• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2662-2666

Chương 2662: Vây đánh

Bà ta nghĩ Tiêu Chính Văn cũng giống như Lý Tịnh và Vương Bí, cuối cùng sức cùng lực kiệt, để mặc cho mình đánh, nhưng bà ta lại không thể tưởng tượng được kết quả như vậy.

Mấy trăm quyền đã phá vỡ hư không một phương trời, nói cách khác nơi này đã hình thành một hố đen vũ trụ mà mắt thường không thể nhìn thấy.

Tiêu Chính Văn cũng lười nói chuyện thêm với Bạch Y, anh sải bước đi ra khỏi núi Quỷ Khốc.

Ngay lúc Tiêu Chính Văn bước ra khỏi núi Quỷ Khốc, phía sau anh vang lên tiếng chấn động và tiếng kêu thảm thiết, thê lương của một người phụ nữ.

Khói bụi bay lên không trung, che phủ bầu trời, cả núi Quỷ Khốc đều biến thành tro bụi cùng với Bạch Y.

Mãi đến lúc này cả âm phủ đều bị tin tức đột ngột này làm cho chấn động.

Đầu tiên là cung Sở Giang Vương bị tiêu diệt, các thế lực của Sở Giang Vương đều bị tàn sát.

Điện Hiro của Vy Hào bị hủy diệt, cả âm phủ Vy Hào gần như bị Tiêu Chính Văn giết chết.

Rất nhiều thế lực trước đó còn đang cười cợt Tiêu Chính Văn không nên một mình đến âm phủ thì lúc này đều không có tâm trạng xem thường anh nữa.

“Sở Giang Vương của thập điện Diêm Vương cũng bị diệt môn rồi sao?”

“Đâu chỉ như thế, cả âm phủ Vy Hào bây giờ không tìm thấy được một cao thủ Thiên Cảnh nữa kìa, đều chết trong tay người này rồi”.

“Thế… chẳng phải âm phủ đã nhấc đá đập ngược vào chân mình rồi sao?”

Trong thời gian ngắn, mọi gia tộc và các thế lực đều sôi nổi bàn về chuyện này.

Cũng chính vì bản lĩnh của Tiêu Chính Văn khiến mọi người nghĩ đến trong thế gian cũng chỉ có Tiêu Chính Văn mới có thể làm được.

Đúng thế, chính là Tiêu Chính Văn đã từng dấy lên làn sóng mạnh mẽ ở vùng ngoài lãnh thổ đó.

Hay nói cách khác, từ đầu âm phủ đã không nên chọc vào Tiêu Chính Văn, hơn nữa Tiêu Chính Văn bị các nơi của ngoài lãnh thổ gạt bỏ, âm phủ hoàn toàn có thể đứng về phe Tiêu Chính Văn.

Chỉ cần âm phủ hứa không ra tay với thế tục, Tiêu Chính Văn cũng sẽ không ngăn cản kế hoạch tấn công cả ngoài lãnh thổ.

Ngay lúc mọi người vẫn còn đang trong trạng thái kinh hoàng, trận đại chiến ở núi Quỷ Khốc đã kết thúc.

Lúc Tiêu Chính Văn đi khỏi núi Quỷ Khốc chạy đến nơi tiếp theo, một người đàn ông mặc đồ đen, tay cầm dây thừng chặn đường đi của Tiêu Chính Văn.

Ông ta chính là chồng của Bạch Y – Dương Giác Thoái, cũng là người trốn sau lưng Tả Bạch Đào, người đứng sau lên kế hoạch mọi chuyện.

Hai mắt Dương Giác Thoái đen sâu thẳm, phía sau ông ta là màn sương màu đen, bao phủ cả hàng ngàn mét xung quanh.

Tử khí màu đen tạo ra rất nhiều dòng sông tử khí xung quanh Dương Giác Thoái, chảy quanh người ông ta.

Tiêu Chính Văn bình tĩnh, lạnh lùng nhìn đối phương.

Sở dĩ anh đến tìm Bạch Y là vì muốn dẫn dụ Dương Giác Thoái ra.

Với quan hệ giữa Tả Bạch Đào và Dương Giác Thoái, những chuyện xảy ra trước đó không hề có bóng dáng của ông ta, dĩ nhiên Tiêu Chính Văn biết rõ đạo lý nhổ cỏ không tận gốc sẽ còn hậu họa về sau.

Để bảo vệ thế tục chu toàn, chắc chắn phải tiêu diệt người này.

Hai người không nhiều lời, lập tức nổ ra một trận chiến kinh thiên động địa.

Lúc này không chỉ là âm phủ, trận chiến của Tiêu Chính Văn và Dương Giác Thoái nổ ra khiến cả Đế Khư ngoài lãnh thổ cũng mây đen đầy trời.

Tần Lương Ngọc kiêu ngạo đứng ngoài cửa núi Đế Khư, bên cạnh bà ta còn có Viên Thiên Canh, Từ Huy Tổ và mấy người Long Hình, Long Nguyệt.

Ngay cả Thanh Liên và Thiên Tinh Tử cũng đứng trong đám người, mọi người đều như gặp phải kẻ địch nhìn về phía khung trời đằng xa.

Đám mây đen ngày càng gần, từng vầng sáng bao vây chặt lấy mọi người.

Lúc này một cây tre cổ thụ lộ ra giữa trời và đất.

Vài học giả thân mặc đồ học giả, đầu đội mũ hình vuông đứng trên vầng sáng đi đến.

Tử Cống, Tử Dư, Tử Hằng gần như xuất hiện trên bầu trời Đế Khư cùng một lúc.

Khí thế đáng sợ này đủ để chấn động khắp phương trời.

Ngoại trừ người có thực lực mạnh nhất, những học giả ở lại trong thế tục đều đến hiện trường.

Ở phía Tây, lá cờ hai màu trắng đen tung bay, bóng người Hachiki Orochi cũng chậm rãi xuất hiện.

Thoáng chốc một trận chiến lập tức nổ ra.

Trận chiến này không chỉ quyết định kết cục của Đế Khư thuộc về ai mà cũng quyết định vận mệnh của thế tục và Hoa Quốc.
Chương 2663: Châm biếm

Có thể nói, cả nghìn năm trở lại đây, đây mới là lần đầu vùng ngoài lãnh thổ có thế trận lớn như vậy, hơn nữa còn chỉ là để đối phó với một thế lực mới sản sinh mà thôi!

Nhìn thấy cảnh tượng này, gần như người của cả Đông Vực đều bị chấn động.

“Các vị, việc gì cũng phải đề cao hoà hoãn, dẫu sao mọi người cũng đều là người Hoa Quốc cả!”

Hắc Bá tiến vào hư không trước tiên, mái tóc dài không có gió vẫn tự tung bay, chỉ là biểu cảm trên mặt hết sức nghiêm trọng.

Nếu như đối phương ra tay, ngay cả ông ta cũng chẳng thể ngăn cản!

Chỉ cần thiết quân Đại Tần dám có động tĩnh gì vào lúc này thì chẳng khác gì muốn khai chiến với cả Đông Vực, thậm chí là cả vùng ngoài lãnh thổ cả, dù là Tử Chi thì cũng phải suy xét cẩn trọng mới hành động!

Ngay cả Hắc Bá cũng phải ứng phó thận trọng chứ chưa nói tới những thế lực khác nữa.

Ai dám đối kháng với nhà họ Khổng và những thế lực lớn này của Đông Vực cơ chứ?

“Hắc Bá, chuyện ngày hôm nay không liên quan gì tới nhà họ Doanh của ông, tôi khuyên ông một câu, đừng dây dưa vào chuyện này, nếu không thì ngay cả ông cũng đừng mong có thể rời đi toàn thây!”

Vừa nói dứt lời, trên bầu trời chợt trở nên rúng động, lại có thêm hai bóng dáng cao lớn nữa xuất hiện!

Kiếm Thánh chắp hai tay sau lưng, sải bước tiến ra với vẻ mặt cao ngạo!

Một cỗ khí tức khủng bố từ dưới chân Kiếm Thánh lao thẳng lên chín tầng mây, khiến cho đất trời một phương chợt trở nên u tối chỉ trong nháy mắt!

Bên cạnh hắn còn có một ông lão tóc trắng, thanh kiếm dài trong tay loé lên vô vàn ánh hào quang màu bạc, kinh hoảng cả đất trời!

Sự xuất hiện của hai người bọn họ chính là đại diện cho Vạn Kiếm Cốc!

Nhà họ Doanh của Đại Tần và Vạn Kiếm Cốc cũng chỉ là cá mè một lứa, nếu như cộng thêm nhà họ Khổng thì thực lực thật sự đã cao hơn nhà họ Doanh hiện giờ.

Vậy nên Kiếm Thánh đương nhiên có lý do để cao ngạo!

Ở một nơi khác, bên trong nhà thờ tổ nhà họ Trần, Trần Huy Tổ hết sức nóng ruột nhìn về phía ông lão đang ngồi trên vị trí chủ toạ bên trong đại sảnh.

Ông lão tóc bạc trắng đầu, trông đã có tuổi, dù là như vậy thì khi ngồi trong đại sảnh ông ta vẫn bộc lộ được uy nghiêm vô thượng!

Bên cạnh ông ta có hai nam thanh niên đang rót trà bưng nước cho ông ta, ông ta bình tĩnh đón lấy tách trà, khẽ nhấp một ngụm trà thơm.

“Cụ tổ, vẫn mong nhà họ Trần chúng ta nể tình cậu Tiêu ra tay trượng nghĩa, có thể giúp đỡ điện Thần Long một tay!”, Trần Huy Tổ chắp hai tay, quỳ một gối trên mặt đất, cầu khẩn với vẻ hết sức nóng ruột.

“Hừ! Ông là cái thá gì mà dám ra lệnh cho cụ tổ, lẽ nào cụ tổ còn cần ông phải dạy sao?”, nam thanh niên đứng bên cạnh lạnh lùng quát mắng.

“Nhưng mà…”

“Ông mù đấy à? Không nhìn thấy cụ tổ đang thưởng trà sao? Quấy rầy nhã hứng của cụ tổ, ông có chết vạn lần cũng chẳng thể đền tội!”, nam thanh niên đó liếc nhìn Trần Huy Tổ đang quỳ trước đại sảnh bằng vẻ mặt cao ngạo.

Trần Huy Tổ nghiến răng, lửa giận ngút trời sắp sửa bộc phát!

Thế nhưng một giây sau, khi ông ta nghĩ tới nguy cơ rất lớn mà điện Thần Long đang phải đối diện, mấy người Tần Lương Ngọc có lẽ đều sẽ chết trong trận chiến này thì lại cố gắng áp chế lửa giận trong lòng xuống.

“Còn không mau nhân lúc cụ tổ chưa trách tội ông mà cút sang một bên đi!”, nam thanh niên đó lạnh lùng gằn giọng.

Trần Huy Tổ nheo hai mắt lại, nghiến răng kêu ken két, thế nhưng tới cuối cùng thì ông ta vẫn đứng dậy lui sang một bên.

Trên bầu trời Đế Khư, Hắc Bá cũng đã bị ép phải quay trở lại.

“Cho mấy người một cái chết thể diện, trong vòng ba giây tự sát đền tội đi!”, Tử Cống lạnh lùng lên tiếng, vẻ mặt không chút biểu cảm.

“Mặc dù điện Thần Long chúng tôi tồn tại ở vùng ngoài lãnh thổ mới chỉ trong thời gian ngắn, thế nhưng cũng vô cùng vững chắc!”, Tần Lương Ngọc lạnh lùng ngẩng đầu lên, cao ngạo lên tiếng.

Trên bầu trời, những bóng dáng khủng bố khí tức đầy mạnh mẽ, nếu đổi là người khác thì sớm đã bị áp chế cho nói không nên lời rồi!

Thế nhưng lúc này, Tần Lương Ngọc lại có thể ứng phó như thường, điều này đủ để nói lên rằng trong suốt khoảng thời gian vừa qua, sự hoàn thiện của bà ta khủng bố tới độ nào!

“Mấy người không có phép tắc như vậy là vì không biết kính trọng tiên hiền, đám người quên nguồn quên gốc giống như mấy người vĩnh viễn không biết thế nào là lòng kính sợ!”

Ông lão bên cạnh Kiếm Thánh cười lạnh lùng, trầm giọng quát mắng.

“Tiên hiền?”, Tần Lương Ngọc lạnh lùng nhìn về phía ông lão kia.

“Tiên sư Khổng Thánh chính là tiên hiền, nếu như đối với tiên sư Khổng Thánh mà cũng không có lòng kính sợ thì mấy người thật đáng chết!”, ông lão lại châm biếm.
Chương 2664: Choáng váng

Thấy vậy, Hắc Bá mấy lần muốn tiến lên khuyên ngăn Tần Lương Ngọc, cố gắng dùng phương thức hoà giải để giải quyết vấn đề với đối phương.

Dẫu sao thực lực cũng phơi bày ra đó, dù thế nào điện Thần Long cũng không thể là đối thủ của mấy người này, lỡ như hai bên giao đấu, điện Thần Long sẽ tan thành tro bụi chỉ trong nháy mắt!

“Mấy người chỉ giống như con kiến ở trong mắt chúng tôi, giết mấy người chẳng khác gì mổ gà giết chó!”, Tử Cống chắp một tay sau lưng, cao ngạo đứng giữa hư không, giọng nói chấn động đất trời và vang vọng khắp vùng ngoài lãnh thổ!

Tiếng quát này của ông ta vừa là đang tìm lý do để san phẳng điện Thần Long, đoạt lại thánh địa Đế Khư, đồng thời cũng đang khiến cho những thế lực lớn nhỏ khi trước từng xem thường nhà họ Khổng phải kiêng dè!

Dù là ai, chỉ cần trở thành kẻ thù của nhà họ Khổng thì cuối cùng đều chỉ có một kết quả chính là cái chết!

“Ồ? Con kiến?”

Tử Cống vừa mới nói dứt lời, một giọng nói ngập tràn bá khí lập tức truyền tới.

“Lúc bản soái còn sống sao chưa từng nghe nói tới có tiên sư Khổng Thánh quái quỷ gì đó? Tới khi Đại Hán lập quốc, danh tiếng của Khổng Khưu ông ta cũng rất xấu nhỉ?”

“Nhìn khắp cả Tiên Tần Chiến Quốc, có ai không biết Khổng Khưu bán nước cầu vinh, bôn ba nghìn dặm chỉ vì muốn có được một chức vụ quèn?”

“E rằng ông đã hiểu sai về hai chữ tiên hiền rồi, hoặc là bản thân mấy người cũng chỉ như loài chuột cống?”

Thần hồn của Hạng Vũ xuất hiện giữa hư không, trong mắt loé lên sát khí ngút trời!

Tử Cống cũng bị Hạng Vũ nói cho không có lời nào để đáp trả!

Quả thực, chỉ cần là người của thời kỳ Tiên Tần, có ai không biết Khổng Khưu chính là một tên bán nước cầu vinh?

Nếu như không phải sau này môn sinh đệ tử của ông ta nắm giữ quyền tiếng nói, sửa đổi sử sách, e rằng danh tiếng của ông ta sẽ còn thối hơn cả Tần Cối!

Ai lại phong ông ta làm đại thánh tiên sư gì cơ chứ?

“Sao nào, không còn lời gì nữa rồi à? Tại sao trước thời Tống, mấy người vẫn luôn không dám phong Khổng Khưu làm thánh hiền? Mấy người ức hiếp những kẻ đời sau này mà lại không biết tới nội tình của chính mình sao?”

Hạng Vũ không chút khách khí vạch trần nội tình của nhà họ Khổng, trên mặt của mấy người Tử Cống cũng trở nên nóng bừng!

Dẫu sao những người có mặt ngày hôm nay không chỉ là mấy tiểu bối như Tần Lương Ngọc mà còn có mấy người Hắc Bá, bọn họ đều là nhân vật của thời kỳ Tiên Tần, hiểu rõ về lịch sử của nhà họ Khổng như trong lòng bàn tay!

Dù mấy người Tử Cống muốn phản bác lời của Hạng Vũ thì căn bản cũng không tìm ra được bất cứ lời nào.

“Hạng Vũ, ông vẫn còn cho rằng mình là bá vương Tây Sở ư? Hiện giờ ông chẳng qua chỉ là một thần hồn mà thôi, việc gì phải gây khó dễ cho chúng tôi cơ chứ?”, Tử Dư tiến lên trước một bước, lạnh lùng nói.

“Thực ra dù chân tướng sự thật có ra sao thì Khổng Thị hiện tại cũng là tiên hiền mà cả thiên hạ công nhận rồi!”, Tử Cống lại lên tiếng nói.

“Hừ! Thật đúng là nực cười!”

Hạng Vũ hừ một tiếng, nói: “Người dân Tiên Tần, có ai không biết mấy người chỉ là đám mạt hạng không đáng để mắt tới! Những nhân vật lớn thực sự đã đi tới chiến trường vùng ngoài vũ trụ cả rồi!”

“Cũng chỉ có đám chuột cống như mấy người mới ẩn trốn ở vùng ngoài lãnh thổ, ức hiếp tiểu bối!”

Những lời này của Hạng Vũ chẳng khác gì đã gỡ bỏ đi tấm màn che cuối cùng của mấy người Tử Cống!

Không sai, bọn họ không tới chiến trường vùng ngoài vũ trụ chính là bởi vì thực lực của họ quá yếu, sợ sẽ chết ở vùng ngoài vũ trụ!

Đồng thời, những nhân vật cùng thời kỳ với bọn họ đều đã tới vùng ngoài vũ trụ, chỉ có bọn họ ở lại vùng ngoài lãnh thổ, như vậy không phải có thể hô mưa gọi gió hay sao?

Vả lại, ở trước mặt mấy người Bạch Khởi, Mông Điềm, bọn họ thậm chí còn chẳng có tư cách để đứng nói chuyện!

Đặc biệt là ở trước mặt Bạch Khởi, mấy người Tử Cống đều phải khom lưng uốn gối, rõ ràng giống như một con chó giữ nhà chứ đừng nói là có thể vênh váo tự đắc giống như ngày hôm nay!

“Ông dám ăn nói hỗn xược!”, mấy người Tử Cống tức tới độ mặt mày xanh mét cả ra.

“Ha ha!”

“Hôm nay Hắc Bá cũng có mặt, tôi phải hỏi ông Tử Cống, năm đó gót giày của Bạch Khởi có vị ngọt hay mặn? Ông Tử Dư, nước tiểu của tướng quân Mông Điềm năm đó chua hay là đắng?”

“Ông Tử Hằng, quỳ trước mặt tướng quân Vương Bí xin ông ta thu phục có kết quả không?”

“Cả đám người luồn cúi nhục nhã, hôm nay còn dám lớn giọng trước mặt bản soái? Thánh hiền? Mấy người cũng xứng ư?”

Những lời này của Hạng Vũ khiến cho mấy người Tử Cống gần như tức tới độ đầu óc choáng váng!

Bởi vì Hạng Vũ còn thêm cả giọng thật vào trong giọng nói, không chỉ có tất cả người ở vùng ngoài lãnh thổ đều nghe thấy rất rõ, ngay cả bên phía thế tục cũng nghe thấy những lời này!

“Ông muốn chết hả?”, trong mắt Tử Hằng loé lên tia sáng sắc lạnh, ông ta lao về phía Hạng Vũ chỉ trong nháy mắt.
Chương 2665: Nóng lòng muốn thử

Hạng Vũ chế nhạo, thân mặc áo giáp, tay cầm cây giáo Bá Vương, vô cùng khí thế.

Một luồng khí tức Vương Giả tỏa ra khắp nơi.

Lúc này, Hạng Vũ biết rất rõ trận chiến hôm nay sẽ là trận chiến cuối cùng trong đời mình!

Dù sao bây giờ ông ta cũng chỉ là một tàn niệm, sinh khí sắp cạn kiệt rồi.

Cho dù trận này thắng hay thua thì ông ta cũng sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi trời đất này.

Như người ta đã nói, người sống rồi cũng đến lúc phải chết. Nhưng cho dù phải chết, ông ta cũng phải bảo vệ giới thế tục, bảo vệ Hoa Quốc.

Để rửa sạch tội lỗi của ông ta trong quá khứ!

Vì vậy, vào giờ phút này, ông ta không để ý nhiều đến chuyện sống chết nữa.

“Cho dù bản soái chỉ còn một mảnh linh hồn thì cũng là con dân Hoa Quốc! Bá Vương Tây Sở từng thống trị thiên hạ!”

“Dù chỉ còn một tàn niệm, vạn quân địch cũng không ngăn nổi tôi!”

Vừa dứt lời, giáo Bá Vương như một con rồng bạc phóng ra.

Trời đất rung chuyển trước luồng khí tức mạnh mẽ này.

Trong phút chốc, sông núi rung chuyển, mặt đất lắc lư, ngay cả mặt trời và mặt trăng cũng mất đi ánh sáng.

Hạng Vũ lúc này như sống lại, kiêu hãnh đứng trên hư không, mắt hổ, râu rồng, dáng vẻ uy nghiêm, như thể đã trở lại thời oanh liệt ấy.

Cùng lúc đó, Tiêu Chính Văn ở âm phủ cũng đang chiến đấu kịch liệt với Dương Giác Thoái.

“Bùm bùm bùm!”

Trong không trung, vô số sóng khí cuộn trào, núi sông lập tức vỡ tan.

Ngay cả Hiên Viên Ngự trốn ở xa cũng cảm thấy da đầu tê dại.

Ông ta đã từng thấy sức chiến đấu của Tiêu Chính Văn, nhưng không ngờ Tiêu Chính Văn lại có thể đối đầu trực diện với Dương Giác Thoái.

“Cậu tạo nghiệp nặng nề, nên xuống mười tám tầng địa ngục mới phải!” trong mắt Dương Giác Thoái bừng bừng lửa hận.

“Tạo nghiệp ư? E rằng không đến lượt ông nói về sai lầm của tôi!”

Nói xong, Tiêu Chính Văn phất tay, một luồng ánh kiếm kèm theo khí tức đáng sợ đồng thời phóng về phía Dương Giác Thoái.

Kiếm Tần Vương?

Dương Giác Thoái không ngờ trong tay Tiêu Chính Văn vẫn còn một con át chủ bài như vậy.

Ông ta còn chưa kịp né tránh thì đã bị nhát kiếm của Tiêu Chính Văn chém thành đôi.

Xác của Dương Giác Thoái từ trên trời rơi xuống, toàn bộ âm phủ đều chấn động.

Lúc này, còn ai dám cản đường Tiêu Chính Văn?

Tiêu Chính Văn không quan tâm quá nhiều đến đám người âm phủ, anh cầm kiếm Tần Vương, đánh vào thành Uông Tử.

Cả đoạn đường, hầu như các thế lực âm phủ đều chủ động nhường đường cho Tiêu Chính Văn.

Trên bầu trời Đế Khư, Hạng Vũ cũng đang trong trận chiến.

Lúc này, tầng mây cuồn cuộn, bao băng như mưa.

Trận đại chiến giữa Hạng Vũ và Tử Cống thậm chí còn chấn động của vùng ngoài vũ trụ.

Trong tinh hà lộng lẫy, Hạng Vũ uy phong lẫm liệt, như bá vương giá lâm, tựa như phủ chúa lại tới, mấy người đối diện tuy rằng trước khi chết cũng chỉ có thể chui xuống dưới chân hắn, còn không đủ tư cách liếm đế giày, nhưng tại giờ phút này, Rốt cuộc hắn chỉ còn sót lại một tia linh hồn!

Dưới sự hợp lực của ba người, Hạng Vũ cũng chỉ có thể cầm hòa.

Nhưng hai vị Kiếm Thánh phía sau ba người họ cũng nóng lòng muốn thử.

Hạng Vũ đâm cây giáo ra, trên bầu trời lập tức xuất hiện một lỗ đen lớn.

“Rầm!”

Một góc bầu trời sụp đổ, trên bầu trời Đông Vực xuất hiện một khối hư vô hỗn độn.

“Không hổ danh là Bá Vương Tây Sở, chẳng trách trước đây ngay cả Lưu Bang cũng từng nói nếu Hạng Vũ không tự sát thì trên đời này không ai thu phục được ông ta!”

Những người xuất thân từ thời đại đó đều thở dài.
Chương 2666: Cũng chỉ vậy thôi

Mặc dù Hạng Vũ lúc này không thể so sánh với năm xưa được nữa, nhưng một đòn của ông ta vẫn vô cùng đáng sợ.

Trận đại chiến như thế này mới thật sự là hủy diệt trời đất, phá tan hư không.

“Hừ! Ông chỉ là một tàn hồn, để xem ông cầm cự được bao lâu!”

Tử Cống nghiến răng nói rồi tung đòn.

Trên không trung, một cuộn sách tre cổ mở ra, tia sáng chói lọi ép lui tàn hồn còn sót lại của Hạng Vũ.

Dù là âm phủ hay vùng ngoài lãnh thổ, khí tức thánh linh, khí tức của rồng, khí vận Đế Vương đều là khắc tinh của tàn hồn.

Chính vì vậy, Hạng Vũ mới không hề sợ hãi.

Đúng lúc này, ông lão bên cạnh Kiếm Thánh vung tay chém xuống.

Nhưng bóng kiếm đó không phóng về phía Hạng Vũ, mà lao đến Tần Lương Ngọc phía sau.

“Tiểu nhân bỉ ổi!”

Hạng Vũ chế nhạo, ông ta biết rõ ý đồ của đối phương, đó là nếu Hạng Vũ muốn bảo vệ điện Thần Long thì chắc chắn sẽ tiếp nhát kiếm này.

Nhưng Hạng Vũ thu giáo lại, đánh bay bóng kiếm kia.

“Rắc!”

Bóng kiếm đó khiến một góc trời tan nát.

Nhìn thấy cảnh tượng này, thế lực các bên dù ở cảnh giới nào đều cảm thấy sợ hãi.

Trận chiến này thật đáng sợ!

Nếu đánh tiếp thì e rằng bầu trời ở vùng ngoài lãnh thổ sẽ sụp đổ mất.

Sức chiến của bọn họ đã vượt xa phạm vi con người có thể tiếp nhận, thậm chí còn trở nên giống như một vị thần.

Nếu Hạng Vũ không ra tay ngăn chặn nhát kiếm vừa rồi thì e rằng cả Đế Khư đã biến thành hư không.

Với một đòn đáng sợ như vậy, ngay cả Kiếm Thánh đang lạnh lùng quan sát từ bên ngoài, cũng phải lần lượt rút lui, Tử Cống cũng ra tay tiếp chiêu.

Ba cuộn sách tre cổ mở ra cùng lúc.

Vô số hào quang mênh mông, giống như thác nước trên bầu trời, đổ về phía đỉnh đầu Hạng Vũ.

Giờ phút này, gần như toàn bộ Đông Vực đều tràn ngập khí tức Thánh Linh.

Những cuộn tre cổ này được truyền từ thời Hoàng Đế, được Huyền Nữ và Hoàng Đế phù hộ, cho nên khí tức Thánh Linh mới tồn tại vạn năm không tiêu tan.

Mà khí tức Thánh Linh này cũng là khắc tinh của Hạng Vũ.

“Hạng Vũ, hôm nay sẽ là ngày giỗ của ông!”

Cả ba người đồng thanh nói, nhìn Hạng Vũ với vẻ phẫn uất và bất bình.

Tia sáng bạc chiếu xuống giữa trời đất, một luồng khí tức Thánh Linh phóng lên.

Dường như tất cả mọi người đều quay về thời kỳ huy hoàng nhất của Hoàng Đế Hiên Viên.

Vô số tia sáng tỏa ra khiến người Đông Vực vô cùng kinh hãi.

Thậm chí nhiều người còn lập tức chắp tay quỳ lạy Tử Cống.

Đó là cảm giác khuất phục khi nhìn thấy Thánh Nhân, ngay cả người của điện Thần Long cũng cảm thấy rối bời bởi ánh sáng chói lóa này.

Vô số người Đông Vực quỳ xuống bái lạy khiến luồng ánh sáng thánh khiết kia như nhận được sức mạnh, càng thêm chói lóa.

So với những người khác, Hạng Vũ cảm thấy sức ép mạnh hơn rất nhiều. Trên lưng ông ta như đang cõng cả ngọn núi, hô hấp cũng trở nên nặng nề.

Khí tức Thánh Linh này là kẻ thù truyền kiếp của Hạng Vũ.

“Ông nên ngoan ngoãn nghe lời đi! Đối mặt với khí tức Thánh Linh, một tàn hồn như ông không thể chống đỡ nổi đâu!” Tử Cống phất tay, một tia sáng thánh khiết nữa lại chiếu lên người Hạng Vũ.

Một giây sau. Bá Vương Tây Sở mạnh mẽ như Hạng Vũ cũng khẽ run rẩy, quỳ một chân xuống đất.

Ông ta chỉ là một tàn hồn, có thể chống đỡ khí tức Thánh Linh mạnh mẽ này đến bây giờ đã là tốt lắm rồi.

Nhưng ông ta không thể ngã xuống, chỉ cần ông ta ngã xuống thì cả điện Thần Long sẽ bị hủy diệt.

“Phụt!”

Dưới sức ép nặng nề, Hạng Vũ cuối cùng cũng phun ra một ngụm máu.

“Hừ! Thế nào? Bá Vương Tây Sở cũng chỉ có vậy thôi!” Tử Cống cười nhạo Hạng Vũ, trên mặt lộ ra vẻ tự mãn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom