• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1310: Chuyện năm đó

Trương Trấn Viễn bị tát vào mặt, nhưng cụ ta không dám nổi giận.

Đối diện với câu hỏi của Nhạc Trung Kỳ, cụ ta chỉ biết cúi thấp đầu.

Càng là người có địa vị cao trong võ tông thì càng biết vợ chồng Nhạc Trung Kỳ mạnh như thế nào.

Đừng nói đến nhà họ Trương, cho dù toàn bộ người của Thiên Sơn thì cũng không đủ để giết hai người này.

Vì vậy dù Trương Trấn Viễn hay Đoàn Hải Long thì cũng không thể làm gì.

Cho dù thực lực và địa vị của bọn họ cao đến đâu thì khi đối mặt với vợ chồng Nhạc Trung Kỳ cũng không dám làm bừa.

“Tôi đang hỏi ông đấy, ông không nghe thấy sao?”

Vừa dứt lời, tiếng tát lanh lảnh lại vang lên.

Cú tát này không chỉ tát vào mặt Trương Trấn Viễn mà còn khiến tất cả mọi người quỳ rạp xuống đất.

Ngay cả cụ tổ nhà họ Trương cũng bị ăn tát thì bọn họ có là gì?

Trương Trấn Viễn quay đầu lại, thận trọng nhìn Nhạc Trung Kỳ, trầm giọng giải thích: "Tiền bối Nhạc, tôi... tôi thật sự không biết vua Bắc Lương còn có quan hệ với ông, nếu không, cho tôi mười lá gan, tôi cũng không dám động vào nửa sợi tóc của cậu ta!"

Từ biểu hiện của Trương Trấn Viễn, không khó để nhận ra lúc này cụ ta đang vô cùng sợ hãi!

Mọi người đều biết hơn trăm năm trước, trong năm đại danh sơn, Thiên Sơn chỉ có thể xếp thứ hai, danh sơn số một của Hoa Quốc chính là Hoa Sơn!

Nhưng năm đó, chỉ vì một thủ lĩnh của Hoa Sơn đã vô tình làm một trong những đệ tử của Nhạc Trung Kỳ bị thương, kết quả đã gây ra họa diệt thân cho Hoa Sơn!

Qua một đêm, toàn bộ núi Hoa Sơn bị tắm máu, vô số cao thủ bị giết dưới tay Nhạc Trung Kỳ, thậm chí cả võ tông và trận tông ở Hoa Sơn đều bị ảnh hưởng.

Vô số cao thủ trẻ đều đã chết một cách thê thảm.

Kể từ đó, Hoa Sơn suy tàn, vị trí trong năm đại danh sơn cũng giảm mạnh!

Vì vậy, những gì Đinh Phụng Kiều vừa nói chắc chắn không phải chỉ để hù dọa nhà họ Trương.

Vợ chồng Nhạc Trung Kỳ thật sự có khả năng giết cả Thiên Sơn.

Cho dù nhà họ Trương có công lao to lớn thế nào, thì ở trước mặt Nhạc Trung Kỳ cũng không đủ!

Cho dù bọn họ tiêu diệt cả nhà họ Trương thì trên dưới võ tông cũng sẽ không có ai đứng lên nói giúp nhà họ Trương.

"Không dám động sao? Nói thật cho ông biết, nếu hôm nay Tiêu Chính Văn thật sự chết ở đây, thì tất cả mọi người có mặt ở đây, bao gồm cả tông môn phía sau các người cũng sẽ bị tiêu diệt hết!"

Nhạc Trung Kỳ lạnh lùng nói.

Nghe vậy tất cả mọi người rùng mình.

Trương Trấn Viễn càng thêm sợ hãi, quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn.

“Vua Bắc Lương, chuyện xảy ra lúc trước là lỗi của nhà họ Trương chúng tôi, mong cậu lượng thứ, xin hãy tha lỗi cho nhà họ Trương chúng tôi!"

Trương Trấn Viễn vừa nói vừa dập đầu ba lần liên tiếp trước Tiêu Chính Văn dưới con mắt của tất cả mọi người.

Bụp bụp!

Đám người nhà họ Viên hít sâu một hơi.

Nhà họ Trương có thân phận gì chứ?

Đó là nhân vật được mọi người kính trọng ở võ tông, nhà họ Viên ở trước mặt nhà họ Trương căn bản chỉ như con kiến.

Ngay cả cụ tổ nhà họ Trương cũng phải quỳ dưới đất nhận lỗi với Tiêu Chính Văn, vậy còn nhà họ Viên thì sao?

Nghĩ đến đây, Viên Sùng Long không không khỏi rùng mình.

Nếu sau này, Tiêu Chính Văn đến tìm nhà họ Viên tính sổ thì hậu quả không cần nghĩ cũng biết.

Tiêu Chính Văn!

Viên Sùng Long nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng chậm rãi đứng dậy, chạy một mạch xuống bục cao, quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn, nói: "Vua Bắc Lương, tôi thay mặt nhà họ Viên xin lỗi cậu!"

Vừa nói, Viên Sùng Long vừa dập đầu mười cái trước Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn liếc nhìn Viên Sùng Long, xua tay: "Nể tình cụ tổ nhà họ Viên, cũng vì nhà họ Viên các người đã đóng góp cho Hoa Quốc, chuyện ngày hôm nay, tôi sẽ không truy cứu nữa, ông đi đi!"

Nghe vậy, Viên Sùng Long vui mừng, đứng dậy, rối rít cảm ơn Tiêu Chính Văn rồi chạy thẳng xuống núi Thương Lĩnh.

Nhìn thấy Viên Sùng Long đã được Tiêu Chính Văn tha chết, mọi người vội vàng làm theo, quỳ xuống van xin lòng thương xót, đồng thời đổ hết trách nhiệm sang cho Đoàn Hải Long và nhà họ Trương.

Ánh mắt của Tiêu Chính Văn quét qua khuôn mặt của mọi người, sau đó anh hít một hơi thật sâu xua tay với bọn họ: “Các người đi đi!"

“Khi đất nước cần các người giúp sức thì nhất định phải cố gắng hết mình! Nếu không, tôi sẽ không tha cho các người nữa đâu”.

“Vâng vâng vâng! Chúng tôi nhớ rồi, từ nay về sau không bao giờ dám tùy tiện làm gì nữa, chỉ cần đất nước cần, chúng tôi sẵn sàng đổ máu!"

Mọi người đồng thanh nói, cuối cùng dập đầu trước Tiêu Chính Văn mấy lần rồi chuồn nhanh xuống núi.

Nhìn thấy cảnh này, Đại trưởng lão không ngừng gật đầu, Tiêu Chính Văn quả nhiên là người rộng lượng!

Thật ra ban đầu, Tiêu Chính Văn tha cho Viên Sùng Long không phải vì Tiêu Chính Văn đã quên đi ân oán giữa nhà họ Tiêu và nhà họ Viên, mà là vì hôm nay hàng trăm môn phái của võ tông đều tập hợp ở đây.

Nếu thật sự để Nhạc Trung Kỳ giết hết bọn họ trên núi Thương Lĩnh thì võ tông Hoa Quốc sẽ thiệt hại lớn.

Đối với Hoa Quốc mà nói, đây là một thảm họa.

Vì vậy, Tiêu Chính Văn không đợi Nhạc Trung Kỳ truy cứu, mà đã thả mọi người trong nhà họ Viên đi, sau đó tha thứ cho đám người võ tông.

Thấy Đại trưởng lão dùng ánh mắt cảm kích nhìn mình, Tiêu Chính Văn thản nhiên mỉm cười: "Tục ngữ có câu làm người phải biết bao dung độ lượng. Tôi tin rằng đa số bọn họ đều không có ác ý với tôi!"

“Mọi người chưa từng gặp mặt thì nói gì đến ân oán chứ!”

“Đại trưởng lão, ông xem có đúng không?”

Nghe vậy, Đại trưởng lão lại gật đầu, quay người cúi đầu với Nhạc Trung Kỳ: "Tiền bối Nhạc, tạ ơn ông đã độ lượng, thả những người này đi!"

Nhạc Trung Kỳ chắp tay sau lưng, nhìn Tiêu Chính Văn và Đại trưởng lão nói: “Hai người thật sự cho rằng tôi sẽ giết hết bọn họ sao? Thực ra tôi cũng muốn xem Tiêu Chính Văn sẽ xử lý thế nào”.

“Nếu cậu ấy không màng đến lợi ích đất nước, cố tình muốn giết hết đám người này trên núi Thương Lĩnh thì tôi thật sự là mù quáng!”

“Thực ra hơn trăm năm trước, vào đêm đó, tôi cũng vô cùng hối hận, chuyện Hoa Sơn thất thủ có liên quan trực tiếp đến tôi!”

“Năm đại danh sơn luôn là trụ cột của Hoa Quốc, nhưng vì sự tức giận nhất thời của tôi đã đẩy năm đại danh sơn về phía đối đầu”.

Nhạc Trung Kỳ nói xong liền gật đầu tán thưởng Tiêu Chính Văn.

Đinh Phụng Kiều cũng nở nụ cười nhân hậu với Tiêu Chính Văn, luồng sát khí khắp người cũng hoàn toàn rút cạn.

Nhìn thấy cảnh này, Trương Trấn Viễn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Trương Trấn Viễn, Đoàn Hải Long!”

Nhạc Trung Kỳ đột nhiên sa sầm mặt mày, gằn giọng nói.

“Tiền bối Nhạc, có chúng tôi!”

Hai người quỳ gối bò đến chỗ Nhạc Trung Kỳ.

“Chuyện hôm nay, hai người là kẻ chủ mưu, đánh gãy tay các người, có oan ức gì không?”

Nhạc Trung Kỳ lạnh lùng nói.

“Không! Không oan ức!”

Đoàn Hải Long và Trương Trấn Viễn đồng thanh trả lời.

Gãy tay còn hơn là mất mạng.

Hơn nữa, có thể sống sót dưới cơn thịnh nộ của Nhạc Trung Kỳ đã là một kỳ tích rồi!

Sao bọn họ còn dám có suy nghĩ khác chứ?

Vừa dứt lời, Nhạc Trung Kỳ đột nhiên giơ tay lên, hai luồng sáng lạnh lẽo từ ngón tay phóng ra.

Đoàn Hải Long và Trương Trấn Viễn nghiến chặt răng, ôm cánh tay.

"Sau khi trở về, các người phải công khai xin lỗi Tiêu Chính Văn. Sau này, tôi hy vọng sẽ không có chuyện tương tự xảy ra nữa. Các người biết sức mạnh của tôi rồi đấy!”

Nhạc Trung Kỳ lạnh lùng nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom