• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2551-2555

Chương 2551: Không cần phải giấu

Bây giờ bầu không khí trong thành Đại Lương cực kỳ nặng nề, sắc mặt Ngụy Vinh Kỳ tái mét, đã gần nửa ngày từ sau khi Tiêu Chính Văn đi khỏi thành Đại Lương rồi.

Nhưng trong nửa ngày này, Ngụy Vinh Kỳ vẫn cứ lặng im ngồi ở đó không nói một lời nào.

Người xung quanh đều im như thóc nhìn hắn, thậm chí còn thận trọng thở nhẹ.

Lúc này Ngụy Vinh Kỳ đã tức giận đến cực điểm.

Ngụy Võ Hầu là niềm hy vọng duy nhất cho nước Ngụy phục hưng, cả nước Ngụy ngoài ông ta thì không còn ai có thể từ một người dân bình thường đi đến bước đường hôm nay.

Những người có tài năng cực cao dù đi đến cấp bậc như Ngụy Võ Hầu thì còn có ý nghĩa gì nữa?

Tất cả mọi người thường có mong đợi cực kỳ cao với thiên tài, mà người bình thường cũng chưa từng nghĩ đỉnh cao mà thiên tài đạt đến là mục tiêu mình có thể theo đuổi.

Nhưng Ngụy Võ Hầu lại khác, ông ta chỉ là một dân thường đến từ thế tục, ông ta có thể đi đến bước này đều có ý nghĩa trọng đại với mọi người.

Muốn phục hưng đầu tiên là phải có nhân tài, nhân tài là tất cả.

Có tấm gương sống là Ngụy Võ Hầu sẽ sớm có thể thu hút nhiều người thế hệ trẻ, chỉ cần đào tạo ra vài cao thủ Thiên Cảnh trong số họ thì nước Ngụy sẽ trở thành nước mạnh nhất trong các nước.

Nhưng mọi thứ đều biến thành hư vô chỉ vì sự xuất hiện của người mặc đồ đen.

Thế nên sao hắn có thể cam lòng được?

“Người đâu, chuẩn bị xe”.

Ngụy Vinh Kỳ không cảm xúc trầm giọng nói.

Nhưng ngay khi Ngụy Vinh Kỳ vừa đứng lên, không gian xung quanh đều tràn ngập sát khí.

Ngay cả đám người ở dưới hành lang cũng rùng mình một cái.

Hôm nay có thể nói là sự sỉ nhục của cả nước Ngụy, là sự sỉ nhục của tất cả người Ngụy.

Từ khi nước Tần tiêu diệt sáu nước chưa từng có ai giết người xong rồi rời đi trước ánh mắt chăm chú của rất nhiều binh lính nước Ngụy như hôm nay.

Hầu như cả ngoài lãnh thổ đều bùng nổ bởi tin tức này, nhất là Đông Vực, sau khi biết được tin tức này thì hoàn toàn sục sôi.

Không cần đoán họ cũng có thể biết chắc chắn là nhà họ Khổng hoặc Điền Văn ra tay.

“Xem ra chúng ta đều xem thường Điền Văn rồi, hắn vẫn rất to gan đấy”.

“Đây gọi là to gan à? Đây là ngang ngược!”

“Ừ, đúng thế, mặc dù trước đó Điền Văn đã làm một số việc không đúng nhưng chuyện hôm nay lại có thể viết thành cuốn sách”.

Không ít người đều thầm kích động!

Thật ra so với Ngụy Vinh Kỳ, họ càng mong Điền Văn thống trị Đông Vực, dù sao ngoài mặt nhà họ Khổng cũng rất ôn hòa, chỉ cần không uy hiếp đến sự thống trị của nhà họ Khổng và Điền Văn thì họ cũng không làm khó gia tộc lớn ở Đông Vực.

Nhưng Ngụy Vinh Kỳ lại không như thế, từ thời kỳ Chiến Quốc mọi người thường gọi hắn là tên điên.

Thậm chí năm đó thành Đại Lương bị tấn công, Ngụy Vương đã ra đầu hàng nhưng Ngụy Vinh Kỳ vẫn còn dẫn hàng ngàn người đánh vào đội quân Đại Tần.

Kết quả cuối cùng vẫn là tất cả người ở không một ai sống sót, chỉ có một mình hắn chạy vào vùng ngoài lãnh thổ.

“Nhưng có thế nào tôi cũng không nghĩ Điền Văn là người khí phách như thế”.

Lúc này cũng có người bắt đầu nghi ngờ, dù sao trước đó mọi người cũng tận mắt nhìn thấy Điền Văn bị ép buộc giết Tư Không Phàm ở Đế Khư.

Một chữ đáng sợ làm sao có thể hình dung được Điền Văn lúc đó?

“Thật ra không khó đoán, cậu chủ có tu vi Thiên Cảnh cũng chỉ có năm người thôi, và hai người đến từ Tây Vực, Tây Vực trước giờ không có thù oán gì với nước Ngụy, không thể ra tay với họ được”.

“Khổng Tề Thiên lại có trở ngại là nhà họ Khổng nên cũng sẽ không trở mặt với Ngụy Vinh Kỳ, còn Điền Khải ấy à, cậu ta trước giờ cũng chỉ là cái bóng của Điền Văn thôi, còn lại cũng chỉ có Điền Văn”.

“Đúng thế, ngoài Điền Văn, đâu còn cao thủ Thiên Cảnh thứ sáu chứ?”

Dù sao Ngụy Võ Hầu cũng đã đột phá Thiên Cảnh, trừ khi đối phương cũng là cao thủ Thiên Cảnh, nếu không không thể khiến ông ta bị thương.

Kết hợp với những chi tiết trước đó, Ngụy Vinh Kỳ bắt tay với Triệu Thắng giết đến Đông Vực khiến anh em Điền Văn bị chèn ép đến mức nhếch nhác, thật ra hai bên đã gây thù trước đó, người có động cơ giết người nhất cũng chỉ có một mình Điền Văn.

Lúc này trong nhà Điền Văn, một chủ sự nhà họ Khổng đã đến, người này có địa vị khá cao trong nội bộ nhà họ Khổng, thậm chí có thể sánh ngang với viện trưởng Tề Thiên Thư Viện.

Mặc dù tu vi người này không cao, chỉ mới ở cảnh giới Đại Đế nhưng dù sao thân phận cũng cao nên Điền Văn vẫn tự mình đến trước cửa đón.

“Tiền bối Khổng Tích, cơn gió nào đưa ông đến chỗ tôi vậy?”

Điền Văn bước đến trước chắp tay lại ngờ vực hỏi.

“Cậu chủ, chuyện này còn cần phải hỏi sao?”, Khổng Tích cười nói.

Điền Văn nhướng mày đanh mặt nói: “Tiền bối, ý ông là sao? Tôi không hiểu gì cả”.

“Cậu chủ, nhà họ Khổng và nhà họ Điền vốn dĩ là người một nhà, nhưng dù là người một nhà cần gì phải nói khách sáo với nhau? Bây giờ đã truyền đi rầm rộ khắp nơi, cậu chủ không cần phải giấu tôi nữa chứ nhỉ?”

Khổng Tích mỉm cười nói.
Chương 2552: Đùn đẩy trách nhiệm

“Tin đồn gì?”, sắc mặt Điền Văn càng trở nên khó coi, hắn mơ hồ cảm thấy hình như không phải là chuyện tốt.

“Dĩ nhiên là chuyện ngàn dặm xa xôi đánh lén thành Đại Lương và giết Ngụy Võ Hầu”, Khổng Tích vuốt râu, đắc ý cười nói.

“Gì cơ?”

Nghe thế Điền Văn nổi giận nói: “Là ai đã đồn thổi như thế? Tôi đến Đại Lương lúc nào?”

Đừng nói là chuyện này thật sự không liên quan đến Điền Văn, dù có là do hắn làm, bây giờ đã loạn đến nước này, hắn đâu dám giẫm vào vũng bùn này nữa.

Hơn nữa sức mạnh của nước Tề và nước Ngụy không thua kém là mấy, thậm chí nước Tề còn rất nhiều phương diện không bằng nước Ngụy, lúc này mà hắn tự mình đánh giết thành Đại Lương, chém chết Ngụy Võ Hầu để ra oai với nước Ngụy à?

Dù não có bị úng nước, hắn cũng không làm ra loại chuyện ngu ngốc như thế.

“Ổ? Không phải cậu chủ làm à? Lẽ nào là em trai cậu sao?”

Khổng Tích nhíu mày, sau đó cười nói.

“Ông…”

Sắc mặt Điền Văn lập tức trở nên khó coi, vung tay áo nói: “Tiền bối Khổng Tích, chuyện này không liên quan đến anh em tôi”.

“Tôi nghĩ chưa chắc là không liên quan”.

Điền Văn vừa dứt lời, Điền Khải bỗng bay đến.

Lúc này sắc mặt Điền Khải còn khó coi hơn cả Điền Văn, như có ý nếu một lời không hợp sẽ lao vào đánh với Điền Văn.

Hắn cũng vừa nhận được tin nên lập tức chạy đến đây.

Chuyện này không phải là chuyện nhỏ, nếu không cẩn thận thì hắn cũng sẽ bị liên lụy.

Đứng thấy bây giờ hắn đã có tu vi Thiên Cảnh mà lầm, mấy người họ dù sao cũng chỉ mới là cảnh giới Thiên Cảnh cấp một, nếu chọc giận nước Ngụy thật thì có lẽ sẽ có đại tài Thiên Cảnh cấp hai tiêu diệt luôn hai anh em.

Nước Ngụy là vùng lãnh thổ rộng lớn, vô số nhân tài đến nỗi không đếm được, dù giết họ thật thì nước Tề có thể làm gì được?

Dù sao hai người bọn hắn cũng thất lễ trước.

Hơn nữa một khi chọc vào tên quái vật thời kỳ Chiến Quốc đó, dù đại tài của nước Tề ra mặt giảng hòa, họ cũng khó thoát được cái chết.

Thế nên cho dù thế nào Điền Khải cũng sẽ không chịu trách nhiệm chuyện này thay Điền Văn.

“Hừ! Tôi lại nghĩ có thể là do chú làm đấy”, Điền Văn quay đầu lại nhìn Điền Khải, ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.

Chỉ cần hắn chết, người được lợi chẳng phải là Điền Khải sao?

Chỉ riêng điều này thôi, Điền Khải đã có động cơ vứt tội này cho hắn rồi.

“Điền Văn, e là anh không biết tính nghiêm trọng của chuyện này nhỉ? Ngụy Vinh Kỳ đã đến chỗ Ngô Khởi rồi, theo tôi được biết mặt dù Ngô Khởi không tự mình xuống núi nhưng con gái ông ta – Ngô Thiên Hoa đã chạy đến nước Ngụy rồi”.

“Con gái Ngô Khởi có sức chiến đấu thế nào thì không cần tôi phải nói nữa nhỉ? Với thực lực của cô ta, muốn giết anh hay tôi cũng chỉ là chuyện đơn giản”.

“Ngay cả Tử Cống cũng không thể làm gì được cô ta, anh vẫn còn muốn đẩy tội danh này cho tôi à? Nằm mơ đi!”

Nói đến cuối Điền Khải gần như đang gào lên.

Con gái của Ngô Khởi không nổi tiếng nhưng chỉ có người ở ngoài lãnh thổ mới biết cô gái này đáng sợ thế nào.

Miêu tả cô ta bằng từ La Sát cũng không đủ, chỉ cần cô ta ra tay thì trong hàng ngàn mét, dù là vài đại tài xa xưa cũng phải thận trọng với cô ta.

Dù ngại thể diện của nhà họ Khổng và Thiên Đạo Minh Ước, Ngô Thiên Hoa cũng sẽ không làm tới cùng, nhưng tính mạng của hai người đã bước vào giai đoạn đếm ngược.

“Hừ, chú cũng biết chuyện này sao?”, Điền Văn cười mỉa, lạnh lùng hỏi ngược lại.

“Sao có thể là tôi được?”, Điền Khải bị Điền Văn chọc tức, hai bên lập tức giương cung bạt kiếm với nhau.

“Hai cậu chủ, tôi hơi hoang mang rồi đấy, cho dù chuyện này là do ai làm, đều phải trấn áp sự kiêu căng của người Ngụy, dù đối với người Tề hay với Đông Vực cũng đều là chuyện tốt, cần gì phải đùn đẩy trách nhiệm?”

Khổng Tích mỉm cười nhìn hai người nói.

Nhưng ông ta vừa dứt lời, một luồng sáng bỗng chốc lao đến.

Mặt mày Tử Dư lạnh băng nhìn hai anh em Điền Văn hỏi: “Nói! Rốt cuộc là ai làm?”
Chương 2553: Đứng sau thao túng

Bây giờ chuyện này đã không giống chuyện vặt như trước, cái chết của Ngụy Võ Hầu đã dấy lên một làn sóng lớn, tính nghiêm trọng của chuyện này đã vượt ra khỏi dự đoán của mọi người.

“Không phải tôi làm”, Điền Văn lạnh lùng nói.

“Là cậu à?”, nói rồi Tử Dư quay sang nhìn Điền Khải, ánh mắt lóe lên tia lạnh lùng, sát khí ngút trời.

“Trước tiên đừng vội ra tay”.

Đúng lúc này Hachiki Orochi cũng bước lên luồng sáng chạy đến đây.

Chuyện này quả thật quá lớn, ngay cả ông già Ngô Khởi bị quấy rầy, Hachiki Orochi có thể không biết sự tình sao?

Nhưng dù là Hachiki Orochi vẫn luôn muốn lợi dụng Điền Khải trợ giúp cho Vy Hào, lúc này cũng hết cách.

Ngô Thiên Hoa không phải là người ông ta có thể chọc vào, sự tồn tại đó có thể chỉ cần giơ tay lên là có thể tiêu diệt Vy Hào.

Huống gì phía sau cô ta còn có một Ngô Khởi đã mấy ngàn năm chưa xuống núi, người này càng sâu không lường được.

“Tôi chỉ muốn xác nhận rốt cuộc là ai đã chọc vào tai họa lớn này, có ngày gặp được người phụ nữ điên Ngô Thiên Hoa thì phải có lời giải thích mới được”.

Nói rồi Tử Dư nhìn chằm chằm Điền Khải.

Rõ ràng là Tử Dư đã sẵn sàng đưa Điền Khải ra làm vật hy sinh rồi.

“Là cậu làm thật sao?”, nói rồi Haichiki Orochi nhìn Điền Khải.

“Không… không phải tôi thật mà”, trán Điền Khải cũng toát đầy mồ hôi.

Hắn biết rõ hơn ai hết, ngộ nhỡ bị Tử Dư giao cho Ngô Thiên Hoa thì hậu quả không thể nào tưởng tượng được.

“Cậu yên tâm, dù là cậu thật thì bọn tôi cũng sẽ đàm phán với người phụ nữ điên Ngô Thiên Hoa đó, nhưng cậu phải thành thật với bọn tôi”, Tử Dư híp mắt nhìn Điền Khải nói.

“Không phải tôi!”, Điền Khải nghiến răng nghiến lời thanh minh.

Hachiki Orochi và Tử Dư nhìn nhau, hai anh em Điền Văn không chịu nhận tội, chuyện này hơi phức tạp.

Cho dù giao ai trong hai người họ cho Ngô Thiên Hoa, nếu nhận được câu trả lời này thì vẫn sẽ bị liên lụy khá nhiều.

Thậm chí Hachiki Orochi và nhà họ Khổng đều sẽ bị hai người họ làm liên lụy.

“Nếu hai cậu không chịu thừa nhận, vậy thì đợi Ngô Thiên Hoa đến hỏi các cậu đi, đến lúc đó xem các cậu còn có thể nói được gì”.

Tử Dư hừ một tiếng nói.

Nghe nói thế Điền Văn cũng sửng sốt, lẽ nào ngay cả Tử Dư cũng không tin hắn?

“Ông Tử Dư, ông rất biết cách nhìn người, chẳng lẽ ngay cả ông cũng nghĩ là hai anh em bọn tôi làm sao?”, Điền Văn khổ sở hỏi.

“Haizz!”

Tử Dư thở dài nói: “Chuyện đã đến nước này có phải các cậu làm hay không đã không còn quan trọng nữa, ai bảo trước đó các cậu từng xảy ra mâu thuẫn với Ngụy Vinh Kỳ?”

“Gây thù với hắn và có tu vi Thiên Cảnh, các cậu thử tìm xem cả ngoài lãnh thổ này có thể có người thứ ba không?”

“Cao thủ Thiên Cảnh thế hệ trước gần như đều ở chiến trường ngoài vũ trụ, lẽ nào cậu bảo tôi nói với Ngô Thiên Hoa là đám lão già đó ngàn dặm xa xôi chạy từ chiến trường ngoài vũ trụ về để giết Ngụy Võ Hầu sao?”

Nói đến đây, Tử Dư lại trợn mắt nhìn hai người nói: “Nếu chỉ như vậy thì đã đành, nhưng các cậu lại tự cho mình thông minh, còn nói dù thế nào cũng sẽ không khiến Tần Lương Ngọc gả vào nước Ngụy”.

“Điều này nói cho tất cả mọi người biết để ngăn không cho Tần Lương Ngọc gả cho Ngụy Võ Hầu, rất có thể các cậu ra tay giết người, hiểu không?”

Nghe Tử Dư nói thế, Điền Văn và Điền Khải đều sững sờ.

Đúng là tất cả chứng cứ đều chỉ về phía hai người họ, cho dù họ có thanh minh thế nào cũng không thanh minh được.

Dù chuyện này không liên quan đến họ, Ngô Thiên Hoa cũng sẽ đến tìm hai người đầu tiên.

Hơn nữa bây giờ nhà họ Khổng dồn sức bảo vệ Điền Văn, Hachiki Orochi lại muốn bảo vệ Điền Khải, chỉ là hai người đều biết rõ nhưng không trở mặt với nhau thôi.

Nếu không phải bên hai nhìn trúng mảnh nước Tề e là cũng lười quản chuyện bao đồng này.

“Hai cậu vẫn nên tự bảo trọng đi, các cậu đừng nên tham gia vào cuộc tranh giành khí vận lần này, nếu không chỉ rước họa vào thân thôi”.

Tử Dư thở dài lắc đầu nói.

Cuộc tranh đấu khí vận lần này có thể nói là quan hệ rất lớn, cho dù là nhà họ Khổng hay các thế lực khác đều cực kỳ xem trọng nó.

Ai có thể giành được khí vận lần này thì có thể dẫn dắt thế lực của mình nắm quyền cả vùng ngoài lãnh thổ.

Bây giờ các thế lực đều đang ra sức chuẩn bị chiến đấu, ngay cả đám người Caseus cũng bế quan trong thời gian này.

Vốn dĩ Điền Văn và Điền Khải là người được nhà họ Khổng chọn, cho dù hai người họ ai giành được khí vận đều có thể trở thành trợ lực của nhà họ Khổng.

Dù sao cả nước Tề đều tôn sùng nho sinh, đến lúc đó nhà họ Khổng có thể đứng ở phía sau thao túng mọi thứ.

Nhưng chuyện ở thành Đại Lương lại làm loạn sắp xếp của nhà họ Khổng.
Chương 2554: Thu mua lòng người

Đưa mắt tiễn Hachiki Orochi và Tử Dư đi xa, Điền Văn và Điền Khải mới sầm mặt nhìn nhau.

Lúc này hai người họ đều ước gì có thể giết đối phương mới chịu thôi, nhưng quan trọng nhất hiện giờ vẫn là khí vận Thiên Khu.

“Bây giờ thì hay rồi, khí vận Thiên Khu chỉ có thể dâng lên cho người khác”, Điền Văn lạnh lùng nhìn Điền Khải, siết chặt nắm đấm.

“Hừ! Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó! Chuyện này không liên quan đến tôi! Tôi ngược lại vẫn muốn hỏi anh đó, nếu nhường khí vận Thiên Khu cho người khác, e là nhà họ Khổng sẽ không tha cho anh đâu”.

Điền Khải cũng không chịu thua kém nói móc lại.

Khổng Tích bên cạnh đứng ra hòa giải: “Hai vị, thật ra dù ai trong hai cậu giết Ngụy Võ Hầu thì các cậu cũng không thể bước vào cuộc tranh đấu khí vận lần này”.

“Nếu như thế thì chi bằng nhường vị trí của hai vị cho Bát Hiền Từ, không biết ý hai cậu thế nào?”

“Tiền bối đang đùa phải không? Tề Thiên Thư Viện đã có một vị trí rồi, dù nhường thêm hai vị trí nữa thì nhà họ Khổng có thể đưa ai đến đây?”

“Lãng phí hai vị trí, lãng phí của trời nhỉ?”, Điền Văn hừ một tiếng nói.

Hai anh em Điền Văn đại diện cho Điền Văn, mỗi người có thể có một vị trí, nhà họ Khổng cũng có thể bảo một người trong Tề Thiên Thư Viện đến.

Nhưng trong cùng một thế hệ, nhà họ Khổng ngoài Khổng Tề Thiên thì không tìm được người thứ hai đến tham gia cuộc tranh đấu khí vận, nếu nhường lại hai vị trí này cho Bát Hiền Từ, nước Tề sẽ xong đời.

“Ngoài Bát Hiền Từ, hai vị còn có ứng viên nào tốt hơn sao?”, Khổng Tích mỉm cười nói.

Mặc dù lời ông ta nói cực kỳ ôn hòa nhưng vẫn có ý ép buộc.

Nghe thế hai anh em Điền Văn gần như đều nghĩ đến điện Thần Long cùng một lúc.

Đúng thế, nói chính xác hơn thì điện Thần Long không thuộc về ai, nếu nói họ là người nước Tề thì cũng hợp lý.

Họ không muốn người điện Thần Long có thể giành được khí vận Thiên Khu mà là đang thèm muốn đất thánh Đế Khư.

Chỉ cần sáp nhập điện Thần Long vào nước Tề thì dĩ nhiên phải nghe theo cậu chủ nước Tề rồi, đến lúc đó họ có thể thuận lợi đuổi người điện Thần Long ra khỏi Đế Khư.

Lấy đất thánh Đế Khư trao đổi với Ngụy Vinh Kỳ, tin chắc chuyện thành Đại Lương cũng có thể được dẹp yên.

Dù sao một Ngụy Võ Hầu dù có quan trọng thế nào thì phân lượng của ông ta sao có thể so được với đất Thánh?

Dù điện Thần Long gặp may mắn gì thì cuối cùng khí vận cũng rơi vào tay hai người họ.

Có thể nói đây là một bước đi tuyệt vời, một mũi tên trúng hai đích.

“Điện Thần Long”.

Hai người đồng thanh nói.

“Thật ra tôi nghĩ sáp nhập Bát Hiền Từ vào nước Tề, để Bát Hiền Từ chọn ra hai người thay thế hai người đến mới là kế sách tốt nhất”, Khổng Tích mỉm cười nói.

Nghe Khổng Tích nói thế, dù là Điền Văn hay Điền Khải, ánh mắt cũng lóe lên tia lạnh lùng.

Thật ra mặc dù nước Tề là đất nước nho giáo nhưng nho sinh lại không có địa vị cao ở nước Tề, dù sao nhà họ Điền chỉ lợi dụng tư tưởng ngu ngốc của Nho giáo để ràng buộc người dân, không có nghĩa là bản thân họ cũng ngu ngốc.

Nhưng Khổng Tích muốn sáp nhập Bát Hiền Từ vào nước Tề là có mục đích không tốt.

Trong Bát Hiền Từ đều là đám người chẳng ra sao, Điền Văn biết rõ hơn ai hết, đó chẳng khác gì đang cài đặt một quả bom hẹn giờ bên cạnh mình.

Mà Khổng Tích cũng tính khá đúng, Điền Văn và Điền Khải không dám tham gia vào trận chiến khí vận sau khi Ngụy Võ Hầu chết nữa, lúc này mới đích thân đến nói làm khách.

Có thể nói quản lý cấp cao của nhà họ Khổng đã tính toán đâu ra đấy cả rồi.

Mượn tay Ngô Thiên Hoa để loại bỏ Điền Văn hoặc Điền Khải, làm giảm thực lực chung của nước Tề, sau đó lợi dụng tầm ảnh hưởng của Bát Hiền Từ, thu mua lòng người.

Nếu nhà họ Điền có thể thay thế nhà họ Khương thì nhà họ Khổng cũng có thể thay thế nhà họ Điền.

Đừng thấy Điền Văn và Điền Khải liên tục có mâu thuẫn riêng mà lầm, liên quan đến quốc vận nước Tề thì hai người sẽ lập tức trở thành một tấm sắt đồng lòng chống lại bên ngoài.

“Tiền bối, chuyện nước Tề không cần ông phải nhọc lòng tốn sức”, Điền Văn lạnh lùng nhìn Khổng Tích.

Thấy Điền Văn và Điền Khải đã có ý đuổi mình đi, Khổng Tích cười nói: “Haizz, thật ra tôi cũng có ý tốt thôi”.

“Nếu hai cậu không chịu nhận thì mặc kệ hai cậu vậy. Nhưng ngộ nhỡ hai cậu không còn đường lui nữa vẫn có thể suy xét đến những lời tôi vừa nói”.

“Nhà họ Khổng nhập vào nước Tề, mặc dù hai cậu mất đi vài danh phận nhưng ít nhất có thể bảo vệ tính mạng, chỉ cần nhà họ Khổng tôi muốn, dù Tử Dư không đồng ý, người khác cũng có thể bảo vệ cho hai cậu”.

Nói rồi Khổng Tích chắp tay lại với hai anh em, xoay người dẫn hai tiểu đồng lên xe.

“Lão già chết tiệt!”, Điền Văn nghiến răng nghiến lợi tức giận mắng chửi.
Chương 2555: Đón tiếp sơ sài

Điền Khải cũng nheo mắt lại, hít sâu một hơi nói: “Không thể để đám chó già nhà họ Khổng bày mưu tính kế được! Những chuyện này đều do Tần Lương Ngọc mà ra, cứ bắt bà ta dùng mạng đổi mạng!”

“Tiêu Chính Văn đã chết, bây giờ điện Thần Long chỉ còn lại Tần Lương Ngọc và Từ Huy Tổ còn có thể tham gia vào trận chiến. Cho dù Trần Huy Tổ và Viên Thiên Canh cùng tiến lên thì bọn họ cũng đừng nghĩ tới việc yên ổn rút lui!”

Nói đến đây, Điền Khải và Điền Văn liếc nhìn nhau, sau đó tiến về phía Đế Khư với sự ngầm hiểu.

Nhưng lúc anh em Điền Văn đến cửa lần nữa, điện Thần Long không ai thèm quan tâm đến bọn họ, đừng nói là đón tiếp, mà ngay cả người ngăn cản cũng không có.

Chỉ có một binh lính Ngự Lâm đi thông báo khi nhìn thấy hai người họ.

Điền Văn giễu cợt: “Tiêu Chính Văn chết rồi mà bọn họ vẫn dám ngông cuồng như vậy!”

“Nếu Tiêu Chính Văn còn sống, người của Điện Thần Long coi thường bọn họ cũng là điều dễ hiểu. Dù sao thì Tiêu Chính Văn vẫn có thể ngang hàng với các cậu chủ ở khía cạnh nào đó.

Hơn nữa, nếu không phải năm người bọn họ hợp lực thì cũng không thể dồn Tiêu Chính Văn vào chỗ chết.

Nhưng bây giờ Tiêu Chính Văn đã chết, cho dù cảnh cáo thì người của điện Thần Long cũng không nên đối đãi với bọn họ như vậy.

“Điện Thần Long không kiêu ngạo được mấy ngày nữa đâu. Ngược lại, anh không được có ý đồ gì với điện Thần Long, đừng quên cái chết của Ngụy Võ Hầu có liên quan đến Tần Lương Ngọc!”

Điền Khải chế nhạo, rõ ràng là đang nhắc nhở Điền Văn, cho dù hắn cấu kết với người của điện Thần Long thì cũng đã đến lúc vạch rõ ranh giới.

Điền Khải đã nhận được tin Ngụy Võ Hầu bị tấn công từ trước. Người mặc đồ đen chính là người đã đánh giết từ trong lầu gác của Tần Lương Ngọc.

Nếu người đó không phải Điền Khải, vậy thì người trốn trong phòng của Tần Lương Ngọc chắc chắn là Điền Văn.

Đây cũng là lý do tại sao Điền Khải nghĩ đến việc lợi dụng trận chiến tranh giành khí vận để loại bỏ điện Thần Long.

Mà trong đầu Điền Văn cũng có suy nghĩ này.

Hai người họ gần như cùng lúc nghĩ đến chuyện ở thành Đại Lương, rất có thể là do đối phương và điện Thần Long cùng bày trò.

Vì vậy, chắc chắn phải loại bỏ điện Thần Long.

“Tôi đã nói rồi, chuyện này không liên quan đến tôi!” Điền Văn lạnh lùng nói.

“Hừ!”

Điền Khải khịt mũi, không tiếp lời Điền Văn nữa.

Thay vào đó, hắn nhìn về phía Đế Khư.

Lúc này, Tần Lương Ngọc và Long Nguyệt đang uống trà trong một tiệm trà. Từ một tháng trước, Trương Lăng Phong đã dời nhà họ Trương và nhiều thế gia võ tông các ra vùng ngoài lãnh thổ theo ý của Tiêu Chính Văn.

Cùng lúc đó, rất nhiều người dân cũng tiến vào Đế Khư.

Dù sao thế gia võ tông trong giới thế tục cũng cần cuộc sống bình thường, những nơi như hàng rượu quán trà cũng cần có người điều hành.

“Thưa thành chủ Tần, thưa cô Long Nguyệt, có anh em Điền Văn và Điền Khải đích thân đến thăm!”

Lúc này, một người lính Ngự Lâm thở hổn hển chạy đến, chắp tay báo cáo với hai người họ.

“Điền Văn? Cậu ta tới đây làm gì?”

Tần Lương Ngọc khẽ nhíu mày, vừa định đứng dậy, Long Nguyệt đã đưa tay ngăn Tần Lương Ngọc lại: “Hay cứ bảo bọn họ đến đây đi!”

Mặc dù anh em Điền Văn là cậu chủ Chiến Quốc, có địa vị cao, nhưng đến Đế Khư thì mọi người đều bình đẳng, hơn nữa ở Đế Khư, bọn họ mới là chủ, dù Điền Văn có thân phận tôn quý đến đâu thì cũng chỉ là khách mà thôi.

Anh em Điền Văn đột nhiên xuất hiện ở Đế Khư vào lúc này chắc hẳn không có ý đồ gì tốt đẹp, vì vậy, Long Nguyệt đương nhiên sẽ không nể mặt bọn họ.

“Được!”

Tần Lương Ngọc quay sang nói với người lính Ngự Lâm: “Cậu hãy dẫn đám người Điền Văn tới đây!”

“Rõ!”

Ngự Lâm Vệ đáp một tiếng rồi nhanh chóng quay lại cổng Đế Khư.

“Thưa hai vị, thành chủ Tần đang uống trà, không tiện ra đón, mời hai vị vào trong!” người lính Ngự Lâm làm động tác mời, muốn dẫn bọn họ đi gặp Tần Lương Ngọc.

Nếu là người khác thì không sao, nhưng anh em Điền Văn là cậu chủ cao quý sao có thể tiếp đón sơ sài như vậy được?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom