• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1244: Không được phép sỉ nhục binh lính

Câu nói của Tần Vũ khiến tất cả mọi người đang có mặt đều lập tức quỳ phịch xuống đất.

Chỉ có ba người Tiêu Chính Văn, Tả Hàng Đồ và Đông Phương Lăng vẫn đứng yên tại chỗ.

Lúc này, mặt Đông Phương Lăng đã trắng bệch, trong ánh mắt chỉ có hoảng loạn, đờ đẫn nhìn Tần Vũ!

Đó là nhân vật lớn, là thủ lĩnh của tổ chức tình báo số một Hoa Quốc - Hắc Băng Đài mà ngay cả nhà họ Đông Phương cũng không áp chế nổi!

Dù cho gia chủ của nhà họ Đông Phương có tới thì cũng phải nể mặt người ta vài phần!

“Ai là người phụ trách ở đây?”

Tần Vũ lãnh đạm quét mắt nhìn một vòng đám người đang quỳ trên mặt đất.

“Là… là tôi!”

Lư Phụng Quân đã sợ tới mức run cầm cập, vừa quỳ vừa bò hai bước về phía Tần Vũ.

“Người đâu, bắt lại! Giao cho Cục chấp pháp luận tội!”

Hoàn toàn không có bất cứ lời nói dư thừa nào.

Tần Vũ vừa hạ lệnh, ba thanh niên đã tiến lên trước ấn vào vai của Lư Phụng Quân sao đó nhấc ông ta lên.

“Cậu Tần, cậu Tiêu! Tôi… tôi bị oan mà, từ đầu tới cuối tôi không biết đã xảy ra chuyện như vậy! Tha mạng, xin tha mạng! Cậu Tiêu!”

Lư Phụng Quân gào khóc van xin.

Giao cho Cục chấp pháp hỏi tội?

Đây là cách nói vô cùng văn minh, thật ra là trở thành tử tù, chuẩn bị tinh thần bị giết hết cả nhà bất cứ lúc nào!

Mặc dù ông ta không biết người phía trước mặt có thân phận gì, thế nhưng nhìn vào vẻ uy nghi của anh ta và cả khí thế khi nói chuyện thì tuyệt đối là một nhân vật có máu mặt!

“Ồn quá!”

Tần Vũ lạnh lùng nói ra hai chữ này.

“Xoẹt!”

Một nam thanh niên trong số đó dùng dao cứa vào cổ Lư Phụng Quân, khiến cho ông ta choáng váng và bị lôi ra khỏi sân bay như một con chó chết.

“Ai tịch thu hành lý của vua Bắc Lương?”

Mặt Tần Vũ trầm như làn nước sâu, trong giọng nói không có chút tình cảm nào, lạnh lùng giống một tảng băng!

“Tôi… tôi chỉ nghe theo lệnh của người khác, là giám đốc Lý nói với tôi buộc phải giữ hành lý của người này…”

Nhân viên công tác chế nhạo Tiêu Chính Văn ban nãy hết lăn lại bò ra phía trước.

“Bắt lấy! Tham ô tài sản quốc gia, vô lễ với quốc gia, hỗn láo với bề trên, kéo đi, dìm chết dưới giếng!”

“Rõ!”

Hai nữ thanh niên sải bước tiến lên trước, túm lấy tóc của nhân viên công tác kia lôi ra bên ngoài.

“Xin tha mạng! Là giám đốc Lý bảo tôi làm, tôi chỉ là một…”

Cô ta vẫn chưa nói xong hết câu thì đã ăn một cái tát đầy đau đớn.

“Ai là giám đốc Lý?”

Tần Vũ hỏi với giọng điệu lạnh lùng.

Lý Thừa Vận nghiến răng, căn bản không dám nhận.

Tình thế hiện giờ đã vô cùng rõ ràng, người đàn ông này có thể tuỳ tiện giết người!

“Ông… ông ta!”

Giang Chấn Hoài chỉ tay vào Lý Thừa Vận, không cần đoán cũng biết, ông ta bị đánh thảm nhất, muốn giấu cũng không giấu nổi!

“Giết cả mười đời dòng họ!”

Lý Thừa Vận nghe xong thì ngất luôn tại chỗ.

Giữa giết chín đời trong dòng họ và giết mười đời có sự khác biệt, ngay cả mộ tổ tông cũng bị đào lên, tất cả xương cốt sẽ bị rải hết ra vườn hoang cho bay theo gió!

Từ đó, cả gia tộc này sẽ giống như chưa từng xuất hiện trên thế giới.

Lý Thừa Vận vốn dĩ muốn mượn thế lực của nhà họ Đông Phương để leo lên cao, kết quả còn liên luỵ tới cả tổ tông nhà họ Lý!

“Giang Chấn Hoài, tự hạ ba cấp, tạm thời giữ nguyên chức vụ, không còn chuyện của ông nữa, cút!”

Nghe thấy Tần Vũ nói vậy, Giang Chấn Hoài quỳ dưới đất dập đầu thật mạnh.

Sau đó, ông ấy lại bò tới trước mặt Tiêu Chính Văn, liên tiếp dập đầu nói: “Cảm ơn vua Bắc Lương đã không truy cứu, cảm ơn vua Bắc Lương!”

Hạ ba cấp thật sự rất nặng nề, thế nhưng ít nhất còn giữ lại được mạng sống.

“Cậu Tiêu, chuyện này Thiên Tử có lệnh, tất cả những kẻ có liên quan đều phạt nặng như nhau! Hoa Quốc hổ thẹn với nhà họ Tiêu của cậu, tôi thay Thiên Tử nhận lỗi với cậu Tiêu!”

Tần Vũ quay người đối diện với Tiêu Chính Văn, vô cùng cung kính khom lưng.

Tả Hàng Đồ không khỏi chấn động!

Thay Thiên Tử nhận lỗi với Tiêu Chính Văn ư?

Nghe thấy câu này, Tả Hàng Đồ sợ tới mức cả người đầm đìa mồ hôi lạnh!

“Anh Tần, mau đứng thẳng lên đi, lễ nghi nặng nề như thế tôi gánh không nổi. Thân là người dân của Hoa Quốc, đổ máu hi sinh vì Hoa Quốc vốn dĩ là bổn phận của tôi!”

“Hàng nghìn năm trước, từng có ông Tần anh dũng xông pha. Hiện giờ, nhân dân Hoa Quốc như tôi càng phải biết hi sinh thân mình vì tổ quốc!”

“Chỉ là không thể xúc phạm tướng sĩ quân Phá Long! Mấy trăm nghìn anh hùng trấn thủ nơi xa xôi ngàn cây số, có người nào không phải rời xa bố mẹ, có người nào không phải bỏ lại vợ con?”

“Một lòng nhiệt huyết trung thành bảo vệ quốc gia, bảo vệ nhân dân, mà công trạng của bọn họ có lẽ chẳng một ai ca tụng, dù cho có chết trên sa trường thì cũng không một ai biết tới tên họ!”

“Thế nhưng, ba chữ quân Phá Long vừa là trung hồn, cũng là lòng trung thành, càng là tín ngưỡng của bọn họ! Nếu như đám người hèn mọn nhà họ Đông Phương không sỉ nhục quân Phá Long thì tôi thật sự cũng chẳng buồn so đo với đám súc vật này làm gì!”

Mẹ kiếp, súc vật!

Đông Phương Lăng tức tới mức mặt méo mó!

Tên Tiêu Chính Văn này thật sự chửi người mà không cần lời lẽ thô tục!

Thế nhưng tức thì tức, hắn vẫn có thể nhìn thấy rất rõ tình cảnh trước mắt.

Dù Tiêu Chính Văn chỉ vào mũi hắn hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà họ Đông Phương của hắn thì hắn cũng chỉ có thể nhẫn nhịn! Đọc nhanh & update liên tục tại trang VietWriter

“Người đâu!”

Tần Vũ nghe xong câu nói của Tiêu Chính Văn, suýt thì nghiến nát vụn cả răng!

Trong lòng thầm mắng chửi nhà họ Đông Phương có là cái thá gì!

Ngoài việc đấu đá lẫn nhau thì không có chút công trạng gì cho đất nước!

Vậy mà lại dám sỉ nhục quân Phá Long?

Đúng là chán sống!

“Có!”

Mấy nam nữ thanh niên mặc thường phục đồng loạt tiến lên trước một bước.

“Ngoại trừ Đông Phương Lăng ra, giết hết tất cả ngay tại chỗ!”

Tần Vũ chỉ vào đám người nhà họ Đông Phương và cả đám đàn em đang đứng sau lưng hắn.

Lúc này, tất cả mọi người đều ngây ngốc nhìn về phía Đông Phương Lăng!

Giết hết người nhà Đông Phương trước mặt tất cả mọi người, điều này đã thể hiện rõ lập trường và thái độ!

Cũng có thể nói, Thiên Tử cũng không hề nể mặt nhà họ Đông Phương!

Nếu như trước đây vẫn chỉ âm thầm đàn áp thì giờ đã thể hiện ra mặt luôn rồi!

“Tần Vũ! Bọn họ… bọn họ đều là người nhà họ Đông Phương chúng tôi, anh… anh không thể trừng trị bọn họ trước mặt mọi người! Nhà họ Đông Phương chúng tôi có thể dùng gia pháp trị tội!”

Tới nước này rồi, Đông Phương Lăng không thể tiếp tục im lặng thêm được nữa.

Nếu không gia tộc Đông Phương sẽ bị người khác xem thường!

“Chàng trai, chuyện Thiên Tử đã quyết, cậu đừng có mà lắm mồm nữa! Người nhà họ Đông Phương có tư cách nói mấy lời này không phải là cậu! Nếu như còn nói thêm gì nữa thì hôm nay cậu cũng sẽ phải bỏ mạng ở đây!”

Giọng nói của Tần Vũ vô cùng sắc lạnh, trong ánh mắt mang theo cả sát khí.

Nếu như không phải Thiên Tử dặn trước rằng ngoài con trai nối dõi của nhà họ Đông Phương ra thì phải giết sạch những người khác!

Thì lúc này ngay cả cái mạng hèn của Đông Phương Lăng cũng bị Tần Vũ tước mất rồi!

Suy cho cùng cũng là một trong bốn gia tộc lớn, công khai giết chết Đông Phương Lăng đồng nghĩa với việc đôi bên sẽ cùng lật mặt, Thiên Tử cũng phải có sự dè chừng.

Sau tiếng ra lệnh của Tần Vũ, mấy tên đàn em của Đông Phương Lăng chưa kịp quỳ xuống cầu xin thì đã bị vô số phát súng bắn chết!

Từng cái xác ngã xuống dưới chân của Đông Phương Lăng, khiến Đông Phương Lăng sợ tới mức mặt mày trắng bệch, câm như hến.

“Nhà họ Lâm của cô giao nộp toàn bộ tài sản, rời khỏi Long Kinh trong vòng ba ngày!”

Tần Vũ giơ tay chỉ vào Lâm Mộng Mộng, nói với giọng điệu lạnh lùng không chút chần chừ.

Hai chân Lâm Mộng Mộng không khỏi mềm nhũn ra, ngồi thụp xuống đất, nhà họ Lâm tiêu đời rồi!

Chỉ bởi vì hành động ban nãy của cô ta mà cả nhà họ Lâm đều tan thành mây khói.

Nỗ lực của mấy thế hệ mới có được gia thế như ngày hôm nay, thế nhưng chớp mắt đã trở thành hư không!

Nếu nói hối hận, cô ta là người hối hận nhất, vốn dĩ chuyện này không liên quan gì tới nhà họ Lâm, càng chẳng có liên quan gì tới cô ta!

Thế nhưng tại sao cô ta cứ phải đứng ra sỉ nhục Tiêu Chính Văn cơ chứ?

Lúc này, bất luận cô ta có hối hận ra sao thì cũng đã không thể thay đổi được gì nữa!

Cô ta chỉ cảm thấy mình là kẻ nực cười nhất trên thế giới!

Cùng lúc này, điện thoại của Đông Phương Lăng đột nhiên đổ chuông.

Đông Phương Lăng rút điện thoại ra liếc nhìn, đáy mắt không khỏi loé sáng.

“Tiêu Chính Văn! Tần Vũ! Mấy người được lắm, dám giết người nhà họ Đông Phương chúng tôi, mấy người đợi đó! Có bản lĩnh thì đừng rời đi!”

Sau khi Đông Phương Lăng xem xong tin nhắn thì đột nhiên ngập tràn lòng tin, đồng thời cũng khôi phục mấy phần sức lực.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom