• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (10 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2068-2071

Chương 2068: Cao thủ Nhân Hoàng chết

Trương Cảnh Nhạc đã đạt tới cảnh giới Nhân Hoàng cấp ba không phải là giả, nhưng ngay cả Khổng Hữu Đạo là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm còn bị Tiêu Chính Văn đánh gần chết thì sao Trương Cảnh Nhạc có thể là đối thủ của Tiêu Chính Văn được chứ?

Cho đến khi bị giày da của Tiêu Chính Văn giẫm trên mặt, Trương Cảnh Nhạc mới hoàn hồn lại, nhìn Tiêu Chính Văn căm tức rống lớn: "Tiêu Chính Văn!"

"Bụp!"

Tiêu Chính Văn đá thẳng vào mặt Trương Cảnh Nhạc không chút nể tình, Lữ Đồng Quang bên cạnh nhìn thấy sư phụ bị Tiêu Chính Văn sỉ nhục ngay trước mặt mọi người, trong mắt nổi cơn giận dữ!

Nhìn khắp vùng ngoài lãnh thổ, có ai dám vô lễ đối với người trong ngành y như vậy chứ?

Đừng nói là giẫm vào mặt ngay trước mắt mọi người, người khác ngay cả nói chuyện với gia tộc y dược cũng hết sức cung kính lễ phép.

Nhưng hắn còn chưa kịp tiến tới trút giận với Tiêu Chính Văn, ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Chính Văn đã lướt qua gương mặt hắn.

Trong đôi mắt của Tiêu Chính Văn, hắn thấy được ý định giết người lạnh lẽo, tuy Lữ Đồng Quang kiêu ngạo nhưng hắn vẫn biết mình ở trình độ nào.

Ngay cả Khổng Hữu Đạo còn bị Tiêu Chính Văn đánh gần chết, hắn có là cái thá gì chứ?

Dường như cảm nhận được cái chết sắp tới gần, Lữ Đồng Quang lập tức xoay người chạy trốn, đâu còn để ý đến sự sống chết của Trương Cảnh Nhạc?

"Xem ra nắm đấm mới là chân lý vĩnh hằng! Tiêu Chính Văn tôi muốn giết Khổng Hữu Đạo đấy, ông có ý kiến à? Ông xứng sao?"

"Gia tộc y dược thì giỏi lắm sao? Chẳng qua ông chỉ có vài mối quan hệ mà thôi, dù nhà họ Khổng kính nể ông nhưng mặt mũi của ông trong mắt Tiêu Chính Văn tôi không đáng một đồng!"

Tiêu Chính Văn lạnh lùng cười nói.

Không đáng một đồng?

Trương Cảnh Nhạc cắn răng, dùng hết sức lực đẩy chân của Tiêu Chính Văn lệch đi một chút, cắn răng uy hiếp: "Tiêu Chính Văn! Cậu đang khiêu chiến toàn bộ Vinh Thành! Còn khiêu chiến cả nhà họ Khổng và gia tộc y dược chúng tôi!"

"Chỉ dựa vào một mình cậu có thể thắng được chúng tôi sao? Thắng được nhà họ Khổng truyền thừa mấy ngàn năm sao?"

"Còn nữa, cao thủ Đế Cảnh nhà họ Khổng cũng không phải là không thể ra tay giết cậu, chẳng qua là người ta khinh thường ra tay với người như cậu thôi! Chỉ cần cậu dám động đến Khổng Hữu Đạo, cường giả Đế Cảnh nhà họ Khổng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cậu!"

Tiêu Chính Văn nghe vậy, cười nhạt, nói: "Chẳng lẽ ở trong mắt ông, toàn bộ vùng ngoài lãnh thổ chỉ có nhà họ Khổng thôi sao?"

"Không phải ông thật sự cho rằng Tiêu Chính Văn tôi không biết gì về vùng ngoài lãnh thổ đấy chứ? Bây giờ chiến sự ở chiến trường vùng ngoài vũ trụ đang căng thẳng, sao cường giả Đế Cảnh nhà họ Khổng có thể ở trong nhà được đây?"

"Chuyện này chỉ có thể nói lên rằng, ông ta cũng bị thương nặng, không phải ông ta khinh thường đánh với tôi, mà ông ta không có phần thắng!"

"Cái mà ông ta gọi là giải hòa, chỉ là đang kéo dài thời gian, một khi chiến sự vùng ngoài vũ trụ dịu đi, hoặc toàn bộ cao thủ nhà họ Khổng trở về, ông ta sẽ ra tay với tôi ngay!"

"Tính toán quả thật không tệ, nhưng trình độ tính toán thấp như vậy, ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng không bị gạt đâu nhỉ?"

Nói tới đây, ánh mắt của Tiêu Chính Văn đột nhiên lạnh tanh, trầm giọng nói: "Đừng nói ông ta không dám tới, dù ông ta đến đây thật, chắc chắn hôm nay tôi cũng sẽ cho ông ta chỉ có tới mà không có về!"

"Hơn nữa, tôi không ngại nói với ông, còn cả các ông nữa!"

Tiêu Chính Văn vừa nói, chỉ tay vào tất cả mọi người và nói: "Ai còn dám đến thế tục gây chuyện thị phi ở Hoa Quốc, Tiêu Chính Văn tôi sẽ giết hết cả nhà!"

"Bất kể ông là đệ tử môn sinh nhà họ Khổng, hay con cháu hoàng tộc, ở vùng ngoài lãnh thổ các ông như thế nào, tôi không thèm quan tâm, cũng không can thiệp được, nhưng thế tục tuyệt đối không phải nơi các ông muốn làm gì thì làm”.

"Khổng Hữu Đạo chính là một ví dụ!"

Giọng nói vừa dứt, Tiêu Chính Văn giơ tay lên, kiếm Tần Vương liền xuất hiện trong lòng bàn tay!

"Tiêu Chính Văn, cậu phải nghĩ tới việc giết Khổng Hữu Đạo chẳng khác nào thắt nút chết với tất cả thế gia nho đạo! Khổng Hữu Đạo không chỉ là hộ vệ nhà họ Khổng, mà còn là một trong những người túc trực bảo vệ Khổng Thánh!"

"Cậu đang lựa chọn..."

Trương Cảnh Nhạc còn chưa dứt lời, Tiêu Chính Văn đã vung tay hạ kiếm, đầu Khổng Hữu Đạo bay lên cao, thi thể cũng bị Tiêu Chính Văn chém làm hai khúc!

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Trương Cảnh Nhạc ngây ngẩn, sở dĩ ông ta nói như vậy là muốn dùng nhà họ Khổng và tất cả thế gia nho đạo ở vùng ngoài lãnh thổ áp chế Tiêu Chính Văn.

Đồng thời muốn Tiêu Chính Văn cúi đầu nhượng bộ trước mặt mọi người, tìm lại mặt mũi cho ông ta và nhà họ Khổng!

Nhưng ông ta hoàn toàn không ngờ, Tiêu Chính Văn lại quả quyết sát phạt như vậy!

Trên bầu trời, đột nhiên lóe lên một tia sáng mờ ảo vô cùng chói mắt, giờ phút này, tựa như đất trời cũng đang khóc thút thít, vô số tia sáng rơi xuống từ không trung, trong nháy mắt đáp xuống đất liền biến thành dòng sông máu!

Đây là lần đầu tiên kể từ khi linh khí trở về tới nay, cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng lại chết!

"Khổng Hữu Đạo chết rồi!"

"Rốt cuộc là ai? Ngay cả người nhà họ Khổng cũng dám giết?"

"Cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cũng chết? Chẳng lẽ loạn thế thật sự sắp tới sao?"
Chương 2069: Bảo vệ người này

Giờ phút này, toàn bộ Đông Vực đều rơi vào sự chết lặng, bởi vì hiện tượng thiên nhiên này chỉ có thể nói rõ một chuyện, cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng đã chết rồi!

Cảnh giới Nhân Hoàng đã sớm thông với đất trời, hơn nữa thân xác mạnh mẽ đến mức nào?

Cho dù là tranh đấu giữa các đại thế gia, cường giả cảnh giới Nhân Hoàng cũng sẽ không dễ dàng mất mạng!

Càng không ai dám tùy tiện chém chết một cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng của thế gia, bởi vì như vậy có nghĩa là tuyên chiến hoàn toàn, đến chết mới thôi!

Mọi người có mặt vẫn còn đang giật mình, lại một tia sáng lao thẳng tới chân trời, một đóa hoa sen to lớn màu trắng nở rộ trên không trung!

"Gia tộc y dược mà cũng có người chết ư?"

"Hướng đó hẳn là Vinh Thành, chẳng lẽ là Trương Cảnh Nhạc..."

"Ai to gan như vậy, ngay cả người gia tộc y dược cũng dám giết? Chẳng lẽ chê mình sống quá lâu rồi nên muốn làm kẻ địch của gia tộc y dược chăng?"

Giờ khắc này, toàn bộ Đông Vực hoàn toàn sôi sục!

Tuy thực lực của người trong gia tộc y dược không cao, nhưng dù một nhân vật nhỏ trong gia tộc y dược cũng có mối quan hệ rất rộng!

Bất kể là ai, chọc tới gia tộc y dược chẳng khác nào chọc tới thế lực khắp nơi đứng sau lưng gia tộc y dược!

Cho dù là cao thủ Đế Cảnh cũng không dám tùy tiện đắc tội người trong gia tộc y dược dù đối phương chỉ là một người học nghề nho nhỏ, hay đối phương chỉ là những đệ tử của danh y!

Giờ phút này tất cả mọi người trên núi Vân Hà đều ngơ ngác nhìn thi thể của Trương Cảnh Nhạc, Tiêu Chính Văn nói giết là giết?

Đến lúc chết, trong ánh mắt Trương Cảnh Nhạc còn tràn đầy vẻ không dám tin và không cam lòng!

Nhưng khi đầu rơi xuống, ông ta mới chợt tỉnh ngộ, người mình đang đối mặt là Tiêu Chính Văn danh tiếng lẫy lừng ở giới thế tục!

Người ông ta đối mặt còn là vua Bắc Lương của Hoa Quốc, người đàn ông sống sót từ giữa núi thây biển máu, trong vô số lần đại chiến!

"Tiêu Chính Văn! Cậu biết người cậu giết là ai không? Cậu có biết, gia tộc y dược đáng sợ đến mức nào không?", lão cung chủ của Bích Hà Cung đột nhiên chỉ vào Tiêu Chính Văn hét lên giận dữ.

"Sau này nếu trăm ngàn dặm quanh Vinh Thành có người bị thương thì ai điều trị đây? Cậu cho rằng đại tài trong gia tộc y dược chỉ là củ cải trắng thôi sao?”

"Cậu có biết thanh kiếm của cậu chém xuống đắc tội với bao nhiêu đại tài và bao nhiêu thế gia không?"

Lúc này, mọi người ở đây không khỏi kinh ngạc, liếc nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt phẫn nộ!

Dù Trương Cảnh Nhạc không thuộc nhóm người đứng đầu trong gia tộc y dược, nhưng mấy trăm nghìn dặm quanh Vinh Thành không có Trương Cảnh Nhạc thứ hai, đây cũng là sự thật không ai chối cãi!

"Vậy thì sao?", tay Tiêu Chính Văn cầm kiếm Tần Vương, đứng yên ngạo nghễ!

Ăn miếng trả miếng!

Nếu thế lực khắp nơi ở vùng ngoài lãnh thổ có thể tùy ý làm bậy ở thế tục, vậy sao anh phải để ý đến sự sống chết của người ở vùng ngoài lãnh thổ?

"Cậu... Cậu..."

"Soạt!"

Một tia sáng lạnh lùng thoáng qua, kiếm Tần Vương khẽ rung trên không trung, lại một cái đầu người bay lên cao!

Thi thể không đầu của lão cung chủ Bích Hà Cung lập tức ngã xuống.

Vù!

Khi trên bầu trời tỏa ra ánh sáng chói mắt kia lần nữa, khắp Đông Vực cũng hoàn toàn bối rối!

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, liên tiếp ba vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng mất mạng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Giây kế tiếp, ánh mắt của Tiêu Chính Văn chậm rãi chuyển sang Khổng Thiên Thu!

"Anh... anh Tiêu, chúng ta đều là con cháu Hoa Quốc, có chuyện gì thì mọi người đều có thể ngồi xuống từ từ nói!", Khổng Thiên Thu đâu còn sự kiêu ngạo lúc trước?

Giờ phút này, hắn hoàn toàn sợ hãi.

Hơn nữa hắn chưa bao giờ cảm nhận được cái chết gần trong gang tấc như vậy!

"Muốn trách chỉ có thể trách nhà họ Khổng nợ thế tục quá nhiều, một mình Khổng Hữu Đạo căn bản không trả nổi!"

Tiêu Chính Văn dứt lời, tay giơ lên kiếm hạ xuống, lại một đầu người bay lên trời cao!

"Đã là người thứ tư rồi!"

Không ít người tái mặt nhìn về phía ánh sáng chói mắt trên không trung, tự lẩm bẩm với tâm trạng run sợ.

Trong căn nhà cũ nhà họ Bạch xa hơn ngàn dặm, vẻ mặt Bạch Ngọc Trinh vô cùng u ám nhìn cảnh tượng trước mắt, nói với người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh: "Anh hai, anh thấy tiềm lực người này thế nào?"

Bạch Thiên Kiệt trầm ngâm một lát, nói như có điều đắn đo: "Người này mạnh hơn Lý Tĩnh rất nhiều, thậm chí có thể sánh vai với cụ tổ nhà họ Bạch chúng ta rồi!"

"Có điều, hắn giết một lúc bốn vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng, trong đó còn có một nhân vật có rất có tiếng nói trong gia tộc y dược, sợ rằng... thế lực khắp nơi đều sẽ không buông tha cho hắn!"

Bạch Ngọc Trinh cười nhạt, nói: "Trái lại em muốn nhìn xem, ai dám bất kính với nhà họ Bạch chúng ta, em chắc chắn sẽ bảo vệ người này!"
Chương 2070: Không dám đảm bảo

“Em gái, em phải nghĩ cho kỹ, nếu giữ người này lại chúng ta chưa chắc có thể kiểm soát được!” Bạch Thiên Kiệt nói với vẻ đăm chiêu.

Một người như Tiêu Chính Văn, ngay cả nhà họ Võ cũng không thể kiểm soát, thì làm sao có thể nghe theo mệnh lệnh nhà họ Bạch chứ?

"Kiểm soát?”

Bạch Ngọc Trinh khẽ lắc đầu nói: "Từ trước đến nay những đứa con của trời chưa bao giờ bị khuất phục trước bất kỳ thế lực nào, giữa cụ tổ và nhà họ Doanh, chẳng phải cũng chỉ là quan hệ hợp tác thôi sao?"

"Nếu nhà họ Doanh có thể, tại sao nhà họ Bạch chúng ta không thể bao dung chứ? Có được người này, sẽ thắng được cả thiên quân vạn mã!"

Bạch Ngọc Trinh nói xong, tiếp tục đi về phía Vinh Thành.

Nhìn bóng lưng của Bạch Ngọc Trinh, Bạch Thiên Kiệt bất lực thở dài.

Em gái nhà mình, đương nhiên chỉ có hắn là người hiểu rõ nhất.

Kể từ khi Bạch Ngọc Trinh trưởng thành, nhà họ Bạch đã lao tâm khổ tứ về việc hôn nhân đại sự của cô ta!

Con trai của nhà họ Doanh hay thái tử của nhà họ Lý, cô ta từng gặp biết bao nhiêu danh gia vọng tộc, thậm chí là con cháu của hoàng tộc nhưng không có một người nào có thể lọt vào mắt xanh của cô ta!

Vừa rồi, khoảnh khắc Tiêu Chính Văn phóng cây giáo ra như rồng, làm rung chuyển càn khôn, Bạch Thiên Kiệt rõ ràng có thể nhìn thấy vẻ cảm mến trong ánh mắt của Bạch Ngọc Trinh!

Trong mắt Bạch Ngọc Trinh, chỉ có người đàn ông ngạo mạn quần hùng, sừng sững như núi như Tiêu Chính Văn mới xứng làm chồng của cô ta!

Chỉ có anh hùng trẻ tuổi như vậy mới xứng đáng bước vào cửa nhà họ Bạch!

"Cậu chủ, cô chủ..”.

Mấy nữ thị vệ nhìn Bạch Thiên Kiệt với vẻ mặt đờ đẫn và bối rối hỏi.

“Các cô đi bảo vệ cô chủ, nếu có gì sơ suất thì đưa đầu đến gặp tôi!”, Bạch Thiên Kiệt lạnh lùng căn dặn.

"Rõ!"

Mấy nữ thị vệ vội vàng đuổi theo Bạch Ngọc Trinh.

"Cô chủ, làm ơn đi chậm lại! Chờ chúng tôi với..”.

Mấy nữ thị vệ vừa đuổi theo vừa hét lớn.

Mặc dù Bạch Ngọc Trinh rất có tiếng tăm, nhưng thực lực cũng chỉ là Nhân Hoàng cấp ba mà thôi.

Ngộ nhỡ thực sự xảy ra sự cố gì, đừng nói đến trưởng bối nhà họ Bạch, ngay cả cửa của Bạch Thiên Kiệt, mấy người bọn họ cũng không vượt qua nổi!

“Các người theo tôi làm gì?”, Bạch Ngọc Trinh cau mày hỏi.

"Cô chủ, cậu chủ đã căn dặn, nếu cô gặp chuyện gì thì bọn tôi phải đưa đầu đến gặp cậu ấy!"

"Có điều, cô chủ, vì một tên Tiêu Chính Văn, có đáng để cho cô lo lắng như vậy không? Tôi nghĩ nên báo cáo trước với ông chủ, để ông ấy ra mặt sẽ ổn thỏa hơn!"

Một nữ nữ thị vệ thận trọng thuyết phục.

Dù sao có nhiều thế lực đều đồng thời nhắm mũi dùi vào Tiêu Chính Văn như vậy, ngộ nhỡ hai bên ra tay, Bạch Ngọc Trinh cũng chưa chắc có thể chống đỡ được!

"Chờ bố tôi quyết định ư? Hừ, sợ rằng chờ mấy ông già bọn họ thương lượng được kết quả thì Tiêu Chính Văn đã bị những thủ đoạn thâm độc kia sát hại rồi!"

"Tôi không muốn bỏ lỡ người chồng như ý này!"

Nói đến đây, khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Ngọc Trinh cũng thoáng ửng hồng.

"Á?"

Mấy nữ thị vệ đều vô cùng kinh ngạc khi nghe thấy lời này, họ nhìn Bạch Ngọc Trinh với vẻ không dám tin, nói: “Cô chủ, cô không phải đang nói nhảm đấy chứ?”

"Tên Tiêu Chính Văn kia không phải đã có gia đình rồi sao? Hơn nữa, chúng tôi nghe nói, anh ta còn có hai đứa con, với thân phận của cô mà đi gả cho anh ta, chẳng phải là quá..”.

"Quá gì?"

Bạch Ngọc Trinh trừng mắt nhìn nữ thị vệ, hừ một tiếng: “Các cô thì biết cái gì? Hôn nhân ở giới thế tục có được bao lâu đâu. Cuối cùng chẳng phải Tiêu Chính Văn sẽ trải qua một ngàn năm ở vùng ngoài lãnh thổ sao?”

"Người vợ ở giới thế tục kia của anh ấy làm sao có thể ở cùng anh ấy lâu như vậy chứ? Hơn nữa, với dung mạo của tôi, gả cho anh ấy là đã hời cho anh ấy rồi”.

Sau khi nói xong, Bạch Ngọc Trinh lại tăng tốc độ, bay về hướng núi Vân Hà như một luồng ánh sáng.

Cùng lúc đó, một ánh sáng chói mắt đột nhiên lóe lên trong một thành phố lớn ở phía tây bắc Vinh Thành, một luồng khí tức cực kỳ đáng sợ bỗng nhiên phát ra!

Cũng cùng lúc đó, trong tổng bộ của Hắc Băng Đài ở Long Kinh, Tần Vũ cũng đang vô cùng lo lắng đi tới đi lui.

Anh ta hỏi nhân viên bên cạnh: "Tin tức đã chuyển đến vùng ngoài lãnh thổ chưa?”

“Báo cáo tổng tư lệnh Tần, tin tức quả thực đã được gửi đi rồi, nhưng về việc vùng ngoài lãnh thổ có thể nhận được hay không thì chúng tôi cũng không dám đảm bảo!”, nhân viên ngập ngừng, nói.

Dù gì cũng có cả lớp che chắn, liệu tín hiệu điện từ có thể xuyên qua tấm chắn hay không vẫn là một dấu chấm hỏi!
Chương 2071: Giết người đền mạng

“Nếu cậu Tiêu không kịp trở về, e rằng Hoa Quốc sẽ xảy ra chuyện lớn!”, lúc này, ông cụ Quý cũng vô cùng lo lắng!

Giờ phút này, hai thế gia lớn trong Âu Lục giới thế tục đang lợi dụng cơ hội Tiêu Chính Văn đến vùng ngoài lãnh thổ để xâm phạm Hoa Quốc!

Dù sao, Tiêu Chính Văn đã hủy diệt lâu đài Versailles chỉ bằng một ngón tay, mà trong đó có không ít thế tử!

Phía bên Âu Lục vẫn luôn ghi nhớ mối thù này, nhưng bởi vì Tiêu Chính Văn quá mạnh nên bọn họ vẫn luôn ngấm ngầm chịu đựng.

Tin tức Tiêu Chính Văn rời khỏi Hoa Quốc đến vùng ngoài lãnh thổ vừa truyền đến Âu Lục, lập tức các cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng của những thế gia này đều nóng lòng báo thù!

“Hai vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng của gia tộc Buckingho liên thủ đánh giết, Hoa Quốc chúng ta làm sao có thể chống lại được?”, ông cụ Quý vừa nói vừa giậm chân đấm ngực!

Hai người này đều có cảnh giới Nhân Hoàng cấp hai, cho dù đám người Triệu Kế Hồng có lòng muốn cứu Hoa Quốc, cũng chỉ là lực bất tòng tâm mà thôi.

Lúc này, năm đại danh sơn đều đã khởi động trận pháp bảo vệ, hơn nữa, những môn phái khác của võ tông Hoa Quốc cũng nhao nhao bảo đệ tử về núi, còn ra lệnh cho đệ tử trong môn phái không được rời khỏi tông môn nửa bước!

Lúc này, một cung điện cực lớn từ từ hạ xuống trên vùng đồng bằng phía ngoài Hoa Quốc một nghìn dặm, vô số tín đồ nằm quỳ sát đất, cúi lạy chào hai người đàn ông trung niên bước ra từ trong cung điện!

Luồng khí tức đáng sợ không gì sánh được, xao động không ngừng giữa đất trời, một người đàn ông trung niên trong số đó bước ra, bay tới vùng trời trên đầu mọi người.

Người đàn ông này là con trai cả của công tước Buckingho, tên là Cardi!

Hắn là một trong những người đặt nền móng cho Lý Tâm, hơn nữa, trong đời đã chinh chiến vô số trận, cũng khá nổi tiếng ở vùng ngoài lãnh thổ!

Ngay cả phía Giáo Đình cũng khá kính trọng Cardi, thậm chí những giáo chủ áo đỏ may mắn sống sót cũng đều hi vọng Cardi có thể giết chết những người kế thừa của Hoa Quốc khi đến Hoa Quốc lần này!

Trong trận chiến giành Thánh Huyết Đế Tuấn trước đó, đám người Tư Mã Tư quả thật đã ra tay quá tàn nhẫn, gần như một nửa số cao thủ của Giáo Đình đều bị bọn họ chém giết ngay tại trận!

Âu Lục cũng vì cuộc chiến này mới xuất hiện tình trạng không có người kế thừa.

Lúc này, Tiêu Chính Văn đang ở trên đỉnh núi Vân Hà, cũng đang bị bao vây bởi nhiều thế lực khác nhau!

Đối mặt với hàng ngàn hàng vạn cao thủ vùng ngoài lãnh thổ, trên mặt Tiêu Chính Văn cũng lộ ra vẻ nghiêm trọng!

Điều gì đến sẽ đến, bất kể đối phương có tập hợp các cao thủ hay không thì Tiêu Chính Văn cũng không hề hối hận với quyết định của mình!

Cùng với sự tề tựu đông đủ của các thế lực, ba cao thủ Nhân Hoàng cấp năm bước ra khỏi đám đông, hơn nữa một trong số họ còn là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng trong ngành y!

Tuy rằng người này không phải là người có thực lực mạnh nhất trong số ba người bọn họ, nhưng sự xuất hiện của ông ta cũng đủ để đại diện cho thái độ của cả ngành y!

"Lẽ nào tám vị hiền nhân Nho Thánh Từ của nhà họ Khổng chưa ra chiến trường bên ngoài sao?”

Nho Thánh Từ!

Đó là nơi thờ cúng tám vị hiền nhân nổi tiếng khắp bốn phương trong hàng nghìn năm nay!

Mà tám người bọn họ, tuy rằng theo như truyền thuyết ở thế giới tục, bọn họ đều đã chết rất lâu rồi, nhưng trên thực tế tám người bọn họ sớm đã được đưa đến vùng ngoài lãnh thổ, đến hôm nay vẫn còn ở đây!

Nhìn thấy cảnh này, ngay cả người của nhà họ Võ cũng vô cùng ngạc nhiên, phải biết rằng, ngoại trừ một đại năng trong gia tộc y dược, hai người còn lại đều là một trong tám vị hiền nhân của Nho Thánh Từ!

Người ta nói rằng đó là tám hiền nhân, nhưng thủ đoạn của tám người bọn họ gần như đều nổi danh là tàn nhẫn và thâm độc cực điểm trong cả vùng ngoài lãnh thổ!

Thậm chí, tiếng xấu của tám người bọn họ còn hơn đám người ác độc trong huyết tộc!

Huống hồ, trong nhà họ Khổng còn có một vị cao thủ cảnh giới Đế Cảnh còn chưa ra tay!

Có thể nói, đối với Tiêu Chính Văn, đây chính là cục diện sinh tử!

Đây là điểm đáng sợ của nhà họ Khổng, đồng thời, cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến vô số thế gia vùng ngoài lãnh thổ phải nể sợ nhà họ Khổng!

Bất cứ kẻ nào, chỉ cần dám chống lại nhà họ Khổng, trừ khi là có chỗ dựa chống lực cực vững chắc phía sau, nếu không sẽ bị xóa sổ trong nháy mắt!

“Quả nhiên tới rồi!" Tiêu Chính Văn nhìn ba người trước mặt, cười khẩy nói.

Đối mặt với ba vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm, lúc này Tiêu Chính Văn vẫn vô cùng bình tĩnh, sắc mặt không hề thay đổi, không mảy may lo lắng khiến cho ba người trước mặt không nhịn được mà gật đầu.

"Cậu giỏi lắm, chỉ một thân một mình mà dám gây tội ác lớn như vậy ở vùng ngoài lãnh thổ, sau khi nhìn thấy bọn tôi, còn có thể bình tĩnh thong dong, xem ra lời đồn đại về cậu của giới thế tục không ngoa chút nào!"

“Nhưng giết người đền mạng, đây là đạo lý bất biến muôn đời!”, một người đàn ông trung niên đội khăn bịt đầu trong số đó tiến lên một bước, lạnh lùng nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom