• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (10 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2067: Phẫn nộ

“Tiêu Chính Văn, cậu muốn giết tôi sao?”

Tiêu Chính Văn đâm xuyên qua bụng dưới Khổng Hữu Đạo, Khổng Hữu Đạo khiếp sợ nhìn Tiêu Chính Văn, bụng dưới của ông ta xuất hiện một lỗ máu.

“Giết ông thì sao? Ông không phải là người nhà họ Khổng đầu tiên chết trong tay tôi, cũng sẽ không phải là người cuối cùng”.

Tiêu Chính Văn cười khẩy, sau đó lại đâm thêm một nhát giáo.

“Phụt!”

Lại thêm một lỗ máu, Khổng Hữu Đạo nhìn hai vết máu trên người mình, chỉ cảm thấy cái chết đã cận kề.

Không để Khổng Hữu Đạo hoàn hồn, Tiêu Chính Văn giơ tay lên cho ông ta một đấm khiến Khổng Hữu Đạo rơi từ trên cao xuống, sau đó một chiếc giày da giẫm lên gương mặt đầy vẻ hoảng sợ của Khổng Hữu Đạo.

“Bắt sống tôi? Ông cũng xứng sao?”

Nói rồi Tiêu Chính Văn nhấc chân lên rồi đạp lên ngực Khổng Hữu Đạo.

“Rắc!”

Tiếng xương gãy vang lên, Khổng Hữu Đạo đau đớn trợn to mắt.

Mặc dù cơ thể của cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng khá mạnh nhưng không phải không có cảm giác đau, lúc này Khổng Hữu Đạo cũng bị đau dữ dội như người bình thường.

Sau mấy âm thanh đó, Khổng Hữu Đạo đã như một đống thịt nhão, nằm yên bất động.

Nhưng đôi mắt ông ta tràn đầy sự thù hận, còn hung ác nhìn Tiêu Chính Văn.

“Người nhà họ Khổng cũng chỉ có thế thôi”, Tiêu Chính Văn lạnh nhạt nhìn Khổng Hữu Đạo nằm dưới đất.

Nhìn thấy cảnh tượng này, gần như tất cả mọi người đều cảm thấy tê cả da đầu.

Đó là một trong bốn hộ vệ của nhà họ Khổng đấy.

Trước tiên không nói đến thân phận của ông ta thì với thực lực là cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm của ông ta cũng không phải là thứ người thường có thể sánh bằng.

Thông thường nếu không phải là cảnh giới cao hơn Khổng Hữu Đạo một hai bậc thì không thể nào đánh ông ta đến mức thảm hại như thế.

Dù là cùng cảnh giới, cùng lắm cũng chỉ có thể lấy mạng ông ta mà thôi, không ai dám nghĩ cơ thể ông ta lại thảm hại thành một đống thịt nhão như vậy.

Lúc này Tiêu Chính Văn kiêu ngạo đứng đó, một chân vẫn còn giẫm lên mặt Khổng Hữu Đạo, bình thản nhìn mọi người xung quanh.

Cảnh tượng này đã đủ uy hiếp mọi người rồi.

Còn mấy thiên tài tự phong danh cho mình, con cưng của trời, có người nào dám nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chính Văn không? Có ai còn dám tự xưng là nhân tài xuất chúng không?

Ngay cả Võ Tinh Nhi cũng không biết lớn hơn Tiêu Chính Văn bao nhiêu tuổi, nhưng xét về thực lực, họ thậm chí còn không bằng ngón tay út của Tiêu Chính Văn nữa kìa.

So về khí thế, ai lại dám đi khiêu khích với cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng thế hệ trước như Tiêu Chính Văn, thậm chí đuổi giết đến cùng với người nhà họ Khổng?

Dù đứng trước mặt họ là đời sau của nhà họ Khổng, nhưng chỉ với mấy chữ nhà họ Khổng thôi cũng đủ khiến họ quắp đuôi tha thiết xin tha rồi.

Còn Tiêu Chính Văn thì sao?

Ngay cả con cháu gia tộc hoàng tộc như Tư Mã Lôi mà cũng bị Tiêu Chính Văn một kiếm đâm chết chứ đừng nói đến người nhà họ Khổng.

Quảng Lăng Tử ra sao?

Không phải là cây giáo Bá Vương của hắn cũng trở thành vũ khí trong tay Tiêu Chính Văn rồi đó sao?

Lúc này Võ Học Tư cũng hiểu tại sao Tiêu Chính Văn trưởng thành trong thế tục mà lại có thể trở thành cường giả thật sự có thể đe dọa đến các cao thủ ở ngoài lãnh thổ.

Tại sao Tiêu Chính Văn có thể trở thành đối tượng mà cả thế tục ngưỡng mộ?

Thế nên so với anh ta, các thiên tài, con cưng của trời ở ngoài lãnh thổ như một trò cười.

Lúc này anh ta thầm thề rằng mình nhất định phải trở thành người như Tiêu Chính Văn.

“Cậu Tiêu, nhà họ Võ tôi luôn biết ơn cứu mạng của cậu, nếu sau này cậu có việc cần nhà họ Võ giúp thì dù chúng tôi có xuống biển lửa, lên núi đao cũng sẽ cố gắng đền đáp ơn nghĩa của cậu Tiêu”.

Lúc này thắng thua đã định, Võ Thiên Nghiệp đứng lên chắp tay lại với Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn chỉ khẽ gật đầu, anh cũng chỉ tiện tay giúp nhà họ Võ mà thôi, mục đích anh đến ngoài lãnh thổ lần này là muốn làm cho các gia tộc ở ngoài lãnh thổ như nhà họ Khổng và nhà họ Tư Mã phải kiêng dè.

Hơn nữa muốn chuyển chiến tranh từ thế tục đến ngoài lãnh thổ.

Đúng lúc này một ông lão áo trắng đi mây bước đến, cũng chính lúc này ông lão áo trắng trầm giọng nói: “Đại tài Đế Cảnh truyền lời, không thể giết Khổng Hữu Đạo”.

Nói rồi ông lão đi đến gần hơn, chỉ vào Khổng Hữu Đạo đã như một đống thịt nhão nhắc lại lần nữa: “Tiêu Chính Văn, đại tài Đế Cảnh đã nói không được giết người này”.

Thấy ông lão áo trắng, Bạch Ngọc Trinh cau mày nói: “Trương Cảnh Nhạc? Sao ông ta cũng xen vào chuyện này?”

“Trương Cảnh Nhạc vốn dĩ đã đứng về phía nhà họ Khổng, dĩ nhiên sẽ nghĩ mọi cách để bảo vệ tính mạng của Khổng Hữu Đạo”, người đàn ông trẻ tuổi nhà họ Bạch lạnh lùng nói.

“Không biết Tiêu Chính Văn sẽ làm thế nào”, Bạch Ngọc Trinh cau mày, không cam lòng nói.

Theo lý với tình hình hiện tại của Tiêu Chính Văn, tuyệt đối không thể làm trái lệnh của đại tài Đế Cảnh.

Dù sao Tiêu Chính Văn một là không có chỗ chống lưng, hai là không có thế lực, đắc tội với đại tài Đế Cảnh chỉ có một con đường chết.

“Thôi xong!”

Võ Học Tư vô thức thốt lên.

Đại tài Đế Cảnh mà Trương Cảnh Nhạc nói chắc chắn là người nhà họ Khổng.

Cao thủ Đế Cảnh cho dù ở trong bất kỳ gia tộc nào cũng có địa vị cực cao.

Điều này cũng đại diện cho ý của nhà họ Khổng, cả vùng ngoài lãnh thổ ai mà dám công khai đối lập với nhà họ Khổng?

Hơn nữa người đại diện nhà họ Khổng đến đây còn là Trương Cảnh Nhạc trong gia tộc y dược.

Điều này không khác gì đang gây áp lực gấp đôi cho Tiêu Chính Văn.

Nếu Tiêu Chính Văn không chịu thả người, thì không chỉ không nể mặt nhà họ Khổng, mà cũng đắc tội với cả gia tộc y dược.

Đắc tội với người trong gia tộc y dược thì sau này Tiêu Chính Văn khó có chỗ đứng ở ngoài lãnh thổ.

Dù sao bất kể là gia tộc hay tông môn cũng không tách khỏi gia tộc y dược được, suy cho cùng không ai có thể dám chắc mình sẽ không bị thương, sẽ không cầu xin gia tộc y dược giúp đỡ.

Tiêu Chính Văn quay sang nhìn Trương Cảnh Nhạc nói: “Ồ? Không thể giết Khổng Hữu Đạo? Con người tôi trước giờ đều rất biết đạo lý, nếu các ông nói tôi tha cho ông ta một mạng thì tôi muốn hỏi một câu, lúc ông ta ra tay đánh tôi, các ông đang ở đâu?”

“Lẽ nào ông ta có thể giết tôi nhưng tôi lại không thể động vào ông ta?”

Trương Cảnh Nhạc cứ nghĩ Tiêu Chính Văn sẽ chịu thua trước mình và nhà họ Khổng, dù sao chỉ cần tha cho Khổng Hữu Đạo đồng nghĩa với việc nể mặt nhà họ Khổng, với sức chiến đấu bây giờ của Tiêu Chính Văn, mọi người đều có thể nhìn ra tiềm năng của anh.

Cao thủ Đế Cảnh nhà họ Khổng chỉ bảo ông ta đến chuyển lời, không đích thân ra tay với Tiêu Chính Văn, điều này đã truyền đi một tín hiệu muốn chiêu mộ Tiêu Chính Văn.

Chỉ cần Tiêu Chính Văn là người thông minh thì nên biết rõ bây giờ tha cho Khổng Hữu Đạo, có thể dựa vào cây cao nhà họ Khổng, đồng thời còn có thể kết nối với người gia tộc y dược, đây chỉ có lợi chứ không có hại với Tiêu Chính Văn.

Nhưng ông ta không ngờ Tiêu Chính Văn lại chất vấn ngược lại ông ta.

Trương Cảnh Nhạc sầm mặt nhìn Tiêu Chính Văn, trầm giọng nói: “Tiêu Chính Văn, cậu phải biết rõ nhà họ Khổng chỉ muốn duy trì trật tự của ngoài lãnh thổ”.

“Hơn nữa bất kể ai đúng ai sai, phải lấy đạo lý tôn sư trọng đạo làm trọng chứ? Dù sao với vai vế của Khổng Hữu Đạo, cho dù cậu hay tôi cũng phải gọi ông ta một tiếng tiền bối”.

“Chỉ thế thôi, nếu cậu giết Khổng Hữu Đạo tức là đang ức hiếp sư tôn, tiêu diệt tông môn, không kính trọng tiền bối, đây là điều cấm kỵ ở ngoài lãnh thổ”.

“Huống gì bây giờ cậu chưa bị thương, thậm chí có thể nói là không hề hấn gì, sao lại phải đuổi cùng giết tận tiền bối Khổng?”

“Ồ? Ý ông là tôi không thể giết Khổng Hữu Đạo mà ngược lại phải tạ lỗi với ông ta à?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Trương Cảnh Nhạc, trầm giọng hỏi.

“Bất kể chuyện gì đều phải ưu tiên chữ lễ, tôn trọng chữ lễ, tôn trọng sư đạo, tôn trọng tiền bối, đây là giới hạn đạo đức mà một người tập võ phải tuân thủ trước”.

“Lẽ nào cậu không hiểu đạo đức võ thuật sao?”, Trương Cảnh Nhạc lạnh lùng nói.

“Ồ, tôn trọng chữ lễ, nếu đây là chữ lễ thì tôi thà giẫm đạp nó dưới chân”.

Tiêu Chính Văn không nhượng bộ nói.

“Tiêu Chính Văn, đây là vùng ngoài lãnh thổ, cậu tưởng là thế tục sao? Nếu cậu không tha…”

Không để ông ta nói hết câu, Tiêu Chính Văn bỗng giơ tay lên.

“Bốp!”

Tốc độ ra đòn của Tiêu Chính Văn quá nhanh, đến nỗi Trương Cảnh Nhạc cũng không thể nhìn rõ anh ra tay thế nào đã bị Tiêu Chính Văn đấm một cú ngã nhào xuống đất.

Trương Cảnh Nhạc còn chưa kịp đứng dậy, một chiếc giày da đã vô tình giẫm lên mặt ông ta.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom