• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1904-1908

Chương 1904: Chết không nhắm mắt

Từ xa xưa cũng đã có không ít người tài giỏi sáng tạo ra nhiều trận pháp cực kỳ tuyệt diệu, Càn Khôn Tạo Hóa có thể biến tất cả sát khí thành năng lượng may mắn, sau đó sử dụng nó cho chính mình.

Năm đó khi Chu Hi tạo ra trận pháp này thì chỉ trong thoáng chốc đã vô cùng nổi trội.

Nhưng tiếc là suy cho cùng nho sĩ đó không phải là Chu Hi, không phát huy được một phần một trăm của Càn Khôn Tạo Hóa.

Chỉ chuyển hóa sát khí thành năng lượng may mắn mới chỉ là sơ cấp, không hề có sức uy hiếp gì với Saga.

“Tôi chỉ không muốn hai vị mắc thêm sai lầm, hà tất gì phải ra tay chỉ vì một người vai vế dưới?”, nho sĩ đó nhìn Saga lạnh nhạt cười nói.

“Hừ! Tiểu bối? Nếu hôm nay không giao Tiêu Chính Văn ra thì tôi sẽ san bằng Tung Sơn”, nói rồi cả người Saga toát ra sát khí cuồn cuộn.

Thấy thế nho sĩ quay sang nhìn Triệu Kế Hồng tỏ ý ông ta nhanh chóng giao người ta đây, nếu không trận chiến hôm nay khó lường trước kết quả.

Triệu Kế Hồng nghiến răng, sau đó giơ tay lên, một luồng khí màu tím bắn về phía sau núi, ngay sau đó Tiêu Chính Văn trong bí cảnh bỗng thấy cả người mình nhẹ bẫng, cảm giác ép bức bỗng chốc biến mất.

“Tiêu Chính Văn, cậu còn không mau lăn ra đây”.

Lúc này Triệu Kế Hồng đã cực kỳ tức giận, bị Tiêu Chính Văn tính kế đã đành, giờ ông ta còn bị nội thương nghiêm trọng.

Kẻ gây ra mọi chuyện chính là Tiêu Chính Văn, lại muốn lấy Tung Sơn ra làm lá chắn đội nồi thay cậu ta.

Bây giờ Tung Sơn đang đối mặt với thảm họa nguy hiểm, không chỉ Saga bị tính kế mà ngay cả Tung Sơn và Hằng Sơn họ cũng trở thành tay sai miễn phí cho Tiêu Chính Văn.

Ngay cả tình hình của Thiên Hà Đạo Quân lúc này cũng nguy cấp, bị mấy mươi luồng khí tức vây chặt, chỉ cần vừa khai chiến thì sẽ lập tức bị bao vây đánh giết.

Độ Ách Chân Quân cũng bị sáu cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng ép sát, có thể nói tình hình hiện giờ cực kỳ bất lợi cho Tung Sơn.

“Đây là cách tiếp đãi khách của Tung Sơn à? Chẳng phải ông tự mình bảo người gửi thiệp mời tôi đến Tung Sơn làm khách sao?”

Tiêu Chính Văn cười chế giễu nhìn mọi người đang ở trong không trung nói.

“Tiêu Chính Văn, lẽ nào cậu muốn hại Tung Sơn bị tiêu diệt chỉ bởi vì cậu thật sao? Cậu có biết nếu ba người bọn tôi chết thì Hoa Quốc sẽ không còn cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng nữa không?”

“Các gia tộc đều sẽ bị Âu Lục và Mỹ Lục ức hiếp. Cậu…”

“Bớt nói nhảm đi, chuyện đó có liên quan chút nào đến Tiêu Chính Văn tôi không? Lúc Haig đánh vào Hoa Quốc, chẳng phải các ông cũng vui vẻ đứng nhìn sao? Vậy sự sống chết của các ông thì liên quan gì đến tôi?”

“Lúc đó sao các ông không nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay? Hay là trong mắt các ông, sống chết của người thế tục cực kỳ nhỏ bé, chỉ có sự sống chết của các ông mới là chuyện lớn liên quan đến mạng người?”

“Ông nghĩ tôi không biết bí cảnh Tung Sơn là nơi rất hung hiểm sao? Lúc đó tôi từng hỏi ông đã nghĩ kỹ chưa, ông xem Tiêu Chính Văn tôi là ai, gọi thì đến đuổi thì đi sao?”

Tiêu Chính Văn cười mỉa nói.

“Tiêu Chính Văn, nếu còn đánh tiếp nữa không chỉ có Tung Sơn sẽ bị san bằng, mà các tỉnh lân cận cũng sẽ có người chết. Tôi nghĩ không cần tôi nói cậu cũng biết rõ sức phá hủy của cảnh giới Nhân Hoàng đi khai chiến rồi chứ”.

Bây giờ Triệu Kế Hồng thật sự hoảng lắm rồi, dù có người nhà họ Khổng gia nhập vào trong đoàn người tham chiến thì bên họ cũng chỉ có bốn Nhân Hoàng mà thôi.

Không thể nào đánh lại mấy chục người ở Mỹ Lục.

Mà trận chiến giữa cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng có sức phá hủy rất khủng khiếp.

Nếu hôm đánh với Haig không nhờ ba người Long Nguyệt thay nhau khống chế lực còn sót lại lan ra, có lẽ Long Kinh đã không còn tồn tại nữa.

Nhưng bây giờ đối mặt với mấy chục cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng, ai mà có thời gian kiểm soát sức phá hủy kinh thiên động địa đó chứ?

Chỉ cần Tiêu Chính Văn không ra khỏi bí cảnh thì Tung Sơn chắc chắn sẽ bị san bằng, mấy tỉnh xung quanh cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Triệu Kế Hồng không phải lo lắng cho người dân ở mấy tỉnh đó, mà mấy tỉnh đó chính là nơi nghỉ ngơi của các gia tộc ngoài lãnh thổ quay khi quay về.

Một khi bị trận chiến ảnh hưởng, các thế tử được gia tộc ngoài lãnh thổ cử đến sẽ chôn vùi tại đây.

Trách nhiệm này không chỉ có Triệu Kế Hồng không gánh nổi mà cả Tung Sơn cũng không kham nổi.

Các cao thủ ngoài lãnh thổ tự cho mình là siêu phàm giờ lại đang nịnh hót Tiêu Chính Văn, thậm chí còn muốn chết trận thay anh, dù có chết Triệu Kế Hồng cũng chết không nhắm mắt.
Chương 1905: Không ổn rồi

“Cậu Tiêu, đó những mấy tỉnh, hàng trăm triệu sinh linh, mong cậu Tiêu lấy chuyện lớn làm trọng”, cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng nhà họ Khổng – Khổng Thiên Ngọc cũng ở một bên nói.

“Sẽ không có chuyện gì lớn cả, người dân mấy tỉnh đó đã được sơ tán trong đêm qua rồi, nếu nói sẽ ảnh hưởng đến cái gì thì hình như chỉ có mấy gia tộc ngoài lãnh thổ thôi”.

“Nếu các ông ai cũng muốn bảo vệ Hoa Quốc, muốn chia quyền với giới chính trị, vậy thì bây giờ là lúc các ông cống hiến cho Hoa Quốc”.

Phụt!

Tiêu Chính Văn vừa nói thế xong, một đám thế tử và mấy người Triệu Kế Hồng đều tức đến mức hộc máu.

Sắp xếp này cũng tuyệt quá đấy, chỉ trong một đêm đã sơ tán hết người trong mấy tỉnh này? Rõ ràng là Tiêu Chính Văn đang gài bẫy mấy người họ.

“Hãy nhớ lời tôi, muốn mời tôi ra khỏi bí cảnh thì phải quỳ xuống đón”, nói rồi Tiêu Chính Văn chỉ vào Triệu Kế Hồng.

Quỳ xuống đón?

Mọi người đều quay sang nhìn Triệu Kế Hồng.

Tiêu Chính Văn đang cố ý làm khó Triệu Kế Hồng, hơn nữa không phải là nhiều lựa chọn mà là bắt buộc phải chọn.

“Tiêu Chính Văn, coi như tôi cầu xin cậu không được sao? Coi như là vì mấy ngàn sinh linh Tung Sơn, tôi cầu xin cậu”, Triệu Kế Hồng đè nén nghẹn đến mức sắp khóc.

Lúc này trận pháp bảo vệ của Tung Sơn cũng bắt đầu rung lắc, bất cứ lúc nào cũng có khả năng đổ vỡ, nếu không có trận pháp này bảo vệ thì Tung Sơn hoàn toàn bại lộ dưới dao tàn sát của đám người Saga.

“Cầu xin tôi? Sớm biết có ngày hôm nay thì sao lúc đầu phải làm thế? Nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn ông, bí cảnh này quả thật khác xa với bình thường, bây giờ tôi lại không muốn đi nữa, làm phiền ông khởi động bí cảnh, tôi muốn bế quan ở nơi này”.

Nói rồi Tiêu Chính Văn lại khoanh chân ngồi xuống, bày ra dáng vẻ thật sự muốn ở lại đây bế quan.

Thấy Triệu Kế Hồng suýt lại nôn ra máu lần nữa.

Bây giờ đám người Saga đã chặn ở trước cửa, Tiêu Chính Văn lại muốn bế quan ở đây.

“Tiêu Chính Văn!”

Sắc mặt Triệu Kế Hồng tái xanh, siết chặt nắm đấm, nhưng trước khi giao Tiêu Chính Văn cho Saga, ông ta có tức giận cũng phải kiềm chế lại.

“Sao vậy? Ông đã nghĩ ra tư thế quỳ xuống đón tôi ra thế nào chưa?”, Tiêu Chính Văn ngẩng đầu lên nhìn Triệu Kế Hồng.

“Phụt!”

Triệu Kế Hồng quả thật không nhịn được nữa lại nôn ra một ngụm máu.

Mẹ nó, còn tư thế quỳ nữa!

Nên giết tên này đi chứ!

Nhưng Triệu Kế Hồng cũng chỉ dám nghĩ thầm, suy cho cùng lúc này cũng là do ông ta có việc cầu xin Tiêu Chính Văn.

“Hừ, lần này nếu Triệu Kế Hồng không quỳ, Tung Sơn sẽ bị hủy diệt, nhưng thế quỳ thì…”, nói đến đây ông cụ Quý cũng không nhịn được bật cười.

Đường đường là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng, còn là chưởng giáo Tung Sơn lại quỳ xuống trước Tiêu Chính Văn trước mặt người dân cả nước, mà người mất mặt không chỉ có Triệu Kế Hồng mà còn thể diện của người ngoài lãnh thổ.

Trước giờ họ tự xưng mình là siêu phàm, luôn xem thường người khác, xem người thế tục hết sức nhỏ bé, còn bây giờ thì sao?

Người tài giỏi trong số họ lại phải quỳ xuống trước Tiêu Chính Văn, đây không chỉ quỳ xuống trước với Tiêu Chính Văn mà còn quỳ với cả Hoa Quốc, quỳ với Thiên Tử cũng như với giới chính trị.

Lúc này hầu hết các nhân viên cả nước đều đang ngồi trước tivi, nóng lòng mong chờ bước tiếp theo của Triệu Kế Hồng.

Mọi người dân đều muốn xem cường giả cảnh giới Nhân Hoàng quỳ xuống có khác gì với người bình thường không.

“Nếu đổi lại là tôi e rằng vào Tung Sơn sẽ thập tử nhất sinh, không ngờ anh Tiêu không những ra vào tự nhiên mà còn có thể ép chưởng giáo quỳ xuống đón, xem ra mình đúng là không bằng anh Tiêu thật”.

Trương Lăng Phong cũng cảm thấy bùi ngùi nói.

Mặt mày kẻ khởi xướng Bạch Chiến Sinh cũng trắng bệch, nếu Triệu Kế Hồng quỳ thật thì ông ta cũng đừng nghĩ mình sẽ tốt hơn, dù sao kế hoạch này cũng cho ông ta lên nghĩ ra.

Ngoài mặt Triệu Kế Hồng không nói cũng chắc chắn sẽ căm hận Bạch Chiến Sinh, chỉ cần có một cơ hội chắc chắn sẽ giết ông ta.

“Cậu Tiêu tôi xin mời cậu Tiêu mời khỏi bí cảnh”.

Bộp!

Triệu Kế Hồng quỳ xuống trước mặt rất nhiều người Hoa Quốc, vô số ống kính máy quay.

Lúc này xung quanh đều trở nên yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Ngay cả Saga cũng sửng sốt, lần đầu tiên ông ta thấy cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng quỳ xuống với người vai dưới chỉ mới ở cảnh giới Nhân Vương.

Đó là Nhân Hoàng đấy, phải trải qua biết bao khó khăn mới có thể đứng ở vị trí tối thượng như thế?

Nhưng Triệu Kế Hồng cam lòng quỳ xuống trước mặt một người vai dưới, điều này đã phá vỡ nhận biết của đám người Saga.

Tiêu Chính Văn ngẩng đầu lên nhìn Triệu Kế Hồng đã quỳ xuống, người thẳng tắp, khẽ gật đầu nói: “Ừ, cảm ơn chưởng giáo Triệu đã kéo dài thời gian cho tôi, không biết cái đình chỗ Hằng Sơn đã sửa xong chưa nhỉ?”

Nói rồi Tiêu Chính Văn bỗng quay đầu lại nhìn Độ Ách Chân Quân.

Cái đình gì chứ?

Ngay khi Độ Ách Chân Quân còn đang ngơ ngác, Tiêu Chính Văn bỗng tiến đến một bước đi đến trước mặt Độ Ách Chân Quân nhanh như chớp, lạnh nhạt cười nói: “Đi thôi, xem thử!”

Nói rồi không để Độ Ách Chân Quân hoàn hồn, không trung dậy lên một gợn sóng, cả người Tiêu Chính Văn đã biến mất không còn tung tích.

Thôi xong!

Độ Ách Chân Quân lo lắng thấp thỏm, thầm nhủ không ổn rồi.
Chương 1906: Hằng Sơn gặp nguy

Lúc này, Độ Ách Chân Quân không có thời gian để suy nghĩ nhiều, phóng nhanh về phía Hằng Sơn như một làn khói.

“Mau! Tuyệt đối không thể để Tiêu Chính Văn vào Hằng Sơn!”

Độ Ách Chân Quân có ngốc thế nào cũng hiểu rằng Tiêu Chính Văn đang cố mang lại tai họa, mới gài bẫy Tung Sơn, giờ lại gài Hằng Sơn!

Năm đại danh sơn gần như phải gánh tai họa bởi Tiêu Chính Văn!

Sau khi đám đệ tử của Hằng Sơn nhận được lời nhắn của Độ Ách Chân Quân, họ lập tức mở đại trận bảo vệ núi, nhằm chặn Tiêu Chính Văn ở ngoài cửa!

Nhưng trận pháp bảo vệ núi đã bị Tiêu Chính Văn phá hủy từ lâu, làm sao có thể ngăn được Tiêu Chính Văn chứ?

Chỉ thấy một cảnh tượng sáng đột nhiên ngăn chặn trước mặt Tiêu Chính Văn, nhưng Tiêu Chính Văn chỉ ung dung bước qua, một giây sau, anh đã xuất hiện trước cổng lớn của Hằng Sơn!

Nhìn thấy Tiêu Chính Văn thoải mái ra vào, suýt nữa khiến Độ Ách Chân Quân phun ra máu!

“Tiêu Chính Văn, cậu thật sự nghĩ Hằng Sơn tôi dễ bị ăn hiếp sao? Hôm nay tôi nhất định khiến cậu đến được...”

Ông ta vừa nói được một nửa, chợt ngừng lại!

Bởi vì Long Nguyệt và Long Hình, Long Ngao, ba người họ xuất hiện trên đỉnh Hằng Sơn như cùng một lúc, hơn nữa đi vào thẳng đại sảnh Hằng Sơn mà không gặp trở ngại gì.

Trận pháp bảo vệ núi lại hoàn toàn không có tác dụng với họ ư?

Độ Ách Chân Quân đột nhiên cảm thấy hoa mắt chóng mặt, suýt nữa đạp hụt mà rơi từ trên hư không xuống!

“Độ Ách Chân Quân, Hằng Sơn không nên đối đãi khách như thế này chứ, mau dâng trà lên!”

Tiêu Chính Văn vừa nói, bước lên chính điện của Hằng Sơn!

Dâng trà?

Độ Ách Chân Quân cũng sắp chửi thề rồi!

Tiêu Chính Văn làm vậy chẳng khác nào ôm lấy thuốc nổ sau lưng chạy khắp nơi, sơ ý một chút, đều chết cả đoàn người!

Mà Hằng Sơn khác với Tung Sơn, Tiêu Chính Văn có thể sẽ bị biến thành một vũng máu bất cứ lúc nào ở trong bí trận, nhưng Hằng Sơn lại không có bí trận như vậy!

Tiêu Chính Văn lại ra vào tự nhiên ở Hằng Sơn.

Nhưng câu nói của Tiêu Chính Văn trước khi rời đi, lại chẳng khác nào đào một cái hố sâu cho Độ Ách Chân Quân!

Cho dù Saga có ngốc thế nào đi nữa cũng nghe hiểu được Hằng Sơn đang tạo ra nơi ở cho Tiêu Chính Văn!

Nơi ở là gì? Đó không phải là cung điện cấp một của hoàng tước Hoa Quốc!

Nói cách khác, Hằng Sơn và Tiêu Chính Văn đã chung một giuộc, mặc chung một chiếc quần rồi từ lâu rồi!

Độ Ách Chân Quân cố nén cơn giận trong lòng, sải một bước lớn đi vào trong đại sảnh, cho dù thế nào cũng không thể để tên sao chổi Tiêu Chính Văn ở lại Hằng Sơn!

Đây là suy nghĩ duy nhất của Độ Ách Chân Quân.

Nhưng đối diện với đám người Long Nguyệt, Độ Ách Chân Quân sao có thể để lộ ra một chút tức giận nào chứ, Độ Ách Chân Quân bực bội gần như muốn nổ tung ngay tại chỗ!

“Cậu Tiêu nói gì vậy chứ, Hằng Sơn nhỏ bé của tôi nào chứa chấp được đại phật tôn quý như cậu Tiêu!” Độ Ách Chân Quân nhăn mặt, cố nặn ra một nụ cười kèm tiếng nức nở nói.

Bây giờ ông ta chỉ muốn đuổi Tiêu Chính Văn càng nhanh càng tốt, cho dù phải trả giá cao hơn đi nữa, ông ta cũng không tiếc!

Suy cho cùng chuyến đi Hoa Quốc lần này của Saga, chủ yếu là muốn giết Tiêu Chính Văn, sao có thể dễ dàng bỏ qua tung tích của Tiêu Chính Văn?

Nếu sự việc không ổn, một giây sau có thể Saga sẽ dẫn người đuổi giết tới Hằng Sơn, ông ta không muốn lại bị đè bẹp như Triệu Kế Hồng lần nữa!

Đòn chí mạng nhất chính là tình huống giữa Hằng Sơn và Tung Sơn khác hẳn nhau, vào trăm năm trước, Hằng Sơn đã từng giao chiến với Mỹ Lục vì để tranh đoạt một cuốn trận pháp!

Hơn nữa đã tàn sát hơn trăm cao thủ của Mỹ Lục, mà trong khi đó thế lực của Mỹ Lục, chính là đoàn đại tộc, nơi Saga đang ở!

Nói cách khác, đôi bên đã có ân oán sâu sắc, thậm chí còn có mối thù biển máu, ở Tung Sơn, Saga sẽ nể mặt đôi chút, không dồn Triệu Kế Hồng vào đường cùng, nhưng Hằng Sơn thì hoàn toàn khác!

Muốn thế nào thì thế nấy, tốt hay xấu, chỉ cần lời nói của Độ Ách Chân Quân vừa dứt, sẽ có một trận rung chuyển xung quanh Hằng Sơn!

Một tia chớp màu tím đánh thẳng vào trận pháp bảo vệ núi của Hằng Sơn, vô số đệ tử canh gác cổng của Hằng Sơn, lập tức phun máu, chết ngay tại chỗ.

Thế lực của Hằng Sơn và nơi Saga đang ở vốn có sự mâu thuẫn sâu sắc, lúc này sao Saga lại có thể nương nay với Hằng Sơn chứ?

Đòn này vô cùng mạnh, thậm chí ngay cả đỉnh núi của Hằng Sơn cũng xuất hiện một vết nứt!

Thật sự đã núi lở đất mòn!

Chỉ thấy ánh mắt Saga phóng ra tia sáng sắc lạnh, cây gậy trong tay toát ra ánh sáng tím nhàn nhạt, mây mù trong bán kính trăm dặm tạo thành một vòng xoáy cực lớn, cứ như đang chuẩn bị cho ông ta tuôn ra sát khí!
Chương 1907: Giết giữa đường

Ngay cả Độ Ách Chân Quân trong đại sảnh cũng cảm nhận được nguy hiểm, có vẻ như Saga muốn nhổ tận gốc toàn bộ Hằng Sơn, ngay cả mặt đất dưới chân ông ta cũng phát ra những tiếng ầm ầm!

“Huyền Thiên Hữu Đạo, bảo hộ nhân dân!”

Độ Ách Chân Quân chỉ tay lên trời, khẽ quát lên một câu!

Lúc này, trận pháp bảo vệ núi lại lần nữa tỏa ra một luồng sáng chói mắt, mới miễn cưỡng ổn định lại tình thế.

“Cậu Tiêu, Hằng Sơn tôi chưa từng tính toán với cậu, tôi xin cậu đấy, nền tảng của Hằng Sơn tôi yếu ớt, không sánh được với Tung Sơn đâu!” Độ Ách Chân Quân khóc lên!

Ông ta bực bội khóc lên thành tiếng, lúc này, đã không có từ ngữ nào có thể diễn tả tâm trạng bực bội của ông ta nữa.

Hằng Sơn thật sự không thể sánh ngang bằng với Tung Sơn, dẫu sao trận pháp bảo vệ núi của Tung Sơn vẫn còn nguyên vẹn, mà truyền thừa của Hằng Sơn và Hoa Sơn đều bị Tiêu Chính Văn chặt đứt!

Trận pháp bảo vệ núi cũng bị phá hủy theo, đã bị hủy hoại rất nhiều rồi, nếu không, đám người Tiêu Chính Văn cũng không thể tự do ra vào!

Thật ra trận pháp bảo vệ núi cũng có ý thức rất mơ hồ, cảm nhận được khí tức của Tiêu Chính Văn, ngay cả trận pháp bảo vệ núi cũng không dám cố ngăn cản!

Nhưng theo cách tương tự, làm sao trận pháp bảo vệ núi ngăn cản được Saga?

“Độ Ách Chân Quân, ông quá khiêm tốn rồi, Hằng Sơn được truyền qua nhiều đời, có lịch sử lâu đời hơn nhiều so với Tung Sơn, hơn nữa, Hằng Sơn có đầy đủ nhân tài, làm sao Tung Sơn có thể so sánh được!”

Tiêu Chính Văn thản nhiên nhẹ nhàng nói.

Nếu không biết sự tình, sẽ nghĩ rằng Tiêu Chính Văn rất ngưỡng mộ Hằng Sơn!

“Cậu Tiêu, tôi…Hằng Sơn tôi thật sự không thể đỡ được Saga đâu, nếu trước đây có gì đắc tội, mong cậu Tiêu nương tay cho!”

Độ Ách Chân Quân lúc này khóc rất thê thảm, nhưng Tiêu Chính Văn lại không vì thế mà lay động!

Nhìn thấy trận pháp bảo vệ núi lại lần nữa hiện lên những vết nứt, Độ Ách Chân Quân càng thêm lo lắng, chỉ cần trận pháp bảo vệ núi bị phá vỡ, Hằng Sơn nhất định sẽ máu chảy thành sông!

“Người đâu, bày trận!”

Nhìn thấy không thuyết phục được Tiêu Chính Văn, Độ Ách Chân Quân chỉ có thể liều mạng!

Tập hợp tất cả đệ tử con cháu của toàn bộ Hằng Sơn lại với nhau, lợi dụng nhân lực cùng trận pháp bảo vệ núi, không bị Saga tấn công vào!

Khi Saga không ngừng bắn phá trận pháp bảo vệ núi, thỉnh thoảng có một số đệ tử của Hằng Sơn hơi kém trong tu luyện đã nôn máu ngã gục xuống đất, Độ Ách Chân Quân nhìn thấy mà đau lòng!

Những người này đều là tinh nhuệ mà ông ta dẫn về từ ngoài lãnh thổ đấy!

Trong vòng chưa đầy mười phút, đã có hơn trăm đệ tử mất mạng tại chỗ, Độ Ách Chân Quân lúc này không thể ngồi yên được nữa, ông ta trừng mắt lên, quay đầu hỏi một tiểu đạo sĩ bên cạnh: “Tiêu Chính Văn đâu!”

“Thưa chưởng giáo, Tiêu… Tiêu Chính Văn đang ở đại sảnh uống trà… uống trà đọc báo ạ!”,tiểu đạo sĩ dè dặt nói.

Nghe thấy thế, Độ Ách Chân Quân điên tiết, có vẻ như muốn đuổi Tiêu Chính Văn đi đã là việc không thể nào rồi, cách duy nhất, cũng chỉ có thể nhờ sự trợ giúp của giới ngoài!

“Nhanh, gọi người đi thông báo cho ông Bạch và các chưởng giáo của năm đại danh sơn, lập tức đến chi viện! Chỉ cần giữ được trận pháp bảo vệ núi, Saga không thể đánh vào sẽ tự giác rời đi!”

Nói đến đây, trên mặt Độ Ách Chân Quân đột nhiên lộ ra vẻ tàn nhẫn, lạnh lùng nói: “Đến lúc đó, cũng là ngày tính sổ giữa chúng ta và Tiêu Chính Văn! Tôi nhất định bắt cậu ta tới được mà không về được!”

Tiểu đạo sĩ nghe lệnh chạy nhanh như bay.

Trong khi đó, Tiêu Chính Văn đang vừa thưởng thức trà thượng hạng của Hằng Sơn, vừa nói với Long Hình: “Kế hoạch thực hiện đến đâu rồi?”

“Thưa Long Vương, nếu không nằm ngoài dự đoán, thế gia bên Phi Lục có lẽ đã tuyệt hậu rồi!”

Vừa nói, Long Hình vừa nở một nụ cười xấu xa.

Long Ngao hất tay một cái, cười hí hí nói: “Không ngoài dự đoán, chỉ cần bọn họ không để lại nòi giống ở vùng ngoài lãnh thổ, chắc chắn sẽ tuyệt hậu!”

“Phụt!”

Long Nguyệt phun ra một ngụm trà lớn, nhìn về phía hai người Long Hình bằng ánh mắt khác thường.

“Sao nhìn chúng tôi như vậy, đây là mật lệnh của Long Vương!” Long Hình hơi chột dạ giải thích.

Vào giờ phút này, toàn bộ Phi Lục đều sôi trào cả lên, mười tám thế gia lớn, thậm chí tính luôn con cháu của thế gia Pharaoh, dường như chỉ trong một đêm, tất cả đều là xác chết nằm rải rác khắp nơi!

Kể cả người giúp việc của bọn họ, ước chừng hàng trăm người đều bị giết sạch sẽ!

Vào lúc này, cường giả cảnh giới Nhân Vương cấp sáu của Phi Lục vô cùng phẫn nộ!

Vốn dĩ, bọn họ còn cười nhạo Âu Lục và Mỹ Lục, kết quả, lại không ngờ rằng, thế tử của mình lại bị người khác tiêu diệt!

“Đã điều tra ra rồi, là Tiêu Chính Văn của Hoa Quốc đã âm thầm phái cao thủ của điện Thần Long, chặn giết thế tử của chúng ta ở giữa đường!”

Một đàn ông trung niên bước nhanh vào cung điện Pharaoh, thở hổn hển báo cáo.

“Cái gì? Tiêu Chính Văn! Lại là Tiêu Chính Văn! Người đâu, theo tôi đuổi giết Hoa Quốc, giết sạch cả nhà Tiêu Chính Văn!”, người đàn ông da đen mặc áo choàng Pharaoh ngồi trên bục cao, vung cây gậy trong tay lên, gầm thét rung trời!
Chương 1908: Tishen nổi giận

Sau khi Pharaoh đó tức giận hét lớn, mười tám cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng đều đứng lên, chỉ thoáng chốc nhiệt độ trong đại điện bỗng chốc giảm xuống âm độ.

“Khoan đã!”

Lúc này một ông lão vội đứng lên ngăn lại: “Ông Pharaoh Tishen, ông bớt giận! Chúng ta tấn công vào Hoa Quốc với quy mô lớn, võ tông Hoa Quốc sẽ không ngồi yên mặc kệ”.

“Một khi hai bên xảy ra chiến tranh…”

“Cuộc chiến lớn? Con cháu của chúng ta bị tiêu diệt, chiến tranh thì có làm sao? Tiêu Chính Văn chẳng phải đang khiêu khích chúng ta đó sao?” Tishen nổi giận đùng đùng, ngắt lời ông lão đó.

“Pharaoh, Saga đã đánh đến Hoa Quốc, chúng ta cũng có thể hợp sức với ông ta, dù có xảy ra chiến tranh thì với sức chiến đấu của hai bên chúng ta, thế lực ngoài lãnh thổ Hoa Quốc cũng phải kiêng dè”.

Lúc này một cường giả Nhân Hoàng khác bước đến nói với Tishen.

“Hừ!”

Lạnh lùng hừ một tiếng, Tishen đã mang theo uy lực có thể hủy diệt trời đất bay thẳng về hướng Hoa Quốc.

Những người còn lại thấy thế cũng đều biến thành từng luồng sáng đuổi theo sau.

Lúc này ngay cả người Âu Lục cũng cảm nhận được sát khí đang ẩn chứa trong không trung, mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn về phía Phi Lục.

“Chẳng lẽ Tiêu Chính Văn lại đắc tội với người nào rồi sao?”

“Haizz, nghe nói mười tám gia tộc lớn ở Phi Lục bị ai đó giết hại, hơn hai mươi thế tử đều bị giết sạch trên đường, ngay cả tay sai đi theo những người đó cũng bị diệt khẩu”.

“Cái gì?”

Mọi người không khỏi khiếp sợ và cảm thấy rùng mình.

Cũng may họ chưa từng làm gì với Tiêu Chính Văn, trước giờ họ vẫn như một con cừu nhỏ ngoan ngoãn, nếu không e là các thế tử Âu Lục cũng tự cầu phúc cho mình.

Cảm nhận được mười mấy luồng khí tức đáng sợ bay thẳng về phía Hoa Quốc, ngay cả Saga cũng sửng sốt.

“Người bên dưới nghe đây, lập tức giao Tiêu Chính Văn ra, nếu không tôi sẽ san bằng Hằng Sơn”.

Tishen vẫn chưa đến nơi thì hết gào tức giận kinh thiên động địa đã vang vọng khắp bầu trời.

Thoáng chốc mười mấy cao thủ cảnh giới Nhân Vương đã bay đến trên bầu trời Hằng Sơn, ai nấy cũng đều đằng đằng sát khí, thậm chí không nói lời nào thừa thãi đã vung vũ khí trong tay lên đánh vào trận pháp bảo vệ núi của Hằng Sơn.

“Ầm ầm ầm!”

Mười mấy âm thanh cực lớn vang lên, có gần một trăm đệ tử Hằng Sơn chết tại chỗ.

Độ Ách Chân Quân vốn dĩ vẫn còn đang đợi viện binh đến cũng ngây người.

Viện binh của ông ta vẫn chưa đến sao lại có thêm một đám địch nữa vậy?

“Tiêu Chính Văn, rốt cuộc cậu đã làm ra chuyện tốt gì thế? Cậu… cậu muốn lôi cả võ tông Hoa Quốc chết cùng thế sao?”

Độ Ách Chân Quân không ngồi yên được nữa, giờ cộng thêm đám người Phi Lục đó cũng đã có năm sáu mươi cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng, chèn ép cảnh giới.

Dù tất cả cường giả cảnh giới Nhân Hoàng của các gia tộc và năm đại danh sơn ở cả Hoa Quốc cộng lại cũng chưa bằng một nửa người ta.

Với tình hình hiện giờ, một cuộc chiến lớn sắp xảy ra, chỉ cần Tiêu Chính Văn không lộ mặt ra ngoài, Hằng Sơn có thể sẽ thành tan nhà nát cửa bất cứ lúc nào.

Trận pháp bảo vệ của Hằng Sơn cũng đã sắp đến mức sụp đổ, dù có tiếp tục chống đỡ sẽ có bao nhiêu đệ tử Hằng Sơn chết và bị thương?

Nhưng đối mặt với Saga – kẻ địch mạnh như thế, Độ Ách Chân Quân nào có can đảm rời khỏi lớp bảo vệ của trận pháp để ra ngoài giải thích với đối phương.

“Các vị, mong mọi người bình tĩnh một chút”.

“Nhánh chính Hằng Sơn tôi không qua lại nhiều với Tiêu Chính Văn, những gì cậu ta làm cũng không liên quan đến Hằng Sơn, mong các vị nương tay, tôi nhất định sẽ nghĩ cách để Tiêu Chính Văn mau chóng ra khỏi nơi này”.

Độ Ách Chân Nhân bị rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, chỉ đành cách một khoảng không nói với Saga và Tishen.

“Bọn tôi không có kiên nhẫn, hôm nay bọn tôi phải báo mối thâm thù này”.

Không đợi Saga đáp lời, Tishen đã tức giận gào lên trước.

Bên phía Mỹ Lục đã chết mấy người? Nhưng Phi Lục lại bị Tiêu Chính Văn giết cùng một lúc.

Thế nên Tishen cực kỳ nổi giận, có khí còn hơn cả Saga, không thể chấp nhận sự biện minh của Độ Ách Chân Quân.

“Các vị nghe tôi nói, Tiêu Chính Văn cũng từng gây tội ác ở Hằng Sơn tôi, thậm chí còn một kiếm chém đứt truyền thừa của Hằng Sơn, Hằng Sơn tôi cũng chỉ ước gì xé xác tên này ra giống các vị thôi”.

“Nhưng…”

“Phá hủy trận pháp bảo vệ, bọn tôi sẽ xé xác cậu ta như ý muốn của ông, nếu không Hằng Sơn ông cũng sẽ bị tiêu diệt”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom