• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1245: Hai nhân tài quyết đấu

Lúc này một chiếc Bentley màu đen từ từ chạy đến.

Khi xe dừng hẳn và cửa xe mở ra, một người thanh niên hiên ngang bước xuống.

Sau khi người này xuống xe, ngay phía sau là một người phụ nữ xinh đẹp đeo kính râm cũng bước xuống.

Ánh mắt người xung quanh đều nhìn sang người phụ nữ đó.

Có thể nói người phụ nữ này là một trong những nghệ sĩ hàng đầu nổi tiếng nhất hiện nay - Lý Lộ Lộ.

Sau khi xuống xe, Lý Lộ Lộ khoác tay Đông Phương Ngạo Vũ, cực kỳ khiêu khích liếc nhìn Dương Linh Nhi.

“Ồ, đây chẳng phải là cô chủ nhà họ Dương sao? Trùng hợp thật đấy!”

Lý Lộ Lộ khinh thường nhìn Dương Linh Nhi, cười khẩy nói.

“Trùng hợp ghê”.

Dương Linh Nhi cũng nhìn thẳng vào mắt Lý Lộ Lộ, không hề có ý nhượng bộ.

Từ khi lên mẫu giáo, hai người Lý Lộ Lộ và Dương Linh Nhi đã học cùng lớp.

Từ thuở bé hai người họ luôn đấu đá lẫn nhau, mới đầu thì so xem đồ ai mặc đẹp hơn, sau đó so về ngoại hình, bạn trai, v.v...

Dù sao Lý Lộ Lộ luôn muốn mình phải hơn Dương Linh Nhi về tất cả mọi thứ.

Nhưng tiếc là sau khi ông cụ Dương gia nhập Long Các, mọi sự kiêu ngạo của Lý Lộ Lộ bỗng chốc trở nên không đáng giá.

Đứng trước quyền lực tuyệt đối, những điều kiện vật chất của cô ta đều trở thành trò cười.

Nhất là sau khi Dương Linh Nhi gia nhập Hắc Băng Đài, được huấn luyện trở thành cao thủ cảnh giới chủ soái, hai người cũng không còn gì có thể so sánh nữa.

Mặc dù nhà họ Lý và nhà họ Dương mỗi năm vẫn tổ chức buổi gặp mặt của hai gia đình như trước.

Nhưng điều được quan tâm bàn luận nhiều nhất là sự nghiệp nghệ sĩ của Lý Lộ Lộ và con đường làm quan chức của Dương Linh Nhi.

Sự tương phản này khiến Lý Lộ Lộ cứ ghim chuyện này trong lòng.

Lúc này Đông Phương Ngạo Vũ cũng quan sát đánh giá Tiêu Chính Văn, sau đó lại nhìn Đông Phương Lăng.

“Xảy ra chuyện gì thế?”

Nhìn thấy mười mấy thi thể nằm dưới đất, mặt Đông Phương Ngạo Vũ hiện lên vẻ lạnh lùng.

Mặc dù đám người kia đều là tay sai của Đông Phương Lăng, không liên quan gì đến hắn nhưng dù sao cũng là người nhà họ Đông Phương.

“Anh Ngạo Vũ, hắn … hắn lấy lý do chúng ta sỉ nhục quân Phá Long để giết nhiều người của chúng ta, hơn nữa còn nhục mạ nhà họ Đông Phương”.

Đông Phương Lăng hung hăng chỉ vào Tiêu Chính Văn, nói với Đông Phương Ngạo Vũ.

Vẻ lạnh lùng thoáng qua trong mắt Đông Phương Ngạo Vũ, sau đó hắn nói: “Không ngờ lần đầu tôi và vua Bắc Lương gặp nhau lại trong tình huống thế này”.

“Trước tiên tôi xin giới thiệu, tôi là Đông Phương Ngạo Vũ, người của núi Bắc Nhạc Hoa Sơn”.

Núi Bắc Nhạc Hoa Sơn?

Mặc dù võ tông có rất nhiều tông môn, nhưng tất cả tông môn đều xuất thân từ năm ngọn núi lớn có tiếng.

Hoa Sơn, Tung Sơn, Huệ Mi, Hằng Sơn, Thiên Sơn.

Dù có là Võ Thần Tông cũng xuất thân từ núi Trung Nhạc Sơn.

Về sau, Võ Thần Tông tự lập ra môn phái, sau đó chọn núi Võ Thần để mở sơn môn, lập ra tông phái.

Trở thành tông môn lớn đứng đầu Hoa Quốc.

Còn đệ tử của năm ngọn núi lớn chưa từng bước chân vào thế tục, càng sẽ không công khai mở tiệc lộ mặt như vậy.

Đông Phương Ngạo Vũ nói ra sơn môn của mình mà đã kiêu ngạo như vậy, hắn đang chứng tỏ cho Tiêu Chính Văn thấy thế lực lớn mạnh đằng sau mình.

“Tôi nghe nói lúc nãy cậu làm khó anh Tiêu à?”

Đông Phương Ngạo Vũ quay đầu lại nhìn Đông Phương Lăng.

Nghe Đông Phương Ngạo Vũ hỏi thế, đầu óc Đông Phương Lăng trống rỗng không hiểu gì, rõ ràng là anh ta bảo mình làm thế mà.

Đông Phương Ngạo Vũ không dặn dò gì thì Đông Phương Lăng có bị đá vào đầu cũng không dám đến gây chuyện với Tiêu Chính Văn.

“À thì…”

“Bốp!”

Không để hắn nói hết câu, Đông Phương Ngạo Vũ đã tát một bạt tai vào mặt Đông Phương Lăng.

Cái tát này rất vang.

Không chỉ Đông Phương Lăng mà ngay cả ông lão đứng sau Đông Phương Ngạo Vũ cũng ngây người.

“Chỉ dựa vào bản thân cậu mà cũng dám chọc vào vua Bắc Lương sao? Đúng là chán sống”.

“Nhưng anh Tiêu, giết người của nhà họ Đông Phương thì không thể không xin lỗi chứ?”

Mặt Đông Phương Ngạo Vũ lạnh băng nhìn Tiêu Chính Văn, gương mặt đằng đằng sát khí.

“Bất kể là ai, có gan hạ thấp quân Phá Long thì chỉ có một kết cục - chết”.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng đáp.

“Hay! Hay lắm! Tiêu Chính Văn, quả nhiên anh rất ngông cuồng, không uổng công tôi đặc biệt xuống núi vì anh”.

“Nói thật, trên thế giới này người đáng để tôi đích thân ra tay đánh chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng anh là một trong số đó”.

Đông Phương Ngạo Vũ chắp một tay sau lưng, kiêu ngạo nói.

Rõ ràng là hắn rất tự tin vào bản lĩnh của mình.

“Ồ? Nói như thế tức là anh định ra tay đánh người ở đây sao?”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Đông Phương Ngạo Vũ.

Có thể cảm nhận được Đông Phương Ngạo Vũ là một cường giả cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao qua hơi thở của hắn.

Nếu hai người ra tay đánh nhau ở đây chắc chắn sẽ làm liên lụy đến người vô tội.

“Ở đây ư? Tất nhiên không được rồi, Hoa Sơn cũng có quy tắc của Hoa Sơn, không thể làm người vô tội bị thương, đây là răn dạy của sư môn. Thế này nhé, ngày mai anh và tôi quyết đấu tại đỉnh núi Bách Nhật, nằm ở khu ngoại ô Long Kinh, anh thấy thế được chứ?” Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer

Đông Phương Ngạo Vũ dửng dưng nói, dường như đang nói đến một chuyện rất bình thường, không hề cảm thấy căng thẳng trước trận đấu.

“Được!”

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, lạnh lùng nhìn Đông Phương Ngạo Vũ.

Cuộc thách đấu bất ngờ lần này khiến Tần Vũ cũng sửng sốt.

Ai mà không biết sự lớn mạnh của năm ngọn núi lớn, mặc dù Đông Phương Ngạo Vũ cũng chưa đột phá cảnh giới Thiên Thần, nhưng danh sơn vẫn là danh sơn, rất nhiều người có bản lĩnh, Tiêu Chính Văn lại dám ứng chiến trong trường hợp không biết gì về đối phương.

“Cậu Tiêu, phải suy nghĩ thật cẩn thận…”

Tần Vũ bước đến nhỏ giọng nói bên tai Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn lắc đầu không nói gì.

Lúc này đã không phải là chuyện anh ứng chiến hay không nữa, mà là Đông Phương Ngạo Vũ đang ép tới từng bước, thay vì bị Đông Phương Ngạo Vũ ép vào góc chết thì cứ thoải mái ứng chiến.

Dù là thắng hay thua đều phải đưa ra quyết định cuối cùng với nhà Đông Phương.

“Đông Phương Lăng, vài hôm nữa tôi có thể làm chủ lấy lại công bằng cho cậu, còn chuyện hôm nay cứ thế là được rồi”.

Dứt lời, Đông Phương Ngạo Vũ chắp hai tay sau lưng nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Anh Tiêu, nếu tôi là anh, chắc chắn sẽ cúi đầu nhận lỗi với nhà họ Đông Phương”.

“Khả năng của một người có hạn, cho dù anh có mạnh thế nào cũng không thể chống đối lại với một gia tộc lớn”.

Đông Phương Ngạo Vũ lạnh lùng nói.

“Đông Phương Ngạo Vũ, không biết anh lấy đâu ra tự tin thế, chúng ta vẫn chưa đánh nhau, sao anh biết anh chắc chắn sẽ thắng”.

Tiêu Chính Văn cà khịa.

“Tất nhiên tôi tự tin về thực lực của mình, nhưng tôi mong anh Tiêu đừng bị dọa lùi bước, nếu không dù có đuổi đến Giang Trung, tôi cũng phải đòi lại công bằng cho nhà Đông Phương”.

Đông Phương Ngạo Vũ lạnh lùng bật cười, vẫy tay với Đông Phương Lăng, sau đó ngồi lại vào xe.

Đông Phương Lăng vội vàng đi theo.

Rõ ràng là Đông Phương Ngạo Vũ đích thân đến đón hắn.

Nếu không dù Đông Phương Lăng có bảo vệ được mạng sống cũng sẽ bị bắt vào nhà giam ở Hắc Băng Đài.

Tin tức về trận đánh của Đông Phương Ngạo Vũ và Tiêu Chính Văn được truyền ra ngoài làm cả Hoa Quốc chấn động.

Một ngày sau hai người sẽ quyết đấu tại đỉnh núi Bách Nhật.

Đây sẽ là trận đánh có một không hai.

Từ khi chào đời, Đông Phương Ngạo Vũ là sự tồn tại độc nhất vô nhị, là người mà vô số người phải ngước nhìn.

Địa vị của gia tộc Đông Phương càng lên một tầm cao mới vì sự xuất hiện của Đông Phương Ngạo Vũ.

Mà Tiêu Chính Văn cũng là con cưng của trời.

Ngày mai chính là ngày quyết đấu của hai nhân tài trẻ tuổi, rất nhiều lãnh đạo cao cấp của Hoa Quốc đều bắt đầu bàn luận về trận đấu.

“Cậu Tiêu, người này rất bí hiểm khó lường”.

Tần Vũ tần bóng lưng Đông Phương Ngạo Vũ, lo lắng nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom