• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1122: Tiêu Chính Văn quay về Giang Trung

“Đúng rồi, Lôi Hải là một trận pháp, còn có Vụ Hải là một trận pháp khác, nơi này đều là những trận pháp mà các học giả âm dương thời thượng cổ bày ra, trong mắt các cậu, cảnh giới Thiên Vương đã có thể nắm giữ một số sức mạnh tự nhiên”.

“Nhưng hiểu biết của các cậu về tự nhiên còn quá thấp, lôi trận trước mắt này đã đủ ngăn lại các cường giả cảnh giới Thiên Vương đỉnh cao! Cho dù là cường giả cảnh giới Thiên Thần đến Vụ Hải này cũng vẫn chỉ có thể bỏ mạng!”

“Vì thế, Côn Luân mới được gọi là vùng biển chết! Lạc đường hay những kẻ xâm phạm đều sẽ chết!”

Ông lão nói một hồi khiến tất cả mọi người có mặt đều kinh hãi.

“Cảnh giới Thiên Thần cũng không qua được sao?”

Long Ngao không phục hỏi.

“Hoa Quốc rộng lớn, có từ ngàn đời! Mấy ai đạt được cảnh giới Nhân Vương? Mấy ai đạt đến cảnh giới Đế Cảnh? Không có trái tim năm con rồng thì đều chỉ là nói nhảm, tuy nhiên số người đã chết dưới di tích trái tim rồng Bạch Long lại không dưới con số trăm nghìn! Cậu biết vì sao không?”

Ông lão vừa nói vừa rót thêm nước nóng vào trong cốc của Tiêu Chính Văn, vẻ mặt nở nụ cười hòa nhã: “Bởi vì các cậu đã hiểu sai, Thiên Lôi thực sự ở trên trời sao? Lôi là gì?”

“Sự giải thích của khoa học hiện đại chắc chắn là đã sai!”

Tiêu Chính Văn lắc đầu cười gượng nói.

“Đúng vậy, bây giờ cậu đã đạt đến cảnh giới Thiên Vương, có lẽ cũng hiểu, thế giới vốn có bốn thứ quan trọng nhất là đất, nước, lửa và gió. Vạn vật đều từ chúng mà ra! Sau đó thì sao? Đều là hư không!”

Dứt lời, ông lão cầm chiếc quạt rách ở bên cạnh lên, quạt một làn gió mát.

“Hư không! Cũng chính là không khí sao?”

Tiêu Chính Văn nhíu mày, nhìn ông lão bằng ánh mắt dò xét.

“Cũng không hẳn!”

Ông lão khẽ cười: “Được rồi, ăn bát cơm nóng, rồi xuống núi đi!”

Ông lão chỉ nói một nửa, một nửa còn lại phải dựa vào hiểu biết của Tiêu Chính Văn.

Nghe xong một hồi những giải thích độc đáo, Tiêu Chính Văn lờ mờ cảm nhận được hiểu biết của bản thân về trận pháp dường như đã tăng thêm một tầng cao mới.

Cái gọi là trận pháp chính là sự giao thoa với tự nhiên.

Hay nói cách khác, chỉ sử dụng không khí hoặc đất, nước, lửa và gió, cộng với những vật bên ngoài như ánh sáng, sẽ giúp con người điều khiển các ảo ảnh khác nhau, hoặc biến núi sông thành những nơi nguy hiểm.

Nhưng đây không phải là điểm tuyệt diệu của trận pháp thực sự.

Cao thủ là có thể dùng hư không làm trận pháp, bao trùm lấy mọi vật!

Chẳng trách từng có lời đồn rằng, một vị thần có thể giết người dù cách vạn dặm!

Có thể tất cả hiểu biết của ông lão về thế gian này đã đạt đến cảnh giới Thiên Thần, hoặc còn cao hơn, thậm chí là Nhân Vương!

Tiêu Chính Văn không hề nghi ngờ về điều này.

Ông lão chỉ đậy nắp tách trà cũng có thể khiến tay anh bị thương!

Nếu như thật sự giao đấu thì anh thậm chí không phải là đối thủ của ông lão.

“Xin hỏi rốt... rốt cuộc ông đã đạt đến cảnh giới nào rồi?”

Tiêu Chính Văn nhíu mày nhìn ông lão.

“Cảnh giới? Quan trọng lắm sao?”

Ông lão cười lớn đáp: “Lão già như tôi không tranh đấu với đời, cũng không giết người, với tôi mà nói cảnh giới nào cũng đều như nhau thôi!”

“Phụt!”

Long Ngao phun một ngụm trà ra ngoài.

Ngoài mặt là ông lão không tranh đấu với đời, nhưng thực tế lại có một ý nghĩa khác!

Cũng chính là nói, cảnh giới nào với ông lão cũng đều giống nhau.

Trời ạ!

Thật sự là quá điên cuồng!

Tiêu Chính Văn nhìn sâu vào ông lão, cũng không hỏi tiếp nữa.

Chuyến đi Côn Luân lần này đã xác định sẽ không có bất cứ thu hoạch gì.

Không lâu sau, bà lão bưng lên hai bát thịt, lại đưa cho Tiêu Chính Văn một bát canh nóng.

Chỉ đưa cho Long Ngao một bát nước lạnh, thậm chí còn không đưa thìa cho anh ta.

Tiêu Chính Văn gắp một miếng thịt lên và ăn nó, mùi vị vô cùng vừa miệng, hơn nữa đưa vào miệng lại đặc biệt dai, không hề tơi xốp, ăn vào hoàn toàn không giống với các món thịt thông thường.

Ông lão và bà lão uống từng ngụm canh nhỏ, không ai nói một lời nào.

Cho đến khi ăn uống xong xuôi, khi Tiêu Chính Văn đứng dậy tạm biệt hai ông bà, anh mới phát hiện vết thương trên tay mình đã khỏi hẳn.

“Chàng trai à, sau khi quay về phải bảo trọng nhé, bí mật trái tim rồng không được tùy tiện nói ra, nếu không sẽ gặp họa lớn! Tôi ở đây đợi cậu, lần sau quay lại, nhất định phải đến nơi này ăn một bát thịt, uống một bát canh rồi hẵng đi nhé!”

Ông lão mỉm cười nói.

“Cảm ơn ông bà đã nhiệt tình tiếp đãi! Lần sau tới nhất định tôi sẽ đến thăm!”

Tiêu Chính Văn vô cùng lễ phép cúi người với ông lão.

“Đi đi!”

Ông lão xua tay, khom lưng đi về phía căn nhà gỗ.

Tiêu Chính Văn cảm ơn bà lão xong mới đưa Long Ngao rời đi.

“Long Vương…”

Long Ngao vẫn không cam tâm, ai biết hai ông bà này có lừa bọn họ hay không chứ?

“Quay về thôi, gò Côn Luân không phải nơi mà bây giờ chúng ta có thể vào được!”

Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn Côn Luân sừng sững, nhất là nơi trên tầng mây kia, khẽ nghiến răng ken két.

Vừa nãy đỡ một đòn của ông lão đã suýt chút nữa rút cạn sức lực của Tiêu Chính Văn, sức mạnh kinh người này, nếu ở bên ngoài thì đúng là cường giả không có đối thủ!

Ngay cả ông nội cũng chưa từng khiến Tiêu Chính Văn cảm thấy quá mức chấn động như thế.

Tiêu Chính Văn cũng lờ mờ cảm nhận được ông lão này không phải người mạnh nhất, bà lão ít nói kia mới thâm sâu khó lường.

Đồng thời, hai ông bà đã tiết lộ ra một bí mật cách đây nghìn năm.

Không phải là không có ai đến tìm nơi ẩn náu của năm quả tim rồng, mà đa số những người đó đều phải nuốt hận ở gò Côn Luân này, hóa thành xương trắng!

“Long Vương, chúng ta quay về Giang Trung sao?”

Ngồi trong xe, Long Ngao quay đầu lại hỏi.

“Ừ, quay về Giang Trung!”

Tiêu Chính Văn ngồi trên xe, khẽ nhắm mắt.

Lúc này, sân bay Giang Trung đã chật kín người, ai nấy đều là người trong giới kinh doanh ở Giang Trung, đặc biệt là người của tập đoàn y dược là nhiều hơn cả.

Đây là lần đầu tiên ở Giang Trung xuất hiện cảnh tượng nhiều người không quản ngại mưa gió, đứng trong sân bay đón tiếp một người.

Cả một đội xe dài dằng dặc khiến giao thông của Giang Trung trở nên tắc nghẽn.

Lãnh Hàn Băng ở trong phòng làm việc lo lắng bồn chồn, gần như tất cả các công ty dược đều đến đón Viên Hỗn Thiên.

Chỉ có nhà họ Lãnh không cử một ai tới đón, thậm chí cũng không buồn chào hỏi!

Ngộ nhỡ Tiêu Chính Văn không địch lại Viên Hỗn Thiên, hay nói cách khác tập đoàn Vy Nhan bị nhà họ Viên thôn tính thì ngày tháng sau này của nhà họ Lãnh sẽ vô cùng khốn đốn!

“Chú ba, hay là… chúng ta cử người…”

“Cử cái gì? Ngoan ngoãn ngồi trong phòng làm việc cho chú! Dược Vương Cốc không có động tĩnh, chúng ta cũng phải như vậy! Dám làm chuyện ngu xuẩn, chú sẽ cưỡng chế cách chức phó tổng giám đốc của cháu!”

Lãnh Kế Hồng dứt khoát nói xong, liền cúp điện thoại luôn.

Ngẩng đầu lên, nhìn trời mưa bên ngoài cửa sổ, Lãnh Kế Hồng thở dài, lần này, nếu làm không tốt sẽ có không ít người phải rơi đầu!

Ông ta chỉ hy vọng lựa chọn của mình là đúng đắn, lựa chọn của nhà họ Lãnh là đúng đắn.

Ông ta cũng đang chờ, chỉ chờ một người là Tiêu Chính Văn!

“Sếp Lãnh, có tin tức rồi, Tiêu Chính Văn, không không không, vua Bắc Lương quay về rồi, nhưng bị tắc đường, không vào được thành phố”.

Một nhân viên vội vàng đi vào trong phòng làm việc của Lãnh Kế Hồng.

“Ồ! Mau! Mau bảo tất cả người nhà họ Lãnh, chỉ cần là quản lý cấp cao đều theo tôi đi đón tiếp!”

Lãnh Kế Hồng vội vàng căn dặn.

Nhà họ Lãnh muốn đứng ngoài cuộc là chuyện không thể.

Trong hai người này, nhất định phải chọn một!

Lãnh Kế Hồng đương nhiên vẫn đặt niềm tin vào Tiêu Chính Văn.

Nếu như cược đúng, lần này ông ta có thể nhanh chóng mở rộng thế lực nhà họ Lãnh, thậm chí có thể trở thành ông lớn đứng đầu ngành y dược Giang Trung!

Cả nhà họ Lãnh trên dưới đều nhanh chóng hành động, hơn nữa còn đặt một phòng bao sang trọng nhất ở khách sạn hào hoa nhất Giang Trung, để tiếp đón Tiêu Chính Văn!

Đồng thời cũng để thể hiện thái độ của nhà họ Lãnh!

Vào lúc Tiêu Chính Văn và Long Ngao đang bị tắc trên đường cao tốc, đối diện đột nhiên có mười mấy chiếc xe sang trọng đi tới!

Lãnh Kế Hồng là người đầu tiên mở cửa xe, đi từ trên xe xuống.

Một người tiến lên trước muốn che ô cho Lãnh Kế Hồng, nhưng ông ta xua tay, bảo anh ta lui ra, sau đó nhanh chóng đến trước xe của Tiêu Chính Văn, cung kính nói: “Giao thông Giang Trung bị tắc nghẽn, nếu như cậu Tiêu không ngại thì có thể ngồi xe của tôi, chúng ta đi vòng lại từ vành đai thứ tư!”

Tiêu Chính Văn nhìn qua cửa xe, khó hiểu nhìn Lãnh Kế Hồng.

“Cậu Tiêu, tôi là Lãnh Kế Hồng, tổng giám đốc tập đoàn y dược Lãnh Thị, đặc biệt đến đây để đón cậu”.

Lãnh Kế Hồng cúi người giải thích.

“Cũng được!”

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, vỗ vai Long Ngao, ra hiệu anh ta có thể quay về trước.

Sau đó, Tiêu Chính Văn đẩy cửa xe đi xuống, Lãnh Kế Hồng vội vàng giật lấy chiếc ô, cung kính đứng đằng sau cầm ô cho Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, xin mời!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom