• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (8 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2686-2690

Chương 2686: Trợn mắt há mồm

Điều càng khiến Long Cổ cảm thấy sợ là tuổi của Tiêu Chính Văn và thực lực của anh không thể nào liên tưởng lại với nhau, đến giờ anh vẫn chưa đến ba mươi tuổi, ba mươi năm ngắn ngủi ai có thể có được thành tựu như Tiêu Chính Văn?

Nghĩ đến đây Long Cổ càng cảm thấy có khả năng Tiêu Chính Văn có liên quan đến Hoàng Đế hoặc Phong Hậu, thậm chí có thể là người thừa kế của một trong hai nhà này.

Dù sao người mà Tiêu Chính Văn đối mặt là sự tồn tại cao cấp của vùng ngoài lãnh thổ.

Mấy ngàn năm nay, Điền Kỵ lại trải qua biết bao trận chiến lớn? Từng đánh nhau với biết bao nhân vật tầm cỡ?

Người giống ông ta mà lại không thể lọt vào mắt Tiêu Chính Văn, thậm chí còn không đáng để Tiêu Chính Văn nghiêm túc đối phó?

Lúc này người khó chịu nhất vẫn là Điền Kỵ!

Ông ta nghĩ Tiêu Chính Văn chẳng qua chỉ nhất thời may mắn, những người đó trước đó sở dĩ không phải là đối thủ của cậu ta, đó là vì thực lực không đến đâu cả.

Chỉ cần Điền Kỵ ông ta ra tay thì hôm nay Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ chết.

Nhưng kết quả thì sao?

Bây giờ ông ta hệt như một trò cười.

Từ lúc bắt đầu đến giờ, hầu hết mọi người đều nghĩ Tiêu Chính Văn sẽ cạn kiệt sức lực trong trận chiến này, thậm chí từng phút từng giây đều lướt ngang qua Thần Chết.

Nhưng bây giờ họ mới nhận ra rốt cuộc người mà cạn kiệt sức lực, lúc nào cũng lướt ngang qua tử thần là Điền Kỵ chứ không phải Tiêu Chính Văn.

Đúng như mọi người nghĩ, lúc này Tiêu Chính Văn đã không còn giữ lại con át chủ bài nữa, vì anh đang vội muốn mở ra cảnh tượng lúc này lần nữa, cảnh tượng trong loạn lưu thời không đó.

Nhưng cũng chính vì thế, Điền Kỵ mới cảm nhận được mình bị sỉ nhục đáng xấu hổ.

Từ đầu đến cuối Tiêu Chính Văn luôn khiêu khích tôn nghiêm của ông ta, luôn xem ông ta là món đồ chơi.

Điều này đã không chỉ đơn giản là chế nhạo nữa rồi.

“Chỉ là một tên hậu bối mà cũng dám ngang ngược!”

Điền Kỵ tức giận quát tháo, khí tức quanh người lại dâng lên, gần như đạt đến điểm cực hạn.

Ngay cả đất trời này cũng cảm nhận được sự dẫn dắt, vô số ánh sao cũng rơi xuống theo.

Tu vi có thể đạt đến Ngụy Tiên như cấp bậc của Điền Kỵ thì cách cảnh giới Chân Tiên cũng chỉ một bước thôi.

Những người đứng xem xung quanh thấy vô số sao băng đó rơi xuống như mưa cũng đều chạy tán loạn, lùi ra xa mấy ngàn mét mới dừng lại.

Mà trên người Điền Kỵ cũng bùng lên một ngọn lửa, để giết được Tiêu Chính Văn, để rửa nhục mà ông ta thậm chí không tiết thiêu đốt sinh mạng của mình.

Dù thiêu đốt cùng Tiêu Chính Văn, ông ta cũng muốn lấy lại tôn nghiêm và thể diện của mình.

“Ông già Điền Kỵ này điên rồi sao? Thiêu cháy tuổi thọ của mình, dù ông ta đánh bại được Tiêu Chính Văn, ông ta chắc chắn cũng không sống được lâu. Cần gì phải thế?”, Long Cổ lắc đầu thở dài.

Thật ra có thể tránh được trận chiến này, thậm chí chỉ cần Điền Kỵ không dòm ngó thế tục nữa thì có thể bắt tay giảng hòa với Tiêu Chính Văn.

“Tiêu Chính Văn, hôm nay dù tôi có tan xương nát thịt cũng phải lôi cậu chết cùng”.

Điền Kỵ tức giận quát lên, sau đó lao đến.

Nhưng Tiêu Chính Văn lại không thèm liếc nhìn ông ta một cái, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía khe nứt xuất hiện lúc nãy, sau đó đánh một cú: “Tránh ra”.

Tiếng hét của Điền Kỵ vừa dứt, thậm chí ông ta còn chưa kịp thi triển bí thuật thì đã bị một cú đánh của Tiêu Chính Văn đánh văng ra xa.

“Rầm!”

Cả người Điền Kỵ đâm vào sườn núi Long Vân, sau đó bị cắm vào trong đất như một chiếc đinh.

Dù cơ thể ông ta có rắn chắc thế nào thì lúc này cũng xuất hiện từng vết nứt.

Thấy cả người mình chằng chịt vết thương sâu đến mức thấy cả xương, Điền Kỳ hoàn toàn ngơ ngác.

Người đứng xem xung quanh càng trợn mắt há mồm, miệng có thể nhét được một quả trứng.

“Ông sẽ không cho rằng tu vi của ông có thể khiêu chiến với tôi đó chứ? Lúc nãy sở dĩ không giết ông không phải là không thể mà là không muốn”.

Nói rồi Tiêu Chính Văn lại giáng xuống một đòn.

Một âm thanh cực lớn vang lên, Điền Kỵ bị đánh đến mức nôn ra máu, ngay cả xương ngực cũng bị gãy mấy cái.

Thấy cảnh tượng này, mọi người đều thốt lên một tiếng ngạc nhiên.

Dù là một người mạnh như Điền Kỵ cũng không chịu nổi một đòn của Tiêu Chính Văn ư?
Chương 2687: Xóa bỏ trời đất

Điền Kỵ đã dùng hết những gì cả đời học được, nhưng trước mặt Tiêu Chính Văn, ông ta lại không thể chịu đựng được một đòn tấn công, sở dĩ giờ ông ta vẫn còn kiên trì chỉ là vì trong lòng có cảm giác không chịu cúi đầu.

Người như thế khác biệt rất lớn với người bình thường, càng rơi vào nghịch cảnh ngược lại càng kích thích sự tàn ác trong ông ta.

Lúc này thậm chí Điền Kỵ không tiếc tinh huyết của mình, lại đẩy mạnh trận thập diện mai phục.

Lúc này các hiện tượng như mưa sao băng, gai đất lại nổi lên.

Khí tức đáng sợ đó cũng khiến Long Cổ phải nhíu mày.

Nhưng lúc này Tiêu Chính Văn lại không để tâm gì đến trận chiến trước mắt mà lạnh lùng nhìn về phía khe nứt trong không trung đó.

Nhưng tiếc là trong khe nứt đó trống rỗng, người đàn ông vóc người cao lớn đó và thế giới dị thường kia không còn xuất hiện nữa.

Cảnh tượng vừa rồi như thể chỉ là một chút ký ức vụn vỡ mà Tiêu Chính Văn vô tình nhìn thấy trong lưu loạn thời không.

Chỉ thoáng chốc đã không bao giờ xuất hiện nữa.

Chớp nhoáng mười mấy phút trôi qua, đến khi khe nứt đó đóng lại lần nữa, Tiêu Chính Văn cũng chỉ có thể bất lực thở dài.

“Dù Tiêu Chính Văn có huyết mạch Hoàng Đế cũng không mạnh đến mức này chứ. Đó là trận pháp thập diện mai phục, hơn nữa cùng là cảnh giới Thiên Cảnh cấp bốn, Tiêu Chính Văn thế mà có thể xem trận pháp của đối phương như không?”

Lúc này Long Cổ cảm thấy giật mình, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ông ta không dám tin mọi chuyện đều là thật.

Ngụy Vinh Kỳ cắn răng, sắc mặt tái mét nói: “Rốt cuộc trên người Tiêu Chính Văn có bao nhiêu bí mật vậy chứ? Cũng may lúc đầu tôi không thông đồng làm bậy với đám người Điền Văn, nếu không…”

Nói đến đây ngay cả Ngụy Vinh Kỳ cũng không dám nói tiếp nữa.

Đến khi Tiêu Chính Văn thất vọng quay đầu lại nhìn về phía Điền Kỵ bên dưới lần nữa, ông ta cũng lập tức nổi giận.

Phải biết rằng Tiêu Chính Văn đã ở trong trận pháp mười mấy phút, cả người như không có cảm giác gì, mặc cho mưa sao băng đầy trời rơi xuống, thậm chí những gai nhọn đó cũng không thể làm Tiêu Chính Văn bị thương.

Người này quả thật là biến thái!

Nhưng càng như thế, Điền Kỵ càng muốn không tiếc mọi giá giết Tiêu Chính Văn cho bằng được.

“Tiêu Chính Văn, hôm nay tôi sẽ cho cậu thấy bản lĩnh thật của tôi”.

Nói rồi Điền Kỵ bỗng hét lớn một tiếng, máu tươi bắn ra từ trong cơ thể Điền Kỵ, máu hóa thành sương lập tức hòa làm một với đại trận hàng trăm mét này.

Ngay sau đó, bốn phương tám hướng vang lên tiếng ngựa hí như thể có ngàn quân vạn mã đang chạy về hướng này.

Trên dưới trái phải, bốn phương tám hướng đều xuất hiện vô số bóng người như thể có hàng quân vạn mã bao vây lấy Tiêu Chính Văn.

Lúc này Điền Kỵ cũng quét sạch sự suy sụp trước đó, quanh người toát ra khí tức đáng sợ như thể một tướng quân dẫn dắt đội quân hàng ngàn người, chỉ vung tay lên, vô số bóng người lao về phía Tiêu Chính Văn như vũ bão.

Điền Kỵ không ngần ngại dùng hết tuổi thọ và tinh huyết của mình, cũng muốn cùng chết với Tiêu Chính Văn trong trận chiến này.

Vô số tia sáng đó như thể lông vũ lơ lửng trong không trung nhưng mỗi một tia sáng đều chứa sát khí vô tận.

“Đây chắc hẳn là thuật pháp ngoài vũ trụ chứ không phải là trận pháp. Quả nhiên Điền Kỵ là thiên tài, thế mà có thể kết hợp một cách thành thạo thuật pháp ngoài vũ trụ vào trận pháp thập diện mai phục”, Long Cổ khen ngợi.

Lúc này cả người Điền Kỵ đều như sắp biến thành lông vũ, từng vầng sáng màu trắng bạc sáng lấp lánh quanh người ông ta.

Có thể nói đây mới là chiêu thức mà Điền Kỵ muốn liều mạng, cũng chính là lá bài cuối cùng của ông ta.

Thời gian trôi đi, uy lực của sự kết hợp giữa trận pháp và thuật pháp này của ông ta đã trở nên cực kỳ đáng sợ, thậm chí có thể xóa bỏ trời đất này ra khỏi trái đất.
Chương 2688: Phá vỡ thuật pháp

Cũng ngay lúc này, Tử Cống vừa chạy trốn về tổng viện nhà họ Khổng đột nhiên mở mắt ra, quay đầu nhìn về hướng núi Long Vân.

Tử Dư và Tử Hằng đang dưỡng thương cũng cùng lúc quay đầu nhìn về hướng này.

Cho dù là các ông lớn ngoài lãnh thổ hay là người dân thường trong thế tục cũng đều cảm nhận được cảm giác như xé nát tâm can.

Đây chính là dấu hiệu một vùng đất trời sắp bị xóa bỏ khỏi trái đất vĩnh viễn.

Như thể trời đất này đều đang than khóc khiến mỗi một sinh linh trên trái đất đều cảm nhận được nỗi đau thấu tâm can khi sắp phải mất đi người thân quan trọng nhất trong đời mình.

“Thôi xong, lẽ nào Điền Kỵ muốn hủy diệt cả phương trời này?”

Long Cổ kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng, nhìn về phía Điền Kỵ.

Lúc này mặt đất bắt đầu rạn nứt, lấy núi Long Vân làm trung tâm, trong vòng hàng ngàn mét gần như muốn thoát khỏi đất trời này.

“Ầm ầm ầm!”

Núi Long Vân cũng bị bật gốc, cả ngọn núi dần bị bay lên theo đất trời, bay về phía ngoài vũ trụ.

Cả quá trình Tiêu Chính Văn chỉ kiêu ngạo đứng trong không trung, lạnh lùng nhìn mọi thứ xảy ra.

Thấy phương trời này đã dần bay lên cao, Điền Kỵ bỗng bật ra tiếng cười điên cuồng: “Tiêu Chính Văn, thuật pháp của tôi đã xong rồi, bây giờ dù cậu có bản lĩnh hơn trời cũng không thể cứu vớt được nữa”.

“Chỉ cần núi Long Vân này bay vào vùng ngoài vũ trụ thì sẽ trở thành khói bụi! Tôi và cậu chỉ có thể cùng chết! Ha ha ha”.

“Có thể cho tôi và cậu cùng chết cũng là vinh hạnh của cậu! Mấy ngàn năm nay, tôi từng giết vô số thiên tài, biết bao thiên tài hiếm có cuối cùng đều chết trong tay tôi”.

“Chỉ tiếc là tôi đã đánh giá thấp cậu, nhưng cậu đừng hòng giữ được thân mình! Dù tôi có chết thì cũng phải kéo theo cậu”.

Lúc này Điền Kỵ đã không còn gì nữa, dù tan xương nát thịt cũng phải kéo theo Tiêu Chính Văn.

Sở dĩ ông ta dám làm thế chỉ là vì thế lực ngoài vũ trụ hứa với ông ta một lời hứa không thể thực hiện được, đó là bảo ông ta có được cơ thể bất tử.

Dù sao Điền Kỵ cũng đã đạt đến cảnh giới Thiên Cảnh cấp bốn, nghe nói ông ta không tin vào chuyện vớ vẩn nhưng mấy lần trước ông ta đều được vùng ngoài vũ trụ cứu giúp.

Thậm chí có một lần Điền Kỵ bị thương nặng, gần như chỉ còn chút hơi thở, dù đến lúc hấp hối cuối cùng vẫn là người bên ngoài vũ trụ cứu ông ta.

Thế nên Điền Kỵ không nghi ngờ gì lời hứa mà người ngoài vũ trụ hứa với ông ta.

Đây sẽ là chiến lược tồi tệ nhất, hy sinh mạng sống của chính mình, chết cùng Tiêu Chính Văn.

Khi Điền Kỵ đã quyết định, Tiêu Chính Văn bỗng giơ tay lên đánh một cú về phía Điền Kỵ.

Rầm!

Cú đánh này như phá tan bầu trời, xuyên qua chín tầng mây.

Trận pháp gì đó, thuật pháp ngoài vũ trụ gì kia đều tan biến bởi một đòn của Tiêu Chính Văn.

Núi Long Vân vừa rồi còn bay lên cao mười trượng cũng rơi lại xuống đất.

Thấy thế, Điền Kỵ ngây người.

Theo lý chỉ cần để ông ta thi triển thuật pháp này thì tuyệt đối không có cơ hội quay đầu.

Dù là người ngoài vũ trụ lúc đầu truyền thuật pháp này cho ông ta cũng đã từng nhắc nhở ông ta, không đến lúc bất đắc dĩ thì đừng dùng thuật pháp này, vì đến lúc đó dù là bản thân ông ta cũng không có khả năng rút lại.

Nhưng lúc này thuật pháp của ông ta thế mà lại bị Tiêu Chính Văn phá vỡ.

Điền Kỵ không dám tin nhìn Tiêu Chính Văn, lúc này sinh tử đã không còn quan trọng với ông ta nữa, ông ta đã sử dụng đến con bài cuối cùng rồi.

Trước mặt Tiêu Chính Văn, ông ta đã không còn chút sức lực đánh trả nào nữa, thậm chí ngay cả ý chí và can đảm phản kháng cuối cùng cũng bị một đòn tấn công của Tiêu Chính Văn phá tan.

“Chuyện là sao thế? Tiêu Chính Văn thế mà…”, Ngụy Vinh Kỳ sửng sốt.

Cho dù thế này người có mặt ở đó cũng không ngờ Tiêu Chính Văn lại có thể phá vỡ thuật pháp của Điền Kỵ.

Ngay sau đó Tiêu Chính Văn đã bước ra đi đến bên cạnh Điền Kỵ còn đang ngây người tại chỗ.
Chương 2689: Không ai thay thế được

Mãi tới khi Tiêu Chính Văn sải bước tới gần, Điền Kỵ vẫn đứng nguyên tại chỗ không chút động đậy!

Không phải ông ta không muốn động mà là ông ta không dám cử động!

Lúc này, niềm tin và nội tâm của ông ta đã bị cú đấm cái thế của Tiêu Chính Văn đánh nát vụn!

Thậm chí ngay cả chút suy nghĩ phản kháng ông ta cũng không dám có!

“Cùng đến chỗ chết với tôi ư? Ông xứng sao?”, Tiêu Chính Văn điềm nhiên hỏi.

Mặc dù giọng nói của Tiêu Chính Văn rất nhỏ, thế nhưng lọt vào trong tai Điền Kỵ thì lại đinh tai nhức óc giống như thiên lôi!

“Tiêu Chính Văn, giết tôi thì cậu sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung với lãnh đạo cấp cao của cả vùng ngoài lãnh thổ! Năm đó…Hạng Vũ cũng chẳng thể thoát khỏi cái chết, cậu… cậu không đấu lại được bọn họ đâu!”

Điền Kỵ đột nhiên lên tiếng nói với Tiêu Chính Văn.

Thân phận này là thủ đoạn cuối cùng ông ta có để dùng để tự bảo vệ bản thân rồi, hơn nữa cũng là con át chủ bài cuối cùng của ông ta!

Tiêu Chính Văn chỉ đáp lại Điền Kỵ bằng một nụ cười lạnh lùng, sau đó giơ một tay lên đặt xuống bả vai của Điền Kỵ, nói: “Lãnh đạo cấp cao? Thiên Đạo Minh Ước sao?”

“Thế lực các phương ở vùng ngoài vũ trụ, tôi đều chẳng coi ra gì cả, ông cho rằng tôi sẽ bận tâm tới Thiên Đạo Minh Ước à? Chỗ dựa mà ông có chẳng đáng là gì ở trong mắt tôi!”

Lời này vừa thốt ra, tia hy vọng được sống cuối cùng của Điền Kỵ cũng bị dập tắt theo!

Quả thực giống như Tiêu Chính Văn nói, ngay cả thế lực vùng ngoài vũ trụ Tiêu Chính Văn cũng chẳng hề e sợ, Thiên Đạo Minh Ước sao có thể áp chế được Tiêu Chính Văn!

Hơn nữa, từ trước tới nay, Tiêu Chính Văn vẫn luôn đứng ở phía đối lập với Thiên Đạo Minh Ước!

Từ góc độ nào đó mà nói, đại diện của người nhà họ Khổng ở vùng ngoài lãnh thổ chính là Thiên Đạo Minh Ước!

Mà Tiêu Chính Văn vẫn luôn chiến đấu không ngừng nghỉ với người nhà họ Khổng, thậm chí còn có vài lần uy hiếp tới cả sự sinh tồn của nhà họ Khổng!

Không lâu trước đây còn khiến cho mấy người Tử Cống bị trọng thương!

Thiên Đạo Minh Ước có là cái gì ở trong mắt Tiêu Chính Văn!

“Có lẽ, ở trong mắt ông, tất cả mọi thứ trên trái đất đều không chịu nổi một đòn, hoặc là thứ gọi là thuật pháp vô thượng của vùng ngoài lãnh thổ ở trong mắt ông đã đủ để càn quét thế giới này rồi!”

“Thế nhưng tại sao ông không suy nghĩ cho tử tế, tại sao bọn họ lại phải tiến công vào địa cầu, tại sao phải tranh đoạt di tích Long tộc cơ chứ?”

Lời này của Tiêu Chính Văn vừa mới thốt ra, trong lòng Điền Kỵ giống như có một tia sét bùng nổ!

Không sai!

Nếu như những thế lực kia của vùng ngoài vũ trụ thật sự cường đại giống như bọn họ nói thì việc gì phải nhòm ngó tới di tích Long tộc?

Hành vi của bọn họ đã nói lên rằng ngay cả thế lực các phương ở vùng ngoài vũ trụ cũng đều đang thèm muốn tới mọi thứ của địa cầu!

“Cậu...cậu rốt cuộc là ai? Sao cậu có thể biết được nhiều bí mật có liên quan tới Long tộc như thế?”, Điền Kỵ run rẩy nói.

“Việc tôi là ai đã không còn quan trọng nữa rồi, tôi chỉ biết vào hàng chục nghìn năm về trước, lúc đám người ở vùng ngoài vũ trụ này gặp được Hoàng Đế và Huyền Nữ thì đều phải quỳ bái!”

“Mặc dù Tiêu Chính Văn tôi không có tài cán gì, thế nhưng cũng nguyện noi theo Hoàng Đế, khiến cho vùng ngoài vũ trụ phải chịu khuất phục dưới gót chân!”, Tiêu Chính Văn vừa nói dứt lời, Điền Kỵ cũng bỏ mạng theo luôn!

Lần này là cái chết thực thụ, khi một làn gió nhẹ thổi tới, cơ thể của Điền Kỵ lập tức hóa thành vô số bụi mịn và tan biến giữa thế gian!

Cho tới cuối cùng, ông ta cũng chỉ để lại một tiếng cười bi thương vang vọng khắp không gian!

Lúc này, xung quanh lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều đang yên lặng nhìn về phía Tiêu Chính Văn!

Nhìn từ góc độ của bọn họ, Tiêu Chính Văn chỉ khẽ vỗ lên trên vai của Điền Kỵ mà Điền Kỵ đã hóa thành tro bụi luôn rồi!

Tiêu Chính Văn giơ tay cầm lấy tách trà ban nãy, nước trà vẫn còn đang ấm!

Liếc nhìn lá trà bên trong tách, Tiêu Chính Văn một hơi uống cạn!

Sau đó lại một mình sải bước đi xuống khỏi núi Long Vân!

Kết quả của trận đấu này mặc dù vẫn chưa được truyền ra bên ngoài, thế nhưng có thể đoán ra được kể từ thời khắc này, địa vị của Tiêu Chính Văn ở vùng ngoài lãnh thổ đã không còn một ai có thể thay thế!

Mà việc Tiêu Chính Văn ngang tàn xuất thế cũng hoàn toàn thay đổi sự bình đẳng trong quyền lợi của vùng ngoài lãnh thổ!

Kể từ giây phút này sẽ không còn là thời đại mà Thiên Đạo Minh Ước có thể độc tôn, Tiêu Chính Văn và thế tục Hoa Quốc cũng sẽ có quyền tiếng nói tuyệt đối ở vùng ngoài lãnh thổ!
Chương 2690: Lại đến nhà họ Trần

Sau khi Điền Kỵ bỏ mạng, hai người Ngụy Vinh Kỳ và Long Cổ cũng âm thầm rời đi.

Ở lại nơi này đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa, từ giờ trở đi, nước Ngụy cũng cần dựa dẫm vào Tiêu Chính Văn mới có thể tiếp tục tồn tại!

Khổng Tề Thiên ngẩng mặt nhìn về phía một đầu khác của Tinh Vũ, thở dài một tiếng, trừ phi bản thể của ông ta đích thân tới, bằng không cũng chẳng đủ sức mà tranh đấu với Tiêu Chính Văn!

Lúc này, ở biên giới phía nam thành Thiên Khu, trong một trang viên phong cảnh hữu tình.

Trang viên này cổ kính mà trang nhã, nơi nào cũng bộc lộ ra khí tức của quý tộc, hơn nữa so với đảo Tề Thiên của Điền Kỵ, nơi này càng có phong cảnh như tranh, đẹp tựa chốn tiên cảnh giữa nhân gian!

Nơi này chính là nơi ở của nhà họ Trần!

“Báo! Gia chủ...xảy... xảy ra chuyện lớn rồi, Điền Kỵ... Điền Kỵ tử trận!”

Cái gì?

Tất cả mọi người trong đại sảnh sau khi nghe thấy tin tức này thì đều ngẩn ra!

Điền Kỵ chết rồi ư?

Đối với bất cứ thế lực một phương nào mà nói, tin tức này đều giống như sét đánh ngang tai!

Dẫu sao từ trước tới giờ, Điền Kỵ vẫn luôn là sự tồn tại đỉnh cao ở vùng ngoài lãnh thổ, mấy nghìn năm trở lại đây vẫn luôn do một tay ông ta chỉ đạo mọi thứ ở vùng ngoài lãnh thổ!

Vả lại cảnh giới của Điền Kỵ khủng bố tới độ nào cơ chứ?

Cả vùng ngoài lãnh thổ cũng chẳng tìm ra được cao thủ thứ hai giống như ông ta!

Một nhân vật giống như truyền kỳ như vậy lại chết trong tay Tiêu Chính Văn?

Nhà họ Trần không xa lạ gì với Tiêu Chính Văn, Trần Huy Tổ cũng từng vô số lần cảnh cáo nhà họ Trần người không thể đắc tội nhất chính là Tiêu Chính Văn!

Thế nhưng Tiêu Chính Văn còn quá trẻ, nhà họ Trần sao có thể bận tâm tới lời Trần Huy Tổ nói?

Mãi tới khoảnh khắc này, bọn họ mới ý thức được rằng Tiêu Chính Văn đã trở thành một ngôi sao mới nổi!

Bây giờ càng giống như mặt trời giữa buổi ban trưa, dễ dàng thay thế địa vị khi trước của Điền Kỵ ở vùng ngoài lãnh thổ!

Không chỉ như vậy, một tháng trước, Tiêu Chính Văn chỉ một thân một mình tới âm phủ, vậy mà lại giết cho âm phủ người ngã ngựa đổ, Sở Giang Vương trong số thập điện Diêm Vương phải bỏ mạng!

Hai vợ chồng Dương Giác Thoái chết cả đôi!

Dù là Bạch Khởi năm đó, ở vào độ tuổi như anh cũng tuyệt đối không thể có được thành tựu như vậy!

Mới ba mươi tuổi mà thôi, ở cái độ tuổi này, dù là cụ tổ của nhà họ Trần thì cũng vẫn đang chới với ở cảnh giới Thiên Vương!

Còn Tiêu Chính Văn người ta đã có thực lực Ngụy Tiên ở cảnh giới Thiên Cảnh cấp bốn rồi!

Lúc này, bên trong thư phòng ở gian nhà phía sau nhà họ Trần, mấy thị nữ có dung mạo hết sức xuất chúng đang hầu hạ một ông lão dùng cơm!

Ông lão có vẻ mặt hồng hào, làn da mịn màng như da em bé, cặp mắt đen long lanh tia sáng!

“Cụ tổ, Điền Kỵ chết rồi!”

Một thị nữ trong số đó nhỏ giọng bẩm báo.

“Chết thì cũng chết rồi, chỉ là một quân cờ mà thôi!”

Ông lão không chút bận tâm tới chuyện này.

Có lẽ ở trong lòng người khác, Điền Kỵ vẫn là một sự tồn tại đỉnh cao, thế nhưng ở trước mặt ông lão, Điền Kỵ có là cái thá gì?

Ông ta sống hay chết, đối với nhà họ Trần mà nói cũng nhẹ như lông hồng!

Cùng lúc này, hai người Tiêu Chính Văn và Hắc Bá cũng đang trên đường tới nhà họ Trần.

Sau khi nhà họ Trần hay tin Điền Kỵ chết thì việc đầu tiên chính là mời Tiêu Chính Văn tới.

Tiêu Chính Văn cũng không khước từ, dẫu sao Trần Huy Tổ vẫn ở nhà họ Trần.

Trên đường đi, ngay cả Hắc Bá cũng tỏ ra hết sức cung kính đối với Tiêu Chính Văn, dẫu sao vùng ngoài lãnh thổ cũng là một nơi đề cao thực lực, vả lại trận chiến giữa Tiêu Chính Văn và Điền Kỵ, Hắc Bá cũng đã đứng quan sát từ xa!

Vào khoảnh khắc Tiêu Chính Văn giơ tay lên biến Điền Kỵ thành tro bụi, trong lòng Hắc Bá cũng hết sức chấn động!

Mặc dù trước đây ông ta cũng cho rằng Tiêu Chính Văn khác với người thường, thế nhưng không thể ngờ được Tiêu Chính Văn lại mạnh tới mức này!

Thậm chí có thể nói, một mình Tiêu Chính Văn đã chống đỡ cho cả khoảng trời của thế tục Hoa Quốc!

Tư thế oai hùng như vậy, sức mạnh vĩ đại như thế không hề thua kém với Thủy Hoàng Đế khi xưa!

Dù là bây giờ thì có mấy người liên tưởng được rằng cậu thanh niên chưa tới ba mươi tuổi trước mắt này lại có thể giết chết một cao thủ đỉnh cao giống như Điền Kỵ?

“Cậu Tiêu, không xa phía trước chính là nhà họ Trần!”, Hắc Bá hết sức khách khí chỉ về phía rừng trúc phía xa, nói.

“Thái Bá, không cần phải khách khí như vậy!”, Tiêu Chính Văn khẽ cười nói.

Hắc Bá không khỏi cười khổ, bây giờ ở vùng ngoài lãnh thổ, ai dám tỏ ra không khách khí với Tiêu Chính Văn chứ?

Đừng nói là một người nào đó, dù là những thế lực lớn từng kết thù với Tiêu Chính Văn kia bây giờ chắc hẳn đều đang run lên lẩy bẩy nhỉ?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom