• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1304: Bạch Diên Vũ

Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, hàng nghìn người trên đàn tế đều trầm mặc không nói gì thêm.

Thủ lĩnh của trận tông Hoa Sơn đều bại trong tay Tiêu Chính Văn, trong số những người đang có mặt ở đây, còn ai có thể giao đấu với Tiêu Chính Văn chứ?

Nếu như nói hai trận chiến trước đây đều là Tiêu Chính Văn may mắn dành chiến thắng, vậy thì trận quyết chiến với Hứa Hoài Viễn lại là minh chứng tốt nhất về thực lực của Tiêu Chính Văn.

Dù gì Hứa Hoài Viễn cũng khác với Cừu Vạn Lý, lão có nền móng rất sâu, lại là thủ lĩnh của Hoa Sơn!

Chỉ riêng phương diện trận pháp, ngay cả Đoàn Hải Long cũng chỉ xếp phía sau.

Mà Tiêu Chính Văn còn bắt được đệ tử trận tông, đánh bại Hứa Hoài Viễn ở một điểm mà thực lực bản thân tương đối yếu!

Đây là năng lực ở trình độ nào, thiên phú ra sao, còn là thần uy ở mức nào cơ chứ?

“Tiêu Chính Văn, nếu như cậu không muốn chết không toàn thây thì tốt nhất nên thả tôi ra ngay lập tức!”

Tới lúc này, Hứa Hoài Viễn vẫn cảm thấy không cam tâm.

Lão thất bại rồi, hơn nữa còn bại một cách thảm hại và đau đớn!

Thế nhưng, sau lưng lão là cả Hoa Sơn!

Sau lưng Tiêu Chính Văn có gì?

Giới chính trị sao?

Thiên Tử sao?

Ở trong mắt danh sơn, giới chính trị và Thiên Tử có là gì?

Cho dù Hoa Quốc muốn bảo vệ Tiêu Chính Văn thì anh có thể tránh được bao nhiêu lần truy sát và ám sát cơ chứ?

Huống hồ cao thủ trận pháp còn có thể đoạt mạng người ở khoảng cách mấy nghìn dặm!

“Đã tới lúc này rồi mà ông vẫn còn nói mấy lời đe doạ được à?”

Tiêu Chính Văn híp mắt, lạnh lùng quan sát Hứa Hoài Viễn!

“Không phải tôi đang đe doạ cậu mà là tôi đại diện cho Hoa Sơn! Cậu dám giết tôi thì có nghĩa là đang tuyên chiến với Hoa Sơn!”

Hứa Hoài Viễn nôn ra một ngụm máu tươi, run rẩy nói.

Bởi vì cột sống bị đánh gãy, ngay cả hít thở Hứa Hoài Viễn cũng cảm thấy vô cùng khó khăn.

Vậy nên lúc nói chuyện cũng trở nên hổn hển đứt đoạn.

“Ồ? Tuyên chiến với Hoa Sơn sao? Không phải mấy người sớm đã tấn công bất thình lình rồi hả?”

Tiêu Chính Văn nói xong, một tay túm lấy cổ áo của Hứa Hoài Viễn, tay còn lại cầm con dao quân đội năm cạnh đâm thẳng vào phần bụng dưới của Hứa Hoài Viễn!

“Khụ!”

Hứa Hoài Viễn phun ra một ngụm máu lớn, trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ không dám tin.

Không ngờ Tiêu Chính Văn lại thật sự dám giết mình!

“Cậu…”

Hứa Hoài Viễn thậm chí còn chưa nói xong câu cuối đã tắt thở mà chết.

Lúc này, bên trên một ngọn núi đối diện dãy núi cao nhất ở Thương Lĩnh, một người đàn ông mặc đồ trắng cúi đầu đứng bất động.

Người này thoạt nhìn mới chỉ ba mươi tuổi, tướng mạo anh tuấn, dáng vẻ không hề tầm thường!

Thế nhưng cặp mắt của lão lại vô cùng thâm sâu, khiến cho người ta căn bản không có cách nào đoán ra được tuổi tác thật sự của lão!

Mà uy thế người này bộc lộ ra khắp cơ thể tuyệt đối không hề thua kém mấy người Đoàn Hải Long.

“Hứa Hoài Viễn chết rồi sao?”

Người đàn ông trung niên trầm mặc nói.

Một thanh niên đứng sau lưng liền tiến lên trước một bước, nói: “Sư phụ, người đang nói Tiêu Chính Văn đã giết chết thủ lĩnh Hứa Hoài Viễn của trận tông Hoa Sơn sao?”

Người đàn ông mặc đồ trắng khẽ gật đầu: “Không sai, Hứa Hoài Viễn đã chết! Tiêu Chính Văn thật sự không sợ Hoa Sơn à? Cậu ta đang tự tìm đường chết!”

Nghe tới đây, thanh niên đứng phía sau lưng người đàn ông mặc đồ trắng cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Hoa Sơn!

Trong số năm đại danh sơn, ba người đứng đầu có thực lực không thể xem thường!

“Sư phụ, chúng ta có nên…”

Không đợi thanh niên nói xong, người đàn ông mặc đồ trắng đã khẽ lắc đầu nói: “Giết Tiêu Chính Văn đâu dễ dàng như vậy, nhà họ Tiêu sở hữu cuốn sách cổ Thiên Sơn Thư Lục”.

“Từ trên xuống dưới võ tông, tất cả những bí pháp bí văn cả nghìn năm nay đều được ghi chép bên trong Thiên Sơn Thư Lục! Hứa Hoài Viễn chết là bởi vì khinh địch!”

“Thầy trò chúng ta không thể đi theo vết xe đổ của ông ta!”

Người đàn ông mặc đồ trắng nói không hề sai.

Nếu như Tiêu Chính Văn không có Thiên Sơn Thư Lục thì có lẽ thật sự không có cách nào qua mặt được Hứa Hoài Viễn.

Tương tự như vậy, không có Thiên Sơn Thư Lục, Tiêu Chính Văn cũng không thể tiến bộ nhanh như vậy.

Một năm trước Tiêu Chính Văn mới chỉ ở cảnh giới long soái năm sao, chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi đã nhảy vọt lên thành cao thủ ở cảnh giới Thiên Vương cấp long năm sao.

Không chỉ có võ tông vẫn luôn quan tâm tới Tiêu Chính Văn, ngay cả các danh sơn lớn cũng đang âm thầm dò xét!

Mà người đàn ông mặc đồ trắng này lại chính là chưởng giáo Bạch Diên Vũ của Tung Sơn Trận Tông!

Địa vị của người này ở Tung Sơn rất cao, có thể coi là một nửa chưởng giáo.

Hơn nữa thực lực tuyệt đối chỉ xếp trên Lục Hoài Viễn chứ không có chuyện xếp dưới!

Người này có một ưu điểm trời sinh là bất luận khi nào ở đâu, đối diện với đối thủ nào thì đều hết sức cẩn thận.

“Sư phụ, chúng ta chần chừ không ra tay liệu có để vuột mất Tiêu Chính Văn hay không? Chưởng giáo sư bá bảo chúng ta mang Thiên Sơn Thư Lục trở về mà!”

Thanh niên nhỏ giọng nhắc nhở.

Bạch Diên Vũ khẽ lắc đầu.

Quả thực Tiêu Chính Văn đã thắng liên tiếp ba trận, đặc biệt khi anh tận tay giết chết Hứa Hoài Viễn đã gây chấn động tới tất cả mọi người.

Thế nhưng chấn động và sợ hãi là hai khái niệm khác nhau.

Không ai dám khiêu chiến với Tiêu Chính Văn, không sai.

Thế nhưng Tiêu Chính Văn muốn đi cũng không dễ dàng chút nào.

Chưa nói tới mấy người Đoàn Hải Long, chỉ đại diện của bốn gia tộc lớn cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội vây giết Tiêu Chính Văn này.

Vậy nên Tiêu Chính Văn tuyệt đối khó có thể chạy thoát, bọn họ ít nhất vẫn còn thời gian một giờ nữa, nhiêu đó là đủ để chuẩn bị kỹ càng!

“Sắp xếp hết những thứ còn lại đi, lát nữa chúng ta qua đó vẫn còn kịp!”

Bạch Diên Vũ điềm nhiên nói.

Đối phó với Tiêu Chính Văn bắt buộc phải hết sức cẩn thận mới được, nếu không thì kết cục của Hứa Hoài Viễn cũng chính là kết cục của lão!

“Rõ!”

Thanh niên đó nghe xong thì vội vàng chắp tay với Bạch Diên Vũ rồi xoay người đi về phía dưới chân núi.

“Ông Bạch, đối phó với một tên Tiêu Chính Văn mà cũng khiến cho ông phải cẩn thận như vậy sao?”

Lúc này, lại có thêm một người bước ra từ trong rừng cây.

Người này có dáng người cao lớn, mặc một bộ áo dài màu đen, trên mặt còn còn che một lớp mặt nạ đen.

“Môn chủ Võ cũng rảnh rỗi vậy cơ à? Chạy tới nơi này quan sát trận chiến hay là muốn đích thân ra tay giải quyết phiền phức cho tương lai?”

Bạch Diên Vũ thậm chí còn chẳng buồn quay đầu lại.

Chỉ nghe giọng nói cũng đã biết người phía sau lưng chính là Võ Thí Thiên!

Mặc dù ông ta đã từ chối lời mời của Đoàn Hải Long, thế nhưng Tiêu Chính Văn quả thực quá chói mắt, sao Võ Thí Thiên có thể bỏ qua cơ hội để tìm hiểu về đối thủ như này cơ chứ?”

Hôm nay đứng quan sát, Võ Thí Thiên cũng không khỏi gật đầu lia lịa.

Tiêu Chính Văn đã đủ tư cách để trở thành đối thủ của ông ta!

Ông ta vẫn còn nhớ rất rõ, vào một năm trước khi gặp Tiêu Chính Văn lần đầu tiên, Tiêu Chính Văn căn bản còn chẳng chống đỡ nổi sức mạnh một lần chỉ tay của ông ta.

Nếu như không phải Tiêu Long tới kịp thời thì e rằng Tiêu Chính Văn đã mất mạng từ lâu!

Chỉ trong vòng hơn một năm ngắn ngủi, tốc độ trưởng thành của Tiêu Chính Văn quả thực rất nhanh!

“Ra tay? E rằng không tới lượt tôi đâu, ông Bạch đã bố trí tất cả đâu vào đó rồi, hôm nay Tiêu Chính Văn chỉ còn đường chết mà thôi, tôi còn cần phải ra tay với kẻ đã lâm vào đường cùng hay sao?”

Võ Thí Thiên chắp hai tay sau lưng, ánh mắt bình thản nhìn về phía đỉnh cao nhất của núi Thương Lĩnh.

Trong lòng không khỏi thương tiếc thay cho Tiêu Chính Văn!

Thế nào gọi là chỉ có anh hùng mới hiểu anh hùng.

Võ Thí Thiên không phải là kẻ lòng dạ hẹp hòi.

Huống hồ con đường này ông ta đi chẳng phải cũng đã vượt qua biết bao chông gai hay sao?

Vậy nên đối với một thanh niên trẻ tuổi như Tiêu Chính Văn, trong lòng Võ Thí Thiên cũng có phần thương xót.

“Môn chủ Võ trở nên tiếc thương nhân tài như vậy từ lúc nào thế? Nhân từ mềm mỏng không phải là tính cách của ông mà!”

Bạch Diên Vũ quay đầu lại cười nói với Võ Thí Thiên.

Võ Thí Thiên nghe tới đây không khỏi ngửa mặt cười lớn.

Sau đó, Bạch Diên Vũ cũng bật cười theo.

Hai người tự hiểu lòng nhau, căn bản không cần phải nói rõ!

“Sư phụ, trận pháp đã chuẩn bị xong rồi, lúc nào thì chúng ta qua đó?”

Thanh niên ban nãy quay lại và đi tới trước mặt Bạch Diên Vũ báo cáo.

“Khởi động trận pháp, bây giờ chúng ta sẽ đi gặp vua Bắc Lương!”

Nói xong, Bạch Diên Vũ còn nhìn sâu vào trong mắt Võ Thí Thiên.

Võ Thí Thiên ra hiệu tỏ ý mời bằng tay, cười mà không nói, vẫn đứng nguyên trên đỉnh núi nhìn về phía Tiêu Chính Văn.

Trận pháp mà Bạch Diên Vũ bố trí có tên là Thất Tinh Đại Trận, cũng được các danh sơn gọi là Hấp Tinh Đại Trận.

Người bị trận pháp này nhắm vào, bất luận từ trường hay là sức mạnh của cơ thể đều sẽ sụt giảm nhanh chóng.

Loại trận pháp này được bố trí riêng cho Tiêu Chính Văn.

Dù Tiêu Chính Văn đã lĩnh hội được sự thần kỳ của từ trường của cơ thể thì chưa tới mười phút, từ trường trong cơ thể anh sẽ không có cách nào sử dụng được.

Đây chính là sức mạnh thật sự của Bạch Diên Vũ!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom