• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2391-2395

Chương 2391: Thế tử nhà họ Phương

“Bên trong có một tỷ đấy, tôi thấy nhà họ Phương các ông đến giờ vẫn chưa hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc nhỉ?”

“Tông vào người ta trước, giết người sau, các ông còn nghĩ lấy tiền ra là có thể yên chuyện à?”

Ánh mắt Tiêu Chính Văn trở nên lạnh lùng, đằng đằng sát khí hỏi.

Nghe nói thế, quản gia nhà họ Phương cũng sầm mặt, cười nhạo nói: “Tiêu Chính Văn, lẽ nào cậu nghĩ tôi đang cầu xin cậu sao? Chút chuyện nhỏ này mà cậu cũng không giải quyết được thì còn tư cách gì mà cùng với nhà họ Khổng…”

“Bùm!”

Ông ta còn chưa nói hết câu, Tiêu Chính Văn bỗng chỉ vào không trung khiến ông ta hóa thành vũng máu.

Nhìn thấy cảnh tượng này, hiện trường lập tức rơi vào yên lặng.

“Hung thủ giết người đâu?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng hỏi.

“Hot girl mạng đó đã được thế tử nhà họ Phương dẫn về vùng ngoài lãnh thổ rồi, nghe nói đã về đến nhà họ Phương”.

Một trưởng lão võ tông cùng đến với quản gia nhà họ Phương bên cạnh vội nói.

“Dẫn những người thân này theo, chúng ta quay về vùng ngoài lãnh thổ một chuyến, chuyện hôm nay không thể bỏ qua”.

Giọng Tiêu Chính Văn lạnh như băng.

“Mọi người nghe đây, Tiêu Chính Văn tôi tuyên bố kể từ giờ phút này điện Thần Long sẽ hủy diệt thế tất cả thế lực ở thế tục của nhà họ Phương, ai dám bao che sẽ tru di tam tộc”.

Lời nói này Tiêu Chính Văn truyền thẳng vào chân âm, không chỉ Hoa Quốc mà mọi người trên trái đất cũng đều nghe rõ mồn một.

Lúc này không chỉ năm đại danh sơn mà ngay cả các thế lực ở nước ngoài cũng đều rất ngạc nhiên.

Lúc này trong vườn hoa sau nhà của Tề Thiên Thư Viện ở ngoài lãnh thổ tràn ngập mùi hương hoa kỳ lạ.

Bây giờ đã là ngày thứ tư nhà họ Khổng liên minh với Tiêu Chính Văn, trên dưới Tề Thiên Thư Viện đều rất xem trọng chuyện này.

Nhất là Phương Tử Tấn đích thân sắp xếp nhân sự, bố trí lại Tề Thiên Thư Viện lần nữa.

Người nhà họ Phương cũng đã đến Tề Thiên Thư Viện, dù sao Tề Thiên Thư Viện cũng là do nhà họ Khổng lập nên, mà nhà họ Phương cùng lắm chỉ có thể xem là thuộc hạ của nhà họ Khổng nên càng phải đến chúc mừng nhà họ Khổng.

Lúc này ngay khi bước vào trong sân vườn bên cạnh đã có không ít người nhà họ Phương và nhà họ Khổng đang nhàn nhã thưởng thức trà.

“Đây là Tề Thiên Thư Viện sao? Còn có hương vị đầy cổ kính”.

Một người phụ nữ trẻ tuổi vóc dáng cao gầy, mặc tơ lụa màu đen, đi đôi giày cao gót, ngạc nhiên nói.

Nhưng sắc mặt người phụ nữ hơi tái nhợt như thể còn chưa định thần lại sau cơn hoảng loạn.

“Tề Thiên Thư Viện là do nhà họ Khổng lập ra, là nơi đào tạo các nhà nho”.

Một người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú đi bên cạnh người phụ nữ mỉm cười nói.

Mặc dù hắn chỉ mới có cảnh giới Nhân Hoàng cấp ba nhưng sau khi nhìn thấy người này, mọi người đều đồng loạt đứng lên chắp tay lại nói: “Chào thế tử”.

Thấy thế người phụ nữ mới hoàn hồn nói: “Phương Kiệt, em vẫn chưa yên tâm lắm”.

“Sao thế? Không phải chỉ tông chết vài người thôi sao?”, Phương Kiệt nắm lấy vai cô gái trẻ.

“Em nghe nói ngay cả Hắc Băng Đài cũng đã điều tra chuyện này, hơn nữa sau đó ngay cả vua Bắc Lương cũng nghe nói đến, sao có thể buông tha dễ dàng được?”

Cô gái trẻ lo lắng nói.

“Vua Bắc Lương? Tiêu Chính Văn? Em yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu, dù Tiêu Chính Văn có tìm đến tận cửa, chẳng phải vẫn còn có anh đây sao?”

“Hơn nữa Tiêu Chính Văn vừa liên minh với nhà họ Khổng, vào thời điểm quan trọng này có cho anh ta mười lá gan cũng không dám trở mặt với nhà họ Phương, càng không dám vả vào mặt anh”.

“Hôm đó người ra tay giết người lại là cậu chủ Tần và cậu chủ Lý, hai người họ đều là con cháu của cao thủ cảnh giới Đại Đế, em không thể tưởng tượng được tầm ảnh hưởng của họ ở vùng ngoài lãnh thổ đâu”.

“Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu”.

Phương Kiệt cực kỳ tự tin nhìn Kỳ Kỳ - hot girl mạng bên cạnh nói.
Chương 2392: Giờ lành đã đến

Thật ra chuyện tối qua, cuối cùng người đến lại là người của Hắc Băng Đài, đủ để chứng minh chuyện này đã không chỉ đơn giản là tai nạn giao thông rồi.

Hắc Băng Đài là sự tồn tại đặc biệt ở Hoa Quốc, một khi bị Hắc Băng Đài để ý, cho dù có lai lịch lớn đến mức nào đều không thể thoát khỏi trừng phạt của pháp luật.

Đây mới là điều Kỳ Kỳ lo lắng nhất.

Quan trọng nhất là tối qua vì để cứu cô ta ra mà hai vị Đại Đế giết một nhân viên của Hắc Băng Đài.

Giới chính trị Hoa Quốc chắc chắn không thể bỏ qua chuyện này.

Hơn nữa nếu trước đó chỉ là hiểu lầm thì chuyện giết nhân viên của Hắc Băng Đài đủ để khiến chuyện này trở thành sự kiện lớn khiêu chiến đến quyền uy của giới chính trị.

Người khác không biết tầm ảnh hưởng và cách làm việc trong thế tục của Tiêu Chính Văn, Kỳ Kỳ là một hotgirl mạng của Hoa Quốc đương nhiên biết rất rõ.

Hơn nữa trước giờ Tiêu chính Văn đều ghét những việc ác, ngay cả người chủ chốt tương lai của năm đại danh sơn cũng không thoát được cái chết, huống hồ cô ta chỉ là bạn gái của Phương Kiệt?

Cũng chính vì lo lắng như thế nên cả đêm qua Kỳ Kỳ luôn cảm thấy bất an, cả một đêm đều suy tính nên giải quyết chuyện này thế nào.

Mặc dù cô ta là một hotgirl mạng có mấy chục ngàn fans, nhưng trước mặt Tiêu Chính Văn và Hắc Băng Đài, bao nhiêu fans cũng không có tác dụng gì, những người này chỉ làm việc dựa vào luật pháp.

Mà hiện giờ càng không giống trước kia, ngay cả võ tông cũng phải cúi đầu trước luật pháp của Hoa Quốc, các cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng của năm đại danh sơn cũng đều tuân thủ pháp luật, không dám làm xằng làm bậy.

Bây giờ cô ta lại lái xe tông người, sau đó lại kháng cự bằng bạo lực, thậm chí còn giết người, theo luật pháp Hoa Quốc, dù cô ta có chết hơn mười lần cũng không đủ để chuộc tội.

“Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu. Hơn nữa vua Bắc Lương Tiêu Chính Văn mà em nói cũng đã gặp rắc rối ở vùng ngoài lãnh thổ, nếu không nhờ nhà họ Phương và nhà họ Khổng ra tay giúp đỡ, bây giờ hắn ta đã chết lâu rồi”.

“Hắn ta có thể không nể mặt người khác nhưng phải nể mặt nhà họ Phương bọn anh”.

Thấy Kỳ Kỳ lo lắng như thế, Phương Kiệt lại an ủi.

Hắn vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn đã đến Tề Thiên Thư Viện.

Thấy Tiêu Chính Văn đột nhiên đến, Phương Tử Tấn và Khổng Ly vội vàng đích thân đến tận cửa chào đón.

Ông lão Thiên Tinh và Thanh Liên cũng đã đến Tề Thiên Thư Viện, ngay cả Tần Lương Ngọc và Thượng Quan Uyển Nhi cũng lập tức chạy đến.

“Cậu Tiêu, lúc đầu còn nghĩ cậu bận công việc không đến tham gia lễ kết liên minh, xem ra chúng tôi nghĩ nhiều rồi. Cậu Tiêu, mời vào trong”.

Phương Tử Tần mỉm cười nói với Tiêu Chính Văn.

Theo kế hoạch ban đầu đã định thì lễ kết liên minh hôm nay đều cho Thanh Liên và Tần Lương Ngọc làm thay, Tiêu Chính Văn không định tham gia.

Thế nên Tiêu Chính Văn đến đột ngột khiến Phương Tử Tấn và Khổng Ly cảm thấy vui mừng.

Nhìn thấy Tiêu Chính Văn, mọi người ngồi ở hai bên cũng đồng loạt đứng lên chắp tay với Tiêu Chính Văn.

“Cậu Tiêu, chỉ cần cậu ký tên vào giấy kết liên minh này…”

Không để Phương Tử Tấn nói hết câu, Tiêu Chính Văn đã xua tay ngắt lời ông ta, anh nói với Long Hình: “Long Hình, dẫn họ vào”.

“Vâng!”

Long Hình đáp một tiếng, sau đó xoay người đi ra khỏi Tề Thiên Thư Viện, không lâu sau dẫn theo năm người thân của người gặp nạn bước vào.

“Cậu Tiêu, thế này là thế nào?”, Phương Tử Tấn nhìn mấy người kia, cực kỳ khó hiểu nhìn Tiêu Chính Văn.

“Hôm nay tôi đến đây không phải vì việc kết liên minh mà có vài việc quan trọng cần phải giải quyết tại đây”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Phương Tử Tấn nói.

“Chuyện quan trọng? Còn chuyện gì quan trọng hơn việc hai bên chúng ta ngừng chiến hòa bình chứ?”, Khổng Ly cũng buồn bực hỏi.

“Người nhà họ Phương đâu?”

Tiêu Chính Văn không quan tâm đến câu hỏi của Khổng Ly, anh hỏi thẳng.

Nghe thế Phương Tử Tấn hơi nhíu mày, không hiểu rốt cuộc tại sao Tiêu Chính Văn tức giận.

“Cậu Tiêu, giờ lành đã đến, hay là chúng ta bắt đầu trước…”

“Không vội! Vị thế tử của nhà họ Phương các ông đâu? Mời hắn ra đây gặp một chút”, Tiêu Chính Văn giơ tay lên ngắt lời Phương Tử Tấn, trầm giọng hỏi.

Nghe Tiêu Chính Văn nói thế, Phương Tử Tấn cũng có cảm giác chuyện gì đó, nhíu mày nói: “Cậu Tiêu, đã xảy ra chuyện gì thế? Có thể nói với tôi được không?”
Chương 2393: Chuyện bé xé ra to

Tần Lương Ngọc cũng nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, sải bước đi đến trước mặt Long Hình, thấp giọng nói: “Rốt cuộc chuyện là sao?”

“Bạn gái của thế tử nhà họ Phương lái xe tông chết người thì đã đành, còn giết một nhân viên của Hắc Băng Đài, mà thế tử nhà họ Phương lại dẫn người đến vùng ngoài lãnh thổ để thoát khỏi trừng phạt của pháp luật”.

“Mấy người này đều là người thân của người bị hại, là do Long Vương dẫn đến đòi công bằng”.

Long Hình bình thản nói, mấy người Tần Lương Ngọc cũng không để ý, chỉ có Trương Lăng Phong và Đông Phương Tuyết Ngưng hiểu rõ Tiêu Chính Văn đều sửng sốt.

Họ biết rất rõ phong cách làm việc của Tiêu Chính Văn.

Nếu người bị giết đều là những kẻ xấu xa, có lẽ Tiêu Chính Văn chỉ cảnh cáo Phương Kiệt là xem như xong chuyện, nhưng nếu là người dân, thậm chí còn liên lụy đến nhân viên Hắc Băng Đài thì e là chuyện này lớn hơn rồi.

“Cậu Tiêu, mấy chuyện vụn vặt này cứ giao cho cấp dưới xử lý là được rồi, đừng làm lỡ chuyện quan trọng của chúng ta, cậu nói có phải không?”, Phương Tử Tấn mỉm cười nói.

Mặc dù vừa rồi ông ta cũng nghe rất rõ những lời Long Hình nói, nhưng ông ta nghĩ chuyện như vậy chẳng có gì to tát cả.

Vùng ngoài lãnh thổ có ngày nào mà không có người chết chứ?

Có ngày nào mà không có người dân bị giết?

Ông ta nghĩ chỉ giống như giết mấy con kiến nhỏ bé mà thôi.

“Chuyện vụn vặt ư?”

Tiêu Chính Văn không giận mà ngược lại cười nói: “Đúng thế, các ông nghĩ người dân, nhất là những người bình thường đó, mạng sống của họ thậm chí còn chẳng bằng con kiến”.

“Giết vài người có thể chỉ là một chuyện vụn vặt mà các ông lười phải nghe thôi”.

Nói rồi Tiêu Chính Văn lướt nhìn những người có mặt ở đó.

“Cậu Tiêu, nên ưu tiên việc gấp trước, tôi nghĩ nếu cậu Tiêu cảm thấy không ổn thì cũng dễ giải quyết, tôi sẽ bảo người gọi Phương Kiệt và Kỳ Kỳ ra công khai xin lỗi, như thế được không?”

Khổng Ly bước đến trước chắp tay lại với Tiêu Chính Văn nói.

Sau đó đưa mắt ra hiệu cho một đệ tử Tề Thiên Thư Viện bên cạnh, thấp giọng nói: “Đi đi, bảo thế tử Phương đến đây”.

Không lâu sau, Phương Kiệt từ sân sau đi ra chắp tay lại với Tiêu Chính Văn: “Anh Tiêu, nghe danh đã lâu”.

“Thật ra tối qua đúng là Kỳ Kỳ uống say, không cẩn thận tông chết vài người nhưng những người đó cứ khăng khăng thực hiện theo luật pháp, hai người bạn của tôi nhất thời tức giận nên đánh chết hai người nhiều chuyện”.

“Nếu chuyện này khiến anh Tiêu cảm thấy mất mặt thì tôi thay mặt Kỳ Kỳ và hai người bạn của tôi trịnh trọng xin lỗi anh Tiêu”.

“Hơn nữa mấy người kia chẳng qua chỉ là mấy người làm công tầng lớp thấp mà thôi, còn thai phụ và gia cảnh của cô ta, dù đứa bé sinh ra thì sau khi lớn lên cũng chỉ có thể vào nhà máy làm công, Kỳ Kỳ đang giúp cả nhà họ siêu thoát trước”.

“Nói thẳng ra đây vẫn được xem là hành vi tốt, anh thấy sao?”

Phương Kiệt mỉm cười nói.

Ngụ ý của hắn là Tiêu Chính Văn chẳng qua chuyện bé xé ra to, hơn nữa bạn gái của hắn đụng chết người cũng là hành động tích đức, giúp ba người kia siêu thoát trước.

Hắn nghĩ chuyện này không có gì to tát, dù sao cũng chỉ là mấy người dân thấp kém mà thôi, dù không bị đụng chết cũng sẽ ngập đầu trong nợ tiền nhà, nợ tiền xe.

Huống gì mấy người này lại không liên quan gì đến Tiêu Chính Văn, Tiêu Chính Văn không có lý do gì phải nắm chặt không buông chuyện này.

“Nói hay lắm, giúp họ siêu thoát”.

Tiêu Chính Văn cười mỉa, nhìn Phương Kiệt nói: “Theo như anh nói thì không cần xin lỗi nữa, tôi cũng giúp anh siêu thoát”.

“Cậu Tiêu, hãy cẩn thận lời nói”, nghe thế Phương Tử Tấn đổi sắc mặt.

“Cậu Tiêu, thế tử Phương nói vậy không đúng lắm, nhưng nể tình nó đã có ý hối cải, hơn nữa chuyện này chỉ là chuyện nhỏ thôi”.

“Nếu là ở vùng ngoài lãnh thổ, mấy người đó cùng lắm cũng chỉ là người giúp việc ở các gia tộc, giết chết mấy người giúp việc cũng không sao mà nhỉ? Huống hồ phải so đo vì chút chuyện nhỏ này ư?”

“Nếu cậu Tiêu cố chấp muốn mạng đền mạng thì tôi có thể làm chủ thay nhà họ Phương, chỉ cần là người giúp việc của nhà họ Phương, cậu Tiêu có thể tùy ý giết, đến khi cậu Tiêu nguôi giận thì thôi, thế nào?”

Khổng Ly tiến đến trước một bước, chắp tay lại nói.

“Cậu Tiêu, dù sao Phương Kiệt cũng là thế tử của nhà họ Phương, có thể hạ mình xin lỗi mấy người dân thường đã là tận nghĩa rồi”.

“Hơn nữa để có thể ngừng chiến với nhà họ Khổng thì thật sự không cần thiết phải làm đến mức này”, Phương Tử Tấn cũng lên tiếng khuyên nhủ.

Hơn nữa đôi lúc còn đưa mắt ra hiệu cho mấy người Tần Lương Ngọc tỏ ý họ cũng có thể khuyên Tiêu Chính Văn để tránh xảy ra chuyện lớn.
Chương 2394: Tôn quý

Tần Lương Ngọc vừa định lên tiếng, Long Hình đã khẽ lắc đầu. Bây giờ Tiêu Chính Văn đang vô cùng tức giận, động đến Tiêu Chính Văn lúc này không phải là hành động khôn ngoan.

“Cậu Tiêu, cậu định xử lý chuyện này thế nào?” Phương Tử Tấn thấy không có ai lên tiếng khuyên ngăn Tiêu Chính Văn nên đành nói tiếp.

“Rất đơn giản, giết người đền mạng, nợ tiền trả tiền, đây là quy luật muôn đời!”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

Nghe vậy, sắc mặt của đám người nhà họ Phương đều thay đổi, đặc biệt là Phương Kiệt, sa sầm mặt mày nói: “Tiêu Chính Văn anh đừng đề cao bản thân quá!”

“Vừa rồi tôi đã xin lỗi rồi, anh còn muốn thế nào nữa! Lẽ nào anh định vì vài con kiến mà lật mặt với tôi sao?”

Lúc này, ngay cả sắc mặt của Phương Tử Tấn cũng trở nên khó coi.

“Cậu Tiêu, nhà họ Phương luôn là người hầu cho nhà họ Khổng chúng tôi. Lần này là do Phương Kiệt bất cẩn, mong cậu Tiêu bỏ qua lần này. Hơn nữa, cậu Tiêu đừng quên chúng ta đã là đồng minh rồi!”, Khổng Ly cũng nghiêm túc cảnh báo.

“Ông uy hiếp tôi sao?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Khổng Ly.

“Rõ ràng là cậu làm ầm ĩ trước! Người nhà họ Phương chúng tôi đã xin lỗi rồi, cậu còn muốn thế nào nữa! Làm người phải biết chừa đường lui, lẽ nào cậu muốn thế tử nhà họ Phương chúng tôi phải đền mấy cái mạng rẻ mạt kia sao?”

Phương Tử Tấn thay đổi thái độ tôn kính trước đây, ông ta chắp tay sau lưng, tức giận quát lớn.

“Hừ! Tên họ Tiêu kia, tôi đoán anh vẫn chưa biết thân phận của hai người bạn này của tôi nhỉ?”

Phương Kiệt chế nhạo, chỉ vào một thanh niên áo trắng bên cạnh nói: “Đây là Tần Tiếu Thiên, con trai của Đại Đế Tần Ngũ Dương!”

“Vị này là Lý Bằng Phi, con trai của Đại Đế Lý Thiên Hóa!”

“Hôm qua, chính hai người họ đã giết người, thế nào, anh dám giết họ sao?”

“Tiêu Chính Văn, tôi nói cho anh biết, anh không đắc tội nổi với bố của hai người họ đâu! Chuyện của Mạnh Hồng Nho còn chưa hoàn toàn lắng xuống, nếu anh lại khiêu khích hai cao thủ Đại Đế, e rằng anh không thể rời khỏi vùng ngoài lãnh thổ đâu!”

“Hơn nữa, tôi đưa họ đến giới thế tục cũng chỉ là muốn kết bạn với giới thế tục, ngộ nhỡ nhà họ Mạnh có động tĩnh gì, cũng tiện ra tay giúp đỡ”.

“Anh phải nghĩ cho kỹ, thứ nhất chúng tôi không bảo anh phải làm trọn ý chủ nhà, thứ hai không bảo anh làm chủ mười khách, chỉ là giết mấy con kiến thôi mà, anh còn cố ý không chịu bỏ qua, lẽ nào anh định cư xử như vậy sao?”

Phương Kiệt chỉ vào mũi Tiêu Chính Văn, lớn tiếng trách mắng,

Bản thân hắn là con trai nối dõi của vị Đế Quân ở nhà họ Phương, nói đến thân phận và chỗ dựa, chắc chắn hơn xa những gì Tiêu Chính Văn tưởng tượng.

Hơn nữa, đừng thấy người nhà họ Phương thường ngày hiền lành mà lầm, thực ra bọn họ vô cùng nham hiểm thâm độc.

Chính vì sự che chở của nhà họ Khổng, bọn họ càng thêm phần kiêu ngạo.

“Cậu Tiêu, theo tôi thấy, thật không đáng để làm tổn hại đến hòa khí hai bên chỉ vì vài người bình thường. Hơn nữa, ngoài giao ước giữa hai bên, tôi cảm thấy những thứ khác đều không quan trọng!”

“Vì một vài chuyện nhỏ mà gây ra ầm ĩ lớn thật không đáng!” Khổng Ly cũng lên tiếng khuyên bảo.

“Thật xin lỗi, trong mắt Tiêu Chính Văn tôi, mạnh người quan trọng nhất, không có gì quan trọng hơn mạng người!”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn những người xung quanh.

Hơn nữa, lúc này, ngay cả Tần Lương Ngọc cũng cảm nhận được khí tức của Tiêu Chính Văn đã có sự thay đổi.

Thậm chí có thể nói, Tiêu Chính Văn đã sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.

“Theo những gì các người nói, đó chỉ là một vài mạng người rẻ mạt! Nếu các người cảm thấy người dân của Hoa Quốc chúng tôi đều rẻ mạt, vậy thì trong mắt tôi, mạng của người nhà họ Phương các người còn không bằng một con chó!”

“Cậu chủ nhà họ Phương tôn quý sao? Tính mạng rẻ mạt như một con chó thì có gì tôn quý chứ? Giết chết thì đã sao?”

Nói xong, Tiêu Chính Văn ra tay luôn.

“Bùm!”

Một tiếng nổ lớn vang lên, một luồng ánh sáng tím phóng thẳng vào Phương Kiệt.

“Tiêu Chính Văn!”

Phương Tử Tấn thấy vậy quát lớn, người của Tề Thiên Thư Viện đứng bên cạnh định chạy lên ngăn cản, nhưng ngay sau đó, một tia sáng lạnh lẽo phóng qua, người của Tề Thiên Thư Viện, ngoại trừ Khổng Ly, lập tức biến thành đám thịt nát.

Tần Lương Ngọc cầm kiếm trong thay, ánh mắt lạnh như băng, nhìn tất cả mọi người có mặt.
Chương 2395: Hậu quả

Cùng lúc đó, Viên Thiên Canh và Từ Trần Huy Tổ cũng lần lượt bước lên, đám người của Tề Thiên Thư Viện thấy vậy lần lượt lùi lại phía sau.

Nếu không phải lúc nãy Phương Tử Tấn và Khổng Ly chặn được tia sát khí kia, thì lúc này, bọn họ đã biến thành đống thịt vụn giống như đệ tử của Tề Thiên Thư Viện rồi.

“Tiêu Chính Văn, lẽ nào cậu thật sự muốn chống lại tôi sao?”, Khổng Ly nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ mặt tái nhợt.

“Tiêu Chính Văn, chẳng qua là mấy cái mạng rẻ mạt thôi mà, cậu có nhất thiết phải làm vậy không?”, Phương Tử Tấn cũng nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ tức giận.

Chỉ vì mấy người bình thường, Tiêu Chính Văn lại dám ra tay đánh người, theo bọn họ thấy, đây chính là hành động ngu ngốc nhất.

“Tiêu Chính Văn, lẽ nào anh định giết cả con trai của hai vị Đại Đế sao? Anh thật sự không sợ giới thế tục biến thành biển máu à?” Phương Kiệt cũng sợ hãi nói.

Nếu vừa rồi hắn không dùng hết sức lực để ngăn chặn đòn tấn công của Tiêu Chính Văn thì e rằng bây giờ hắn đã chết rồi.

“Hừ! Tôi định để bọn họ chết cùng anh! Mở miệng ra câu nào cũng bảo cái mạng rẻ mạt, vậy mạng của anh đáng giá hơn bọn họ là bao?”

“Các người tự xưng mình xuất thân cao quý, coi người thường như con sâu cái kiến, nhưng trong mắt tôi, mạng của các người còn không bằng một con chó trung thành!”

“Trong số các người, ai mà không được sinh ra ở Hoa Quốc trong giới thế tục? Vậy mà các người coi thường con dân Hoa Quốc như cỏ rác, loại người khốn nạn như các người sống đúng là lãng phí không khí!”

Nói xong, Tiêu Chính Văn hơi vươn tay, con dao quân đội năm cạnh phóng ra, bay thẳng về phía Phương Kiệt.

Lần này, Tiêu Chính Văn thật sự muốn giết người.

Thấy vậy, Phương Kiệt cũng hơi hoảng hốt, vội vàng nhìn Phương Tử Tấn cầu cứu.

Phương Tử Tấn vừa định ra tay thì đột nhiên một luồng khí tức đáng sợ chói chặt ông ta lại.

Tần Lương Ngọc và Viên Thiên Canh gần như cùng lúc xuất hiện bên cạnh Phương Tử Tấn, chỉ cần ông ta nhúc nhích sẽ lập tức giết ngay tại chỗ.

“Tiêu Chính Văn!”

Phương Tử Tấn không thể động đậy nổi, chỉ có thể tức giận quát Tiêu Chính Văn.

Khổng Ly cũng đã bị Trần Huy Tổ khống chế, đừng nói ra ra tay cứu giúp, chỉ cần ông ta động một đầu ngón tay, cũng sẽ bị Trần Huy Tổ xóa sổ ngay lập tức.

Phương Kiệt hoàn toàn không ngờ Tiêu Chính Văn lại vì mấy người bình thường mà không màng đến đại cục, ra tay giết hắn.

Hắn càng không ngờ Tiêu Chính Văn lại không ngần ngại lật mặt với nhà họ Khổng lần nữa. Tất cả những chuyện này đều chỉ vì đòi lại công lý cho mấy người bình thường kia.

Nhưng chuyện đã đến nước này, hắn không còn cơ hội nữa.

Con dao quân đội năm cạnh nhanh như chớp xuyên qua ngực hắn, sau đó bắn ra hai hướng khác nhau, tiếp tục bay ra.

Tần Tiếu Thiên và Lý Bằng Phi vừa chạy được vài bước đã bị con dao quân đội năm cạnh đâm xuyên qua tim.

Ba cái xác gần như đổ xuống đất cùng một lúc, chết thảm trước mặt Tiêu Chính Văn.

“Tiêu Chính Văn, cậu dám giết thế tử nhà họ Phương chúng tôi! Nhà họ Phương chắc chắn sẽ sống chết với cậu!” Phương Tử Tấn đã lên đến đỉnh điểm của con thịnh nộ.

Tiêu Chính Văn nhìn Phương Tử Tấn, nhếch mép cười nói: “Ông Phương, chỉ là ba cái mạng rẻ tiền thôi mà, có cần phải tức giận vậy không?”

“Người như Phương Kiệt còn không bằng con chó! Chết cũng chết rồi, đừng làm lỡ việc lớn giữa chúng ta! Kết liên minh mới là việc quan trọng!”

Tiêu Chính Văn chế giễu.

“Tiêu Chính Văn, cậu biết hậu quả của chuyện này là gì không?”, Phương Tử Tấn nghiến răng thấp giọng nói.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Phương Tử Tấn nói: “Hậu quả? Tôi chưa từng chịu sự uy hiếp của bất kỳ ai! Hơn nữa, tôi nói rồi, ai dám động đến Hoa Quốc, tôi sẽ giết kẻ đó!”

“Đưa cô ta về giao cho Hắc Băng Đài, trừng trị theo luật của Hoa Quốc! Ai dám can thiệp vào sẽ trừng phạt cùng tội!”

Tiêu Chính Văn vừa nói vừa chỉ vào Kỳ Kỳ, khiến cô ta sợ hãi ngã xuống đất.

“Cậu Tiêu, cậu làm vậy hơi quá đáng, cậu đã nghĩ đến hậu quả chứ? Mạnh Hồng Nho…”

Khổng Ly còn chưa kịp nói xong, Tiêu Chính Văn đã lạnh lùng ngắt lời: “Mạnh Hồng Nho thì sao? Sáu vị Đại Đế cũng chẳng là gì cả! Các người thật sự cho rằng Tiêu Chính Văn tôi cần kết liên minh với nhà họ Mạnh để bảo vệ chính mình sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom