• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chồng độc tài cứ cưỡng hôn tôi Full dịch (26 Viewers)

  • Chap-277

Chương 277: Thắng bé bị thương rồi






**********










Trước đó, Lục Kiền Nghi đã giả vờ bình tĩnh như vậy, chân thành như thế, khiến cô bị đánh lừa rồi.



Lúc này, cô đột nhiên hiểu rõ vấn đề, một loại tỉnh táo mà cô chưa từng có.






Anh có thể thực sự lạnh lùng về mặt giường chiếu, cũng khó có thể phản ứng một cách tự nhiên.



Nhưng có thể uống thuốc mà, sau khi uống thuốc, anh có thể ở bên người bạn tri kỷ yêu dấu của mình rồi.






Đêm hôm đó, nhất định là anh ấy đã uống thuốc.



Nếu đúng là như thế, hai người họ sẽ lại cùng nhau triền miền không dứt, gắn bó với nhau như keo sơn sao.






Nghĩ đến đây, nội tạng của cô như xoắn lại, như có con rắn độc chui vào, gặm nhấm sâu bên trong trái tim của cô, khiến cô rất khó chịu. “Mẹ, khi nào thì chú Ma Vương sẽ về đến nhà thế?” Túi sữa nhỏ ngồi trước cửa sổ, nhìn chăm chăm ra bên ngoài. Cô hít một hơi thật sâu cố gắng hết sức giữ bình tĩnh, "Chú



Ma Vương có việc phải làm tối nay, nên bữa tối chủ không về đầu, chúng ta ăn cơm trước thôi."






Túi sữa nhỏ có chút thất vọng, đầu rũ xuống, "Chủ Ma Vương sẽ về muộn sao? Bọn con đã hẹn vào buổi sáng, buổi chiều chủ quay lại sẽ dạy con chơi đánh cờ vua “Sau bữa tối, hay là con cùng với bố chơi trò chơi online đi. Cô xoa đầu con trai dịu dàng nói. Lục Kiến Nghi có lẽ đã quên những chuyện nhỏ nhặt như vậy từ rất lâu rồi, dù gì đứa trẻ cũng không phải con của anh nên anh mới không thực sự quan tâm đến nó. Người thực sự tốt với đứa trẻ cũng chỉ có Hứa Nhã Thanh mà thôi.



Ăn được nửa bữa cơm, thì họ bỗng nghe thấy tiếng mở cửa, Túi sữa nhỏ từ trên ghế nhảy xuống, ảnh mặt chợt sáng lên, "Chủ Ma Vương về rồi, con biết chú vẫn nhớ lời hứa với con mà, buổi tối chủ sẽ dạy con cách chơi cờ vua Mỗi lần Lục Kiến Nghi trở lại, cậu bé đều hào hứng chạy ra của chào hỏi.






Hôm nay cũng vậy.



Có lẽ do cậu bé quá phấn khích, bàn tay nhỏ bé của cậu đập vào chiếc bát trên bàn, chiếc bát rơi xuống đất, rơi ra từng mảnh kèm theo tiếng "rầm".






Tháng bé giảm phải một mảnh vỡ, trượt chân ngã xuống đất.



Hoa Hiền Phương vội vàng chạy tới xem thử nó có sao không, thì kinh hãi nhìn mặt đất đầy máu, một mảnh vụn cám thẳng vào chân đứa trẻ. "Mẹ ơi, con đau quá... “Không sao đâu, con đừng sợ, bây giờ mẹ sẽ gọi điện cho bác sĩ lấy mảnh thuỷ tinh trong chân chân con ra luôn” Trái tim của Hoa Hiền Phương như một quả bóng, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, cô không được hoảng sợ, nếu cô sợ thì thăng bé sẽ càng sợ hãi hơn.






Cô run rẩy gọi 120.



Cô bảo mẫu vội vàng mang thuốc cầm máu tới.






Mảnh vỡ đâm sâu đến mức bọn họ không thể tự tiên rút ra được, phải đợi bác sĩ đến, cứ cầm máu trước đã.



Người mở cửa không phải Lục Kiến Nghi mà là cô hầu gái, vừa rồi cô ra vườn tưới hoa.






Thấy đứa nhỏ bị thương, cô vội vàng gọi điện thoại cho Lục Kiến Nghi, nhưng bị Hoa Hiền Phương ngăn lại, "Không, con tôi không anh ta phải lo lắng."



Bệnh viện nhân dân Long Minh.






Kiều An ngồi trên ghế đợi rất lâu, cũng không gọi vào số điện thoại của cô ta, chỉ khi thấy Lục Kiến Nghĩ đi tới, cô mới đưa thẻ cho y tá.







Gia đình Lục có bệnh viện tư nhân của nhà mình, nhưng Kiều An đã cố tình chọn nơi này. nay






Bởi vì cô đã hỏi trước, Hoa Phi đang thực tập ở đây, tối cậu ta có ca trực.



Lục Kiến Nghi đi tới, sờ lên cái trán đang rất nóng của cô ta. "Vết thương hàn là bị nhiễm trùng, sao em lại bất cẩn như vậy?" “Em xin lỗi." Kiều An cụp mặt xuống với vẻ đáng thương. Trong phòng cấp cứu ngoại khoa, nhìn thấy anh rể đưa một người phụ nữ xa lạ đi qua, Hoa Phi bị sốc nặng, trong mắt hiện lên vẻ không tin nổi.






Lục Kiến Nghi cũng không ngờ sẽ gặp được Hoa Phi ở đây. Nhưng bây giờ không phải lúc để giải thích, vết thương của Kiều An bị nhiễm trùng và cô ta đang sốt cao, phải giải quyết trường hợp của cô ta càng sớm càng tốt.



Hoa Phi yêu cầu Kiều An phải rửa sạch vết thương trước, sau đó mở lọ thuốc chống viêm ra rồi bắt đầu truyền nước.






Từ phòng cấp cứu đi ra, khỏe mắt Kiều An sắc bén quét qua cánh cửa, người bước ra từ xe cấp cứu chính là Hoa Hiền



Phương! Cô ta mừng thầm trong lòng, không ngờ cô cũng sẽ đến, chính là ông trời đã giúp cô ta, cô ta cũng không cần để Hoa Phi truyền đạt lại nữa.






Xoa xoa hai bên thái dương, cô ta cố ý giả vờ choáng váng, đột nhiên ngã vào trong vòng tay của Lục Kiến Nghi, "Cẩn thận một chút, em rất khó chịu à" “Ngôi xuống nghỉ ngơi một lát đi." Lục Kiến Nghị đỡ cô ta ngồi xuống ghế, cô ta cổ ý nghiêng đầu rồi dựa vào vai anh. Hoa Hiền Phương bước vào khoa cấp cứu, vô tình liếc nhìn thấy bọn họ.



Trong nháy mắt, trái tim cô đã hoàn toàn trở nên lạnh lẽo.






Họ thực sự rất tình cảm, giống như một cặp tình nhân. Cô cảm thấy choáng váng và đau đớn như thể có một con dao gầm đâm vào tim cô, không ngừng đâm chọt vào trong trái tim cô, làm cho trái tim cô âm ỉ rỉ máu.



Tuy nhiên, có biết rằng con đầu chỉ là tạm thời, sau lúc đó thì cô sẽ vô cảm, không muốn bận tâm đến bọn họ nữa.






Sau sự đau đớn đó, thì giữa họ cũng không còn gì nữa.



Lục Kiến Nghi cúi đầu nhìn điện thoại đang kiểm tra thời gian, anh không muốn về quá muộn, làm cho Hoa Hiền Phương không vui, thế nên cũng không để ý tới việc có người mới đi vào.






Nhưng bảo mẫu vừa nhìn thấy anh liền chạy tới, "Anh Lục, anh cũng đang ở bệnh viện sao. Cậu chủ bị thương, mợ chủ đang sợ lắm. Anh mau đến xem xem." Lục Kiến Nghi từ trên ghế bật dậy, dây thần kinh trên toàn thân anh đột nhiên thất lại.



Trong phòng cấp cứu.






Các mảnh vỡ đã được kéo ra, Hoa Phi đang sắt trùng vết thương cho đứa trẻ.



Rất may là mảnh vỡ không làm động mạch chủ bị tổn thương, nếu không hậu quả sẽ rất đáng sợ.






Túi sữa nhỏ rất mạnh mẽ, nằm chặt tay thành hai quả đấm nhỏ, cố gắng không khóc thành tiếng, nhưng bởi vì đau, nước mắt không kìm được mà từng giọt từng giọt chảy xuống.



Hoa Hiền Phương đau khổ đến mức lén lút lau nước mặt ở bên cạnh. Túi sữa nhỏ thấy vậy lắc đầu, quay sang an ủi cô: "Mẹ ơi, mẹ đừng khóc, con không đau nữa đâu."






Khi Lục Kiến Nghi xông vào, Hoa Hiền Phương không quan tâm đến anh, thậm chí còn không thèm liếc nhìn anh đến một cái.



Lục Kiến Nghi tâm trạng hoang mang, trong ngực có hàng trăm lưỡi dao sắc bén chọc vào xé rách, có hàng nghìn con ngựa hoang chạy tới giảm đạp. Nhìn thấy anh, nước mắt trong mắt Túi sữa nhỏ rơi xuống, "Chú Ma Vương, chủ đã trở lại rồi." “Chủ đến muộn rồi, xin lỗi con." Lục Kiến Nghỉ xoa đầu tháng bé, trong lòng cảm thấy rất nặng nề.







361231264.jpg
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom