này đang rơi vào trong vòng luẩn quẩn, ba câu không rời “con gái” của anh ta.
“Ánh mắt cậu kém như vậy sao?”
“Cháu rất tin tưởng vào cậu.” Hứa Kiến Quân lè lưỡi. Cậu bé chỉ từng gặp một người có mắt không tốt lắm, chính là ông nội nhà họ Lục, gen này trăm ngàn lần phải phanh lại, đừng di truyền xuống dưới.
Lúc này ở trong rạp hát lớn thuộc thành phố Long Minh, Lục Vinh Hàn che mũi, hắt hơi một cái.
Cảm thấy thời tiết dần lạnh hơn, ông ấy cởi áo ra mặc cho Y Hạo Phong.
Y Hạo Phong xua tay, trả áo lại cho ông ấy.
“Tôi không lạnh, ông đều đã hắt xì rồi, vẫn nên tự mình mặc đi.”
875-chong-doc-tai.jpg

Ông ấy nhìn trúng tất nhiên là thông qua quyền thế của nhà họ Y, khai thác thị trường của nhà họ Lục ở nước ngoài.
Nhưng mà lúc đó, ông ấy đang cùng Tư Mã Ngọc Như rơi vào trong tình yêu cuồng nhiệt, sao có thể tiếp nhận mối hôn sự này?
Người trẻ tuổi đều phản nghịch.
Nhớ ngày đó, Kiến Nghi cũng không phải cam tâm tình nguyện tiếp nhận Hoa Hiền Phương.
Cho nên Hoa Hiền Phương mới có thể giả chết rời đi.
Sau khi buổi nhạc hội kết thúc, hai người đi tới cửa hàng đồ uống ở phía trước.
Y Hạo Phong vén mái tóc ra sau tai, mỉm cười.
“Ông đây là đang coi tôi là tấm chắn đúng không?”
Lục Vinh Hàn hơi kinh hãi: “Tấm chắn gì cơ?”
“Không phải là ông đang âm thầm hẹn hò với Thượng Quan Yến Nhi sao? Tư Mã Ngọc Như đại náo một trận, ông lo lắng phóng viên viết bậy, ảnh hưởng không tốt tới Thượng Quan Yến Nhi, cho nên hẹn tôi ra ngoài, khiến bọn họ hiểu lầm ông và Thượng Quan Yến Nhi không có quan hệ, mà muốn tái hôn với vợ cũ.” Y Hạo Phong chậm rãi nói.
Lục Vinh Hàn có chút dở khóc dở cười: “Tôi và Thượng Quan Yến Nhi chỉ là quan hệ công việc, tôi không có đam mê này, tìm một người phụ nữ có thể làm con gái mình.”
“Ông không cần quá câu nệ, bây giờ hẹn hò với nhau ngay cả giới tính đều không quan trọng, huống chi là tuổi tác. Tôi cảm thấy Thượng Quan Yến Nhi không tệ, gia cảnh tốt, lại xuất thân là ngôi sao nhỏ tuổi, sẽ không bị dùng quy tắc ngầm.”
Y Hạo Phong nói.
Lục Vinh Hàn thở dài, dời đề tài: “Tôi và Tư Mã Ngọc Như đã chia tay, nhiều năm như vậy, tôi hi vọng mọi người có thể chia tay trong hòa bình.”
“Ông đang xướng vở tuồng gì thế? Tôi nhìn kiểu gì cũng không hiểu. Tư Mã Ngọc Như là thịt trong tim ông, ông nỡ bỏ như vậy sao?” Y Hạo Phong khuấy ly nước trái cây.
“Đây là kết quả tốt nhất, cô ta muốn nhiều thứ lắm, tôi không cho được.” Lục Vinh Hàn nhẹ nhàng bâng quơ nói.
“Cho nên ông muốn về nhà họ Lục rồi hả?” Y Hạo Phong nhướng mày.
Lục Vinh Hàn gật đầu: “Ở độ tuổi này của tôi nên ở nhà trông cháu nội, ở bên mẹ, không muốn lăn qua lăn lại nữa.”
“Ông muốn trở về thì trở về đi, tôi sẽ không ngăn cản ông. Ông cảm thấy tôi tiếp tục ở lại nhà họ Lục không thích hợp, tôi sẽ chuyển ra ngoài.” Y Hạo Phong lạnh nhạt nói.
“Tôi không có ý này.” Lục Vinh Hàn vội vàng giải thích: “Nhà họ Lục chính là nhà của bà, tôi chỉ lo lắng Kiến Nghi…” Ông ấy muốn nói lại thôi, Y Hạo Phong hiểu rõ: “Kiến Nghi chỉ lạnh lùng ở mặt ngoài, trong lòng vẫn quan tâm tới ông, ông nói chuyện hẳn hoi với thằng bé, thằng bé sẽ tiếp nhận ông một lần nữa.”
“Thực ra tên nhóc kia rất giống tôi, bướng bỉnh y như tôi.” Lục Vinh Hàn lắc đầu cười khổ: “Lúc trước tôi không chăm sóc mẹ con bà thật tốt, không làm tròn trách nhiệm của mình, tôi rất xin lỗi.”
875-1-chong-doc-tai.jpg

“Bọn nhỏ rất thích ông nội Henry, ông ấy là lão già ngoan cố, càng sống càng thú vị.” Y Hạo Phong cười nói.
Lục Vinh Hàn chậm rãi khuấy nước trái cây trong ly, những lời ông ấy định nói đều nuốt vào trong bụng. Ông ấy từ bỏ bà ấy, còn có tư cách gì tái hôn với bà ấy?
Có đôi khi, con người lại có một loại ảo giác. Cảm thấy người kia yêu mình, thì có thể hô tới là tới, đuổi đi thì đi với người đó. Cảm thấy cho dù mình làm bất cứ chuyện gì, người đó vẫn sẽ ngoan ngoãn đứng đợi, giống như hòn vọng phu.
Thực ra duyên phận giữa người với người đều có hạn, bi thương tới mức chết tâm, một khi chặt đứt, sẽ không quay lại được nữa.
Y Hạo Phong thực sự hết hi vọng đối với Lục Vinh Hàn, không còn ôm ấp chút hi vọng nào nữa. Bà ấy đã lãng phí quá nhiều thanh xuân và tình cảm của mình trên người người đàn ông này, không muốn lại mất đi tôn nghiêm cuối cùng.
Bà ấy từng oán, từng hận, từng ghen tị, nhưng sau khi ông ấy rời đi, tất cả tình cảm đều hóa thành tiếng thở dài cuối cùng.
Bà ấy cũng không phải không thể không có ông ấy, những ngày sống không có ông ấy cũng rất thư thái, vô dục vô cầu…”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom