• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (11 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2677-2680

Chương 2677: Không hề giấu giếm

Điền Kỵ liếc nhìn Long Cổ, khẽ lắc đầu nói: "Ông sẽ không giúp hắn! Thực ra, cái chết của Ngụy Võ Hầu, các người hiểu rõ là ai giết hơn cả tôi!"

"Thật sự khó thoát khỏi tai mắt của chủ soái Điền. Vậy được, theo như lời của chủ soái Điền, hôm nay Long Cổ tôi chỉ làm khán giả thôi!"

Nói xong, Long Cổ đi tới chiếc ghế bên cạnh rồi ngồi xuống.

Tiêu Chính Văn cũng bước vào đình, ngồi đối diện với Điền Kỵ.

Vào lúc này, một luồng ánh sáng chiếu thẳng vào cái đình nhỏ trên đỉnh núi.

Dưới ánh sáng rực rỡ, mấy người ngồi đối diện nhau trong căn đình cứ như những người bạn cũ đã nhiều năm không gặp, tôn trọng nhau như khách quý!

"Nghe nói cậu Tiêu rất am hiểu về trà đạo, chi bằng thử xem mùi vị trà của tôi thế nào?"

Điền Kỵ vừa nói vừa đưa một tách trà đến tay Tiêu Chính Văn.

Bất kể từ giọng nói hay phong thái của Điền Kỵ, đều không có chút sát khí nào!

Có vẻ như hôm nay ông ta đặc biệt mời Tiêu Chính Văn đến trò chuyện.

“Ừ, trà thơm, quả nhiên là trà ngon!”, Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu khen ngợi.

Điền Kỵ cười nhạt nói: "Thật ra hôm nay nhìn thấy cậu khiến tôi nhớ lại tôi của ngày xưa. Nhớ năm đó, tôi cũng giống như cậu, rất hăng hái, tung hoành ngang dọc".

“Nếu không phải giữa tôi và cậu có tín ngưỡng trái ngược, lập trường bất đồng thì tôi thật sự muốn kết giao với cậu!”, ánh mắt Điền Kỵ lộ ra một chút tiếc nuối.

Sau đó ông ta nhìn ánh sáng ở phía chân trời, thở dài nói: "Chỉ đáng tiếc, một ngôi sao mới nổi sắp bỏ mạng, đây là sự mất mát của Đông Vực và cũng là tổn thất của Hoa Quốc!"

"Không giấu gì cậu, tôi đến vùng ngoài lãnh thổ đã mấy ngàn năm, nhưng chưa từng gặp người trẻ tuổi nào giống như cậu!"

Mặc dù ngoài mặt, Điền Kỵ vẫn đang nói cười vui vẻ, nhưng bên trong lời nói đã ẩn chứa ý định giết người!

Cho dù là Tiêu Chính Văn hay Điền Kỵ, trong lòng đều biết rất rõ, hôm nay hai người họ gặp nhau chỉ có một người có thể sống sót rời đi!

Cho dù Điền Kỵ tiếp đón nồng hậu và hiếu khách như vậy thì Tiêu Chính Văn cũng tuyệt đối sẽ không mềm lòng với ông ta.

Suy cho cùng, ông ta đang có ý đồ với giới thế tục, điều này đã chạm vào điểm giới hạn của Tiêu Chính Văn!

Giới thế tục Hoa Quốc là nơi mà mấy đời nhà họ Tiêu đã không ngần ngại hy sinh mạng sống để bảo vệ, tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ ai dễ dàng có ý đồ xấu!

Cũng giống vậy, Điền Kỵ sẽ không để Tiêu Chính Văn sống sót rời đi, nếu không, tội ác nhà họ Điền và nhà họ Khổng cấu kết với âm phủ, giết hại sinh linh cũng sẽ bị công khai khắp nơi!

Đây là kết quả mà cả nhà họ Điền và nhà họ Khổng đều không thể chấp nhận được.

Danh vọng và uy tín là thứ giúp nhà họ Khổng có thể kiểm soát mọi thứ ở vùng ngoài lãnh thổ, mất đi những thứ này thì không thể nắm chắc quyền lực ở vùng ngoài lãnh thổ nếu chỉ dựa vào vũ lực và nguồn lực tài chính.

“Trận chiến sinh tử là không thể tránh khỏi, sao ông phải làm bộ làm tịch như vậy?” Tiêu Chính Văn thờ ơ hỏi.

"Thật ra hôm nay tôi cũng thành tâm, nhân tài như cậu không nhiều, nếu cậu có thể hồi tâm chuyển ý thì tôi hy vọng có thể bắt tay làm hòa với cậu!", Điền Kỵ mỉm cười nói.

“Tôi có một câu hỏi mong ông thành thật trả lời!”, Tiêu Chính Văn thờ ơ nói.

“Được!”, Điền Kỵ khẽ gật đầu.

“Cái chết của Hạng Vương có liên quan đến ông không?”, Tiêu Chính Văn đột nhiên lạnh lùng hỏi.

Điền Kỵ khẽ gật đầu nói: "Không sai, không chỉ có liên quan mà có thể nói bi kịch cuộc đời Hạng Vũ là do một tay tôi tạo nên!"

"Mấy năm trước, vùng ngoài lãnh thổ cử ra một số lượng lớn cao thủ trở về thế tục, đồng thời ám sát một vài người bên phía Hoa Quốc, đây cũng là chủ ý của tôi!"

"Kể cả sau này, việc vây đánh Hạng Vũ tại trụ sở chính của Thiên Đạo Minh Ước cũng là do một tay tôi dàn dựng, nhưng có điều, việc cậu xuất hiện lại khiến tôi rất kinh ngạc”.

“Ông làm vậy chỉ vì lấy bí mật trong di tích Long tộc sao?” Tiêu Chính Văn nghiêng đầu nhìn Điền Kỵ.

“Không sai!”, Điền Kỵ không hề giấu giếm.

“Nhưng ông cũng là người Hoa Quốc, chẳng lẽ ông vì để có được di tích Long tộc mà nhẫn tâm tàn sát đồng bào của mình sao?”, giọng điệu của Tiêu Chính Văn càng trở nên lạnh lùng.

"Ừ đấy! Thế thì đã sao? Ngay cả thảm họa càn quét Hoa Quốc hai trăm năm trước cũng là do tôi bày ra đó. Nếu không, người Vy Hào sao lại dám xâm phạm Hoa Quốc chứ?"
Chương 2678: Ai còn nhớ?

"Hơn nữa, năm đó cũng là tôi bày mưu tính kế, bảo người đi tiêu diệt mấy cao thủ trấn quốc của Hoa Quốc!"

Điền Kỵ không hề che giấu điều gì, cũng không có cảm giác áy náy tội lỗi, ngược lại còn nói một cách thản nhiên.

"Cái gì? Ông lại bày mưu tính kế cho người Vy Hào xâm lược Hoa Quốc ư? Ông! Ông còn là người Hoa Quốc không hả?", ngay cả Long Cổ bên cạnh cũng không nghe được nữa.

Dẫu sao, có nói thế nào đi chăng nữa thì Điền Kỵ cũng được coi là tướng quân của nước Tề thời Tần. Bây giờ nước Tề là một phần của Hoa Quốc, nơi này cũng có con cháu đời sau của nước Tề.

Nhưng Điền Kỵ lại muốn mượn tay người khác để tiêu diệt Hoa Quốc!

"Ồ, ở cấp bậc của chúng ta, giữa những người bình thường và những con kiến thì có gì khác nhau? Hơn nữa, chỉ khi chúng ta có được di tích của Long tộc trước thì mới có thể cắt đứt ý đồ của đám người ngoài vũ trụ”.

"Khôi phục hòa bình cho giới thế tục và vùng ngoài lãnh thổ chẳng lẽ không tốt sao? Hoa Quốc, Vy Hào hay bất kỳ đất nước nào trong giới thế tục cũng nên hy sinh tất cả vì sự hòa bình vĩnh viễn!"

Điền Kỵ cười khẩy nói.

Ngay sau đó, ông ta lại nhìn luồng ánh sáng ở phía chân trời, dường như đang nhớ ra điều gì đó, buột miệng nói: "Tôi, người nhà họ Điền của nước Tề đã từng bảo vệ cho con dân trăm họ nước Tề, nhưng kết quả thì thế nào?"

“Cả nhà họ Điền của tôi không phải bị quân Tần tiêu diệt, mà là bị bọn phản dân nước Tề tàn sát!"

"Năm đó, ngày Hạng Vũ trơ mắt ngồi nhìn nhà họ Điền của tôi bị diệt vong thì đã định trước kết cục của tất cả mọi chuyện hôm nay”.

"Nhà họ Khổng hay Hạng Vũ đều là kẻ thù không đội trời chung của nhà họ Điền tôi! Nhưng tại sao tôi lại cống hiến cho nhà họ Khổng? Chẳng lẽ các người cho rằng tôi thật sự cam tâm tình nguyện làm vậy sao?"

"Chẳng qua là để trả thù mà thôi! Kiếp này Điền Kỵ tôi không chỉ phải giết chết Hạng Vũ, mà còn phải tiêu diệt tất cả những kẻ đã phản bội lại nhà họ Điền ở Hoa Quốc!"

Tiêu Chính Văn cười khẩy, khẽ lắc đầu nói: "Nhà họ Tiêu của tôi cũng đã từng nhuốm máu vì Hoa Quốc, nhưng cũng từng bị trăm dân Hoa Quốc nghi ngờ tra hỏi như vậy!"

"Nhưng! Ông và tôi đều là con cháu của Hoa Quốc, phản bội tổ quốc chính là phản bội lại tổ tiên”.

Điền Kỵ khịt mũi lạnh lùng hỏi: "Tổ tiên? Hừ, cậu nói nhà họ Tiêu của cậu cũng từng bị đám kiến hôi đó nghi ngờ tra hỏi đấy, đám phàm phu tục tử không biết tốt xấu như bọn chúng, xứng đáng để cậu hy sinh nhiều như vậy ư?”

“Chẳng lẽ cậu không nghĩ rằng, tất cả mọi thứ mà cậu phải bỏ ra sẽ không bao giờ nhận được hồi đáp xứng đáng sao?"

Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu nói: "Từ ngày Tiêu Chính Văn tôi gia nhập quân đội, từ lúc tôi thề bảo vệ Hoa Quốc, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ được đền đáp!"

"Bảo vệ Hoa Quốc là sứ mệnh muôn thuở của mỗi quân nhân! Với tư cách là tướng quân của nước Tề, mà ngay cả đạo lý đơn giản như vậy, ông cũng không hiểu sao?”

Ngay khi giọng nói của Tiêu Chính Văn vừa dứt, nước trong tách trà trong tay đột nhiên hóa thành một vòng xoáy, một tia sáng bí ẩn đột nhiên bay ra khỏi núi Long Vân!

Ngay sau đó, anh em Điền Văn và đám người Khổng Tề Thiên đồng thời chấn động!

Sức mạnh trên người bọn họ dường như đang bị tước đoạt khỏi cơ thể bởi một luồng năng lượng bí ẩn!

Đám người Errdogan cũng ở trong tình trạng tương tự.

Dù bọn họ ở cách nơi này xa vạn dặm nhưng vẫn không thoát khỏi thuật cướp đoạt!

Khi tia sáng đó quay trở lại cơ thể Tiêu Chính Văn, sức mạnh của đám người Điền Văn cũng tập trung về phía Tiêu Chính Văn.

"Thế giới này dựa trên quy luật rừng rậm, ngay cả giới thế tục cũng không ngoại lệ! Đây chính là thiên đạo!" Điền Kỵ lại chế nhạo, đồng thời, ánh mắt nhìn về phía ánh sáng bí ẩn bay từ trên trời xuống.

"Ông nói đúng, nhưng ông tuyệt đối không nên phản bội tổ quốc. Đây là vết nhơ của bất kỳ người quân nhân nào, cũng là điều cấm kỵ trong cuộc đời con người!", Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

"Tiêu Chính Văn, có thể nói ra những lời này chứng tỏ cậu vẫn còn quá trẻ, chưa trải sự đời, chưa được mở rộng tầm mắt! Cậu phải nhớ rằng chỉ con người còn sống thì mọi thứ mới có ý nghĩa!"

"Nếu ngay cả mạng sống cũng mất rồi thì cậu bảo vệ ai, phản bội ai, còn có ý nghĩa sao? Ai sẽ nhớ tới cậu chứ?"

"Ví dụ như, Thủy Hoàng chết vì Hoa Quốc, Nữ Đế vì bảo vệ Hoa Quốc mà thần hồn cũng không còn, bây giờ, có bao nhiêu người nhớ đến sự tồn tại của họ cơ chứ?"

Giọng nói của Điền Kỵ cũng dần trở nên lạnh lùng, trong đôi mắt ông ta lóe lên từng tia sáng lạnh băng.
Chương 2679: Chuyển chủ đề

Điền Kỵ nói như vậy chẳng khác gì thừa nhận là ông ta đã phản bội lại Hoa Quốc, mà mục đích của việc ông ta bán đứng Hoa Quốc chính là để có được bí mật của di tích Long tộc!

“Thật ra nếu cứ để di tích Long tộc ngủ yên mãi trên lãnh thổ Hoa Quốc rõ ràng là đang phung phí của trời, so với việc để nó ngủ yên như vậy, chi bằng để cho tôi sử dụng nó!”

Những lời này của Điền Kỵ đã tỏ rõ lập trường và thái độ của bản thân với tất cả mọi người rồi!

“Xem ra những tai hoạ ập đến với Hoa Quốc khi trước đều là do một tay ông trù tính?”

Lúc này, không chỉ có Tiêu Chính Văn đoán ra tất cả những chuyện không may và tai hoạ của Hoa Quốc gần như đều có liên quan tới Điền Kỵ, thậm chí ngay cả vô số tai hoạ trong những năm vừa qua cũng là do một tay Điền Kỵ vạch ra!

“Thật ra, tình hình ở chiến trường vùng ngoài vũ trụ đã không còn khả quan nữa rồi, vùng ngoài lãnh thổ chúng ta không có nhiều cao thủ hơn để bổ sung vào bên trong, chỉ dựa vào mấy người Bạch Khởi thì e rằng cũng chẳng chống đỡ được bao lâu nữa!”, Điền Kỵ khẽ thở dài nói.

“Viện cớ mà thôi!”, Tiêu Chính Văn bình thản thốt ra mấy chữ này.

“Viện cớ? Hừ, tôi không ngại nói thẳng, bây giờ chúng ta đang liên tiếp bị đánh bại ở chiến trường vùng ngoài vũ trụ rồi!”

“Mà cao thủ Thiên Cảnh của vùng ngoài lãnh thổ cũng chỉ có mấy người mà thôi, đương nhiên, người của Vạn Kiếm Cốc cũng tới từ vùng ngoài vũ trụ, thế nhưng ba người bọn họ không phải đều chết trong tay cậu cả rồi hay sao?”

“Với tình hình bây giờ mà nói, mấy người Bạch Khởi căn bản không còn cơ hội trở về vùng ngoài lãnh thổ, thế nhưng, thế lực bên phía vùng ngoài vũ trụ đã thâm nhập vào bên trong vùng ngoài lãnh thổ”.

“Bọn họ chỉ là vẫn chưa tìm thấy đường dẫn tới thế tục mà thôi, nếu như để cho bọn họ biết được con đường dẫn tới thế tục, vậy thì kết quả cũng có thể tưởng tượng ra được rồi!”

“Vậy nên, thời gian còn lại của chúng ta đã cực kỳ có hạn!”

“Không chỉ có vùng ngoài vũ trụ đang nhìn chăm chăm, ngay cả âm phủ cũng đang nhăm nhe tới thế tục, chỉ dựa vào mấy cao thủ Thiên Cảnh của vùng ngoài lãnh thổ thì căn bản chẳng thể cản được hai thế lực lớn liên thủ vây đánh!”

“Nếu như sự việc đã phát triển tới bước này, vậy thì chúng ta cũng chỉ đành buông bỏ thế tục, toàn lực bảo toàn sức mạnh còn lại của chúng ta, nước cờ này đã đi rồi, lẽ nào bây giờ cậu còn không hiểu được dụng ý tốt đẹp của tôi sao?”

Nói tới đây, Điền Kỵ nhìn về phía chân trời với vẻ mặt dày vô liêm sỉ, nói với vẻ mình đang suy xét cho muôn dân trong thiên hạ: “Thật ra, thiên phú của cậu rất cao, thậm chí có thể ngang hàng với tôi hồi trẻ!”

“Nếu như chúng ta có thể liên thủ, dù cho người của vùng ngoài vũ trụ và âm phủ thật sự giết tới thì chúng ta cũng có thể bảo toàn được một chốn nương thân cho mình!”

“Đây mới là việc chúng ta nên suy xét chứ không phải vì đám kiến kia mà bỏ lỡ thời cơ tốt nhất!”

Điền Kỵ nói rồi hướng ánh mắt nhìn về phía Long Cổ.

Thật ra ông ta đã bài bố cục diện từ mấy trăm năm trước, hơn nữa không chỉ có Điền Kỵ đang làm như vậy, mà nhà họ Khổng cũng đang câu kết với thế lực ở vùng ngoài vũ trụ.

Nói cách khác, dù là Điền Kỵ hay là nhà họ Khổng đều đã buông bỏ thế tục và vùng ngoài lãnh thổ, bọn họ một lòng muốn làm kẻ phản bội, lý do chỉ là để bảo toàn tính mạng cho bản thân!

Mà bên phía chiến trường vùng ngoài vũ trụ không chỉ có Điền Kỵ đang âm thầm giúp đỡ thế lực vùng ngoài vũ trụ, ngay cả nhà họ Khổng cũng đang âm thầm nhúng tay.

Nếu không thì mấy nghìn năm nay vùng ngoài lãnh thổ cũng chẳng có chuyện ngay tới một cao thủ Thiên Cảnh cũng chưa từng xuất hiện.

“Tiêu Chính Văn, thật ra cảnh giới của cậu vẫn còn quá thấp, dù là địa cầu hay là thế tục thì cũng chỉ là một hạt bụi nhỏ bé trong vũ trụ mà thôi!”

“Chỉ cần chúng ta liên thủ với vùng ngoài vũ trụ, vậy thì cả vùng ngoài vũ trụ đều có thể để mặc cho chúng ta ngao du, tới lúc đó, giữa đất trời còn chỗ nào không phải thiên hạ của chúng ta?”

“Ý của ông là hai chúng ta liên thủ lại, bán đứng vùng ngoài lãnh thổ trước sau đó là tới thế tục, lấy bí mật của di tích Long tộc, sau đó về dưới trướng vùng ngoài vũ trụ, cùng nhau hưởng vinh hoa?”, Tiêu Chính Văn cười lạnh lùng lên tiếng.

“Không sai! Lẽ nào người giống như tôi và cậu còn phải đi bảo vệ cho đám người bình thường giống như bầy kiến kia sao? Hơn nữa, theo như tôi được biết, cậu đã mất đi quá nửa sinh khí, tuổi thọ cũng chỉ còn lại có mấy chục năm!”

“Nếu như không thể mau chóng đột phá, vậy thì chưa tới mấy chục năm, tính mạng của cậu sẽ chẳng thể giữ nổi nữa, tới lúc đó ai sẽ đi bảo vệ cho bọn họ?”

“Ai sẽ vì thế tục Hoa Quốc mà đối kháng với thế lực cường đại của vùng ngoài vũ trụ? Lẽ nào cậu vẫn còn không hiểu tất cả những việc cậu làm đều chẳng có chút tác dụng nào hay sao?”

Điền Kỵ tiếp tục dụ dỗ.

Thật ra trong mắt Điền Kỵ, mỗi một câu nói của ông ta đều đang nói trúng chỗ đau của Tiêu Chính Văn, đặc biệt là việc Tiêu Chính Văn chỉ còn sống thêm được mấy chục năm nữa, đổi lại là bất cứ ai thì đây cũng đều là chuyện lớn hàng đầu!

Sinh mệnh đối với bất cứ người nào cũng đều hết sức trân quý.

“Ông nói rất có lý!”, Tiêu Chính Văn khẽ cười gật đầu.

“Vậy ông cảm thấy con người Hồng Ấn thế nào?”

Không để cho Điền Kỵ tiếp tục lên tiếng, Tiêu Chính Văn thẳng thừng chuyển chủ đề, hướng câu chuyện về phía Hồng Ấn!
Chương 2680: Đột phá

“Người này tu vi sâu không thể lường, hơn nữa còn dũng cảm mưu trí, không hổ là một đứa con cưng của trời!”, Điền Kỵ lập tức đưa ra một lời đánh giá rất cao dành cho Hồng Ấn!

“Ừ, nói hay lắm! Có điều, đó cũng chỉ là nhận định của ông, trong mắt tôi, ông ta chỉ giống như con kiến, mạng của ông ta chẳng đáng một đồng!”, Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu.

“Ồ?”, Điền Kỵ quay phắt đầu lại, nhìn về phía Tiêu Chính Văn với ánh mắt hết sức kinh ngạc.

“Những thứ mà ông sùng bái căn bản chắc có sức hấp dẫn gì ở trong mắt tôi!”

Tiêu Chính Văn vừa nói vừa đứng dậy, chùm sáng khi trước cũng đã hoàn toàn thâm nhập vào trong cơ thể Tiêu Chính Văn!

Ngay sau đó, khí tức cả người Tiêu Chính Văn cũng đột ngột dâng cao, hơn nữa còn đang không ngừng lớn mạnh!

“Vùng ngoài vũ trụ? Bọn họ ở trong mắt tôi cũng chỉ như cỏ dại mà thôi! Tiêu Chính Văn tôi muốn bảo vệ cho thế tục Hoa Quốc, muốn bảo vệ cho những người dân bình thường bị ông coi như con kiến kia!”

Tiêu Chính Văn vừa nói dứt lời, anh đã tiến lên cảnh giới Thiên Cảnh cấp hai!

Hơn nữa khí tức vẫn đang không ngừng dâng cao hơn nữa.

“Điền Kỵ, dù cho ông xuất phát từ bất cứ lý do gì thì cũng không nên phản bội lại tổ quốc, càng không nên vì lợi ích của bản thân mà khiến cho muôn dân Hoa Quốc phải rơi vào tình cảnh khốn khổ lầm than!”

“Dù ông có rời khỏi thế tục mấy trăm hay thậm chí là mấy nghìn năm, nơi đó vĩnh viễn vẫn là quê hương nơi đã nuôi dưỡng ông!”

“Ông có thể không rơi đầu đổ máu vì mảnh đất đó, thế nhưng ông không nên bán đứng nó!”

Vừa nói, khí tức của Tiêu Chính Văn đột nhiên biến đổi, đột phá lên Thiên Cảnh cấp ba!

Khoảnh khắc này, ngay cả Long Cổ đứng bên cạnh cũng chấn động tới tột đỉnh!

Đây là Thiên Cảnh đó, người bình thường mỗi khi đột phá một bậc thì đâu chỉ cần thời gian có mấy trăm năm?

Mà Tiêu Chính Văn lại liên tiếp đột phá lên hai bậc cảnh giới chỉ trong khoảnh khắc!

“Tiêu Chính Văn tôi trước nay không phải một kẻ thích chém giết, thế nhưng nếu như ông dám có ý đồ gì với thế tục thì chính là đang đối địch với tôi! Tiêu Chính Văn tôi không bao giờ liên thủ với kẻ địch, càng không bỏ qua cho bất cứ kẻ nào có ý đồ tiêu diệt Hoa Quốc của tôi!”

“Ai dám có ý đồ gì với Hoa Quốc thì chỉ có một kết cục, đó chính là cái chết!”

Khi mà chữ “chết” được thốt ra khỏi miệng, đất trời một phương cũng trở nên chấn động theo!

Vô số tia sét cứ thế rền vang, trên bầu trời mây đen cuồn cuộn, cuồng phong rít gào!

Tiêu Chính Văn cũng đặt chân lên cảnh giới Thiên Cảnh cấp bốn ngay trong khoảnh khắc này!

Một cỗ khí tức mạnh mẽ bộc phát ra, khí tức Nguỵ Tiên cuồn cuộn như nước biển cứ thế lan tràn!

Khí tức của Điền Kỵ cũng dâng cao theo, hai cỗ khí tức Nguỵ Tiên lao thẳng vào nhau trên khoảng không, bầu trời cũng xuất hiện một vết nứt hết sức rõ nét!

Long Cổ phía bên cạnh cũng bị cỗ khí tức khủng bố này đụng cho văng ra xa mấy trăm mét, ngay cả ông ta căn bản cũng chẳng thể chống đỡ nổi trước khí tức của hai người!

Rất rõ ràng, dù là Tiêu Chính Văn hay Điền Kỵ đều không nể mặt ông ta chút nào, mà trận chiến ngày hôm nay cũng đã chẳng thể tránh khỏi!

Nếu như không phải Long Cổ có thực lực siêu nhiên thì lúc này e rằng đã chết ở nơi đây luôn rồi!

“Hôm nay tới uống ngụm trà, suýt thì bỏ mạng luôn ở nơi này!”, Long Cổ trở về bên cạnh Nguỵ Vô Kỵ chỉ trong nháy mắt.

“Sao thế, bọn họ nói chuyện không thuận lợi à?”, Nguỵ Vô Kỵ nhíu mày nói.

“Sao có thể nói chuyện thuận lợi được chứ? Một người muốn tiêu diệt thế tục, tìm di tích Long tộc, người còn lại có chết cũng phải bảo vệ lấy thế tục, rõ ràng là nước và lửa chẳng thể dung hoà!”, Long Cổ thở dài nói.

“Ồ?”, Nguỵ Vô Kỵ khẽ nhíu mày.

“Đổi lại là cậu, cậu sẽ đồng ý sao?”, Long Cổ đột nhiên hỏi.

“Không biết! Có điều ít nhất trước khi chiến trường vùng ngoài vũ trụ thất thủ, tôi không thể nghiêng về phía vùng ngoài vũ trụ, dẫu sao nước Nguỵ cũng là một phần của Hoa Quốc, bán đứng thế tục chẳng khác gì bán đứng tổ tiên của nước Nguỵ!”

Long Cổ nghe vậy thì khẽ gật đầu nói: “Không sai! Mặc dù cậu không bằng Tiêu Chính Văn, thế nhưng dẫu sao vẫn có chút giới hạn, chỉ đáng tiếc là hôm nay Tiêu Chính Văn chưa chắc đã có thể trở về toàn thây, rõ ràng Điền Kỵ này đã chuẩn bị hết sức đầy đủ!”

“Ôi, nếu như Tiêu Chính Văn chết ở nơi này thì e rằng không chỉ có thế tục sắp gặp hoạ lớn, ngay cả vùng ngoài lãnh thổ cũng…”, nói tới đây, trên mặt Nguỵ Vinh Kỳ cũng lộ ra vẻ lo lắng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom