Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1121: Ông lão thần bí ở Côn Luân

“Gì cơ?”

Long Ngao nhìn bản đồ, rồi lại kiểm tra vị trí của mình, nghi ngờ hỏi: “Long Vương, bản đồ này cho thấy chúng ta không đi sai đường, phía trước còn có...”

“Ở đây có chữ!”

Tiêu Chính Văn đi đến tảng đá lớn phía trước, đưa tay lên hất bỏ rêu cỏ trên đó.

“Đây... đây là chữ sao?”

Long Ngao nhìn biểu tượng trên đá, có lẽ chỉ có thể miễn cưỡng gọi đây là một biểu tượng.

“Đây là chữ ‘Nga’!”

Tiêu Chính Văn chắp tay sau lưng, nhìn xung quanh. Đang lúc giữa trưa, cách đó mấy mét, có một đám khói bay lơ lửng.

“Cậu thanh niên, cậu đi lạc à? Núi Côn Luân nguy hiểm lắm, nếu không có chuyện gì thì cậu đừng lên núi!”

Đúng lúc này, một giọng nói già nua từ phía sau truyền đến.

Sau đó, một ông lão vác một bó củi đi tới từ phía sau lưng Tiêu Chính Văn và Long Ngao.

Long Ngao và Tiêu Chính Văn đồng thời quay đầu lại. Long Ngao cũng đã đạt đến cảnh giới chủ soái huyền cấp ba sao, còn Tiêu Chính Văn đã đạt đến cảnh giới Bán Bộ Thiên Vương thiên cấp bốn sao.

Vậy mà phía sau có người đến mà họ lại không hề phát hiện ra.

Ông lão ngẩng đầu liếc nhìn Long Ngao đang kinh hãi và Tiêu Chính Văn vẫn bình tĩnh, cười nói: “Hai chàng trai trẻ, nhà tôi ở ngay phía trước, đến ăn bữa cơm rồi quay về đi!”

“Trong núi này, mỗi năm có hàng chục hàng trăm người chết, chưa kể người, ngay cả sư tử và hổ lên núi cũng chết!”

Ông lão vác bó củi, vừa đi vừa nói.

“Long Vương...”

Long Ngao quay đầu nhìn Tiêu Chính Văn, căng thẳng nuốt nước bọt.

“Đi!”

Tiêu Chính Văn không căng thẳng như Long Ngao.

Ông lão nhìn có vẻ như một người bình thường, nhưng Tiêu Chính Văn đã nhìn ra sự khác biệt.

Nếu người này có ý đồ gì thì lúc nãy đã ra tay rồi, theo tình hình bây giờ xem ra ông lão này chỉ muốn thuyết phục bọn họ rời khỏi nơi này mà thôi.

“Này ông lão, mỗi năm có rất nhiều người đến núi Côn Luân thám hiểm sao?”

Tiêu Chính Văn vừa đi vừa đỡ bó củi từ tay ông lão, giúp ông vác nó, cười nói.

Ông lão rất hài lòng với hành động này của Tiêu Chính Văn, mỉm cười rồi nói: “Không chỉ là người Hoa Quốc mà người ở đâu cũng có, còn có cả người mắt xanh tóc đỏ. Sau khi bọn họ đi lên núi thì không thấy xuống nữa. Tám mươi phần trăm là giống những con thú kia, chết ở trên đỉnh núi rồi!”

Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày, đừng nói tới việc chết trên đỉnh núi, mà cho tới bây giờ, anh còn chưa tìm được đường lên núi.

Ngọn núi này rõ ràng là rất kỳ quái.

“Ông lão, tôi muốn hỏi ông một chỗ tên là gò Côn Luân, không biết ông đã nghe nói đến cái tên này hay chưa?”

Tiêu Chính Văn liếc nhìn ông lão.

Ông lão nghe thấy ba chữ này liền sững sờ, nhưng trong chốc lát lại khôi phục vẻ mặt tự nhiên.

“Nơi đó không ai có thể tới được! Chàng trai à, tôi thấy cậu là người hiền lành tốt bụng, cho nên tôi mới nhắc nhở cậu vài câu!”

“Gò Côn Luân thực sự tồn tại, cậu nghĩ với thực lực hiện giờ của cậu, vào rồi còn có thể ra được sao? Ai cũng muốn có được tim rồng, nhưng từ thời xa xưa đến nay, có biết bao nhiêu người đã chết ở trong gò Côn Luân rồi!”

Rầm!

Tiêu Chính Văn và Long Ngao nghe vậy vô cùng kinh ngạc.

Ngay từ đầu, ông lão này đã biết mục đích đến đây của bọn họ?

“Ông lão...”

Không đợi Tiêu Chính Văn nói xong, ông lão đã chỉ tay vào đám mây trên đầu: “Bên trên không chỉ có vùng biển chết mà còn có biển sét! Chưa đạt được chân lý của Kim Long, sao dám rình mò Bạch Long chứ?”

Lời nói của ông lão lại khiến Tiêu Chính Văn kinh ngạc.

Xem ra người này không hề đơn giản, anh căn bản là không thể nhìn ra được thực lực của người này, lẽ nào ông ấy là cường giả Thiên Thần?

Suy nghĩ này vừa nảy ra, ánh mắt Tiêu Chính Văn nhìn ông lão càng thêm sâu sắc.

“Ông hiểu biết nhiều quá!”

Tiêu Chính Văn cười nói.

Trong lúc nói chuyện, ba người đã đến một trang trại đơn sơ không thể đơn sơ thêm được nữa.

Trong sân, một bà lão tóc bạc trắng đang quạt lửa bên bếp lò.

Trong cái nồi to bên trên, khói bốc lên nghi ngút, không biết là đang nấu gì, nhưng mùi hương tỏa ra rất thơm!

“Bà nó ơi, có khách đến nhà”.

Ông lão hét to vào sân.

Bà lão chống gậy đầu rồng, chậm rãi quay người lại, liếc nhìn Tiêu Chính Văn và Long Ngao.

Rồi như không có chuyện gì, bà ấy tiếp tục quạt lửa và nấu ăn.

“Ông lão, tôi rất muốn nghe chuyện về gò Côn Luân, không biết ông có tiện kể cho tôi nghe được không?”

Tiêu Chính Văn đặt bó củi xuống, lịch sự hỏi.

“Gò là cái gì?”

Ông lão chưa kịp trả lời thì bà lão đã hỏi trước.

Hả?

Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày, giải thích: “Thời xa xưa, lăng mộ của hoàng đế được gọi là gò!”

Bà lão quay đầu lại, mắt lóe lên tia sáng, cẩn thận đánh giá Tiêu Chính Văn, nói: “Cậu là người nhà họ Tiêu sao?”

“Bà lão… sao bà biết tôi họ Tiêu?”

Tiêu Chính Văn cảm thấy hơi khó hiểu.

Đồng thời, anh càng hoài nghi về thân phận của hai ông bà lão này.

“Ha ha!”

Bà lão cười lớn, rồi tiếp tục quay đầu lại nấu ăn.

“Cách gọi này đã biến mất bốn nghìn năm rồi! Chỉ có người lưu giữ cuốn sách đó mới biết “gò” là cái gì!”

Ông lão rót hai tách trà, lần lượt đưa cho Tiêu Chính Văn và Long Ngao.

Tiêu Chính Văn nâng tách trà lên chuẩn bị uống thì Long Ngao vội vàng đưa tay lên ngăn lại: “Long Vương! Đợi đã! Để tôi uống trước!”

Nghe thấy vậy, ông mắt bỗng hiện lên vẻ lạnh lẽo.

Tiêu Chính Văn nhíu mày nói: “Ông lão có ý tốt giúp đỡ chúng ta, không thể lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử được!”

Nói xong, Tiêu Chính Văn uống nửa tách trà.

“Ừ!”

Ông lão gật đầu nói: “Đứa trẻ ngoan, thật hiểu chuyện!”

Ông lão vuốt râu nói tiếp: “Gò Côn Luân thực ra là một lăng lộ lớn, bây giờ cậu còn quá yếu để có thể vào gò Côn Luân. Cho dù tôi đưa cậu vào thì cậu cũng không thể sống sót ra ngoài nổi!”

Cậu nói xem việc tự tìm đường chết như vậy thì có cần phải làm không?”

“Ông lão, ông nói vậy là khinh người quá rồi!”

Long Ngao đặt tách trà xuống, đứng dậy, tỏa ra luồng hơi thở của chủ soái huyền cấp ba sao.

Trong sân lập tức nổi lên cơn gió lốc.

“Thật không biết sống chết!”

Ông lão nhấc nắp bình trà lên, nhẹ nhàng thả vài lá trà vào trong nước rồi thản nhiên phóng nắp bình trà ra.

Long Ngao đang định giơ nắm đấm về phía nắp bình trà thì Tiêu Chính Văn vội vàng kéo Long Ngao sang một bên, đồng thời rút con dao quân đội năm cạnh ra, phóng mạnh về phía nắp bình trà.

“Bùm!”

Theo tiếng âm thanh lớn, một làn khói trắng xuất hiện, còn chưa kịp tản ra thì đã thấy ông lão khẽ vuốt ống tay áo, khi khói trắng tản ra hết thì nắp bình trà lại trở về tay ông lão.

Kẽ giữa ngón tay và ngón cái của Tiêu Chính Văn bị cứa rách, máu tươi thuận theo lòng bàn tay, chảy xuống đất.

“Đây…”

Long Ngao cũng kinh hãi, toát mồ hôi lạnh.

Tiêu Chính Văn cúi đầu liếc nhìn bàn tay, siết chặt thành nắm đấm, nói: “Cảm ơn ông đã nhẹ tay!”

“Bây giờ đã biết rồi chứ! Ngay cả tôi cũng chỉ là người gác mộ của gò Côn Luân, cậu nghĩ cậu vào trong thì có thể sống sót sao? Cậu đã có được trái tim của Kim Long, nhưng cậu biết chân lý thật sự của trái tim Kim Long không?”

“Cậu nhìn Côn Luân hùng vỹ này, hình dáng ngọn núi tinh tế sao?”

Ông lão chỉ tay, Tiêu Chính Văn đứng trong sân nhìn theo hướng ngón tay ông lão, tất cả hiện lên trong mắt một cách rõ ràng!”

“Là trận pháp!”

Tiêu Chính Văn thốt lên.
Hiện nay kinh phí mua truyện hơi cao nên anh/chị nào có dư thì ủng hộ donate VietWriter qua MoMo qua link này nhé:
https://nhantien.momo.vn/vietwriter

Còn không có thì ủng hộ bằng cách đọc ở web mình tăng view là ok rồi, cám ơn các bạn ạ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom