• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1969-1973

Chương 1969: Thèm muốn

Ông cụ Thành nghe vậy khẽ gật đầu, rồi phất tay, toàn bộ bình phong trên Tế Cáo Đài đều được gỡ bỏ.

Thấy Tiêu Chính Văn và Võ Anh Hào ngồi cách mình chưa đầy hai mươi mét, ông cụ Thành vội vàng gật đầu với Võ Anh Đài.

Quảng Lăng Tử và Tư Mã Tư ngồi bên cạnh cũng quay đầu nhìn Tiêu Chính Văn.

Đặc biệt là Tư Mã Tư, ánh mắt nhìn Tiêu Chính Văn đằng đằng sát khí.

Ấn tượng về Tiêu Chính Văn của đám người Tư Mã Tư rất khác so đám người Lương Cảnh Long. So với những thế tử trước đó, khí chất của Tư Mã Tư hoàn toàn khác biệt.

Cho dù chỉ là ngồi ở chỗ đó, nhưng khí tức của bọn họ đều vô cùng mạnh mẽ.

Mặc dù Tư Mã Tư ở cảnh giới Nhân Vương cấp năm, nhưng thực lực mạnh hơn nhiều so với Lương Cảnh Long.

Lúc này, nếu không phải nể mặt nhà họ Thành thì Tư Mã Tư đã giết người từ lâu rồi.

Chuyện Tiêu Chính Văn giết tay sai của nhà họ Tư Mã, Tư Mã Tư từ đầu đến cuối chưa từng nhắc tới, nhưng không có nghĩa hắn có thể coi như chưa từng xảy ra.

Chỉ là chưa có được cơ hội thích hợp mà thôi.

Hơn nữa Tiêu Chính Văn thâm hiểm khó đoán, mà Tư Mã Tư chỉ có một mình, cho nên không dám liều lĩnh mạo hiểm.

Nhưng bây giờ tình hình đã khác rất nhiều, không cần hỏi, hắn cũng có thể nhìn ra được Khổng Tề Thiên và Quảng Lăng Tử cũng có thù hận sâu sắc với Tiêu Chính Văn.

Hơn nữa, nhìn từ bên ngoài, Tiêu Chính Văn cũng không mạnh mẽ như trong lời đồn, mà ngược lại, Tiêu Chính Văn bình dị dễ gần, không hề ra vẻ ép bức người khác.

Điều này chỉ có thể chứng minh rằng Tiêu Chính Văn cũng chỉ là một võ giả cảnh giới Nhân Vương cấp năm bình thường mà thôi, nói cách khác, Tiêu Chính Văn không đủ tư cách đến nhà họ Thành tham gia bữa tiệc cùng bọn họ.

Tiêu Chính Văn cũng cảm nhận được ánh mắt không mấy thiện cảm của Tư Mã Tư, nhưng anh cũng không quan tâm lắm.

Chỉ liếc nhìn Khổng Tề Thiên vài lần, mặc dù người khác không thể nhìn ra Khổng Tề Thiên có gì đặc biệt, nhưng Tiêu Chính Văn có thể cảm nhận được luồng khí tức không thuộc chân khí, cũng không thuộc nguyên khí.

Luồng khí tức đó cuồng bạo và đầy sát khí, dường như không thuộc về thế giới này.

“Người đó là Khổng Tề Thiên của nhà họ Khổng. Nghe nói ông ta đã trải qua năm lần luân hồi, tức là năm lần tu luyện lại cảnh giới, thực lực của ông ta đáng sợ nhất trong đám người này”.

Thành Hân Nhi thì thầm bên tai Tiêu Chính Văn.

Tu luyện lại năm lần?

Tiêu Chính Văn khẽ cau mày.

“Ngoài ra, người ngồi bên cạnh ông ta là Quảng Lăng Tử, một trong bảy người con của Huệ Mi. Nghe nói Huệ Mi còn có mối quan hệ sâu sắc với Cửu U Cung!”

“Hơn nữa, đêm qua, hắn đã dùng cây giáo Bá Vương đánh bại Triệu Kế Hồng chỉ bằng một chiêu!”

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, đồng thời cũng chú ý tới cây giáo dài mà Quảng Lăng Tử đang đeo trên lưng.

“Hân Nhi! Không được ăn nói lung tung!”

Ông cụ Thành khẽ cau mày, lạnh lùng trách mắng.

Dù giọng nói của Thành Hân Nhi vô cùng nhỏ, nhưng những cao thủ như bọn họ vẫn có thể nghe rõ ràng từ khoảng cách 100 mét.

Khi Thành Hân Nhi giới thiệu Quảng Lăng Tử và Khổng Tề Thiên cho Tiêu Chính Văn, trên mặt họ vẫn mang theo vẻ kiêu ngạo.

“Ông cụ Thành, đừng trách cô Thành, cây giáo Bá Vương quả thực là vật hiếm có trên đời này, dù sao nó cũng là thần khí mà năm xưa Hạng Vương chinh phạt thiên hạ!”

“Cho dù muốn giấu cũng không giấu được, hơn nữa, thân phận của tôi cũng không phải là bí mật!”

Quảng Lăng Tử vừa dứt lời, cây giáo Bá Vương dường như đáp lại lời Quảng Lăng Tử, phóng ra một luồng sáng mạnh lẽo, bao phủ toàn bộ Thái Sơn.

Thái Sơn là nơi nào chứ?

Đó là nơi mà các vị quân vương bái tế trời đất từ thời Hoàng Đế.

Đặc biệt là Tế Cáo Đài này. Tuy không phải là Phong Thiền Đài, nhưng những thứ bình thường muốn thể hiện sức mạnh ở đây cũng đều bị trấn áp.

Vậy mà cây giáo Bá Vương này lại có thể phóng ra ánh sáng, thậm chí có thể bao phủ toàn bộ Thái Sơn. Chỉ riêng điều này thôi cũng đủ để gọi nó là thần binh hiếm có trên đời.

Vốn dĩ, sức mạnh của Quảng Lăng Tử không hề thua kém Tư Mã Tư và Khổng Tề Thiên, cộng thêm sự trợ giúp của cây giáo Bá Vương, càng thêm dũng mãnh.

Vì vậy, mặc dù Quảng Lăng Tử chưa mở lời, nhưng cũng đã chứng minh được sức mạnh của mình với mọi người.

Lúc cây giáo Bá Vương phóng ra tia sáng chói, Tư Mã Tư và Khổng Tề Thiên cũng quay lại nhìn Quảng Lăng Tử, trong mắt đầy vẻ thèm muốn.
Chương 1970: Cùng hội cùng thuyền

“Thưa các vị, bây giờ không phải là lúc mọi người thể hiện. Lần này, tôi mời mọi người đến Thái Sơn, cũng chỉ mong mọi người có thể giải quyết tranh chấp một cách ôn hòa!”

“Tất cả các vị ngồi đây đều là cao thủ của võ tông Hoa Quốc. Tôi nghĩ không thiếu những tài năng trẻ có thể đạt đến cảnh giới Nhân Hoàng!”

“Mọi người luôn áp chế tu vi, chẳng qua là để lấy được Thánh Huyết của Đế Tuấn mà thôi, không cần làm mất đi hòa khí!”

“Chỉ là, cuộc tranh đoạt lần này không chỉ diễn ra trong nội bộ Hoa Quốc chúng ta, mà cả Âu Lục và Mỹ Lục cũng sẽ cử rất nhiều cao thủ tham gia tranh đoạt. Vì vậy, Hoa Quốc chúng ta phải đoàn kết lại mới được!”

Trước đây, chỉ có người của Hoa Quốc mới có thể tham gia tranh đoạt Thánh Huyết của Đế Tuấn, cho dù người ngoài thèm muốn thì cũng chỉ có thể đứng nhìn từ xa.

Nhưng lần này thì khác, được sự cho phép của Thiên Đạo Minh Ước, Âu Lục và Mỹ Lục cũng đã háo hức muốn thử sức từ lâu.

Chỉ có Phi Lục vì tổn hại nặng nề trong quá khứ nên không cử người đến tranh đoạt.

Bởi vì những cao thủ cảnh giới Nhân Vương được bọn họ phái về giới thế tục, đều đã bị Long Nguyệt và Long Hình giết sạch.

Thực ra Thánh Huyết của Đế Tuấn không chỉ có một giọt mà là hàng trăm, hàng nghìn giọt.

Trong quá khứ, bất kỳ thế lực nào giành được Thánh Huyết Đế Tuấn, đều có thể anh chóng bồi dưỡng ra một lượng lớn cao thủ trong môn phái, đó cũng là một trong những nguyên nhân chính.

Mà lần này, điểm khác biệt duy nhất là sau khi lấy được Thánh Huyết, các thế lực của Hoa Quốc sẽ chia đều nhau.

Nhưng trong lòng ông cụ Thành không tính đến Tiêu Chính Văn – người đại diện cho giới thế tục.

Về phần xuất thân của đám thế tử Âu Lục và Mỹ Lục, mọi người đều biết rõ.

Ba trăm năm trước, Âu Lục và Mỹ Lục chỉ được coi là bộ lạc mọi rợ trước mặt Hoa Quốc, Hoa Quốc không hề quan tâm đến bọn họ.

Thế lực có thể cạnh tranh với các thế lực của Hoa Quốc cũng chỉ có nhà họ Ấn cổ và gia tộc Hasak.

Vương tử lưu lại giới thế tục của nhà họ Ấn cổ đã chết trong tay Tiêu Chính Văn, cho dù lần này có phái người đến thay thế thì cũng khó mà tìm được cao thủ mạnh nào như vậy.

Gia tộc Hasak mới là đối thủ thực sự của bọn họ.

Ngay cả khi Tiêu Chính Văn phá hủy lâu đài Versailles thì cũng chưa thể khiến thế tử của gia tộc Hasak bị thương.

“Nghe nói người của gia tộc Hasak đã trở lại giới thế tục. Nếu đám người Âu Lục đó không biết tốt xấu, quên đi tôn ti trật tự, dám tranh giành với chủ nhân thì… Hừ!”

Tư Mã Tư nói đến đây liền hừ một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường.

“E rằng không nên coi thường người này, anh Tư Mã lạc quan quá rồi".

Quảng Lăng Tử cắn một miếng rau, nhai kỹ, cau mày nói.

“Ồ? Gia tộc Hasak còn có thể phái ai ra đấu đây?”, Tư Mã Tư kiêu ngạo liếc nhìn Quảng Lăng Tư, chế nhạo nói.

Trong mắt Tư Mã Tư, nếu gọi người trong giới thế tục Hoa Quốc là những kẻ thấp kém thì đám người Âu Lục kia còn chẳng đáng gọi là “con người”!

“Thiên Tử của Solomon, Bourbon!”

Hả?

Nghe thấy cái tên này, ngay cả Khổng Tề Thiên cũng phải nhíu mày.

Người này cũng là một nhân vật mạnh mẽ, một cao thủ luân hồi năm lần giống như Khổng Tề Thiên cũng phải đố kỵ.

“Còn có Đan Châu, con trai nối dõi của gia tộc Thuật Xích! Hắn cũng có thể trở thành đối thủ của chúng ta!”

“Nghe nói người này từng so tài với Lý Tịnh, nhưng đáng tiếc lại thua. Tuy rằng vẫn chưa thể trở lại trạng thái đỉnh cao, nhưng đây cũng không phải đối thủ dễ chơi!”

Nghe đến cái tên Đan Chu và Thuật Xích, vẻ mặt của mọi người lập tức trở nên nghiêm túc.

Bởi vì gia tộc Hoàng Kim không phải là người của Âu Lục, chính xác mà nói, bọn họ cũng có nguồn gốc từ Hoa Quốc, có quan hệ sâu xa với tổ tiên của Hoa Quốc.

Hơn nữa, trên con đường võ đạo, kế thừa hoàn toàn từ Hoa Quốc, so với Bourbon, Đan Chu càng thêm uy hiếp.

“Xem ra lần này náo nhiệt lắm đây! Ngay cả người của gia tộc Hoàng Kim cũng tham gia, vừa hay chúng ta có thể báo thù cho con dân Hoa Quốc!”

Khổng Tề Thiên nói với vẻ chế nhạo.

Khi đại nguyên tiến vào trung nguyên, đó chắc chắn sẽ là thảm họa cho người dân Hoa Quốc.

“Nhưng đây chỉ là tin đồn. Liệu Đan Chu có cùng hội cùng thuyền với Âu Lục hay không thì vẫn chưa rõ!”, ông cụ Thành phản bác lại.

“Hừ! Cho dù như vậy thì đã sao? Chẳng phải Thành Vương Tư cũng bị truy sát ở vùng ngoài lãnh thổ như vậy, cuối cùng đầu xác một nơi sao? Trước kia Thuật Xích cũng không dám nhắc đến hai chữ báo thù, huống chi là Đan Chu!”, Tư Mã Tư đạp bàn, thô bạo nói.
Chương 1971: Bền chặt như thép

Ý của anh là anh có thể sánh được với Tô Định Phương năm đó đã giết chết Thành Vương Tư?”, Quảng Lăng Tử sầm mặt.

Tô Định Phương không chỉ là cấp dưới của Lý Đường mà còn có mối liên hệ khăng khít với Cửu U Cung.

Nếu không có Cửu U Cung giúp đỡ thì dù có giết Thành Vương Tư ở ngoài lãnh thổ cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Dù sao gia tộc Hoàng Kim năm đó cũng đã thống nhất Hoa Quốc, còn chiếm truyền thừa xa xưa của Hoa Quốc làm của riêng nên mới có cuộc chinh chiến phía Tây của Mông Cổ ở thế hệ sau.

Năm đó Thiết Kỵ của gia tộc Hoàng Kim có thể thuận lợi quét sạch Âu Lục là nhờ mấy trận pháp bí mật được lưu truyền từ thời xa xưa của Hoa Quốc và Trường Xuân Chân Nhân của Hoa Quốc gắn liền với gia tộc Hoàng Kim.

Sau cuộc chinh chiến phía Tây, Liên Tốc Bất Đài đều cảm thán nếu không có mấy trận pháp bí mật cổ có được ở Hoa Quốc và sự giúp đỡ của người Hoa Quốc thì gia tộc Hoàng Kim không thể chinh phục được một nửa Âu Lục.

Bây giờ lại có người nghi ngờ thực lực của Tô Định Phương, cố ý hạ thấp Cửu U Cung, Quảng Lăng Tử sao có thể không tức giận cho được?

“Tô Định Phương? Ông ta ở ngoài lãnh thổ cũng chẳng có gì giỏi giang, vẫn thua xa phong thái khi ở thế tục, hơn nữa Thánh Huyết chỉ có cảnh giới Nhân Vương mới có tư cách tranh giành, trên cảnh giới này còn ai có thể mạnh hơn bọn tôi sao?”

Tư Mã Tư không cho là đúng, cười mỉa nói.

“Nếu chỉ riêng cảnh giới Nhân Vương cấp năm thì dù Tô Định Phương đích thân đến, tôi cũng có thể một kiếm chém chết ông ta”, Khổng Tề Thiên nói.

“Ông!”

Quảng Lăng Tử không khỏi nổi giận, thậm chí còn sờ lấy cây giáo Bá Vương.

“Theo tôi được biết, Tô Định Phương từng là gián điệp của Cửu U Cung sắp xếp vào thế tục, lẽ nào Huệ Mi các người cũng gia nhập vào Cửu U Cung?”, Tư Mã Tư nhíu mày, khóe mắt toát ra sát khí.

Cửu U Cung là sự tồn tại còn đáng sợ hơn cả huyết tộc, các thế lực ở ngoài lãnh thổ đều xem Cửu U Cung là kẻ thù ngang ngửa vùng ngoài vũ trụ.

Nhất là Đế Vương Các có mối thù biển máu, không đội trời chung với Cửu U Cung.

Trước đây khi Đế Vương Các còn ở giai đoạn hưng thịnh, chính vì Cửu U Cung đột nhiên xuất hiện mới khiến Đế Vương Các tổn thất hết hơn một nửa các cao thủ đại tài, đây mới là nguyên nhân chính khiến Đế Vương Các suy tàn cho đến nay.

Nếu không nhà họ Tư Mã sao có thể thông đồng làm bậy với nhà họ Khổng với thân phận hoàng thất được chứ? Thậm chí nhà họ Chu cũng nằm giữa các thế lực?

“Hừ, phải thì sao, không phải thì thế nào?”

Nói rồi Quảng Lăng Tử liếc nhìn sang Tiêu Chính Văn.

Rõ ràng còn chưa kịp làm gì Tiêu Chính Văn, mấy người họ đã bắt đầu đấu đá nội bộ.

Từ lúc bắt đầu Tiêu Chính Văn vẫn thích thú nhìn ba người họ, Võ Anh Hào ở bên cạnh cũng im lặng thưởng thức trà, thỉnh thoảng còn nhìn sang phía bọn họ.

Đây rõ ràng là đang xem trò cười của họ mà.

Tư Mã Tư và Khổng Tề Thiên cũng chú ý đến thái độ không rõ ràng của Tiêu Chính Văn và Võ Anh Hào, Tư Mã Tư vốn dĩ đã dâng trào ý chí chiến đấu giờ mới kiềm chế cơn giận, ngồi lại chỗ của mình.

Mọi người đều cũng một cấp bậc, ai đánh ai cũng sẽ không nhường nửa bước, dù có bắt tay trở thành liên minh tạm thời cũng không phải không thể phá vỡ.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng mà Tiêu Chính Văn chưa từng để tâm đến họ.

Thông thường trong một liên minh, số lượng người càng nhiều ngược lại lợi ích và mâu thuẫn cũng càng phức tạp, nhất là các gia tộc lớn ở ngoài lãnh thổ, các bên đều có ân oán cực kỳ phức tạp, càng khó lòng mà đồng tâm hiệp lực với nhau.

“Các vị, mọi người bớt nói vài câu, dù sao hôm nay mọi người đều hòa bình”.

Thấy ba người có nguy cơ lao vào đánh nhau, ông cụ Thành vội đứng lên giải làm dịu bầu không khí.

Vừa dứt lời, ông cụ Thành nhìn thấy một luồng khí tức màu tím lao ra từ trong tay áo cụ ta, sau đó cả Thái Sơn đều rung chuyển dữ dội.

Ngay sau đó một trận pháp bảo vệ cực lớn bỗng được khởi động, trong màn sương màu tím từng tia chớp màu tím đánh xuyên qua đám mây, khí tức đó cực kỳ đáng sợ.

Thấy thế mọi người đều nhìn ông cụ Thành với vẻ kiêng dè, sau đó bình tĩnh chắp tay với nhau.

Lúc này ông cụ Thành mới hài lòng gật đầu.

Vì không khó để nhận ra xung đột vừa rồi, nên dù là nhóm nhỏ ba người Tư Mã Tư cũng không phải bền chặt như thép.

Nhà họ Tư Mã và nhà họ Khổng cùng một thuyền, mặc dù Quảng Lăng Tử chỉ có một mình nhưng cũng có cây giáo Bá Vương trong tay, có thể một đánh hai.
Chương 1972: Âm thầm nổi sóng

Ngoài ra Tiêu Chính Văn và Võ Anh Hào là người điềm tĩnh nhất trong số những người này, từ đầu đến cuối không nói một lời này, chỉ lạnh lùng đứng ngoài nhìn.

Thái độ của Tiêu Chính Văn và Võ Anh Hào ngược lại khiến ông cụ Thành cảm thấy khá ngạc nhiên.

Hai người này là người trẻ tuổi nhất trong số họ.

Nhất là Tiêu Chính Văn vẫn chưa đến ba mươi tuổi, nhưng lại có thể bình tĩnh đến thế, vẻ điềm tĩnh đó càng khiến anh trở thành sự tồn tại mà các thế tử như họ không thể sánh được.

Ngay cả Thành Kế Hào cũng thầm lắc đầu ngán ngẩm, so về phong thái, đừng nhìn đám người Tư Mã Tư vừa xuất thân từ hoàng tộc, vừa xuất hiện từ các gia tộc lớn mà lầm, họ cũng chỉ như một đứa trẻ ba tuổi trước mặt Tiêu Chính Văn thôi.

“Được rồi, mời mọi người di chuyển đến Vọng Tiên Lâu để bàn chuyện quan trọng”, nói rồi ông cụ Thành nhìn lướt qua mọi người bằng ánh mắt dò xét.

Thấy mọi người đều đứng lên, cụ ta mới sai bước đi về phía đỉnh núi.

Chỉ là khi mọi người lần lượt đi theo ông cụ Thành để đến Vọng Tiên Lâu, Tư Mã Tư nhìn Quảng Lăng Tử nói: “Cây giáo Bá Vương của anh là dựa vào thực lực của mình để có được hay người khác tặng cho thế?”

Nghe hắn nói thế Quảng Lăng Tử tức giận nhìn hắn.

Rõ ràng là đang chế giễu hắn không có năng lực.

“Đừng hiểu lầm, tôi chỉ nghe nói kiếm Tần Vương và cây giáo Bá Vương đều không dễ gì nhận chủ nhân, có thể được cây giáo Bá Vương thừa nhận, sau này anh có thể một bước lên trời rồi”.

Tư Mã Tư mỉm cười nói.

“Anh nói thế là có ý gì?”, Quảng Lăng Tử cũng bị Tư Mã Tư làm cho khó hiểu, đầu tiên là chế giễu hắn không có thực lực, rồi lại khen hắn, người này đúng là đầu óc có vấn đề.

“Ý trên mặt chữ, Triệu Tử Long cũng là một trong những người thừa nhiệm của cây giáo Bá Vương. Trong suốt hơn một trăm năm Tam Quốc, chỉ có một mình tướng quân Tử Long chưa từng bị thương, có thể thấy là điều hiển nhiên”.

Tư Mã Tư mỉm cười đáp.

Nhưng người nói vô ý, người nghe hữu ý, đã có vài người nghe ra hàm ý của Tư Mã Tư.

Cây giáo Bá Vương, Bá Vương.

Đây là một câu ngạn ngữ dân gian gần một ngàn năm ở ngoài lãnh thổ, hóa ra người lấy được cây giáo Bá Vương cuối cùng sẽ trở thành bá chủ một phương.

Nhưng vấn đề là từ xưa đến nay người từng có được cây giáo Bá Vương ít nhất có hơn mười người.

Nhưng những người này thường không có kết thúc tốt đẹp.

“Tướng quân Tử Long chết thảm tại nhà là vì hai chữ khiêm tốn, không thể bộc lộ tài năng”.

Võ Anh Hào cười mỉa nói.

“Thật ra người kế nghiệm đầu tiên của cây giáo Bá Vương không phải Hạng Vũ mà là Mông Điềm, nhưng hai người họ đều có một tật xấu là quá ngay thẳng”.

Võ Anh Hào lại nói.

“Hừ! Không cần anh Võ nhiều lời, sau này sẽ khiến cây giáo Bá Vương sáng chói”, Quảng Lăng Tử nghiến răng nói.

“Hừ, vậy à? Tiếc là tôi đang lo anh có còn sống đến lúc đó không”, Võ Anh Hào lạnh lùng nhìn Quảng Lăng Tử, đôi mắt lóe lên sát khí.

Ngay khi Võ Anh Hào vừa đi ra tay, Tiêu Chính Văn bỗng vỗ nhẹ lên vài Võ Anh Hào.

Mặc dù người có mắt nhìn có thể nhận ra mấy người Quảng Lăng Tử đang nhằm vào Tiêu Chính Văn và Võ Anh Hào, nhưng nhà họ Thành lại có ý thiên vị mấy người Tư Mã Tư, nếu ra tay đánh hắn tại đây thì sẽ rơi vào bẫy của nhà họ Thành thôi.

“Hóa ra chủ nhân đời đầu của cây giáo Bá Vương không phải là Bá Vương Tây Sở?”, Thành Hân Nhi thắc mắc hỏi.

Tiêu Chính Văn mỉm cười nói: “Đúng thế, rất nhiều sự kiện lịch sử cô nghĩ là đúng nhưng thật ra là sai”.

“Cây giáo Bá Vương đó khi nằm trong tay Hạng Vũ hẳn đã là đời thứ ba, chủ nhân đời thứ hai có tên là Chương Hàm, sở dĩ Hạng Vũ không giết ông ta là vì cây giáo Bá Vương này”.

Tiêu Chính Văn vừa nói thế, Võ Anh Hào không khỏi ngạc nhiên nhìn Tiêu Chính Văn, ngay cả người hoàng thất biết về sự kiện lịch sử bí mật này cũng không quá mười người.

Sao Tiêu Chính Văn lại biết rõ tường tận như thế?

“Đi thôi”.

Tiêu Chính Văn chắp một tay sau lưng đi theo phía sau mấy người ông cụ Thành để đến Vọng Tiên Lâu.

Không chỉ có ông cụ Thành đang theo dõi tình hình mà Tiêu Chính Văn cũng thầm quan sát.

Bữa tiệc này trông có vẻ bình yên nhưng thật ra đã âm thầm nổi sóng.
Chương 1973: Tiếp đãi

Ông cụ Thành chắp hai tay sau lưng, dẫn mọi người đi một mạch tới Vọng Tiên Lâu trên đỉnh núi!

Gọi nơi này là Vọng Tiên Lâu, vì đứng ở đây có thể trò chuyện cùng tiên trên trời!

Nhìn biển mây mênh mông dưới núi, trên bầu trời mây tím giăng đầy, thấy khí tượng như vậy, ngay cả mọi người nhà họ Thành cũng lộ ra vẻ kinh ngạc!

Sau khi linh khí trở về, Thái Sơn đã có thay đổi không nhỏ, nhưng thay đổi lớn thế này của Vọng Tiên Lâu thì mới xuất hiện gần đây.

Thậm chí ngay cả độ cao đỉnh núi, cũng tăng thêm mấy trăm thước!

Cả tòa Thái Sơn, cũng trở nên thần bí và uy nghiêm hơn.

"Thánh Huyết của Đế Tuấn, đã từng mấy lần rớt xuống Vọng Tiên Lâu, tuy rằng nhà họ Thành chúng tôi chưa ai có được Thánh Huyết, nhưng có thể trông nom nơi này cũng là vinh dự của nhà họ Thành chúng tôi!"

Ông cụ Thành nói đến đây, trên mặt cũng thoáng hiện vẻ kiêu ngạo!

Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân nhà họ Thành có tư cách tổ chức bữa tiệc lần này!

Chỉ là mấy người Tư Mã Tư lại đáp trả bằng một nụ cười khinh miệt.

Thế lực của nhà họ Thành ở vùng ngoài lãnh thổ căn bản không đáng nhắc tới, mà cuộc tranh đoạt Thánh Huyết của Đế Tuấn lần này, càng không liên quan đến nhà họ Thành!

Chỉ dựa vào mấy lời thuyết giáo mà muốn chia một chén canh, đúng là kẻ ngốc nói vớ vẩn!

"Mời các vị ngồi!"

Vừa nói, ông cụ Thành đưa tay ra hiệu mời mọi người.

Sau khi mọi người ngồi xuống, không ít người hầu của nhà họ Thành lập tức dâng lên hoa quả tươi ngon cho họ.

Lúc này mọi người mới phát hiện ra, chẳng biết từ lúc nào, ông cụ Thành đã ngồi lên vị trí chủ nhà ngay chính giữa!

Mà mấy người Tư Mã Tư, cũng chỉ ngồi vào những ghế dưới, còn Tiêu Chính Văn và Võ Anh Hào thì bị sắp xếp ngồi ngay ở cuối cùng.

Hơn nữa, hoa quả trước mặt mỗi người, cũng dựa theo thứ tự, càng xa càng giảm!

Ví dụ như trong mâm hoa quả bên cạnh ông cụ Thành là một vài loại hoa quả quý hiếm, tới chỗ của Tiêu Chính Văn và Võ Anh Hào, cũng chỉ còn một vài loại quả hết sức bình thường!

Đây rõ ràng là đang ám chỉ với mọi người mức độ coi trọng của nhà họ Thành đối với thế lực các phe!

Nhìn thoáng qua mâm hoa quả trước mặt chỉ có mấy quả táo, Võ Anh Hào trợn tròn mắt, ánh mắt tràn đầy tức giận bắn thẳng về phía ông cụ Thành!

"Không cần để ý!"

Tiêu Chính Văn nhỏ giọng nói một câu, đồng thời, nhẹ nhàng giữ lấy Võ Anh Hào đang điên tiết.

"Ông cụ Thành, hình như chất lượng hoa quả trước mặt anh Tiêu không tốt lắm nhỉ!", Tư Mã Tư cười khẩy, châm chọc.

Tiêu Chính Văn ngẩng đầu lên, nhìn Tư Mã Tư thật lâu, chỉ trả lời hắn bằng một nụ cười lãnh đạm.

"Sao tộc trưởng lại sắp xếp anh Tiêu ghế cuối, mới vừa nãy ông ấy còn nói, nhà họ Thành không có lập trường của mình mà!", Thành Hân Nhi thấy vậy, hàng lông mày xinh đẹp hơi nhíu lại, nhìn về phía Thành Vĩnh Chí với vẻ khó hiểu.

"Tộc trưởng sắp xếp như vậy, tất nhiên có lý của ông ấy, không được âm thầm suy đoán!"

Thành Vĩnh Chí nhỏ giọng trách Thành Hân Nhi một câu.

Thật ra sắp xếp như vậy hoàn toàn căn cứ vào biểu hiện của mọi người.

Một mặt là biểu hiện của Tiêu Chính Văn dọc theo chặng đường quả thực quá kém, tuy rằng về mặt suy tính và điềm tĩnh, mấy người Tư Mã Tư còn kém rất xa, nhưng suy cho cùng võ tông vẫn nói chuyện bằng võ lực!

Bất kể suy tính của anh thâm sâu bao nhiêu, cuối cùng đều phải nói chuyện bằng thực lực!

Vừa nãy, lúc mấy người Tư Mã Tư giương cung bạt kiếm, Tiêu Chính Văn lại không nói lời nào, mặc dù điều này có thể nói rõ Tiêu Chính Văn có tính cách trầm ổn, nhưng ngoài ra cũng có nghĩa thực lực Tiêu Chính Văn không đủ, căn bản không dám nói gì!

Vì vậy, cả chặng đường này, ông cụ Thành càng tin chắc rằng, Tiêu Chính Văn căn bản không thể đoạt được Thánh Huyết của Đế Tuấn!

Thậm chí có thể sẽ chết trong trận chiến tranh đoạt Thánh Huyết lần này!

Sau khi ăn chút hoa quả, ông cụ Thành lại đưa mọi người đi dạo một vòng lớn xung quanh Vọng Tiên Lâu, xem như có được hiểu biết đại khái về hoàn cảnh quanh đây, sau đó mới sắp xếp vị trí cho mọi người ở lại!

Cuối cùng, ngay cả Võ Anh Hào cũng được sắp xếp ở trong nhà tổ nhà họ Thành, nhưng Tiêu Chính Văn lại bị sắp xếp ở trong một quán trọ nhỏ trong khu thuộc Thái Sơn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom