• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (8 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2652-2656

Chương 2652: Sống chết luân hồi

“Không ngờ sau một ngàn năm, thế tục vẫn có một thiên tài như cậu xuất hiện, nhưng tiếc là cậu không nên giết người của tôi, càng không nên giết Tả Phượng Kiều”.

Nói rồi Sở Giang Vương lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn.

Mặc dù người thanh niên trước mặt này chắc chắn là thiên tài của một thế hệ nhưng vẫn kém hơn ông ta rất nhiều.

Trước tiên chưa kể đến cấp bậc này, không có cả thực lực Thiên Cảnh cấp hai thì chỉ như một đứa trẻ ba tuổi yếu ớt ở trước mặt ông ta thôi.

“Nếu cậu có thể hiểu được sự tình thì có lẽ sẽ không lưu lạc đến bước đường này, người xưa có câu cứng quá thì dễ gãy, cây cao đón gió lớn”.

“Những gì cậu đã làm thì có chết một ngàn lần mười ngàn lần cũng không đủ để đền tội cho cậu, nhưng ông trời rất yêu thương sinh linh, hôm nay tôi có thể cho cậu một cơ hội tự sát”.

“Để cậu chết không quá khó coi”.

Sở Giang Vương kiêu ngạo nói.

Ông ta nghĩ rõ ràng Tiêu Chính Văn đang tự chui đầu vào lưới, cho dù anh có tài năng xuất chúng thế nào, cuối cùng cũng chỉ có một con đường chết.

“Tự sát? Xin lỗi nhé, không chỉ tôi sẽ không tự sát mà cũng sẽ không cho ông cơ hội tự sát”.

Tiêu Chính Văn bình tĩnh nhìn Sở Giang Vương, ánh mắt lóe lên tia sắc lẻm.

“Ha ha ha!”

Nghe thế Sở Giang Vương ngửa mặt lên bật cười, một lúc sau mới lắc đầu nói: “Này, cậu cũng đánh giá cao mình quá đấy”.

“Mặc dù tôi không phải là người có thực lực cao nhất trong mười điện chủ, nhưng giết cậu thì không cần tốn nhiều sức lực”.

Sở Giang Vương không vội ra tay, trong mắt ông ta lúc này Tiêu Chính Văn đã như một thi thể.

Giết anh chẳng qua là xem tâm trạng của Sở Giang Vương.

Dĩ nhiên Sở Giang Vương cũng biết rõ lần này Tiêu Chính Văn tìm đến đây không thể nào tự tìm chết mà là muốn đến giết ông ta, nhưng cách biệt giữa hai người họ quá lớn, dù ông ta đứng yên không động đậy, Tiêu Chính Văn cũng không thể nào gì ông ta.

Dù sao ông ta cũng là Ngụy Tiên, chỉ cần Chân Tiên không xuất hiện thì ông ta là sự tồn tại vô địch.

Cho dù là trận pháp thế nào hoặc thuật pháp tuyệt diệu đến mức nào thì cũng không có tác dụng trước mặt ông ta.

“Ầm!”

Sở Giang Vương vừa dứt lời, bầu trời bỗng xuất hiện rất nhiều mây đen, phong ấn toàn bộ sinh mệnh của Tiêu Chính Văn.

Trên mặt đất cũng nổi lên một dòng suối máu, máu tanh trào lên mặt đất, vô cùng đáng sợ.

Mặc dù một chiêu này trông có vẻ bình thường nhưng uy lực lại mạnh hơn thuật pháp vô thượng.

Chỉ cần bị dính một chút máu đó thôi, dù là cơ thể hay thần hồn của Tiêu Chính Văn cũng sẽ bị tổn thương, cho đến khi suối máu đó biến thành máu.

“Tôi đã lĩnh hội hết tất cả mọi thứ của thế gian từ lâu, mọi chúng sinh đều bôn ba vì sự sống, nhưng nào biết được chỉ có cái chết mới là điểm cuối của sinh mạng”.

Ông ta vừa dứt lời, sinh khí xung quanh Tiêu Chính Văn lập tức biến mất với tốc độ có thể nhìn thấy.

Dường như câu nói đó của ông ta là thánh chỉ của trời.

Đòn tấn công này âm thầm lao đến gần như khiến mọi người không kịp đề phòng.

Chỉ cần sinh khí của Tiêu Chính Văn cạn kiệt thì thứ chờ đợi Tiêu Chính Văn chỉ có còn cái chết.

Tiêu Chính Văn nhìn Sở Giang Vương, lạnh lùng cười lắc đầu nói: “Đây chính là thực lực của ông đấy à? Khiến người ta thất vọng quá rồi”.

Anh vừa nói thế, Sở Giang Vương cười nhạo, sau đó khẽ vung tay, suối máu đó lại trào lên, hơn nữa sinh khí trong người Tiêu Chính Văn cũng nhanh chóng dần biến mất với tốc độ gấp mười lần.

Thậm chí chỉ trong thoáng chốc tóc Tiêu Chính Văn đã trở nên bạc trắng, xuất hiện trạng thái già đi nhanh chóng.

Cả người anh như khô héo, thậm chí ngay cả lưng cũng dần cong xuống.

Nhưng cũng ngay lúc này, khí tức quanh người Tiêu Chính Văn bỗng thay đổi, thoáng chốc đã khôi phục lại dáng vẻ tuổi trẻ, sinh khí vô tận lại toát ra từ người Tiêu Chính Văn.

Sống chết vốn dĩ chính là luân hồi mà thôi.
Chương 2653: Thần hồn của Lý Thế Hải

Phải nói rằng chiêu thức này của Sở Giang Vương, dù là cao thủ Thiên Cảnh cấp ba cũng không thể tránh được chứ đừng nói là Thiên Cảnh cấp một.

Nhưng với Tiêu Chính Văn, sinh khí và tử khí vốn dĩ là hai cực, nhưng giữa nó lại hình thành một loại luân hồi, sinh tức là tử, tử tức là sinh.

Vậy nên thế tấn công của Sở Giang Vương không có hiệu quả gì với Tiêu Chính Văn.

Sở Giang Vương hoàn toàn sửng sốt khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

“Thật ra sống chết chỉ là một phần của luân hồi thôi, sinh tức là tử, tử tức là sinh, đạo lý đơn giản như thế mà ông không nhận ra à?”, Tiêu Chính Văn chế giễu nói.

Những lời này của Tiêu Chính Văn đã hoàn toàn chọc tức Sở Giang Vương.

Lĩnh hội Quy Chân của ông ta tuyệt đối không thể kém hơn tên Tiêu Chính Văn này được.

Nhưng ông ta nghĩ bí mật của Tiêu Chính Văn quá nhiều.

“Rầm!”

Một thiên đao lướt qua, một đòn tấn công lúc nãy chưa trúng, Sở Giang Vương cũng không giữ lại nữa, cứ thế đánh bằng cảnh giới và thực lực.

Lúc đầu ông ta muốn kết thúc mạng sống của Tiêu Chính Văn bằng cách này, nhưng không ngờ lại trở thành trò cười của Tiêu Chính Văn, sao ông ta có thể không tức giận được chứ?

Dù sao ông ta cũng là một trong mười điện chủ, lại là cao thủ cảnh giới Ngụy Tiên, đâu thể nhẫn nhịn để Tiêu Chính Văn khiêu khích và cười nhạo được cơ chứ?

Thanh thiên đao vô hình đó ẩn chứa sức mạnh mặt trăng và mặt trời lao thẳng đến, dòng hỗn loạn thời không như thủy triều cuốn Tiêu Chính Văn vào trong đó.

Cả người Tiêu Chính Văn đều ở trong dòng hỗn loạn thời không, như một con thuyền đơn độc lung lay trong vòng xoáy. Đọc nhanh tại Vietwriter.vn

“Tôi vốn dĩ muốn cho cậu một cái chết toàn thây, tiếc là cậu không biết tốt xấu, vậy thì tôi sẽ khiến cậu chết không toàn thây”, Sở Giang Vương tức giận nói.

“Được thôi, tôi muốn xem thử rốt cuộc là ai chết không toàn thây”, Tiêu Chính Văn cười nhạo đáp lời.

“Hừ! Một tên hậu hối ngông cuồng, cậu cũng xứng khiêu khích tôi à?”

Nói rồi Sở Giang Vương vung tay lên, dòng hỗn loạn thời không càng cuồng bạo hơn.

Đây chính là sự đáng sợ của Ngụy Tiên.

Tùy ý có thể sử dụng trận pháp Thời Không, cho dù thực lực có mạnh đến đâu cũng như hư không khi đứng trước thời không.

Người khống chế thời không cũng chính là người khống chế tất cả, trên thế giới này chỉ có duy nhất thời không là có thể tiêu diệt mọi thứ.

Lúc này tình cảnh của Tiêu Chính Văn cực kỳ nguy hiểm, dường như hoàn toàn không có sức đánh trả.

“Hừ! Thằng ranh con, đừng có mà nói mồm nữa, trong dòng hỗn loạn thời không này, ngoài cái chết thì cậu có thể làm được gì?”, Sở Giang Vương cười mỉa, chế giễu nói.

Tiêu Chính Văn cười khẩy, lắc đầu: “Với tầm nhìn của ông thì không bao giờ hiểu được đâu”.

“Còn thời không hay sống chết mà ông nói đó, ông nghĩ chỉ dựa vào những thứ này là có thể giết được Tiêu Chính Văn tôi sao?”

Vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn lập tức giơ tay lên.

Ầm!

Không trung bỗng chốc xuất hiện một vết nứt lớn.

Khí tức Đế Vương lan tràn ra, ngay sau đó một người đàn ông cao lớn, đầu đội đế quan, bước ra từ vết nứt hư không.

Khoảnh khắc nhìn thấy người này, con ngươi Sở Giang Vương trợn to, sắc mặt trở nên trắng bệch.

“Bạn của trẫm là người mà ông có thể nhắm vào sao?”

Thần hồn của Lý Thế Hải lập tức xuất hiện trong không trung, tất cả khí tức trong vòng mấy trăm cây số đều thay đổi.

Thần hồn còn sót lại của ông ta luôn lượn lờ trong thành Uông Tử, nhưng không giống người khác, trong thần hồn còn sót lại của ông ta vẫn còn khí tức Đế Vương.

Thế nên đến giờ thần hồn của Lý Thế Hải vẫn lòng vòng ở âm phủ.

Vừa dứt lời, Lý Thế Hải tiến đến trước một bước.
Chương 2654: Vùng vẫy

Thoáng chốc mặt đất rung chuyển, khí thế hùng hồn như muốn tiêu diệt cả trời đất.

Thật ra Lý Thế Hải mới là con át chủ bài cuối cùng để Tiêu Chính Văn dám bước vào âm phủ.

Thần hồn còn sót lại của Lý Thế Hải bước đến gần Tiêu Chính Văn lập tức dung hợp hoàn toàn với cơ thể Hạo Thiên.

Lúc này, tương đương với việc Lý Thế Hải và Tiêu Chính Văn cùng dùng chung cơ thể của Hạo Thiên, mặc dù thần hồn của Lý Thế Hải không thể dung hợp với thần hồn của Tiêu Chính Văn, nhưng lại có thể lấy sức mạnh trong thần hồn cho Tiêu Chính Văn mượn.

Khoảnh khắc sức mạnh thần hồn của Lý Thế Hải hòa vào Tiêu Chính Văn, thậm chí ngay cả không khí xung quanh cũng ngưng đọng lại.

Lúc này một luồng khí tức chấn động trời đất bỗng bùng phát.

Hiên Viên Ngự bên cạnh cũng trợn to há miệng khi nhìn thấy cảnh tượng này.

“Lý Thế Hải! Ông… ông dám!”

Lúc này Sở Giang Vương cũng hoảng sợ, mặt mày không còn giọt máu, chỉ vào cơ thể Hạo Thiên đã thay đổi về khí tức, tức giận quát.

Nhưng cho dù ông ta nói thế nào cũng đã muộn rồi.

Tiêu Chính Văn đã một bước đạt đến cảnh giới Ngụy Tiên.

Điều này có nghĩa là lúc này Tiêu Chính Văn đã cùng cấp bậc với Sở Giang Vương về cảnh giới và thực lực.

“Chẳng phải ông rất nhiều thời không, sống chết gì đó sao? Vậy thì tôi sẽ cho ông biết cái gì mới là sinh tử chi đạo, thuật pháp luân hồi”.

Nói rồi Tiêu Chính Văn đưa một tay ra.

Rầm!

Hai hình thái cực âm dương lập tức hiện ra như hai con Thương Long một đen một đỏ đang lượn vòng trên bầu trời.

Thấy thế Sở Giang Vương sợ hãi da đầu tê cả lại.

Ông ta nghĩ sinh tử luân hồi là điều không thể, càng không thể bị con người dùng làm trận pháp hoặc thuật pháp.

Nhưng lúc này Tiêu Chính Văn đang diễn hóa luân hồi.

“Sinh khí, tước đoạt!”

Tiêu Chính Văn nói ra bốn chữ.

Anh vừa nói xong, hiện tượng đã xuất hiện.

Sau đó tử khí và sinh khí quanh người Sở Giang Vương gần như dần biến mất cùng lúc, không lâu sau Sở Giang Vương đã già đi, ngay cả tư thế đứng của ông ta cũng không vững lắm.

Lúc này lần đầu tiên Sở Giang Vương cảm nhận được cái chết cách ông ta gần đến thế.

Nhưng ông ta là Sở Giang Vương – người quản lý một trong mười điện của âm phủ.

Ngay cả ông ta phải chết sao?

Đây đúng là một trò cười mà!

Nhưng thực lực của đối phương quá mạnh, thậm chí Sở Giang Vương không có sức để giãy giụa.

Điều khiến Sở Giang Vương càng không thể tin đó là lúc này Tiêu Chính Văn lại có thể làm được thủ thuật biến hóa bằng lời nói, phải biết đó là chiêu độc quyền chỉ Ngụy Tiên mới có.

Thuật pháp luân hồi của Tiêu Chính Văn càng vượt xa đạo sinh tử của Sở Giang Vương hàng trăm lần.

Mọi sự vật trên thế gian đều nằm trong luân hồi, thiên đạo tức là luân hồi, nhân đạo chính là như thế.

Lúc này sinh khí và tử khí gần như nhanh chóng biến mất cùng một lúc, Sở Giang Vương đã sắp đi đến bờ vực của cái chết.

Lúc này ông ta mới cảm nhận được mình bất lực với sinh tử thế nào.

Giống như thuật pháp mà ông ta đã thi triển với Tiêu Chính Văn trước đó, đó là khí thế chèn ép tuyệt đối, không thể phản kháng, cũng không thể vùng vẫy được.

Lúc này người trong cả cung Sở Giang Vương đều cảm nhận được sự ảnh hưởng, ngay cả sinh khí và tử khí trong người họ cũng trào hết ra ngoài như nước lũ.

“Tiêu Chính Văn! Cậu dám diệt cả cung Sở Giang Vương”.

Sở Giang Vương cứ nghĩ cùng lắm thì Tiêu Chính Văn chỉ giết một mình ông ta, nhưng không ngờ Tiêu Chính Văn lại tính kế với tất cả mọi người ở cung Sở Giang Vương.
Chương 2655: Điện Hiro

Tiêu Chính Văn cười nhạo: “Đã cho các người cơ hội rồi, là do các người bất chấp đối đầu với tôi”.

Vừa nói, Tiêu Chính Văn lại sử dụng trận pháp, thoáng chốc người trong cung Sở Giang Vương đều biến thành tro tàn.

Ngay cả cung Sở Giang Vương cũng biến thành một đống gạch vụn nát bươm.

Lúc này cũng chỉ có một mình Sở Giang Vương vẫn còn đang liều mạng chống lại.

Không phải ông ta không mạnh mà là sức chiến đấu hiện tại của Tiêu Chính Văn đã mạnh hơn ông ta, hơn nữa bản lĩnh và nền tảng của Tiêu Chính Văn sao có thể là thứ mà ông ta so được?

Đừng thấy Sở Giang Vương sống nhiều năm như thế mà lầm, kinh nghiệm của một người ông ta sao có thể so được với Thiên Sơn Thư Lục?

“Ầm!”

Nham thạch dưới lòng đất trào lên, cả cung Sở Giang Vương lập tức bị chìm trong đó như thể trước giờ chưa từng có cung Sở Giang Vương.

Nhìn thấy cảnh tượng thê thảm trước mặt, gương mặt Sở Giang Vương hiện lên nụ cười ăn năn.

Nếu không phải ông ta quá xem thường Tiêu Chính Văn, cộng thêm việc đánh giá bản thân mình quá cao thì sẽ không có tai họa ngày hôm nay.

Lúc này ông ta chỉ còn một một chút khí tức, thậm chí không thể truyền mọi chuyện xảy ra ở đây cho thế giới bên ngoài.

Lại một tử khí bị lấy ra khỏi người Sở Giang Vương, cơ thể Sở Giang Vương ngã xuống đất như cây khô héo úa.

Sở Giang Vương – một trong thập điện Diêm Vương cứ thế chết dần chết mòn.

Tiêu Chính Văn vẫn chắp tay hai sau lưng, ánh mắt hiện lên sát khí.

“Đi thôi!”

Vừa dứt lời Tiêu Chính Văn bước lên vầng sáng rời đi.

Hiên Viên Ngự cũng vội vã theo sau.

Đến hiện giờ Hiên Viên Ngự vẫn còn ngơ ngác, cảnh tượng vừa rồi như một giấc mộng hoang đường.

Lúc nãy người mà Tiêu Chính Văn giết không phải ai khác mà là Sở Giang Vương – một trong thập điện Diêm Vương.

Hàng chục ngàn năm nay, trước tiên không nói đến việc dám hay không, mà cả âm phủ này có mấy ai có thể đánh lại ông ta? Chiến thần bất bại

Chỉ xét về thực lực cũng đã đủ khiến cả âm phủ này không ai dám khiêu chiến với ông ta.

Nhưng một người như thế mà lại chết trong tay Tiêu Chính Văn.

Ngay cả Hiên Viên Ngự cũng không dám tin cảnh tượng mình vừa thấy đã xảy ra.

Hơn nữa cả cung Sở Giang Vương cũng bị Tiêu Chính Văn hủy diệt chỉ trong một chiêu, thậm chí không một ai có thể chạy thoát.

Đây đúng với từ tàn sát.

Nhìn bóng lưng của Tiêu Chính Văn, Hiên Viên Ngự hồi lâu sau cũng không thể bình tĩnh được.

Không lâu sau Tiêu Chính Văn lại bay đến trên bầu trời Vy Hào.

Khi khí tức Tiêu Chính Văn bao phủ trong điện thần Hiro của Vy Hào ở âm phủ, Abe Seimei rùng mình.

Ông ta quá quen với cảm giác này, chính là khí tức của người đàn ông đó.

Lúc này một ông lão tóc bạc phía sau ông ta đang yên tĩnh ngồi đằng sau, ông lão còn đang ôm một thanh kiếm võ sĩ trong ngực.

Khí tức Tiêu Chính Văn lao đến trên bầu trời, ông lão mở mắt ra.

Khoảnh khắc đôi mắt nghiêm nghị đã trải qua năm tháng của ông ta mở ra, cả bầu trời như xuất hiện một luồng sấm sét.

Tiêu Chính Văn chỉ cúi đầu nhìn điện Hiro, sau đó tiến ra một bước, ngay sau đó đã đứng trong điện Hiro.

Từ lúc bước vào điện Hiro, Hiên Viên Ngự thậm chí còn cảm thấy hơi sợ hãi.

Nếu Tiêu Chính Văn lại tiêu diệt điện Hiro chắc chắn sẽ làm chấn động cả âm phủ.

Đầu tiên là cung Sở Giang Vương, sau đó là điện Hiro, hai thế lực này đều là sự tồn tại không thể chọc nổi ở âm phủ.

Dù là Hiên Viên Ngự cũng không dám cứng rắn đối đầu với hai thế lực này, mà Tiêu Chính Văn chỉ có một mình lại hủy diệt hai thế lực lớn.

Đây chắc chắn là người đầu tiên từ trước đến nay.
Chương 2656: Đoạn Đao

Quan trọng nhất là Tiêu Chính Văn sử dụng một chiêu đã hủy diệt cung Sở Giang Vương, nếu thêm một chiêu nữa hủy diệt điện Hiro thì đúng là đáng sợ đến cùng cực.

Trong một ngày, chỉ với hai chiêu đã tàn sát hai thế lực lớn.

Có lẽ ngay cả thượng quân Hậu Thổ cũng sẽ không tin điều này.

Cũng vào lúc này, Abe Seimei tuyệt vọng ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Chính Văn.

Ông lão đằng sau ông ta lạnh lùng ngẩng đầu lên, rồi đi về phía hai người Tiêu Chính Văn ở đại điện.

Ông ta là người nắm quyền của Vy Hào, hàng chục ngàn năm nay luôn ngồi trấn định điện Hiro, lần nữa chịu gian truân vất vả vì sự hưng thịnh của Vy Hào.

Mặc dù ông ta cũng ở cảnh giới Thiên Cảnh cấp bốn, nhưng so ra thì thực lực của Sở Giang Vương vẫn yếu hơn ông ta.

Đạt đến cấp bậc Thiên Cảnh, cách biệt giữa đồng cảnh giới với nhau còn lớn hơn cả Đế Cảnh.

Có thể nói một trời một vực.

Vì ông ta nhập đạo với Đoạn Đao Trảm, thế nên lấy tên là Đoạn Đao.

Còn danh tính thật của ông ta thì ngay cả bản thân ông ta cũng không nhớ được nữa vì thời gian đã quá lâu.

Mười ngàn năm trước khi ông ta vẫn còn là một đứa trẻ dã ngộ được tinh túy của Đoạn Đao Trảm từ cảnh tượng bố mẹ bị giết đó.

Một đứa trẻ chưa đến tám tuổi giết liên tiếp hàng trăm võ sĩ, cả người dính đầy máu như một sát thần.

Cũng chính lúc này mới khiến Đoạn Đao bước vào hàng ngũ võ giả, cũng chính trận chiến này khiến ông ta trở thành người mà vô số nhân vật tầm cỡ ở Vy Hào tranh giành.

Chưa đến hai mươi tuổi đã trở thành một trong tám kiếm sư mạnh nhất ở cả Vy Hào.

Bây giờ đã qua mười ngàn năm, các cường giả và cao thủ trước đó đều đã chết, chỉ có ông ta vẫn còn đứng sừng sững vững vàng ở đây.

Ông ta muốn đợi thời cơ, đợi đến lúc âm phủ Hoa Quốc yếu nhất sẽ xuất thế, giành lại huy hoàng ngày xưa của Vy Hào, nhưng dù thế nào ông ta cũng không ngờ được, ông ta không chỉ không đợi được âm phủ Hoa Quốc suy tàn, mà ngược lại phải đối mặt với một hậu bối khiến ông ta sợ hãi.

Ngay khi ông ta và Tiêu Chính Văn bốn mắt nhìn nhau, nỗi sợ không tên bỗng xuất hiện trong nháy mắt.

Khí tức lúc này của Tiêu Chính Văn đã là cao thủ Thiên Cảnh cấp bốn rồi, có uy lực của Giả Tiên, nhưng theo lý thì Tiêu Chính Văn chỉ là một hậu bối, hơn nữa khí tức của anh rõ ràng chỉ mới vừa bước vào cảnh giới này mà thôi.

Còn Đoạn Đao đã đứng vững ở cảnh giới này hàng ngàn năm rồi.

Dù thế nào cũng sẽ không có ý nghĩ sợ một hậu bối mới phải chứ.

Nhưng…

Tí tách!

Một giọt mồ hôi lăn xuống từ trán Đoạn Đao, một cái hố sâu xuống lòng đất lớn bằng cỡ ngón cái xuất hiện trên nền gạch đại điện.

Kiếm võ sĩ trong tay ông ta cũng rung lên, ngay cả vũ khí chinh chiến cả đời với ông ta cũng phát ra tiếng kêu bi thương.

Đây là nỗi sợ từ sâu trong linh hồn, cũng là một bản năng.

Lần đầu tiên Đoạn Đao lại nhìn một người thanh niên một cách cảnh giác như thế.

Cũng là lần đầu tiên có cảm giác nguy hiểm cái chết đang đến gần.

“Cậu là Tiêu Chính Văn?”

Mặc dù Đoạn Đao chưa từ gặp Tiêu Chính Văn, nhưng nhìn cử chỉ run lẩy bẩy của Abe Seimei, ông ta cũng đã đoán được thân phận của đối phương.

Tiêu Chính Văn chỉ lạnh lùng gật đầu.

“Xem ra, lần này âm phủ không thể giữ lại cậu nữa rồi”, Đoạn Đao sầm mặt, quyết tuyệt nói.

“Đôi khi con người không thể phạm lỗi lầm, vì một khi phạm phải một sai lầm thì không có cơ hội sửa chữa”, Tiêu Chính Văn lạnh nhạt nói.

“Ha ha!”

“Có lẽ cậu đến đây cũng là một sai lầm đấy”.

Vừa dứt lời Đoạn Đao bay lên, vung tay lên, thanh kiếm dài lóe lên ánh sáng chói mắt lao thẳng đến ngực Tiêu Chính Văn.

Thoáng chốc mũi kiếm chỉ cách ngực Tiêu Chính Văn chưa đến ba tấc.

Một kiếm này xét về tốc độ hay sức lực đều là tuyệt thế trong kiếm cảnh.

Ngay cả Tiêu Chính Văn cũng phải gật đầu: “Khá đấy! Ra chiêu rất hay”.

Vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn giơ ngón tay ra như một thanh kiếm, đối mặt với mũi kiếm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom