• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (8 Viewers)

  • Chương 2691-2693

Chương 2691: Cung Tiêu Dao

Bây giờ, ngay cả sự tồn tại siêu nhiên như nhà họ Trần cũng phải chủ động xuống nước trước Tiêu Chính Văn, điều này đủ để thấy rằng Tiêu Chính Văn đã có thân phận địa vị như thế nào ở vùng ngoài lãnh thổ!

Hắc Bá lập tức chỉ tay về phía rừng trúc, nói: “Rừng trúc này cũng được vùng ngoài lãnh thổ gọi là rừng Tử Trúc, mỗi một cây trúc ở đây đều do cụ tổ nhà họ Trần tự mình trồng, mà nơi này cũng chính là địa điểm cũ của cung Tiêu Dao!”

Cung Tiêu Dao vốn là hành cung của quân vương cuối cùng của Nam Triều ở thời kỳ Nam Bắc Triều – Tiêu Diễn, sau này khi Nam Triều bị tiêu diệt mới được người nhà họ Trần di dời cả cung Tiêu Dao tới vùng ngoài lãnh thổ!

Bên trong rừng trúc đó lờ mờ có thể trông thấy được một bia mộ, trên bia chính là bia công trạng do Hoàng Đế cuối cùng của Nam Triều ban cho nhà họ Trần!

“Nghe nói cung Tiêu Dao này hội tụ tất cả khí tức của rồng và khí tức Đế Vương của Nam Triều, vậy nên rừng Tử Trúc này cũng trở thành một vùng đất có phong thủy tốt! Vẫn luôn bảo vệ cho nhà họ Trần!”

“Sau này người nhà họ Tiêu cũng từng tới gặp nhà họ Trần để đòi lại cung Tiêu Dao, muốn sinh sống ở đây, thế nhưng sau khi bị cụ tổ nhà họ Trần từ chối thì cũng âm thầm rút lui!”

Hắc Bá vừa đi vừa giới thiệu cho Tiêu Chính Văn nghe.

Tiêu Chính Văn nghe vậy cũng liếc nhìn về phía rừng Tử Trúc bằng ánh mắt sâu xa.

Quả nhiên giống như Hắc Bá nói, bên trong rừng Tử Trúc dâng lên vô số luồng khí tức Đế Vương, bao trùm hết cả khu nhà của nhà họ Trần.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Chính Văn được trông thấy khí tức Đế Vương nồng đậm như vậy kể từ khi đặt chân vào vùng ngoài lãnh thổ!

“Cung Tiêu dao vốn dĩ chính là lâm viên hoàng gia mà nhà họ Tiêu người ta xây dựng lên, nhà họ Trần bọn họ độc chiếm như vậy có phải hơi quá đáng rồi không?”, Tần Lương Ngọc khẽ nhíu mày nói.

Từ sau chuyện của Trần Huy Tổ, Tần Lương Ngọc không có chút thiện cảm gì với nhà họ Trần này, vậy nên sau khi nghe xong lời Hắc Bá nói càng cảm thấy rất không thoải mái với phong cách làm việc ngang ngược của nhà họ Trần.

“Thành chủ Tần không biết đấy thôi, bên trong vẫn còn có ẩn tình!”

Hắc Bá lại lên tiếng nói.

Từ sau khi Tiêu Chính Văn giết chết Điền Kỵ, Hắc Bá không chỉ thêm phần cung kính đối với Tiêu Chính Văn mà cũng thêm mấy phần kính nể những người bên cạnh Tiêu Chính Văn.

“Trần Khánh Chi của nhà họ Trần năm đó có thể nói là đã lập công rất lớn cho Nam Triều, thế nhưng tới cuối cùng thì vẫn bị hoàng thất Nam Triều hiềm nghi, suýt thì bị giết hết cả gia tộc!”

“Sau khi Trần Khánh Chi chết, người nhà họ Trần cũng thất thế theo, từng bị người ta gạt bỏ ra khỏi Nam Triều, lúc này mới buộc phải chạy tới vùng ngoài lãnh thổ!”

“Mặc dù người nhà họ Trần ở vùng ngoài lãnh thổ, thế nhưng vẫn cực kỳ chú ý tới Nam Triều, nếu như không phải có nhà họ Trần tương trợ thì Nam Triều có khả năng đã tiêu vong từ mấy chục năm trước rồi!”

“Năm đó Tiêu Diễn biết rõ uy thế đã mất đi, lúc này mới cử người tới mời cụ tổ nhà họ Trần, đồng thời hy vọng cụ tổ nhà họ Trần chặn đứt phong thuỷ long mạch của Dương Thị, thế nhưng cụ tổ nhà họ Trần lại không làm như vậy.

“Mà lại di dời cung Tiêu Dao vốn tượng trưng cho khí tức của rồng và khí tức Đế Vương của Nam Triều tới vùng ngoài lãnh thổ!”

“Bởi vì triều Tuỳ chỉ có khí tức Bắc Long, thiếu đi khí tức Nam Long, vậy nên không nhận được sự công nhận của đất trời mà diệt vong chỉ sau hai triều đại ngắn ngủi!”

“Từ góc độ nào đó mà nói, là nhà họ Trần giúp nhà họ Tiêu báo mối thù diệt quốc, vậy nên cung Tiêu Dao đương nhiên phải thuộc về nhà họ Trần rồi!”

Hắc Bá thuật lại cặn kẽ đoạn lịch sử ban đầu đó.

“Ồ? Như vậy thì trận chiến thống nhất đầu thời Tuỳ , người nhà họ Trần cũng có tham gia?”, Tần Lương Ngọc nhíu mày hỏi.

Dù nhà họ Trần độc chiếm cung Tiêu Dao có phải do có ước định trước với Tiêu Diễn hay không, thế nhưng Tần Lương Ngọc vẫn thấy nhà họ Trần không hề thuận mắt!

“Trận chiến đó nhà họ Trần quả thực có tham gia, nếu không thì đại quân của Dương Kiên căn bản sẽ không gặp phải bất cứ trở ngại nào, trong vòng một tháng sẽ có thể tiêu diệt được Nam Triều!”

“Chính vì sự tham gia của nhà họ Trần nên trận chiến thống nhất của triều Tuỳ mới kéo dài tận hai năm!”

“Dù nhà họ Trần có lòng giúp đỡ Nam Triều, thế nhưng khí thuật của nhà họ Tiêu đã cạn, căn bản chẳng thể ngăn cản được bánh xe của lịch sử, cuối cùng, cụ tổ nhà họ Trần cũng chỉ đành dời cung Tiêu Dao đi để tiếp tục khí cơ mà Nam Long và Bắc Long quy tụ!”

Theo lý mà nói, triều Tuỳ trong lịch sử không nên tiêu vong khi mới chỉ trải qua hai đời, mà Dương Kiên cũng chẳng phải là vị vua ngu đần, ngược lại ông ta còn là một Đế Vương cực kỳ có thành tựu.

Thế nhưng chính vì Nam Long và Bắc Long vẫn chưa quy tụ lại một chỗ, vậy nên đế cơ của triều Tuỳ mới không vững, cộng thêm việc sau khi nhà họ Trần dời cung Tiêu Dao tới vùng ngoài lãnh thổ, đích thân cụ tổ nhà họ Trần đã trồng nên rừng Tử Trúc!

Tử Trúc có thể dưỡng quý, cung Tiêu Dao lại quy tụ tất cả khí tức của rồng và khí vận Đế Vương của phương Nam, vậy nên mặc dù cung Tiêu Dao bị dời tới vùng ngoài lãnh thổ nhưng cũng có thể gây ảnh hưởng tới thế tục.
Chương 2692: Lai lịch của nhà họ Trần

Nam Long càng tôn quý thịnh vượng thì Bắc Long càng trở nên suy yếu, mãi tới khi khí thuật Bắc Long sắp cạn thì triều Tuỳ mới bị Lý Đường thay thế!

“Cũng có thể nói, cụ tổ nhà họ Trần lại có thể tuỳ tiện chuyển dời khí vận Đế Vương tới nơi khác?”, Tần Lương Ngọc khẽ nhíu mày, nói với vẻ không dám tin.

Chuyển dời khí vận Đế Vương không phải là việc mà những kẻ bình thường có thể làm được, cho dù trong cung Tiêu Dao ẩn chứa khí vận Đế Vương của nhà họ Tiêu, thế nhưng chuyển dời cung Tiêu Dao không nói lên rằng có thể chuyển dời được khí vận Đế Vương!

“Không sai! Nói kỹ ra thì cụ tổ nhà họ Trần này còn rất có lai lịch!”, Hắc Bá khẽ gật đầu nói.

“Ồ? Nói nghe xem nào?”, Tiêu Chính Văn tiện miệng hỏi.

“Cụ tổ này của nhà họ Trần không phải là người cầm lái bây giờ của nhà họ Trần mà là Trần Khánh Chi – người đã sáng lập nên cơ nghiệp của nhà họ Trần!”

“Nghe nói cả thiên hạ đều biết cái chết của Trần Khánh Chi, có người nói ông ta bệnh mà chết, lại có người nói ông ta bị người khác hạ độc giết hại, thế nhưng suy cho cùng thì việc ông ta chết là rất chuẩn xác!”

“Thế nhưng… sau khi nhà họ Trần chuyển tới vùng ngoài lãnh thổ không lâu, lại có người từng gặp Trần Khánh Chi ở trong nơi ở của nhà họ Trần!”

Nghe thấy lời này, Tần Lương Ngọc không khỏi kinh ngạc.

“Lẽ nào trên thế gian này thật sự có người có thể chết đi sống lại sao?”

Chính bởi vì sống ở vùng ngoài lãnh thổ nên Tần Lương Ngọc mới càng không tin có điều thần kỳ như vậy.

Dù là cao thủ Thiên Cảnh, chỉ cần chết rồi thì không bao giờ có khả năng sống lại!

“Đương nhiên không thể là chết đi sống lại, thế nhưng nếu như năm đó Trần Khánh Chi chỉ giả chết, hoặc là gần chết, lại do một loại bí thuật nào đó khiến cho ông ta chết đi sống lại thì cũng không phải không có khả năng!”, Hắc Bá nói với biểu cảm nghiêm trọng.

“Chết đi sống lại?”, Tần Lương Ngọc nhíu mày, loại bí thuật này chỉ vùng ngoài vũ trụ mới có!

“Không sai, đây cũng là nguyên nhân khiến cho rất nhiều người, ít nhất là lãnh đạo cấp cao ở vùng ngoài lãnh thổ đều hoài nghi về lai lịch của nhà họ Trần!”

“Mà từ sau lúc đó Trần Khánh Chi cũng không xuất hiện trong tầm mắt của mọi người thêm nữa, thế nhưng sau đó lại có tin đồn, nhân vật đỉnh cao của rất nhiều thế lực đều có quan hệ mật thiết với người này!”

“Thậm chí ngay cả Tam Nguyên Lý Tịnh của Thịnh Truyền cũng có khả năng là đệ tử của Trần Khánh Chi!”

“Nhìn vào lịch sử mấy nghìn năm nay của Hoa Quốc, có thể giống như Trần Khánh Chi, nhân vật trăm trận trăm thắng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, Lý Tịnh chính là một trong số đó!”

Nghe Hắc Bá nói xong, Tiêu Chính Văn không khỏi ngẩn ra, trầm giọng nói: “Lý Tịnh? Ông ta là đệ tử của Trần Khánh Chi sao?”

“Cậu Tiêu, thật ra đây chỉ là một số suy đoán của các phương ở vùng ngoài lãnh thổ, nếu đã là suy đoán thì nhất định sẽ không có bất cứ chứng cứ gì, có điều tôi lại cảm thấy những lời đồn này tuyệt đối không phải tự dưng mà có!”

“Dẫu sao người nhà họ Lý đến nay vẫn chưa công khai phủ nhận, hoặc là ngay cả con cháu của Lý Tịnh cũng đã ngầm công nhận cách nói này!”

“Vậy nên, cậu Tiêu, thành chủ Tần, chắc hẳn bây giờ mấy người cũng đã hiểu điểm đặc thù của nhà họ Trần này rồi nhỉ!”, Hắc Bá trầm giọng nói.

“Ý của Thái Bá là nếu như Trần Khánh Chi thật sự chưa chết, vậy thì ông ta mới là sự tồn tại đáng để dè chừng nhất của thế lực các phương?”, Tiêu Chính Văn nói thẳng vào trọng tâm.

Hắc Bá gật đầu không ngừng, nói: “Không sai, nếu như người này thật sự chưa chết, vậy thì ông ta không chỉ có thực lực khủng bố mà ngay cả nội tình cũng tuyệt đối là thứ mà người bình thường không thể so bì!”

“Nếu như ông ta vẫn còn sống, dù là nhà họ Khổng thì cũng phải nể nang ông ta vài phần, đặc biệt là bên phía chiến trường vùng ngoài vũ trụ, dưới tình cảnh không mấy lạc quan thì càng không có ai dám tuỳ tiện động tới cụ tổ đó của nhà họ Trần!”

Hắc Bá lại giải thích.

“Không ngờ hoá ra nhà họ Trần còn có bối cảnh như vậy!”, Lý Bạch cũng không kiềm chế được mà lên tiếng.

“Trần Khánh Chi trong truyền thuyết đó rốt cuộc có cảnh giới gì? Đỉnh cao Thiên Cảnh sao?”, Tần Lương Ngọc cũng lên tiếng hỏi.

“Chuyện này thì cũng không rõ nữa, chỉ là ban đầu nhà họ Trần từng có một lần tranh chấp với Thiên Đạo Minh Ước, sau này không diễn biến thành đại chiến nghe nói là vì có một nhân vật thần bí ra tay can dự!”

“Thế nhưng tôi lại cứ luôn hoài nghi căn bản không có người thần bí gì cả mà là Trần Khánh Chi đích thân ra mặt! Vậy nên nói, dựa vào sức mạnh bản thân đã có thể khiến cho Thiên Đạo Minh Ước nhượng bộ ba phần, chắc hẳn cảnh giới của người này phải rất cao!”

Hắc Bá thở dài một tiếng, nói.

“Cũng có thể nói, chính bởi vì không biết Trần Khánh Chi chết hay sống, vậy nên mọi người mới càng thêm kiêng dè nhà họ Trần?”, Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi.

“Không sai, nhưng dù Trần Khánh Chi này chết hay sống, nhà họ Trần bây giờ vẫn là một gia tộc lánh đời hiếm có ở vùng ngoài lãnh thổ! Thậm chí đủ để sánh ngang vai với nhà họ Doanh chúng tôi!”, Hắc Bá lại thở dài nói.
Chương 2693: Tiếp đón

Thực ra đôi khi địa vị càng cao thì càng cảm thấy mình nhỏ bé.

Nếu đặt nhà họ Trần trong giới thế tục thì chắc chắn có đủ sức mạnh để cạnh tranh với một nước, nhưng nhà họ Trần lại vô cùng khiêm tốn, bao nhiêu năm qua chưa từng tỏ vẻ huênh hoang ở vùng ngoài lãnh thổ.

Thế gia như vậy mới thật sự đáng sợ, thậm chí ngay cả khi bố của Trần Huy Tổ chết bất đắc kỳ tử, nhà họ Trần cũng không truy cứu quá nhiều, càng không gây ra bất kỳ sóng gió nào ở vùng ngoài lãnh thổ.

Chỉ riêng tính nhẫn nhịn này đã vượt xa các thế gia khác.

“Tôi có cảm giác nhà họ Trần là thế gia lớn hiếm thấy ở vùng ngoài lãnh thổ, xét về thực lực, có lẽ đám hoàng tộc kia cũng chưa chắc địch lại nổi!” Hắc Bá nói tiếp.

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, cho dù cụ tổ nhà họ Trần còn sống hay không thì Tiêu Chính Văn cũng không quan tâm.

Ngược lại, lúc mọi người đến cổng nhà họ Trần, ai nấy đều sững sờ.

Trước cửa không có một tên lính nào, mà chỉ có hai con sư tử đá.

Trong mắt hai con sư tử đá dường như có một sức mạnh đáng sợ, ngay cả Lý Bạch, và Tần Lương Ngọc đều hơi sững sờ.

“Hai con sư tử đá này sao lại có sức mạnh đáng sợ đến vậy!” Tần Lương Ngọc tự lẩm bẩm.

“Nơi này đã bị nhiễm khí tức Đế Vương ngàn năm, vì vậy hai con thú đá này đã không còn là vật vô tri nữa, mà ít nhiều cũng có chút linh khí!” Hắc Bá giải thích.

Vật vô tri vô giác bị nhiễm khí vận Đế Vương cũng sẽ mang theo chút uy nghiêm của Đế Vương, huống chi nó đã bị nhiễm hàng ngàn năm qua?

“Không ngờ khí vận Đế Vương của nhà họ Tiêu trước đây lại mạnh mẽ đến vậy!” Lý Bạch cau mày nói.

“Nếu không phải Tiêu Diễn làm hỏng việc nước, thì triều Tùy gần như không thể thống nhất Nam Bắc, dù sao triều Nam vẫn còn sức mạnh, có thể nói, phương Bắc lúc bấy giờ đầy khổ hạnh!”

“Nếu kéo dài thêm mấy chục năm nữa thì lúc Dương Kiên chết, triều Tùy cũng chưa chắc đã thống nhất được thiên hạ!”

Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói, rồi đi về phía cửa nhà họ Trần.

Đối với Tiêu Chính Văn, khí vận Đế Vương trên người hai con thú đá này quá yếu.

Dù sao trên người Tiêu Chính Văn còn có kiếm Tần Vương.

Hai thứ này vô cùng cách biệt.

Lúc này, cụ tổ nhà họ Trần vẫn đang ngồi trong phòng sách, trên tay cầm quyển trúc cổ chăm chú đọc, một vài thị nữ bên cạnh thỉnh thoảng lại bưng trà rót nước.

“Cụ tổ, Tiêu Chính Văn đến rồi!”

Một thị nữ tiến lên nhẹ nhàng bẩm báo.

“Ồ?” nghe vậy, cụ ta nhìn ra ngoài sân.

“Tôi đã làm theo lời dặn của ngài, bảo Trần Huy Tổ đã ra tiếp đón!”

Thị nữ thận trọng nói.

Cụ ta khẽ gật đầu nói: “Ừ, Tiêu Chính Văn này rốt cuộc thế nào?”

“Thưa cụ cổ, nhìn anh ta không khác gì người bình thường, xuất thân cũng thấp…”

“Hả?”

Cụ ta đột nhiên trừng mắt, ánh mắt bừng lên.

“Cụ tổ tha mạng!”

Thị nữ sợ hãi quỳ xuống, run giọng nói: “Tôi mắt mù, không nhìn ra được thân phận của anh Tiêu, chỉ là anh ta mang lại cho người ta cảm giác quá bình thường, không giống người có xuất thân từ hào môn vọng tộc!”

“Hơn nữa, lời nói cử chỉ của anh ta kém xa con cháu nhà họ Trần!”

“Ừ!”

Ông cụ gật đầu nói: “Việc gì cũng phải cẩn thận! Dù sao Tiêu Chính Văn cũng là nhân vật giết được Điền Kỵ, mà Trần Phong trước đây chỉ có thể đánh hòa Điền Kỵ mà thôi!”

Trần Phong mà cụ ta nhắc đến chính là người nhà họ Trần luôn coi trọng.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Trần Huy Tổ luôn không được lòng người nhà họ Trần. So với Trần Phong, Trần Huy Tổ trước đây kém đến mức nhà họ Trần Không muốn bồi dưỡng Trần Huy Tổ nữa.

Trước khi gặp Tiêu Chính Văn, Trần Huy Tổ chỉ ở cảnh giới Nhân Hoàng cấp bảy, thực lực này gần như đứng bét trong đám thanh niên nhà họ Trần.

Thậm chí ngay cả em trai của Trần Phong là Trần Chí cũng mạnh hơn Trần Huy Tổ gấp trăm lần.

“Cụ tổ, ngài muốn để Trần Huy Tổ toàn quyền tiếp đãi, hay là…” thị nữ ngẩng đầu nhìn ông cụ.

“Người đến là khách, cho dù là ăn mày, chỉ cần bước vào cửa nhà họ Trần thì đều nên tiếp đón tử tế!” ông cụ trầm giọng nói.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom