• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (11 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1964-1968

Chương 1964: Vô dụng rác rưởi

"Đứa con thứ bảy của Huệ Mi trở về thế tục ư?"

"Tối hôm qua, còn tiêu diệt cả một môn phái?"

"Núi Lục Hà? Không lẽ là vì chuyện đó?"

Cô gái vừa nói, vừa cau mày, ngay sau đó lại tiếp tục tìm xuống bên dưới, dường như là tìm xem Tiêu Chính Văn xử lý chuyện này thế nào!

Nhưng kết quả, kéo mãi đến cuối, cũng không thấy bất kỳ tin tức nào có liên quan đến Tiêu Chính Văn.

Đang khi cô gái tập trung tinh thần xem điện thoại di động, một người đàn ông trung niên đã chậm rãi đi tới sau lưng núi Lục Hà.

"Thành Hân Nhi, bố đã nói với con bao nhiêu lần rồi, đừng chơi bời lêu lổng cả ngày! Sao con cứ không chịu nghe lời thế hả?"

"Nhà họ Thành chúng ta không giống với những thế gia khác, thế tục chỉ là đất chúng ta lớn lên, tương lai, cuối cùng sẽ có một ngày con phải đi vùng ngoài lãnh thổ, đến đó, với tu vi của con bây giờ, e là làm người hầu cũng bị người ta chê!"

Đàn ông trung niên giận vì bất lực, nhíu mày lại.

Thật ra giờ phút này Thành Hân Nhi đã là cảnh giới Nhân Vương cấp một, với tuổi của núi Lục Hà, tu vi bực này tuyệt đối không hề thấp!

"Bố! Người ta đang xem tin tức mà, Quảng Lăng Tử mới vừa trở về đã tiêu diệt Núi Lạc Hà, chứng tỏ truyền thuyết đó là thật, Đạo Đức Chân Kinh thật sự ở Núi Lạc Hà!", Thành Hân Nhi quật cường ngẩng đầu lên, giải thích với đàn ông trung niên.

"Đó là chuyện của người lớn, một cô gái như con, bớt hỏi chuyện ngoài đời đi!", người đàn ông trung niên nghiêm túc nói.

"Hừ, con chẳng thèm quan tâm đến Đạo Đức Chân Kinh gì đó, con thấy kỳ lạ là theo lý mà nói hẳn là Tiêu Chính Văn nên ra tay rồi, sao lần này lại bình tĩnh như vậy?"

"Còn nữa, không phải anh họ con nói đã đi mời Tiêu Chính Văn rồi sao? Kết quả thế nào? Tiêu Chính Văn đồng ý không?"

Mặt Thành Hân Nhi đầy kích động, hỏi.

Phải nói ở trong thế tục, người duy nhất có thể khiến Thành Hân Nhi ngưỡng mộ như vậy, cũng chỉ có một mình Tiêu Chính Văn!

"Anh họ con nói, Tiêu Chính Văn đã đồng ý, có điều..."

"Thật ạ?"

Không đợi đàn ông trung niên nói hết lời, Thành Hân Nhi đã vui mừng nhảy cẫng lên từ trên ghế, đôi mắt đẹp đảo quanh, giống như trong lòng đang tính toán gì đó.

"Hân Nhi! Con nhìn xem con làm thế này ra thể thống gì!"

"Một cô con gái, phải biết dè đặt! Vả lại, Tiêu Chính Văn đã lập gia đình lâu rồi, tốt nhất con vẫn phải giữ khoảng cách với cậu ta! Nếu không, mặt mũi nhà họ Thành chúng ta phải để đâu!"

Mặt người đàn ông trung niên đầy vẻ bất đắc dĩ, mắng một tiếng.

"Chậc! Không phải nơi này không có người ngoài sao?"

"Hơn nữa, nếu quả thật Tiêu Chính Văn muốn tới, dù sao nhà chúng ta cũng phải cử một người đại diện để khoản đãi người ta chứ, dẫu sao đây cũng là nhân vật danh tiếng lẫy lừng mà!"

Vừa nói, Thành Hân Nhi vừa dùng tay chỉ về phía mình.

"Hân Nhi, bố thật sự không hiểu, lần này đâu chỉ có một người trẻ tuổi ưu tú đến nhà họ Thành chúng ta? Khổng Tề Thiên, Quảng Lăng Tử, Tư Mã Tư, có ai không phải người ưu tú xuất sắc đâu?"

"Hơn nữa nếu so về bối cảnh gia thế, sao Tiêu Chính Văn có thể được đặt cùng hàng so sánh với mấy người họ?"

Thành Hân Nhi nghe vậy, khinh thường cười nói: "Dựa vào bọn họ ư? Họ có tư cách so sánh với Tiêu Chính Văn sao?"

"Mấy người họ chỉ trông có vẻ trẻ tuổi, chứ ai mà không một trăm hai trăm tuổi, còn nữa, nếu như không có bối cảnh đằng sau bọn họ, không có thế gia làm chỗ dựa, bọn họ có đáng là gì?"

"Không có sự ủng hộ của gia tộc, mỗi bước đi của họ đều khó khăn!"

"Nhìn lại Tiêu Chính Văn thì sao? Cho tới hiện giờ, vẫn không dựa vào bất kỳ ai, hoàn toàn nhờ bản lĩnh của mình, đi từng bước một tới hôm nay!"

"Mấy năm trước bố còn nói, cao thủ vùng ngoài lãnh thổ trở về, thì sẽ thế này thế kia!"

Nói đến đây, Thành Hân Nhi che mặt mà cười nói: "Bây giờ thì thế nào đây? Triệu Kế Hồng có được xem là cao thủ hay không? Thiên Hà Đạo Quân có được xem như người có quyền lực ở vùng ngoài lãnh thổ hay không?"

"Mấy cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng trở lại thì sao? Còn không phải là bị Tiêu Chính Văn bạt tai ngay trước mặt mọi người à?"

"Con..."

"Bố! Không phải bố vẫn thường nói với con, không có so sánh sẽ không có đau thương à? Theo con thấy đám người này đều là kẻ vô dụng, rác rưởi”.

Những lời này của Thành Hân Nhi khiến cho người đàn ông trung niên giận đến nỗi trợn mắt!

Ba vị này ai cũng là nhân vật có lai lịch lớn, trong mắt con bé này, lại trở thành kẻ vô dụng rác rưởi?

"Hân Nhi! Lời như vậy đừng để cho người ngoài nghe! Truyền đến tai bất kỳ ai, cũng sẽ gây ra tai họa lớn cho nhà họ Thành chúng ta!"

Người đàn ông trung niên trách mắng một câu với vẻ mặt khó coi.
Chương 1965: Quảng Lăng Tử đến

“Hừ, dù sao con cũng rất ghét bọn họ! Còn nữa, người tới nhà chúng ta lần trước, tên gì mà…à Lương Cảnh Long rõ ràng chính là một tên công tử bột!”

“Chỉ dựa vào anh ta ư, cóc ghẻ mà cũng muốn ăn thịt thiên nga à? Theo con thấy, ngay tới một ngón chân của Tiêu Chính Văn, anh ta cũng không sánh bằng, ngoại trừ ngông cuồng tự đại ra thì chẳng có chút bản lĩnh nào hết!”

Thành Hân Nhi chắp hai tay sau lưng, ngang nhiên chê bai đối tượng xem mắt mà nhà họ Thành sắp xếp cho cô ta.

“Con…đừng có mà ăn nói linh tinh! Con có biết nhà họ Lương có bối cảnh thế nào không?”, người đàn ông trung niên tức tới độ mặt mày tái xanh, thậm chí còn giơ cả bàn tay lên!

“Đánh đi! Bố có đánh chết con thì cũng không thể khiến con thay đổi cách nhìn về bọn họ! Phế vật, chính là phế vật! Con thà chết chứ tuyệt đối không gả cho một tên phế vật vô dụng!”

Nhìn vào đôi mắt long lanh của con gái, người đàn ông trung niên cuối cùng vẫn hạ tay xuống, bất lực thở dài nói: “Haizz, con sinh vào cái giờ quái quỷ gì vậy chứ?”

“Lẽ nào con muốn đi làm vợ bé cho nhà họ Tiêu? Chưa nói đến việc bố không đồng ý, dù bố có đồng ý thì con cũng không qua được ải tộc trưởng!”

“Hơn nữa, tộc trưởng cũng không ưa gì Tiêu Chính Văn!”

Lời nói của người đàn ông trung niên khiến cho gương mặt của Thành Hân Nhi loé lên vẻ nghi hoặc, biểu cảm lập tức trở nên nghiêm túc.

“Bố, không phải ông nội già tới hồ đồ rồi chứ? Không ưa Tiêu Chính Văn? Tại sao vậy? Cả Hoa Quốc cũng chỉ có mình anh ấy sở hữu được ba trái tim rồng!”

“Đó là tim rồng đấy, tim rồng nó tự có nhận thức của mình, tuyệt đối sẽ không rơi vào trong tay kẻ không có duyên, càng không để cho kẻ bất tài chiếm đoạt được. Đây rõ ràng chính là ý trời mà!”

“Ông nội dựa vào đâu mà không coi trọng người ta cơ chứ?”

“Vả lại, người tên Khổng Tề Thiên của nhà họ Khổng đó có là cái thá gì? Con đã nghe nói từ lâu, ông ta mượn công pháp của thế lực vùng ngoài vũ trụ mới có thể sửa lại mấy lần!”

“Loại người đó có khác gì với con chó săn phản quốc? Ngay cả việc đứng làm người cũng còn chẳng xứng!”

“Còn tên Tư Mã Tư gì đó luôn nói được che giấu ở ẩn, ai mà không biết mấy chuyện dơ bẩn của nhà họ Tư Mã bọn họ chứ? Anh ta chính là kết quả của một cuộc hôn nhân cận huyết!”

“Chẳng qua là sợ nói ra thì sẽ mất mặt mà thôi!”

“Còn tên Quảng Lăng Tử thì càng quá đáng hơn! Liếc mắt qua lại với người của cung Cửu U Cung thì có thể là hạng người tốt đẹp gì?”

Thành Hân Nhi giống như pháo nổ liên hồi, liệt kê ra một loạt mấy người con cưng của trời sắp sửa có mặt, khiến cho người đàn ông trung niên nhất thời không còn lời nào để phản bác!

Qua một hồi, người đàn ông trung niên mới lên tiếng đầy thành khẩn: “Hân Nhi, con nhìn người và nhìn sự việc quá non nớt rồi!”

“Con nghĩ kỹ vào mà xem, nhìn vào cả lịch sử, sau lưng nhân vật lớn nào không có thế lực cường đại chống lưng cho? Bạch Khởi như vậy, Hoắc Khứ Bệnh cũng như thế!”

“Lý Tịnh, Nhạc Phi càng không ngoại lệ!”

“Mà Tiêu Chính Văn thì sao, cậu ta có cái gì? Tất cả mọi thứ của nhà họ Tiêu đều nằm bên trong Hoa Quốc, dù mấy đời nhà họ lập được công trạng lớn cho Hoa Quốc, thế nhưng nền móng của họ lại quá mỏng!”

“Hơn nữa trong khoảng thời gian gần đây, Tiêu Chính Văn còn gây thù khắp nơi, xích mích với tất cả mấy thế lực lớn ở vùng ngoài lãnh thổ, loại người như vậy sao có thể tồn tại dài lâu?”

Người đàn ông trung niên vừa nói dứt lời, Thành Hân Nhi đã không phục nói: “Đương nhiên là có thể rồi, Hình Thiên có bối cảnh gì sao? Vương Tiễn có bối cảnh kinh người, nhà họ Vương hiện tại ra sao? Còn có ai biết tới sự tồn tại của nhà họ Vương hay sao?”

“Hơn nữa, con cảm thấy thành tựu tương lai của Tiêu Chính Văn sẽ không kém hơn Bạch Khởi, thậm chí có thể sẽ còn sánh vai được với Hình Thiên của thời kỳ thượng cổ! Cũng chỉ có người đàn ông giống như vậy mới được coi là đàn ông đích thực!”

“Không giống như những thế tử kia, ngày ngày chỉ biết nói suông, không ưa cái này, không thuận mắt cái kia, thế nhưng nhìn vào bản thân bọn họ thì cái gì cũng dở tệ!”

“Hơn nữa, mặc dù Tiêu Chính Văn chỉ ở cảnh giới Nhân Vương cấp năm, thế nhưng anh ấy lại có ba thuộc hạ ở cảnh giới Nhân Hoàng, điều này lẽ nào vẫn chưa đủ để nói rõ vấn đề hay sao?”

Thành Hân Nhi cãi lý, đương nhiên cũng là để bước tới gần Tiêu Chính Văn hơn một chút.

Dù gì cô ta cũng từng sống trong thế tục, hơn nữa cũng giống như những cô gái khác, từng học tại trường học ở thế tục.

Bên trong thế tục, ước mơ của hầu hết mọi cô gái trẻ tuổi chính là có thể gả cho một người chồng giống như Tiêu Chính Văn!

Thành Hân Nhi rõ ràng cũng bị mọi người làm ảnh hưởng, từ mấy năm trước đã coi Tiêu Chính Văn là “đức lang quân” lý tưởng ở trong lòng mình!

Thậm chí sau khi biết được Tiêu Chính Văn đã có gia đình, còn sinh được một cặp trai gái thì Thành Hân Nhi còn vì thế mà đau lòng khóc nguyên một đêm!

“Đây là ý của tộc trưởng, bất cứ ai cũng không được làm trái, còn về Hình Thiên mà con nhắc tới kia, cuối cùng không phải vẫn bị chém đầu thị uy hay sao? Tới nay đầu và thân mỗi thứ một nơi!”

“Nhớ kỹ, không có chỗ dựa, ở trên thế giới này, ngay cả bảo toàn tính mạng cũng trở thành vấn đề chứ chưa nói tới thành tựu gì hết!”

Người đàn ông trung niên nghiêm túc nói.

“Hừ! Mọi người đúng là đều nhìn người qua khe cửa! Không ngờ ngay tới ông nội cũng là một ông già bảo thủ!”

Thành Hân Nhi vẫn đứng giậm chân không phục!

“Im mồm! Không biết lớn bé! Ông nội là người mà con có thể bình phẩm hay sao? Dù là bố thì cũng không có tư cách nói nửa chữ “không” với ông ấy! Còn nữa, sau này mấy lời đại nghịch bất đạo này không được phép phát ra từ trong miệng con nữa!”

“Nếu như để cho người khác nghe được, con còn có thể hưởng thụ những ngày tháng bình yên ở nhà họ Thành hay sao?”

Người đàn ông trung niên vừa nói vừa vội vàng đưa mắt nhìn khắp bốn phía, thấy không có ai nghe lén thì lúc này mới yên tâm trở lại.

“Còn nữa, lát nữa Tiêu Chính Văn tới, con nhất định phải giữ khoảng cách với cậu ta, tuyệt đối không được tiếp xúc quá gần! Bố còn có việc, con tự biết mà làm đi!”

Nói xong, người đàn ông trung niên phất ống tay áo, sải bước đi ra khỏi khoảng sân nhỏ.

Mặc dù nằm ở dưới chân núi Thái Sơn, thế nhưng phạm vi nhà tổ của nhà họ Thành lại cực lớn.

Từ sau khi linh khí phục hồi, trong phạm vi cả trăm dặm đều là dinh thự của nhà họ Thành, thậm chí ngay cả một nửa ngọn núi Thái Sơn cũng thuộc sở hữu của nhà họ Thành!

Lúc này, không ít nam nữ thanh niên đang cung kính đứng phía trước cửa lớn.

Bên dưới bục cao phía xa, gia chủ nhà họ Thành đang bình thản ngồi đó.

Chẳng bao lâu sau, hai bố con Thành Hân Nhi và Thành Vĩnh Chí lần lượt ngồi xuống vị trí bên cạnh ông lão đó.

“Bố, không biết ai là người tới đầu tiên trong hôm nay?”

Một người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh Thành Vĩnh Chí cẩn thận nhìn về phía ông lão mà hỏi.

“Ai tới đầu tiên không quan trọng, mấu chốt là nhà họ Thành chúng ta có thể được lợi từ bên trong hay không!”, ông lão nhắm hai mắt nói.

Đúng vào lúc này, một bóng người cưỡi mây tiến tới, đám con cháu nhà họ Thành vội vàng tiến tới trước cửa, lớn tiếng nói: “Tộc trưởng, tới rồi!”

Một giây sau, chỉ thấy âm thanh trầm bổng vang lên giống như tiên nhạc truyền tới từ chín tầng mây.

Tất cả mọi người đều không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, chỉ thấy một nam thanh niên tay cầm sáo bình thản tiến đến!

Nam thanh niên đó có tướng mạo anh tuấn, rất có phong thái cổ nho!

Quảng Lăng Tử!

Mọi người vừa nhìn đã nhận ra người này chính là Quảng Lăng Tử - một trong số bảy người con của Huệ Mi!

“Cậu ta…cậu ta lại có cảnh giới Nhân Vương cấp năm sao? Thế nhưng không phải hôm qua ngay cả mấy cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng như Triệu Kế Hồng cũng bại trong tay cậu ta hay sao?”

“Nhân Vương cấp năm đó! Một địch ba, hơn nữa còn là cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng, người này quả nhiên không đơn giản!”

Chuyện này đủ để viết vào trong sử sách, lưu danh tới ngàn đời!

“Đứa con thứ bảy của Huệ Mi cũng coi như là trụ cột của Huệ Mi, nào có thể đơn giản như thế?”

Trong đám người có kẻ nhỏ giọng bình luận.
Chương 1966: Khó thở

Trong đám người cũng có không ít kẻ chú ý tới một cây giáo dài phía sau lưng Quảng Lăng Tử!

Chỉ thấy từ trên mũi giáo phát ra những tia sáng giống như có ám khí đang lưu động, uy thế điên cuồng thậm chí còn khiến cho mặt trời buổi ban trưa đột nhiên lu mờ!

“Đó có lẽ chính là cây giáo Bá Vương trong truyền thuyết nhỉ? Không ngờ chiến binh thượng cổ đi theo Hạng Vương năm đó lại rơi vào tay của đứa con thứ bảy của Huệ Mi!”

“Bên trong nhất định có ẩn tình gì đó không muốn cho người khác biết, cây giáo Bá Vương không dễ dàng nhận chủ như vậy đâu, theo tôi được biết, hai thần binh lớn trên thế gian, kiếm Tần Vương và giáo Bá Vương đều có một chút linh trí!”

“Nếu như không có cây giáo Bá Vương, Quảng Lăng Tử sao có thể ép lui ba cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng chỉ với một chiêu?”

Lời bàn tán của mọi người rất nhanh đã truyền tới tai của tộc trưởng nhà họ Thành, ông lão không khỏi mở to hai mắt, phát ra hai tia sáng lấp lánh, nhìn về phía Quảng Lăng Tử đang tiến tới từ trên không!

“Ừ, quả nhiên không tệ!”, tộc trưởng khẽ gật đầu nói.

Rất rõ ràng, cụ ta cũng cực kỳ xem trọng Quảng Lăng Tử, người có cây giáo Bá Vương nhất định có điểm gì đó không giống với người thường!

Nghe thấy lời khẳng định này của tộc trưởng, đám người nhà họ Thành cũng không khỏi đồng loạt đưa mắt quan sát Quảng Lăng Tử.

Mặc dù Quảng Lăng Tử ăn mặc theo phong cách cổ trang, thế nhưng khắp người lại mang theo một cỗ bá khí nói không nên lời!

Giống như Hạng Vũ năm đó!

Nghe nói lúc Hạng Vũ vẫn chưa bộc lộ tài năng thì cũng ăn mặc như một nho sĩ, còn bị thời thời đó gọi là nho tướng!

Hơn nữa người này cũng rất khôn ngoan, vậy nên mới có thể chiếm được trái tim của mỹ nhân số một - Ngu Cơ!

Chỉ đáng tiếc là dù Hạng Vũ ngang tàng khắp thiên hạ, tới cuối cùng cũng chỉ rơi vào tình cảnh đáng thương đầu và thân mỗi thứ một nơi!

“Lẽ nào anh ta không sợ có người nhòm ngó tới cây giáo Bá Vương của anh ta hay sao?”, trong đám con cháu nhà họ Thành có người nhỏ tiếng lầm bầm một câu.

“Bảy đứa con của Huệ Mi, ai ai cũng có thân thủ không hề tầm thường, Quảng Lăng Tử chỉ là người xếp sau trong số Thất Tử, có ai ăn gan hùm mật báo dám có ý đồ gì với họ chứ?”

“Vả lại, mọi người đều đã từng tận mắt chứng kiến uy lực của cây giáo Bá Vương, ai dám qua mắt Quảng Lăng Tử nữa đây?”

“Nhà họ Tư Mã và nhà họ Khổng chưa chắc đã không có lá gan này! Hơn nữa thế lực của Huệ Mi sao có thể so bì với nhà họ Tư Mã và nhà họ Khổng cơ chứ?”, lúc này, một người đàn ông trung niên của nhà họ Thành nhìn về phía đám mây ngũ sắc đang bay tới từ phía chân trời, bình thản nói.

Đúng vào lúc này, chỉ thấy đám mây ngũ sắc giống như một mũi tên ánh sáng bay nhanh về phía chân núi Thái Sơn!

Chỉ thấy đám mây ngũ sắc đó bay vút qua đỉnh đầu của những người đang đứng bên dưới và lao thẳng về phía đỉnh núi Thái Sơn, thậm chí còn phớt lờ tộc trưởng của nhà họ Thành và tất cả những người đang có mặt!

“Ai?”

Đám người nhà họ Thành thấy người này vô lễ như vậy thì đồng loạt lộ ra vẻ phẫn nộ!

Thái Sơn vốn dĩ chính là địa bàn của nhà họ Thành, đâu thể cho phép người ngoài lộng hành ở đây?

Dù là thế tử của các thế gia lớn thì cũng phải chào hỏi tộc trưởng trước rồi mới có thể lên núi!

Đúng vào lúc này, một ông lão như thần tiên chân đạp trên mây tiến tới, bình thản nói với đám con cháu nhà họ Thành đã tay cầm kiếm dài, đang chuẩn bị đuổi lên trên đỉnh núi: “Mấy người không sợ chết sao?”

Cái gì?

Đám con cháu nhà họ Thành và cả mấy người Thành Vĩnh Chí đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía ông lão.

Chỉ thấy hai mắt ông lão sáng rõ như ánh sao trời, khí tức mạnh mẽ như biển lớn, chỉ đứng đó không thôi cũng cho người ta một loại cảm giác áp bức cực mạnh!

“Đại nghi trượng Thiên Vận Tử của Thiên Cung Bắc Cực?”, Thành Vĩnh Chí buột miệng thốt lên.

“Không ngờ bên trong thế tục vẫn còn người có thể nhận ra tôi!”, Thiên Vận Tử lạnh lùng lên tiếng.

Mặc dù địa vị của đại nghi trượng Thiên Cung Bắc Cực không bằng chưởng giáo, thế nhưng dù là thực lực hay thiên tư thì Thiên Vận Tử đều vượt xa so với mấy người Triệu Kế Hồng!

Mà lúc này lại cam tâm tình nguyện làm tay sai cho người ban nãy, chỉ dựa vào điểm này thôi đã đủ để nói rõ rằng thân phận của người này tuyệt đối không hề tầm thường!

“Cậu chủ Tư Mã muốn nói chuyện riêng với tộc trưởng ông!”

Thiên Vận Tử bình thản lên tiếng.

Tư Mã Tư?

Mọi người rất nhanh đã nghĩ ngay tới cái tên này, cũng chỉ có Tư Mã Tư mới điên cuồng như vậy, hoàn toàn không coi nhà họ Thành ra gì, thậm chí còn muốn tộc trưởng của nhà họ Thành đích thân lên đỉnh núi gặp mặt mình!

Thế nhưng Thiên Cung Bắc Cực vẫn luôn là con chó săn của nhà họ Khổng, sao đột nhiên lại về dưới trướng nhà họ Tư Mã rồi vậy?

Mọi người nghĩ mà lo sợ!

Chắc hẳn gần đây nhà họ Tư Mã đã có hành động gì đó ở vùng ngoài lãnh thổ, thậm chí còn bắt đầu có ý đồ với nhà họ Khổng!

Đặc biệt là Thiên Vận Tử, trước đây vẫn ở cảnh giới Nhân Hoàng cấp một, thế nhưng lúc này, khí tức của Nhân Hoàng cấp hai gần như đang ép cho mọi người có mặt ngay tới hít thở cũng cảm thấy khó khăn hơn rất nhiều.
Chương 1967: Khác biệt

Thiên Vận Tử thậm chí còn chẳng thèm nhìn đám người nhà họ Thành thêm một lần, ngay tới chào hỏi cũng không buồn đã đi thẳng lên trên đỉnh núi.

Đám người nhà họ Thành đồng loạt nhìn về phía tộc trưởng, trong ánh mắt còn mang theo vẻ không cam tâm!

Ở trước mặt người trong thiên hạ, Tư Mã Tư cũng quá ngông cuồng rồi!

Thế nhưng kỳ lạ là tộc trưởng lại chẳng nói một lời, chỉ ngồi nhìn Thiên Vận Tử cứ thế rời đi!

“Khổng Tề Thiên sao vẫn còn chưa tới?”

Không ít con cháu nhà họ Thành đồng loạt nói với vẻ hoài nghi.

Nếu như nói còn ai có thể áp chế được Tư Mã Tư thì đó chính là người thần bí nhất Khổng Tề Thiên kia!

Hơn nữa, không ít con cháu nhà họ Thành cũng rất hiếu kỳ, nhân vật truyền kỳ của lớp thanh niên năm lần luân hồi này rốt cuộc có điểm gì khác với mọi người!

“Khổng Tề Thiên đã được tộc trưởng đích thân mời tới đài Vọng Nguyệt trên đỉnh núi ngay từ đêm hôm trước rồi!”

Một người đàn ông trung niên bên cạnh Thành Vĩnh Chí trầm giọng nói.

“Vậy hiện tại không phải chúng ta chỉ phải đợi hai người Tiêu Chính Văn và Võ Anh Hào hay sao?”, không ít con cháu nhà họ Thành nhíu mày nói.

Nói thật thì ở trong mắt bọn họ, Tiêu Chính Văn căn bản không đáng để nhắc đến, còn về Võ Anh Hào, ngoại trừ thân phận là người thừa kế của nhà họ Võ ra thì cũng chẳng còn điểm gì hơn người nữa!

Bọn họ nhiều người như vậy mà lại phải đợi hai kẻ tầm thường, rõ ràng chính là đang lãng phí thời gian!

Ngược lại trên mặt Thành Hân Nhi lại ngập tràn vẻ mong đợi!

Từ lúc Tiêu Chính Văn nổi danh khắp nơi tới nay, cô ta chưa từng được tiếp xúc ở khoảng cách gần với Tiêu Chính Văn.

Đặc biệt là trong khoảng thời gian gần đây, những tin tức có liên quan tới Tiêu Chính Văn ngày một nhiều hơn!

Đầu tiên là tiêu diệt tất cả nhân vật ở cấp bậc thế tử của Âu Lục ở thánh vực, ngang nhiên chiếm đoạt khí vận của Âu Lục, sau đó lại liên tiếp đánh bại cao thủ ở vùng ngoài lãnh thổ, còn dùng một đấm đánh xuyên qua bốn mươi chín tầng kết giới của Thiên Huyền Đạo Cung!

Chỉ nhắc đến một chuyện thôi cũng đủ để khiến cho người ta tấm tắc khen ngợi rồi!

Cả nhà họ Thành cũng chỉ có cô ta và Thành Kế Hào đang mong đợi sự xuất hiện của Tiêu Chính Văn.

Thành Kế Hào trước đấy đã nói rất rõ về thành bại lợi hại của buổi tiệc lần này, tin rằng Tiêu Chính Văn đương nhiên sẽ tự hiểu ra, đừng thấy đây chỉ là một lần xuất hiện mà lầm, nó cũng có liên quan tới ấn tượng mà anh để lại cho mọi người ra sao!

Thành Kế Hào thậm chí còn đang thầm tính toán liệu Tiêu Chính Văn có xuất hiện với phương thức đặc biệt nhất hay không, hoặc là cùng với Võ Anh Hào tạo ra chút động tĩnh lớn gì đó!

Dù gì nhà họ Võ cũng là một trong số ít các thế gia hoàng tộc, nếu như hai người bọn họ ngồi xe rồng xe phượng tới thì nhất định sẽ gây chấn động rất lớn!

Mà ngồi lên được xe rồng xe phượng cũng tượng trưng với việc nhà họ Võ thừa nhận Tiêu Chính Văn!

Người mà ngay tới nhà họ Võ cũng phải coi trọng, nhà họ Thành nào có dám xem thường?

Điều này vô hình trung cũng có thể trở thành điểm cộng của Tiêu Chính Văn ở trong lòng tộc trưởng!

Ít nhất, dù là nhà họ Khổng hay nhà họ Tư Mã thì cũng không có điều kiện tiên quyết giống như vậy, hơn nữa, xe rồng xe phượng cũng là cách chứng minh thân phận tốt nhất từ cổ chí kim!

Thế hệ của mấy người Khổng Tề Thiên đều sẽ không có được yếu tố đặc thù với quy cách cao như thế!

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, vào lúc đám người nhà họ Thành gần như đều mất đi sự kiên nhẫn, phía xa truyền tới một loạt tiếng ồn ào của xe ô tô!

Chỉ thấy một chiếc xe sang hiệu Audi màu đen cực kỳ bình thường đang men theo con đường, chậm rãi tiến về phía núi Thái Sơn.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Thành Vĩnh Chí không khỏi nhíu mày, sắc mặt cũng lập tức trở nên khó coi.

Ngay cả đám con cháu nhà họ Thành đứng chờ trước cửa cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Điều này cũng quá không hợp với lẽ thường rồi nhỉ?

Đường đường là vua Bắc Lương Tiêu Chính Văn, nhân vật số một thế tục nổi danh khắp nơi lại xuất hiện bằng phương thức như thế này?

Mà lúc này, hai người Võ Anh Hào và Tiêu Chính Văn đang ngồi đối diện bên trong con xe thương vụ, mấy cô em trang điểm xinh đẹp đang rót đầy ly rượu vang rồi lần lượt đặt vào trong tay cho hai người.

Tất cả những chuyện này đều là do Lãnh Kế Hồng cố tình sắp xếp dựa theo chỉ thị đặc biệt của Tiêu Chính Văn.

“Người ở trong con xe đó chính là Tiêu Chính Văn tiếng tăm lẫy lừng à?”, không ít con cháu nhà họ Thành đều ngây ra.

Đặc biệt khi nhìn vào trong xe, thấy mấy cô em ăn mặc mát mẻ thì ngay cả sắc mặt của tộc trưởng cũng lập tức biến đổi, bất cứ ai đều không ngờ được Tiêu Chính Văn lại lên núi Thái Sơn với cách thức như vậy!
Chương 1968: Thành Hân Nhi

Người đến đây hôm nay ngoài thế tử của các gia tộc lớn ra thì đều là vài cao thủ cảnh giới Nhân Vương đến cảnh giới Nhân Hoàng, còn Tiêu Chính Văn lại đến đây với cách thông thường nhất.

Đây đúng là đang thách thức giới hạn của mấy người này.

Quan trọng nhất là nơi này là nhà tổ của nhà họ Thành, dù là hậu bối được đào tạo ở trong thế tục cũng không dám đem mấy món đồ ở thế tục này đến trước của nhà tổ.

“Tiêu Chính Văn này xem ra cũng có ý đồ”.

Mấy con cháu nhà họ Thành nghiến răng nghiến lợi thấp giọng tức giận nói.

Dù sao thì có vài món đồ không thể đặt trước mặt mấy gia tộc lâu đời như nhà họ Thành, dù Tiêu Chính Văn cậu thường ngày có phụ nữ xinh đẹp vây quanh, nhưng bây giờ đang ở trong trường hợp nào chứ?

Hơn nữa mấy cô gái xinh tươi này chỉ cần có tiền là sờ mó khắp nơi, để những kẻ thấp hèn này bước vào nhà họ Thành đúng là làm ô nhục danh tiếng của nhà họ Thành.

Không ít con cháu nhà họ Thành mặc dù không nói rõ ra nhưng trong mắt ai nấy ít nhiều gì cũng hiện lên vẻ khinh thường.

Xem ra tin đồn Tiêu Chính Văn thường ngày không tiếp xúc nhiều như phụ nữ này nọ, là người chính trực gì đó trong thế tục đều là sai cả.

Làm gì có ai chính nhân quân tử, chính trực mà đi đến đâu cũng có phụ nữ vây quanh vậy chứ?

“Haizz, đây là Tiêu Chính Văn mà con luôn ngưỡng mộ sao? Thảo nào tộc trưởng luôn xem thường cậu ta”, sắc mặt Thành Vĩnh Chí tái mét nhìn Thành Hân Nhi, thấp giọng quở trách.

Có thể nói Thành Vĩnh Chí cũng nghĩ tộc trưởng có phải hơi xem trọng xuất thân và môn đệ quá không, nhưng khi ông ta nhìn thấy cảnh tượng này cũng phải thừa nhận quan điểm của tộc trưởng.

Người trong thế tục quả thật không tách khỏi được cuộc sống dung tục.

Cả ngày chìm đắm trong sắc đẹp thì có thể đạt được thành tựu gì chứ?

Tám chín mươi phần trăm mấy tin đồn về Tiêu Chính Văn đa phần cũng chỉ là tin đồn không xác đáng mà thôi.

“Thôi vậy, chúng ta vẫn nên đi thôi, loại người này không đáng cho chúng ta cung kính”.

Nói rồi không ít con cháu nhà họ Thành tản đi.

Thi thoảng có người lại nhìn sang Thành Hân Nhi với ánh mắt chế nhạo.

Cả nhà họ Thành chỉ có Thành Hân Nhi là luôn bảo vệ Tiêu Chính Văn, hơn nữa mặc cho ai nói thế nào, Thành Hân Nhi vẫn thật lòng yêu mến Tiêu Chính Văn.

Nhưng bây giờ mọi người đều tỏ ra chế giễu.

Trừ khi Thành Hân Nhi mắt mù mới thích loại người như Tiêu Chính Văn, đừng nói là so sánh với mấy người Khổng Tề Thiên và Tư Mã Tư, Tiêu Chính Văn còn chẳng bằng một thế tử bình thường nữa kìa.

Dù sao gia tộc lớn như nhà họ Thành cực kỳ chú trọng đến lễ nghi và đạo đức, cho dù nội bộ có thế nào thì bên ngoài ít nhất vẫn phải đứng đắn.

Còn cuộc sống riêng, ai rảnh rỗi mà đi quản cuộc sống riêng của từng người?

Hơn nữa con đường võ thuật chỉ chú trọng đến việc khổ cực tu luyện, chứ người cả ngày chỉ quan tâm đến sắc đẹp như Tiêu Chính Văn thì sao có được thành tựu gì nổi bật chứ?

Chỉ dựa vào điều này thì con đường tương lai của Tiêu Chính Văn đã đi vào ngõ cụt rồi.

Lúc này tộc trưởng nhà họ Thành cũng sầm mặt, nếu cụ ta không phải là tộc trưởng nhà họ Thành thì e là đã đứng lên đi khỏi đây nãy giờ rồi.

Nhưng thân là đại diện trong thế tục của nhà họ Thành, cụ ta vẫn phải giữ thể diện.

Nghĩ đến đây tộc trưởng cố kìm nén cơn thịnh nộ xuống, đứng lên sải bước đi xuống dưới tầng, nhìn chiếc xe ô tô màu đen chậm rãi lái đến cổng.

Chỉ là không ai ngờ khoảnh khắc cửa xe vừa mở ra, Thành Hân Nhi lại lập tức chạy đến đón.

Tiêu Chính Văn vừa đẩy cửa xe bước xuống, Thành Hân Nhi đã nhanh chân bước đến, mở to đôi mắt ngân ngấn nước nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Chào anh Tiêu”.

Thấy bạch mã hoàng tử mình nhung nhớ đã lâu, Thành Hân Nhi ngượng ngùng đến nỗi mặt đỏ bừng, bàn tay vươn tay cũng không khỏi run rẩy.

“Chào cô”.

Tiêu Chính Văn chỉ chạm nhẹ vào đầu ngón tay Thành Hân Nhi không bắt tay với cô ta.

Thành Vĩnh Chí trợn mắt nhìn Thành Hân Nhi thấp giọng nói: “Hân Nhi, còn không mau quay lại đây”.

Dù sao tộc trưởng nhà họ Thành vẫn còn đứng bên cạnh, theo lý thì dù có muốn nói chuyện cũng nên để tộc trưởng nói trước.

Thành Hân Nhi thì hay rồi, vượt quá thân phận của mình luôn.

“Bố, con…”

“Quay lại đây”.

Thành Vĩnh Chí đanh mặt quở trách.

Đến khi Thành Hân Nhi lùi sang một bên, tộc trưởng mới sải bước lên trước nói: “Cậu Tiêu, nghe danh đã lâu, nhưng sự xuất hiện phô trương của cậu hôm nay vẫn khá độc đáo đấy”.

Lời nói của ông cụ Thành còn có hàm ý khác.

“Ồ, chào ông cụ Thành”, Tiêu Chính Văn chắp tay với ông cụ Thành rồi chỉ vào mấy em gái xinh đẹp ngồi trong xe nói: “Tôi không có ý gì khác, chỉ là lo bữa tiệc hôm nay thiếu các cô gái hiểu lễ nghi nên mới dẫn đến đây”.

Tiêu Chính Văn cũng đáp lại, trong lời nói hàm chứa ý khác, ngầm chỉ nhà họ Thành vô lễ.

“Cậu!”

Ông cụ Thành không khỏi tức nghẹn họng, nhưng lại không thể phản bác lại Tiêu Chính Văn, nhà họ Thành quả thật hơi lạm quyền.

Dù sao cũng không để lượt nhà họ Thành tiếp cận với Thánh Huyết Đế Tuấn, huống gì quyền sở hữu hiện tại của Thái Sơn là Thiên Tử Các của Hoa Quốc, mặc dù nhà họ Thành có quyền sinh sống ở đây nhưng lại không có quyền tổ chức bất kỳ tiệc tùng quy mô lớn nào.

Lúc này Quảng Lăng Tử ngồi ngay ngắn trên Tế Cáo Đài đỉnh núi nhìn xuống chân núi nói: “Trước giờ có tin đồn Tiêu Chính Văn như thế nào, hôm nay gặp được chẳng qua chỉ là một tên háo sắc mà thôi”.

Sau đó lại rót cho mình một ly rượu, nhấm từng hớp nhỏ.

“Cậu Tiêu, chúng tôi đã chuẩn bị cho các vị một tiệc rượu nhẹ ở Tế Cáo Đài đỉnh núi, mời vào”.

Ông cụ Thành lịch sự làm động tác mời với Tiêu Chính Văn, sau đó xoay người tự rời đi.

Lúc này thậm chí cụ ta không muốn phí lời với Tiêu Chính Văn thêm nửa câu.

Thậm chí cảm thấy lần này mình mời Tiêu Chính Văn đến là hành động dư thừa.

Sau khi ông cụ Thành đi rồi, hai người giúp việc của nhà họ Thành dẫn Tiêu Chính Văn và Võ Anh Hào đi lên Tế Cáo Đài trên đỉnh núi.

Lúc này nơi đây đã chuẩn bị bàn đá, ghế đá và các món ăn, để tránh phiền phức không cần thiết, giữa bàn và ghế còn được ngăn cách bởi tấm bình phong bằng gỗ.

Cách bàn Tiêu Chính Văn và Võ Anh Hào không xa là ngăn cách giữa mấy người Quảng Lăng Tử.

Lúc này ông cụ Thành đang ngồi ăn uống nói chuyện với mấy người Quảng Lăng Tử.

“Người vừa rồi chắc hẳn là Thành Hân Nhi – tài nữ tuyệt thế danh tiếng lẫy lừng của nhà họ Thành nhỉ?”, Quảng Lăng Tử quay đầu sang nhìn Thành Hân Nhi đang bận rộn trong bữa tiệc nói.

“Haizz, con bé này bình thường không được quản giáo tốt, để các thế tử chê cười rồi”.

Ông cụ Thành mỉm cười nói.

Thật ra là đã cảm thấy cực kỳ không vui rồi.

Có thể nói hành động của Thành Hân Nhi đã hoàn toàn phá hỏng kế hoạch của nhà họ Thành.

Mặc dù cô ta chỉ nhiệt tình chạy đến đón Tiêu Chính Văn, nhưng nhìn từ mọi góc độ, hành vi cá nhân của cô ta cũng sẽ khiến mấy người Quảng Lăng Tử hiểu lầm thái độ của nhà họ Thành.

Dù sao khi mấy người họ đến, con cháu nhà họ Thành chưa ra đến cửa tiếp đón, mà được dẫn đến thẳng Tế Cáo Đài trên đỉnh núi.

Chỉ có một mình Tiêu Chính Văn được con cháu nhà họ Thành nhiệt tình tiếp đón.

Thật ra nhà họ Thành vô duyên vô cớ giành được Thánh Huyết Đế Tuấn nên mới tổ chức bữa tiệc lần này.

Mục đích là vì muốn tạo mối quan hệ tốt với các thế tử và các gia tộc có khả năng đến cuối cùng giành được Thánh Huyết Đế Tuấn, để sau này không bị người khác gạt bỏ.

Nhưng cuối cùng vẫn là vì một hành động thiếu suy nghĩ của Thành Hân Nhi khiến mấy người Quảng Lăng Tử hiểu lầm.

“Ừ, cũng không sao, dù sao con cháu nhà họ Thành đã được rèn luyện ở thế tục từ nhỏ nên khá để tâm đến những thứ siêu phàm này mà thôi”.

Tư Mã Tư gắp một đũa thức ăn lạnh lùng nói.

Bề ngoài thì có vẻ như đã tha thứ cho sự vô tâm của Thành Hân Nhi nhưng thật ra lại đang ngấm ngầm chế giễu nhà họ Thành quan hệ với gần với thế tục.

Nói đi nói lại vẫn là đang trách ông cụ nhà họ Thành tiếp khách không chu đáo.

Hắn vừa nói thế, bầu không khí bỗng chốc hơi gượng gạo, ngay cả ông cụ nhà họ Thành cũng đỏ mặt, không biết nói gì cho phải.

Dù sao bữa tiệc lần này là do nhà họ Thành tổ chức, còn Thành Hân Nhi lại là con cháu nhà họ Thành, xét về mặt ý nghĩa nào đó thì cô ta cũng có thể đại diện cho nhà họ Thành.

Đúng lúc này, Thành Kế Hào đi đến cạnh ông cụ nhà họ Thành, nhỏ giọng nói bên tai cụ ta: “Tộc trưởng, anh Tiêu và anh Võ đã đến, chúng ta có nên gỡ tấm bình phong ra rồi chính thức bắt đầu bữa tiệc không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom