• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (6 Viewers)

  • Chương 2401-2405

Chương 2401: Căn cơ thực sự

Mấy nghìn năm trở lại đây, người có thể sánh ngang vai với Tiêu Chính Văn, ngoại trừ Bạch Khởi ra thì ngay cả Khổng Ly cũng không tìm ra được người thứ hai!

Tuy nhiên danh tiếng “sát nhân” đâu có chuyện vô cớ mà có? Đó là tôn hiệu trải qua chém giết vạn cổ, cuối cùng tắm máu mà sinh ra!

“Nếu đảo ngược thời gian lại hai nghìn năm, vào thời kỳ Chiến Quốc hỗn loạn thì e rằng sẽ chẳng có bốn cậu chủ lớn gì đó nữa rồi!”, ngay cả Tư Mã Huy cũng không khỏi cảm thán một tiếng.

Tư Mã Huy dẫu sao cũng từng là địa chủ Triều Nhân Vương, ông ta hiểu rõ chuyện cũ của thời kỳ Chiến Quốc và thời kỳ Tam Quốc như lòng bàn tay!

Thế nhưng dù là trong niên đại anh hùng xuất hiện hàng loạt thì ngôi sao mới nổi chói mắt giống như Tiêu Chính Văn cũng không thường hay thấy!

Lúc này, bên trong thành Thiên Đô là đất cằn ngàn dặm, ánh hào quang màu đỏ chiếu sáng ngợp trời!

Trên tới cửu thiên, dưới tới hoàng tuyền, tất cả đều giống như lịch kiếp, chịu đựng sự tấn công của uy lực giống như nước thuỷ triều!

Cảnh tượng như vậy đã mấy nghìn năm qua chưa xuất hiện lại, nếu như không có sự xuất thế ngang tàn của Tiêu Chính Văn thì e rằng cả đời này bọn họ cũng không có duyên được nhìn thấy cảnh tượng chấn động như vậy!

Mà bên trong Thiên Tinh Sát Trận, Mạnh Hồng Nho và Lý Thiên Hoá cùng với hai cao thủ còn lại của nhà họ Mạnh đã bao vây chặt lấy Tiêu Chính Văn!

Lúc này, khí tức của bốn cường giả ở cảnh giới Đại Đế bao trùm lấy khí tức của đất trời, bên trong khoảng trời này, bọn họ giống như những kẻ thống trị.

Hàng triệu ngôi sao trong vũ trụ như bị bọn họ khống chế, vô số ngôi sao băng vẫn điên cuồng rơi xuống, bên trên mặt đất, nham thạch nóng chảy phun ra giống như mở ra một lối cửa lớn ngập máu, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng lấy Tiêu Chính Văn.

Bên trong đại viện, sức sống đã hoàn toàn bị chặn lại, nếu như người bị nhốt chỉ là một kẻ bình thường thì lúc này đừng nói là đánh trả, e rằng còn chưa tới một giây đã hoá thành tro bụi!

Mà Tiêu Chính Văn lại hết sức bình thản, lạnh lùng nhìn mấy người trước mặt.

Mặc dù bọn họ đều là cao thủ ở cảnh giới Đại Đế, hơn nữa ai ai cũng có lai lịch không tầm thường, ngoài ra còn có vô số con át chủ bài!

Thậm chí ai cũng có phần vượt trội hơn so với ông lão Trục Nhật!

Còn thông qua đại trận trên tới trời đất, dưới tới hoàng tuyền, khiến cho Tiêu Chính Văn căn bản chẳng thể né tránh nổi.

Thế nhưng Tiêu Chính Văn vẫn dạo chơi bên trong đại trận, không có một chút dáng vẻ hoảng loạn nào!

“Tiêu Chính Văn, dù là cao thủ thời kỳ Tiên Tần, bị nhốt trong Thiên Tinh Sát Trận cũng chỉ có thể ngồi đó chờ chết, sự vùng vẫy của cậu chỉ là vô ích mà thôi!”

Mạnh Hồng Nho cao ngạo lên tiếng.

“Ngồi chờ chết ư? Đó là phong cách của nho sinh mấy người, Tiêu Chính Văn tôi trên không phục trời đất thì việc gì phải e sợ mấy người!”

Tiêu Chính Văn bật cười lạnh lùng.

“Ha ha, vậy thì tôi phải nhìn xem Tiêu Chính Văn cậu có điểm gì hơn người!”

“Dù thiên phú của cậu có hơn người ra sao, nhưng suy cho cùng mức độ từng trải của cậu cũng quá ít, với độ tuổi của cậu, e rằng ngay cả nghe cũng còn chưa nghe nói tới Thiên Tinh Sát Trận nhỉ?”

“Lẽ nào cậu cho rằng chúng tôi là loại phế vật như tên Trục Nhật kia sao? Nói thật cho cậu biết, ông ta còn chẳng xứng xách dép cho tôi!”, Mạnh Hồng Nho cười lạnh lùng lên tiếng.

Lý Thiên Hoá cũng cười khẩy bổ sung: “Cậu cho rằng vùng ngoài lãnh thổ của tôi thật sự không có căn cơ gì à? Vẫn là cậu suy nghĩ quá đơn giản rồi!”

“Nếu như thật sự giống như cậu nghĩ, vùng ngoài lãnh thổ chúng tôi không phải đã bị thế tục tiêu diệt từ lâu rồi hay sao? Sao có thể đánh tới mức khó phân cao thấp với cao thủ vùng ngoài vũ trụ?”

“Bỏ đi, hôm nay để cho cậu xem thử căn cơ thực sự của vùng ngoài lãnh thổ chúng tôi!”

Vừa nói, một luồng uy áp càng thêm mãnh liệt đổ dồn về phía Tiêu Chính Văn, màn mưa sao băng trên bầu trời cũng dày đặc thêm gấp mấy lần!

Dù Tiêu Chính Văn chỉ bị đánh trúng một lần thì cũng sẽ không còn đường quay trở lại!

“Tiêu Chính Văn, nơi này chính là chốn chôn thân của cậu rồi, không biết kính sợ tiền bối, điên cuồng ngạo mạn chính là nguyên nhân hôm nay cậu buộc phải chết!”, Mạnh Hồng Nho vừa lên tiếng vừa tiếp tục ra tay!
Chương 2402: Khả năng lĩnh ngộ

Trình độ mà mấy người Mạnh Hồng Nho đạt được trong trận pháp, đâu phải thứ mà loại người như ông lão Trục Nhật có thể so sánh được?

Thậm chí ngay cả Lý Thiên Hóa cũng không phải là người mà ông lão Trục Nhật có thể kỳ vọng đạt được.

Bất kỳ ai trong số bọn họ đều có gia tộc lớn mạnh, hơn nữa còn được truyền thừa từ xa xưa, chỉ riêng phần truyền thừa này thôi cũng đủ để bọn họ đứng cao không với tới trước vô số cao thủ rồi!

Sau khi Mạnh Hồng Nho dứt lời, nhiều luồng khói tím nhanh chóng tập trung về hướng ông ta!

“Hôm nay, tôi sẽ giúp cho cậu được mở mang tầm mắt, bằng không, cậu lại chết không rõ ràng!”

Sau khi Mạnh Hồng Nho nói hết câu, ba người phía sau cũng lập tức hành động!

Thiên Tinh Sát Trận là một trong những tuyệt kỹ của bọn họ!

Nhưng để thật sự hiểu thấu đáo được ý nghĩa sâu xa của trận pháp này thì người chưa tích lũy kinh nghiệm được mấy trăm năm sẽ khó mà làm được!

Vì lý do này mà Mạnh Hồng Nho luôn tự cho mình là kẻ bề trên, không xem Tiêu Chính Văn ra gì!

Dẫu sao, có một số việc chỉ có thể tích lũy kinh nghiệm mới thay đổi từ số lượng đến chất lượng!

Mà Tiêu Chính Văn mới bao nhiêu tuổi chứ?

Chưa đến ba mươi, liệu anh có thể tích lũy được bao nhiêu kinh nghiệm?

Cho dù có để sách hướng dẫn bày bố trận pháp ra trước mặt Tiêu Chính Văn thì cũng phải mất hơn ba mươi năm mới xem xong hết một lần!

Đây giống như đốt cháy giai đoạn, một hạt giống phải trải qua gió mưa mới có thể lớn lên một cách khỏe mạnh, nếu chỉ quan tâm đến tốc độ mà bỏ qua chất lượng thì cuối cùng cũng sẽ khô héo!

Nhưng mấy người Mạnh Hồng Nho thì không giống vậy! Mỗi một bước đi của bọn họ đều vững chắc như đá, trải qua tháng năm vô tận, cùng với hàng vạn trận đại chiến như những lễ rửa tội, mới đi được đến ngày hôm nay!

Tiêu Chính Văn đâu thể hiểu được những gì bọn họ đã trải qua?

Cũng giống như việc một thanh niên hai mươi tuổi, sao có thể hiểu và nhìn thấu được những gì mà ông lão bảy mươi đã trải qua?

“Cậu có biết, tất cả mọi vật trên thế gian này vốn là thời không luân hồi, tôi đã trải qua mấy trăm năm mới hiểu rõ được đạo lý của đất trời, đạt đến cảnh giới Quy Chân, nhưng làm sao mới có thể hòa nhập vào Quy Chân?

“Chẳng qua cũng chỉ là cái tôi của sinh linh vạn vật mà thôi!”

Mạnh Hồng Nho cao ngạo đứng trên không, ánh mắt nhìn xuống dưới hệt như đang nhìn mấy con kiến bé nhỏ!

Giờ phút này, quanh người ông ta được hào quang thần thánh chiếu rọi, trông hệt như thiên thần.

Dường như, cả trời đất này đều nằm gọn trong lòng bàn tay ông ta!

Tiêu Chính Văn giơ tay lên không trung, con dao quân đội năm cạnh bắn ra nhưng không thể làm ông ta bị thương chút nào!

Mà ngược lại, một luồng uy áp còn mạnh mẽ hơn ập thẳng xuống, con dao quân đội năm cạnh như đâm rách không khí, không thể gây nên bất kỳ uy hiếp gì với Mạnh Hồng Nho!

“Sao nào, chẳng lẽ cậu vẫn không hiểu ư? Xem ra cậu cũng chỉ là một thanh niên trẻ có chút thành tích mà thôi, trước đây tôi đã đề cao cậu quá rồi!”

“Cậu có biết rằng, thứ mà con dao quân đội năm cạnh kia chém vào không phải là tôi mà là trời đất này, là vạn sự vạn vật trong đất trời!”

“Cậu sao có thể chém hết được chứ?”

Mạnh Hồng Nho khinh bỉ mỉm cười, mắt liếc nhìn Tiêu Chính Văn.

Thật ra nhát dao vừa nãy của Tiêu Chính Văn đã rất khủng khiếp, cho dù là cao thủ Đế Cảnh cấp bốn cũng có thể bị thương!

Tiêu Chính Văn không hề hoảng hốt, anh vung tay lên, thu hồi con dao quân đội năm cạnh vào tay áo.

Sau đó, anh nhìn về phía Mạnh Hồng Nho bằng ánh mắt đầy hứng thú!

“Không ngờ ông cũng có khả năng lĩnh ngộ đến vậy, đúng là vượt xa hơn những gì tôi đã đoán!”

“Dù nhân phẩm cũng chả khác phường cướp bóc là bao, nhưng khả năng lĩnh ngộ đúng mạnh hơn trước kia nhiều đấy!”

Đôi mắt sáng trong của Tiêu Chính Văn cũng toát lên sự nghiêm túc.

Bởi vì nếu so sánh thì phương diện đạo cảnh của Mạnh Hồng Nho vẫn chưa vượt qua Tiêu Chính Văn, nhưng cũng không kém bao nhiêu!
Chương 2403: Thiên đạo

Đây là lần đầu tiên Tiêu Chính Văn gặp phải đối thủ ở cấp bậc này!

Dẫu sao, một đối thủ có thể lĩnh ngộ được cảnh giới Quy Chân thì hoàn toàn khác với những kẻ bình thường khác!

Có thể nói, thật sự nắm giữ được Quy Chân thì sẽ hiểu được khởi nguyên và nền tảng của thế giới này!

Mỗi một ý nghĩ hình thành cũng có thể khiến cho một phần thế giới chao đảo!

Mà người chưa lĩnh ngộ đến bậc này thì nhiều nhất chỉ có thể giành chiến thắng dựa vào bản thân mình!

Nếu đổi lại là người khác, kiểu gì hôm nay cũng sẽ chết trong tay Mạnh Hồng Nho!

Sự chênh lệch đạo cảnh này còn khủng khiếp hơn so với sự chênh lệch cảnh giới, đến mức khó có ai lý giải nổi!

Tuy nhiên, đối thủ càng mạnh, càng đáng để Tiêu Chính Văn coi trọng, đồng thời cũng có thể trở thành hòn đá mài dao tốt nhất của anh!

Dẫu sao, mọi loại giác ngộ đều là phỏng đoán, mà phỏng đoán thì phải được chứng minh!

“Tốt lắm, khả năng lĩnh ngộ của ông cũng đủ cao để tôi coi trọng đấy! Nhưng mà cuộc chiến thật sự, bây giờ mới bắt đầu!”

Vừa nói, một hình thái cực âm dương khổng lồ đột ngột xuất hiện sau lưng Tiêu Chính Văn!

Cùng lúc đó, anh cũng sử dụng trận pháp Thiên Đạo Luân Hồi!

“Cậu thật quá ngây thơ, muốn dùng Thiên Đạo Luân Hồi của nhà họ Mạnh chúng tôi để đánh bại tôi ư?”

Mạnh Hồng Nho đứng yên tại chỗ, trên mặt ông ta hiện lên vẻ châm chọc.

Trong mắt ông ta, cho đến bây giờ, Tiêu Chính Văn vẫn chưa biết được bọn họ chênh lệch nhau như thế nào!

Nhưng ngay giây tiếp theo, uy lực của Thiên Đạo Luân Hồi bỗng dưng tăng vọt lên không chỉ gấp mấy lần!

Trên bầu trời vốn dĩ chỉ có hai đám khí màu đen đỏ to bằng cái mâm, trong phút chốc nó bỗng biến thành thứ trông tựa một mái vòm ngọc!

“Vạn vật trên thế gian này đều có thể là thiên đạo, nhưng ông đã quên rằng, thiên đạo tựa như vạn vật mà không phải là vạn vật điều khiển thiên đạo!”

“Trước mặt thiên đạo, chúng sinh bình đẳng, nhưng trước mặt vạn vật, thiên đạo vô tình!”

Giọng điệu lạnh băng của Tiêu Chính Văn vang lên.

“Hừ! Thiên đạo? Làm gì có cái gì gọi là đạo, chẳng qua mọi người đều đang sống theo bản tâm, cho nên, nhìn thì như có trời, thực ra tôi chính là trời!”

Mạnh Hồng Nho phóng túng cười vang.

“Đó là bởi ông quá đặt nặng vào tư tưởng cá nhân, cho nên, ông không thể thấy được đạo vô hình, hay đạo là cái gì? Đó là lòng người, cũng là trái tim của tất cả chúng sinh!”

“Đối với bất kỳ ai, thiên đạo đều bình đẳng! Đối với vạn vật cũng bình đẳng! Chỉ có ông vì lòng tham quá nặng nên mới thấy thiên đạo bất công, không có thiên đạo!”

Tiêu Chính Văn bất chợt hét to, tựa như đang khiển trách một đứa trẻ!

Tuy đạo cảnh của Mạnh Hồng Nho và Tiêu Chính Văn không chênh nhau bao nhiêu, nhưng sai một ly đã kém xa cả ngàn dặm!

Ở nơi đặt nặng cảnh giới như này, dù chỉ có một chút sai lệch cũng chênh nhau như vực với trời!

“Hơn nữa, ông thật sự lĩnh ngộ được Thiên Đạo Luân Hồi sao?”

“Căn bản của vạn sự vạn vật là đâu? Dù thành Thiên Đô hay Mạnh Hồng Nho ông, cũng chỉ là một hạt bụi trên trời! Trong thế giới vô biên này, ông không phải đất trời, cũng không phải thiên đạo!”

Sau khi Tiêu Chính Văn dứt lời, phong ấn màu máu xung quanh đột ngột sụp đổ, mưa sao rơi đầy trời cũng ngừng lại!

“Ầm!”

Hư không rung chuyển, tất cả mọi vật bỗng chốc như tạm ngừng!

“Phụt!”

Mạnh Hồng Nho phun ra máu, ông ta liếc nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt không dám tin: “Cậu… Cậu vẫn còn nhỏ tuổi, sao có thể… sao có thể lĩnh ngộ được Quy Chân?”

Tất cả những thứ này chỉ xảy ra trong một phút chốc!

Cùng lúc đó, một luồng ánh sáng tỏa ra khắp trời, sát khí ngập tràn như lễ rửa tội gột rửa hết mọi thứ.

Khí tức và uy áp khủng khiếp trước đây cũng biến mất hoàn toàn!

“Ánh mặt trời này chính là thiên đạo, chỉ dựa vào thiên uy như thần của ông mà cũng đòi cắt đứt được sao?” Tiêu Chính Văn chắp tay sau lưng, dửng dưng nói.
Chương 2404: Không cam lòng

“Chúng tôi quả thực không thể chém đứt ánh sáng trời đất, nhưng cũng đủ để cắt cậu thành từng mảnh!”

Lý Thiên Hóa vừa dứt lời, một tia sáng huyền bí phóng về phía Tiêu Chính Văn.

Đòn tấn công này của ông ta mang theo sức mạnh khủng khiếp, hơn nữa, còn đem theo uy lực vô song, ngay cả Mạnh Hồng Nho cũng bị tia huyền quang này chém thành hai.

Lúc này, vô số sinh khí điên cuồng tràn vào trong cơ thể Tiêu Chính Văn, bỗng chốc, toàn thân Tiêu Chính Văn bừng lên sinh khí vô tận!

“Vô hình vô pháp, vô ngã vô đạo! Đây mới là Quy Chân thật sự. Mà sự thâm thúy của Quy Chân giống như biển cả ngàn sao, đâu phải là thứ cậu có thể giác ngộ được!”

Lý Thiên Hóa chế nhạo.

“Vậy sao?”

Tiêu Chính Văn mỉm cười, chắp một tay sau lưng, đứng kiêu ngạo trên không trung, nhìn tia sáng kia chém về phía mình.

Trong chốc lát, xung quanh Tiêu Chính Văn đột nhiên tỏa sáng, giống như mặt trời mọc.

"Đáng tiếc, ông còn lâu mới hiểu thấu được, thế nào là Đạo, thế nào là Quy Chân! Quy Chân nào mới là cốt lõi của cảnh giới Quy Chân!”

Tiêu Chính Văn cười khẩy, nói một cách bình tĩnh.

“Hừ, Quy Chân chẳng qua chỉ là giác ngộ trời đất, giác ngộ đại đạo, ngay cả nguồn gốc của sinh mệnh, đều không có nguồn gốc!”, Lý Thiên Hóa lạnh lùng châm chọc.

“Trời đất vô tận, vạn vật không ngừng sinh sôi, cậu sao có thể giác ngộ được!”, Mạnh Hồng Nho cũng chế nhạo theo.

Lúc này, tia sáng kia đã dừng lại trước ngực Tiêu Chính Văn, nhưng không thể nhếch thêm một tấc nào.

Tiêu Chính Văn vừa giơ tay lên, chạm nhẹ một cái, tia sáng kia lập tức hóa thành tro tàn!

“Cậu cũng giỏi đấy! Nhưng trời đất đại đạo vô tận, cậu phá được hết sao?”, Lý Thiên Hóa tiếp tục giễu cợt.

Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu, nói: “Ông chỉ biết vật chứ không biết lòng, lòng dạ con người mới là thứ khó thăm dò nhất, có thể chứa đựng vạn vật!”

Nói xong, Tiêu Chính Văn phất tay, đánh tan vô số tia sáng.

“Vạn vật có sinh có tử, đó là vòng luân hồi, sinh tử không ngừng nghỉ, đó là vòng luân hồi thiên đạo!”, Tiêu Chính Văn phất tay, phóng ra mấy tia sáng giống Lý Thiên Hóa.

Trận chiến này so sánh về khả năng lĩnh ngộ và đấu về đạo cảnh.

Mặc dù không có đao kiếm, nhưng còn nguy hiểm hơn đao kiếm nghìn lần.

Vài tia sáng cùng phóng vào cơ thể Lý Thiên Hóa, ông ta trợn tròn mắt không tin nổi, nhưng nói gì cũng đã muộn, ông ta đã bị thương nặng rồi.

“Phụt!”

Lý Thiên Hóa phun ra một ngụm máu lớn tung tóe khắp trời, cơ thể ông ta càng thêm run rẩy!

“Tiêu Chính Văn, để tôi xem cậu đo lòng người thế nào!”

Vừa dứt lời, Tần Ngũ Dương đã vung roi thần chín đốt về phía Tiêu Chính Văn.

Sau lưng ông ta, dường như xuất hiện một vị Thiên Thần kim giáp, roi thần chín đốt trong tay mạnh mẽ như núi cao, đè xuống Tiêu Chính Văn.

Nhìn có vẻ như là một động tác nhẹ nhàng, nhưng nó lại âm thầm kích hoạt thiên tượng, dường như lúc này cả trời đất đều hóa thành roi thần chín đốt, nặng nề đánh về phía Tiêu Chính Văn.

“Hôm nay chính là ngày giỗ của cậu!”

Giọng nói của Tần Ngũ Dương vang vọng khắp bầu trời thành Thiên Đô, không ít người chảy máu tai vì tiếng gầm của ông ta.

Cùng lúc đó, dưới chân Tiêu Chính Văn như mở ra cánh cổng địa ngục, vô số yêu ma vươn đôi tay thối rữa ra và tóm lấy Tiêu Chính Văn.

Mặc dù đây chỉ là ảo ảnh, nhưng lại vô cùng chân thực.

Ngay cả Thanh Liên nhìn thấy cảnh tượng này cũng phải hít sâu một hơi.

Thiên Tinh Sát Trận còn có thể đáng sợ vậy sao?

Giờ phút này, trước mặt Tiêu Chính Văn giống như một biển chết, xác chết trôi nổi khắp nơi.

“Muốn giết chết ý chí của tôi bằng ảo ảnh ư? Thật nực cười”.

Tiêu Chính Văn phất tay, đám xác sống lơ lửng lập tức biến mất.

Đám xác sống kia vừa biến mất, Tần Ngũ Dương cảm thấy chấn động, ngay sau đó, ông ta bay ra xa trăm mét, roi thần chín đốt và Thiên Thần Kim Giáp phía sau ông ta cũng đồng thời biến mất.

Lúc này, mặc dù Lý Thiên Hóa vẫn không cam lòng, nhưng cũng hơi sợ Tiêu Chính Văn.

Dù mới chỉ giao đấu vài chiêu, nhưng ông ta và Tần Ngũ Dương đều đã bị thương nặng,

Hơn nữa, sự hiểu biết của Tiêu Chính Văn về Quy Chân đã vượt xa bọn họ, kể từ khi Thiên Tinh Sát Trận khởi động, đã không còn yên ổn nữa.
Chương 2405: Thần binh

Trừ khi Tiêu Chính Văn chết trong trận chiến, hoặc bọn họ có người chết trong trận chiến, nếu không, trận chiến này sẽ không bao giờ kết thúc.

Nói cách khác, bọn họ vốn định dùng Thiên Tinh Sát Trận để giết Tiêu Chính Văn, nhưng tình hình hiện tại đã thay đổi, rốt cuộc ai chết trọng đại trận vẫn chưa biết.

Nhưng Lý Thiên Hóa biết rõ bản thân không thể làm kẻ yếu nhất, nếu không, chắc chắn sẽ chết!

“Sao mưa sao băng lại ngừng rồi? Muốn dùng trận pháp để nhốt tôi sao? Các ông thật ngây thơ!”

Tiêu Chính Văn nhếch mép, chắp tay đứng sau lưng, gió nhẹ thổi bay góc áo, uyển chuyển như người trên trời giáng xuống trần gian!

Lúc này, không chỉ Lý Thiên Hóa nhíu chặt mày lại, mà ngay cả Mạnh Hồng Nho cũng sợ hãi nhìn Tiêu Chính Văn.

Trước đây, ông ta thật sự không ngờ ngộ cảm đạo cảnh của Tiêu Chính Văn lại mạnh mẽ như vậy, nếu không, chắc chắn sẽ không dùng Thiên Tinh Sát Trận để đối phó với Tiêu Chính Văn.

Điều này giống như mấy người ông lão Trục Nhật và Vương Vũ muốn dùng Thiên Tinh Sát Trận để giết Mạnh Hồng Nho. Trong đại trận, không phải so sánh kỹ năng võ nghệ, mà là tâm trạng, là nhận thức về Quy Chân.

Ai kiểm soát được thiên đạo, người đó sẽ nắm quyền chủ động tuyệt đối.

Rõ ràng là bọn họ chiếm ưu thế về quân số, rõ ràng có thể đè chết Tiêu Chính Văn.

Dù sao Tiêu Chính Văn cũng còn quá trẻ, sao có thể lĩnh ngộ được Chân Đế của cảnh giới Quy Chân?

Chỉ cần đạo cảnh kém xa bọn họ, hôm nay Tiêu Chính Văn chắc chắn phải chết.

Nhưng thực tế, đạo cảnh của Tiêu Chính Văn không hề yếu, mà ngược lại còn vượt xa bốn người bọn họ.

“Chuyện đã đến nước này, chúng ta cũng không còn đường lui nữa, không muốn chết thì chỉ có thể hợp lực giết cậu ta thôi!”, Mạnh Hồng Nho lau vết máu trên khóe miệng.

Mặc dù ông ta đã bị thương, nhưng cảnh giới của ông ta vẫn cao hơn Tiêu Chính Văn, đạo cảnh không bằng, không có nghĩa là sức chiến đấu thua kém Tiêu Chính Văn.

Vì vậy, trên mặt Mạnh Hồng Nho vẫn tràn ngập vẻ tự tin.

Những người khác bắt đầu bao vây Tiêu Chính Văn, chỉ có Lý Thiên Hóa là yếu thế hơn chút.

Dù sao trước đó ông ta cũng đã bị thương nặng, thiếu chút nữa bị đòn của Tiêu Chính Văn đánh chết.

“Các vị, hôm nay chúng ta liên thủ giết cậu ta, nếu đánh rắn không chết, thì không cần tôi nói nhiều, mọi người cũng biết rõ hậu quả! Nếu cho cậu ta thêm trăm năm nữa, e rằng tôi cũng chỉ như đứa trẻ trước mặt cậu ta!”

“Đến lúc đó, chắc chắn sẽ phải có người chết, nếu muốn sống thì phải liều mạng đến cùng!”

Mạnh Hồng Nho nhìn tất cả mọi người, ra hiệu cho mọi người không được nương tay!

Những gì ông ta nói đều là thật, nếu hôm nay Tiêu Chính Văn không chết, thì không bao lâu nữa Tiêu Chính Văn sẽ giết bọn họ.

Ai trong số bốn người bọn họ đều không phải là đối thủ của Tiêu Chính Văn.

“Giết!”

Tần Ngũ Dương phất tay, roi thần chín đốt phóng ra.

Lý Thiên Hóa nắm chặt thanh kiếm, như một vị sát thần, lao về phía Tiêu Chính Văn lần nữa.

“Các người vẫn chưa hiểu nhỉ! Các người đã thua ở đạo cảnh, về sức chiến, các người càng không phải là đối thủ của tôi!”

Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, một tiếng rồng gầm vang vọng khắp bầu trời!

Ngay sau đó, một con Thương Long màu tím đột nhiên bay ra khỏi ống tay áo của Tiêu Chính Văn, từ trong miệng Thương Long phun ra khí tức của rồng.

Roi thần chín đốt và khí tức của rồng chạm vào nhau, trong chớp mắt, roi thần chín đốt đã mất đi ánh sáng, biến thành một vật bình thường.

Tần Ngũ Dương vô cùng kinh ngạc, roi thần chín đốt của ông ta là thần khí đã trải qua vô số đại trận.

Vậy mà Tiêu Chính Văn chỉ cần phất tay một cái đã có thể biến roi thần chín đốt thành vật bình thường.

Điều này có nghĩa là Tần Ngũ Dương đã mất đi một thứ vũ khí thần!

“Sao có thể!”, Tần Ngũ Dương nhìn roi thần chín đốt trong tay với vẻ không dám tin, trong lòng vô cùng kinh hãi.

“Trên đời này, mọi thứ đều là thần binh, mà thần binh cũng là vật bình thường, ông không hiểu sao?”

Vừa dứt lời, một hình thái cực âm dương khổng lồ xuất hiện trên không trung, bao phủ cả bầu trời.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom