• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (8 Viewers)

  • Chương 2571-2575

Chương 2571: Quỳ gối phục vụ

Đừng thấy tin tức Tiêu Chính Văn chết đã truyền đi được hơn nửa năm mà lầm, những chuyện huy hoàng mà Tiêu Chính Văn từng làm vẫn được khá nhiều người khắc ghi vào lòng.

Dù sao anh cũng đã làm rất nhiều việc mà nhiều người muốn nhưng lại không dám làm.

Trước giờ dù là vài gia tộc lớn, tông môn lớn cũng từng chịu rất nhiều sự đối xử bất công nhưng không ai dám công khai phản kháng.

Nhưng Tiêu Chính Văn đã phá vỡ quy tắc này, anh khiến các thế lực ngoài lãnh thổ đều thấy được một tia hy vọng kháng cự.

Dù sao bất kể là ai, dù là một dân thường cũng có tôn nghiêm của mình, sao có thể dễ dàng cho phép người khác giẫm đạp lên mình?

Tiêu Chính Văn quay sang nói với mấy người Tần Lương Ngọc: “Mọi người ăn chút gì đó trước đi”.

Tần Lương Ngọc gật đầu, Trần Huy Tổ cũng đành đứng lên đi theo Tần Lương Ngọc ra ngoài.

“Tiền bối Bàng, không biết quán ăn nơi này ở đâu nhỉ?”, Tần Lương Ngọc hỏi Bàng Đức.

Thật ra người vào ở trong phủ Động Thiên Hoa hầu hết đều tập trung tinh thần vào việc tu luyện, dù sao đất thánh ngoài lãnh thổ chỉ có nhiêu đó thôi, hơn nữa đều bị các thế lực lớn độc chiếm.

Bình thường chỉ có mấy thế tử của các thế lực lớn đó mới có thể được hưởng đãi ngộ tu luyện ở đất thánh.

Thế nên yêu cầu với ăn uống không cao như vậy.

Bàng Đức chỉ về hướng Tây Bắc nói: “Bên kia có vài quán khá ngon, mọi người có thể đến đó thử xem”.

“Cảm ơn”.

Tần Lương Ngọc chắp tay với Bàng Đức, sau đó dẫn mọi người đi về hướng Tây Bắc.

“Yên tâm đi, nếu Long Vương đã nói muốn báo thù giúp ông thì sẽ có ngày trả được mối thù của nhà họ Trần”, Long Hình vỗ vai Trần Huy Tổ nói.

Thật ra ba vị Long Tôn cũng đều có xuất thân lận đận, anh em trong điện Thần Long cũng có không ít người đều là trẻ mồ hôi không cha không mẹ.

Mấy người như họ có ai không có thâm thù đại hận đâu.

Mà từ ngày họ gia nhập vào điện Thần Long, mọi người đều trở thành người một nhà.

Cảm nhận được sự quan tâm của mấy người Long Hình với mình, Trần Huy Tổ cũng cảm thấy ấm áp.

Thật ra từ trước đến nay Trần Huy Tổ thiếu thốn nhất vẫn là tình cảm của người nhà, trong thế giới ngoài lãnh thổ, lòng người luôn nguội lạnh, dù là người thân họ hàng cũng lạnh nhạt với nhau.

Cảm giác đã lâu không cảm nhận được này khiến vành mắt Trần Huy Tổ ươn ướt.

Đi đến một thành phố nằm ở phía Tây Bắc, đập vào mắt là một tòa nhà cao bốn tầng được trang hoàng khá cổ kính nhưng lại không mất đi vẻ xa hoa, trên tấm bia được nạm bằng vàng ghi bốn chữ khá lớn “Quán rượu nhà Tần”.

Tần Lương Ngọc chỉ vào đó nói: “Vào quán này đi”.

Nói rồi mấy người Tần Lương Ngọc đáp xuống thành.

Trên đường đi có không ít người đều bước đến chào Tần Lương Ngọc.

Dù sao rất nhiều người đã nhìn thấy cảnh tượng lúc nãy ở trước cửa phủ Động Thiên Hoa, người có thể khiến đám người Điền Văn nể phục rời đi đều là những nhân vật tầm cỡ đáng để kết bạn.

Cho dù họ đến từ thế lực nào, không chừng tương lai có thể trở thành chỗ dựa của mình.

Không lâu sau mấy người Tần Lương Ngọc đã đến trước quán rượu, mặc dù trên đường người qua kẻ lại khá sầm uất nhưng trong quán lại vắng lặng, có vài người khác vừa đi vào quán cũng bị chặn lại trước cửa.

“Thật xin lỗi, hôm nay có một nhân vật tầm cỡ bao trọn nơi này, hay là các vị cứ đến nơi khác, hôm khác lại đến nhé?”, một chàng trai khoảng hơn hai mươi tuổi nhanh chân bước đến, mỉm cười nói.

Không để mấy người Tần Lương Ngọc lên tiếng, trên lầu vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Không cần đâu, để họ lên đi”.

Nghe thế Tần Lương Ngọc khẽ nhíu mày, người nói chính là Điền Văn.

Sau khi Điền Văn lên tiếng, người đi trên đường cũng đều đồng loạt tụ tập lại chỗ quản rượu nhà Tần này.

“Thành chủ Tần, chuyện này…”, Long Nguyệt do dự nhìn Tần Lương Ngọc.

“Đã đến rồi thì cứ vào thôi”.

Nói rồi Tần Lương Ngọc dẫn mọi người đi lên.

Vừa lên đến tầng hai, mấy người Tần Lương Ngọc nhíu mày.

Chỉ thấy trong cả sảnh lớn ở tầng hai đều toàn là người đang quỳ dưới đất.

Mặc dù nhà họ Tần cũng xem như có thực lực ở trong thành nhưng gặp cậu chủ Chiến Quốc, nhất là người kế vị như Điền Văn cũng phải hành lễ quỳ xuống.

“Phục vụ, làm phiền cậu cho chúng tôi một phòng VIP”, Tần Lương Ngọc nói với chàng trai phía sau.

Dù sao vừa mới đến nên Tần Lương Ngọc không muốn gây mâu thuẫn gì với Điền Văn, tránh thêm chuyện rắc rối.

Phục vụ do dự rồi nói với Tần Lương Ngọc: “Các vị mời đi bên này”.

Nói rồi phục vụ dẫn Tần Lương Ngọc đến một căn phòng gần cửa sổ, lúc này đám người Điền Văn đang ở cách vách.
Chương 2572: Ngột ngạt

Đến khi mấy người Tần Lương Ngọc gọi món ăn, người trong sảnh lớn vẫn còn nghiêm túc quỳ dưới đất, ngay cả chàng trai đem thức ăn lên cho họ cũng phải quỳ xuống khi bước đến trước cửa phòng ViP, sau đó mới cẩn thận bưng món ăn lên.

Thấy thế, Tần Lương Ngọc nhíu mày nói: “Phục vụ, đứng lên đi, cậu làm thế không thấy bất tiện à?”

Nhưng không chỉ người trong sảnh lớn bên ngoài không động đậy mà phục vụ cũng không dám ngước lên.

“Đứng lên đi”.

Long Hình giơ tay ra muốn đỡ phục vụ dậy, nhưng ngay sau đó một sức mạnh vô hình ép Long Hình lùi về sau mấy bước.

“Hả?”

Sắc mặt Long Hình thay đổi, ánh mắt lóe lên tia sát khí nhìn về hướng cách vách.

Sức mạnh vừa rồi đánh từ phía cách vách.

“Tôi không gật đầu, ai dám đứng lên”.

Cách vách lại vang lên giọng nói lạnh như băng của Điền Văn.

“Phòng VIP này là bọn tôi đặt, trong phòng của chúng ta hình như không bị cậu chủ ràng buộc đâu nhỉ? Tôi khuyên các vị tốt nhất đừng gây chuyện vô cớ”.

Vẻ mặt Tần Lương Ngọc cũng trở nên lạnh lùng, không nhường bộ nói.

“Bà dám nói chuyện với tôi bằng giọng điệu này à?”

Điền Văn quát một tiếng, sau đó bức tường được làm bằng gỗ lập tức trở thành đống nát vụn.

Bức tường bị đánh vỡ, hai căn phòng sát nhau cũng thông với nhau, anh em Điền Văn và đám người Khổng Tề Thiên lạnh lùng nhìn về phía mấy người Tần Lương Ngọc.

“Xem ra người Đông Vực các người không có quy tắc gì cả”, Errdogan cười nhạo nói.

Hai anh em Điền Văn đã nghẹn một bụng tức nãy giờ, lúc này đâu có thể nhịn được nữa.

Lúc ở trước cửa phủ Động Thiên Hoa, chính mấy người Tần Lương Ngọc đã khiến đám Điền Văn mất mặt, vừa rồi Điền Văn cho mấy người Tần Lương Ngọc vào trong cũng chỉ là để dạy cho họ một bài học nhớ đời.

“Haizz, đều trách bọn tôi bình thường thiếu quản giáo, để mọi người cười chê rồi”.

Điền Văn lạnh lùng đứng lên, khí tức quanh người bỗng dâng lên, sát khí trong mắt như có thực thể.

Thật ra mấy cái gọi là nhân nghĩa đạo đức của nhà nho chẳng qua chỉ là mấy thứ rỗng tuếch trước mặt cường giả thôi, chỉ cần đối mặt với kẻ yếu, nhân nghĩa đạo đức gì đó đều bị họ vứt ra sau gáy.

Nếu không mấy ngàn năm nay của Hoa Quốc, đám bắt nạt khinh thường nhân dân, ức hiếp con gái cũng sẽ không làm quan chức trong giới chính trị.

Lúc này anh em Điền Văn đằng đằng sát khí đứng lên, đã có ý định làm hung dữ với họ.

Dù sao với tư cách là cậu chủ Chiến Quốc, ngoài thân phận cao quý, thực lực của họ cũng không phải là thứ mà đám người Tần Lương Ngọc có thể so bì.

Nếu vừa rồi không phải sợ thế lực đằng sau phủ Động Thiên Hoa thì họ đã ra tay đánh đám người Tần Lương Ngọc rồi chứ đâu cần đợi đến bây giờ.

Thấy anh em Điền Văn bước đến với cả người đầy sát khí, Trần Huy Tổ lập tức đứng lên chặn trước mặt Tần Lương Ngọc.

Nhưng Tần Lương Ngọc lại không thèm liếc nhìn anh em Điền Văn một cái, vẫn thưởng thức trà ngon, bình thản nói: “Cứ để chúng ra tay đi, tôi muốn chứng kiến uy phong của hai cậu chủ một chút”.

Nghe bà ta nói thế, sắc mặt Điền Văn lại trở nên u ám, mặt mũi méo mó trợn mắt nhìn Tần Lương Ngọc: “Bà nghĩ bây giờ vẫn còn là lúc Tiêu Chính Văn còn sống à?”

“Hôm nay tâm trạng của tôi khá tốt, để lại cho các người một mạng. Nhưng không nếu cứ tiếp tục có quy tắc như vậy nữa thì tôi sẽ ra tay dạy dỗ các người quy tắc làm người thay Tiêu Chính Văn”.

Đây đã không phải là lần đầu Tần Lương Ngọc không nể mặt họ rồi, điều càng khiến Điền Văn không thể chịu được là Tần Lương Ngọc còn dám láo xược trước mặt Caseus và Errdogan như thế, đúng là không xem cậu chủ Chiến Quốc là hắn ra gì mà.

Xem Điền Văn hắn là người dễ bị bắt nạt như vậy sao?

Mặc dù không thể xem thường thực lực của Tần Lương Ngọc nhưng cũng phải xem thử đang so với ai.

Trước mặt cậu chủ Chiến Quốc, Tần Lương Ngọc không hề có khả năng để so bì.

Điền Văn vừa dứt lời, bầu không khí trên tầng hai trở nên ngột ngạt, bí bách.

“Điền Văn, chỉ cần cậu dám ra tay, tôi có thể đảm bảo người bị đánh ngày hôm nay chắc chắn là cậu”, Tần Lương Ngọc không hề sợ nói.

“Gì cơ? Tôi sẽ bị đánh hả? Đúng là nực cười! Tôi muốn xem thử ai dám động vào tôi”, Điền Văn bật cười nói.
Chương 2573: Ngô Thiên Hoa đến

Không chỉ Điền Văn đang cười nhạo mà ngay cả Caseus và Errdogan cũng nhìn Tần Lương Ngọc với ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc.

Điền Văn có thân phận gì chứ?

Đó là người thừa kế nước Tề đấy.

“Hừ, đừng nói là điện Thần Long các người, dù là thành chủ thành Thiên Khu, chỉ cần dám động vào một đầu ngón tay của Điền Văn, Thánh Giáo Đình tôi cũng không buông tha cho người đó”.

Caseus cười mỉa đe dọa.

“Còn gia tộc Zesis tôi nữa”, Errdogan cũng nói theo.

Thấy Caseus và Errdogan đều ủng hộ mình, Điền Văn cũng càng đắc ý, bật cười nói: “Nghe thấy rồi chứ”.

“Đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa tôi và các người”.

“Các người nghĩ bốn cậu chủ Chiến Quốc bọn tôi là người mà các người có thể đắc tội được sao? Nói cho các người biết, giết các người chỉ như nghiền chết một con kiến thôi”.

“Tôi! Điền Văn! Thử hỏi tất cả người trong thành Thiên Khu xem ai dám động vào tôi”.

Giọng Điền Văn có truyền chân âm vào nên lập tức truyền ra khắp thành Thiên Khu.

Nhưng hắn vừa dứt lời, một vầng sáng cuốn theo sức gió ập đến xoẹt qua mặt Điền Văn.

Cú đánh này như bay đến từ chân trời, có vẻ như chưởng gió vô hình vô dạng nhưng cho dù là Điền Văn hay Điền Khải cũng sớm đã có cảnh giác.

Nhưng biết rõ chưởng gió đánh tới, họ cũng không xem đó là chuyện lớn gì, dù sao họ cũng đã là cao thủ Thiên Cảnh rồi.

Ít nhất người có thể uy hiếp được họ trong thành Thiên Khu chỉ đếm trên đầu ngón tay nhưng những người đó sao lại ra tay với họ?

Chỉ là sau khi cú đánh đó đến gần, anh em Điền Văn đột nhiên thay đổi sắc mặt.

Ngay cả Caseus cũng đổi sắc.

“Bốp!”

Một âm thanh cực kỳ rõ vang vọng khắp tầng mây.

Cú đánh này khiến Long Hình cũng phải thầm bái phục.

Một cú đấm vang khá vang, hơn nữa còn cách đến hàng ngàn mét, không chỉ đánh rất chuẩn xác mà còn có thể khiến Điền Văn và Điền Khải đỡ lấy cú đánh trông cực kỳ bình thường này bằng mặt của họ, có thể nhìn ra thực lực của đối phương không hề thấp.

Mặt Điền Văn và Điền Khải lập tức in hằn một dấu tay đỏ ửng.

Có thể thấy được đây chắc hẳn là một bàn tay thon dài, mảnh khảnh từ dấu tay trên mặt hai người kia, hơn nữa vì dùng lực khá đều nên năm ngón tay cũng cực kỳ rõ nét.

Cú tát này đánh lên mặt hai người họ, không bị thương gì nghiêm trọng nhưng lại đang sỉ nhục hai người.

Dù sao Điền Văn cũng là người thừa kế nước Tề, Điền Khải lại là con của vương thất nước Tề, với thân phận của họ, ai lại dám đánh hai người trước mặt nhiều người vậy chứ?

“Cú tát này là quà gặp mặt tặng cho các người, các người có ý kiến gì không?”

Một giọng nói vang lên, chỉ thấy ở phía đằng xa một người phụ nữ xinh đẹp như tiên bay đến.

Người phụ nữ vừa xuất hiện ngay cả những người vây quanh bên dưới đều ngơ ngác.

Nếu nói thế giới này có một kiểu xinh đẹp có thể khiến tất cả đàn ông nghiêng ngả thì người phụ nữ này là đại diện cho cái đẹp đó.

Sự xinh đẹp của cô ta đã không thể miêu tả bằng từ nghiêng nước nghiêng thành nữa, mà là cái đẹp khiến người ta cả đời không thể quên, khiến người ta nhung nhớ cả ngày lẫn đêm.

Người phụ nữ mặc bộ đồ trắng cổ trang, vải mỏng màu hồng nhạt tung bay trong gió, đôi mắt rạng ngời ẩn chứa vẻ quyến rũ lòng người.

Khi đến trên bầu trời quán rượu nhà Tần, người phụ nữ mới thả chậm bước chân đáp xuống.

Cô ta nở nụ cười khinh thường và xem thường, đôi mắt liếc nhìn đám người Điền Văn.

Phía sau cô ta còn có Ngụy Vinh Kỳ và hai thị vệ Kim Giáp.

Caseus nuốt nước bọt, cúi đầu xuống, thậm chí còn không dám thở mạnh.

Đừng thấy người phụ nữ trước mặt đẹp như tiên mà lầm, vùng ngoài lãnh thổ có ai mà không biết cô ta giết người không chớp mắt.

Một khi khiêu khích cô ta thì chính là ác mộng cả đời.

Dù là Thánh Giáo Đình hay gia tộc Zesis cũng không dám đắc tội.

Khi nhìn thấy người phụ nữ trước mặt, anh em Điền Văn toát cả mồ hôi hột.

Người phụ nữ này không ai khác chính là Ngô Thiên Hoa.

Ngay cả Khổng Tề Thiên khi nhìn thấy Ngô Thiên Hoa cũng vô thức kéo giãn khoảng cách với anh em Điền Văn.

Người phụ nữ này quả thật rất khó đối phó, quan trọng cô ta là người thân của Ngô Khởi, đắc tội với người này, Ngô Khởi chắc chắn sẽ mở đại hội tàn sát.

Đó là một người tàn nhẫn có thể tàn sát cả vợ và con gái của mình, so với mấy kẻ âm mưu nham hiểm như nhà họ Khổng thì đó là một sự tồn tại gần như biến thái.

“Bị vả vào mặt nhanh như thế sao?”, Tần Lương Ngọc mím môi cười.

“Không phải nói chứ cú tát lúc nãy đánh cũng chuẩn xác ghê, ngay cả năm ngón tay cũng thấy rõ mồn một. Nếu là ở thế tục của bọn tôi, chỉ cần Điền Văn đến sở cảnh sát báo án, chỉ dựa vào dấu vân tay có thể phá án trong vòng một ngày đó”, Long Hình cũng chế giễu nói.
Chương 2574: Trận pháp Nhiếp Hồn

Long Nguyệt cười mỉa nói: “Chẳng phải vừa rồi anh em họ còn nói muốn thay Long Vương dạy chúng ta làm người sao? Sao vậy, còn chưa ra tay đã bị người khác dạy dỗ rồi cơ à?”

“Không chỉ là thành chủ Tần, ngay cả bọn tôi cũng sẽ không đánh trả, hai cậu chủ đừng khách sáo, nếu bọn tôi chớp mắt thì không được tính là người điện Thần Long nữa”.

Long Hình và Long Nguyệt cũng rót thêm chân âm vào giọng của mình, lập tức truyền đi khắp cả thành Thiên Khu, mọi người đều nghe rất rõ, lúc này anh em Điền Văn đã cực kỳ khó xử.

Chỉ trong thời gian mấy câu đơn giản, Ngô Thiên Hoa đã xuất hiện trong phòng VIP.

“Các người đừng sợ, hôm nay tôi không muốn giết các người, chỉ thu một chút lợi ích từ các người thôi”.

Nói rồi ánh mắt Ngô Thiên Hoa lóe lên tia tia sáng, nhưng ngay sau đó chỉ thấy cô ta phất nhẹ tay áo, hai luồng sức mạnh bay ra.

“Bốp bốp bốp!”

Lần này không phải là anh em Điền Văn bị đánh, ngay cả Caseus và Errdogan cũng bị cô ta dứt khoát cho hai bạt tai.

“Hừ! Hai người mà cũng xứng tự gọi là cậu chủ à? Đúng là mặt dày không biết xấu hổ”.

“Tôi cứ nghĩ các người đã đột phá Thiên Cảnh thì mở lòng một chút, nhưng bây giờ xem ra người bên nhà họ Khổng không phải là tiểu nhân thì chính là đê hèn”.

Cô ta nói thế, Ngụy Vinh Kỳ cười nhạo sải bước đi vào phòng VIP.

Lúc này anh em Điền Văn không dám thở mạnh.

Họ đã chắc chắn Ngụy Vinh Kỳ sẽ đến nên cố ý tránh khỏi đoàn xe của nước Ngụy, còn chạy đến quán rượu nhà Tần bao trọn chỗ này.

Nhưng không ngờ vẫn đụng phải Ngụy Vinh Kỳ.

Điều này chứng tỏ Tần Lương Ngọc đã tiết lộ tung tích của họ cho đám người Ngụy Vinh Kỳ.

Họ không dám nổi giận với Ngô Thiên Hoa nhưng lại nhìn sang Tần Lương Ngọc với ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.

“Lúc trước đã từng cảnh cáo các người sẽ bị đánh đấy thôi nhưng các người lại không nghe, còn dám công khai nói lớn tiếng, đây chính là chỗ sai của các người”, Tần Lương Ngọc khẽ cười nói.

“Bà… bà dám hại bọn tôi”.

Điền Văn nghiến răng, đôi mắt toát ra sát khí nhìn chằm chằm Tần Lương Ngọc.

Lời bà ta nói đã quá rõ ràng rồi, sở dĩ Ngô Thiên Hoa có thể tìm được họ là do Tần Lương Ngọc gửi thư báo, đây là đang công khai thừa nhận trước mặt họ.

“Sao hai cậu chủ không nhận thức được đạo lý quan trọng như thế? Chuyện đã đến nước này các cậu nên nghĩ làm thế nào để sống sót kìa. Cô gái này chỉ nói không giết các cậu nhưng không nói các cậu sẽ không bị tàn phế”.

Tần Lương Ngọc bưng tách trà lên nhấp một hớp, khẽ cười nhìn cảnh tượng trước mắt.

Nghe thế anh em Điền Văn hoảng sợ sắc mặt trắng bệch.

Tần Lương Ngọc nói không sai, Ngô Thiên Hoa chỉ nói không giết họ nhưng không nói sẽ không khiến họ đứt tay gãy chân.

Thấy anh em Điền Văn sợ đến mức mặt không còn giọt máu, Ngụy Vinh Kỳ khinh thường cười nói: “Các người yên tâm, hôm nay chỉ là trừng phạt nhỏ thôi, nhưng tương lai giữa chúng ta vẫn còn dài”.

“Chúng ta cứ từ từ thanh toán món nợ đó, chắc chắn sẽ để hai người hài lòng”.

Nói rồi Ngụy Vinh Kỳ và Ngô Thiên Hoa đứng lên đi ra khỏi phòng VIP.

Tần Lương Ngọc đặt tách trà xuống, đứng lên đi ra ngoài.

Đám người Điền Văn vừa định đuổi theo, Ngô Thiên Hoa lạnh lùng nói: “Các người đã trúng phải trận pháp Nhiếp Hồn của tôi, ngày sau của chúng ta còn dài, mong hai cậu chủ phải giữ sức khỏe, đến lúc đó đừng để tôi thất vọng”.

“Nếu không nước Tề cách xa ngàn dặm sẽ bị xóa sổ”.

Cái gì?

Trận pháp Nhiếp Hồn?

Lòng Điền Văn và Điền Khải chùng xuống, ngay cả họ cũng không biết trúng kế của Ngô Thiên Hoa từ lúc nào, hơn nữa trận pháp Nhiếp Hồn này cực kỳ thâm độc, sẽ từ từ ăn mòn thần hồn của con người.

Cho đến khi bị giày vò đau đớn đến chết.

Đây cũng là một trong các thủ đoạn đáng sợ nhất của Ngô Thiên Hoa, trước đó từng có cao thủ Thiên Cảnh cấp hai vì trúng phải trận pháp Nhiếp Hồn của cô ta mà khi chết vô cùng thảm thương, cuối cùng thậm chí còn tự chém đầu mình để kết thúc nỗi đau đớn.

Tần Lương Ngọc sải bước đến trước cửa phòng VIP, đột nhiên xoay người lại nói với anh em Điền Văn: “Hai cậu chủ, nếu còn không ra tay thì chúng tôi phải đi rồi”.
Chương 2575: Diệt trừ mầm họa

Lúc này, hai anh em Điền Văn đâu còn có thời gian rảnh quan tâm đến Tần Lương Ngọc?

Trúng trận pháp Nhiếp Hồn của Ngô Thiên Hoa cũng không phải là một việc nhỏ, nghĩ đến cái chết cực kỳ đau đớn, hai người họ đều lạnh cả sống lưng!

Nhìn thấy đám người Tần Lương Ngọc nghênh ngang đi ra khỏi quán rượu nhà Tần, mọi người vây xem xung quanh lần lượt nhìn họ bằng ánh mắt sùng bái!

Đây chính là lần thứ hai trong một ngày, họ sỉ nhục cậu chủ Chiến Quốc trước mặt mọi người, hơn nữa còn không tổn hại một cọng lông sợi tóc nào!

Bởi vậy có thể thấy, mặc dù Tiêu Chính Văn không còn nữa, nhưng không thể khinh thường điện Thần Long!

“Cho dù tôi có chết, cũng tuyệt đối không để cho các người sống yên ổn”.

Khí tức xung quanh Điền Văn đột nhiên thay đổi, vung thanh kiếm dài bay thẳng đến sau lưng Ngô Thiên Hoa và Ngụy Vinh Kỳ, chém ra nhát kiếm kinh thiên động địa!

Một luồng ánh sáng mang theo sức ép, lao thẳng về phía Ngô Thiên Hoa!

Kiếm quang gần như ngay lập tức xuyên qua vạn dặm, tạo nên chấn động lớn ở trên không trung!

Ngô Thiên Hoa chỉ khẽ vung lên ống tay áo, trong phút chốc, năng lượng kiếm khí cuồng bạo biến mất không còn tăm hơi!

“Dám ra tay với chị đây, cậu còn quá yếu! Nhưng tôi rất thích nhìn bộ dạng chật vật giãy giụa của cậu, quá thê thảm!”, Ngô Thiên Hoa để lại cho mọi người một nụ cười mê hoặc chúng sinh, rồi chân đạp ánh sáng rời đi!

Nhìn bóng dáng đã đi xa của Ngô Thiên Hoa, khuôn mặt của Điền Văn như thể sắp chảy nước!

Sở dĩ vừa rồi bọn họ không dám ra tay, là vì lo lắng mình sẽ chết dưới tay Ngô Thiên Hoa!

Tuy nhiên, không ai ngờ người phụ nữ độc ác này lại thực sự thi triển trận pháp Nhiếp Hồn trên người bọn họ!

“Chạy đi đâu hả?”

Bóng dáng Điền Khải chợt lóe lên, lập tức đuổi theo sau.

Nhưng người mà hắn đuổi theo lại là đám người Tần Lương Ngọc, không phải là Ngô Thiên Hoa!

Điền Khải và Điền Văn khác nhau, hắn không phải người kế vị của nước Tề, đắc tội không nổi với Ngô Thiên Hoa, chỉ cần hắn dám ra tay với Ngô Thiên Hoa thì có thể bị chém chết tại chỗ!

Nhưng Tần Lương Ngọc lại không phải như vậy, chưa kể đến việc hại hắn bị nhục nhã trước mặt mọi người hai lần, còn hại hắn trúng trận pháp Nhiếp Hồn của Ngô Thiên Hoa, nếu cứ để Tần Lương Ngọc bình yên rời đi, sao hắn có thể cam tâm được chứ?

Nhưng khi hắn đuổi theo ra khỏi quán rượu nhà Tần, bóng dáng của đám người Tần Lương Ngọc còn đâu nữa?

Sau khi tìm kiếm xung quanh một lúc lâu mà không có kết quả, Điền Khải cũng chỉ có thể trở về phòng VIP với sắc mặt u ám.

“Giết không được Ngô Thiên Hoa, cũng phải kéo Tần Lương Ngọc làm đệm lưng cho chúng ta”, mắt Điền Khải toát ra sát khí ngùn ngụt!

Tần Lương Ngọc đã gián tiếp lấy đi mạng sống của cả hai người bọn họ!

Tuy rằng người ra tay là Ngô Thiên Hoa, nhưng nếu không có Tần Lương Ngọc thì sao Ngô Thiên Hoa có thể tìm được tung tích của bọn họ?

Chỉ cần Ngô Thiên Hoa kích hoạt trận pháp Nhiếp Hồn thì bọn họ đều có khả năng chết một cách vô cùng thê thảm bất cứ lúc nào!

Nó giống như có một quả bom hẹn giờ quấn vào người, điều đáng sợ không phải là giây tiếp theo quả bom sẽ phát nổ, mà là không biết khi nào nó sẽ nổ.

Loại tra tấn tâm lý này gần như có thể khiến người ta hoàn toàn phát điên!

Trước đây, bọn họ còn nghĩ rằng Ngụy Vinh Kỳ sẽ không trả thù bọn họ ở thành Thiên Khu, nhưng bây giờ xem ra bọn họ đã đoán sai, bởi vì Ngụy Võ Hầu chết, nước Ngụy đã hoàn toàn bị chọc giận!

Thậm chí không màng đến mặt mũi của thành Thiên Khu, cũng phải ra tay!

“Chẳng trách bọn họ lại không hề sợ hãi, hoá ra là có quan hệ với Ngụy Vinh Kỳ”, sắc mặt Điền Văn u ám nghiến răng nghiến lợi nói.

“Sớm biết như thế thì sau khi Tiêu Chính Văn chết ở Minh Hà, lẽ ra phải nhổ cỏ tận gốc”, Điền Khải tức giận không thôi, nếu xử lý điện Thần Long sớm hơn một chút thì bây giờ làm gì có nhiều rắc rối như vậy?

“Diệt trừ bọn chúng cũng không phải là việc khó, theo tôi được biết, Vạn Kiếm Cốc đã tuyên bố lần tranh đoạt khí vận lần này, không ai được phép cử cao thủ Thiên Cảnh lên sàn đấu!”

“Đến lúc đó, nếu chúng ta nhằm vào bọn chúng, cho dù Tần Lương Ngọc mọc ra cánh cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của tôi!”, Caseus ở bên cạnh đột nhiên nói.

Những gì xảy ra với anh em Điền Văn, cũng là hồi chuông cảnh báo với Caseus.

Đám người ở điện Thần Long, không chỉ Tiêu Chính Văn có sức uy hiếp lớn, ngay cả đám người Tần Lương Ngọc cũng không phải là loại người dễ đối phó. Trước khi bị đám người Tần Lương Ngọc bày mưu tính kế, hắn phải ra tay trước để chiếm lợi thế, diệt trừ mầm họa về sau!

“Nếu chúng ta mạo muội ra tay thì chẳng phải sẽ đắc tội với cả Vạn Kiếm Cốc nữa sao?”, Điền Văn liên tục lắc đầu nói.

“Thực ra, chúng ta không nhất thiết phải tự mình ra tay, chúng ta cũng có thuộc hạ của nhà mình, chỉ cần chúng ta tìm được một vài thuộc hạ mạnh hơn ra tay thì giết bọn chúng cũng không phải việc khó!”

Errdogan nham hiểm cười nói.

Với tư cách là cậu chủ Chiến Quốc, chưa nói đến ba nghìn môn khách của Điền Văn, bên cạnh Errdogan và Caseus đều có cao thủ ẩn giấu!

Chỉ là những cao thủ này ngày thường không xuất hiện, chỉ có thời điểm quan trọng mới có thể điều động.

“Có điều, giết chúng thì được nhưng khi chúng ta tranh đoạt khí vận Thiên Khu, không thể để những thuộc hạ này ra tay, nếu không chúng ta sẽ rơi vào tình huống khó xử”.

Caseus nghiêm túc nói.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom