• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chồng độc tài cứ cưỡng hôn tôi Full dịch (3 Viewers)

  • Chương 891-900

Chương 891: Không trái ngược lại.

Niên Niên rất thích đi theo Hoa Hiền Phương, cũng không ầm ĩ đòi mẹ.
Có anh trai chị gái chơi đùa với mình, còn có bác gái làm đồ ăn rất ngon, cậu bé căn bản không có tâm tư nhớ tới mẹ.
Lục Kiến Nghi nhìn thấy tên nhóc này lại tới nữa, trong lòng như có chục nghìn con ngựa lao nhanh qua.
“Cô gái ngốc, em rất rảnh rỗi à?”
“Không rảnh, em bận chết đi được, có rất nhiều chuyện cần phải xử lý.” Hoa Hiền Phương lắc đầu như trống lắc.
Lục Kiến Nghi búng trán cô một cái: “Vậy em chăm sóc con người khác giúp làm gì.”
“Có bà vú rồi mà, lại không cần em quản.” Hoa Hiền Phương cười hì hì: “Lục Kiến Nghi, dù sao người ta cũng là con của anh, bộ dạng lại đáng yêu như thế, anh không tặng người ta một chút tình thương của bố được à.”
Lục Kiến Nghi ngổn ngang trong gió: “Đã nói với em một trăm lần, không có một chút quan hệ gì với anh, em đang lựa chọn mất trí nhớ sao?”
“Được rồi được rồi, là Kiều An muốn về nhà, không rảnh dẫn theo đứa bé, cho nên nhờ em chăm sóc mấy ngày, anh coi Niên Niên là khách đi.” Hoa Hiền Phương làm mặt quỷ.
Lúc này bọn nhỏ đều tới phòng đồ chơi.
Bánh trôi nằm ở trên đệm, an tĩnh nhìn đám anh trai chị gái chơi đùa.
Tư Mã Ngọc Thanh bưng bánh sầu riêng mình mới làm xong tới.
Ngửi được mùi thơm, bọn nhỏ đều chạy tới, thèm ăn tới mức chảy nước miếng.
“Chú vừa mới làm xong, còn đang nóng, phải nguội mới có thể ăn…” Tư Mã Ngọc Thanh cười hì hì nói.
Niên Niên đã chảy nước miếng, không ngừng liếm miệng nhỏ.
“Ăn bánh, ăn bánh.”
Sau khi bánh sầu riêng nguội, Hoa Hiền Phương chia bánh cho bọn nhỏ.
Niên Niên ăn vô cùng vui vẻ, cái miệng nhỏ há to, không ngừng cười khanh khách.
Con hàng ham ăn rất đơn giản.
Chỉ cần có đồ ăn ngon, là thỏa mãn và vui vẻ lớn nhất.
Ăn sầu riêng xong, bọn nhỏ cùng chơi xếp gỗ Lego.
Bánh trôi bò tới, cùng chơi với các anh chị, tuy chỉ hơn nửa tuổi, nhưng cậu bé đã biết chơi xếp gỗ.
“Hôm nay chúng ta sẽ xếp con thuyền vĩ đại hàng không mẫu hạm.” Hứa Kiến Quân nói: “Mỗi người phụ trách một phần.”
Cậu bé giống như lãnh đạo nhỏ, bắt đầu phân chia nhiệm vụ.
Tư Mã Ngọc Thanh lớn nhất, phụ trách khoang thuyền phức tạp nhất, bánh trôi nhỏ nhất, phụ trách lắp ráp một số vị trí đơn giản nhất.
Hoa Hiền Phương đưa cho Niên Niên một cái mài răng, để cậu bé ngồi bên cạnh vừa ăn, vừa nhìn các anh chị chơi đùa.
Có đồ ăn, cậu bé không nhầm coi linh kiện nhỏ thành đồ ăn mà bỏ vào miệng.
Bọn nhỏ chơi đùa rất vui vẻ.
Hoa Hiền Phương bảo bà vú trông chừng bọn họ, mình thì nhắm mắt ngủ gật.
Niên Niên đi tới, bò tới bên cạnh cô nằm xuống, gương mặt tròn vo dán sát vào cánh tay cô, giống như đang làm nũng với cô.
Động tác này khiến trái tim cô mềm nhũn.
“Có phải Niên Niên muốn ngủ trưa hay không, bác gái ôm cháu đi ngủ trưa nhé?”
“Dạ.” Cậu nhóc cười ngọt ngào, dùng miệng nhỏ hôn lên gương mặt cô một cái.
Lục Kiến Nghi đúng lúc đi tới, thấy được cảnh tượng này.
891-1-cuong-hon.jpg
891-2-cuong-hon.jpg

Anh ta vô cùng hoài nghi mình sinh ra một quái vật nhỏ.
Anh ta tìm người làm hai mặt nạ mô phỏng đưa cho bà vú, giả mạo thành hai bọn họ dỗ đứa bé ngủ.
Bà vú cho rằng đứa bé ngủ thiếp đi, nên cởi mặt nạ ra.
Không nghĩ tới đứa bé đột nhiên mở mắt, vừa thấy bị lừa, bị chọc giận nên khóc to, làm thế nào cũng không dỗ được.
Hoa Hiền Phương vô cùng hoài nghi chỉ số thông minh của cô nhóc này phải trên ba trăm, mới ba tháng đã thông minh như vậy.
Cô đón túi sữa nhỏ từ trong lòng bà vú.
“Su su, cháu xem ai tới kìa, chú Ngọc Thanh, dì Sênh Hạ, anh Kiến Quân, anh Kiến Diệp, anh bánh trôi, anh Niên Niên, còn có chị Kiến Dao, tất cả mọi người là tới thăm cháu, có phải là cháu nên biểu hiện một chút hay không? Tuy su su của chúng ta rất nhỏ, nhưng ngoan hơn anh chị nhiều.”
Su su chớp đôi mắt to, nước mắt rưng rưng nhìn anh chị trước mặt, còn có anh bánh trôi ở trong xe đẩy và anh Niên Niên.
Bọn họ đang dùng ánh mắt quái dị nhìn cô bé.
Cô bé giống như hiểu rõ chuyện gì, nức nở hai lần, lập tức dừng khóc.
Tần Nhân Thiên ở bên cạnh thở dài: “Quả nhiên là không có so sánh, thì không có thương tổn.”
Hạ Dĩ Nhiên u buồn, kế hoạch vòng quanh trái đất của bọn họ đã bị đẩy kéo dài, cứ theo đà này, nếu đứa bé chưa đi nhà trẻ, bọn họ còn lâu mới rời đi được.
Kiến Dao đi về trước, cầm búp bê đưa cho su su: “Su su, đây là quà chị tặng cho em, em ấy tên là Kylie nhỏ, là em gái của Barbie, đợi em lớn hơn một chút nữa, chúng ta sẽ cùng nhau chơi đùa.”
Su su vươn tay nhỏ ra, nắm lấy con búp bê kia, nở nụ cười khanh khách, xem ra cô bé rất vui vẻ.
Hoa Hiền Phương để đứa bé lên thảm, để cô bé chơi cùng với bọn nhỏ.
Bánh trôi bò tới bên cạnh cô bé, hôn lên gương mặt cô bé một cái: “Em gái… Su su…”
Su su vô cùng vui vẻ, dùng tay nhỏ chạm vào gương mặt bánh trôi, cười khanh khách.
Hoa Hiền Phương vỗ bả Hạ Dĩ Nhiên: “Em thấy su su là quá cô đơn, muốn hai người cùng chơi với bé, hai người đều bận rộn nhiều việc, không rảnh chơi với đứa bé, con bé chỉ biết khóc rống.”
“Sao hai người lớn chỉ có thể vây quanh một đứa bé được, con bé sẽ chậm rãi quen thôi.” Hạ Dĩ Nhiên nói: “Không phải trước đây Kiến Quân không có bạn chơi sao? Thằng bé chưa từng khóc rống như vậy à?”
Hoa Hiền Phương nhún vai: “Mỗi đứa bé đều có cá tính của mình. Hơn nữa không phải su su di truyền tính cách của hai người sao? Em và Kiến Nghi đều hướng nội, cho nên con của bọn em có vẻ an tĩnh. Chị và anh là người không chịu ngồi yên, đương nhiên su su cũng ầm ĩ theo.”
Tần Nhân Thiên làm mặt quỷ: “Sao không trái ngược với bọn anh nhỉ?”
Chương 892: Vô cùng cưng chiều.

Hoa Hiền Phương thấy Niên Niên mập mạp bò qua bò lại ở bên cạnh, thì tràn ngập tình thương của mẹ, ôm lấy cậu bé hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của cậu bé.
“Lục Kiến Nghi, nếu để Kiều An biết Niên Niên không phải là con của anh, cô ta có nổi điên thương tổn thằng bé hay không?”
“Finn sẽ xử lý tốt.” Lục Kiến Nghi nhún vai, bộ dạng không liên quan tới mình.
Hoa Hiền Phương cảm thấy choáng váng: “Anh dứt khoát giữ bí mật này đi, tự dưng kiếm thêm được một đứa con trai, cũng không bị thiệt.”
Lục Kiến Nghi ngổn ngang trong gió: “Có phải em nhìn thấy đứa bé, thì biến thành thánh mẫu bạch liên hoa rồi không?”
“Niên Niên đáng yêu như vậy, em rất thích.” Cô nhẹ nhàng xoa gương mặt Niên Niên, Niên Niên không ngừng cười khanh khách, leo lên người cô, hôn mặt cô.
Lục Kiến Nghi vô cùng hoài nghi, tên nhóc này giỏi vuốt mông ngựa trời sinh.
“Em đang chê không đủ nhiều con trai à, còn coi con trai người khác thành bảo bối?”
“Ở trong mắt em tất cả đứa bé đều là thiên sứ.” Hoa Hiền Phương mỉm cười, lộ ra má lúm đồng tiền đáng yêu.
Cô bưng chén trà lên uống một ngụm: “Em thấy như vậy đi, chúng ta nhận Niên Niên làm con nuôi. Còn thân thế của thằng bé, lừa gạt trước, duy trì tình hình hiện giờ đã, không thừa nhận cũng không phủ nhận.”
Lục Kiến Nghi ngổn ngang trong gió, tay vươn ra dùng lực xoa đầu cô.
Đây là chủ động đội mũ cắm sừng lên đầu, còn không nguyện ý cởi ra!
“Lúc trước là ai lòng tràn ngập oán hận, coi anh như cây củ cải hoa tâm?”
892-1-cuong-hon.jpg
892-2-cuong-hon.jpg

Cô và Kiều An cùng đưa Niên Niên trở về, Niên Niên ở trong lòng cô ngủ thiếp đi, bàn tay nhỏ vẫn nắm lấy áo cô.
Nhìn đứa bé, trong lòng cô có chút sầu lo, lúc trước, sở dĩ Kiều An sinh đứa bé, chính là vì trói buộc Lục Kiến Nghi.
Ở trong lòng cô ta, Niên Niên thay vì nói là một đứa bé, chẳng bằng nói là một công cụ lợi dụng.
Nhỡ đâu cô ta biết rõ chân tướng, khó tránh khỏi sẽ làm ra hành động quá khích, đến lúc đó người bị hại đầu tiên chắc chắn là đứa bé.
Cô nhất định phải nghĩ biện pháp giấu diếm chuyện này, có thể giấu được bao lâu thì giấu bấy lâu.
Hôm nay, cô và Lục Kiến Nghi cùng với Lục Sênh Hạ đến thành phố Tinh Không, mừng thọ bà cụ Đỗ.
Lục Kiến Nghi vốn không định đi, nhưng bà cụ Đỗ đặc biệt phái người tới đón bọn họ, còn gọi điện thoại cho anh, hi vọng anh có thể nể mặt mình, tới tham gia tiệc mừng thọ, anh chỉ có thể đồng ý.
Bọn họ còn dẫn theo Hứa Kiến Quân và Kiến Dao.
Lục Kiến Nghi là nô lệ của con gái, ra khỏi nhà đương nhiên phải dẫn theo con gái.
Bánh trôi và Kiến Diệp chỉ có thể ở nhà.
“Cô, sắp được gặp cậu, có phải cô vô cùng kích động hay không?” Hứa Kiến Quân dùng giọng điệu trêu chọc nói.
Lục Sênh Hạ véo gương mặt nhỏ nhắn của cậu bé: “Cháu đang lấy cô ra trêu đùa ư?”
“Không phải nha, cô không thấy cháu đang nghiêm túc hỏi cô sao?” Hứa Kiến Quân lè lưỡi.
Kiến Dao ôm cổ Lục Kiến Nghi: “Con trưởng thành cũng muốn ở cùng một chỗ với bố, không muốn ra nước ngoài.”
Hoa Hiền Phương cười ha ha: “Không sao, bố có thể cùng con đi học.”
Nghe thấy những lời này, Lục Sênh Hạ cười ha ha, cô ấy tin anh cả làm ra được.
Kiến Dao là người anh sủng ái nhất.
Sau khi máy bay cất cánh, trong cabin im lặng một lát.
Hoa Hiền Phương nghĩ tới chuyện lần trước của Đỗ Di Nhiên.
Chuyện này thành vụ án chưa được giải quyết, người đứng phía sau cho tới bây giờ vẫn chưa tìm được.
Vậy đứa bé kia cũng trở thành một ẩn số.
Bà cụ Đỗ giống như không muốn tìm đứa bé, dù sao cũng là vụ bê bối rất lớn.
Lúc xế chiều máy bay tới thành phố Tinh Không.
“Anh Chấn Diệp.” Lục Sênh Hạ vui vẻ vẫy tay với cậu ta.
Đỗ Chấn Diệp xoa đầu cô ấy đầy cưng chiều: “Lại cao thêm rồi.”
“Người ta còn đang phát triển mà.” Cô ấy làm mặt quỷ.
“Cậu, đợi sang năm cô út đến nước An Kỳ, hai người có thể mỗi ngày ở bên nhau. Cậu trăm ngàn lần không được bắt nạt cô đâu đấy… Cô là người được cưng chiều nhất nhà chúng cháu.” Hứa Kiến Quân nghiêm túc nói.
Kiến Dao ở bên cạnh gật đầu nói: “Đúng vậy, người nào muốn bắt nạt cô út, sẽ bị bố mẹ cháu đá ra khỏi hệ ngân hà.”
Đỗ Chấn Diệp cười: “Các cháu yên tâm, cậu sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, nhất định sẽ không bắt nạt cô ấy.”
Đôi mắt đen tuyền của Hứa Kiến Quân khẽ chớp, tiếp tục nói: “Cậu út và mợ cháu cũng sẽ tới nước An Kỳ, cậu út muốn tới trường y Harvard đào tạo chuyên sâu, vốn định đi vào năm nay, nhưng mợ út sắp sinh em bé, phải đợi mợ ấy sinh cục cưng xong, mới có thể cùng qua đó.”
Cậu bé nói xong, lộ ra chút tiếc nuối: “Đáng tiếc, cục cưng nhỏ sinh ra xong thì tới nước An Kỳ, không thể chơi cùng bọn con.”
Hoa Hiền Phương ôm vai cậu bé: “Không sao, có rảnh chúng ta sẽ tới nước An Kỳ thăm bọn họ, con có thể trở về thăm các bạn nhỏ lúc trước.”
Đi tới nhà họ Đỗ, bà cụ Đỗ tự mình ra cửa nghênh đón, lần trước bởi vì chuyện của Đỗ Di Nhiên, mọi người có chút không thoải mái, bà ta muốn nhân cơ hội lần này loại bỏ khúc mắc.
“Cháu trai, chuyện của Di Nhiên, khiến cháu chịu ấm ức rồi.”
Lục Kiến Nghi mỉm cười: “Đều là tiểu nhân làm loạn, cháu cũng không để ở trong lòng nữa.”
Hoa Hiền Phương phát hiện, trong đại sảnh có thêm một anh chàng đẹp trai, là trợ lý mới của bà cụ Đỗ, tên là Arnold, bây giờ rất được sủng ái, đường làm quan rộng mở.
Cô đã nhìn ra được, bà cụ Đỗ có chút có mới nới cũ.
Nhưng mà chủ yếu nhất vẫn là có tiền có quyền, tùy hứng!
Người suy sụp nhất trong nhà đương nhiên là Đỗ Di Nhiên.
Tiền mất tật mang.
Nghe nói cô ta còn mắc chứng u buồn sau tai nạn, vẫn luôn tiếp nhận chữa trị.
Chương 893: Trẻ mãi không già.

Đỗ Chấn Diệp và Lục Sênh Hạ dẫn theo Hứa Kiến Quân và Kiến Dao tới vườn hoa chơi.
“Cậu, sau khi cậu và cô út kết hôn sẽ ở đây sao?”
“Chưa chắc.” Đỗ Chấn Diệp gãi đầu: “Có lẽ sẽ chuyển ra bên ngoài sống riêng, thực ra cậu không quá thích ở cùng một chỗ với các trưởng bối.”
Kiến Dao che miệng, nhỏ giọng nói: “Bởi vì bà nội của cậu là Võ Tắc Thiên.”
Đỗ Chấn Diệp nghẹn họng, làm tư thế suỵt với cô bé, cô bé nhếch miệng cười: “Cháu biết, chuyện này là bí mật giữa chúng ta.”
Lúc đi tới chòi nghỉ mát, thì thấy được Đỗ Di Nhiên.
Cô ta đang ngồi ở bên trong dùng trà.
Lục Sênh Hạ đi về phía trước, mỉm cười: “Chị cả, đã lâu không gặp.”
Đỗ Di Nhiên tức giận liếc cô ấy một cái: “Tôi ghét bất cứ người nào nhà họ Lục.”
Đỗ Chấn Diệp kéo tay Lục Sênh Hạ: “Chúng ta đi nơi khác đi, đừng để ý tới chị ta.”
Đỗ Di Nhiên hừ một tiếng nói: “Đỗ Chấn Diệp, tôi bị thất sủng trước mặt bà nội, có phải cậu rất đắc ý hay không?”
“Là tôi khiến chị bị thất sủng sao? Tôi đã sớm nhắc nhở với chị, tỉnh táo một chút, đừng vờ ngớ ngẩn nữa, nhưng chị lại không nghe, sống trong ảo tưởng của mình, có thể trách người nào.” Đỗ Chấn Diệp cười giễu cợt, dẫn theo Lục Sênh Hạ và bọn nhỏ đi về trước.
Oán hận trong lòng Đỗ Di Nhiên cuồn cuộn liên miên không dứt như nước sông, nếu không phải nhà họ Đỗ phong tỏa truyền thông, cô ta đã thành trò cười ở cả thành phố Tinh Không.
Cô ta không cam lòng, không tiếp nhận hiện thực, cô ta xinh đẹp như hoa, cao quý tao nhã, dựa vào cái gì Lục Kiến Nghi không thích cô ta, dựa vào cái gì?
“Tôi sẽ không bị đánh bại dễ dàng như vậy, chúng ta đợi coi.”
Đỗ Chấn Diệp thở dài: “Cho tới bây giờ chị không nghĩ tới chuyện tính sổ với người đàn ông đã hủy hoại chị sao? Anh ta nhất định là đang ở thành phố Tinh Không, là người chị quen, nói không chừng ở ngay bên cạnh chị.”
“Đương nhiên là tôi muốn tìm anh ta, tôi muốn cắt anh ta thành tám mảnh, băm ra chục nghìn đoạn.” Đỗ Di Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói.
Cô ta ước gì có thể lột da người kia, rút gân cốt của anh ta, uống sạch máu của anh ta.
Nếu không phải bị anh ta hủy hoại, cô ta vẫn còn hi vọng.
Lục Sênh Hạ nhìn cô ta, nghiêm túc nói: “Chị cả, tục ngữ nói đúng, người một nhà bẻ gãy xương cốt nhưng vẫn nối với gân cốt. Cho dù bên trong có mâu thuẫn nghiêm trọng tới mức nào, nhất định phải giải quyết mâu thuẫn bên ngoài trước, không thể để tiểu nhân ở bên ngoài nhân cơ hội mà vào, chị nói xem có đúng không?”
Đỗ Di Nhiên liếc mắt nhìn cô ấy với hàm ý sâu xa: “Cô muốn nói cái gì?”
“Em cảm thấy chúng ta nên liên thủ tìm ra tên vô lại này, khiến anh ta chịu trừng phạt nên có, nếu không sẽ luôn là tai họa ngầm đối với nhà họ Đỗ, giống như một quả bom hẹn giờ, có khả năng nổ mạnh một lần bất cứ lúc nào.” Lục Sênh Hạ nói.
Những lời này khắc sâu vào trong tim Đỗ Di Nhiên: “Xem ra cô không phải quá ngu ngốc.”
Lục Sênh Hạ liếc mắt ra hiệu với Đỗ Chấn Diệp, dẫn theo bọn nhỏ ngồi đối diện Đỗ Di Nhiên.
“Chị cả, chị không có đối tượng nào hoài nghi sao?”
Đôi mắt đen tuyền của Đỗ Di Nhiên khẽ đảo: “Cô nói xem ở nhà họ Đỗ chúng tôi, chỗ nào đàn ông phức tạp nhất?”
“Ý của chị là…” Lục Sênh Hạ dừng lại, trong lòng mọi người đều biết rõ, không cần nói ra.
Ở nhà họ Đỗ đàn ông chỗ nào phức tạp nhất, tất nhiên là nhóm trợ lý của bà cụ Đỗ.
Đám đàn ông đẹp trai này có giá trị nhan sắc, có thân hình, còn có tài hoa, đi theo bà cụ tám chín mươi phần trăm không phải vì tình yêu, hơn phân nửa là vì tiền tài danh lợi và vinh hoa phú quý.
Trong bọn họ âm thầm chia ra làm hai phe lớn, một bên là phe của cô nhỏ Đỗ, một bên là phe của Hoa Vô Song.
Nhưng chắc chắn chính là, người muốn châm ngòi mâu thuẫn giữa hai nhà Đỗ Lục, chắc chắn không phải đứng bên Hoa Vô Song và Đỗ Chấn Diệp.

893-1-cuong-hon.jpg
893-2-cuong-hon.jpg


điều tra một chút.” Hoa Vô Song đè thấp giọng, vừa vặn chỉ để mình cô nghe rõ.
Hoa Hiền Phương gật đầu: “Cháu sẽ bảo Kiến Nghi đi thăm dò.”
Trong vườn hoa.
Lúc Đỗ Chấn Diệp và Lục Sênh Hạ dẫn theo bọn nhỏ đi tới vườn hoa oải hương, gặp được bà cụ Đỗ cùng với Arnold và Eric trợ lý của bà ta.
Arnold ngồi trên ghế đá, đàn ghi ta ca hát.
Giọng hát của anh ta vô cùng từ tính.
Bà cụ Đỗ quyết định nâng đỡ anh ta thành ngôi sao ca nhạc, khiến anh ta phát triển trong giới giải trí.
Hứa Kiến Quân và Kiến Dao chào bà cụ Đỗ một tiếng.
Bà cụ Đỗ rất chú trọng bảo dưỡng, mỗi ngày đều dùng sữa tắm rửa, chưa bao giờ dùng đồ trang điểm, bà ta cho rằng mọi vật phẩm hóa học đều thương tổn tới làn da.
Cho nên làn da của bà ta giống y như làn da của phụ nữ trẻ tuổi.
Dạo này chỉ cần có tiền, kéo dài thanh xuân vẫn có khả năng.
Eric uống một ngụm trà, nói rất nhỏ: “Ngày mai thân thích của nhà họ Đỗ hẳn là đến đủ cả đúng không?”
Bà cụ Đỗ còn có mấy em gái và em trai, ngày mai đều sẽ tới mừng thọ bà ta.
Ở thế hệ của bà ta, âm thịnh dương suy, đàn ông đều không lợi hại bằng phụ nữ.
Bà ta là chị cả từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, cho nên ông cụ giao gia nghiệp cho bà ta.
Lục Sênh Hạ nở nụ cười ngọt ngào: “Bà nội, cháu cảm thấy bà càng sống càng trẻ tuổi, quả thực như trẻ mãi không già trong truyền thuyết.”
Bà cụ Đỗ cười nheo mắt nói: “Cái miệng này đúng là ngọt.”
“Vừa rồi chúng cháu đi tới chòi nghỉ mát, có gặp chị cả.” Lục Sênh Hạ không chút để ý nói.
“Ồ…” Bà cụ Đỗ nhíu mày: “Không quậy không thoải mái đúng không?”
“Không ạ, cháu nói với chị cả, đều là người một nhà, bẻ gãy xương cốt nhưng vẫn nối với gân cốt, sao có thể thù hận quá một đêm, chuyện quá khứ thì bỏ qua đi.” Lục Sênh Hạ khoan dung độ lượng nói.
Bà cụ Đỗ xoa đầu cô ấy đầy từ ái: “Rất hiểu chuyện.”
Kiến Dao đi tới trước mặt Arnold, lắc lư đầu nhìn anh ta: “Chú, vừa rồi chú hát thực dễ nghe… Chú là ngôi sao ca nhạc ạ?”
“Còn chưa phải, nhưng mà chú sắp phát hành album mới.”
Chương 894: Ổn định chính cung.

Eric ngồi một lát thì rời khỏi chòi nghỉ mát, ở trên đường gặp được cô nhỏ Đỗ.
Gần đây cô nhỏ Đỗ lui tới thân thiết với một minh tinh nào đó trong giới giải trí.
Phú thương thích nữ minh tinh, tất nhiên là phú bà cũng xem trọng nam minh tinh.
Cô ả độc thân, nam chưa cưới nữ chưa gả, hai bên hẹn hò là chuyện rất bình thường.
Nhưng mà trong lòng Eric có chút khó chịu, tìm người bôi đen tiểu thịt tươi kia.
Cô nhỏ Đỗ nhìn thấy anh ta, trên mặt có chút tức giận: “Sau này không được điều tra về Justine nữa.”
“Anh vì em làm nhiều chuyện như vậy, tên Justine kia làm cái gì?” Eric vô cùng bất mãn.
Cô nhỏ Đỗ tức giận trợn trắng mắt: “Gặp dịp thì chơi mà thôi, có cần nghiêm túc như vậy không? Cho tới bây giờ bên cạnh em không chỉ có một người đàn ông, không phải là hôm nay anh mới biết.”
Eric giống như bị kích thích, kéo cô ả tiến vào trong một nhà kính trồng hoa.
Rất nhanh bên trong truyền ra tiếng ừm của phụ nữ, còn có tiếng thở dốc nặng nề.
Một tiếng sau, mọi chuyện khôi phục như bình thường.
Eric vuốt ve gương mặt cô nhỏ Đỗ: “Justine có thể so được với anh không? Chỉ có anh mới có thể khiến em dục tiên dục tử.”
Sát chiêu của Eric là khỏe mạnh cường tráng.
Kỹ thuật của anh ta đứng đầu trong nhóm trợ lý, cho nên cho dù bà cụ có niềm vui mới, cũng không thể tách rời anh ta.
Trong mắt cô nhỏ Đỗ còn có chút mê ly tình cảm mãnh liệt qua đi: “Anh đúng là càng lúc càng lớn mật, dám làm vào ban ngày ban mặt.”
“Như vậy mới càng kích thích, không phải sao?” Eric châm một điếu thuốc, trên mặt mang theo ý cười tà mị.
Cô nhỏ Đỗ hờn dỗi liếc anh ta một cái, không thể không thừa nhận, quả thật tình cảm mãnh liệt mênh mông.
Loại đàn ông cuồng dã lớn mật, là loại hình phụ nữ xã hội thượng lưu yêu thích.
“Ngày hôm qua Thái Vũ gọi điện thoại cho em, nói nhớ anh rồi.”
“Qua một thời gian nữa anh sẽ đến nước An Kỳ thăm thằng bé.” Eric nói.
Thái Vũ là con của anh ta và cô nhỏ Đỗ lén sinh ra.
Phụ nữ muốn lén mang thai con của người đàn ông rất dễ, đàn ông muốn khiến người phụ nữ mang thai lại càng dễ dàng.
Hồng nhan là kẻ gây tai họa, sao nam nhan lại không phải?
Anh ta động chút tay chân lên bao cao su, cô nhỏ Đỗ lập tức lầm lỡ mang thai.
Cô ả lấy cớ phát triển công ty ở nước An Kỳ, ở nước An Kỳ một năm, âm thầm sinh hạ đứa bé ra, còn bí mật nuôi dưỡng ở bên đó, người nào cũng không biết.
Hai người từ trong nhà kính đi ra, gặp phải Mike.
Mike là người thành thục ổn trọng, cũng là người đứng đầu trong nhóm trợ lý.
Tuy nhóm trợ lý không ngừng thay mới, nhưng luôn không có người uy hiếp được địa vị của anh ta.
Chuyện này cũng nói lên anh ta có chỗ hơn người, cũng có địa vị trong lòng bà cụ.
Nhìn thấy bọn họ, anh ta lộ ra chút châm chọc không dễ phát hiện ra, nhưng ngoài miệng không nói gì, chỉ lạnh nhạt hỏi: “Bà chủ ở trong chòi nghỉ mát à?”
Eric gật đầu: “Arnold cũng ở đó.”
Mike mỉm cười, đi về phía trước.
Trong chòi nghỉ mát, Arnold nhìn thấy anh ta tới, thân thiết gọi một tiếng: “Anh.”
Anh ta là Mike tiến cử tới, tất nhiên là thân thiết với Mike.
894-1-cuong-hon.jpg
894-2-cuong-hon.jpg

Bà cụ Đỗ trầm ngâm một lúc lâu, hơi gật đầu: “Suy nghĩ của cháu không phải không có lý, bà sẽ phái người âm thầm tìm kiếm. Con nhóc Di Nhiên kia, bình thường nhìn có vẻ thông minh, vừa gặp phải chuyện tình cảm, thì trở nên vô cùng ngu ngốc, bà thấy ở trong lòng con bé, vẫn còn là cô gái nhỏ.”
Đỗ Chấn Diệp nhún vai, có câu gọi là gặp anh Lục lầm lỡ chung thân, đối với Đỗ Di Nhiên mà nói, câu này thích hợp nhất.
“Bà nội, trên thế giới này, có rất ít gia tộc mạnh như nhà họ Đỗ chúng ta. Nếu chị muốn tìm người đàn ông mạnh hơn mình, cũng không dễ dàng, nhưng mà chị ấy không nên cậy góc tường nhà người ta, con thỏ còn không ăn cỏ gần hang.”
“Con bé đúng là thiếu mẹ dạy dỗ. Bác gái cháu ra đi sớm, mẹ cháu và con bé không hợp, con bé sẽ không nghe lời mẹ cháu, cho nên càng đi càng lệch.” Bà cụ Đỗ cảm khái.
Lục Kiến Nghi và dượng đánh ván cờ xong, thì tới vườn hoa tìm vợ con.
Ở trên đường gặp Đỗ Di Nhiên.
Đỗ Di Nhiên có chút xấu hổ, còn có chút khổ sở, vành mắt đỏ lên khóc: “Có phải là anh cảm thấy em rất ngu ngốc hay không?”
Vẻ mặt Lục Kiến Nghi không chút thay đổi, chỉ lạnh nhạt nhìn cô ta một cái: “Chuyện quá khứ, thì cho qua đi.”
“Đối với anh mà nói thì không sao cả, nhưng em thì khác, em hoàn toàn bị hủy hoại.” Đỗ Di Nhiên che mặt, gào khóc.
Đỗ Di Nhiên khóc không thành tiếng: “Có đôi khi em cảm thấy chết đi thì hơn, sống còn có ý nghĩa gì nữa?”
“Cho dù muốn chết, cũng phải tìm ra người hãm hại cô trước, khiến anh ta chết trước, nếu không cô cam tâm không?” Lục Kiến Nghi nói.
Những lời này như châm thấy máu, cô ta không cam lòng, cho dù phải chết, cũng cần phải bắt được tên khốn nạn kia, cắt ra thành tám mảnh, giải mối hận trong lòng cô ta.
“Em phải giết anh ta, em nhất định phải giết anh ta.”
Cô ta nghiến răng nghiến lợi, gần như đang gầm thét.
Trên đường mòn bên cạnh, Hoa Hiền Phương đi tới.
Đối thoại giữa bọn họ, cô nghe được một chút.
“Huân hương của cô không phải do Lâm Tư Nhã cho à? Bắt đầu từ người cô ta, chưa chắc không tìm được cửa đột phá.”
“Lâm Tư Nhã?” Đỗ Di Nhiên hơi kinh hãi, thiếu chút nữa quên cô ta.
“Ý của cô là, cô ta hợp tác với người kia lừa tôi sao?”
“Tuy các cô là bạn đại học, nhưng lâu như vậy không gặp, ai biết cô ta biến thành thế nào.” Hoa Hiền Phương chậm rãi nói.
Chuyện này cô ta suy nghĩ rất lâu, Lâm Tư Nhã này nhất định có vấn đề.
Đỗ Di Nhiên nhíu mày: “Vì sao cô ta lại làm như vậy, chuyện này có lợi gì đối với cô ta?”
“Có lẽ trong chuyện này, có chuyện chúng ta không biết.” Hoa Hiền Phương nói.
Đôi mắt Đỗ Di Nhiên chậm rãi trở nên sắc bén.
“Cô ta thực sự thay đổi rất nhiều so với trước đây.”
Chương 895: Thông đồng với nữ giúp việc.

Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Lục Sênh Hạ dẫn theo Hứa Kiến Quân và Kiến Dao tới vườn hoa tản bộ.
Lúc đi tới vườn hoa, nhìn thấy ở sâu trong rừng có hai bóng người lắc lư.
Ba người tò mò đi tới.
Bóng người kia cao lớn, Lục Sênh Hạ liếc mắt một cái là nhận ra Đỗ Chấn Diệp, trong lòng cậu ta có một người phụ nữ, là Ngọc Thủy nữ giúp việc trong nhà.
Đầu Lục Sênh Hạ nổ tung: “Anh Chấn Diệp, anh đang làm gì thế?”
Đỗ Chấn Diệp giống như mới tỉnh lại từ trong mơ, quay đầu nhìn cô ấy một cái, lại nhìn thoáng qua người phụ nữ trong lòng, cuống quít đẩy cô ta ra.
Trên gương mặt cậu ta là mờ mịt không biết phải làm sao: “Ngọc Thủy, sao cô lại ở đây?”
Ngọc Thủy thẹn thùng nhìn cậu ta: “Cậu chủ, vừa rồi anh đi qua đây, lập tức ôm lấy em, em cũng bị anh dọa sợ.”
Lục Sênh Hạ cắn môi, nước mắt lập tức chảy ra: “Anh Chấn Diệp, sao anh có thể như vậy, hu hu…”
Cô ấy khóc chạy đi, cho dù thế nào cũng không ngờ tới ban ngày ban mặt, anh Chấn Diệp mà cô ấy yêu nhất sẽ thân thiết với một người giúp việc.
“Cô út.” Kiến Dao bước chân ngắn chạy đi, theo sau là hai bà vú vội vàng đi theo, sợ cô bé ngã sấp xuống.
Cô bé là thịt trong tim cậu chủ, cho dù rách một miếng da, bọn họ cũng gặp xui xẻo.
Đỗ Chấn Diệp thì thất thần tại chỗ, giống như mất hồn, Hứa Kiến Quân đi qua kéo góc áo của cậu ta: “Cậu, cậu còn không chạy theo cô út của cháu, giải thích rõ ràng với cô ấy.”
Nếu không thì hôm nay chắc chắn nước tràn khắp nhà họ Đỗ mất.
Đỗ Chấn Diệp sờ đầu, giống như mới tỉnh lại từ trong mơ, xoay người chạy ra bên ngoài rừng hoa.
Lúc này Hoa Hiền Phương và Lục Kiến Nghi đang bước chậm trên con đường đá, nhìn thấy Lục Sênh Hạ, vội vàng đi tới nghênh đón.
“Làm sao vậy? Người nào bắt nạt em gái anh vậy hả?” Lục Kiến Nghi hỏi.
“Anh cả.” Lục Sênh Hạ nhào vào trong lòng anh, gào khóc.
Kiến Dao ở phía sau chạy tới, thở hổn hển nói: “Cô út, cô chạy thật nhanh, cháu đều không đuổi kịp.”
895-1-cuong-hon.jpg
895-2-cuong-hon.jpg

Thứ nhất cậu ta không phải là play boy, thứ hai, cho dù muốn phong lưu, cũng sẽ không ngốc tới mức lựa chọn ở nơi này.
Cô ôm lấy vai Lục Sênh Hạ: “Sênh Hạ, em bình tĩnh một chút, chuyện này nhất định là có vấn đề.”
Lục Sênh Hạ khịt mũi: “Em cũng không muốn tin tưởng, nhưng em tận mắt nhìn thấy.”
Đỗ Chấn Diệp bất đắc dĩ thở dài: “Sênh Hạ, anh không biết nên giải thích như thế nào, có khả năng là anh xuất hiện ảo giác, mới có thể coi Ngọc Thủy là em.”
Hoa Hiền Phương và Lục Kiến Nghi liếc nhau một cái, cô lựa chọn tin tưởng em trai, chuyện này chắc chắn có vấn đề, cần phải tìm hiểu kỹ mới được.
Lục Kiến Nghi an ủi vỗ vai em gái: “Có đôi khi, mắt nhìn thấy chưa chắc là thật, chuyện của Đỗ Di Nhiên là ví dụ tốt nhất, tóm lại anh sẽ điều tra rõ ràng, nếu tên nhóc này dám có lỗi với em, cậu ta thảm rồi.”
Đỗ Chấn Diệp làm mặt quỷ: “Khẩu vị của em không nặng như vậy.”
Trở lại phòng, Hoa Hiền Phương vô cùng nghiêm túc nhìn Lục Kiến Nghi: “Anh tin tưởng Chấn Diệp à?”
Lục Kiến Nghi gật đầu, giống như có chút suy nghĩ: “Nhà họ Đỗ, luôn có người không hi vọng có đám hỏi này.”
Hoa Hiền Phương cũng nghĩ như vậy, giữa lông mày xuất hiện chút lo lắng: “Nhà họ Đỗ sóng ngầm mãnh liệt, không yên bình. Lá gan của đám người kia rất lớn, ngay cả Đỗ Di Nhiên cũng dám thiết kế, nếu chúng ta không giải quyết tốt thay Sênh Hạ, sau này em ấy gả tới cũng gặp nguy hiểm.”
Sắc bén chậm rãi xuất hiện trong mắt Lục Kiến Nghi: “Điều tra rõ ràng nhóm trợ lý của bà cụ Đỗ trước, có người nào bên phe cô nhỏ Đỗ.”
“Anh cũng cho rằng chuyện của Đỗ Di Nhiên có quan hệ tới trợ lý của bà cụ Đỗ à?” Hoa Hiền Phương nhướng mày.
“Nhà họ Đỗ canh phòng nghiêm ngặt, không phải người quen sao có thể thực hiện được?” Lục Kiến Nghi nhún vai.
Chương 896: Không hiểu phong tình.

Đỗ Chấn Diệp vẫn luôn nghĩ lại chuyện buổi sáng, cậu ta thực sự không nghĩ ra rõ ràng là mình thấy Sênh Hạ, sao lại biến thành Ngọc Thủy?
Chẳng lẽ cậu ta bị ảo giác?
Lục Sênh Hạ một mình ở bờ hồ, cái miệng nhỏ vểnh cao.
Cô ấy không muốn anh Chấn Diệp mà mình yêu nhất chạm vào người phụ nữ khác.
Ngọc Thủy đi tới.
“Cô Lục, cô trăm ngàn lần đừng vì chuyện này mà giận tôi, được không? Tôi cũng không biết vì sao cậu chủ lại chạy tới ôm lấy tôi. Tuy bình thường cậu chủ út rất thích thân thiết với đám người giúp việc, nhưng chưa từng quấy rầy tôi…” Cô ta muốn nói lại thôi.
Lục Sênh Hạ co rúm kịch liệt: “Cô có ý gì?”
“Cậu chủ út trẻ tuổi anh tuấn, lại dịu dàng đa tình, phụ nữ ái mộ anh ấy là chuyện rất bình thường, cho dù vì anh ấy phá thai, bị đuổi ra khỏi nhà họ Đỗ cũng là cam tâm tình nguyện.” Ngọc Thủy nhỏ giọng nói.
Lục Sênh Hạ vô cùng kinh ngạc: “Cô đang nói linh tinh gì đấy.”
“Cô Lục, có phải cô không hiểu cậu chủ út một chút nào hay không?” Ngọc Thủy trợn mắt nhìn.
Trong lòng Lục Sênh Hạ nổi lên động đất cấp mười hai, cô ấy thực sự không hiểu Đỗ Chấn Diệp, bọn họ ở chung thời gian rất ngắn, phần lớn thời gian đều trao đổi trên mạng.
“Cô muốn nói anh Chấn Diệp là người rất hoa tâm, trêu hoa ghẹo nguyệt ở khắp nơi sao?”
Ngọc Thủy vội vàng che miệng lại: “Cô coi như tôi chưa nói gì cả, nếu không thì tôi chắc chắn sẽ bị bà chủ giết chết.” Sau khi cô ta nói xong, vội vàng rời đi nhanh như chớp.
Gương mặt Lục Sênh Hạ trắng bệch, ngay cả môi cũng mất đi màu sắc.
Anh Chấn Diệp sẽ là người xấu xa như vậy sao?

896-1-cuong-hon.jpg
896-2-cuong-hon.jpg


bệnh không tiện nói ra, nếu không trinh tiết chưa chắc đã còn, dù sao đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới.
Cô ôm lấy vai Lục Sênh Hạ: “Có người từng nói với chị, lỗ tai sẽ lừa người, đôi mắt cũng sẽ lừa người, chỉ có trái tim sẽ không lừa người. Em phải học cách dùng trái tim để cảm nhận.”
Lục Sênh Hạ dựa đầu vào trong lòng cô: “Nếu cảm nhận sai rồi thì làm sao bây giờ ạ?”
Hoa Hiền Phương xoa đầu cô ấy: “Nếu thằng bé thực sự làm chuyện có lỗi với em, chị và anh trai em sẽ là người đầu tiên không tha cho cậu ấy, cho dù là em họ chị, cũng không tha thứ. Người nào cũng không được bắt nạt Sênh Hạ nhà chúng ta.”
Từ lúc cô nhóc này lựa chọn đứng bên cô và Lục Kiến Nghi, cô đã muốn thay thế chức trách của người mẹ, che chở cô ấy cả đời.
Lục Sênh Hạ khịt mũi: “Nếu anh Chấn Diệp thực sự lừa em, em sẽ khổ sở muốn chết.”
Một chút giảo hoạt xuất hiện trong mắt Hoa Hiền Phương: “Như vậy đi, chúng ta thử thằng bé nhé?”
“Thử thế nào ạ?” Lục Sênh Hạ mở to mắt nhìn.
Hoa Hiền Phương dán sát vào cô ấy nói thầm mấy câu, cô ấy hơi do dự: “Nếu anh Chấn Diệp biết rõ, có thể trách em hay không?”
“Yên tâm, không liên quan tới em, là chị làm, thằng bé muốn trách thì trách chị.” Hoa Hiền Phương nhún vai, cho dù thế nào đều là em họ ‘phạm sai lầm’ trước, cô làm như vậy về tình có thể tha thứ.
Lần này Lục Sênh Hạ yên tâm.
Buổi tối, Hoa Hiền Phương quyết định dẫn theo em trai đến quán bar.
Đỗ Chấn Diệp ít khi tới quán bar, nhưng Hoa Hiền Phương muốn cậu ta đi cùng, sao cậu ta có thể từ chối?
“Chị, không phải là chị cãi nhau với anh rể đấy chứ?”
“Ồ… Ầm ĩ mấy câu, cho nên tối hôm nay, chị muốn tới đây tìm niềm vui, lạnh nhạt với anh ấy, cho anh ấy biết vợ anh ấy không thể tùy tiện đắc tội như thế.” Hoa Hiền Phương xuôi dòng đẩy thuyền.
Cô thực sự cần một lý do thích hợp.
Chuyện này đã xin phép Lục Kiến Nghi, giúp em gái bảo bối của mình, đương nhiên là anh ấy sẽ không phản đối.
Đỗ Chấn Diệp vỗ vai cô an ủi: “Chị, vợ chồng cãi nhau không phải đầu giường ầm ĩ, cuối giường làm hòa sao? Chúng ta chơi một lát rồi về, đừng để anh rể lo lắng.”
Hoa Hiền Phương làm mặt quỷ: “Được, chị đi khiêu vũ, em có đi cùng không?”
“Em không đi, em ngồi ở đây thôi.” Đỗ Chấn Diệp lắc đầu.
Hoa Hiền Phương vào sân nhảy, nhưng không ở nơi này, mà xuyên qua sân nhảy, đi tới một góc sáng sủa quan sát Đỗ Chấn Diệp.
Cô lấy điện thoại ra, sau khi gửi đi một tin, cô gái xinh đẹp số một ra sân.
Cô ta có thân hình nóng bỏng.
“Anh đẹp trai, đi một mình à, có để ý em ngồi đây hay không.”
Đỗ Chấn Diệp lạnh nhạt nhìn cô ta một cái: “Rất xin lỗi, ở đây có người ngồi rồi.”
“Không sao, cô ấy tới đây, em sẽ rời đi.” Người phụ nữ thản nhiên ngồi xuống.
Đỗ Chấn Diệp uống một ngụm cocktail, không để ý tới cô ta, đôi mắt nhìn chằm chằm sàn nhảy.
Cậu ta phải giúp anh rể trông chừng chị họ, không cho phép người khác quấy rầy chị ấy.
Nhưng mà người quá nhiều, ánh sáng lại tối, tìm một lúc lâu cũng không tìm được Hoa Hiền Phương.
Người phụ nữ vén tóc ra sau tai, phong tình vạn chủng: “Anh đẹp trai, anh uống rượu một mình không chán sao, không bằng chúng ta tìm chút việc vui đi?”
Cô ta đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Đỗ Chấn Diệp, tay để lên trên vai cậu ta.
Đỗ Chấn Diệp hất tay cô ta ra: “Tôi không có hứng thú với cô, lập tức rời đi.”
Người phụ nữ bĩu môi: “Không nghĩ tới anh còn không hiểu phong tình như vậy.”
Chương 897: Cô gái xinh đẹp thay nhau ra sân.

Cô ta phẫn nộ rời đi.
Cô gái xinh đẹp số hai, cô gái xinh đẹp số ba, cô gái xinh đẹp số bốn thay nhau ra sân.
Số hai là một cô gái nhỏ thanh thuần, cười lên có hai má lúm đồng tiền, vô cùng đáng yêu.
Số ba là cô gái mắt xanh da trắng.
Số bốn là một cô gái con lai.
Nhưng mà Đỗ Chấn Diệp vẫn thờ ơ như cũ.
Hoa Hiền Phương trốn ở trong góc, lặng lẽ quay những hình ảnh này lại, lấy về cho Lục Sênh Hạ xem.
“Có phải bây giờ yên tâm rồi chứ.”
Lục Sênh Hạ gật đầu, nở nụ cười rực rỡ.
“Chị dâu, nếu anh Chấn Diệp không có vấn đề mà nói, vậy thì người giúp việc tên Ngọc Thủy kia chắc chắn có vấn đề, chị nói xem có phải cô ta được người khác sai bảo cố gắng nói xấu anh Chấn Diệp trước mặt em hay không?”
Đôi mắt Hoa Hiền Phương chậm rãi trở nên sắc bén: “Khoan hãy bứt dây động rừng, chị sẽ bảo cô út tìm người theo dõi cô ta.”
Trong nhà có rất nhiều người giúp việc, như vậy cũng âm thầm phân phe, cho dù đuổi Ngọc Thủy đi, vẫn còn những người khác thế thân cô ta.
Còn không bằng án binh bất động, gậy ông đập lưng ông.
Trong chòi nghỉ mát, Tuấn Lục tới đây, đang nghĩ tất cả biện pháp khiến bà cụ Đỗ vui vẻ.
Anh ta đứng thứ sáu trong nhóm trợ lý, thời gian tiến vào không ngắn.
Anh ta không phải người xuất sắc nhất, nếu không cố gắng sẽ bị bỏ qua, thậm chí là loại bỏ.
Eric và Mike ngồi cạnh nhau, trên mặt hai người đều nở nụ cười, nhưng thực tế đang âm thầm đấu võ mồm.
“Trái lại tôi muốn nhìn xem Arnold mà anh tìm có thể nổi được bao lâu?” Eric cười mỉa một tiếng, âm thanh khống chế trong phạm vi hai người nghe thấy.
“Đây không phải là chuyện anh nên quan tâm.” Mike tức giận trợn trắng mắt.
“Anh tìm anh ta tới, không phải vì chèn ép tôi sao?” Trong đôi mắt của Eric xuất hiện ánh sáng hung ác nham hiểm.
Mike cười giễu cợt: “Anh quá coi trọng mình rồi, bên cạnh bà cụ có nhiều người như vậy, thêm một người không nhiều, ít một người cũng không nhiều, tôi thấy cô Đỗ càng cần anh hơn.”
Những lời này, rõ ràng là có ngụ ý.
897-1-cuong-hon.jpg
897-2-cuong-hon.jpg

Lục Kiến Nghi vỗ vai cậu ta: “Nếu đính hôn với cô nhóc nhà bọn anh, em phải thành thật một chút, thủ thân như ngọc biết không?”
Đỗ Chấn Diệp bị sặc.
“Anh rể, anh là hỏa nhãn kim tinh, em là người như thế nào, chẳng lẽ anh không nhìn ra sao?”
“Anh sợ em quá đơn thuần, mắc bẫy người khác.” Lục Kiến Nghi chậm rãi nói: “Nhà họ Đỗ các em sóng ngầm mãnh liệt, không yên ổn.”
“Nhà họ Đỗ thực sự không yên ổn, nhưng mà em sẽ cẩn thận.” Đỗ Chấn Diệp nói.
Ngón tay của Lục Kiến Nghi vô thức gõ lên mặt bàn, mang theo loại tiết tấu hỗn loạn, giống như đang suy tư.
“Những người bên cạnh bà cụ, có người nào đứng bên phe em, em biết không?”
“Em tiếp xúc với bọn họ không nhiều lắm, nhưng chỉ cần là người của Eric, đều đứng về phía đối diện bọn em.” Đỗ Chấn Diệp nói.
“Bây giờ việc em phải làm là biết rõ người nào đứng bên phe em, có người nào đứng bên phía cô nhỏ Đỗ, còn có người nào duy trì trung lập.” Lục Kiến Nghi suy nghĩ một lát nói.
“Mike thân thiết với mẹ em hơn, nhưng thái độ của anh ta không rất trong sáng, xem ra muốn duy trì trung lập. Arnold là người của Mike, chắc chắn một lòng với anh ta…” Đỗ Chấn Diệp phân tích từng bước.
Lục Kiến Nghi hơi gật đầu: “Chuyện Ngọc Thủy, chỉ sợ có người bố trí, em phải cẩn thận.”
Đỗ Chấn Diệp chấn động: “Anh là nói có người muốn phá hoại quan hệ giữa em và Sênh Hạ đúng không ạ?”
“Người bên phái cô nhỏ Đỗ đều không hi vọng em kết hôn với Sênh Hạ.” Lục Kiến Nghi nói.
“Cho dù không kết hôn với Sênh Hạ, anh vẫn là anh rể em, tính toán này của bọn họ đánh không vang.” Đỗ Chấn Diệp có chút phẫn nộ nói.
Lục Kiến Nghi vỗ bả vai cậu ta: “Nếu em thực sự làm chuyện có lỗi với cô nhóc nhà anh, anh không còn là anh rể em nữa.”
Đỗ Chấn Diệp hít vào một hơi: “Em lớn như vậy, chỉ có mình Sênh Hạ là bạn gái, sẽ không có người thứ hai nữa.”
Chương 898: Quỷ kế của cô nhỏ Đỗ.

“Anh tin em một lần.” Lục Kiến Nghi nói.
Đỗ Chấn Diệp im lặng một lát, giống như đang tự hỏi chuyện gì: “Thực ra ngày hôm qua em cũng không rõ mình bị làm sao vậy, ý thức mơ mơ hồ hồ, cảm thấy đầu óc không rõ lắm.”
Đôi mắt Lục Kiến Nghi chậm rãi trở nên sắc bén: “Có phải có người bỏ thuốc em hay không?”
Đỗ Chấn Diệp hơi chấn động: “Người trong nhà ra vào đều có người kiểm tra, nếu có người mang thuốc vào, bảo vệ nhất định sẽ điều tra ra.”
“Nếu là người một nhà thì sao?” Lục Kiến Nghi nhíu mày.
Đỗ Chấn Diệp im lặng rồi.
Nếu là người nhà họ Đỗ, bảo vệ sẽ không kiểm tra nghiêm khắc, nếu lén mang thứ gì vào, cũng có khả năng.
“Chỉ có nhà họ Lục anh là tốt, không tranh giành nhiều như thế.”
“Chỉ trách bà cụ nhà các em không định ra vị trí người thừa kế, khiến một số người ôm ấp ảo tưởng.” Lục Kiến Nghi trầm giọng nói.
“Luận về năng lực, cô út mạnh hơn bố em, cho nên bà nội mới do dự.” Đỗ Chấn Diệp thở dài.
Lục Kiến Nghi uống một ngụm trà, đôi mắt chậm rãi trở nên sắc bén: “Ngọc Thủy tới nhà họ Đỗ khi nào?”
“Hình như là ba tháng trước.” Đỗ Chấn Diệp nói: “Có mấy người giúp việc về hưu, nên tuyển mấy người mới vào.”
“Trông chừng cô ta cẩn thận.” Lục Kiến Nghi trầm thấp nói.
Lúc này, Hứa Kiến Quân dẫn theo em gái Kiến Dao chơi điều khiển máy bay trên bãi cỏ.
“Anh, lại cao thêm chút nữa, lại cao thêm chút nữa đi.” Kiến Dao vỗ tay, hưng phấn nhảy lên nhảy xuống.
Ngọc Thủy đi tới: “Cậu chủ nhỏ, cô chủ nhỏ, có muốn chơi trò chơi không?”
“Chơi trò gì?” Kiến Dao nghiêng đầu hỏi.
“Tôi biến ma thuật cho hai người xem, thế nào?” Ngọc Thủy nói.

898-1-cuong-hon.jpg


cháu, sao có thể không biết thôi miên?
Ngọc Thủy e sợ quỷ kế của mình bị vạch trần, vội vàng cười nói: “Trẻ con quá thông minh sẽ không được yêu thích lắm đâu.”
“Dì không nhìn xem tôi là ai, tôi là thiên tài nhi đồng trên trời dưới đất không gì không làm được.” Hứa Kiến Quân bĩu môi.
“Ừm, anh trai cháu rất lợi hại, anh ấy là bậc thầy ma thuật, hacker còn là bậc thầy thôi miên.” Kiến Dao nghiêm túc nói.
“Bậc thầy thôi miên?” Khóe miệng Ngọc Thủy co rúm lại: “Anh trai cháu biết thôi miên à?”
“Cô của anh trai cháu là giáo sư thôi miên, đương nhiên anh trai cháu cũng biết.” Kiến Dao ngọt ngào ngây thơ nói.
Gương mặt Ngọc Thủy trở nên trắng bệch, không nghĩ tới đứa bé sáu tuổi lại lợi hại như thế.
Quả nhiên là người nhà họ Lục không thể khinh thường.
“Con người tôi không đọc nhiều sách lắm, cái gì cũng không hiểu, chỉ biết hầu hạ người khác, thực sự là hâm mộ những người sinh ra trong gia đình giàu có như các cháu.”
“Dì à, con người sinh ra học thức đều không quan trọng, quan trọng nhất là thiện lương, không làm chuyện xấu.” Hứa Kiến Quân chậm rãi nói.
Khóe miệng Ngọc Thủy giật giật, cố lộ ra nụ cười giả tạo.
Tên nhóc này giống như hoài nghi cô ta, xem ra cô ta phải nắm chắc thời gian hành động, trước khi người của nhà họ Đỗ phát hiện, hoàn thành nhiệm vụ.
Sau khi cô ta rời đi, Hứa Kiến Quân lập tức dẫn theo em gái đi tìm bố ma vương, nhắc nhở mọi người cẩn thận người phụ nữ này.
Buổi tối, trên sân thượng cao ốc Vân Đỉnh, cô nhỏ Đỗ và Eric đã chiến đấu hăng hái hai tiếng.

898-2-cuong-hon.jpg


cháu gái của bà cụ Đỗ, đều là như vậy.
Đàn ông bị bọn họ giẫm dưới chân, đều là đồ chơi của bọn họ.
“Bên Ngọc Thủy khi nào hành động?”
“Đợi tiệc mừng thọ của bà cụ qua xong sẽ hành động.” Môi mỏng của Eric dán lên lưng cô ả tuần tra tới lui.
“Rất tốt, nhất định không thể khiến Lục Sênh Hạ gả vào.” Khóe miệng cô nhỏ Đỗ hơi nhếch lên ý cười nham hiểm.
Lục Sênh Hạ sắp mười sáu tuổi, bà cụ đã quyết định, đợi cô ấy tròn mười tám tuổi, sẽ cho cô ấy kết hôn với Đỗ Chấn Diệp.
Bà cụ nằm mơ cũng muốn làm đám hỏi với nhà họ Lục.
Cô ả phải nắm chắc thời gian ra tay.
Nhà họ Đỗ là của cô ả.
Trong biệt thự nhà họ Đỗ.
Bà cụ Đỗ lật thẻ bài, bà ta quyết định để Arnold ở lại hầu hạ bà ta.
Hoa Hiền Phương cảm thấy bà cụ còn thiếu ngồi lên làm nữ vương.
Chương 899: Phát dục không tốt.

Buổi sáng, cô nhỏ Đỗ và Đỗ Di Nhiên ở trong chòi nghỉ mát ăn bữa sáng.
“Di Nhiên, cháu không thể luôn ở nhà như vậy được, ra ngoài chơi đùa, quên hết những chuyện trước đây đi.”
Đỗ Di Nhiên nhún vai: “Cháu không sao, gần đây trong nhà náo nhiệt như thế, cháu cũng không cảm thấy nhàm chán.”
Cô nhỏ Đỗ uống một ngụm trà, nói rất nhỏ: “Thực ra ý của cô là, cháu nên tỉnh táo lại, chẳng lẽ cháu muốn trơ mắt chắp tay tặng nhà họ Đỗ cho Đỗ Chấn Diệp?”
Đỗ Di Nhiên liếc mắt nhìn cô ả một cái, cô ta không có tâm trạng đấu tới đấu lui, chỉ muốn tìm tên khốn nạn gây tai họa cho cô ta, cắt anh ta thành tám mảnh.
“Cô út, trai cò đánh nhau Ngư Ông đắc lợi. Cháu cảm thấy phải diệt trừ đám người bụng dạ khó lường ở bên ngoài trước, lại giải quyết vấn đề bên trong chúng ta.”
Cô nhỏ Đỗ hiểu rõ ý của cô ta: “Vậy chuyện đó, cô sẽ điều tra rõ ràng giúp cháu. Cháu đừng vì chuyện này mà suy sụp, nhanh khôi phục ý chí chiến đấu, kề vai chiến đấu với cô đi.”
Đỗ Di Nhiên ăn bữa sáng, không nói gì.
899-1-cuong-hon.jpg

Nhưng trên thế giới này vĩnh viễn có không ít người thị lực kém còn gato.
Lục Sênh Hạ nhảy một bài với Đỗ Chấn Diệp xong, thì tới phòng hóa trang trang điểm lại.
Bên trong có mấy cô gái đang vụng trộm bàn luận về cô ấy.
“Tuy bộ dạng của Lục Sênh Hạ rất xinh đẹp, nhưng dáng người quá kém, không trước không sau, quả thực như cây củ cải mất nước phát dục không tốt.”
“Còn không phải sao? Phẳng như sân bay, một chút xúc cảm cũng không có, sau này anh Đỗ thảm rồi.”
Nghe bọn họ nói như vậy, Lục Sênh Hạ bị chọc tức.
Cô ấy còn đang trong thời gian phát dục mà.
Đợi tới khi cô ấy mười tám, dáng người nhất định sẽ thay đổi.
Cô ấy sẽ không so đo với đám phụ nữ này, là một thiên kim nhà giàu có, cô ấy phải duy trì hình tượng tốt đẹp của mình là rèn luyện hàng ngày.
Trở lại bên cạnh Đỗ Chấn Diệp, cô ấy nhỏ giọng hỏi: “Anh Chấn Diệp, anh có cảm thấy em quá gầy, dáng người không tốt hay không?”
Đỗ Chấn Diệp mỉm cười: “Em vẫn còn là đứa nhóc, còn đang trong thời gian phát dục, đừng quá để ý tới dáng người.”
“Em không còn nhỏ nữa, em đã mười sáu tuổi.” Lục Sênh Hạ bĩu môi nói: “Anh thích em gầy một chút, hay là thích em đầy đặn tròn một chút?”
Đỗ Chấn Diệp có chút dở khóc dở cười: “Cô gái ngốc, cho dù em như thế nào, anh đều thích cả.”
Tuy là nói như vậy, nhưng trong cái nhìn của Lục Sênh Hạ, cậu ta chắc chắn có yêu thích của mình.
Lúc này, một cô gái có dáng người nóng bỏng đi tới: “Hi, anh Đỗ, đã lâu không gặp, anh về nước khi nào vậy?”
Cô gái cố gắng đẩy bộ ngực lên cao hơn, giống như đang thị uy với Lục Sênh Hạ.
Lục Sênh Hạ âm thầm hít vào một hơi khí lạnh, dạo này kẻ thứ ba càn rỡ bao nhiêu, cô ấy từng thấy.
Lúc trước kẻ thứ ba ở bên cạnh anh cả đếm đều đếm không rõ, may mà chị dâu lợi hại, quét sạch tất cả.
Đỗ Chấn Diệp nhếch miệng, cười mà như không cười, lạnh nhạt nói hai chữ đáp lại: “Tuần trước.”
899-2-cuong-hon.jpg

“Có phải đàn ông không thích sân bay hay không?” Cô ấy nhỏ giọng hỏi.
Lục Kiến Nghi bị sặc: “Em còn đang phát dục, đừng nghĩ mấy chuyện linh tinh.”
“Em phát dục tới mức nào, cũng không được như chị dâu đúng không ạ?” Lục Sênh Hạ lè lưỡi.
“Đúng vậy.” Lục Kiến Nghi nói thầm, hoàn toàn là đang lẩm bẩm, người phụ nữ phát dục như vợ anh, trên thế giới này cũng không nhiều.
Lục Sênh Hạ chịu chục nghìn điểm vật lý thương tổn đánh mạnh vào: “Anh cả, anh hơi quá đáng.”
Lục Kiến Nghi vội vàng đổi giọng: “Ý của anh là, chị dâu em đã sinh mấy đứa, em còn chưa sinh đứa nào, sao có thể như nhau?”
Lục Sênh Hạ bĩu môi: “Lúc chị dâu còn chưa sinh con, dáng người cũng rất tốt.”
Lục Kiến Nghi xoa đầu cô ấy: “Em cần tới hai mươi tuổi, mà vẫn phát dục không tốt, lại lo lắng cũng không muộn.”
Anh phát hiện, gần đây cô nhóc này luôn lo được lo mất.
Cái miệng nhỏ của Lục Sênh Hạ vểnh cao, sắp treo được bình dầu.
Chương 900: Bắt giặc bắt tận tay.

“Em không thèm nghe anh nói nữa, em đi tìm chị dâu.” Cô ấy đi tới vườn hoa, Hoa Hiền Phương vừa mới uống trà chiều với cô mình xong, dẫn theo bọn nhỏ chơi đùa ở vườn hoa.
Lục Sênh Hạ chạy tới, nhỏ giọng nói: “Chị dâu, có thể hỏi chị một chuyện được không?”
“Chuyện gì?” Hoa Hiền Phương nhíu mày.
“Chuyện đó… Làm thế nào khiến mình trở nên đầy đặn một chút?” Lục Sênh Hạ dán sát vào tai cô, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.
Hoa Hiền Phương bị sặc: “Em vẫn còn là đứa nhóc, đang trong thời gian phát dục, đừng lo lắng, chỗ đó sẽ dần phát triển hơn.”
“Nhưng mà ngày hôm qua trong party, đám phụ nữ đều to hơn em hết, đều là D, em… Em mới A.” Lục Sênh Hạ buồn bực muốn chết.
Hoa Hiền Phương ngổn ngang trong gió: “Bảo bối, có khả năng bọn họ phát dục sớm hơn em một chút.”
“Chị dâu, chị phải nói bọn họ phát dục tốt hơn em một chút.” Lục Sênh Hạ mân mê cái miệng nhỏ, anh Chấn Diệp chắc chắn thích những người đó, đàn ông đều thích phụ nữ như vậy.
900-1-cuong-hon.jpg

Hứa Kiến Quân ở bên cạnh nghe thấy được, cười trêu chọc: “Đám phụ nữ các cô thực phiền, để ý dáng người như vậy, vẫn là làm đàn ông bọn cháu tốt hơn.”
Lục Sênh Hạ xoa đầu cậu bé: “Chính là vì đàn ông các cháu thích phụ nữ có dáng người đẹp, phụ nữ mới để ý dáng người.”
Hứa Kiến Quân lè lưỡi: “Cô út, con người nên sống vì mình, đừng quá để ý tới ý nghĩ của người khác.”
“Cô đây gọi là phụ nữ vì người mình yêu mà làm đẹp, tên nhóc như cháu không hiểu đâu.” Lục Sênh Hạ bĩu môi.
Hứa Kiến Quân che miệng nhỏ, cười ha ha: “Tình yêu đúng là thứ phức tạp, cho dù là đàn ông hay phụ nữ khẽ đụng vào sẽ trở nên đầu óc choáng váng.”
Hoa Hiền Phương xoa đầu con trai: “Được rồi, đừng đùa cô út nữa, đợi con trưởng thành cũng phải yêu đương.”
Tiệc mừng thọ của bà cụ Đỗ được cử hành vào thứ bảy, không có người ngoài, đều là bạn bè thân thích.
Bà cụ Đỗ không thích nhìn mặt mấy người nịnh nọt, cho nên không mời người ngoài.
Tiệc mừng thọ kéo dài tới tận buổi tối mới kết thúc.
Đỗ Chấn Diệp đang chuẩn bị trở về phòng, người giúp việc Ngọc Thủy đi tới: “Cậu chủ, em vẽ một bức tranh, anh có thể nhìn xem giúp em không?”
Ngọc Thủy lấy bức tranh giấu sau lưng ra.
Bức tranh hơi kỳ lạ, Đỗ Chấn Diệp cẩn thận nhìn một lát, đôi mắt chậm rãi trở nên mê ly…
Sáng ngày hôm sau, mọi người bị quấy nhiễu trong tiếng khóc của Ngọc Thủy.
Ngọc Thủy quần áo không chỉnh tề, ngồi ở bên giường gào khóc.
“Chuyện này là sao đây?” Hoa Vô Song hỏi.
Ngọc Thủy ôm lấy cánh tay, run lẩy bẩy nói: “Bà chủ, cậu chủ út anh ấy… Anh ấy…”
Hoa Vô Song liếc nhìn trên giường, phía trên không có người khác, nhưng nơi này là phòng Đỗ Chấn Diệp.
Toàn thân bà ấy run lẩy bẩy: “Cô muốn nói cái gì?”
“Tối qua cậu chủ uống say, cưỡng… Ép tôi.” Ngọc Thủy ấp úng nói.
Cô ta còn chưa nói xong, Hoa Vô Song đã vương tay tát một cái: “Con tiện nhân này, đừng nên ở đây ăn nói linh tinh.”
Lúc này cô nhỏ Đỗ đi tới.
900-2-cuong-hon.jpg

Cô nhỏ Đỗ dẫn Ngọc Thủy đi tới: “Chấn Diệp, cháu và Ngọc Thủy đã xảy ra chuyện gì?”
Đỗ Chấn Diệp uống một ngụm cà phê, nhún vai: “Cô, cô có ý gì?”
“Ngọc Thủy nói, tối qua cháu uống say, cưỡng ép cô ấy.” Cô nhỏ Đỗ nói.
Đỗ Chấn Diệp nhìn cô ả với vẻ sâu xa: “Là cô ta uống say ấy chứ?”
Tay cầm dao nĩa của Lục Sênh Hạ hơi run rẩy: “Anh Chấn Diệp, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hoa Hiền Phương vỗ vai cô ấy, bảo cô ấy yên tâm một chút chớ nóng vội, sau đó chậm rãi nói: “Bắt giặc phải bắt tận tay, bắt kẻ thông dâm phải có chứng cứ, có chứng cứ không?”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom