• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1303: Giết Lâm Phi Dương

Vào khoảnh khắc Tiêu Chính Văn bị thương, Hứa Hoài Viễn đã buông lỏng cảnh giác.

Theo lão thấy, Tiêu Chính Văn cũng giống với những đối thủ khi trước của mình, rồi sẽ chết thảm dưới tuyệt kỹ của Hoa Sơn!

Thế nhưng ai mà ngờ được, Tiêu Chính Văn lại phá được Phù Quang Kiếm Ảnh – một trong tám tuyệt kỹ của Hoa Sơn.

Lúc này, lão đang vô cùng hối hận!

Không nên xem thường Tiêu Chính Văn như vậy, dù gì trong tay Tiêu Chính Văn cũng là Thiên Sơn Thư Lục!

Thế nhưng lão đã không còn cơ hội nữa rồi!

Tiêu Chính Văn cười khẩy đi tới trước cái hố lớn hình người, nhún người nhảy vào bên trong.

“Thụp!”

Hai chân của Tiêu Chính Văn nặng nề giẫm thẳng lên lưng của Hứa Hoài Viễn!

Ngay sau đó, âm thanh xương cốt đứt gãy lập tức vang lên.

“Á!”

Hứa Hoài Viễn lập tức phát ra tiếng kêu gào thảm thiết như lợn bị chọc tiết.

“Ông muốn tôi bái ông làm sư phụ sao?”

Tiêu Chính Văn liếc mắt nhìn Hứa Hoài Viễn đang thở thoi thóp, lạnh lùng hỏi.

Hứa Hoài Viễn nghiến răng, khuôn mặt méo mó.

Bị Tiêu Chính Văn dùng chân giẫm lên lưng, một chân khác thì giẫm lên đầu, lão còn có thể nói gì được nữa?

Thu nạp Tiêu Chính Văn làm đồ đệ ư?

Mẹ kiếp!

Phổi của Hứa Hoài Viễn sắp nổ tung!

Lúc này, lão rất vui vì bản thân đang nằm trong một cái hố lớn sâu mấy mét như vậy, thảm thì có thảm một chút, thế nhưng vẫn tốt hơn là bị hàng trăm nghìn người cười nhạo!

“Sao có thể như vậy chứ?”

Lâm Phi Dương trợn trừng hai mắt nhìn chăm chăm vào Tiêu Chính Văn đang giẫm lên Hứa Hoài Viễn bên trong cái hố lớn hình người!

“Ôi!”

Đoàn Hải Long bất lực lắc đầu.

Thiên Tinh Trận tổn hao rất nhiều thể lực, dùng một lần đã là cực hạn.

Lúc này, dù cụ ta có lòng thì cũng chỉ đành bất lực!

Cụ ta đã nói từ đầu, thả Tiêu Chính Văn ra có khác gì thả hổ về rừng!

Thế nhưng!

Hứa Hoài Viễn đáng chết lại còn nghi ngờ cụ ta!

Lúc này, thật sự có không dưới một triệu câu “mẹ nhà mày” điên cuồng phát ra từ trong đáy lòng của Đoàn Hải Long.

Gặp phải một đồng đội ngu đần như vậy, ai rồi cũng cảm thấy sụp đổ như thế thôi!

Vào lúc mọi người còn đang kinh ngạc, chỉ thấy một bóng người lao về phía hố lớn hình người nhanh như một mũi tên sắc lẹm!

“Lâm…”

Đoàn Hải Long vừa nhìn đã nhận ra, chủ nhân của bóng người đó là Lâm Phi Dương!

Cụ ta vẫn còn chưa kịp nói hết câu, Lâm Phi Dương đã nhảy vào trong cái hố sâu đó!

Đừng nói mấy người Đoàn Hải Long không hiểu, ngay cả bản thân Lâm Phi Dương cũng không hiểu, tại sao hắn lại nhảy vào bên trong!

Không đúng!

Căn bản không phải bản thân hắn muốn nhảy vào trong, vừa rồi có một nguồn sức mạnh vô hình đẩy hắn vào đó!

Còn chưa đợi Lâm Phi Dương hiểu ra rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, Tiêu Chính Văn đã giơ tay túm lấy tóc của hắn!

“Bộp!”

Lâm Phi Dương chỉ cảm thấy một cơn đau đớn truyền tới đỉnh đầu, đau tới độ Lâm Phi Dương suýt thì ngất xỉu ngay tại chỗ.

“Lúc nãy là mày đánh lén tao phải không?”

Tiêu Chính Văn túm tóc của Lâm Phi Dương, đập mạnh mặt của hắn vào đầu gối của mình, đồng thời, một chân hơi cong lên!

“Bốp!”

Lại là một tiếng vang nữa, chỉ thấy cơ thể của Lâm Phi Dương bay lên không trung, sau khi bay lên cao bốn, năm mét từ trong cái hố lớn thì nặng nề rơi xuống dưới.

“Rầm!”

Cơ thể của Lâm Phi Dương đập mạnh lên trên người Hứa Hoài Viễn, suýt thì đè chết luôn Hứa Hoài Viễn!

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, thế nhưng căn bản không có một ai dám đứng ra ngăn cản!

Sự việc đã tới nước này rồi, ai còn dám đối đầu với Tiêu Chính Văn nữa đây!

Ngay cả ý nghĩ duy nhất trong đầu Đoàn Hải Long cũng là hy vọng Tiêu Chính Văn mau chóng giết chết hai tên này rồi rời khỏi đây!

Chỉ cần Tiêu Chính Văn không gây sự với cụ ta, cụ ta tình nguyện ở ẩn vĩnh viễn, không tuỳ tiện tham gia vào chuyện phân tranh trong thế tục nữa.

Thật sự quá nguy hiểm!

“Không phải ông nói muốn tôi chết dưới tuyệt kỹ của Hoa Sơn mấy người hay sao?”

Tiêu Chính Văn cười lạnh lùng nhìn Hứa Hoài Viễn đang bị đè bên dưới người Lâm Phi Dương.

Không đợi Hứa Hoài Viễn mở miệng, Tiêu Chính Văn lại dùng một chân giẫm lên trên cột sống của Lâm Phi Dương.

Cùng với âm thanh răng rắc của xương khớp bị đứt gãy, Lâm Phi Dương đau đớn tới mức cả người co rúm lại.

“Mày bảo tao chịu chết à? Tao thật muốn xem rốt cuộc ai mới là người phải chết!”

“Rắc! Rắc! Rắc!”

“Khụ!”

Lâm Phi Dương đau đớn phun ra một ngụm máu lớn.

Cột sống của hắn đã bị Tiêu Chính Văn giẫm đứt lìa vài khúc.

Có những chỗ đã đâm rách cả quần áo, chọc xuyên ra ngoài từ bên trong.

Loại đau đớn này, đừng nói Lâm Phi Dương không thể chịu đựng nổi, ngay cả những người đang có mặt cũng không nhịn được mà sờ lên lưng mình.

“Không… Tiêu Chính Văn! Tao… tao là đệ tử của Thiên Sơn, mày… mày không thể đối xử với tao như thế!”

Lâm Phi Dương vừa nhổ ra những ngụm máu từ trong miệng vừa chỉ vào Tiêu Chính Văn mà gào lên.

“Không thể sao?”

Tiêu Chính Văn cười lạnh lùng, sau đó thì vung tay ra!

“Xoẹt!”

Con dao quân đội năm cạnh mang theo tia sáng sắc lẹm cắm thẳng vào yết hầu của Lâm Phi Dương!

“Không!”

Vào lúc con dao quân đội năm cạnh cắm xuyên qua yết hầu của Lâm Phi Dương, hắn phát ra một tiếng gầm phẫn nộ không cam tâm.

Thế nhưng hắn cũng chỉ có thể phát ra tiếng gầm phẫn nộ mà thôi, một giây sau, cơ thể của Lâm Phi Dương đã mềm nhũn ra, vô lực ngã xuống.

Máu tươi men theo gò má chảy vào trong khoang miệng của Hứa Hoài Viễn.

Mùi máu tanh nồng xộc lên, Hứa Hoài Viễn sợ tới mức nhắm chặt hai mắt, thậm chí còn không dám nhìn Tiêu Chính Văn thêm nữa.

Lâm Phi Dương chết rồi!

Lúc này, không gian tĩnh lặng tới mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.

Lâm Phi Dương - đệ tử của thủ lĩnh Thiên Sơn, một trong năm đại danh sơn đã chết!

Tiêu Chính Văn rốt cuộc có lá gan to tới mức nào?

Lẽ nào thật sự không coi nhà họ Trương và năm đại danh sơn ra gì hay sao?

“Hứa Hoài Viễn, tiếp theo là đến phiên ông rồi! Ông nói cho tôi biết, ông là ai? Rốt cuộc ông có điểm gì hơn người?”

Tiêu Chính Văn vừa nói vừa dùng tay túm lấy cổ áo của Hứa Hoài Viễn, nhấc lão lên từ trong cái hố lớn hình người.

Nhìn Hứa Hoài Viễn bị Tiêu Chính Văn nhấc ra khỏi cái hố lớn hình người như nhấc một con chó chết, trừ Đại trưởng lão ra, tất cả mọi người đều không chịu đựng được mà nhắm chặt hai mắt.

“Ông cho rằng thứ gọi là tuyệt kỹ của Hoa Sơn có thể qua được mắt của Tiêu Chính Văn tôi sao? Chẳng qua chỉ là mấy cái trò mèo treo đầu dê bán thịt chó mà lại được mấy người gọi là tuyệt kỹ!”

“Chả trách mấy trăm năm nay Hoa Quốc nhiều lần bị ức hiếp! Các tông môn mà đám đầu cơ mưu lợi như mấy người đào tạo ra có thể có thực tài gì đây?”

Vừa nói, Tiêu Chính Văn vừa giơ tay giáng một cú tát lên mặt Hứa Hoài Viễn.

Bởi vì cột sống sớm đã bị Tiêu Chính Văn giẫm gãy, Hứa Hoài Viễn lúc này thậm chí còn chẳng thể giơ nổi cánh tay lên chứ chưa nói tới chuyện vùng vẫy!

“Bốp!”

Tiêu Chính Văn giơ một tay quăng Hứa Hoài Viễn lên cao, bởi vì quán tính nên mặt của Hứa Hoài Viễn nặng nề đập trúng lên bề mặt nham thạch.

Dù Hứa Hoài Viễn có thực lực mạnh như vậy nhưng vẫn bị đánh cho bể đầu chảy máu!

Mãi tới khoảnh khắc này, Hứa Hoài Viễn mới không dám tin quay đầu lại, nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Cậu…cậu lại…”

Không sai!

Tiêu Chính Văn không chỉ có thể sử dụng từ trường của cơ thể mà còn có thể sử dụng từ trường xung quanh!

Nếu không cơ thể của Hứa Hoài Viễn sớm đã cứng rắn như kim cương, sao có thể bị đánh cho bể đầu chảy máu được cơ chứ!

Nói cách khác, Tiêu Chính Văn không chỉ cao hơn một bậc so với lão!

Tiêu Chính Văn đưa mắt nhìn xuống Hứa Hoài Viễn be bét máu, rồi lại liếc nhìn xung quanh, sau đó lạnh lùng cười nói: “Ông ta chính là sức mạnh của mấy người sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom