• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (9 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2561-2565

Chương 2561: Đảo Huyền Không

Điền Văn và Điền Khải không phải đi tham gia tranh đoạt khí vận, mà là ở bên giám sát đám người Tần Lương Ngọc, xe ngựa chậm rãi bay lên, trên không trung chẳng biết từ đâu xuất hiện một con đường sáng ngời!

Có thể nói, dáng vẻ hai người Điền Văn và Điền Khải xuất hành rất oai hùng, có chút uy nghiêm của cậu chủ Chiến Quốc!

Long Nguyệt cũng đã chuẩn bị từ sớm, ngoắc tay với phía trong Đế Khư, mấy chục chiếc Rolls-Royce bản hào hoa lái thẳng ra.

Lý Bạch ngồi vào trong xe, lấy một lon coca ướp lạnh, vừa uống vừa cảm thán: "E rằng đời này những cậu chủ đó cũng chưa từng uống thứ đồ uống ngon thế này!"

Từ khi các phái võ tông cùng sản nghiệp trong thế tục chuyển vào vùng ngoài lãnh thổ, những thứ như coca, đồ ăn phương Tây vô cùng phổ biến ở Đế Khư.

Ngay cả người sống lâu ở vùng ngoài lãnh thổ như Lý Bạch và Thượng Quan Uyển Nhi cũng rối rít cảm thán thế tục hiện nay, về phương diện khoa học kỹ thuật, đúng là mạnh hơn rất nhiều so với thời đại bọn họ.

Ngay cả kinh doanh phục vụ ăn uống cũng vượt xa tưởng tượng của họ!

Chẳng mấy chốc, đoàn xe đã vượt qua xe ngựa của đám người Điền Văn, dẫn đầu đoàn người. Điền Văn từ trong xe ngựa nhô đầu ra, nhìn đoàn xe sang trọng phía dưới, mặt coi thường nói: "Hừ, lái loại đồ chơi này đến thành Thiên Khu ư? Khó thế mà cũng nghĩ ra được”.

"Có điều, nếu lỡ ngay cả chỗ đặt chân cũng không tìm được thì trái lại nó có thể tạm thời giải quyết vấn đề chỗ ở cho các người!"

Mặt Điền Khải cũng đầy vẻ châm biếm nhìn đoàn xe phía dưới.

Đoàn xe quy cách này ở thế tục có thể xem như đỉnh cao, nhưng ở vùng ngoài lãnh thổ lại hoàn toàn không đáng nhắc tới!

Lãnh đạo cấp cao vùng ngoài lãnh thổ đều hết sức khinh thường những thứ từ bên ngoài truyền vào, nhất là loại xe sang này thì càng không được ưa thích.

Bản thân thành Thiên Khu còn phức tạp hơn thành Thiên Đô nhiều, thế lực khắp nơi trong đó lại vô cùng rối ren, không chỉ Thánh Giáo Đình có chi nhánh ở đó, ngay cả bảy nước Chiến Quốc cũng có nơi đóng quân tạm thời!

Vì vậy, anh em Điền Văn và Điền Khải căn bản không cần lo lắng vấn đề ăn ở, quy cách hành cung nước Tề ở thành Thiên Khu cũng thuộc hạng thượng thừa, hơn nữa, bản thân bọn họ là cậu chủ nước Tề, địa vị giống như người thừa kế, đương nhiên có thể hưởng cách thức tiếp đón cao cấp nhất!

Còn về phía điện Thần Long, họ mới lười hỏi tới, thậm chí người của điện Thần Long tới thành Thiên Khu sẽ còn bị các thế lực lớn nhằm vào!

"Chúng tôi ở đâu không phiền hai cậu chủ quan tâm, hơn nữa, có lẽ mặt mũi anh Tiêu không kém hai người mới đúng!", Tần Lương Ngọc quay cửa kính xe xuống, lạnh lùng nói với Điền Văn.

"Nếu hai người cảm thấy trên đường rảnh rỗi nhàm chán, có thể cùng chúng tôi xem ti vi, còn có biểu diễn ca múa mà hai cậu chủ thích nhất nữa!"

Lý Bạch vừa uống coca, vừa trêu.

"Hừ, nhân lúc còn sống thì nhìn thế giới phồn hoa này lần cuối đi, đừng để đến lúc vào thành lại có mạng đi không có mạng trở về!"

Điền Khải lạnh lùng nhìn Lý Bạch, bây giờ hắn càng lúc càng không ưa người của điện Thần Long, ai cũng dám cãi lại những cậu chủ như họ, đúng là không biết tôn trọng người bề trên!

Thành Thiên Khu, chỉ từ cái tên này đã có thể nhìn ra, đây là thanh trì siêu lớn ở trung tâm vùng ngoài lãnh thổ, nếu không cũng không kham nổi một chữ “Khu”!

So với thành Thiên Đô trước kia, thành Thiên Khu gần như lớn hơn vô số lần, hơn nữa, trong thành Thiên Khu còn có ba thánh địa!

Mà ba thánh địa này đều thuộc về một thế lực lớn thần bí, dù là đám người Điền Văn cũng căn bản không cách nào vào ở ba thánh địa kia!

Chẳng qua, hai anh em Điền Văn cũng không lo lắng, dẫu sao bọn họ là cậu chủ Chiến Quốc, với thế cục vùng ngoài lãnh thổ hiện tại, bọn họ vẫn là sự tồn tại cao không với tới.

Nhìn thành Thiên Khu tráng lệ vạn dặm cùng núi non trùng điệp nhìn không thấy bờ bến, ngay cả đám người Lý Bạch cũng không khỏi liên tục tặc lưỡi!

Trước đây, theo ông ta thấy, thành Thiên Đô cũng đã là tiên cảnh nhân gian rồi, nhưng so với thành Thiên Khu thì thành Thiên Đô kém hơn không chỉ một bậc!

"Đó là gì vậy?", một đệ tử điện Thần Long, chỉ tay vào một hòn đảo nhỏ lơ lửng giữa không trung, tò mò hỏi.

"Đó là đảo Huyền Không, bình thường đều là nơi đặt hành cung của vài thế lực lớn, nhưng cũng có một vài thế lực thôi, là thánh địa! Người có thể vào ở trong đảo Huyền Không này đều có thân phận không tầm thường!"

Lý Bạch vừa nhìn đảo Huyền Không, vừa giải thích.
Chương 2562: Tự giải quyết

Thánh địa mà Lý Bạch nói là đảo Huyền Không to lớn chừng trăm dặm ở chính giữa thành Thiên Khu!

Chỉ thấy xung quanh đảo Huyền Không có vô số mây ngũ sắc bao phủ, thậm chí trên đảo còn có núi non san sát chập chùng, trong núi còn có sương trắng lượn lờ, khiến người ta có cảm giác như tiên cảnh nhân gian!

Bất kể lúc nào, nhìn từ đảo Huyền Không cũng thấy hạc trắng bay vút qua, cất tiếng hót vang!

Sau khi vào thành Thiên Khu, xe ngựa đám người Điền Văn chạy thẳng tới đảo Huyền Không lớn nhất kia!

Xe ngựa mới vừa dừng lại đã có mấy người đàn ông trẻ tuổi mặc trang phục nho sinh bước nhanh tới đón.

"Chúng tôi cung kính nghênh đón hai cậu chủ đến thăm!"

Dẫn đầu là một nho sĩ trung niên chừng ba mươi tuổi, tu vi ở cảnh giới Đại Đế, tuy thực lực hắn cũng không cao lắm, nhưng vì sức ảnh hưởng của nước Tề và nhà họ Khổng ở vùng ngoài lãnh thổ nên hắn cũng được coi là nhân vật số một!

Giờ phút này, hắn cố ý chạy tới nghênh đón hai anh em Điền Văn cũng đủ để nói rõ nhà họ Khổng vẫn có chút coi trọng nhà họ Điền.

Điền Văn gật đầu, sau đó vừa liếc nhìn đám người Tần Lương Ngọc xuống từ xe thể thao, lạnh lùng dặn dò: "Đưa bọn họ tới đảo Huyền Không luôn đi!"

Dẫu sao điện Thần Long cũng đại diện cho nước Tề tới tham gia tranh khí vận, vì vậy, người điện Thần Long mất mặt thì họ cũng mất mặt, cho nên dù không cam lòng Điền Văn vẫn sai người đưa đám người Tần Lương Ngọc tới đảo Huyền Không.

Theo hắn thấy, nếu không phải là hắn ban ơn, đừng nói vào đảo Huyền Không, đám người Tần Lương Ngọc muốn tìm một điểm dừng chân cũng khó như lên trời!

Lý Bạch cũng ngẩng đầu nhìn về phía phương hướng đảo Huyền Không, cảm thán: "Cho dù là thành Thiên Đô cũng không có phong thái như đảo Huyền Không! Có thể ở đây thêm một ngày thì cuộc đời này cũng đủ rồi!"

"Trái lại tôi cảm thấy, nếu có thể xây ở đây cao ốc chọc trời mấy trăm lầu thì ít nhất có thể chứa mấy chục ngàn người vào ở, thật sự không biết chủ nhân nơi này nghĩ thế nào?"

Long Hình ngẩng đầu nhìn đảo Huyền Không, lắc đầu liên tục.

Theo cậu ta thấy, những lầu các cổ đại này nhiều lắm chỉ cao bảy tầng, không nói đến chuyện chiếm diện tích lớn, còn ở không được mấy người, quả là phí của trời!

"Im miệng! Đó là thánh địa, sao có thể để các người làm bẩn!"

Lúc này, một ông lão tóc trắng ở cửa, lạnh lùng mắng.

Hiển nhiên là lời Long Hình mới vừa nói đã chọc giận ông lão.

"Ông à, ông đừng để ý, cậu ta cũng chỉ phát biểu chút ý kiến cá nhân thôi!", Lý Bạch vội vàng tiến tới chắp tay giải thích.

Ông lão quan sát Lý Bạch mấy lần, ngọn lửa giận trong đôi mắt dường như còn tăng lên mấy phần.

Thánh địa thành Thiên Khu sao có thể đến phiên một tên vô danh tiểu tốt tùy ý phát biểu ý kiến?

"Các người đừng hỗn láo!"

Điền Văn nhíu mày lại, lạnh lùng quát một câu.

Đừng nói mấy người Lý Bạch, ngay cả hắn cũng không dám nói năng lung tung ở đây!

"Được rồi, chúng ta vào thôi!"

Tần Lương Ngọc khẽ cau mày, liếc nhìn Lý Bạch.

"Hừ, tôi thấy ông ta cũng là chó cậy gần nhà thôi! Một người gác cửa có gì hơn người chứ!", Lý Bạch hung hăng liếc ông lão.

Những lời này của ông ta đã chọc giận ông lão trong nháy mắt!

Tuy ông ta chỉ là một người gác cửa, nhưng cũng là đội trưởng đội bảo vệ trong thành Thiên Khu, đã khi nào bị chế giễu thế này đâu?

"Đứng..."

Ngay khi ông lão định tiến tới chặn đường Lý Bạch, Điền Văn liếc nhìn ông lão, lúc này ông lão mới tức giận hừ một tiếng, không tiếp tục gây phiền toái cho đám người Lý Bạch nữa.

Đi vào trong đảo Huyền Không, trước mắt mọi người chợt lóe sáng!

Toàn bộ đảo Huyền Không, đường phố hết sức rộng rãi, thậm chí hẹp nhất cũng có thể đủ cho bốn chiếc xe ngựa đi song song!

Điền Khải liếc nhìn đám người Tần Lương Ngọc, mặt đầy vẻ châm chọc nói: "Chúng tôi cũng chỉ có thể giúp được đến đây, còn chỗ ở, các người tự giải quyết đi!"
Chương 2563: Tìm nơi dừng chân

Tần Lương Ngọc chỉ lạnh lùng mỉm cười với anh em Điền Văn, không để tâm đến lời nói của họ, ngược lại còn đi theo anh em Điền Văn về một hướng.

Ban đầu anh em Điền Văn cũng không để ý, dù sao đám người Tần Lương Ngọc cũng là lần đầu đến thành Thiên Khu, không bạn bè e là tìm một nơi dừng chân cũng khó.

Suy cho cùng, trong thành Thiên Khu cũng là bộ phận và đường đi của các thế lực, tuyệt đối không thể tiếp đón người ngoài, trừ khi có bạn bè ở đây mới có thể miễn cưỡng tìm được một nơi ở.

Đám người đi gần một tiếng đồng hồ, mọi người mới dẫn đến dưới một cổng nhà trong trung tâm của đảo Huyền Không.

Phía sau cánh cổng là tiên cảnh nhân gian được bao bọc bởi tiên khí, đỉnh núi cao ngất ngưởng.

Trên cánh cổng có viết bốn chữ lớn “Phủ Động Thiên Hoa”.

Nơi này là một trong các thánh địa có môi trường tốt nhất trong thành Thiên Khu.

Theo lý nước Tề có hành cung trong thành Thiên Khu, nhưng anh em Điền Văn đâu dám sống trong hành cung?

Ngộ nhỡ người phụ nữ điên Ngô Thiên Hoa đó đánh đến tận cửa thì không thể lường được hậu quả.

Vào phủ Động Thiên Hoa lại khác hẳn, vừa có thể được thành Thiên Khu bảo vệ vừa có thể được hưởng phúc khí của đất thánh, có thể nói là rất có ích với họ.

Lúc này không chỉ anh em Điền Văn đến chỗ đăng ký trước cổng, Khổng Tề Thiên và Caseus cũng đứng trước cửa đăng ký.

“Triệu Thắng đã vào hành cung của nước Triệu, không đến nơi này”, Caseus cố ý nhắc người khác một câu.

Điền Văn và Điền Khải nghe xong cũng đưa mắt nhìn nhau.

Không ngờ ngay cả Triệu Thắng cũng bị chặn từ ngoài cửa?

Nhưng dù biết rõ không có cơ hội nhiều, hai người cũng phải thử một lần, lỡ đâu người phụ nữ điên Ngô Thiên Hoa đó đánh đến tận cửa thì không phải trò đùa đâu.

Giải quyết không ổn thỏa là hai người sẽ chết trong tay Ngô Thiên Hoa đấy.

Thân là cậu chủ Chiến Quốc vào ở một nơi bình thường không cần phải đợi, thậm chí còn được hưởng các đãi ngộ đặc biệt, nhưng chỉ có phủ Động Thiên Hoa là ngoại lệ.

Nghe nói đằng sau phủ Động Thiên Hoa là thế lực cực kỳ bí ẩn, thậm chí ngay cả nhà họ Khổng cũng muốn tránh không gây xung đột, thế nên cả đám người Caseus cũng chỉ đành đợi ngoài cửa.

“Thế nào, trước đó mọi người chưa sắp xếp ổn thỏa à?”, Điền Khải nhíu mày quay sang nhìn người phụ trách nhà họ Khổng phía sau nói.

“Ôi… nơi này khác hẳn với các nơi khác, cần đích thân đến mới có thể đăng ký vào ở”, người phụ trách khó xử đáp.

Đừng thấy đám người Điền Văn là cậu chủ Chiến Quốc mà lầm, ở trước mặt thế lực bí ẩn đó, thể diện của họ cũng không lọt vào mắt đối phương, nếu không Triệu Thắng cũng sẽ không chủ động lùi bước, quay về hành cung ở thành Thiên Khu của nước Triệu.

“Thôi bỏ đi, chỉ đợi một lúc thôi mà, không có gì to tát cả”, Điền Văn xua tay với Điền Khải.

Điền Khải quay sang nhìn mấy người Tần Lương Ngọc phía sau, lạnh lùng nói: “Nghe thấy chưa? Ngay cả bọn tôi cũng phải đợi ở đây, các người không cần phải dừng ở đây nữa, nên tự mình đi tìm nơi dừng chân khác đi”.

“Dĩ nhiên nếu các người không tìm được nơi nào để ở, bọn tôi cũng sẽ không để các người lưu lạc đầu đường, ở thành Thiên Khu chỉ với thể diện của các người cũng có thể tìm cho các người vài căn phòng để ở đó”.

“Nhưng trước hết là các người phải cúi đầu nhận lỗi với bọn tôi”.

Điền Văn cũng quay sang nói.

“Bọn tôi ở đâu không cần hai cậu chủ nhọc lòng quan tâm, dù cậu Tiêu đã không còn nữa nhưng tôi tin chắc bọn tôi vẫn có chút thể diện này. Vùng ngoài lãnh thổ không phải là nơi mà ai cũng đối đầu với cậu Tiêu giống hai cậu chủ”.

Mấy lời của Tần Lương Ngọc đã thể hiện rõ sự châm chọc của bà ta với anh em Điền Văn.

Không để Điền Văn lên tiếng, Tần Lương Ngọc sải bước lên trước nói với một ông lão ở cửa: “Ông lão, làm phiền ông đi thông báo một tiếng, nói là Tần Lương Ngọc của thành Đại Lương dẫn điện Thần Long đến ở”.

Mặc dù giọng Tần Lương Ngọc không quá lớn nhưng từng câu từng chữ đều lọt vào tai người ở đó.

Nghe thế Caseus không khỏi nhíu mày, rõ ràng Tần Lương Ngọc đang phân cao thấp với anh em Điền Văn.

Nhưng lời nói của bà ta lại vô hình chung hạ thấp tất cả thế tử và gia tộc lớn ở Chiến Quốc.
Chương 1564: Mất mặt

Điền Văn lên tiếng: “Đừng nói là Tiêu Chính Văn đã chết, dù hắn đích thân đến đây cũng không có mặt mũi lớn như thế. Ngay cả những người như bọn tôi cũng chỉ có thể đợi ngoài cửa, bà nghĩ thể diện của Tiêu Chính Văn lớn thế à?”

Điền Văn nói không sai, dù sao hắn cũng là cậu chủ nước Tề, địa vị gần bằng vua, ngay cả hắn cũng chỉ có thể đợi ngoài cửa thì một nhân vật nhỏ không có chỗ chống lưng không có lai lịch như Tiêu Chính Văn có thể diện được thế nào?

Huống gì hôm nay đến đây còn không phải là bản thân Tiêu Chính Văn, chỉ là thành chủ thành Đại Phong nhỏ bé thôi.

Nói khó nghe một chút là thành nhỏ ở biên giới như thành Đại Phong không thể nào lọt vào mắt vài thế lực lớn nào đó, dù Tần Lương Ngọc là thành chủ thì có làm sao?

“Tôi nghĩ các người vẫn nên nhanh chóng đi khỏi đây, phải biết rằng lần này các người đại diện cho nước Tề, các người không sợ mất mặt nhưng nước Tề bọn tôi không muốn bị người ta xem là trò cười”.

Điền Khải lạnh lùng nói.

Hắn nghĩ nếu không nhờ thể diện của hắn và Điền Văn thì đám người Tần Lương Ngọc có muốn bước lên đảo Huyền Không cũng chỉ là nỗi khát vọng thôi.

Tần Lương Ngọc mặc kệ họ, chỉ nhìn về phía ông lão đồ trắng.

Ông lão đồ trắng nhìn Tần Lương Ngọc một lượt, cau mày suy nghĩ hồi lâu mới khó xử nói: “Các vị đợi một chút, tôi đi báo lại”.

Nói rồi ông lão đồ trắng đi vào trong chạy thẳng đến cung điện trong màn sương.

Mặc dù Tiêu Chính Văn có chút danh tiếng nhưng cũng chỉ là một người tài trong giới trẻ thôi, huống gì trước đó đã có tin tức Tiêu Chính Văn chết ở Minh Hà.

Bây giờ điện Thần Long đã không còn cảm giác tồn tại ở ngoài lãnh thổ, hơn nữa có người còn bạo gan đoán rằng không đến một năm điện Thần Long sẽ bị các thế lực khác phân chia hết thảy.

Nhưng ông lão lại không muốn đắc tội với bất kỳ ai nên mới chọn quay vào trong báo lại, còn hậu quả thế nào là chuyện của đám người Tần Lương Ngọc.

“Mọi người sắp xếp đồ đi, lát nữa cùng vào trong”, Lý Bạch dặn dò mười mấy tài xế phía sau.

Tài xế vội vàng lấy bao lớn bao nhỏ trong thùng xe ra, xếp gọn phía sau mấy người Lý Bạch.

Nghe thế Khổng Tề Thiên nhíu mày, lạnh lùng nhìn Lý Bạch lắc đầu nói: “Không ngờ người từng là kiếm tiên sau khi gia nhập điện Thần Long cũng trở nên không biết lớn nhỏ rồi”.

“Hừ, tôi thấy họ không biết tự lượng sức mình, còn nghĩ rằng đang ở nơi nhỏ bé như thành Thiên Đô sao? Đúng là nực cười”, Điền Văn cũng chế giễu.

Lúc này sắc mặt của Caseus và Errdogan cũng trở nên cực kỳ khó coi, xung quanh còn có không ít người đang chỉ trỏ.

Mọi người đều đang đợi xem trò cười, cho dù là mấy người Tần Lương Ngọc hay Điền Văn, hôm nay chắc sẽ có một bên bị phủ Động Thiên Hoa đuổi đi.

Bên bị đuổi không chỉ mất mặt, thậm chí còn sẽ trở thành trò cười trong mắt các thế lực.

“Các người tốt nhất nên chú ý đến ngôn từ của mình”, Điền Văn tức giận quát.

“Bọn tôi chưa từng thừa nhận mình là người nước Tề, bọn tôi chỉ đại diện cho bản thân, người của điện Thần Long trước giờ luôn chịu trách nhiệm về hành vi của mình”, Tần Lương Ngọc lạnh lùng đáp trả lại.

Thấy Tần Lương Ngọc dám nói như tát nước vào mặt hắn trước nhiều người như thế, Điền Văn bỗng chốc không kiềm chế được cơn giận của mình.

Nhưng hắn chưa kịp làm gì thì ông lão đồ trắng đó đã quay lại.

Mọi người gần như đều nhìn về phía ông lão đồ trắng đó.

Chỉ thấy ông lão thân thiết chắp tay với mấy người Tần Lương Ngọc nói: “Thành chủ Tần, vui lòng đợi một chút”.

Hả?

Nghe thế đám người Điền Văn đều lộ ra vẻ chế giễu: “Chẳng phải các người nói Tiêu Chính Văn rất có thể diện sao? Thể diện của hắn ở đâu?”

“Tần Lương Ngọc, tôi đã nhịn bà lâu lắm rồi, tôi có thể không so đo với bà chuyện trước kia nhưng bây giờ các người đều mất mặt đến tận thành Thiên Khu luôn rồi”.

“Ngay cả các cậu chủ bọn tôi đều phải đợi ở đây, lẽ nào các người còn muốn sánh ngang với bọn tôi sao? Đúng là hỗn xược! Không cho các người một bài học thì các người thật sự không biết trời cao đất dày”.
Chương 2565: Đáng chết

Lúc anh em Điền Văn đến Đế Khư, thái độ coi thường bọn họ của Tần Lương Ngọc khiến Điền Văn vô cùng bất mãn.

Đến thành Thiên Khu, Tần Lương Ngọc càng không nể mặt anh em Điền Văn, thậm chí còn đáp trả lại bọn họ ở trước mặt mọi người, điều này khiến Điền Văn không thể chịu nổi.

Nghe Điền Văn nói vậy, những người bên cạnh đều bật cười.

“Các người thật sự nghĩ rằng phủ Động Thiên Hoa là nơi ai cũng ở được sao? Đúng là đám nhà quê kém hiểu biết!”

Lúc này, một người đàn ông trẻ trong đám người lên tiếng.

Thực ra hắn cũng chỉ là người thừa kế của một thế gia đến từ Tây Vực mà thôi.

“Xin chào cậu chủ Điền Văn và cậu chủ Điền Khải!” người đàn ông trẻ bước lên, chắp tay chào Điền Văn và Điền Khải.

Trước đây, hắn đã có duyên gặp anh em Điền Văn ở Thánh Giáo Đình trong Tây Vực. Mặc dù Điền Văn và Điền Khải không thuộc thế lực Tây Vực, nhưng với tư cách là Thiên Tử nước Tề, bọn họ cũng có sức ảnh hưởng lớn.

Tạo mối quan hệ tốt với nhà họ Điền sẽ mang lại rất nhiều lợi ích cho gia tộc bọn họ.

Mà bản thân hắn cũng là cao thủ Đế Cảnh cấp ba, cũng có địa vị nhất định trong các thế lực ở Tây Vực, nhưng so với Điền Văn thì còn kém xa.

Dù vậy, hắn vẫn cảm thấy thân phận của mình cao hơn rất nhiều so với những cao thủ trong điện Thần Long.

Hắn vừa dứt lời, phía sau liền truyền đến những lời chế nhạo phụ họa theo.

“Haiz, năm nay, con chó con mèo nào cũng ra vẻ ghê gớm! Thật ra cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé thấp kém mà thôi!”

“Điện Thần Long? Ai từng nghe nói đến chứ? Chẳng qua Tiêu Chính Văn có chút tiếng tăm mà thôi, nhưng đáng tiếc, hắn đã chết rồi!”

“Ngay cả xương cốt của Tiêu Chính Văn cũng không còn, vậy mà vẫn có người dùng tên tuổi của hắn để lên mặt, thật nực cười!”

Tần Lương Ngọc lạnh lùng nhìn đám người, chế nhạo: “Điện Thần Long có thể diện hay không thì cũng không đến lượt các người bàn luận!”

“Hơn nữa, rõ ràng cậu có thể yên lặng đứng ngoài chuyện này, nhưng nếu đã muốn nhúng tay vào thì đừng mong yên ổn!”

Tần Lương Ngọc cười nhạo người đàn ông trẻ kia.

“Ồ? Còn dám uy hiếp tôi sao? Ôi, tôi sợ quá! Bà định gọi Tiêu Chính Văn đến giết tôi à? Ha ha ha!” người đàn ông trẻ kia nói xong liền cười lớn.

Nhưng đúng lúc này, trong phủ Động Thiên Hoa truyền đến tiếng chuông đồng lớn.

Tiếp theo nhạc khúc Cửu Ca của Quân Vương Giám truyền tới, vô số đóa hoa sen trắng trải dài khắp cung điện trong màn sương.

Vô số đóa sen trắng hợp thành một con đường, trải đến dưới chân Tần Lương Ngọc.

Cũng vào lúc này, sáu ông lão áo trắng cùng bước lên đài sen trắng.

Sáu ông lão này đều là cao thủ cảnh giới Đế Quân. Có một người đi đầu mặc áo bào tím, đứng trước sáu ông lão, đi về phía Tần Lương Ngọc.

“Không biết có khách quý tới, xin thứ lỗi cho tôi không nghênh đón từ xa!” ông lão đi đầu chắp tay chào Tần Lương Ngọc.

Ông lão mặc áo bào tím này chính là chủ nhân của phủ Động Thiên Hoa, thân phận của ông ta vô cùng bí ẩn”.

Ít ai biết được rằng, thế lực đằng sau ông lão này to lớn như thế nào!

Khi ông ta đích thân xuất hiện, sắc mặt của những người xung quanh lập tức thay đổi.

Tiếng chuông thánh thót này không phải âm thanh mà ai cũng có thể hưởng thụ, hơn nữa nhạc khúc của Quân Vương Giám chỉ được diễn tấu khi tiếp đón khách quý.

Ngoài ra, ông lão áo tím còn đích thân đến tiếp đón, khiến mọi người có mặt đều sững sờ.

Sáu ông lão áo trắng phía sau đi ngang qua đám người Điền Văn, coi bọn họ như không khí, chỉ khi đến gần Tần Lương Ngọc, bọn họ mới chắp tay nói: “Xin chào thành chủ Tần!”

Vãi!

Mọi người đồng loạt hít sâu một hơi.

Một thành chủ thành Đại Phong nhỏ bé sao có thể có mặt mũi lớn như vậy!

“Tôi là Bàng Đức! Nếu thành chủ Tần không để ý thì có thể gọi tôi là ông Bàng!”

Ông lão áo tím chắc tay tỏ lòng kính trọng.

Ngay sau đó, sắc mặt ông ta chợt thay đổi, quay lại nhìn người đàn ông trẻ ở Tây Vực kia nói: “Một kẻ hữu danh vô thực mà cũng dám xúc phạm khách quý, thật đáng chết!”

Ông ta vừa dứt lời, sáu ông lão phía sau ông ta cũng đồng thời ra tay.

Người đàn ông trẻ kia còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị mấy tia sáng đánh vào ngực, sau đó hắn kêu gào thảm thiết, chớp mắt, hắn đã bị đánh thành đống thịt nát rơi trên mặt đất.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom