• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1302: Vô địch

Thấy cảnh tượng này, mọi người xung quanh đều kinh ngạc thốt lên.

Đó là một trong tám tuyệt kỹ lớn của Hoa Sơn - Phù Quang Kiếm Ảnh!

Thật ra đó không phải là ánh mặt trời mà là kiếm quang.

Là trận pháp khiến người ta sinh ra ảo giác rằng đó là ánh sáng mặt trời bình thường.

Nhưng chỉ có người bị kiếm quang đó chiếu đến mới biết ánh kiếm đó đáng sợ thế nào.

Bất kể bạn chặn nó lại bằng cách gì, bạn có thể ngăn được ánh sáng sao?

Nhưng bạn không ngăn được thì ánh kiếm đó vẫn sắc bén hơn bảo kiếm thật sự mười mấy lần.

Tiêu Chính Văn sơ suất không để ý một chút đã bị một luồng ánh kiếm đâm vào người.

“Soạt!”

Chỉ trong thoáng chốc, trên người Tiêu Chính Văn xuất hiện hàng trăm vết máu dày đặc, hơn nữa mỗi một đường đều sâu đến tận xương.

“Tiêu Chính Văn, thế nào? Có thể nhìn thấy một trong tám tuyệt kỹ lớn của Hoa Sơn trước khi chết, cậu xem như là chết cũng đáng đấy, ha ha ha!”

Thấy Tiêu Chính Văn đã bị thương, Thương Nhan Bách vui mừng khôn xiết.

Những người khác trên bục cao cũng đều lộ ra vẻ vui mừng.

Chỉ có Đại trưởng lão mặt mày méo xẹo trợn mắt nhìn mấy người không biết xấu hổ này.

Nhưng Đại trưởng lão không có tư cách lên tiếng trước mặt Hứa Hoài Viễn, bởi địa vị chênh lệch quá lớn.

Đừng nói là một mình ông ta, dù có là cả võ tông, người ta cũng xem thường.

Huống gì đây còn là sân nhà của liên minh võ thuật.

“Nhìn thấy rồi chứ? Đây chính là sự cách biệt giữa có sư môn và không có sư môn, tôi chịu nhận cậu làm đệ tử là thật tâm trân quý người tài, tuyệt đối không phải tôi sợ cậu”.

“Thậm chí tôi không cần đến thanh kiếm dài này cũng có thể giết cậu”.

Hứa Hoài Viễn lắc thanh kiếm dài trong tay, mặt tràn đầy vẻ kiêu ngạo.

“Haizz, xem ra hôm nay nếu Tiêu Chính Văn không chịu thua thì chắc chắn sẽ chết”.

“Hừ, theo tôi thấy Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ không chịu thua, dù sao thân phận vua Bắc Lương vẫn ở đó, nếu là tôi, dù vì thể diện cũng tuyệt đối không chịu thua”.

“Đừng nhìn cậu ta có thể chèn ép Cừu Vạn Lý mà lầm, khi đối mặt với người của danh sơn thật sự, cậu ta còn kém xa lắm”.

Trong đám người có vài môn chủ lớn tuổi thì thầm bàn tán.

Nhưng không ngoại lệ, tất cả mọi người ai cũng đoán Tiêu Chính Văn sẽ chết.

“Sao thế? Tiêu Chính Văn, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, chỉ cần cậu quỳ xuống thành tâm thành ý nhận tôi làm sư phụ, tôi vẫn có thể nói được làm được, không chỉ cầu xin cho cậu không chết mà còn có thể dẹp yên mọi mối tai họa trước đó cho cậu”.

Hứa Hoài Viễn vẫn nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt rực lửa.

Thật ra trong lòng lão chưa từng nghĩ sẽ nhận Tiêu Chính Văn làm đệ tử.

Sở dĩ muốn làm thế là vì Thiên Sơn Thư Lục trong tay Tiêu Chính Văn.

Chỉ cần Tiêu Chính Văn giao ra Thiên Sơn Thư Lục rồi bảo anh dịch nội dung trong Thiên Sơn Thư Lục ra.

Lúc đó Tiêu Chính Văn cũng mất đi giá trị lợi dụng, thậm chí Hứa Hoài Viễn sẽ tiêu diệt Tiêu Chính Văn ngay lập tức.

“Hừ, Hứa Hoài Viễn, ông còn nhớ những lời tôi nói với ông không? Đừng vui mừng quá sớm, chưa đến cuối, ai mà biết được con bài cuối của đối phương là gì”.

Mặc dù Tiêu Chính Văn bị thương nhưng lời nói vẫn rất tự tin.

“Nếu đã thế thì cậu chết luôn đi!”

Nói đến đây, Hứa Hoài Viễn vung một tay lên, kiếm quang đó lần nữa xuyên qua tầng mây đánh về phía Tiêu Chính Văn.

Ánh sáng chói mắt lại bắn về phía Tiêu Chính Văn.

Anh chỉ hơi ngẩng đầu lên nhìn ánh sáng chói mắt đó, chỉ là mọi người chưa nhận ra lúc này gương mặt Tiêu Chính Văn thoáng qua nụ cười nhạt.

Ngay khi ánh sáng đó chỉ còn cách Tiêu Chính Văn chưa đến mười centimet, anh bỗng vung tay lên.

Con dao quân đội năm cạnh bỗng phóng ra.

“Hừ, ngu ngốc! Con dao quân đội năm cạnh của cậu sao có thể chặn được ánh sáng…”

“Lạch cạch!”

Khi Hứa Hoài Viễn vẫn còn đang đắc ý kiêu ngạo, một tiếng động cực lớn vang lên trong không trung.

Một vầng sáng màu trắng bao quanh con dao quân đội năm cạnh rồi dần lan ra xung quanh.

Ngay lúc bị thương, Tiêu Chính Văn đã nhìn thấu thủ đoạn của Hứa Hoài Viễn.

Thật ra đó không phải là ánh sáng gì, cũng không phải kiếm quang, chỉ là một trận pháp che mắt.

Trong trận pháp, phép che mắt này quả thật đã đạt đến độ cao nhất định, hoàn toàn khác với trận pháp ảo thuật Tiêu Chính Văn sử dụng trước đó.

Nhưng dù sao giả cũng là giả.

Nếu ánh sáng đó làm mình bị thương, lúc này Tiêu Chính Văn đã bị chém thành từng mảnh từ lâu, đâu thể yên ổn đứng ở đó.

Thế nên vừa rồi anh bị thương, hoàn toàn là bởi thanh kiếm dài trong tay Hứa Hoài Viễn.

Không thấy thanh kiếm động đậy là vì trình độ võ thuật của Hứa Hoài Viễn quá cao, tốc độ ra đòn cũng cực nhanh, không thể phân biệt rõ.

Nếu trước mặt Hứa Hoài Viễn là một người khác thì có lẽ hôm nay lão sẽ giành chiến thắng, nhưng vấn đề là lão lại gặp phải Tiêu Chính Văn.

Trong Thiên Sơn Thư Lục cũng có ghi chép lại mấy thủ đoạn nhỏ này, Tiêu Chính Văn không nói là mình có thể thuộc làu làu nhưng cũng thuộc được kha khá.

Khi vầng sáng màu trắng đó lan rộng ra, một luồng uy lực mạnh mẽ bỗng chốc bao trùm cả đàn tế.

Hứa Hoài Viễn không ngờ tuyệt kỹ mình giỏi nhất lại bị Tiêu Chính Văn phá vỡ dễ dàng như vậy.

Càng khiến lão không ngờ đến hơn là ngay lúc Hứa Hoài Viễn còn đang sửng sốt thì một âm thanh rõ to vang lên.

“Cạch!”

Thanh kiếm dài trong tay Hứa Hoài Viễn bỗng vỡ thành vô số mảnh nhỏ.

Một lưỡi kiếm trong đó còn đâm trúng vào bả vai phải của Hứa Hoài Viễn.

“Phụt!”

Hứa Hoài Viễn cảm thấy đau nhói ở bả vai, nhưng lão còn chưa kịp hoàn hồn thì một luồng sức mạnh điên cuồng ập đến chỗ lão.

Lúc này Tiêu Chính Văn không hề sử dụng bất kỳ trận pháp nào, càng không sử dụng sức mạnh của từ trường mà là dựa hết vào sức mạnh của bản thân đánh về phía Hứa Hoài Viễn.

Hứa Hoài Viễn chỉ thấy một bóng người xoẹt qua trước mặt mình.

Ngay sau đó, Tiêu Chính Văn đã xuất hiện ở nơi cách lão không đến ba bước.

“Hả?”

Hứa Hoài Viễn không khỏi kinh ngạc thốt lên, vừa định lùi về sau thì chỉ thấy Tiêu Chính Văn cầm con dao quân đội năm cạnh đâm mạnh về phía Hứa Hoài Viễn.

Mẹ kiếp!

Hứa Hoài Viễn không khỏi thầm mắng một tiếng.

Trận tông cũng có khuyết điểm của trận tông, đó là thực lực của bản thân cực kỳ yếu.

Nếu so sánh với cận chiến, có lẽ Thiên Vương địa cấp ba sao đều có thể đánh bại Hứa Hoài Viễn.

Nhưng hình thức chiến trường luôn thay đổi trong thoáng chốc, nào có thời gian cho lão nghĩ nhiều.

Không đợi Hứa Hoài Viễn giơ mảnh kiếm vỡ lên đỡ đòn, con dao quân đội năm cạnh của Tiêu Chính Văn đã phóng đến ngay trước mặt.

“Phụt!”

Lại một tiếng trầm đục nữa vang lên, cơ thể Hứa Hoài Viễn bay ngược ra xa.

Đúng thế, là bay lên không trung.

Một dòng máu bắn ra kéo dài từ cơ thể Hứa Hoài Viễn đến mặt đất.

Nhưng ngay sau đó, một luồng sức mạnh đè lên cơ thể Hứa Hoài Viễn rồi đập thẳng xuống đất.

“Rầm!”

Tảng đá trải qua bao năm tháng đó cũng bị cả người Hứa Hoài Viễn làm nứt toác.

Cơ thể Hứa Hoài Viễn đâm thẳng vào tảng đá.

Hơn nữa còn đâm sâu vào vài mét.

Mọi người xung quanh hoàn toàn sửng sốt khi nhìn thấy cái hố sâu hình người đó.

Đó… đó còn là tiền bối Hứa sao?

Sao ngay cả lão cũng bị đánh bại thế?

Sắc mặt Đoàn Hải Long càng thêm tái nhợt, mồ hôi vã ra như tắm.

Tiêu Chính Văn quả thật là một tên biến thái.

Hứa Hoài Viễn ở trong cái hố hình người đang liên tục ho ra máu, tóc xõa trước ngực.

Lúc này đừng nói là ra tay đánh trả, ngay cả động đậy cơ thể cũng trở thành hy vọng xa vời.

“Tiêu Chính Văn, cậu dám…”

Hứa Hoài Viễn không cam lòng quay đầu lại tức giận nhìn Tiêu Chính Văn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom