• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (11 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2541-2545

Chương 2541: Vượt xa

“Nếu không phải chúng nhờ vào ngoại lực thì ít nhất trong vòng hai trăm năm không có ai có thể đạt đến Thiên Cảnh”.

Giọng nói của Ngụy Vinh Kỳ còn chứa ý khinh thường.

Đừng thấy đám người Điền Văn đã đạt đến Thiên Cảnh mà lầm, Ngụy Vinh Kỳ đừng đánh nhau với họ, xét về thực lực hai anh em Điền Văn hợp sức lại cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn.

Riêng điểm này đã không khó để đoán ra họ không chỉ cách Thiên Cảnh một chút thôi đâu.

Ngược lại đi một chuyến đến Minh Hà quay về, tu vi lại đột nhiên tăng vọt, thậm chí bỏ xa Ngụy Vinh Kỳ mấy con phố, chắc chắn bên trong có vấn đề, Ngụy Vinh Kỳ dùng đầu ngón chân nghĩ cũng có thể đoán được tám chín mươi phần trăm.

Thế nên lúc Ngụy Võ Hầu nhắc đến đám người Điền Văn, Ngụy Vinh Kỳ lại càng xem thường họ.

Có thể nói con đường mà Ngụy Võ Hầu đi có vài phần tương đồng với Tiêu Chính Văn.

Hai người họ đều không có lai lịch gì lớn, càng không có sự thiên vị về tài nguyên.

Hơn nữa điều khiến Ngụy Vinh Kỳ bất ngờ là lúc đầu Ngụy Võ Hầu còn không có thiên phú gì hơn người, chỉ có thể nói là một người cực kỳ bình thường trong hàng chục triệu người dân họ Ngụy.

Ngụy Vinh Kỳ thậm chí còn nghĩ đến cuối đời người như Ngụy Võ Hầu cùng lắm chỉ có thể đạt đến cảnh giới Nhân Hoàng thôi, thậm chí không bao giờ đột phá được Đế Cảnh.

Nhưng không ngờ năm trăm năm trôi qua, bây giờ gặp lại, Ngụy Võ Hầu lại cho hắn một bất ngờ lớn đến thế.

“Còn nữa, hình như người của Vạn Kiếm Cốc đang theo dõi ông, ông phải cẩn thận hơn. Nhưng lúc ông đột phá, tôi cũng sẽ dồn sức bảo vệ ông, cả nước Ngụy đều không tiếc sức lực ủng hộ ông”.

“Hôn lễ không lâu sau đó cũng sẽ trở thành một lễ cưới náo nhiệt nhất trong hàng trăm năm ở ngoài lãnh thổ”, Ngụy Vinh Kỳ hứa với Ngụy Võ Hầu.

Cho dù Ngụy Võ Hầu có phải là người đầu tiên đạt đến Thiên Cảnh trong một trăm năm hay không, nước Ngụy có được một cường giả Thiên Cảnh bước ra từ người dân thường cũng đã đủ để khoe khoang khắp vùng ngoài lãnh thổ rồi.

Với thân phận của Ngụy Vinh Kỳ, dĩ nhiên sẽ không đi tranh giành hư vinh giống Nhị Thế Tổ trong thế tục, hắn dốc sức ủng hộ Ngụy Võ Hầu cũng có suy nghĩ của hắn.

Cho dù là ngoài lãnh thổ hay thế tục, cuối cùng vẫn là người bình thường chiếm đại đa số, hôm nay của Ngụy Võ Hầu chính là ngày mai của vô số người bình thường.

Có một tấm gương như Ngụy Võ Hầu, nước Ngụy có thể thu nhận được một lượng tín đồ lớn ở ngoài lãnh thổ, nhờ đó có thể mở rộng thanh danh của nước Ngụy.

Nghe thế Ngụy Võ Hầu cũng gật đầu.

Thật ra bản thân ông ta cũng đã có tính toán riêng, thà hấp thụ tinh huyết của Tần Lương Ngọc để đột phá Thiên Cảnh trong ngày cưới trước mặt các thế lực và người trên thế giới còn hơn là âm thầm lặng lẽ đột phá Thiên Cảnh.

Khi ông ta nói ra suy nghĩ của mình, Ngụy Vinh Kỳ trầm tư hồi lâu rồi cũng gật đầu nói: “Kế sách này hay đấy! Để người trong thiên hạ tận mắt chứng kiến, đến lúc đó danh thế của nước Ngụy chắc chắn sẽ tăng lên”.

“Có thể tận tâm vì cậu chủ là vinh hạnh của thuộc hạ”, Ngụy Võ Hầu ôm quyền nói.

Ngụy Vinh Kỳ gật đầu: “Tốt! Đợi ngày ông đạt đến Thiên Cảnh, tôi và ông hợp sức với nhau đánh đến Đông Vực, tranh cao thấp với nhà họ Khổng”.

Nghe hắn nói thế, Ngụy Võ Hầu như hơi tiếc nuối nói: “Nếu Tiêu Chính Văn vẫn còn sống thì hấp thụ tinh huyết của hắn có lẽ sẽ tốt hơn Tần Lương Ngọc”.

“Ồ? Tại sao lại nói thế?”, Ngụy Vinh Kỳ hơi ngạc nhiên hỏi.

Hắn nghĩ Tiêu Chính Văn chẳng qua là cao siêu hơn mọi người về quyền thuật, sức chiến đấu thực tế chưa chắc có thể so được với Tần Lương Ngọc.

Thế nên Ngụy Vinh Kỳ cũng luôn cho rằng Tiêu Chính Văn không mạnh.

Hơn nữa hắn nghĩ hôm đó Tiêu Chính Văn ra mặt, ngay cả cậu chủ nước Ngụy là hắn cũng xấu hổ thay đám người Điền Văn.

Đường đường là Điền Văn mà lại bị bị vãn bối trong thế tục xoay vòng vòng, còn giết cảnh vệ của mình trước mặt mọi người, mặt mũi của cậu chủ Chiến Quốc sắp mất sạch rồi.

“Cậu chủ, thật ra cậu xem thường Tiêu Chính Văn quá rồi, cậu từng nghĩ đến điều này chưa? Hắn và tôi đều xuất thân thấp kém, không có chỗ chống lưng nhưng hắn có thể đột phá Đế Cảnh trong thời gian ngắn giống tôi”.

“Thậm chí so với hắn, ngay cả thành tựu hiện giờ của tôi cũng không đáng để kiêu ngạo, dù sao căn cốt của hắn cũng chưa đến ba mươi tuổi”.

“Nếu không phải hắn không biết nhẫn nhịn, đắc tội với quá nhiều thế lực thì một trăm năm sau, e là vùng ngoài lãnh thổ lại có thêm một ngôi sao mới đang lên”.

“Đến lúc đó có lẽ hắn sẽ trở thành cao thủ đầu tiên bước vào Thiên Cảnh sau tôi”.

Ngụy Võ Hầu đưa ra đánh giá tự cho là vô cùng chắc chắn, nhưng ông ta đâu biết Tiêu Chính Văn chưa chết, hơn nữa sức mạnh của anh đã vượt xa ông ta từ lâu rồi.

“Nếu ông đã hiểu rõ hắn như thế, tại sao không nói sớm, tôi cũng dễ dàng bắt hắn hiến tế cho ông”, Ngụy Vinh Kỳ ngang ngược nói.

Cho dù trước đây chiến tích của Tiêu Chính Văn thế nào, Ngụy Vinh Kỳ cũng có tự tin có thể dễ dàng hạ gục được Tiêu Chính Văn.

“Cậu chủ, ngộ nhỡ cậu bắt được hắn thật thì e là tôi không bao giờ có cơ hội đột phá Thiên Cảnh”, Ngụy Võ Hầu mỉm cười nói.

Nghe thế Ngụy Vinh Kỳ quay sang nhìn Ngụy Võ Hầu, sau đó hiểu được hàm ý trong lời nói của ông ta.

Nếu không nhờ Tiêu Chính Văn thu hút sự chú ý của mọi người, Tử Cống và Tử Dư không thể ngồi yên nhìn Ngụy Võ Hầu thuận lợi đột phá.

Có thể nói Tiêu Chính Văn đã giúp cho Ngụy Võ Hầu rất nhiều.
Chương 2542: Phụ kiện không bắt buộc

Ngụy Vinh Kỳ nghe thế, khẽ gật đầu nói: “Ông nói đúng lắm, nếu Tiêu Chính Văn có thể khiêm tốn hơn, thì sau này sẽ có rất ít người có thể vượt qua anh ta!”

“Đáng tiếc, anh ta không biết kiềm chế, ngược lại còn quá phô trương, bây giờ, chỉ có thể dùng Tần Lương Ngọc để giúp ông đột phá thôi!”

Thật ra mục tiêu của Ngụy Vinh Kỳ vốn không phải là Tiêu Chính Văn, lại càng không phải là Tần Lương Ngọc, mà là đám người Điền Văn!

Sở dĩ trước đây hắn cho quân tấn công Đông Vực là muốn bắt sống Điền Văn hoặc Khổng Tề Thiên, nhưng không may, giữa chừng lại xuất hiện tên Tử Cống, làm hỏng mất toàn bộ kế hoạch của hắn!

Nhưng bây giờ, đám người Điền Văn đã đột phá tới Thiên Cảnh, hắn không thể một mình đối phó được nữa, vì vậy, chỉ có thể rút lui!

Ngược lại Ngụy Võ Hầu lại cảm thấy ăn tươi nuốt sống Tần Lương Ngọc mới là lựa chọn tốt nhất của ông ta, dẫu sao địa vị của Tần Lương Ngọc ở vùng ngoài lãnh thổ cũng không cao, cho dù có ăn tươi nuốt sống bà ta cũng không gây ra sóng gió nào!

Không giống như Tiêu Chính Văn gây chú ý như vậy, hơn nữa, quan trọng hơn cả là trực giác mách bảo Ngụy Võ Hầu rằng Tiêu Chính Văn trông có vẻ yếu ớt, nhưng thực tế lại là một người rất nguy hiểm!

Suy cho cùng, Tiêu Chính Văn đã là một truyền kỳ.

Không nói đến việc Tiêu Chính Văn lớn lên ở thế tục, cho dù đám con cháu của gia đình quý tộc lớn lên ở vùng ngoài lãnh thổ từ nhỏ thì liệu có mấy ai làm được chuyện lội ngược dòng như anh?

Trên người Tiêu Chính Văn chắc chắn có bí mật không thể cho người khác biết!

Nhưng Ngụy Vinh Kỳ lại không quan tâm điều này, điều hắn muốn là Ngụy Võ Hầu trở thành một trong số ít cao thủ Thiên Cảnh của vùng ngoài lãnh thổ!

Giúp cho nước Ngụy có quyền phát ngôn nhất định ở vùng ngoài lãnh thổ!

Nói cách khác, bây giờ các cao thủ hàng đầu của tất cả các thế lực đều bị mắc kẹt trong chiến trường ở ngoài vũ trụ, Thiên Cảnh đã là cảnh giới cao nhất của vùng ngoài lãnh thổ.

Chỉ cần nước Ngụy có cao thủ Thiên Cảnh trước những nước khác, thì có thể đạt được nhiều lợi ích!

Thật ra, sau hàng ngàn năm chiến đấu gian khổ, các lãnh đạo cấp cao của các thế lực đã mơ hồ đạt được sự nhất trí, sớm muộn gì chiến trường ở ngoài vũ trụ cũng sẽ bị công phá!

Khi các thế lực ở ngoài vũ trụ tấn công vùng ngoài lãnh thổ, thế lực bên nào mạnh hơn, hay nói cách khác, bên nào có đủ ‘tiền cược’ trong tay, thì bên đó có thể cười đến phút cuối!

Tuy nhiên thế lực có khả năng thống lĩnh vùng ngoài lãnh thổ là Thiên Đạo Minh Ước và Đế Vương Các ngược lại sẽ bị loại bỏ hoàn toàn một cách kiên quyết và dứt khoát!

Mục tiêu cuối cùng của các gia tộc ngoài vũ trụ chỉ là muốn có di tích long tộc mà thôi, trong quá trình này, họ chỉ cần một thế lực đủ mạnh để giúp họ đối phó với sự can thiệp của vùng ngoài lãnh thổ và thế tục, nhưng lại không mong thế lực này có sức tạo phản!

Ngụy Vinh Kỳ và cả nước Ngụy cũng đang lên kế hoạch cho mục tiêu này!

Vì vậy, việc Ngụy Võ Hầu có thể thành công bước tới Thiên Cảnh hay không, là điều vô cùng quan trọng đối với toàn bộ nước Ngụy!

“Ông yên tâm đợi đi, đến lúc đó, tôi sẽ thu xếp mọi việc ổn thỏa cho ông!” Ngụy Vinh Kỳ dừng một lúc, rồi lập tức đứng dậy nói.

Về hôn lễ, Ngụy Vinh Kỳ đã chuẩn bị đâu vào đấy, hắn đã sắp xếp vô số trận pháp trong khắp lãnh thổ nước Ngụy!

Để đề phòng trường hợp, quân đội của đất Ngụy gần như trong trạng thái chờ sẵn, sẵn sàng đối mặt với kẻ thù mạnh từ mọi phía bất cứ lúc nào!

Hơn nữa, hắn, Điền Văn và nhà họ Khổng đã thỏa thuận viện trợ lẫn nhau, cho dù có người đến quấy rối, cũng sẽ bị bóp cổ trong nôi!

“Cảm ơn cậu chủ đã tác thành!” Ngụy Võ Hầu vội đứng dậy, chắp tay và cúi đầu với Ngụy Vinh Kỳ!

“Ừ, sáng sớm ngày mai, sẽ có người đưa bà ta đến, chỉ cần ông có dấu hiệu đột phá, bất cứ lúc nào cũng có thể ăn tươi nuốt sống bà ta!”

Ngụy Vinh Kỳ nói xong, rồi xoay người rời đi!

Thật ra những gì hắn nói về ăn tươi nuốt sống không phải là khiến cho Tần Lương Ngọc biến mất hoàn toàn, mà là hút sạch tinh huyết của bà ta!

Khi Tần Lương Ngọc mất đi tinh huyết, tối đa có thể duy trì bộ dạng của mình trong ba ngày, sau ba ngày, Tần Lương Ngọc sẽ già đi với tốc độ cực nhanh, chưa đầy mười ngày bà ta sẽ chết trong im lặng!

Nhưng những thứ này đối với Ngụy Võ Hầu là vô hại!

Phụ nữ đối với cường giả mà nói chỉ là một phụ kiện không bắt buộc!

Lúc này, khắp nơi trong Đông Vực vẫn đang bàn luận sôi nổi về chuyện này, suy cho cùng trước đây Tần Lương Ngọc cũng không phải là người của điện Thần Long!

Hơn nữa bà ta còn tự tay sáng lập ra thành Đại Phong, ít nhất là dưới tầng lớp trung lưu, hay trong số các tông môn của thành Đại Phong, thì Tần Lương Ngọc vẫn có sức ảnh hưởng nhất định!

“Hừ, theo tôi thấy bên trong chắc chắn có ẩn tình, đường đường là thành chủ của Đại Phong, sao có thể gả cho lão già tệ bạc như Ngụy Võ Hầu được chứ!”
Chương 2543: Vô cảm

“Tôi lại không nghĩ vậy, Điền Văn và người của nước Ngụy đã vì chuyện này mà đánh nhau, tin rằng tới lúc đó đám người Điền Văn chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để ngăn cản hôn lễ này!”

“Ngăn cản ư? Chỉ e rằng anh không biết thôi, quân đội của nước Ngụy đã đề phòng sẵn rồi, cho dù là nhà họ Khổng, cũng chưa chắc dám cướp người đâu?”

Nhất thời, đủ loại lời nói, đủ loại tin tức xôn xao ầm ĩ!

Khi mọi người còn đang bán tán xôn xao, Điền Văn và Khổng Tề Thiên đã đích thân cử người đưa Tần Lương Ngọc đến thành Đại Lương của nước Ngụy!

Thành Đại Lương vào giờ phút này không có chút không khí hôn lễ nào, mà ngược lại, đoàn quân lớn của đất Ngụy đang tập hợp!

Hơn nữa, tất cả các võ tông của đất Ngụy đều nghiêm túc chờ đợi, với khí thế như đang đối mặt với kẻ thù lớn!

Buổi trưa ngày hôm đó, gần một trăm ngàn tên lính của đất Ngụy hùng hổ xông ra khỏi thành Đại Lương, nhưng họ không rời đi, mà bao vây toàn bộ thành Đại Lương!

Sau khi đại quân của nước Ngụy bao vây thành Đại Lương, trên đất Ngụy lại có thêm hơn trăm tông môn khác tạo thành một vòng vây bên ngoài, cũng có thể gọi là một tấm lưới phòng ngự!

Hành động này lập tức thu hút sự chú ý lớn với tất cả các thế lực khác, ngay cả phía bên Thiên Đạo Minh Ước cũng cử tai mắt đến để theo dõi!

Bởi vì đất Ngụy thực sự đã gây ra động tĩnh quá lớn, tin tức về Ngụy Võ Hầu sắp đột phá đến Thiên Cảnh đã không còn là bí mật gì đối với Thiên Đạo Minh Ước, vì vậy nước Ngụy có bất kỳ động tĩnh gì đều là việc lớn hàng đầu đối với Thiên Đạo Minh Ước!

Mặc dù cường giả Thiên Cảnh cũng chia ra chín cảnh giới nhỏ, nhưng từ lúc họ bước chân vào Thiên Cảnh, thì bọn họ đã hoàn toàn khác với Đế Cảnh!

Trường tồn như trời, cùng sống với đất, năng lực tạo hóa, uy nghiêm như thần!

Đây cũng là mục tiêu cuối cùng mà vô số người học võ thuật luôn theo đuổi!

Mà sự khác biệt lớn nhất giữa cao thủ Thiên Cảnh và những người khác đó là có thể hoàn toàn nắm được số mệnh của mình, không còn bị ràng buộc bởi trời đất một phương nữa!

Đêm hôm đó, toàn bộ thành Đại Lương đều bị bao phủ trong đám mây!

Thành Đại Lương lại náo nhiệt khác thường, nhiều các gia tộc lớn của đất Ngụy đều tụ tập về đây, chờ tin tức Ngụy Võ Hầu đột phá Thiên Cảnh!

“Ông nội, sao bầu không khí trong thành Đại Lương không giống như đang có chuyện vui!” Huệ Ngân Nhi xoay đầu hỏi Thiên Quỳnh Tử.

Thiên Quỳnh Tử cũng dẫn Huệ Ngân Nhi đến đây hóng hớt khi biết tin Ngụy Võ Hầu sắp kết hôn, dù sao thì rất ít có dịp cả thế giới cùng ăn mừng như thế này!

Nhưng đến khi hai ông cháu đến Đại Lương mới phát hiện ra rằng những người đổ xô đến Đại Lương chung vui ít nhất cũng là tu vi Đế Cảnh, dù là Đế Quân cũng không có gì lạ!

Quan trọng nhất là vẻ mặt ai nấy đều nghiêm túc, dường như ở đây sắp xảy ra một trận chiến lớn kinh thiên động địa bất cứ lúc nào!

Làm gì có không khí vui vẻ hào hứng trước hôn lễ?

“Yên tâm đi, toàn bộ đất Ngụy đều được điều động, động tĩnh rất lớn, chắc sẽ không có ai không có mắt chủ động đến khiêu chiến đất Ngụy đâu! Chúng ta qua đó xem đi!”

Ngược lại Thiên Quỳnh Tử lại không cho là thế, ông ta chỉ về phía trước đã thấy hơn chục tướng quân mặc áo giáp sắt với khí thế bức người, uy nghiêm vô song đang bảo vệ một ông lão tóc trắng!

“Người đó chắc là Ngụy Võ Hầu đúng không?” Huệ Ngân Nhi thấp giọng hỏi.

Thiên Quỳnh Tử khẽ gật đầu, nhưng điều khiến ông ta ngạc nhiên không phải là Ngụy Võ Hầu, mà là hơn chục tướng quân mặc áo giáp đang bảo vệ Ngụy Võ Hầu!

Đó là mười chủ soái lớn của quân đội đất Ngụy, hơn nữa ai nấy đều có tu vi Đế Cảnh cấp chín!

Đội hình như vậy rất hiếm ở vùng ngoài lãnh thổ!

“Kẻ nào dám đến gần Thọ Xuân Cung đều giết không tha!”

Một trong những tướng quân mặc áo giáp có Đế Cảnh cấp chín bước lên một bước, giọng như chuông đồng, lập tức vang lên trên khắp thành Đại Lương!

“Xem ra không có chuyện vui để hóng hớt rồi!” Huệ Ngân Nhi nói với vẻ mặt đầy thất vọng.

Đúng lúc này, ở phía đông nam Thọ Xuân Cung, cậu chủ Vinh Kỳ đang ngồi ngay ngắn, trước mặt hắn là sáu cao thủ hàng đầu Đế Cảnh cấp chín!

Với hàng chục tướng quân ở trước cửa Thọ Xuân Cung tạo thành một uy thế với tiếng vang dội xa, chỉ cần có người quấy rối, hắn sẽ khiến đối phương tan biến bất cứ lúc nào!

Bên trong Thọ Xuân Cung, Ngụy Võ Hầu đẩy cửa bước vào một sảnh phụ, ánh mắt lãnh đạm nhìn Tần Lương Ngọc mặc bộ đồ màu đỏ.

“Bà không cần dùng ánh mắt thù địch nhìn tôi, tôi không có hứng thú với cơ thể của bà đâu!” Ngụy Võ Hầu nói với vẻ mặt vô cảm.

“Tôi biết ông hứng thú cái gì, nhưng tinh huyết của tôi sẽ không hiến tế cho ông đâu!”

Tần Lương Ngọc lạnh lùng nhìn Ngụy Võ Hầu, ánh mắt bình tĩnh vô cùng, không hề có chút sợ hãi!

Chỉ vì Tiêu Chính Văn đang nhàn nhã uống trà trong căn phòng bên phải bà ta.
Chương 2544: Không hề tầm thường

Lúc này, gần như toàn bộ người dân thành Đại Lương đều đang chờ Ngụy Võ Hầu và Tần Lương Ngọc xuất hiện.

Thiên Quỳnh Tử liếc nhìn xung quanh, tu vi của mấy người ngồi trên khán đài không hề cao, nhưng từ quần áo của bọn họ có thể thấy, hẳn là người của vương thất nước Ngụy, thân phận không hề tầm thường.

Trong đám người có hai người đàn ông trẻ tuổi, mặc đồ trắng, trên cổ tay áo thêu một hình thanh kiếm nhỏ.

Rất ít người biết logo này, nhưng Thiên Quỳnh Tử chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra đó là chữ phù độc nhất của Vạn Kiếm Cốc.

Người của Vạn Kiếm Cốc cũng đến sao?

Thiên Quỳnh Tử hơi bất ngờ, Vạn Kiếm Cốc là một thế lực lớn lánh đời, nghe nói chỉ riêng cao thủ Thiên Cảnh cũng đã không dưới bốn người.

Hơn nữa, Vạn Kiếm Cốc nổi tiếng về kiếm đạo, họ không chỉ tinh thông trận pháp kiếm đạo, mà còn giỏi rèn kiếm, nghe nói Can Tương Mạc Tà là đệ tử của Vạn Kiếm Cốc.

Chỉ là sau này đã bị Tần Vương giết chết.

Cũng chính vì lý do này mà đến cuối đời Tần, Vạn Kiếm Cốc vẫn luôn coi Đại Tần là kẻ thù. Cuối cùng, nước Tần bị Lưu Bang và Hạng Vũ đẩy lùi, Vạn Kiếm Cốc mới ngừng tay.

Nói cách khác, sự sụp đổ của nước Tần liên quan chặt chẽ với Vạn Kiếm Cốc. Một thế lực cổ xưa lớn mạnh như vậy mà cũng đến chúc mừng Ngụy Võ Hầu sao?

Xem ra hôm nay không chỉ đơn giản là đại hôn, đằng sau nhất định còn có chuyện gì đó không thể nói ra.

Ngụy Võ Hầu cũng không nhiều lời với Tần Lương Ngọc, bước thẳng ra khỏi Thọ Xuân Cung, đến quảng trường.

Ông ta nhìn xung quanh rồi chậm rãi nói: “Năm trăm năm trước, tôi chỉ là một người dân bình thường, nhưng tôi đã may mắn gặp được cậu chủ Vinh Kỳ!”

“Trong những năm tháng chiến tranh tàn khốc ấy, không biết có bao nhiêu người nhìn thấy ánh ban mai mà không thấy được hoàng hôn, sinh mệnh như cọng cỏ, chợp mắt hóa phù du!”

“Kể từ ngày đi theo cậu chủ Vinh Kỳ, tôi như được tái sinh, không chỉ may mắn đến được vùng ngoài lãnh thổ, mà còn được nhà họ Ngụy tôn sùng.

Nghe vậy, mọi người đều quay lại nhìn Ngụy Vinh Kỳ.

Năm trăm năm trước?

Nói vậy có nghĩa là Ngụy Vinh Kỳ thật sự đã đến Đại Minh, tính theo năm tháng thì là vào thời Hồng Vũ.

Mọi người đều vô cùng kinh ngạc khi nghĩ đến tình cảnh thời đó.

Trong số mười tám Lộ Phản Vương, người duy nhất chiến đấu với Đại Đế Hồng Vũ đến cùng là Trần Hữu Lượng.

Mà tính tình của người này rất giống với Ngụy Vinh Kỳ. Chẳng lẽ Trần Hữu Lượng năm đó thật sự là Ngụy Vinh Kỳ?

“Ông ta… ông ta là Trần Hữu Lượng? Không sai! Ông ta chính là Trần Hữu Lượng!”

Lúc này, rất nhiều người thuộc thế hệ lớn tuổi từ cuối thời Nguyên, đầu thời Minh đều nhận ra cậu chủ Vinh Kỳ trong nháy mắt.

Chỉ là lúc trước Trần Hữu Lượng trông có vẻ hơi lớn tuổi, còn cậu chủ Vinh Kỳ hiện tại trông trẻ hơn.

“Sao ông ta lại chạy đến giới thế tục tranh giành quyền lực với Chu Hồng Võ chứ?” không ít người thầm nghi ngờ trong lòng.

Thiên Quỳnh Tử cười chế nhạo. Ngụy Vinh Kỳ chạy đến giới thế tục, chắc chắn không phải để tranh đoạt thiên hạ với Chu Hồng Võ.

Thiên Tử là do trời định, ai ngồi vào vị trí này đều đã được định sẵn, Ngụy Vinh Kỳ sẽ không ngu xuẩn đến mức chống lại trời đất.

Hắn chạy đến giới thế tục chắc hẳn là để có được năm trái tim rồng.

Tuy nhiên, xét theo tình hình hiện tại, Ngụy Vinh Kỳ chắc chắn đã thất bại.

Ngay cả Tiêu Chính Văn đang uống trà cũng sững sờ, quay đầu nhìn cậu chủ Vinh kỳ.

Sau đó quay sang nhìn Ngụy Võ Hầu, người này chắc là tướng sĩ số một dưới quyền Trần Hữu Lượng.

Năm đó, sau khi Chu Hồng Võ dẹp loạn được Trần Hữu Lượng, không hề tình thấy xác của Trần Hữu Lượng và Trương Sĩ Thành, điều này càng khẳng định Ngụy Vinh Kỳ chính là Trần Hữu Lượng, còn Ngụy Võ Hầu chính là Trương Sĩ Thành!

Điều này khiến mọi người kinh ngạc. Ngụy Vinh Kỳ đã trải qua một trận bại chiến lớn, vậy mà còn có được thành công trên con đường võ đạo như bây giờ, quả thực khiến người ta phải kinh ngạc.
Chương 2545: Hoa sen trắng

Dù sao Thiên Cảnh cũng không phải cảnh giới ai cũng có thể đạt được. Từ xưa đến nay, người đạt tới Thiên Cảnh chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ngụy Vinh Kỳ là cậu chủ nước Ngụy, đương nhiên nên đạt đến Thiên Cảnh từ lâu rồi.

Còn đám người Điền Văn chẳng qua chỉ là dùng thủ đoạn bỉ ổi nên mới miễn cưỡng có cơ hội đột phá.

Hơn nữa, nếu không phải khó như lên trời thì Vạn Kiếm Cốc cũng sẽ không phái người đến chúc mừng.

Có thể nói, từ xưa đến nay, người đạt Thiên Cảnh đều là thiên tài.

Ngụy Võ Hầu dùng thân phận của một người bình thường, đi đến được ngày hôm nay, cũng không hề dễ dàng.

Huống hồ bao lâu nay, Ngụy Võ Hầu luôn nhẫn nại, không hề thu hút sự chú ý của bất kỳ bên nào, âm thầm đạt đến trình độ như ngày hôm nay, có thể thấy, người này vô cùng tài năng.

“Chớp mắt năm trăm năm đã trôi qua, cuối cùng hôm nay tôi cũng đã một bước lên trời, sau này không cần khép nép nữa!”

Dứt dứt lời, trên bầu trời xuất hiện một đóa hoa sen trắng thanh khiết.

Đóa hoa sen đó có một ngàn cánh, như một đài sen trên trời cao.

Rất giống với đài sen dưới ngai vàng của Hạo Thiên Sáng Thế, chỉ là đài sen của Hạo Thiên Sáng Thế cao hơn cái này gấp mấy lần.

Ngụy Võ Hầu bước lên đài sen rồi khoanh gối ngồi xuống, khí thế quanh người cũng dâng cao mấy lần.

Lúc ông ta ngồi trên đài sen, bầu trời lóe lên tia chớp, mưa gió chợt thay đổi.

Ngụy Võ Hầu vừa phất nhẹ tay, mây mù trên trời lập tức lui về phía sau, ngay cả sấm sét cũng biến mất.

Lúc này, Ngụy Võ Hầu ngồi trên đài sen, khuôn mặt già nua kia từ từ bừng lên sức sống mới!

Đúng vậy, Ngụy Võ Hầu đang lột da!

Chỉ sau vài chục giây, Ngụy Võ Hầu đã thay đổi diện mạo, từ một ông già xanh xao thành một thanh niên tuấn tú.

Khí tức quanh người ông ta cũng trở nên ôn hòa, như dung hợp với trời đất, khí tức tràn ngập khắp đất Ngụy.

“Quả nhiên là nhân vật lớn! Không ngờ một người dân thường như Trương Sĩ Thành, không hề có huyết mạch hoàng tộc, lại có thể đi đến ngày hôm nay!”

Khổng Tề Thiên nhìn Ngụy Võ Hầu trên đài sen, cảm thán nói.

Điền Văn bên cạnh cũng buông đũa xuống, nhìn Ngụy Võ Hầu.

Có thể nói ở vùng ngoài lãnh thổ, Ngụy Võ Hầu là cao thủ Thiên Cảnh duy nhất xuất thân từ bình dân.

Từ xa xưa, mặc dù có rất nhiều cao thủ Thiên Cảnh, nhưng vị nào cũng xuất thân từ gia tộc lớn, thế gia hoặc hoàng tộc.

Vì các gia tộc cổ xưa đều có huyết mạch Long Tộc, còn hoàng tộc được trời đất và Long Tộc công nhận, từ khi sinh ra đã có khí tức của rồng.

So với người bình thường, sự vượt trội của bọn họ đã khắc sâu vào trong xương, dù có cố gắng thế nào cũng không thể lấp đầy cách biệt này.

Nhưng Ngụy Võ Hầu đã làm được điều đó, giống như Chu Hồng Võ ở Đại Minh, bắt đầu bằng một cái bát, cuối cùng ngồi lên ngai vàng.

So với Khổng Tề Thiên, Ngụy Võ Hầu không có gia tộc vững chắc chống đỡ, cũng không có nguồn tài nguyên, ông ta chỉ có mưu kế cạn kiệt để giữ được mạng sống của mình.

Nhưng bây giờ, Ngụy Võ Hầu đã dựa vào thực lực của chính mình, bước vào hàng ngũ cường giả Thiên Cảnh.

Lúc này, thiên tài của các thế gia, bốn cậu chủ Chiến Quốc và các nhân vật lớn đều trở nên mờ nhạt trước mặt Ngụy Võ Hầu.

Trong số họ không ai có thể so sánh với Ngụy Võ Hầu!

“Người này đã tạo ra một thời đại mới!”

“Ông ta là thần thoại trong mắt người thường ở giới thế tục và những nhân vật lớn ở vùng ngoài lãnh thổ!”

“Từ xưa đến nay, vị cường giả nào đạt đến Thiên Cảnh đều có thế lực lớn mạnh phía sau. Nhưng ông ta chỉ là một người dân bình thường. Đây đúng là kỳ tích!”

Mọi người bắt đầu bàn tán, nhưng trong lòng ai cũng ngưỡng mộ Ngụy Võ Hầu.

Giờ phút này, trên trời xuất hiện cầu vồng, mưa hoa khắp trời rơi xuống.

Điều này có nghĩa Ngụy Võ Hầu đã vô thức bước vào Thiên Cảnh.

Đây là sự tán tưởng của trời đất dành cho ông ta, đồng thời cũng là sự ghi nhận thầm lặng.

Cùng lúc đó, khí tức của Ngụy Võ Hầu lại tăng lên mấy lần, uy lực đáng sợ tỏa ra khắp nơi.

Một tia sáng phóng ra từ người ông ta, cả người như có một luồng sinh khí mới.

“Đột phá rồi!”

Ngụy Vinh Kỳ kích động hét lớn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom